Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 45 - Trùng Hợp Mà Thôi
****
Sau khi triệt để cắt đứt với Tô Phong Khê, phòng làm việc của tổng tài trên tầng đỉnh công ty giải trí Tinh Huy tiến vào không khí bận rộn trước nay chưa từng có. Nhóm cao tầng công ty, bộ quan hệ xã hội, bộ tuyên truyền, bộ an ninh, đoàn luật sư, đoàn kế toán, đủ loại nhân sĩ tinh anh tới tới lui lui, mỗi người chịu trách nhiệm một việc, mà mục đích chính thì chỉ có một, chính là ép Tô Phong Khê vào tuyệt lộ.
"Triệu tổng, đây là đơn khởi tố, ngài xem qua một chút." Luật sư hàng đầu Tinh Huy đưa tới một phần tài liệu.
Triệu Văn Ngạn xem cẩn thận, tự mình sửa lại lại nơi không rõ, sau đó ký tên vào.
Luật sư nhận lại tài liệu nhưng vẫn có chút không yên lòng, hỏi lại một câu: "Ngài nhất định muốn khởi kiện Tô Phong Khê tiểu thư sao?"
"Cực kỳ xác định, nếu ông cảm thấy tôi không nên kiện thì quan hệ hợp tác của chúng ta sẽ lập tức giải trừ." Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm gương mặt của vị luật sư cao cấp, mày nhíu chặt.
Anh biết rõ mị lực của Tô Phong Khê quỷ dị thế nào, vì thế rất khó thần hồn nát thần tính. Năm năm qua, anh tận mắt nhìn thấy Tô Phong Khê vùng lên huy hoàng, cũng tận mắt nhìn thấy khả năng quyến rũ siêu việt dị thường của cô ta. Không hề khoa trương khi nói--- chỉ cần là người đàn ông mà cô ta coi trọng thì không có chuyện không câu tới tay. Hơn nữa càng làm người ta cảm thấy bất an hơn là những người đàn ông đó cho dù có địa vị cao thế nào, tính tình cao ngạo ra sao, sau khi ở cùng Tô Phong Khê một thời gian ngắn sẽ lập tức cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn có thể khoan dung cho chuyện cô ta lạm tình cùng hoa tâm.
Điều này hiển nhiên không hề bình thường, nhưng Tô Phong Khê lại có thể làm tất cả mọi người bên cạnh mình không nghĩ nó là không bình thường, chuyện này rất đáng sợ.
Triệu Văn Ngạn không dám khẳng định trong công ty có cơ sở ngầm của Tô Phong Khê hay không, vì vậy anh vẫn bảo trì lòng cảnh giác cùng hoài nghi cao độ đối với tất cả đàn ông. Anh cảm thấy may mắn vì Tô Phong Khê không có hứng thú với phụ nữ, bằng không tất cả nhân viên cả nam lẫn nữ ở bên cạnh anh đều phải triệt để sàng lọc một phen!
Luật sư cao cấp là người giỏi nhìn sắc mặt người khác, ông lập tức giải thích: "Tôi chỉ lo lắng Triệu tổng sẽ thay đổi quyết định mà thôi, dù sao thì tình cảm của ngài và Tô tiểu thư trước giờ vẫn rất vững chắc. Ngài phải biết, một khi nộp đơn khởi kiện thì không kịp để đổi ý nữa."
"Tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý." Triệu Văn Ngạn giống như chém đinh chặt sắt nói.
"Rất tốt, tôi sẽ xử lý chuyện tố tụng, vụ kiện này chúng ta nắm giữ rất nhiều chứng cứ xác thực, phần thắng cao tới trăm phần trăm, xin Triệu tổng cứ chờ tin tức tốt của tôi." Luật sư cao cấp đi tới chỗ ghế sô pha Triệu Quốc An lão tiên sinh đang ngồi, khom người ôm một đống tài liệu rời đi.
Triệu Quốc An lão tiên sinh đi tới bên cạnh bàn làm việc, chăm chăm nhìn cháu trai mình, ép hỏi: "Vấn đề mà Triệu luật sư hỏi cũng là vấn đề ông muốn hỏi con, tình cảm của con với Tô Phong Khê vẫn luôn rất tốt, sao nói cắt là cắt ngay được? Trước đó không phải con còn chuẩn bị táng gia bại sản vì chùi đít cho cô ta à?"
Ông quan sát thật lâu, có thể khẳng định cháu trai mình thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt Tô Phong Khê chứ không phải đang diễn trò. Nhưng mới mấy tiếng trước nó vẫn còn răm rắp nghe theo Tô Phong Khê, thâm tình quyết không hối hận, ông thật sự không hiểu được vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cháu trai ông lại có quyết định trái ngược hoàn toàn như vậy, lẽ nào cháu trai ông bị phân liệt nhân cách?
Triệu Văn Ngạn dẫn ông nội qua phòng khách thì thấy Phạn Già La dựa người ngồi trên sô pha mềm mại, tựa hồ đã ngủ say rồi. Ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt trắng nõn làm làn da gần như trở nên trong suốt. Không biết có phải ảo giác hay không, hấp thu nhiều năng lượng tiêu cực như vậy nhưng sắc mặt Phạn Già La không hề tái nhợt, ngược lại lại càng hồng hào hơn. Cậu biết mọi người bận rộn nhiều việc nên yên lặng chờ đợi ở đây, tựa hồ đã quên đi gút mắt cùng rối rắm trước kia, chỉ nhớ rõ thuận lợi an tường hiện giờ.
Nhìn gương mặt không màng danh lợi của Phạn Già La, tâm tư Triệu Văn Ngạn quay cuồng, gương mặt chậm rãi bị nung đỏ. Nhớ tới Phạn Già La bị tổn thương trong vụ bạo lực mạng mà mình không làm được gì, anh chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Anh chỉ Phạn Già La, sau đó giơ ngón trỏ lên ra hiệu với ông nội, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy nói: "Chờ cậu ấy tỉnh ngủ, con sẽ giải thích với ông."
"Tôi không ngủ." Không biết từ lúc nào Phạn Già La đã mở mắt ra nhìn về phía hai ông cháu.
"Không phải trúng cổ*, không phải giáng đầu thuật*, không phải quỷ quái, là một loại mị thuật. Người trúng thuật sẽ một lòng một dạ với Tô Phong Khê, phải là người có ý chí cực kỳ mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của cô ta. May mắn là ý chí của anh mạnh hơn đại đa số mọi người nên trong số những người đàn ông đó, chỉ có anh là thỉnh thoảng thoát được sự khống chế của cô ta, cũng giữ được thanh tỉnh. Nhưng thanh tỉnh mà phải nhìn chính mình đi tới hướng hủy diệt, đây cũng là điều bất hạnh nhất của anh." Không cần Triệu Văn Ngạn hỏi, Phạn Già La đã nói ra tất cả những gì mình biết. [cổ là một loại sâu độc được nuôi dưỡng, giáng đầu thuật là tà thuật lợi dụng vật trung gian như tóc, mồ hôi, máu để khống chế người khác]
Cậu nhìn qua Triệu Quốc An lão tiên sinh, tiếp tục nói: "Năng lực của tôi còn rất yếu, không đủ để giúp anh hoàn toàn thoát khỏi cô ta, cho nên anh cần phải cắt đứt chuyện gặp mặt cô ta. Quyết sách của anh rất hợp lý, cần phải mang vệ sĩ ở bên người 24/24, nếu bất đắc dĩ phải gặp mặt cô ta thì nhớ kỹ tuyệt đối đừng nhìn vào ánh mắt cô ta, sau đó phải rời xa trong vòng năm phút. Hiện giờ tôi chỉ có thể trợ giúp anh được như vậy thôi, ước định của chúng ta..."
Triệu Văn Ngạn vốn đang lo lắng không tìm được cơ hội chỉnh sửa lại quan hệ của mình cùng Phạn Già La, vì thế không kịp chờ đợi nói: "Tôi lập tức giúp cậu giải quyết!" Còn chưa dứt lời đã cầm lấy điện thoại, bảo nhân viên tài vụ và kế toán chuyển khoản tám mươi triệu, còn đặc biệt nhấn mạnh là mình thay Phạn Già La trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. So với mười tỷ, tám mươi triệu thật sự quá bé nhỏ.
Phạn Già La cảm thấy rất hài lòng với thành quả của chuyến đi này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cung nhợt nhạt.
Triệu Quốc An lão tiên sinh còn chưa kịp tiêu hóa lượng tin tức quá lớn này thì đã thấy cháu trai mình theo Phạn Già La rời khỏi phòng làm việc, xuống bãi đậu xe.
"Chờ đã!" Ông cụ đột nhiên bật dậy, gấp rút truy hỏi: "Con đã uống thuốc năm năm rồi, có ảnh hưởng gì tới thân thể không?" Những chuyện khác có thể chờ về nhà rồi hỏi, nhưng chuyện sức khỏe của cháu trai thì thật sự quá quan trọng.
Triệu Văn Ngạn quay đầu lại nói: "Ông nội yên tâm, con uống thuốc dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ, chỉ cần ngừng một đoạn thời gian là có thể khôi phục. Bây giờ con phải đưa Phạn Già La về nhà, ông cũng về trước đi ạ, có chuyện gì thì buổi tối chúng ta nói sau."
"Được được được, con về sớm một chút!" Triệu Quốc An lão tiên sinh khá lo lắng nhưng cũng không hỏi nữa. Từ những lời Phạn Già La đã nói ông cũng đoán được quan hệ của cháu mình và Tô Phong Khê không đơn giản, đến lúc này ông mới nhớ ra, Phạn Già La không phải chính là kẻ tình nghi bị mắng chửi rất nhiều dạo trước sao? Nghe nói cậu ta là nhà ngoại cảm có thể biết trước tử vong?
Lão tiên sinh cực kỳ đau đầu rời đi, Triệu Văn Ngạn cũng lái xe đi. Anh đang vắt hết óc xem nên làm sao nói chuyện phiếm với Phạn Già La thì điện thoại đối phương chợt đổ chuông, lần này là cục cảnh sát gọi tới, nói là muốn nhờ cậu hỗ trợ điều tra một vụ án.
"Sao lại là cảnh sát?" Triệu Văn Ngạn rất lo lắng, Phạn Già La thì chỉ cười lơ đễnh, căn dặn: "Trên đường nếu gặp tiệm bánh mì thì dừng lại, tôi muốn mua đồ."
Nửa tiếng sau, hai người tới phân cục thành Đông, Triệu Văn Ngạn ngồi chờ ở phòng khách, Phạn Già La ở trong phòng thẩm vấn tra hỏi, trước mặt cậu chính là hình chụp màn hình dính đầy máu của chị Khánh, còn có ảnh chụp cuộc trò chuyện của hai người.
Đối với tất cả nghi vấn, Phạn Già La chỉ trả lời: "Trùng hợp mà thôi."
Nhưng trên đời này sao lại có sự trùng hợp kinh khủng như vậy chứ? Nếu nói đây không phải trùng hợp thì cảnh sát lại không có cách nào chứng minh Phạn Già La ở cách đó mấy chục km điều khiển một con mèo, huống chi cậu ta cũng chưa từng tiếp xúc với con mèo kia, ngay cả cơ hội để làm ám thị tâm lý cũng không có. Nói đi nói lại, mèo có thể tiếp nhận ám chỉ tâm lý sao? Không thể!
"Thả người." Đội trưởng đội hình sự bất đắc dĩ khép lại bản ghi chép khẩu cung.
Phạn Già La không nhanh không chậm đứng dậy đi ra cửa, lúc đi ngang qua gương hai chiều thì dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu, mỉm cười ấm áp gật đầu. Con ngươi không nhìn vào hình ảnh của mình ở trong gương mà hơi hướng về phía bên trái, giống như đang nhìn người nào đó.
Cảnh sát phân cục thành Đông sợ tới túa mồ hôi lạnh, bởi vì bọn họ biết đứng ở phía sau mặt gương là hai người quen cũ của Phạn Già La. Cậu ta đột nhiên gật đầu với mặt gương không phải là đang chào hỏi người quen cũ sao? Nhưng cậu ta làm sao biết được sự tồn tại của hai người bọn họ? Sau khi tới phân cục đã bị mang thẳng tới phòng thẩm vấn, trong suốt quá trình không có người nào nói chuyện với cậu ta cả! Thật sự quá quỷ dị!
Run sợ đưa Phạn Già La đi, đội trưởng đội hình sự phân cục thành Đông lập tức chạy tới phòng giám sát, không ngừng truy hỏi: "Vừa nãy cậu ta chào hỏi hai người à? Đúng không? Hai người đứng ở vị trí mà cậu ta nhìn đúng không?"
Da mặt Trang Chân căng cứng, không nói được lời nào, Dương Thắng Phi thì kích động nói: "Đúng vậy, ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào em. Cậu ta biết em đang ở đây!"
"Chậc, quái vật như vậy mà phân cục thành Nam bọn cậu có thể đấu tới hai hiệp, thật không tệ mà! Tôi sắp bị cậu ta qua mặt luôn rồi! Nhất là ánh mắt, nó đặc biệt sâu, tôi căn bản không dám nhìn thẳng!" Đội trưởng đội hình sự vừa chà chà da gà trên tay vừa hồi tưởng lại ánh mắt đen như mực của Phạn Già La, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Dương Thắng Phi vẫn còn sợ hãi hỏi: "Có phải có cảm giác bị cậu ta nhìn thấu không?"
"Đúng đúng, chính là cảm giác này. Nếu cậu ta cũng cho tôi ba phút tiên đoán, chắc tôi chịu không nổi quá!"
Dương Thắng Phi có chút kích động, ánh mắt nhìn về phía Trang Chân không khỏi lộ ra vài phần cầu xin.
Trang Chân kiên định nói: "Tiểu Phi, tôi biết cậu muốn chứng minh với tôi Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm, nhưng tôi lại càng muốn tin vào khả năng phán đoán của mình hơn. Mấy ngày nay tôi đã tra xét rất nhiều tư liệu, cậu có biết xác suất phá được án khi mời nhà ngoại cảm tham gia phá án trên thế giới là bao nhiêu không?"
Dương Thắng Phi cực kỳ mong đợi hỏi: "Bao nhiêu ạ?"
"Không tới 1%. Nói cách khác, nhà ngoại cảm trợ giúp phá án không có chút khoa học cùng căn cứ nào cả. Nếu chúng ta ngay cả kiểm chứng cũng không làm đã trực tiếp giao vụ án của chị cậu cho Phạn Già La, cậu có dám cam đoan cậu ta sẽ dẫn chúng ta vào con đường xa xăm, dẫn tới chân tướng triệt để mất đi không? Theo ý của tôi thì chúng ta sẽ điều tra trước, nếu thật sự không tìm được manh mối mới trở về nhờ cậu ta. Cậu cảm thấy thế nào?"
Dương Thắng Phi trầm mặc. Chị gái bị giết hại là vết thương mãi mãi khó có thể lành trong lòng cả nhà bọn họ, không quản là người còn sống hay người đã mất đều phải chịu giày vò, thậm chí là đau khổ, đến bây giờ cậu không có cách nào chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa. Nhưng lý trí lại nói cho cậu biết, đội trưởng nói đúng, chỉ có người tuyệt vọng mới cầu quỷ thần giúp đỡ, nhưng vụ án của chị gái vẫn chưa tới mức tuyệt vọng đó, nếu cậu không cố gắng chút nào thì thật sự cũng có chút không cam lòng.
"Vâng, chúng ta sẽ điều tra trước, nếu thật sự không có cách nào mới tìm Phạn Già La!" Cậu gật đầu.
Trang Chân thầm thở phào, nhiều lần nói cám ơn phân cục thành Đông, sau đó lập tức đi mua vé xe lửa tới Mạc Bắc.
Cùng lúc đó, Triệu Văn Ngạn đưa Phạn Già La tới cửa khu chung cư Nguyệt Lượng Loan thì phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi vóc người thon dài khí chất tao nhã đã đứng đợi ở đó từ sớm, còn có vài vệ sĩ cao lớn cường tráng xách một thùng kim loại có khóa mật mã đứng bên cạnh, có chút phô trương lộ liễu.
Xe dần tiến tới gần, Triệu Văn Ngạn cẩn thận quan sát một chút, đuôi mày không khỏi nhướng cao, người này chính là cá sấu lớn Bạch Mạc gần đây vừa mới liên tiếp thâu tóm hai xí nghiệp cỡ trung trên thương trường. Anh ta đang đợi ai? Trong cái thùng kia chứa tiền mặt à?
[end 45]