Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 243 - Hạt Giống Đột Nhiên Nảy Mầm
*****
Chỉ qua một đêm, Lâm Niệm Từ đã khôi phục trạng thái đỉnh cao của mình, hơn nữa linh lực dao động so với quá khứ lại càng sinh động hơn, tựa hồ ngay cả thực lực cũng tăng vọt lên một bậc. Mà bản thân Lâm Niệm Từ thì vẫn mơ mơ màng màng, không rõ tình huống hiện giờ là gì, bị Phạn Già La xách ra khỏi phòng, bị gió thổi lạnh cóng mới dần dần tỉnh lại, đầu tiên là nhìn hai cánh tay trắng nõn nà của mình, lại sờ mái tóc đen suông dài, sau đó ngẩng đầu lộ ra gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp đầy kinh ngạc.
"Tôi, tôi làm sao vậy?" Lâm Niệm Từ há miệng, phát hiện âm thanh của mình cũng đã khôi phục chất giọng trong trẻo uyển chuyển như trước, giống như già nua yếu ớt hấp hối giãy giụa trước đó chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi thì hết thảy đều tốt đẹp.
Cô mừng như điên mà sờ gò má mình, cảm nhận da thịt nhẵn nhụi bóng loáng thì hốc mắt vô thức trào nước mắt nóng hổi. Dáng vẻ kích động nghi hoặc, tựa hồ bản thân cô cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Phạn Già La không chớp mắt quan sát Lâm Niệm Từ, đến đến khi thấy cô ta vui sướng mới từ tốn nói: "Tống Ân Từ, đừng giả bộ."
Lúc này Lâm Niệm Từ mới nhớ ra chuyện hôm qua, kết hợp với tình huống của mình hôm nay thì nhất thời có cảm giác hết đường chối cãi.
Phát hiện hai vị sư huynh và Lâm Niệm Ân sư đệ đang dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét nhìn mình, Thượng Tịnh đại sư thì bấm đốt ngón tay tính toán, tựa hồ cũng rất kiêng kỵ, Lâm Niệm Từ vội giải thích: "Tôi không có giả vờ, tôi thật sự không biết tại sao mình lại biến thành như vậy! Em là Lâm Niệm Từ mà, đại sư huynh, nhị sư huynh, hai anh nhìn em trưởng thành mà, lẽ nào hai người không nhận ra em chứ?"
Nhóm người không lên tiếng, nhưng nghi hoặc cũng đã giảm bớt.
Thường Tịnh đại sư vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Lâm Niệm Từ, tình huống này ông chưa từng thấy qua, lại càng chưa từng nghe nói tới. Nào có người chỉ ngủ một giấc liền khởi tử hoàn sinh, phản lão hoàn đồng chứ? Trừ phi Lâm Niệm Từ không phải là người.
Nếu như thân phận thật sự của cô ta là Tống Ân Từ thì có thể nói xuôi được. Người trong huyền môn ai mà không biết Tống Ân Từ và sư phụ cô ta là hai vị tu giả gần chạm tới ngưỡng cửa thần linh nhất, nhất định bọn họ có biện pháp kéo dài thọ mệnh, trường sinh bất lão.
"Cô rốt cuộc là ai?" Nghĩ như vậy, Thường Tịnh đại sư không khỏi hỏi.
Bị một vị trưởng bối từ ái nghi ngờ như vậy, Lâm Niệm Từ gấp đến độ ứa nước mắt, tay đặt trước ngực gấp gáp nói: "Tôi là Lâm Niệm Từ, tôi thật sự là Lâm Niệm Từ, đại sư xin hãy tin tưởng tôi. Tôi, tôi..." Tầm mắt cô đảo qua nhóm người, chạm vào ánh mắt sâu không lường được của Phạn Già La thì nhịn không được co rúm người, sau đó đánh cược mà hô lớn: "Nếu cậu không tin thì có thể xem qua ký ức của tôi, tôi thật sự là Lâm Niệm Từ."
Lâm Niệm Từ gấp đến mê muội đầu óc, chỉ có thể nói như vậy mà thôi, nhưng Trường Sinh trầm ổn hơn lập tức che chắn trước mặt sư muội, nghiêm khắc nhắc nhở: "Sư muội, đừng để nó tới gần, cũng đừng để nó ngoại cảm! Hôm qua nó đã suýt giết em rồi, lẽ nào em quên rồi sao?"
Lúc này Lâm Niệm Từ mới nhớ tới cảm giác tuyệt vọng khi bị người này hút đi chút sức sống cuối cùng. Khi đó cô giống như người lữ hành nắm sợi dây cheo leo trên vách núi, dưới chân là vực sâu không thấy đáy, trên đỉnh đầu là vách núi cheo leo không bò lên nổi, vốn đã rất cô độc, sợ hãi lại bất lực, nhưng người này chẳng những trơ mắt nhìn mà còn chậm rãi cắt đứt sợi dây duy trì sinh mạng của cô.
Khi đó nội tâm cô đang khóc rống, mà ngoài miệng thì không kêu được, sinh cơ còn chưa đoạn tuyệt mà chính cô đã suýt bị hù chết.
Sau khi có lại ký ức, Lâm Niệm Từ kinh hãi hô một tiếng, sau đó vội vàng trốn ra sau lưng hai vị sư huynh, không ngờ ngay khoảnh khắc Lâm Niệm Từ kinh hô, Phạn Già La cũng hành động.
Không cần Lâm Niệm Từ nói, Phạn Già La cũng muốn kiểm tra ký ức của cô ta, vì thế liền phóng ra từ trường hung ác dạt Trường Sinh và Trường Chân sang hai bên, từng bước tiến tới gần, bàn tay dùng sức ấn chặt mặt Lâm Niệm Từ, giữ chặt cô ta áp lên vách tường.
Cậu vẫn luôn đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng khi đối mặt với Lâm Niệm Từ thì không còn nửa điểm phong độ thân sĩ. Cậu đã nhận định người này là Tống Ân Từ, hơn nữa mệnh cách còn cứng như vậy, cậu sao có thể nương tay?
Cả người cậu toát ra khí thế hung mãnh lại lạnh lùng, vì thế người xung quanh không dám tới gần, Thường Tịnh đại sư giơ thiền trường ngăn cản nhưng cũng bị từ trường mênh mông cuồn cuộn đưa đi thật xa. Cậu giữ chặt đầu Lâm Niệm Từ, gần như là ném cô ta vào tường, chỉ vì cậu đã xác định được cho dù có làm gì thì người này cũng không thể chết được, vì thế cho dù thủ đoạn thô bạo cỡ nào, cô ta vẫn chịu được.
Từ trường của cậu không phải từng sợi xâm lấn như bình thường mà ập tới hệt như biển gầm, cuốn đi hết thảy ký ức ẩn sâu trong lòng Lâm Niệm Từ.
Cậu nhìn thấy cô ta được ngâm trong thủy úng; thấy cô ta tập tễnh lớn lên trong sự che chở của sư phụ; thấy cô ta học tập đạo pháp, học tập tri thức rồi ra nước ngoài du học... cuối cùng, cậu nhìn thấy hình ảnh cô ta nằm trên pháp đàn tối qua, xung quanh là hòa thượng nhắm mắt tụng kinh; từ nửa đêm đến sáng, sinh cơ của cô ta bắt đầu quay lại ổn định hồn phách và tính mệnh, sau đó được đưa về phòng nằm nghỉ...
Bởi vì nhóm Trường Sinh đều là nam giới nên không tiện chăm sóc, hai chú tiểu liền trải chăn mền nằm ở dưới đất trông coi... sau đó, trong đầu cô ta chỉ còn lại một mảnh sương mù dày đặc, hẳn là đang ngủ.
Từ những đoạn ký ức ngắn này, quả thực cô ta đã chậm rãi lớn lên, cũng quả thật không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Tựa hồ chỉ ngủ một giấc thì thân thể đã tự động khôi phục sinh cơ.
Phạn Già La thu tay lại, Tống Duệ lập tức đưa khăn khử trùng qua cho cậu.
Phạn Già La chậm rãi lau tay, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Niệm Từ, ánh mắt sắc như dao từng tấc từng tấc đục khoét, tựa hồ muốn lột da róc xương cô ta để nhìn cho rõ ràng.
Cuối cùng, cậu ném chiếc khăn không hề dính chút vết bẩn kia xuống, không nói một lời nào rời đi.
Phạn Già La vừa đi, Lâm Niệm Từ cứng còng dựa sát vào tường giống như sợi mì mềm nhũn ngã bệt xuống, trán túa mồ hôi lạnh, hốc mắt trào ra nước mắt, hai tay ôm chặt cơ thể đang run lẩy bẩy của mình, vừa ủy khuất lại sợ hãi. Cảm giác bị người ta hấp thu ký ức thật sự quá khổ sở, giống như ngay cả linh hồn cũng bị phân tích qua một lần.
"Sư muội, em không sao chứ?" Nhóm Trường Sinh vội vàng xúm tới, ánh mắt nhìn cô vẫn còn đầy kinh ngạc và hoài nghi.
Lâm Niệm Từ trố mắt một hồi lâu mới run giọng nói: "Đại sư huynh, có phải mẹ em không chết không? Có phải đêm qua bà ấy đã lén tới cứu em không?"
Trường Sinh ngây dại, lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Đúng vậy, sư muội là trẻ sinh non, thân thể vốn gầy yếu, trong tình huống linh lực hoàn toàn tiêu tán căn bản không có khả năng tự cứu, trừ phi là đêm qua có người tới cứu. Nhưng người đó sẽ là ai chứ?
Thường Tịnh đại sư sớm đã nói, biện pháp duy nhất để cứu sư muội chính là nghi thức quán đính, mà sư muội bây giờ đã khôi phục về trạng thái đỉnh cao, rốt cuộc là linh lực của người nào có thể lớn tới mức làm sư muội hoàn toàn khôi phục, thực lực lại còn nâng cao lên một bậc chứ? Ngoại trừ sư tổ thì chỉ còn sư cô Ân Từ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Trường Sinh vội vàng điều tra xem tối qua Long Ẩn Tự có người xa lạ nào tiến vào hay không.
Mà Thường Tịnh đại sư thì nhìn mặt Lâm Niệm Từ, lại nhìn theo hướng Phạn Già La rời đi, sau đó không nói lời nào quay về thiền phòng. Từ trong tầng chót của chiếc tủ lấy ra một bức tranh cuộn tròn, cẩn thận mở ra, đầu ngón tay khẽ vuốt ve hình ảnh lão tăng đang nắm tay một đứa bé.
Đứa bé kia rất nhỏ, chỉ tầm bốn năm tuổi mà thôi, nhưng thần thái lại không hề lanh lợi hoạt bát của trẻ con, ngược lại rất bình thản an tĩnh, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, giống hệt như tiểu tiên đồng ở bên cạnh Bồ Tát. Lão tăng khom lưng chăm chú nhìn đứa bé, ánh mắt đầy hiền hòa và yêu thích. Hai người vừa là thầy lại vừa là bạn, bầu không khí thân thiết hệt như cha con lan tỏa khắp trang giấy.
Bên góc bức họa có một dòng chữ rất nhỏ--- năm Kỷ Mão tháng Giáp Tuất, cùng phật tử luận thiền.
Thường Tịnh đại sư nhìn chằm chằm gương mặt nửa xa lạ lại nửa quen thuộc kia, trong lòng dâng trào một trận sóng lớn. Gương mặt tuấn tú, khí chất đặc biệt, cho dù đã trưởng thành nảy nở thì chỉ cần liếc mắt vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
"Phật tử?" Thường Tịnh đại sư triệt để ngây dại, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời đầy tiếc nuối của sư phụ. Vị Phạn thí chủ kia chính là phật tử mà sư phụ vẫn luôn nhớ mong sao? Năm Kỷ Mão, cách đây đã là hơn hai trăm năm rồi, người đó vẫn còn sống sao?
Thường Tịnh đại sư suy nghĩ tới thất thần, đầu ngón tay không cẩn thận đè lên mép bức họa làm trang giấy đã ố vàng phát ra tiếng vang yếu ớt, mà nó cũng làm ông lấy lại tinh thần. Ông vội vàng rời khỏi thiền phòng đuổi theo, lại hay tin Phạn Già La đã đi rồi.
Tăng nhân được ông hỏi tường tận nói: "Lúc đi cậu ấy hỏi con trong chùa có người xa lạ nào ra vào hay không, người xuất gia không nói dối, con chỉ có thể nói cho cậu ấy biết trong chùa có Giản thí chủ và vài người trợ lý của cô ấy. Cậu ấy bảo con dẫn tới chỗ bọn họ, con vốn định từ chối nhưng không biết vì sao lại mơ mơ màng màng dẫn cậu ấy đi, lúc này mới phát hiện một vị trợ lý của Giản thí chủ đã lái xe xuống núi, chỉ vừa đi không bao lâu. Cậu ấy lại hỏi tình huống về người trợ lý kia, Giản thí chủ cũng không nói được, hỏi ra mới biết người đó căn bản không phải trợ lý gì cả, là một tên lừa bịp."
Thường Tịnh đại sư gật đầu, qua một hồi lâu vẫn không nói gì.
Trường Sinh khẳng định nói: "Người trợ lý kia chắc chắn là sư cô Ân Từ! Là sư cô đã cứu sư muội."
Thường Tịnh đại sư nhắm mắt lại, niệm một câu niệm Phật.
Cùng lúc đó, Phạn Già La và Tống Duệ đang trên đường trở về cũng đang thảo luận vấn đề này.
"Theo tôi quan sát, Lâm Niệm Từ không nói dối, cô ta thật sự không biết mình làm sao khôi phục. Người trợ lý đã chạy đi kia cũng rất khả nghi, em nói xem có phải là Tống Ân Từ không? Kỳ thật cô ta không chết? Em còn nhớ hạt giống mà Lâm Niệm Từ và Lâm Niệm Ân đã bảo Bạch Mạc mang tới cho em không? Bọn họ cũng nói hạt giống kia không biết gì sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ở Long Ẩn Tự, có chút tương tự với tình huống hôm nay, kẻ đứng sau chuyện này có khi nào cũng là Tống Ân Từ hay không? Ngoại trừ cô ta, còn ai sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đối phó em nữa không?" Tống Duệ suy đoán.
"Nếu từ những manh mối này thì phán đoán của anh có lẽ là đúng." Phạn Già La dùng đầu ngón tay day day huyệt thái dương, lắc đầu: "Nhưng tôi không cần những manh mối và chứng cứ này, tôi tin vào trực giác của mình. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Niệm Từ, tôi đã cảm thấy cô ta chính là Tống Ân Từ."
"Em nói là cô ta, vậy thì chính là cô ta." Tống Duệ không hề có nguyên tắc phụ họa.
Phạn Già La vốn còn nhíu mày nghiêm túc, lúc này bất ngờ bị anh chọc cười. Trong ánh nắng ban mai, cậu khẽ cong khóe môi, hàng mi ánh mắt cong cong, kiên định nói: "Chờ đến khi tất cả người cần tới đều tới đủ, tôi sẽ để tất cả chân tướng được phơi bày."
Tống Duệ đang muốn cổ vũ vài câu thì nhìn thấy Phạn Già La đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Giọt máu văng khắp mặt kính chắn gió, cũng làm mơ hồ tầm mắt Tống Duệ, làm anh suýt chút nữa đã lao xe xuống sườn núi. Trong lòng anh nóng như lửa đốt nhưng không dám giẫm chân thắng, chỉ có thể xoay vô lăng cố điều chỉnh phương hướng rồi chậm rãi giảm tốc độ, để xe chạy sát vào ven đường.
Vài phút sau, Tống Duệ để xe dừng lại ở một bãi đất trống, mà Phạn Già La thì vẫn đang không ngừng phun ra máu tươi, đồng thời ôm chặt phần bụng.
"Em làm sao vậy?" Tống Duệ muốn ôm lấy Phạn Già La nhưng lại bị cậu dùng sức đẩy ra.
"Cách xa tôi một chút, nguy hiểm." Phạn Già La thở hổn hển nhắc nhở, vừa dứt lời thì một cọng dây leo xanh biếc từ bụng cậu chui ra, hệt như mũi tên nhọn mà đâm xuyên qua tay cậu, còn có vài cọng khác đang dò xét ở miệng vết thương máu thịt be bét, sau đó chui sâu vào trong da thịt.
Tống Duệ có thể nghe thấy âm thanh chúng đâm thủng khớp xương, không khó tưởng tượng chúng đang tàn sát bừa bãi như thế nào ở trong thân thể Phạn Già La.
"Là viên hạt giống kia!" Trong khoảnh khắc, cậu đã nhìn ra chân tướng.
Toàn thân Phạn Già La nhuốm máu, đau tới túa mồ hôi lạnh, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn khẽ cười vài tiếng: "Là viên hạt giống kia, thì ra chỉ có sinh khí mới có thể làm nó nảy mầm, thảo nào suốt khoảng thời gian này nó không hề có chút động tĩnh nào."
Tống Duệ rất thông minh, nghe vậy liền hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Thân thể này của Phạn Già La là hồn khí, dùng âm khí sát khí hoặc ác niệm làm thức ăn, vì thế trong cơ thể cậu chỉ có hơi thở tử vong, căn bản không cung cấp đủ điều kiện để hạt giống như nảy mầm, vì thế nó vẫn luôn ngủ đông.
Vừa vặn ngày hôm qua Phạn Già La đã hút đi sức sống của Lâm Niệm Từ, vì thế đã đẩy chính mình vào tình cảnh nguy hiểm.
"Anh lập tức đưa em tới bệnh viện." Tống Duệ lập tức khởi động máy xe, để xe tiếp tục chạy trên đường. Anh biết mình có gấp thế nào cũng không giúp được gì, đương nhiên sẽ không tùy tiện đụng vào. Nếu ngay cả anh cũng trúng chiêu thì còn ai đưa Phạn Già La tới nơi an toàn đây chứ?
"Tới bệnh viện cũng vô dụng thôi." Phạn Già La dựa vào lưng ghế, khóe miệng vẫn nhếch lên cong cong như cũ, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Tôi tính kế Lâm Niệm Từ, đảo mắt đã bị người ta hại, đây chính là nhân quả nghiệp lực. Tôi đã sớm nói rồi, mọi thứ trên thế gian đều có định số, không ai trốn được sự an bài của vận mệnh."
"Em im đi, anh không tin vận mệnh!" Tống Duệ lớn tiếng quát, vành mắt ửng đỏ óng ánh nước.
Nhìn gò má căng thẳng của anh, Phạn Già La bật cười khẽ: "Anh không tin nhưng tôi tin. Nghiệp là luật tự nhiên của nhân quả, là động lực thúc đẩy chân lý ở phía sau luân hồi. Từng hành vi của chúng ta, cho dù là nhỏ nhất cũng sẽ bị nghiệp lực thúc đẩy dưỡng thành nhân quả, cũng chính là báo ứng mà mọi người thường nói."
Phạn Già La phun ra một ngụm máu tươi, gấp gáp thở hổn hển, không ngờ đã yếu đến mức ngay cả nói chuyện cũng không nổi.
Tống Duệ rất muốn liếc mắt nhìn sang, nhưng anh sợ mình sẽ không tập trung được mà gây ra tai nạn xe cộ, làm người này lại bị thương nặng hơn, vì thế chỉ có thể nhìn chằm chằm phía trước. Nhưng hai vai của anh đang run rẩy, tay cũng đang run, ngay cả môi và đôi mắt ngấn lệ cũng đang run, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng, tuyệt vọng lại không thể làm được gì của Tống tiến sĩ, Phạn Già La lại khẽ bật cười.
"Em còn cười được?" Tống Duệ quả thực không có cách nào hiểu được mạch não của người này.
Phạn Già La nghỉ ngơi một lúc lâu mới khó khăn nói: "Từ trước đến nay tôi không làm chuyện ác, đương nhiên cũng không có báo ứng." Cậu dùng tay xoa xoa người mình, dây leo đang nhốn nháo trong da thịt bị một bức tường vô hình chặn lại đường tiến, đồng thời giống như bị một đôi tay cầm chặt, chậm rãi túm lấy kéo trở lại, dần dần bị kéo vào đan điền, vo thành một quả cầu, cuối cùng hoàn toàn giam cầm trong một không gian hẹp.
Thẳng đến lúc này, Phạn Già La mới thở hắt một hơi, cười khẽ nói: "Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định; lan nhân nhứ quả, tất hữu lai nhân*. Nếu không nhờ Mã Du biếu tặng, có lẽ tôi đã phải chết rồi." Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tống Duệ, an ủi: "Anh nói đúng, tôi cứu nhiều người như vậy, ông trời sẽ cho tôi phúc báo." [mọi thứ đều phụ thuộc vào nhân quả, có nhân thì tức có quả, mà có quả thì chắc chắn phải có nhân, nhân quả sinh ra nhau, đây là số mệnh]
Tống Duệ cẩn thận quan sát, phát hiện Phạn Già La thật sự bình an vô sự, lúc này mới dở khóc dở cười nói: "Vừa nãy em nói vận mệnh, báo ứng gì đó, rõ là cố ý muốn dọa anh!"
[end 243]