Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 30 - Bi Kịch Bị Ẩn Giấu

****

Lúc Trang Chân cùng Tống Duệ đi vào phòng thẩm vấn, kỹ thuật viên âm thanh đang cúi đầu ngồi dưới ánh đèn trắng nhợt nhạt: "Tới rồi à?" Nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi ngẩng đầu, cười hỏi: "Nguyễn Diệp thế nào?"

Đây là một câu hỏi cực kỳ bình thường, tựa hồ chỉ là lời thăm hỏi dành cho một vị cố nhân không có mặt, nhưng Tống Duệ lại nhìn thấy một tia mong đợi trong con ngươi tĩnh lặng không có chút rung động nào của kỹ thuật viên âm thanh.

"Cô ấy tốt lắm, vài ngày nữa là có thể xuất viện." Vì vậy Tống Duệ đã đưa ra một đáp án làm kỹ thuật viên âm thanh phải thất vọng. Từ sau lần gặp Phạn Già La, Tống Duệ không còn dám khinh thường bất kỳ kẻ tình nghi nào. Anh không thể không thừa nhận, trước kia mình vẫn luôn kiêu ngạo, thậm chí là có thái độ khinh thường khi phải đối mặt với những người này, nhưng bây giờ, anh lại càng khiêm tốn hơn, cũng càng cẩn thận hơn.

Kỹ thuật viên âm thanh từ khi bị bắt tới cục cảnh sát vẫn luôn im lặng tới giờ quả nhiên bị nhiễu loạn, nháy mắt phẫn nộ, dùng tay nện mạnh lên mặt bàn, buột miệng hô: "Mày nói láo! Nó không có khả năng khôi phục! Nó đã điên rồi!"

"Cô ta không điên." Tống Duệ cầm lấy máy tính bảng, mở đoạn video y tá đang đút nước cho Nguyễn Diệp. Đây là thứ anh chuẩn bị sẵn, mục đích là muốn kích động kỹ thuật viên âm thanh. Không phải đối phương muốn hủy Nguyễn Diệp sao? Như vậy khi biết Nguyễn Diệp hiện giờ không bị chút tổn thương nào, hắn có phẫn nộ tới mất lý trí hay không? Một khi mất lý trí, Tống Duệ có trăm ngàn cách để moi được thứ mình muốn từ miệng hắn.

Xét về cấp bậc, người này mặc dù không bằng Phạn Già La nhưng tố chất tâm lý cũng rất mạnh mẽ, từ khi tiến vào cục vẫn luôn ngậm chặt miệng, có hỏi cũng không nói câu nào. Hắn là một tội phạm IQ cao, nếu không nắm được thóp của hắn, lần thẩm vấn này sẽ thành một cuộc chiến dài lâu không có kết quả. Những bằng chứng mà cảnh sát đang nắm giữ còn lâu mới đủ để trừng trị tội lỗi của hắn.

Trong video Nguyễn Diệp đang dùng miệng hớp từng ngụm từng ngụm nước mà y tá đút, sắc mặt tuy rất yếu ớt nhưng biểu tình điềm đạm, tựa hồ đã triệt để thoát khỏi bóng ma bị giam cầm năm ngày. Nhưng thực tế, lúc này cơ thể Nhuyễn Diệp vừa được tiêm thuốc an thần cực mạnh, ngay cả sức lực để cử động ngón tay cũng không có, huống chi là nổi điên. Sau khi nhập viện Nguyễn Diệp bắt đầu la hét, giãy giụa kịch liệt, nhưng một câu đầy đủ cũng không thể nói, cũng không nhận ra cha mẹ mình, đã hoàn toàn chìm sâu trong địa ngục.

Kỹ thuật viên âm thanh nhìn chằm chằm đoạn video này, con ngươi nháy mắt phủ đầy tơ máu, tựa hồ đã bị đả kích rất lớn.

Tống Duệ nói tiếp: "Cô ta có thể bình an thoát nạn như vậy còn phải cám ơn cậu đã nương tay."

"Tao nương tay?" Kỹ thuật viên âm thanh lẩm bẩm, sau đó giống như phát điên mà đập chiếc ghế thẩm vấn, muốn thoát khỏi nơi này. Vẻ mặt hắn đầy sát khí, thật sự là căm hận Nguyễn Diệp với cực độ. Chỉ tiếc cái ghế quá kiên cố, mà tay chân hắn cũng bị còng lại nên hành động có chút bất tiện, rất nhanh đã bị cảnh sát nghe thấy động tĩnh chạy vào khống chế.

"Buông ra, tao phải giết Nguyễn Diệp! Con khốn đó không đáng sống! Buông ra!" Kỹ thuật viên âm thanh bị ép mặt xuống mặt bàn nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi gầm lên giận dữ, sử dụng hết sức lực toàn thân để giãy giụa. Sự bình tĩnh thong dong của hắn đã biến mất, chỉ còn lại điên cuồng cùng thù hận tích lũy suốt mấy năm qua.

Tống Duệ cảm thấy đã đến lúc, lúc này mới chậm rãi dẫn dắt: "Là Nguyễn Diệp hại chết em gái cậu, đúng không?"

Kỹ thuật viên âm thanh đang giãy giụa đột nhiên cứng đờ.

"Cậu muốn báo thù cho em gái mình?" Tống Duệ tiếp tục suy đoán.

Kỹ thuật viên âm thanh lại bắt đầu giãy giụa, miệng thở hổn hển.

Tống Duệ đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi: "Theo tôi được biết, lúc em gái cậu đã tự sát thì Nguyễn Diệp đang du học ở nước ngoài, căn bản không có liên hệ tới chuyện này. Cậu giận chó đánh mèo à?"

Kỹ thuật viên âm thanh ngẩng đầu, dùng con mắt đỏ ngầu trừng Tống Duệ, hai hàm răng nghiến chặt rung động canh cách, tựa hồ chỉ cần không cẩn thận, hắn sẽ nhào tới cắn đứt cổ họng đối phương.

Tống Duệ hoàn toàn không sợ hãi, tiếp tục nói: "Chúng tôi đã điều tra em gái cậu, cô bé là bạn cùng bàn với Nguyễn Diệp, còn là bạn cùng phòng, quan hệ rất thân thiết, nhưng tính tình cùng vận mệnh thì lại trái ngược hoàn toàn. Nguyễn Diệp có thành tích rất xuất sắc, giao thiệp với mọi người rất tốt, mà em gái cậu thành tích không tốt, giao thiệp cũng kém. Chúng tôi còn nghe nói sinh hoạt cả nhân của cô bé không được đứng đắn, vì thế đã bị bạn học bài xích, ngoại trừ Nguyễn Diệp thì ba năm cấp ba căn bản không có người nào chơi với cô bé. Cô bé bởi vì cuộc sống không được như ý mà tự sát, có liên quan gì tới Nguyễn Diệp? Lẽ nào bởi vì Nguyễn Diệp xuất sắc hơn em gái mình mà cậu ghen ghét..."

Tống Duệ không thể nói thêm nữa, bởi vì kỹ thuật viên âm thanh đã hoàn toàn bị chọc giận, ngay cả hai cảnh sát cao lớn cũng không kiềm được, suýt chút nữa đã bị hắn giãy ngã. Nếu không phải Trang Chân đúng lúc phụ một tay thì nói xong chừng ngay cả còng tay cũng bị cậu ta bứt đứt.

Hai tay cùng hai chân đều bị còng kim loại cứa tới máu me đầm đìa nhưng hắn tựa hồ không cảm thấy đau đớn, chỉ dùng giọng nói căm thù thấu xương gầm lên: "Bọn mày biết cái gì! Nguyễn Diệp mới là đứa đáng chết nhất! Cho cho bọn mày một số điện thoại, gọi tới cho bạn gái tao, để nó mang đồ của tao tới cục cảnh sát. Xem rồi, bọn mày sẽ hiểu."

Cơn phẫn nộ qua đi, kỹ thuật viên âm thanh tựa hồ đã tìm lại được lý trí, cũng tựa hồ từ bỏ giãy giụa, cười lạnh nói: "Cho dù tao băm Nguyễn Diệp thành thịt vụn thì cũng là trừng phạt đúng tội!"

Trang Chân liếc nhìn về phía gương hai chiều, Lưu Thao đứng phía sau mặt gương ngầm hiểu, lập tức đi liên lạc với bạn gái kỹ thuật viên âm thanh. Tiểu Lý đi theo phía sau, không ngừng lắc đầu cảm thán: "Chỉ cần đối thủ không phải Phạn Già La, Tống tiến sĩ vẫn rất lợi hại! Như lần này nè, ảnh vào phòng thẩm vấn có mười phút đã giải quyết xong."

Bạn gái của kỹ thuật viên âm thanh nhanh chóng ôm một chiếc hộp gỗ màu đen tới cục cảnh sát. Tựa hồ cô đã đoán được gì, lúc đưa đồ cho Liêu Phương thì cố nén nước mắt nói: "Tôi đã sớm dự cảm được anh ấy sẽ đi sai đường, chỉ là tôi không ngờ anh ấy sẽ phạm tội. Mọi người nhất định phải xem thật kỹ quyển nhật ký này, Nhị Nhị quá đáng thương, con bé thật sự quá đáng thương!" Tay cô gái run rẩy, giống như không thể chịu nổi sức nặng của vật trong tay.

Liêu Phương đeo bao tay, cùng một nhân viên kỹ thuật của khoa pháp chứng kiểm tra quyển nhật ký này, mà nội dung bên trong nó đã làm bọn họ rơi vào địa ngục nhân gian.

Cùng lúc đó, kỹ thuật viên âm thanh được băng bó tay chân dùng giọng điệu như chết tâm lẩm bẩm nội dung quyển nhật ký mà mình đã thuộc nằm lòng: "Ngày 1 tháng 9 năm XX09, hôm nay mình rất vui, mình gặp được một cô gái rất đáng yêu tên là Nguyễn Diệp. Cô ấy và mình ở chung phòng ngủ, giáo viên còn xếp cho hai đứa ngồi chung bàn. Mình là Hoa Nhị [nhụy hoa], cô ấy là Diệp Tử [lá cây], vừa vặn là một đôi, duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, mình muốn kết bạn với cô ấy!"

"Ngày 10 tháng 10 năm XX09, mình và Nguyễn Diệp xem đàn anh năm hai trung học chơi bóng rổ. Có một đàn anh rất đẹp trai, tất cả mọi người đều hét chói tai vì anh ấy! Quả bóng của anh đập trúng mình, anh ấy chạy tới xin lỗi, dáng vẻ của anh khi cười rộ lên hệt như tia sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ trước mắt mình. Nghe Diệp Tử nói ảnh gọi là Cao Phi. Cao Phi, cái tên thật dễ nghe nha!"

"Ngày 27 tháng 10 năm XX09, mình lén thổ lộ với đàn anh nhưng bị từ chối, thật khó chịu quá! Sao mình lại mất mặt như vậy?"

"Ngày 28 tháng 10 năm XX09, Diệp Tử biết chuyện mình thổ lộ với đàn anh rồi, cậu ấy rất tức giận, cậu ấy nói cậu ấy với đàn anh sớm đã bí mật yêu nhau rồi. Xin lỗi Diệp Tử, mình không phải cố ý. Nếu mình biết chuyện cậu và đàn anh đang quen nhau, mình nhất định sẽ không thích anh ấy! Cậu quan trọng hơn anh ấy, cậu là người bạn tốt nhất của mình!"

"Ngày 29 tháng 10 năm XX09, Diệp Tử nói chỉ cần mình mua cho cậu ấy một chiếc váy làm quà sinh nhật thì cậu ấy sẽ tha thứ cho mình. Nhưng chiếc váy đó thật sự quá đắt, hơn năm trăm, tiền sinh hoạt của mình căn bản không đủ. Anh trai ở bên ngoài làm việc rất cực khổ, mình có nên hỏi anh ấy không?"

"Ngày 3 tháng 11 năm XX09, mình không dám xin tiền anh trai nhưng may mắn là đã tới đầu tháng, anh trai gửi cho mình bốn trăm tiền sinh hoạt, mình mượn bạn học một chút bù vào là đủ."

"Ngày 4 tháng 11 năm XX09, tiền rốt cuộc cũng gom đủ, mình định tối mai sẽ cúp tiết tự học tối để bồi Diệp Tử đi dạo phố. Mặc chiếc váy mới, Diệp Tử nhất định sẽ rất vui vẻ đi? Nghĩ tới dáng vẻ vui sướng của cậu ấy, mình cũng thực vui vẻ!"

Kỹ thuật viên âm thanh dùng giọng điệu lạnh lùng để đọc lại từng đoạn từng đoạn nhật ký. Trong ba năm qua, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều đọc nó, mỗi từ mỗi chữ đều hóa thành vết thương máu me đầm đìa khắc vào trong đầu, trong xương tủy, thậm chí là linh hồn hắn.

Trang Chân cùng Tống Duệ im lặng nghe, không hề lên tiếng cắt ngang.

Kỹ thuật sư âm thanh dừng lại thật lâu, sau đó một lần nữa lên tiếng, giọng nói trở nên rất khàn: "Ngày 6 tháng 11 năm XX09, vì sao? Vì sao vì sao vì sao chứ? Vì sao Diệp Tử lại làm như vậy? Vì sao đàn anh Cao Phi lại không cứu mình? Mình thật sự không phải cố ý! Sau này mình không dám thích đàn anh nữa!"

"Ngày 8 tháng 11 năm XX09, Diệp Tử nói cậu ấy đã chụp hình! Vì sao cậu ấy lại đối xử với mình như vậy? Mình đã nhận sai rồi mà! Cậu ấy nói ngày mai mình lại phải cùng cậu ấy đi ra ngoài, mình sợ lắm, nhưng mình không thể cự tuyệt, bằng không cậu ấy sẽ dán hình mình khắp trường!"

"Ngày 10 tháng 11 năm XX09, bốn người bọn họ lại cùng nhau, Diệp Tử ở bên cạnh chụp hình, mình khóc, mình cầu xin, mình lạy, nhưng bọn họ vẫn cứ luôn cười cợt, không ai để ý tới mình!"

"Ngày 13 tháng 11 năm XX09, Diệp Tử muốn cuối tuần này mình về cùng cậu ấy, mình muốn trốn đi nhưng lại không có tiền, tiền của mình đã bị bọn họ lấy hết rồi."

"Ngày 16 tháng 11 năm XX09, bọn họ vừa xem TV vừa bắt mình phải làm theo động tác trong đó, mình muốn nhảy ra ngoài cửa sổ nhưng bị Diệp Tử túm lại, cả bốn người bọn họ vây tới đánh mình, dùng đầu thuốc dụi vào người mình, dùng dao rạch lên da mình, đau quá, máu chảy không ngừng nhưng mình không dám đi bác sĩ."

"Ngày 17 tháng 11 năm XX09, hôm nay mình té xỉu, là Diệp Tử dẫn mình tới bệnh viện, còn trả tiền thuốc men. Diệp Tử, cậu quan tâm mình sao? Nếu mình thành tâm chuộc tội, cậu sẽ bỏ qua cho mình chứ? Cậu sẽ, cậu nhất định sẽ, bởi vì chúng ta chính là bạn tốt mà!"

"Ngày 19 tháng 11 năm XX09, Diệp Tử bảo ngày mai mình sẽ cùng cậu ấy ra ngoài chơi, mình đã đồng ý rồi. Trước đó là do mình không đúng, cậu ấy xả giận xong thì sẽ tốt đi?"

"Ngày 23 tháng 11 năm XX09, lần này mình rất nghe lời, quả nhiên bọn họ không đánh nữa, Diệp Tử cũng bắt đầu cười với mình, thật tốt."

"Ngày 27 tháng 11 năm XX09, Diệp Tử nói cậu ấy không đủ tiền, muốn mình nghĩ cách, nhưng mà mình có cách nào chứ? Diệp Tử, xin lỗi, mình thực vô dụng."

"Ngày 29 tháng 11 năm XX09, Diệp Tử bảo mình đi chơi với mấy chú lớn tuổi, mình sợ lắm, nhưng mình lại không thể không đáp ứng."

"Ngày 1 tháng 12 năm XX09, bọn mình có rất nhiều tiền, Diệp Tử mua cho mình một chiếc áo lông hơn hai trăm, mình không dám mặc, bởi vì người mình rất bẩn."

"Ngày 7 tháng 12 năm XX09, mình phát hiện bạn học trong lớp không chịu chơi với mình. Bọn họ nói mình có bệnh. Không, mình không có bệnh, mình chỉ bị thương thôi. May mà Diệp Tử vẫn chịu chơi với mình. Diệp Tử, cám ơn cậu, nhưng đến khi nào cậu mới chịu buông tha cho mình?"

"Ngày 13 tháng 12 năm XX09, ngày hôm qua có một chú cắn mình rất đau, Triệu Mao cùng Mao Tiểu Minh dùng cây gậy sắt đánh mình, đàn anh Cao Phi treo ngược mình trên khung cửa, dùng dao cắt vào thịt mình. Mình đau lắm, máu chảy rất nhiều, cuối cùng là Diệp Tử thả mình xuống, còn bôi thuốc cho mình, quả nhiên chỉ có Diệp Tử tốt với mình."

"Ngày 18 tháng 1 năm XX10, lúc ở khách sạn, mình bị chú đánh, xong lại bị bốn người bọn họ đánh, phía dưới chảy thật nhiều máu, Diệp Tử nói mình sảy thai. Mình có đứa nhỏ? Chuyện khi nào? Chuyện này đáng sợ quá! Đến bây giờ máu vẫn còn chảy, lỡ như không ngừng được thì phải làm sao đây? Mình có chết không?"

"Ngày 20 tháng 1 năm XX10, Diệp Tử dẫn mình tới bệnh viện, cậu ấy quả nhiên là người tốt. Mình đồng ý với cậu ấy sẽ không nói chuyện này cho anh trai biết. Anh trai sẽ cảm thấy rất mất mặt đi? Xin lỗi, em không muốn như vậy đâu! Anh trai, em thật sự rất xin lỗi, xin anh tha thứ cho em!"

"Ngày 17 tháng 2 năm XX10, sắp khai giảng rồi, mình rất sợ, mình muốn theo anh trai đi làm nhưng ảnh không chịu. Ảnh rất tức giận, trước giờ mình chưa từng thấy ảnh tức giận như vậy. Sau đó mình nghĩ thật lâu mới hiểu được, ảnh cực khổ kiếm tiền như vậy không phải vì muốn mình học thật giỏi sao? Ảnh tình nguyện từ bỏ chuyện học không phải vì muốn lo cho mình, để mình đậu đại học tốt, được sống cuộc sống tốt sao, sao mình có thể phí phạm khổ tâm của ảnh. Xin lỗi anh trai, sau này em sẽ không nói những lời bốc đồng như vậy nữa, em nhất định sẽ kiên trì, nhưng cuộc sống như vậy tới khi nào mới có thể bắt đầu?"

"Ngày 18 tháng 2 năm XX10, hôm nay là khai giảng. Địa ngục, mình tới rồi."

Đọc tới đoạn này, kỹ thuật viên âm thanh rốt cuộc đưa tay lên che mặt, đau đớn gào khóc. Hắn không thể nói được nữa, thật sự không thể nói thêm chữ nào nữa, ngoại trừ tiếng khóc than của hắn, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại sự im lặng.

[hoàn 30]

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3