Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 275 - Cây Luân Hồi
****
Mạnh Trọng căn bản không biết cái gì là nhân quả, vì thế cũng không quá để ý. Nhưng Thường Tịnh đại sư là người tốt nên đã bảo vệ anh, không nói lời nào kéo anh đi.
Bọn họ không đầu không đuôi chạy tán loạn trong sương mù, vốn tưởng muốn dốc hết toàn lực mới có thể mở một đường máu thì lại phát hiện phía trước đột nhiên sáng lên rất nhiều điểm sáng, còn có máy bay trực thăng quanh quẩn vù vù trên không trung.
"Là quân đội!" Một bộ đội đặc chủng cầm kính viễn vọng nhìn một chút, kinh hỉ hô to.
Mọi người nghẹn một hơi thở dốc sức chạy tới trước.
Huyền Thành Tử ôm Lâm Niệm Từ thoi thóp trong lòng, tốc độ nhanh hơn tất cả mọi người, chỉ nhảy phốc vài cái đã thoát ra khỏi làn sương dày đặc, vội vàng chạy tới một bãi cỏ tỏa ra mùi hương tươi mát. Cả dãy xe quân đội đang dừng sát rìa bãi cỏ, một trụ đèn thật to dựng thẳng đang cố gắng chiếu sáng màn sương dày đặc, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
"Diêm bộ trưởng, có người chạy ra!" Không biết là ai hô to một tiếng.
Diêm bộ trưởng lập tức từ trung tâm chỉ huy chạy tới, biểu tình lo lắng.
"Thế nào, đã giải quyết được yêu thụ kia chưa?" Ông đầy trông mong hỏi.
Huyền Thành Tử căn bản không hề phản ứng tới ông, chỉ chạy thẳng tới túp lều có dầu thập đỏ của bên y tế, lớn tiếng quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cứu con bé!"
Thủ đoạn của huyền môn có cao minh tới cỡ nào cũng chỉ có thể giữ lại mạng Lâm Niệm Từ mà thôi, muốn thân thể máu thịt be bét của Lâm Niệm Từ khôi phục như lúc ban đầu thì phải dựa vào kĩ thuật y học hiện đại.
Nhân viên y tế vội vàng xúm tới, vốn muốn đeo chụp dưỡng khí cho Lâm Niệm Từ nhưng lại phát hiện cả gương mặt đã bị nổ nát, tai mắt mũi miệng hoàn toàn không thể phân rõ, chỉ là một cục thịt máu me nhầy nhụa, nhất thời lại càng hoảng sợ hơn. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể mở khí quản, cắm ống truyền không khí vào.
Huyền Thành Tử đứng bên cạnh quan sát, gương mặt đẹp trai phủ một tầng sát khí tàn bạo.
"Tên thả lựu đạn đâu?" Hắn nhìn đám môn đồ ở phía sau lưng.
"Vẫn còn ở bên trong." Đám người cúi đầu, không dám thở mạnh.
Da mặt Huyền Thành Tử căng cứng, muốn bùng nổ nhưng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, cố nhẫn nhịn. Ngay cả cao thủ như hắn mà cũng không dám đặt chân vào nơi đó.
Diêm bộ trưởng sắp bị đám người huyền môn này chọc tức chết rồi. Con mẹ nó đây là thái độ gì vậy chứ? Đã nói sẽ hỗ trợ giải quyết yêu thụ kia, kết quả trốn chui trốn nhủi chạy ra đây, hỏi một câu cũng chẳng có tên nào thèm trả lời.
Xong hay không xong, mấy người mở miệng nói một câu đi chứ! Kiêu ngạo như thế, tưởng mình học đạo thuật vài năm thì thật sự thành tiên rồi chắc? Da mặt Diêm bộ trưởng đen xì xì, đang chuẩn bị túm một tên cường ngạnh ép hỏi vài câu thì nhìn thấy Thường Tịnh đại sư dẫn theo một người quân nhân cà nhắc lảo đảo chạy ra khỏi màn sương, sau đó chính là hòa thượng của Long Ẩn Tự.
Diêm bộ trưởng vui vẻ, lập tức chạy qua đón, ánh mắt đảo qua nhóm người thì sắc mặt trở nên khó coi hơn. Bởi vì ông không nhìn thấy bóng dáng Phạn lão sư và Tống tiến sĩ.
"Người đâu?" Ông chỉ hỏi hai từ ngắn ngủi, Mạnh Trọng đã hiểu ý, liền đỏ vành mắt.
"Đều ở bên trong, Phạn lão sư bị yêu thụ nuốt, Tống Duệ bị nhốt lại trong không gian của Phạn lão sư, không chạy ra được. Tôi dẫn đội không tốt, tôi thực vô dụng!" Mạnh Trọng đau khổ tự đánh đầu mình, một người đàn ông cao một mét tám lại khóc thảm thương như một đứa bé.
Cơ thể Diêm bộ trưởng lảo đảo, suýt chút nữa té xỉu, thật khó lắm mới ổn định tinh thần, quay sang hạ lệnh: "Đội một, đội hai, đội ba, tranh thủ thời gian tập hợp, tiến vào rừng cứu người!"
Bây giờ không phải lúc trách móc, không có gì có thể quan trọng hơn sinh mệnh của Phạn lão sư và Tống tiến sĩ. Đã lâu rồi không ra chiến trường, Diêm bộ trưởng thậm chí còn thay trang phục, chuẩn bị tự mình dẫn đội tiến vào. Mạnh Trọng cũng lập tức lau nước mắt, đuổi kịp đội ngũ.
Trong lúc bọn họ bận rộn, nhóm người của huyền môn chỉ đứng ở xa xa, không dám tới gần.
Huyền Thành Tử xác nhận Lâm Niệm Từ không bị nguy hiểm tính mạng, lúc này mới bước ra khỏi lều y tế, lạnh giọng ngăn cản: "Không ai được phép tiến vào khu rừng sương mù này!"
Thường Tịnh đại sư cũng dẫn một nhóm hòa thượng, xếp bằng ngồi chắn lối vào đường mòn, thở dài nói: "Đừng đi, đã muộn rồi."
Diêm bộ trưởng căn bản không để ý tới lời nói của bọn họ. Phương pháp của huyền môn không dùng được, vậy thì ông sẽ dùng phương pháp của quân đội, hơn mười chiếc xe bọc thép chỉnh tề tiến vào, nghiền ép oanh tạc một trận, xem thử xem cái cây kia sống nổi không.
Nhưng mười mấy phút sau, mười mấy chiếc xe lại thần xui quỷ khiến thế nào mà quay trở ra, hệ thống hướng dẫn và hệ thống điều khiển vũ khí bị năng lượng khổng lồ ở nơi này quấy nhiễu không có tín hiệu.
Diêm bộ trưởng mở cửa xe nhảy xuống, gương mặt tái nhợt phủ đầy sợ hãi. Mạnh Trọng lấy ra la bàn đang chỉ hướng hỗn loạn tứ tung ra xem, sau đó tuyệt vọng ném nó vào trong làn sương mù dày đặc.
"Bộ trưởng, làm sao bây giờ? "Một phó tướng hoảng hốt hỏi.
Diêm bộ trưởng mệt mỏi xua tay, cuối cùng nhìn sang Thường Tịnh đại sư ngồi niệm Phật dưới đất, run giọng hỏi: "Nó rốt cuộc là yêu quái gì? Các người thật sự không có cách đối phó nó sao?"
"Nó là một gốc bồ đề đã có linh trí." Thường Tịnh đại sư thở dài nói: "Bồ đề còn một tên là giác thụ, ý nghĩa là đại triệt đại ngộ. Một cái cây như vậy, sau khi thành tinh tự nhiên có chỗ bất phàm. Lúc rời đi chúng tôi mới phát hiện, quả mà nó kết lại chính là nhân quả."
"Nhân quả là cái gì?" Diêm bộ trưởng truy hỏi.
"Tất cả trên đời đều có nhân có quả, mà nhân quả nối liền với luân hồi. Một cái cây có thể kết xuất ra nhân quả đương nhiên cũng có thể khống chế luân hồi. Nó căn bản không phải tà vật mà là cây luân hồi. Luân hồi vốn do địa phủ quản lý, nhưng nó lại có thể thay thế chức trách của địa phủ, sống ở nhân gian này. Mọi người có thể tưởng tượng đó là cảnh tượng như thế nào đi. Đó chính là địa ngục tái hiện ở nhân gian, luân hồi xoay chuyển. Địa ngục và thế gian từ nay về sau sẽ không thể tách rời."
Thường Tịnh nghĩ tới ác nghiệp trên mặt Giản Nhã, nhất thời liền hiểu ra.
Diêm bộ trưởng rét run. Địa ngục ở nhân gian, những lời này chỉ nghe thôi đã đủ làm người ta kinh hãi run rẩy rồi.
"Cho dù nó lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một cái cây thôi mà?" Mạnh Trọng cắn răng hỏi.
"Ban nãy quả của nó rơi vào người chúng ta, chúng ta đã dính nhân quả. Có được quả của nó, cần phải trả cho nó." Sắc mặt Thường Tịnh đại sư trở nên xám xịt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Không chỉ ông, nhóm hòa thượng ngồi cùng chỗ với ông, thậm chí là Huyền Thành Tử thực lực siêu quần cũng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
Mạnh Trọng cũng bị loại quả kia rơi đầy người, lúc này cũng có cảm giác rõ rệt, anh hoảng sợ hỏi: "Thể lực của tôi đang nhanh chóng xói mòn, chuyện này là sao?" Chỉ trong chớp mắt mà anh ngay cả đứng cũng không vững nữa rồi.
Đám bộ đội đặc chủng theo anh vào khi nãy cũng ngã xuống. Bọn họ là người thường, triệu chứng biểu lộ ra lại càng nhanh hơn.
"Anh đã dính nhân quả của cây luân hồi, đương nhiên phải trả." Thường Tịnh bắt đầu gõ mõ.
"Tức là thể lực của tôi bị cái cây kia hút đi?" Mạnh Trọng quỳ rạp cả hai chân dưới đất, gò má lõm sâu.
"Thứ anh phải trả không phải thể lực, mà là sinh mệnh lực. Người đã từng ăn quả của nó phải lấy mạng ra trả, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Mặc dù Thiên Đạo có linh cũng sẽ không phán nó có tội, bởi vì đây là nhân quả tất báo, luân hồi không ngừng. Nó hợp tình hợp lý cướp đoạt đi sinh mệnh thế gian, trở thành thần."
"Mẹ nó, lại là thành thần! Vì sao ngay cả một cái cây cũng muốn thành thần chứ?" Lúc này đây Mạnh Trọng cũng bắt đầu giống như Phạn Già La, hận thấu xương với tất cả những kẻ hay quái vật có mưu toan trở thành thần.
Diêm bộ trưởng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội hỏi: "Xem ra các người không thể đối phó được nó?"
Thường Tịnh đại sư tiếc nuối lắc đầu: "Chúng tôi đều đã dính quả của nó đầy người, sẽ liên tục bị nó rút đi sinh cơ, bản thân còn khó bảo toàn, sao có thể đối phó với nó. Phàm là người tới gần nó đều sẽ dính quả của nó, sau đó phải mang mệnh ra đền nó nó."
Diêm bộ trưởng sợ tới lùi lại hai bước.
Thường Tịnh đại sư lại nói: "Một gốc bồ đề chưởng quản luân hồi, kết nhân quả, không ai có thể đối phó nó. Cho dù là bom đạn cũng không thể."
Diêm bộ trưởng quay đầu rời đi, ông muốn xin chỉ thị từ cấp trên, điều tới một chiếc xe phóng tên lửa, một lát sau thì cụt hứng quay lại, ánh mắt tuyệt vọng: "Hệ thống dẫn đường bị nhiễu, căn bản không thể bắn trúng. Khu rừng này ngay cả vệ tinh định vị cũng không tìm được, nó giống như một lỗ đen tồn tại ở không gian khác vậy."
Thường Tịnh đại sư nhắm mắt lại, tiếp tục niệm kinh.
Huyền Thành Tử đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn làn sương dày đặc, trên mặt không còn biểu tình tự cao tự đại như lúc đầu mới gặp. Khóe mắt hắn lộ ra những đường vân mảnh, thân thể cao ngất cũng gầy yếu đi vài phần, sinh mệnh lực xói mòn làm hắn không thể kiềm chế rơi vào trạng thái già nua.
Thực lực đám người huyền môn thua kém hắn đều đã bỏ chạy. Nhưng cho dù bọn họ chạy tới tận chân trời góc biển, nhân quả đã dính thì chính là đời đời kiếp kiếp, há có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy?
"Thực sự không có biện pháp nào cả sao?" Diêm bộ trưởng vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi. Không quản thế nào ông cũng không dám nghĩ tới lời cảnh báo ''địa ngục nhân gian' này, nếu có một ngày nó trở thành sự thật thì không phải thế giới này tiêu vong rồi sao?
Thường Tịnh đại sư chỉ chầm chậm niệm kinh, không nói gì.
Sắc mặt Diêm bộ trưởng không ngừng xám xịt, trái tim cũng co rút đau đớn. Ông vừa nuốt một viên thuốc vừa sợ hãi không thôi thầm nghĩ: Hôm nay bệnh của mình rốt cuộc là vì kích động mà tái phát hay vì đã từng ăn quả của cây bồ đề kia chứ? Hiện giờ có phải mình đang trả lại nhân quả cho nó không? Cả Kinh thị này, thậm chí cả quốc gia này, rốt cuộc đã có bao nhiêu người ăn quả nhân quả chứ?
Lúc Diêm bộ trưởng nghĩ ngợi lung tung, Thường Tịnh đại sư cuối cùng cũng mở miệng: "Trên đời này có một người có thể đối phó nó."
"Người nào?" Giọng nói của Diêm bộ trưởng ngày càng suy yếu. Thực tế thì không chỉ ông mà toàn bộ người trong doanh trại đều rơi vào trạng thái suy yếu. Có thể thấy bố cục suốt một khoảng thời gian dài của yêu thụ kia có hiệu quả tới cỡ nào.
"Người không ở ngũ hành, không dính nhân quả, không vào luân hồi có thể đối phó nó."
"Không ở ngũ hành, không dính nhân quả, không vào luân hồi? Trên đời này có người như vậy sao?"
"Không có, vì thế chúng ta chỉ có thể chờ số phận mà thôi." Thường Tịnh đại sư mở mắt ra, khuyên nhủ: "Diêm thí chủ, ông đừng gấp, ngồi xuống niệm phật đi. Trước khi chết có được một khoảng tịnh tâm là rất tốt."
Diêm bộ trưởng suýt chút nữa đã nhào đầu ngã quỵ, bực tức nói: "Nói nhiều như vậy, rốt cuộc đều là vô ích."
"Ông không niệm phật thì có thể làm gì đây?" Thường Tịnh đại sư hỏi ngược lại.
Diêm bộ trưởng sửng sốt, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Trọng mà thở hổn hển, dùng đôi tay lạnh như băng của mình lau mồ hôi, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng. Khoa học kỹ thuật hiện đại lẫn phương pháp của huyền môn đều không thể đối phó cái cây kia, ông có thể làm được gì đây?
Mạnh Trọng đeo chụp dưỡng khí mà nhân viên y tế đưa tới, hỏi: "Đại sư, Phạn lão sư bị cái cây kia cắn nuốt sẽ bị thế nào?"
Môi Thường Tịnh đại sư khẽ nhúc nhích, không đành lòng lên tiếng.
Huyền Thành Tử đứng cách không xa dùng giọng nói cực kỳ lạnh lùng nói: "Hắn sẽ bị kéo vào trong luân hồi, dần dần lạc mất chính mình. Có lẽ sẽ bị vây trong tình cảnh mà hắn sợ hãi nhất, tái diễn khoảnh khắc đau khổ nhất; cũng có lẽ phải chịu một đời rồi lại một đời khổ sở nhưng phải lưu giữ những ký ức thảm khốc đó. Nói chung là ở trong cái cây đó, hắn phải chịu tất cả dằn vặt của luân hồi, như vậy linh hồn hắn mới có thể suy yếu, sau đó bị nó chậm rãi tiêu hóa."
Nói cách khác, trong thời gian bọn họ trò chuyện, Phạn Già La ở trong cái cây kia chịu đựng nhiều lần luân hồi sinh mệnh, đồng thời mỗi lần đều không được chết tử tế, rồi lại phải ghi nhớ rõ ràng quá trình thảm khốc đó.
Cậu ta sẽ phải chịu hết đau khổ trên thế gian, nhận hết đủ tội lỗi, sau đó trong tuyệt vọng sẽ hiến dâng linh hồn mình cho cái cây kia tẩm bổ để cầu được giải thoát. Thủ đoạn như vậy so với người độc ác nhất còn độc ác hơn gấp vô số lần!
Mạnh Trọng tức giận tới phát run cả người, miệng phát ra tiếng nỉ non: "Thánh thụ cái gì chứ, nó rõ ràng chính là yêu quái!"
Diêm bộ trưởng lại tiếp tục cắn mấy viên thuốc, căn bản không dám nghĩ tới những điều mà Phạn lão sư gặp phải.
Huyền Thành Tử cười lạnh: "Hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có nhân quả, những lời này quả nhiên nói không sai. Chìm trong đau khổ luân hồi vô tội đúng là nghiêm phạt thích hợp nhất với tên nghiệt đồ đó, sớm biết vậy, ta hà tất phải đi chuyến này." Nói xong, hắn liền phất tay áo bỏ đi.
"Chờ đã, ông không thể đi! Huyền môn mấy người không phải xem trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình à? Các người nhất định phải nghĩ biện pháp..."
Diêm bộ trưởng còn chưa nói xong đã bắt đầu ho khan kịch liệt.
"Ta không đối phó được cái cây kia, các ngươi mời cao minh khác đi." Huyền Thành Tử không quay đầu lại nói. Hiện giờ hắn chỉ muốn đưa Lâm Niệm Từ tới chân núi tìm bệnh viện lớn để chữa thương.
"Các người không cần đạo quan nữa à?"
Bước chân Huyền Thành Tử khựng lại, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn không quay đầu lại tiếp tục bỏ đi. Bây giờ đã không còn là vấn đề hắn muốn hay không nữa rồi, mà là có thể hay không thể.
Thấy hành vi vô trách nhiệm của đối phương, Diêm bộ trưởng không hề kinh ngạc, chỉ cười lạnh: "Trước đó bốc phét cho lắm vào, lâm trận bỏ trốn đúng là truyền thống tốt đẹp của phái Thiên Thủy các người. Đạo quan bị hủy cũng không oan uổng. Tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao phái Thiên Thủy lại có một đám ăn hại như vậy, thì ra đã hư thúi từ tận gốc rễ rồi. Phạn lão sư phản bội sư môn là đương nhiên, nếu không phản, chả lẽ lại ngày ngày lăn lộn chung một chỗ với đống bùn nhão mấy người à?"
Diêm bộ trưởng nói xong còn hừ lạnh một tiếng.
Mạnh Trọng cũng phụ họa theo: "Sao lại có thể rác rưởi đến như vậy chứ! Cái gì mà người đệ nhất huyền môn, gặp nguy hiểm thì chạy trốn nhanh hơn ai hết, tới chiến trường mà trong đầu chỉ nghĩ tới phụ nữ. Không có bản lĩnh thì làm ơn đừng có nổ mình lên cao như vậy, coi chừng không cẩn thận rớt xuống thì ngã chết đấy. Phạn lão sư xúi quẩy cỡ nào mới có một tên sư phụ như vậy chứ? Con mẹ nó sao mày không đái ra mà tự soi mặt đi, một kẻ ngụy quân tử mua danh trục lợi, người như vậy mà cũng đòi làm sư phụ Phạn lão sư, mày xứng sao?"
Thường Tịnh đại sư chắp tay trước ngực niệm một câu niệm phật, tựa hồ rất đồng ý với những lời này.
Gương mặt Huyền Thành Tử vì phẫn nộ mà vặn vẹo, nào còn nửa điểm phong phạm thế ngoại cao nhân nữa chứ? Càng làm hắn cảm thấy khó chịu là ngoại trừ Tri Phi lên tiếng phản bác thay hắn, đám tiểu bối Trường Sinh, Trường Chân, Lâm Niệm Ân đều lộ ra vẻ mặt nhục nhã cúi thấp đầu, cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì sư môn mình như vậy.
Bọn họ vẫn cho rằng tôn chỉ của phái Thiên Thủy là trảm yêu trừ ma, giúp đỡ chính nghĩa, cứu vớt sinh linh. Mà khi nhân gian gặp phải kiến nạn, sư tổ lại nói đi là đi, không hề có nửa phần do dự. Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thân là chưởng môn phái Thiên Thủy, chức trách của hắn là gì? Chẳng lẽ là làm bảo mẫu cho Lâm Niệm Từ?
Huyền Thành Tử quay đầu lại, đối mặt với những ánh mắt tránh né nhưng lộ rõ trách cứ kia, không biết vì sao lại cảm thấy lồng ngực đau nhức, một tia thanh tỉnh xuất hiện trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, nó đang chất vấn linh hồn hắn: Huyền Thành Tử, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? Ngươi bây giờ vẫn còn là ngươi sao?
Nhưng không chờ Huyền Thành Tử suy nghĩ cẩn thận, xung quanh nơi dừng chân xuất hiện một nhóm lớn người bình thường sắc mặt xám xanh, lững thững đi tới làn sương mù dày đặc.
Diêm bộ trưởng tập trung quan sát thì nhất thời hoảng sợ. Trong số đó thậm chí có rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người là đồng liêu hoặc lãnh đạo; còn có một vài vị đại gia hoặc người nổi tiếng trong xã hội; ngay cả nhóm chủ vườn trái cây cũng lẫn lộn trong đó; nằm ở phần đuôi đội ngũ. Bọn họ giống như những con sơn dương tự nguyện hiến tế, vô thức đi vào trong khu rừng.
Diêm bộ trưởng vội vàng phái người tới cản lại.
Huyền Thành Tử lúc này cũng vòng trở lại, lớn giọng cưỡng chế: "Lập cấm chế ở xung quanh khu rừng, ngăn cản những người này lại!"
Nhóm Trường Sinh lập tức nghe lệnh, vẻ mặt xấu hổ đã bị phấn đấu quên mình và kiên quyết thay thế. Nhìn thấy gương mặt nhóm tiểu bối giống như đang tỏa sáng, tâm trí Huyền Thành Tử lại càng rõ ràng hơn, sau đó yên lặng hỏi mình: Vì sao ngay cả môn quy và trách nhiệm trọng đại của phái Thiên Thủy mà ngươi cũng quên đi chứ? Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cấm chế của phái Thiên Thủy quả nhiên hữu hiệu, nhưng đám người kia vẫn cứ muốn xông vào, miệng phát ra tiếng rít gào không giống nhân loại.
"Bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy?" Mạnh Trọng bất an hỏi.
"Nhân quả dính trên người bọn họ nồng đậm nhất, vì thế là những người đầu tiên nghe thấy tiếng kêu gọi của cây bồ đề. Bọn họ sẽ hiến tế sinh mệnh, linh hồn, máu thịt, tất cả mọi thứ của mình, đây là nợ mà bọn họ phải trả." Thường Tịnh đại sư lắc đầu thở dài.
Diêm bộ trưởng đánh giá những gương mặt quen thuộc lại xa lạ này, liền hiểu được. Trương Dương đã từng trắng trợn dùng loại trái cây màu lam kia để mở ra tiền đồ của mình, mà những người này chỉ sợ đều ngấm ngầm nhận hối lộ của hắn.
Khi đó Tống tiến sĩ còn nói nhóm người này chính là tai họa ngầm, nhất định phải tìm ra, nhưng không chờ chính phủ tra ra được, bọn họ đã vì ăn quá nhiều nhân quả mà tự tìm đường chết rồi. Bọn họ hiện giờ đều trong trạng thái mất hồn, sinh mệnh lực cũng không ngừng xói mòn, chỉ chờ tiến vào rừng và hóa thành phân bón nữa mà thôi.
Báo ứng, tất cả đều là báo ứng!
Nghĩ như vậy, Diêm bộ trưởng lại cảm thấy càng tuyệt vọng hơn. Sau khi người dính nhân quả chết đi, cái cây kia lại càng trưởng thành hơn, sau đó sẽ thống trị cả thế giới này đi? Từ nay về sau, nhân loại sẽ sinh hoạt dưới tán cây của nó, mặc nó muốn lấy thì lấy.
Hôm nay bạn làm phân, ngày mai sẽ tới phiên tôi, tới một ngày nào đó trên mặt đất sẽ phủ kín xương trắng, trời cao bị dây leo bao trùm hoàn toàn. Đó chính là thế giới tối tăm không có ánh sáng mặt trời sao? Nghĩ tới đây, Diêm bộ trưởng không khỏi chậm rãi ngã xuống.
Thường Tịnh đại sư vội vàng đỡ lấy ông rồi lớn tiếng gọi nhân viên y tế, không ngờ Huyền Thành Tử đã từ bên hông lôi ra một viên thuốc nhét vào miệng Diêm bộ trưởng. Trong con ngươi xám xịt của hắn tựa hồ tràn ra một tia ấm áp, trách trời thương dân, hòa ái dễ gần, hiển nhiên chính là dáng vẻ quen thuộc ở sâu trong ký ức của Thường Tịnh đại sư.
[end 275]