Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 138 - Tống Tiến Sĩ Phụ Đạo Tâm Lý

*****

Tiêu Ngôn Linh bị đánh ngất nên đã mất đi lực sát thương kinh người, nhưng vẫn không có ai can đảm tới gần cô bé. Lúc Phạn Già La nhẹ nhàng đặt cô bé nằm dưới đất, đám người vây ở dưới lầu ầm ầm tản ra xa, trốn chạy bán sống bán chết. Hiện giờ cô bé nào còn là thiên sứ nhỏ được tung hô nữa, đã trở thành ôn dịch và ma quỷ.

Cảnh sát chạy tới tầng năm hô to: "Gọi thêm xe cứu thương đi, mau lên! Tình huống của cô giáo La rất nguy hiểm! Bọn nhỏ ổn nhưng đều đang trong trạng thái hôn mê, cẩn tỉ mỉ kiểm tra lại."

"Kiệt Bảo nhà tôi đâu rồi? Thằng bé có khỏe không?"

"Lan Lan, Lan Lan, Lan Lan nhà tôi thế nào rồi?"

Nhóm gia trưởng bị cảnh sát cản lại ở dưới lầu chỉ có thể ngước đầu lên lo lắng hỏi.

"Lưu Lan Lan còn sống!" Không biết là vị cảnh sát nào ở phía trên hô lên. Bọn họ không có khả năng giúp gia trưởng xác nhận tình huống của từng đứa nhỏ, như vậy quá lãng phí thời gian cứu viện, chỉ có thể nhanh chóng kiểm tra đứa bé bị thương nặng nhất.

Nhóm gia trưởng bắt đầu nháo loạn, sau đó mắng chửi, xô đẩy, thậm chí tấn công nhóm cảnh sát đang chặn mình lại, cố gắng muốn xông lên lầu. Nhóm cảnh sát phải dùng luôn khiên chống bạo lực mà vẫn không đối phó được nhóm gia trưởng côn đồ, bọn họ sớm đã sắp điên tới nơi rồi, nào còn nhớ tới chuyện bảo vệ hiện trường!

"An tĩnh, bọn nhỏ không có chuyện gì." Nhưng Phạn Già La chỉ nói một câu thôi đã làm nhóm người này khôi phục lý trí, sau đó yên lặng lùi sang một bên. Vị nhà ngoại cảm này mạnh mẽ cỡ nào, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, nếu không nhờ cậu ta, Tiêu Ngôn Linh vốn không có nhược điểm sẽ không dễ dàng chịu trói như vậy. Nếu cậu ta đã nói bọn nhỏ không có việc gì thì khẳng định là không có việc gì!

Cảnh sát bị nhóm gia trưởng chen lấn xô đẩy ngã trái ngã phải lúc này mới có được cơ hội thở dốc, mà Phạn Già La đã xoay người chăm chú nhìn Tiêu Ngôn Linh đã hôn mê, lộ ra biểu tình gặp khó hiếm thấy.

"Sao vậy?" Tống Duệ ngay lập tức nhận ra tâm tình của cậu dao động.

"Không lấy thứ trong cơ thể cô bé ra được." Phạn Già La lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị: "Tôi vốn tưởng ở trạng thái hôn mê cô bé sẽ dễ đối phó hơn, nhưng tôi phát hiện mình đã sai rồi, cô bé cùng đoàn năng lượng kia đã triệt để dung hòa thành một thể, trừ phi cô bé chủ động từ bỏ, bằng không không có kẻ nào cướp nó đi được. Nếu cô bé chết, đoàn năng lượng đó sẽ trực tiếp biến mất, tình huống này cực kỳ hiếm thấy, bởi vì đoàn năng lượng đó cũng có sinh mạng, trong tình huống bình thường chúng sẽ ẩn núp chờ đợi kỳ chủ thức tỉnh, nhưng chúng tuyệt đối không nguyện ý hợp thành một thể với ký chủ, như vậy đồng nghĩa chúng mất đi tự do. Nhưng Tiêu Ngôn Linh lại làm được, cô bé nhận ra sự tồn tại của năng lượng, đồng thời chộp lấy nó cắn nuốt, thế giới tinh thần của cô bé cực kỳ mạnh mẽ."

Tống Duệ vuốt cằm nói: "Em nói không sai, thế giới tinh thần của Tiêu Ngôn Linh quả thực rất mạnh mẽ. Phân liệt nhân cách là một cơ chế tự bảo vệ mình của con người, trong hoàn cảnh ác liệt tự tách mình ra để đối phó với thách thức, đó không phải trốn tránh mà là trưởng thành, bởi vì tám mươi, chín mươi phần trăm người đối mặt với hoàn cảnh đó đều sẽ tan vỡ. Nhưng em xem cô bé đi, cô bé chẳng những không tan vỡ, ngược lại còn sống rất tốt, thậm chí còn dùng nhiều mạng người như vậy để đổi lấy cha mẹ đã chết từ lâu của mình. Cô bé mạnh mẽ đến như vậy không phải là không có nguyên nhân."

"Cho nên tôi không thể để cô bé tiếp tục trưởng thành nữa, cuối cùng sẽ có một ngày cô bé biến thành ma vương không gì không thể." Phạn Già La nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của Tiêu Ngôn Linh, lời nói ra lại đầy lạnh lùng cùng dứt khoát. Tựa hồ cậu chuẩn bị đưa ra biện pháp nhất lao vĩnh dật. [làm một lần khỏe cả đời]

Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã ngồi xổm bên người Tiêu Ngôn Linh, một trái một phải cảm ứng, sau đó đồng thanh thở dài: "Trong lòng cô bé tồn tại một địa ngục, cô bé này không thể cứu chữa được."

Phạn Già La gật đầu, sau đó đặt tay lên miệng Tôn Ngôn Linh, lúc chuẩn bị phóng ra từ trường thì có một đám người mặc đồng phục màu đen ôm súng chạy tới, lớn giọng cưỡng chế: "Phạn Già La, xin hãy giao Tiêu Ngôn Linh cho chúng tôi, chúng tôi là người của bộ an ninh đặc biệt."

Bộ an ninh đặc biệt gì? Phạn Già La nghi hoặc, Tống Duệ nhíu chặt mày.

Thấy đám người không có phản ứng, nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh này trực tiếp ôm Tiêu Ngôn Linh nằm dưới đất đi, còn tiêm một loại thuốc gì đó không rõ vào cổ cô bé, đảm bảo cô bé sẽ không thức tỉnh trong quá trình di chuyển. Phạn Già La bị đám người này lơ đãng đẩy một cái, chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, có lẽ khớp xương đã bị lệch vị, cơ thể cậu được sát khí cùng âm khí duy trì cùng liên tục cải tạo, mức độ cứng rắn dẻo dai vốn vượt xa người thường.

Chỉ tùy ý đẩy một cái đã có thể làm Phạn Già La bị thương, hiển nhiên đám người này không phải người bình thường, ít ra là về mặt sức mạnh, bọn họ vượt xa cực hạn của nhân loại. Bọn họ là người được tổ chức huấn luyện đặc biệt.

Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã cảm thấy rất bất mãn với hành vi của đám người này, nhưng Phạn Già La thì không đuổi theo. Cậu biết bọn họ sẽ không thể đạt được mục đích, bởi vì Tiêu Ngôn Linh không phải đứa nhỏ dễ khống chế, nó là củ khoai lang phỏng tay, ai đụng tới sẽ dính phải phiền toái lớn.

Đám Lưu Thao thấy Tiêu Ngôn Linh bị ôm đi thì vội vàng chạy theo hỏi nguyên nhân, đám người này chỉ lấy giấy chứng nhận ra lắc lắc rồi bỏ đi, ngay cả một lý do ra hồn cũng không thèm nói. Thái độ ngạo mạn của bọn họ chọc giận nhóm cảnh sát cơ sở.

"Khổ khổ sở sở loay hoay cứu người là chúng ta, bộ an ninh đặc biệt rắm thúi gì đó liếc mắt làm ngơ, phút cuối thì chạy tới hái quả đào, mẹ nó, cái quái gì vậy chứ?"

"Sao bọn họ lại mang người đi thế? Chúng ta vẫn chưa thẩm vấn mà?"

"Mẹ kiếp, lúc nguy hiểm nhất thì không tới, xong chuyện lại ló mặt ra! Chuyện tên trộm lần trước cũng là bọn họ chặn ngang! Tự mình không có bản lĩnh chỉ giỏi cướp đoạt công lao của người khác, còn tinh anh cái mẹ gì chứ, tôi khinh!"

"Phạn lão sư, vừa nãy tôi thấy bọn họ đẩy ngài một cái, ngài không sao chứ?"

Phạn Già La xua xua tay, mỉm cười nói không có việc gì, nhưng mi tâm thì vẫn luôn nhíu chặt.

Đám nhỏ lục đục được ôm xuống lầu, đưa tới chỗ xe cứu thương, gia trưởng của các đứa bé cũng đi theo tới bệnh viện, cảnh sát các phân cục thì lên lầu khám nghiệm hiện trường hoặc trở về cục phục mệnh, số khác tới bệnh viện duy trì trật tự, mọi người đều tản đi làm việc của mình, vụ án cũng tới lúc kết thúc. Theo lời nhân viên cấp cứu, người bị thương nghiêm trọng nhất là cô giáo La cùng Lưu Lan Lan, những người khác chỉ bị hôn mê sâu, không gặp nguy hiểm tính mạng.

"Được rồi, chúng ta về thôi." Tống Duệ chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của thanh niên, con ngươi tràn đầy tâm tình âm trầm.

"Những người đó là ai? Sao lại muốn cướp Tiêu Ngôn Linh đi?" Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã vẫn canh cánh trong lòng.

"Là một lũ ngu bị tư dục* xông choáng váng đầu óc mà thôi." Tống Duệ lấy ra chìa khóa xe, lịch thiệp hỏi: "Tôi đưa mọi người về, hiện giờ các người đang ở đâu?" [ham muốn cá nhân]

Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã lắc đầu thở dài không thôi: "Bọn họ đối phó được Tiêu Ngôn Linh sao?"

"Chuyện này hai người không cần quan tâm thay bọn họ, ngay cả tình huống cụ thể còn chưa làm rõ đã tự ý vác một quả bom hạt nhân về ổ, bị nổ chết cũng là tự bọn họ tìm tới. Lên xe đi, thời gian không còn sớm nữa." Tống Duệ một lần nữa hối thúc.

Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã lập tức bò lên xe, mỗi người một câu nói: "Hiện giờ bọn tôi đang ở khách sạn Cửu Châu, tất cả thí sinh đều ở đó, phí dụng do tổ chương trình chi trả."

"Cơm nước ở đó ăn ngon lắm. Nghe nói hôm nay có bào ngư, tôi chưa được ăn bao giờ, bây giờ chạy về vừa vặn là giờ cơm trưa. Tống tiến sĩ, Phạn Già La, hai người cũng cùng bọn tôi ăn cơm trưa đi, mọi người thấy hai người tới nhất định sẽ rất cao hứng. Giường cũng rất tốt, nệm rất mềm, giống như ngủ trong đám mây vậy."

"Gọi là giường Simmons." [giường cao cấp]

"Đúng đúng đúng, tôi phải nhớ kỹ cái này, sau này kiếm được tiền cũng mua một cái. Ở trong làng toàn ngủ giường cây, không có thứ tốt như vậy."

"Quá chìm đắm trong hưởng thụ sẽ ảnh hưởng tới tu hành, thực lực của cô không có cách nào tăng lên cũng vì nguyên nhân này."

"Lẽ nào sống khổ hạnh như ông mới có thể gia tăng thực lực à? Ông xem Phạn Già La đi, từ nhỏ đến lớn chưa từng khổ tu nhưng thực lực rõ ràng là mạnh hơn ông."

"Phạn Già La không giống như chúng ta, sao có thể nói gộp thành một?"

"Sao không giống chứ, cậu ấy chính là nhà ngoại cảm..."

Hai người nói nói một hồi liền bắt đầu cãi, đương nhiên là Chu Hi Nhã đơn phương ầm ĩ, Nguyên Trung Châu thực bất đắc dĩ lắng nghe, không dám nói lại câu nào, bởi vì nếu ông trả lời một, đối phương sẽ đáp lại mười câu, hai mươi câu, ông không dám trêu vào.

Trong xe là một mãnh tranh cãi ầm ĩ nhưng lại làm Phạn Già La chậm rãi lộ ra ý cười nhẹ nhõm, cậu thích tất cả tình cảm tinh thần phấn chấn của thế gian.

Thấy cậu mỉm cười, tâm tình Tống Duệ vốn rất ác liệt cũng hơi nhếch môi.

Lúc xuống xe Chu Hi Nhã vẫn còn kéo Nguyên Trung Châu tranh luận, Nguyên Trung Châu thật sự không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy hồn chuông ra lắc suốt đường đi, cố gắng làm giảm bớt ma âm xuyên xỏ lỗ tai của người phụ nữ này. Con ngươi Chu Hi Nhã đảo một vòng rồi cũng lôi pháp khí của mình ra, gõ gõ đánh đánh tạo ra tạp âm. Kết quả không cần phải nghĩ, hai người bị quản lý chặn lại ở đại sảnh, sau đó bụm mặt xám xịt tiến vào thang máy.

Ở ngoài chương trình, bọn họ đều là người bình thường, cũng sẽ có hỉ nộ ái ố như người bình thường. Chút niềm vui bình thường này cũng là một phần của cuộc sống, cũng là một phần của nhân tính, nhân tính có ác thì cũng có thiện.

Ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bọn họ đi xa, Phạn Già La cười khẽ, rốt cuộc cũng buông bỏ được tâm sự trong lòng.

"Tâm tình tốt hơn chút nào không?" Tống Duệ đúng lúc hỏi.

"Tôi chỉ có chút lo lắng mà thôi, không có gì đâu. Nhưng mới vừa nãy tôi sinh ra dự cảm, rất nhanh thôi sẽ gặp lại Tiêu Ngôn Linh một lần nữa." Ánh mắt Phạn Già La trở nên rất xa xăm, tựa hồ nhìn thấu được thứ gì đó.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tống Duệ châm chọc: "Em đừng thấy mấy chữ bộ an ninh đặc biệt nghe rất oách, kỳ thật chỉ là một đám giá áo túi cơm mà thôi, bọn họ không đối phó được Tiêu Ngôn Linh đâu. Vai của em bị thương, tôi có thể giúp được gì cho em không?"

Phạn Già La không hề kinh ngạc với sức quan sát nhạy bén của Tống tiến sĩ, vì vậy xoa xoa bả vai bị lệch vị nói: "Vậy làm phiền anh đưa tôi về nhà, tôi nằm một chút là ổn thôi."

"Bao lâu thì được?" Tống Duệ không an tâm truy hỏi.

"Cả đêm."

"Vậy bây giờ em về nhà nằm đi, buổi chiều tôi sẽ đi đón Hứa Nghệ Dương."

"Vậy thôi đi, buổi tối rồi tôi nằm. Đây là ngày đầu tiên cậu bé chuyển trường, tôi không thể đưa em nó tới trường đã vô trách nhiệm lắm rồi, nếu còn không đón em ấy tan học thì thật hết nói nổi."

"Sao lại không nói nổi? Nếu cậu bé biết em bị thương mà còn cố chống đỡ đi đón mình, không biết cậu bé sẽ khó chịu tới cỡ nào. Em không hiểu được tâm lý của đứa nhỏ đâu, cậu bé đã trải qua quá nhiều đau khổ và tuyệt vọng nhưng vẫn luôn bảo tồn được sự ngây thơ hiền lành của mình, vì thế thế giới tinh thần của cậu bé cũng rất mạnh mẽ, đủ để chống lại bất cứ đả kích nào, nhưng em chính là nhược điểm duy nhất của cậu bé. Cậu bé rất quan tâm em, coi em là tất cả của mình, không muốn em chịu chút nguy hiểm nào. Em cho rằng cậu bé có vui khi biết em kiên trì tới đón mình tan học sao? Cậu bé sẽ không, khi nhìn thấy vết thương của em, cậu bé sẽ càng khổ sở tự trách hơn, sẽ cho rằng mình là gánh nặng của em, đây vừa vặn là điều cậu bé sợ hãi nhất. Nếu em thật sự quan tâm cậu bé, em phải sớm để mình khỏe lại."

Phạn Già La bị lời nói của Tống tiến sĩ làm cho hoảng hốt, biểu tình có chút do dự.

Tống Duệ lấy điện thoại ra, tiếp tục nói: "Không bằng để tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, để cậu bé tự trả lời--- anh trai bị trọng thương vẫn muốn tới đón em tan học, em có vui không? Chúng ta xem thử xem cậu bé trả lời thế nào."

"Không được!" Phạn Già La lập tức nắm lấy cổ tay Tống tiến sĩ, thỏa hiệp: "Bây giờ chúng ta về đi, tôi muốn chữa thương." Trước mặt cậu tựa hồ đã hiện ra gương mặt thương tâm muốn chết của Hứa Nghệ Dương.

"Vậy thì đúng rồi." Tống Duệ xoa xoa đầu thanh niên, buồn bực trong tròng mắt đen nhánh chầm chậm tản đi, nghiêm nghị nói: "Giáo dục đứa nhỏ có nhiều khi phải đứng ở góc độ của chúng để phỏng đoán tâm lý của chúng, sau đó dành ra đáp án thích hợp, không nên vẫn luôn đứng ở góc độ trưởng bối nghĩ rằng đó là tốt cho chúng. Như vậy không phải tốt, là biến tướng của kiểm soát, kết quả nó sẽ làm khoảng cách của chúng ta và đứa nhỏ ngày càng xa hơn. Em muốn làm bằng hữu của cậu bé hay muốn làm một người cao cao tại thượng, tùy ý sắp xếp cuộc sống của cậu bé?"

"Đương nhiên là làm bạn." Phạn Già La không chút nghĩ ngợi đáp.

"Cho nên em phải hiểu được cậu bé thật sự cần điều gì. Hứa Nghệ Dương cần gì em biết không?" Tống Duệ bắt đầu cố vấn tâm lý.

"Em ấy muốn ở cùng tôi." Phạn Già La đương nhiên biết chấp niệm của đứa bé này là gì.

"Cụ thể một chút?"

"Có ý gì?"

"Không có yêu cầu cụ thể à?"

"Phỏng chứng là sinh hoạt thuận lợi đi?"

"Thuận lợi là như thế nào?"

"Không có khó khăn?"

"Không đúng, thuận lợi nghĩa là em khỏe mạnh, bình an mà bầu bạn thật dài thật lâu ở bên cạnh cậu bé. Nguyện vọng của cậu bé kỳ thực là quy kết hết thảy lên thân thể em, em khỏe mạnh mới là chấp niệm sâu nhất của cậu bé, cậu bé muốn ở cùng em, dịch lại chính là---- cậu bé muốn bảo vệ em."

"Là vậy sao?" Phạn Già La sững sờ.

"Chứ em nghĩ là gì? Em cho rằng cậu bé muốn có được gì từ em?" Tống Duệ ôn hòa hỏi ngược lại.

Phạn Già La trố mắt một lúc lâu mới chậm rãi che mặt, sau đó phát ra tiếng cười trầm thấp thực bất đắc dĩ lại thực vui mừng: "Tống tiến sĩ, thuật đọc tâm của tôi hoàn toàn thua kém thuật đọc tâm của anh, tôi chưa từng chăm chú nghĩ tới chấp niệm cụ thể của đứa bé kia là gì, tôi cho rằng tôi đã cảm nhận được rồi nhưng lại bỏ quên đi tin tức càng sâu hơn, tôi quá ỷ lại vào năng lực của mình mà quên đi bản chất của nó. Tống tiến sĩ, tôi đã hiểu được ý anh, sau này tôi sẽ cố hết sức bảo vệ chính mình, sẽ không để mình bị thương, cũng không để người quan tâm tôi lo lắng, sợ hãi."

Mục đích quan trọng nhất đã đạt được, lúc này Tống Duệ mới khẽ mỉm cười: "Em có thể nghĩ được vậy là tốt rồi, đi thôi, tôi đưa em về nhà. Đã nói xong rồi nhé, Hứa Nghệ Dương sẽ do tôi đón, em cứ an tâm nằm nghỉ ở nhà."

"Ừ, cám ơn Tống tiến sĩ." Phạn Già La thật lòng than thở: "Anh quả nhiên là thầy tốt bạn hiền của tôi, có thể kết bạn với anh đúng là phước đức ba đời của tôi."

"Kết bạn với em cũng là phước đức ba đời của tôi." Tống Duệ nghiêm túc đáp lại.

Phạn Già La trầm mặc một chốc, lại nói: "Chúng ta như vậy có tính là tự tâng bốc lẫn nhau không?"

Tống Duệ ngẩn người rồi bật cười ha hả, đây phỏng chừng là lần cười tùy ý nhất của anh từ khi sinh ra đến giờ, mà nội tâm sớm đã trầm mê trong bóng tối của Phạn Già La cũng đột nhiên bùng ra ánh sáng rực rỡ.

[end 138]

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3