Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 26 - Mua May Mắn

****

Phạn Già La tựa hồ không ngờ Bạch Mạc lại dứt khoát như vậy, vì thế cậu bật cười trêu đùa: "Anh không sợ tôi là kẻ lừa đảo à?"

Bạch Mạc lắc đầu: "Tôi biết cậu không phải." Thân thể từng trải nghiệm may mắn mà đối phương mang tới, sao anh lại có thể nghi ngờ? Huống cho cho dù là kẻ lừa đảo thì anh cũng nguyện ý thử một lần, dù sao thì cũng đã cùng đường rồi.

Hai mươi tờ tiền mới tinh giống như cánh quạt xòe ra trước mặt Phạn Già La, Bạch Mạc nhìn 75 đồng lẻ loi còn trong bóp, không khỏi có chút thất vọng. Rõ ràng mỗi ngày ra ngoài anh đều mang theo một số tiền mặt nhất định, không hơn mười ngàn thì ít nhất cũng phải năm ngàn, sao tới lúc mốn dùng thì chỉ còn có hai ngàn chứ? May mắn con số mà đối phương muốn vừa vặn là con số anh có thể đưa ra, bằng không... thì khổ rồi.

"Hai ngàn đủ không? Tôi có thể điện thoại bảo ngân hàng chuyển khoản." Bạch Mạc đầy mong mỏi hỏi.

Đầu ngón tay thon dài của Phạn xẹt qua cánh quạt bằng tiền, âm thanh trầm thấp ôn nhu như làn gió đêm: "Hai ngàn đủ rồi, hôm nay tôi chỉ cần tiền mặt."

Bạch Mạc đưa tiền tới, biểu tình không biểu lộ gì nhưng đáy mắt lại lộ ra ý tiếc nuối. Hai ngàn thì được bao nhiêu may mắn? Có đủ dùng không?

Phạn Già La không nhận tiền mà cười khẽ nói: "Bạch tiên sinh đúng là quý nhân của tôi, lúc tôi cần nhất vẫn luôn xuất hiện."

Bạch Mạc lắc đầu cười khổ: "Tôi không dám làm quý nhân của ngài. Tình huống của tôi chắc ngài cũng biết rồi đi?" Trước kia anh không tin, nhưng bây giờ vì sống sót mà không thể không tin, cũng không chút keo kiệt thử nghiệm bất cứ phương pháp nào để thay đổi vận mệnh của mình.

"Tôi biết tình huống của anh, vì thế tôi mới nói gặp được anh là may mắn của tôi. Nếu hôm nay không có anh, tôi còn phải phiền não một phen." Phạn Già La mỉm cười ôn hòa, âm thanh mát lạnh như nước suối ngọt xoa dịu cơ thể đầy vết thương của Bạch Mạc.

Bạch Mạc không hiểu đối phương đang nói gì. Gặp anh là may mắn? Lời này nếu là trước kia thì rất thích hợp, nhưng bây giờ lại làm anh cảm thấy khó chịu cùng có chút lúng túng. Nhưng ngoại trừ khó chịu cùng lúng túng, anh còn cảm thấy cảm động với sự ấm áp cùng an ủi của thanh niên. Đã rất lâu rồi không có ai đối xử bình thản với anh như vậy.

Lúc Bạch Mạc chìm sâu vào cảm xúc đắng chát, hai bàn tay của Phạn Già La đã nhẹ nhàng áp lên bàn tay đang cầm hai mươi tờ tiền mặt của anh, thấp giọng hỏi: "Anh chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị cái gì?" Bạch Mạc ngơ ngác không hiểu.

"Chuẩn bị tiếp nhận may mắn." Âm thanh trầm thấp ôn nhu cùng tiếng cười khẽ hài hước của Phạn Già La quanh quẩn bên tai Bạch Mạc, tiếp xúc làm trái tim anh tê dại. Nhưng giây tiếp theo, anh đã quên mất việc tìm tòi nghiên cứu cảm giác quái dị của mình, chỉ vì chuyện càng quái dị hơn đã xảy ra, một luồng khí âm hàn từ trong cơ thể anh tuôn ra, tụ lại trong bàn tay Phạn Già La, sau đó theo lỗ chân lông chui ra ngoài.

Ngón tay cầm tiền Bạch Mạc lạnh cóng, tâm tình cũng không khỏi kinh hãi. Anh không biết luồng khí âm hàn đó rốt cuộc là cái gì, là tồn tại chân thật hay là một loại ảo giác? Nhưng cùng lúc với nghi vấn trong lòng, cánh tay tay cũng bởi vì lạnh mà không ngừng run rẩy, rõ ràng đã sắp vào mùa hè mà giống như sắp có tuyết rơi vậy. Cho nên, hết thảy rõ ràng đều là thật.

Bạch Mạc rất muốn hỏi Phạn Già La luồng khí lạnh đó rốt cuộc là cái gì nhưng lại sợ ngắt ngang hành động của đối phương.

Qua khoảng chừng hai ba phút, Phạn Già La buông tay Bạch Mạc, đồng thời cũng rút đi hai ngàn NDT trên tay đối phương, cảm kích nói: "Cám ơn đã chiếu cố, hôm nay có thể gặp được Bạch tiên sinh thật sự quá tốt."

"Vậy là được rồi sao?" Bạch Mạc không dám tin hỏi.

"Đúng vậy, đã được rồi. Tạm biệt Bạch tiên sinh." Phạn Già La cuộn tiền lại thành một cuộn nhỏ đưa lên bên thái dương vẽ một chút, làm ra động tác tạm biệt. Bạch Mạc vẫn còn ngơ ngác, Phạn Già La đã đi rất xa rồi, đèn đường chiếu sáng bóng lưng cậu nhưng lại mờ ảo trông không chân thật, giống như một làn sương mù tiêu tán trong bóng đêm.

Bạch Mạc nhìn chằm chằm lòng bàn tay mới vừa nãy còn lạnh thấu xương nhưng bây giờ không ngừng bốc hơi nóng, vẻ mặt ngơ ngác lo âu đã bị mừng rỡ như điên thay thế. Từ khi Bạch Lâm rời đi, anh rõ ràng cảm giác được thân thể mình ngày càng nặng nề, mặc dù là mùa hè nóng bức vẫn thường xuyên cảm thấy tay chân rét run; mặc dù mỗi đêm vẫn ngủ đủ bảy tiếng đồng hồ nhưng vẫn cứ mệt mỏi uể oải; đầu óc cũng rối loạn, không có cách nào suy nghĩ, cũng không có cách nào ra sách lược.

Vận xui này từ đâu ra? Nó vốn thuộc về anh hay bị chiêu tới? Nếu thân thể vẫn khỏe mạnh, tư duy vẫn rõ ràng, anh có đủ năng lực để xử lý công việc cùng những chuyện phiền phức trong cuộc sống.

"Vậy mà lại là thật." Bạch Mạc cố gắng khống chế nội tâm kích động nhưng vẫn không nhịn được lắc lắc bàn tay nóng hổi của mình. Thân thể anh chưa từng ấm áp như vậy, khớp xương cũng chưa bao giờ nhẹ nhàng đến vậy, tinh thần chưa từng phấn chấn đến thế; giống như trước kia tay chân bị trói chặt phải bò lổm ngổm trên con đường nhân sinh đầy chông gai, mỗi một bước tiến tới trước, cả người sẽ bị cọ xát ra vô số vết thương; nhưng bây giờ thì triệt để thoát khỏi trói buộc, dùng chính tay chân của mình lao nhanh tới trước.

Cảm giác vui sướng tuôn trào làm Bạch Mạc muốn rú dài như một con sói trong đêm đen này. Nhưng anh cố gắng nhịn xuống, bởi vì thanh niên vẫn chưa đi xa, anh xấu hổ không muốn để thanh niên phát hiện bộ mặt ngây thơ này của mình.

Trong lúc hoảng hốt, trợ lý đã lái xe tới, do do dự dự hỏi: "Bạch tổng, tôi tìm lái xe hộ giúp ngài nha?" Từ khi Bạch Lâm nói toạc móng heo chuyện mệnh cách của Bạch tổng, đã không còn ai trong công ty dám lái xe giúp anh.

"Không cần, tôi tự lái xe về." Bạch Mạc bước nhanh tới, gương mặt đẹp trai được ánh đèn đường chiếu sáng rạng ngời rực rỡ.

Nhìn thấy Bạch tổng bộc phát tư thế oai hùng, trợ lý không khỏi ngẩn ngơ. Cậu chưa từng thấy Bạch tổng phấn chấn đầy sức sống đến như vậy, nhất thời có chút không nhận ra. Phải biết, vị tiên sinh này bình thường rất âm trầm, không thích nói chuyện cũng không thích thân thiết với người khác, có thể làm người này lộ ra nụ cười mỉm đã có thể coi là kỳ tích. Nhưng hiện giờ thì khóe mắt đuôi mày đều lộ rõ ý cười, rõ ràng đang đứng trong bóng đêm lại giống như đang ở dưới ánh mặt trời, làm người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, thoải mái.

Bạch tổng làm sao vậy? Trúng số độc đắc? Công ty được cứu rồi? Khai quang? Trợ lý vừa suy nghĩ vừa mở cửa xe cho ông chủ nhà mình, sau đó chính mình cũng ngồi vào ghế phó lái.

Bạch Mạc ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, tay đặt lên vô lăng.

Lúc này trợ lý mới hoàn hồn, vội hỏi: "Khoan đã Bạch tổng, tay ngài đang bị thương, để tôi tìm người lái xe hộ cho ngài!" Cậu luống cuống tay chân muốn mở cửa xe, muốn phóng xuống khỏi chiếc xe tử vong này.

Bạch Mạc khóa lại cả bốn cánh cửa, mạnh mẽ đạp chân ga.

Trợ lý sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, co ro rúc người dựa sát vào lưng ghế, qua vài giây sau thì vội vàng kéo dây cài khóa an toàn, sợ mình bị Bạch tổng đưa thẳng tới điện Diêm Vương. Mắt thấy con dốc đã ở gần trong gang tấc, cậu trợ lý triệt để hoảng hốt, không ngừng cầu xin: "Bạch tổng, ngài bỏ tôi ở ven đường là được rồi, tôi sẽ tự quá giang xe người khác về là được rồi! Bạch tổng, ngài dừng lại ở đây đi, tôi nhớ ra bên đội xây dựng vẫn còn chút vấn đề chưa xử lý xong, tôi phải quay lại công trường tăng ca! Bạch tổng, ngài lái chậm một chút được không? Tôi cầu xin ngài đấy!"

Trợ lý chắp tay run rẩy xá lia xá lịa, dáng dấp cực kỳ đáng thương.

Bạch Mạc dành ra chút thời giờ liếc nhìn cậu trợ lý của mình một cái, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, tốc độ xe tuy chậm lại nhưng không có dự định thả người. Nếu là bình thường, anh chỉ hận không thể rời xa tất cả mọi người, nhưng hôm nay lại muốn trêu chọc cậu trợ lý này một chút. Không biết vì sao, anh lại chắc chắn mình sẽ không xảy ra chuyện, cũng rất muốn hưởng thụ cuộc sống của một thanh niên bình thường.

Chiếc xe an ổn tiến tới, xuống đoạn đường dốc quẹo vào cao tốc, qua trạm thu phí, tiến vào nội thành. Hơn một giờ lộ trình, Bạch Mạc dùng kỹ thuật lái xe tuyệt diệu của mình để nói với cậu trợ lý, hết thảy lời đồn đãi bên ngoài chỉ là chó má!

Trợ lý được tổng tài tự mình đưa về tới tận nhà, một đường bình bình an an, căn bản không giông hề có chút nào dị thường như người trong công ty đồn đại. Lúc xuống xe mặt cậu trợ lý nóng hừng hực, cực kỳ xấu hổ.

Bạch Mạc cười nói tạm biệt, sau đó nhấn ga, nhanh chóng lái xe rời đi. Bàn tay của anh đã đau tới chết lặng nhưng tâm anh vẫn đang bay bổng, cùng tinh thần mãi mê rong chơi.

...

Cùng lúc đó, Phạn Già La cầm cuộn tiền mặt không nhanh không chậm vòng qua lầu số 10, đi tới cửa khu chung cư. Dọc theo đèn đường đi trên con đường mòn trải đá vụn tới một chòi nghỉ mát, sau đó đạp lên lan can chòi nghỉ mát leo lên ngọn núi giả, ném cuộn tiền vào bụi cỏ dưới chân ngọn núi, sau đó núp vào trong bóng tối lẳng lặng chờ đời.

Qua chừng năm sáu phút, nhóm người trẻ tuổi gồm ba nam một nữ hì hục đi tới, đặt mông ngồi lên băng ghế đá dưới hòn non bộ.

"Mẹ kiếp, mệt chết bà rồi! Không phải mày nói Phạn Già La ở lầu số 1 khu chung cư này à? Sao chờ hơn nửa ngày rồi mà không thấy nó về?" Người phụ nữ trẻ trang điểm đậm thở hồng hộc mở miệng.

"Đây là đường gần nhất tới lầu số 1, nó nhất định sẽ đi qua nơi này! Chúng ta chờ một chút, nói không chừng nó sắp về rồi." Một thanh niên nhuộm tóc vàng ôn tồn an ủi.

"Chờ tới hơn nửa đêm rồi, rốt cuộc đến bao giờ nó mới về? Mẹ nó, khu chung cư này cũng lớn thật, tìm một vòng mà cứ như chạy marathon không bằng!" Người phụ nữ kia ném cái ba lô nặng trịch xuống đất, dây kéo nửa mở nửa đóng làm đồ vật bên trong văng ra đầy đất.

Ba người khác vội vàng chạy tới thu dọn mớ hàng cấm một con dao dài, dây thừng, lọ thuốc mê, côn điện bỏ vào trong túi.

Bọn họ nhỏ giọng nói: "Chị Khánh, chị cẩn thận một chút, đừng để người ta nhìn thấy."

"Yên tâm, vừa nãy tao quan sát rồi, nhà cửa nơi này đểu bỏ trống, ngay cả bóng ma mà còn không thấy, huống chi là người. Chờ bắt được Phạn Già La, tao nhất định phải tìm vài thằng thay phiên nhau chơi nó, quay thành video up lên mạng bán. Nó là người cần thể diện, khẳng định không dám báo cảnh sát, chờ tới lúc chúng ta không có tiền thì bắt nó quay clip, coi nó là đường làm ăn, nếu nó dám chạy, bà sẽ đánh gãy chân nó! Video của minh tinh được giá hơn của người bình thường. Với lại danh tiếng nó tệ như vậy, cho dù bị phát hiện thì bọn họ cũng chỉ là nó vì kiếm tiền mà tự nguyện, đảm bảo sẽ không có ai nghĩ tới chúng ta." Người phụ nữ trẻ cực kỳ hưng phấn huých vai đồng bọn.

"Bà chỉ có chút tiền đồ này thôi à?" Đồng bọn liếc mắt, chỉ dạy nói: "Biết một quả thận bán được bao nhiêu tiền không?"

"Bao nhiêu?" Người phụ nữ phấn khích hỏi.

"Một quả thận bán ít nhất cũng 300.000, quả thận sống phù hợp cấy ghép có thể bán tới 600.00. Ba thứ video kia bán được có mấy ngàn chứ nhiêu?" Thanh niên vừa nói vừa xốc ngược lọ thuốc mê đổ ra khăn, sau đó cẩn thận dùng túi nylon gói kỹ.

"Sáu trăm ngàn?" Mắt người phụ nữ trợn to, đếm đếm đầu ngón tay rồi hỏi lại: "Vậy tim có thể bán không?"

"Tim đắt hơn thận, còn có gan, phổi, tuyến tụy, giác mạc, có thể bán được hết. Chúng ta lên mạng ngầm tìm người mua rồi rút vài ống máu của Phạn Già La gửi qua, để bên kia xét nghiệm độ tương thích, nếu đủ điều kiện thì chúng ta sẽ kiếm được món tiền lớn. Nếu thân thể nó đủ khỏe mạnh thì ít nhất cũng bán được bảy con số. Đến khi đó, chúng ta còn chẳng cần phải xử lý thi thể, sẽ có người giúp chúng ta giải quyết hậu quả." Thanh niên đưa tay ra dấu một con số.

Ba người còn lại sợ ngây người, trong mắt lộ rõ tham lam.

Người phụ nữ chửi thề phun ra một cục đàm, sửa lời: "Được, vậy chúng ta không quay video nữa, cứ trực tiếp bán nội tạng của nó! Ai bảo nó không có mắt hại chết chồng tao! Tao nhất định phải báo thù!"

Đúng lúc này, một thanh niên vì né tránh người phụ nữ phun đàm mà lùi về sau vài bước đột nhiên la hoảng: "Chị Khánh, anh Bốn, ở đây có một xấp tiền!"

[end 26]

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3