Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 78 - Cha Mẹ Không Đủ Tư Cách
****
Cái bóng đen kia là một con cún pug bán trong suốt, gáy cổ bị Phạn Già La túm chặt, bốn cái cẳng mập ngắn cũn quơ quào, cái mũi nhỏ nhíu nhíu kêu ô ô, hiển nhiên không hề biết chuyện mình đã chết, lúc này vẫn còn duy trì dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Sau khi nó rời đi, Hạ Hạ chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt hoảng hốt nhìn xung quanh. Cha mẹ cô gái vội vàng nhào qua, nắm chặt tay cô, không ngừng gọi tên con gái. Biểu tình của bọn họ rất khẩn trương, giọng nói lại rất nhẹ nhàng, nhu hòa, sợ dọa hoảng con gái. Bởi vì con gái họ đã nháo loạn cả một đêm, không quản bọn họ gọi thế nào con gái cũng không lấy lại thần trí. Hạ Hạ không nhận ra ai, cũng không nói được lời nào, cứ sủa gâu gâu rồi dùng mũi hít hít ngửi ngửi xung quanh mình, thậm chí còn quỳ rạp dưới đất, cố gắng liếm đi vệt dầu mỡ tỏa ra mùi thịt dính trên quần áo. Nếu có người tới lôi kéo, cô sẽ tranh giành một phen, còn hoảng sợ kêu gào.
Hành vi của Hạ Hạ không khác gì loài chó, mà bác sĩ căn bản không có lời giải thích về chứng bệnh này, chỉ có thể đề nghị ngày mai nên làm một phần kiểm tra CT não kỹ càng. Theo lý mà nói, bệnh điên không phải chứng bệnh có thể trị hết ngay được, nhưng kỳ quái là chỉ một thoáng sau đó, Hạ Hạ đã mở to đôi mắt, giọng điệu khó hiểu hỏi: "Ba mẹ, sao con lại ở trong bệnh viện vậy?"
"Hạ Hạ, con có thể nói chuyện sao? Hạ Hạ, con gọi lại một tiếng ba mẹ đi con!" Ba Hạ Mẹ Hạ mừng như điên ôm lấy con gái.
"Ba mẹ, rốt cuộc con bị làm sao vậy?" Hạ Hạ biến sắc, giọng nói run rẩy: "Có, có phải con mắc bệnh hiểm nghèo gì không? Ba mẹ nói thật cho con biết đi, con chịu đựng được mà, thật đó. Có việc gì đừng giấu con!"
"Tui sợ bà chịu không nổi đâu, bà xem dáng vẻ của bà trước đó nè." Một đồng nghiệp chen tới bên giường bệnh, phát video cô gái sủa gâu gâu.
"A a a! Này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao con lại như chó thế này? Đó nhất định không phải là con! Con không tin, đánh chết con cũng không tin, mọi người mau xóa nó đi!" Hạ Hạ hét lên như muốn hất văng nóc nhà, mà Phạn Già La cũng rời khỏi phòng bệnh.
Triệu Văn Ngạn thấy rõ, cũng hiểu được nhưng không hỏi gì, chỉ yên lặng đi theo bên người thanh niên, Tào Hiểu Huy không kiềm chế được nội tâm lo sợ bất an, nhỏ giọng hỏi: "Phạn... Phạn lão sư, vừa nãy cậu vỗ một cái Hạ Hạ liền tỉnh, cô ta bị trúng tà hả? Là cậu đã cứu cô ta sao?"
Người đại diện lại gọi nghệ nhân của mình là lão sư, Tào Hiểu Huy nhất định là người đầu tiên trong giới giải trí.
"Ừm, trúng tà." Phạn Già La cản một người đàn ông nhìn có chút quen mắt lại, hỏi: "Sùng Minh đạo trưởng được xếp ở phòng bệnh nào vậy?"
Người này là nhân viên công tác tới thăm Hạ Hạ, đương nhiên nhân ra Phạn Già La, vội nói: "Phạn lão sư, Sùng Minh ở phòng 607, xuống lầu quẹo trái, căn phòng thứ ba."
"Cám ơn." Phạn Già La lịch sự gật đầu, sau đó liền đi tới phòng 607.
Sùng Minh đang được truyền nước nhìn thấy Phạn Già La lập tức nhảy dựng lên, kéo mở cửa sổ, chuẩn bị nhảy lầu. Chỉ cần có thể trốn khỏi sự đuổi bắt của tên ác ma này, cho dù ngã thành tàn phế hắn cũng chấp nhận. Trước mắt bao người, hắn không thể làm gì mình đi?
Đúng lúc này, một người sương đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhào vào hất ngã Sùng Minh, sau đó khoanh chân ngồi trên bụng hắn, đè chặt không cho nhúc nhích. Chỉ một khoảng ngắn như vậy đã tranh thủ đủ thời gian cho Phạn Già La, cậu không nhanh không chậm đi vào phòng bệnh, nhét bóng con chó mình xách trong tay vào thân thể Sùng Minh, áp tới gần lỗ tai hắn nói nhỏ: "Linh hồn của ngươi mạnh mẽ hơn Hạ Hạ, ngươi sẽ luôn duy trì thanh tỉnh đúng không? Như vậy ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn. Nhớ kỹ, tất cả những chuyện ngươi đã làm không phải không ai biết, có trời biết, đất biết, ta biết."
Cậu lại một lần nữa vỗ nhẹ bả vai Sùng Minh, sau đó rời khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa gật đầu một cái, tỏ vẻ tạm biệt. Xét về lễ nghi, cậu chu đáo hơn bất luận kẻ nào. Nhưng cậu còn chưa đi quá xa, Sùng Minh dùng tay chân bò lổm ngổm ra khỏi phòng bệnh, vừa sủa gâu gâu vừa hò hét: "Mau cản tao lại, mau lên! Nó muốn ăn cứt! Nó muốn ăn cứt trong bồn cầu!"
Tào Hiểu Huy vốn không hiểu gì cả đột nhiên nhịn không được cười phá lên. Ăn cứt? Ông không nghe nhầm chứ? Cùng lúc đó, kính nể của ông dành cho Phạn Già La lại tăng lên một bậc, nếu không phải đêm nay Triệu tổng cũng tới thì ông sớm đã chạy trối chết rồi. Ông sợ Phạn Già La cũng vỗ vai mình một cái, làm ông từ người biến thành chó.
"Cô gái Hạ Hạ kia bị hắn hại à?" Triệu Văn Ngạn nhanh chóng bắt được trọng điểm.
"Đúng vậy." Phạn Già La khẽ gật đầu.
"Vậy hắn bây giờ chính là gặp báo ứng." Triệu Văn Ngạn không chỉ không sợ, còn cảm thấy thực đương nhiên.
...
Ba giờ sáng, Phạn Già La rốt cuộc trở lại khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, không ai nhìn thấy, ở phía sau cậu có một đoàn sương nhỏ bám sát như hình với bóng. Bọn họ chậm rãi đi tới khu hồ nhân tạo, đứng nhìn ra xa. Ánh trắng trắng bạc chiếu rọi làm chiếc hồ sâu không thấy đáy này lóng lánh chút lân quang, từng sợi từng sợi sương trắng rời rạc, bồng bềnh trôi nổi, ngưng tụ lại thành một bóng dáng có hình dáng kỳ quái, còn có mùi tanh tưởi xen lẫn mùi rong và vị chát của nước đập vào mặt.
Chỉ dựa vào mùi cũng có thể biết, nơi này là một cái hồ chết, không có nguồn nước lưu động mang tới tân sinh mệnh vô tận, nó cuối cùng sẽ biến thành một phần mộ dơ bẩn hôi thối không chịu nổi.
Bóng đen nho nhỏ lại sợ hãi làn sương tanh hôi kia, nhịn không được kéo anh trai, ý bảo đối phương đừng đi. Chiếc thuyền máy duy nhất đã bị cha mẹ phá hỏng, không có thuyền, anh trai căn bản sẽ không tìm được thi thể của bé.
Phạn Già La đẩy tay đứa bé, nhỏ giọng căn dặn: "Em chờ ở đây, tôi sẽ quay lại ngay." Cậu cởi bỏ chiếc áo sơ mi đen, giống như một con cá nhảy xuống mặt nước tanh hôi sâu thăm thẳm như có màu xanh đậm ở trước mặt, sau đó không hề quay đầu lại một mạch bơi thẳng tới chỗ sâu hơn. Rong rêu quấn lấy thân thể cậu nhưng bị cậu nhẹ nhàng cắt đứt; đá tảng ngăn cản đường đi bị cậu tránh đi, trong bóng tối đặc sệch không có cách nào nhìn thấy phía trước, cậu vẫn thản nhiên bơi tới.
Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, chính là chiếc vali lớn bị cột đá chìm nghỉm ở giữa hồ.
Sau mấy tiếng, mặt hồ lóng lánh lân quang nhưng kỳ thực đục ngầu như màu mực rốt cuộc truyền tới tiếng quẫy nước. Bóng đen nho nhỏ ngồi chờ bên bờ hồ vội vàng đứng dậy, rướn cổ nhìn về phía xa.
Một lúc sau, một bóng dáng thon dài chậm rãi từ dưới nước sâu bước tới gần bờ hồ, trong tay kéo một chiếc vali khá lớn.
Bóng đen vội vàng đưa chiếc sơ mi đen trong lòng qua, sau đó từ vô hình ngưng tụ thành một đứa bé nhỏ xinh thanh tú. Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chờ mong lại bất an nhìn anh trai. Bé không biết mình phải làm sao mới có thể trở về.
Phạn Già La vuốt bọt nước, gỡ rong rêu dính trên tóc, mặc lại áo sơ mi, sau đó mới dùng tay không bẻ gãy phần khóa mật mã trông rất kiên cố, để thi thể tái nhợt nằm nghiêng trong vali lộ ra dưới ánh trắng. Đã ngâm nước vài ngày nhưng nó không hề trương sình hay hư thối, chỉ hơi nổi lên chút hoen tử thi mà thôi, sát khí nồng đậm trong khu chung cư chính là dung dịch giữ tươi tốt nhất.
Bóng đen ngồi xổm xuống, cố gắng sờ thân thể mình nhưng bàn tay lại trực tiếp xuyên qua. Bé đã chết, linh hồn không thể trở về được nữa.
Thấy đứa bé ũ rũ cúi đầu không ngừng rơi nước mắt màu đen, Phạn Già La thở dài nói: "Tuy nói sống chết có số nhưng nếu tôi đã đáp ứng em thì sẽ không nuốt rời. Đi thôi, tôi đưa em về." Cậu xoa xoa đầu bóng đen, sau đó vỗ nhẹ lưng bé.
Bóng đen nương theo lực vỗ của cậu ngã xuống vali, lần này không biết vì sao lại không xuyên thấu qua vật hữu hình mà trực tiếp tiến vào thi thể chết đã lâu kia. Năng lực của Sùng Minh, trải qua Phạn Già La tinh lọc đã mạnh lên hẳn, ngay cả tử hồn cùng tử thi cũng có thể khống chế.
Thi thể nhỏ bé co rúc ở trong vali đột nhiên mở mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó chống tay ngồi dậy sờ sờ cơ thể mình, vẻ mặt kinh ngạc cùng không dám tin.
"A a!" Bé cong môi mỉm cười với Phạn Già La, cố gắng từ cổ họng sớm đã tan vỡ nói ra những lời tràn đầy yêu thương: "Cám, ơn, anh, trai!"
Gương mặt Phạn Già La rốt cuộc lộ ra ý cười như có như không, vỗ nhẹ cái đầu ướt đầu ướt nhẹp của đứa bé nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Đứa bé không ngừng gật đầu, sau đó tay chân cứng ngắc từ trong vali bò ra ngoài. Động tác của bé giống hệt như một con rùa nhỏ bị lật mai, chọc cho Phạn Già La lộ ra càng nhiều ý cười hơn. Ánh trăng trắng bạc chiếu rọi xuống đỉnh đầu bọn họ, lại bị ánh sáng ban mai ở chân trời xua tan, một ngày mới vô thức bắt đầu.
Tòa nhà số một là tòa nhà duy nhất trong khu chung cư có ánh đèn màu quả quýt lúc sáng sớm. Thanh niên toàn thân ướt sũng nắm tay một đứa bé cũng ướt nhẹp theo cầu thang bộ xoay tròn từng chút leo lên. Người phụ nữ ở căn hộ tầng bốn mang gương mặt tiều tụy cùng cái đầu rối bù như tổ chim đi mua đồ, cha mẹ chồng yêu cầu cô phải dậy vào giờ này, như vậy mới có thể mua được thức ăn với giá cả tiện nghi nhất.
Khóe mắt cô có một mảng vết bằm, con ngươi sưng đỏ như muốn rỉ máu. Có thể tưởng tượng được đêm qua cô đã bị dằn vặt khủng khiếp cỡ nào. Nhìn một lớn một nhỏ ướt sũng nước, gương mặt đã chết lặng của cô rốt cuộc có thêm vài phần kinh hoảng, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của thanh niên thật lâu, tựa hồ cảm thấy có chút quen mắt.
Đứa bé thì cúi đầu tránh né tầm mắt của người phụ nữ.
Hai người tiếp tục đi lên, ở tầng bảy bắt gặp một người đàn ông trung niên đang vội vàng mở cửa đi ra ngoài, hắn đeo kính đen, mặc tây trang gọn gàng, tay xách túi xách công sở, thoạt nhìn rất trung hậu thành thật. Phát hiện thanh niên cùng đứa bé một thân ướt sũng, hắn còn ân cần hỏi thăm vài câu, cũng hối thúc bọn họ mau mau về nhà thay quần áo để tránh bị cảm lạnh, tính cách tựa hồ cũng rất săn sóc ôn nhu.
Cửa chống trộm ở tầng mười bốn đã được thay đổi, nhưng chủ nhân căn hộ vẫn không dám trở về, bởi vì bên ngoài tường nhà hắn dán đầy những bức thư pháp đỏ sậm, nội dung cực kỳ máu me: [Các chị em, đây là một thằng lừa đảo, lừa tiền lừa tình là nhẹ, nó còn lừa cả mệnh! Nhất định phải cẩn thận, đã có mười tám đồng bào phái nữ bị hại, mọi người phải cẩn thận! Không tin thì có thể vào group, chúng tôi sẽ trò chuyện trực tiếp với bạn! Group số: XXXXXXX.]
Có một số ký tự bị cắt bỏ, nhưng lại có càng nhiều chữ được dán hơn, có thể nói là cuồn cuộn không dứt, tuyệt đối không bò qua.
Phạn Già La liếc nhìn vào hàng lang một chút, mím môi mỉm cười. Thấy cậu có vẻ rất cao hứng, đứa bé cũng mím môi mỉm cười.
Hai người tiếp tục đi lên, ước chừng đã đi mười tầng lầu nhưng cả hai không hề chảy một giọt mồ hôi nào, cũng không thở dốc. Cuối cùng đã tới tầng mười bảy, biểu tình thả lỏng của đứa bé chậm rãi căng thẳng, nhưng không chờ bé tiến tới gõ cửa thì đã có người khác giành trước, giọng nói rất nghiêm khắc: "Dương Dương rốt cuộc ở đâu? Đêm qua tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng nên đã tới nhà cha mẹ Hứa tiên sinh, Dương Dương không hề có mặt ở bên đó. Hàng xóm xung quanh cũng nói ông không hề đưa con qua đó. Vì sao ông lại muốn cha mẹ phối hợp nói dối? Ông đã đưa Dương Dương đi đâu rồi?"
"Đó là con của tôi, tôi đưa nó đi đâu liên quan gì cô?" Ba Hứa hùng hồn chất vấn.
"Nếu trong vòng hai mươi bốn tiếng mà tôi chưa thấy Dương Dương, tôi có lý do nghi ngờ cậu bé mất tích, cũng sẽ tiến hành điều tra. Hai người là người giám hộ của Dương Dương, không trốn được trách nhiệm đảm bảo an toàn nhân thân của cậu bé đâu, hai người chính là đối tượng điều tra hàng đầu!" Âm thanh lo lắng cùng tức giận của Liêu Phương quanh quẩn trong hành lang.
Có thể vì một đứa bé không có liên hệ máu mủ bôn ba ngày đêm như vậy, ngoại trừ cảnh sát thì tựa hồ không còn người nào.
Ánh mắt Ba Hứa lóe lên một tia hung ác, răng nghiến lại, tựa hồ quyết tâm làm ra quyết định nào đó.
Ông ta thay đổi dáng vẻ, không còn bực bội như trước nữa mà giả vờ thương cảm nói: "Cô đã điều tra được rồi thì tôi cũng không còn gì giấu giếm, cô tự vào trong xem đi." Hắn nghiêng người lộ ta phòng khách không mở đèn tối đen như mực. Vợ của ông ta tựa hồ đã trốn trong góc phòng nghe thật lâu, lúc này rốt cuộc từ trong bóng tối lảo đảo đi tới sau lưng chồng mình, giống như một hồn ma.
Liêu Phương lại không hề cảm giác được, bước chân tiến vào trong. Cô quá lo lắng cho an nguy của đứa bé.
Phạn Già La đứng ở cầu thang quan sát thật lâu đột nhiên lên tiếng: "Liêu cảnh quan, lâu rồi không gặp."
"Phạn tiên sinh? Cậu đi đâu về vậy, sao lại ướt nhẹp thế kia?" Liêu Phương ngừng động tác, quay đầu nhìn lại.
Ba Hứa đang cố gắng khống chế biểu tình cũng nhìn qua hướng âm thanh truyền tới, sau đó cả người lập tức cứng ngắc. Mẹ Hứa ẩn mình trong bóng tối phát ra tiếng hét chói tai.
"Dương Dương!" Ba âm thanh phát ra từ ba tâm tình khác biệt đồng thời gọi lên một cái tên. Ba Hứa là hoảng sợ cùng không dám tin; mẹ Hứa là kinh hoàng bất an; Liêu Phương thì thuần túy là kinh hỉ.
"Cậu bé nghịch nước ở bên hồ, không cẩn thận bị ngã xuống." Phạn Già La nắm tay đứa bé bước ra khỏi bóng tối, đi tới chỗ cổng tò vò có đèn chiếu sáng kích hoạt bằng âm thanh, mỉm cười nói: "Hứa tiên sinh, vì cứu Dương Dương mà tôi phải tốn sức một phen, nơi bé rơi xuống cách bờ rất xa, suýt chút nữa đã không về được. Lần này xin ngài hãy coi trọng bé, đừng để bé gặp nguy hiểm nữa." Lòng bàn tay cậu đặt trên lưng đứa bé, nhẹ nhàng đẩy tới trước một cái.
Đứa bé ngẩng đầu lộ ra gương mặt dưới ánh đèn duy nhất ở nơi này, làn da trắng hơn cả tờ giấy, con ngươi vừa đen vừa sâu thăm thẳm, môi xanh tím, giống hệt như thi thể không hề có chút sinh khí. Không không không, rõ ràng chính là một cái xác có thể đi lại!
Ba Hứa mới vừa nãy còn tràn đầy sát ý, lúc này bị con ngươi đen kịt của đứa con nhìn chằm chằm mà sợ tới tè ra quần. Không ai biết rõ đứa bé này chết như thế nào hơn hắn, là đích thân hắn đã kiểm tra hơi thở cùng mạch đập, còn vặn gãy xương khớp cứng ngắc, cuộn nó lại thành một cục nhét vào trong không gian chật hẹp của tủ lạnh. Không ai có thể sống sót sau nhiều ngày bị ướp lạnh cùng ngâm nước như vậy, trừ phi đó không phải là người!
Ba Hứa sợ tới hồn vía lên mây nhưng lại cắn chặt răng không dám tỏ ra thất thố trước mặt Liêu Phương. Mùi khai cùng nhiệt độ nóng bỏng của nước đái thấm ướt quần hắn, nhưng hắn chỉ có thể cố tỏ ra bình thường.
Mẹ Hứa dán sát sau lưng chồng mình, tiếng răng va lập cập đặc biệt vang dội. Đứa bé này là tự tay cô ta nhét vào vali rồi ném xuống hồ.
Phạn Già La một lần nữa đẩy đứa bé tới trước, mỉm cười hỏi: "Hứa nữ sĩ, con trai bình an về nhà, cô không biểu hiện gì à?"
"Biểu hiện? Biểu hiện gì?" Mẹ Hứa ngơ ngác.
Ba Hứa thì giống như mới tỉnh lại khỏi giấc mộng, vội vàng lôi ra một xấp tiền mặt trong bóp tiền ra nhét vào tay Phạn Già La, không ngừng khom người: "Cám ơn Phạn tiên sinh, chuyện hôm nay thực sự rất cám ơn, đây là chút lòng thành."
Con ngươi đen tuyền của Phạn Già La lóe lên chút ý lạnh, không nói gì đẩy đứa bé đi vào căn nhà quạnh quẽ kia, nhẹ giọng căn dặn: "Đi thôi, về nhà."
Cánh cửa gấp gáp đóng lại, ẩm một tiếng chấn động cả dãy đèn tự động trong hành lang.
Thẳng đến lúc này Liêu Phương mới hoàn toàn yên lòng, vỗ ngực nói: "Thì ra đứa bé thật sự đi lạc cả đêm! Phạn tiên sinh, cậu nói xem hai người này rốt cuộc bị làm sao vậy? Con trai mất tích hơn hai mươi bốn tiếng mà bọn họ lại không hề gấp gáp tìm kiếm, ngược lại còn bịa chuyện lừa dối cảnh sát, không phải bọn họ muốn đứa bé gặp chuyện à? Sau này tôi nhất định phải định kỳ tới kiểm tra, bằng không đứa bé nhất định sẽ không dễ chịu."
Phạn Già La nhìn biểu tình may mắn lại nghĩ lại mà sợ của đối phương, chầm chậm hỏi: "Chỉ cần nghĩ tới người làm cha mẹ không đủ tư cách, cô liền sợ muốn chết đúng không?"
Liêu Phương gục đầu, khổ sở nói: "Vâng, sợ muốn chết, nhưng hai người này cứ như không hề có cảm giác vậy."
"Bọn họ sẽ." Phạn Già La thở dài, bóng dáng thon dài chậm rãi biến mất ở hành lang chật hẹp.
[end 78]