Ngoại Cảm (Linh Môi) - Chương 137 - Trao Đổi Con Tin
*****
Lúc đội hình sự phân cục thành Tây không ngừng nghỉ vội vàng chạy tới trường học, Phạn Già La cùng Tống Duệ cũng đang trên đường.
"Bên Dương Dương có ổn không?" Phạn Già La lén liếc nhìn Tống tiến sĩ, vẻ mặt có chút chột dạ.
Tống Duệ vừa vặn bắt được phản ứng chột dạ của cậu, trong bụng thầm cười thầm nhưng biểu tình lại tỏ ra nghiêm nghị: "Em ấy rất thích trường mới, lúc kiểm tra đã biểu hiện rất xuất sắc. Cậu bé là đứa nhỏ rất thông minh, chỉ là thiếu sót chút năng lực biểu đạt mà thôi, nhưng điểm này đang từ từ cải thiện. Đúng rồi, muốn tiến vào trường này, gia trưởng cũng cần phải tham gia buổi kiểm tra của trường, em có biết chuyện này không?"
"Anh không có nói, nội dung kiểm tra là gì vậy, có thể làm bù lại không?" Phạn Già La lại càng khẩn trương hơn, đôi môi đỏ thẫm cũng có chút trắng bệch.
"Tôi quên mất, lúc đi mới nhớ ra chuyện này. Lúc thi nhà trường sẽ tiến hành trao đổi với phụ huynh, từ các phương diện khảo sát bối cảnh giáo dục của gia trưởng, bối cảnh gia đình, loại hình công việc, phương hướng giáo dục, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan." Tống Duệ giống như không để tâm nói.
Mặt Phạn Già La cứng đờ, thầm tính toán điều kiện của mình, sau đó yên lặng cúi đầu. Bối cảnh giáo dục: chưa từng đi học ngày nào; bối cảnh gia đình: không quyền không thế không cha không mẹ; loại hình công việc: hiện giờ đang trong trạng thái bán quy ẩn; phương hướng giáo dục: không rõ, chính mình cũng đang tìm hiểu; giá trị quan, nhân sinh quan, thế giới quan nói ra thì có khả năng người ta nghe không hiểu...
Cậu ngẩng đầu, khẩn trương hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có khả năng tôi không qua phỏng vấn mất."
Tống Duệ quay đầu đi, khẽ mím môi, sau đó lại quay lại an ủi: "Đừng lo lắng, lúc kiểm tra tôi đã đi thay em rồi, nhà trường rất hài lòng với bối cảnh giáo dục, bối cảnh gia đình, loại hình công tác, hướng giáo dục, thế giới quan, nhân sinh quan cùng giá trị quan của tôi, hiện giờ Dương Dương đã thuận lợi nhập học rồi."
Phạn Già La rõ ràng thở hắt một hơi, sau đó cực kỳ cảm kích nhìn Tống tiến sĩ.
Tống Duệ cực kỳ áy náy nói: "Nhưng mà vì ứng phó với nghi vấn vì sao em không tự mình trình diện, cũng trấn an bất mãn của bọn họ, tôi đã nói Hứa Nghệ Dương là do em và tôi cùng nhận nuôi, nói như vậy không sao chứ?"
Phạn Già La lập tức xua tay: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi, ah đúng rồi, tôi còn đưa phương thức liên lạc của mình cho giáo viên chủ nhiệm của Dương Dương, để sau này có chuyện gì thì cô giáo có thể tìm tôi, tôi và em cùng là gia trưởng của Dương Dương, như vậy cũng không sao chứ?"
"Đương nhiên là không sao rồi, cám ơn Tống tiến sĩ, nếu không có anh, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ." Phạn Già La thật lòng cảm thán, cũng thật lòng cảm thấy may mắn.
Lúc này Tống Duệ mới lộ ra nụ cười, ôn nhu nói: "Không sao, giúp em là việc nên làm. Sau này có việc gì cứ tìm tôi, tôi sẽ tới ngay." Tuy đây là lần đầu tiên nghiêm túc lấy lòng một người nhưng anh bắt đầu rất nhanh, cũng không hề cảm thấy buồn chán hay mất tôn nghiêm. Vừa vặn ngược lại, quá trình này mang tới cho anh cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng khó có thể tưởng tượng.
"Sau này có chuyện gì anh cũng có thể tìm tôi." Phạn Già La từng câu từng chữ nói: "Tôi cũng sẽ lập tức tới ngay."
Xem đi, đây chính là Phạn Già La, em ấy sẽ nhớ kỹ điểm tốt của người khác, sau đó sẽ nghĩ hết cách để báo ơn. Tống Duệ gật đầu, điểm sáng nhỏ bé trong lòng đang từ từ bay lên cao, hóa thành một vì sao.
"Anh đưa tôi tới cổng trường là được rồi, đừng vào trong, bên trong rất nguy hiểm. Tiêu Ngôn Linh đã triệt để mất khống chế, tôi không biết cô bé còn có thể sáng tạo ra bao nhiêu năng lực. Sức mạnh của cô bé đang không ngừng tăng lên, cô bé có thể nguyện ước, cũng có thể nguyền rủa, có thể tạo thành một từ trường thuộc về mình. Ngoại trừ làm người chết sống lại, ở trong từ trường của mình, đại khái không có chuyện gì cô bé không làm được." Nghĩ tới Tiêu Ngôn Linh, vẻ mặt Phạn Già La trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
"Tôi có thể tưởng tượng được." Tống Duệ vuốt cằm nói: "Nếu năng lực của cô bé lấy dục vọng làm cơ sở thì cô bé có thể biến thành một vị thần không gì là không thể. Cha mẹ đã quá cưng chìu cô bé, ngoan ngoãn thuận theo cô bé, làm tuổi tác tâm lý của cô bé bị thoái hóa. Thay vì nói cô bé là một đứa nhỏ mười tuổi, không bằng nói cô bé là một đứa trẻ lớn đang sống trong thế giới mà tất cả những đứa bé đều mong mỏi---- chỉ cần thầm nghĩ một chút thì thế giới sẽ xoay chuyển theo ý tưởng của chúng, loại ý nghĩ này đối với người khác là cực kỳ nguy hiểm."
"Không sai, Tiêu Ngôn Linh đã có thể làm tới mức độ này ở trong phạm vi từ trường của riêng mình. Tôi không thể để cô bé tiếp tục trưởng thành."
Tống Duệ thở dài: "Phương pháp nhanh nhất để hủy diệt một đứa bé chính là ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của chúng, giáo dục gia đình quả thực quá quan trọng."
Phạn Già La có chút xúc động, chăm chú nói: "Tống tiến sĩ, tôi không hiểu giáo dục đứa nhỏ, sau này xin anh hãy dạy cho tôi, cũng dạy cho Dương Dương."
Lại một lần nữa gián tiếp đạt được mục đích, Tống Duệ mỉm cười thực ôn hòa lại nho nhã: "Yên tâm, tôi sẽ trông coi bọn em."
...
Lúc cảnh sát phân cục thành Tây chạy tới trường học mới phát hiện người của các phân cục khác đều đã tới, áo chống đạn, nón an toàn, khiên phòng ngừa bạo lực, thậm chí là súng ống đạn dược đều trang bị đầy đủ. Đội đặc công cũng tới, lúc này đang tụm lại thương lượng đối sách. Bọn họ không ngừng quan sát các tòa dạy học ở xung quanh, lại dùng thiết bị đặc biệt đo lường khoảng cách cùng góc độ.
Đội trưởng đội hình sự phân cục thành Tây nghi hoặc hỏi: "Chuẩn bị bắn tỉa à? Phải dùng tới chiến trận lớn vậy sao?"
Lưu Thao mở cửa xe cảnh sát, giễu cợt nói: "Có cần hay không tự ông xem đi. Trước đây nếu không phải bọn ông thả người thì đã không nháo ra chuyện lớn vậy rồi. Nếu Phạn lão sư bị bắt tới phân cục bọn tôi, bọn tôi đã không nói hai lời lập tức thả cậu ấy ra rồi túm Tiêu Ngôn Linh giam lại rồi, quản dư luận này dư luận kia! Phạn lão sư là loại người vô duyên vô cớ gây chuyện sao?"
"Thôi thôi, bây giờ có nói mấy chuyện này cũng vô dụng, để xem nhóm đặc công có cách nào không!" Tiểu Lý lắc đầu khuyên giải.
Đội trưởng đội hình sự bị Lưu Thao đẩy lên xe lúc này mới phát hiện hàng ghế sau để mấy chiếc laptop, màn hình đang phát hình ảnh trong lớp học. Thì ra nữ phóng viên kia vẫn còn bị giam cầm ở đó, tín hiệu camera lỗ kim đang truyền tới chỗ cảnh sát, để cảnh sát nắm giữ được hướng đi của Tiêu Ngôn Linh. Ngoại trừ camera của nữ phóng viên, vài chiếc máy bay không người lái cũng đang đảo quanh ngoài phòng học, chú ý tới tình huống của bọn nhỏ bị bắt cóc.
Đội trưởng hình sự chỉ đám người nằm thẳng cẳng ngoài hành lang, kinh hãi hỏi: "Bọn họ là ai? Sao lại ngất xỉu hết vậy? Sao bọn ông khiêng bọn họ ra chữa trị? Cứ để vậy không sao chứ?"
"Nếu có thể kéo bọn họ ra thì bọn tôi đã làm từ sớm rồi." Lưu Thao thở dài: "Những người đó có người là lãnh đạo trường học, có người là gia trưởng của đứa nhỏ bị bắt cóc, có người là đồng nghiệp của chúng ta. Thật con mẹ nó tà môn, ngoại trừ nữ phóng viên kia, toàn bộ người tới gần phòng học kia không biết vì sao sẽ ngất xỉu, hiện giờ đám nhỏ trong phòng cũng choáng váng rồi. Tình huống cụ thể của cô giáo La không rõ, nhưng khẳng định là rất nguy hiểm."
"Đội phó, anh có phát hiện không, người té xỉu càng nhiều thì sắc mặt Tiêu Ngôn Linh lại càng hồng hào hơn! Vừa nãy cô bé vẫn không ngừng phun máu nhưng bây giờ anh xem xem, có phải đang tươi cười rạng rỡ không? Em nghi là những người đang ngất xỉu kia đã bị Tiêu Ngôn Linh cướp đi sức sống! Năng lực của cô bé đã mạnh mẽ hơn, lúc đầu chỉ có thể khống chế phòng học, bây giờ đã có thể khống chế cả hành lang rồi, nếu còn tiếp tục để cô bé hấp thu sinh mệnh nữa, anh nói coi cô bé có thể khống chế cả ngôi trường này không?" Xưa nay Tiểu Lý vẫn luôn quan sát rất tỉ mỉ, rất nhanh đã chỉ ra điểm làm người ta sợ hãi bất an.
Lưu Thao nhìn chằm chằm video một hồi, sau đó sợ hãi phóng xuống xe thông báo cho đội đặc công đang chuẩn bị tiến hành đột kích.
Cách thật xa, đội trưởng đội hình sự phân cục thành Tây có thể nhìn thấy sắc mặt đặc công biến thành xanh lét. Tội phạm cấp bậc hủy diệt như vậy, bọn họ thật sự không đối phó được. Phải nói là trên thế giới này, không có người phàm nào có thể đối phó với ma quỷ!
Cảm giác tuyệt vọng tập kích đầu óc đội trưởng hình sự, nhưng làm hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất chính là mặc dù đặc công đã thay đổi đối sách, để tay súng bắn tỉa mai phục ở tòa nhà đối diện Tiêu Ngôn Linh tiến hành đánh úp, kết quả viên đạn cực kỳ uy lực kia lại bị ý niệm của cô bé đỡ được.
Cô bé nhặt đầu đạn đã vặn vẹo biến hình, gương mặt lộ ra biểu tình hung tợn: "Tất cả các người đều muốn tổn thương tôi! Tất cả các người đều là người xấu!" Tóc của Tiêu Ngôn Linh bay phấp phới, lơ lửng trên không còn có bàn, ghế, đứa nhỏ, quạt điện trong phòng.
Tình cảnh này triệt để chấn động đội đặc công, cũng làm bọn họ ngừng lại kế hoạch. Đúng lúc này, bộ an ninh đặc biệt gọi một cuộc điện thoại tới, đơn giản căn dặn: "Nếu các anh không giải quyết được thì có thể mời Phạn tiên sinh, cậu ta sẽ có biện pháp. Bên chúng tôi còn một vụ án lớn, thật sự không tới được."
Lưu Thao không ngừng đập đập đầu mình, ồn ào: "Đệt, ngu quá ngu quá ngu quá, sao bây giờ mới nhớ ra chứ! Chúng ta phải tìm Phạn tiên sinh ngay từ đầu mới đúng!"
"Mau phái người đi mời Phạn Già La tiên sinh, ai có số điện thoại của cậu ta?" Đội đặc công lớn tiếng hô.
"Tôi có tôi có! Cảnh sát đồng chí, tôi có số wechat của cậu ta!" Một vị gia trưởng lảo đảo chạy tới, tìm kiếm trong di động một hồi rồi tuyệt vọng gào khóc: "Tôi, tôi đã xóa số Phạn tiên sinh mất rồi! Thật không biết khi đó tôi nghĩ gì trong đầu nữa, thế mà lại bị người ta xúi dại, tôi không chỉ ký tên vào thư yêu cầu nghỉ học mà còn xóa cả số của Phạn tiên sinh. Sao tôi lại ngu như vậy chứ?"
Lưu phu nhân cũng chạy tới, bà chính là mẹ của Lưu Lan Lan, vừa khóc thảm vừa đấm đất bi thương gào lên: "Lan Lan của tôi bây giờ sống chết chưa rõ! Ngày Phạn tiên sinh chuyển trường cho Hứa Nghệ Dương, tôi cũng có thể làm theo cậu ấy, sao tôi lại nghĩ không thông vậy chứ! Cậu ấy đã cảnh báo chúng ta rất nhiều lần!"
Mạc phu nhân chỉ hận không thể dùng tay không xé nát Ôn Quế Vân, khóc lóc cầu xin: "Trước đây khi làm thư yêu cầu đuổi học, chúng ta phải đuổi Tiêu Ngôn Linh mới đúng, chúng ta đã bị cả nhà bọn họ lừa rồi! Nó đúng là ma quỷ, là ác đồng! Phạn tiên sinh đã sớm cảnh báo, chân tướng đã đặt sẵn ở ngay trước mắt, chỉ là chúng ta không chịu tin, chúng ta đúng là có mắt không tròng mà! Hu hu hu, Kiệt Bảo nhà tôi vẫn còn ở bên trong, mọi người nhất định phải cứu thằng bé ra!"
Nhóm gia trưởng này vì đường xá xa xôi nên tới chậm một chút, sau đó bị cảnh sát chặn lại ở dướng lầu nên thoát được tình cảnh bị Tiêu Ngôn Linh cắn nuốt sinh mệnh. Cảnh sát sớm đã sơ tán người trong tòa lầu, còn kéo dây phong tỏa, không cho phép bất luận người nào tới gần. Đạn bắn không chết, tới gần lại bị hút sức sống, Tiêu Ngôn Linh rõ ràng chính là ma vương không có nhược điểm!
Lúc gia trưởng và cảnh sát đều rơi vào tuyệt vọng, Lưu Thao quơ quơ điện thoại của mình nói: "Phạn lão sư đang trên đường đi, sắp tới rồi."
Mọi người vừa mới thở phảo một hơi, Tiêu Ngôn Linh ngồi trên bục giảng đã không nhịn được làm bàn ghế, đám nhỏ lẫn quạt máy đồ đạc lơ lửng trên không rớt ầm ầm xuống đất, khàn giọng rống giận: "Cô đã nói sẽ giúp tôi tìm ba mẹ! Ba mẹ của tôi đâu? Bọn họ ở nơi nào? Có phải cô gạt tôi hay không? Cô cũng muốn chết đúng không?"
Lỗ tai nữ phóng viên đã rướm máu, đầu cũng ong ong chấn động như sắp nổ tới nơi. Cô thực muốn nói một câu với đứa bé này: "Ba mẹ mày đã chết rồi, mày không biết hay sao?"
"Cô bé không biết." Tống Duệ cùng Phạn Già La theo tới nói với đội trưởng đội đặc công như vậy.
"Vì sao chứ? Pháp y đã nói mẹ cô bé thật sự đã bị cô bé giết chết, ít nhất thì cũng là vì ý niệm của cô bé. Cô bé ở cùng thi thể của cha mẹ mình cả đêm, sáng sớm thức dậy còn tra xét tình trạng thi thể, sao có thể không biết?"
"Đó là cơ chế tâm lý chuyển đổi thân phận để tự bảo vệ mình. Nếu hoàn cảnh đủ cực đoan mà bạn phải ở trong đó, như vậy bạn sẽ tự chuyển đổi để làm chính mình thích ứng với hoàn cảnh khốc liệt đó. Nói cách khác, Tiêu Ngôn Linh bây giờ chính là thân phận mới bị tách ra vào sáng sớm hôm nay, không phải Tiêu Ngôn Linh đã giết chết mẹ mình vào đêm qua. Có thể nói là cô bé đang trốn tránh, nhưng so với trốn tránh lại càng triệt để hơn, bởi vì cô bé quả thực đã quên mất thảm kịch của cha mẹ mình." Tống Duệ đơn giản phân tích trạng thái tâm lý của Tiêu Ngôn Linh.
Đội trưởng đội đặc công bối rối, sững sờ nói: "Nói cách khác con bé đang nghiêm túc đòi chúng ta tìm cha mẹ nó chứ không phải đang nói đùa, lại càng không phải kiếm cớ để giết người?"
Tống Duệ khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, nếu các anh có thể dẫn cha mẹ cô bé tới, chú ý, phải là cha mẹ còn sống, cô bé sẽ thả những đứa bé kia ra."
Đội trưởng đội đặc công tuyệt vọng hô khẽ: "Chúng ta làm sao đưa Tiêu Nhuận Dân cùng Ôn Quế Vân còn sống tới được chứ? Thi thể của bọn họ cũng đã bị pháp y giải phẫu rồi!"
Tống Duệ lắc đầu, biểu lộ lực bất tòng tâm.
Vì vậy mọi người ký thác hết hi vọng vào người Phạn lão sư.
Phạn Già La đưa tay cảm ứng từ trường đang chấn động, lại thử để từ trường của mình dung nhập vào đó nhưng thất bại: "Không được, tôi cũng không vào được." Cậu lắc đầu thở dài: "Cô bé đã cắn nuốt sức sống của ba mươi, bốn mươi người, dục vọng đang bành trướng cực lớn, tôi không đối phó được, cô bé đã trở nên mạnh mẽ!"
"Vậy làm sao bây giờ? Cũng đâu thể nào phóng tên lửa cho nổ tòa nhà này chứ?" Đội trưởng đội đặc công vừa dứt lời đã bị một đám gia trưởng vây công, gào khóc nháo loạn, còn có người ôm lấy chân Phạn Già La, luôn miệng nói sẽ đưa hết tài sản cho cậu, chỉ muốn đổi lại mạng của con mình.
Phạn Già La tránh ra, nhẹ nhàng đỡ đối phương dậy, trầm ngâm nói: "Nhưng lời nói của Tống tiến sĩ đã cho tôi linh cảm, tôi có thể đưa cha mẹ của Tống Ngôn Linh tới."
"Cái gì? Cha mẹ của nó không phải đã chết rồi sao?" Mọi người cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
"Chiêu hồn." Lúc nói lời này, Phạn Già La nhìn ra phía sau, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Mọi người nhìn lại thì thấy Nguyên Trung Châu cùng Chu Hi Nhã đang từ một xe cảnh sát bước xuống.
"Tôi dự cảm được có khả năng cậu cần trợ giúp nên tới đây, hồn khí này xin giao cho cậu." Nguyên Trung Châu cởi chiếc chuông đeo bên hông, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình không nỡ.
Ông cân nhắc một chút lại giải thích: "Chúng tôi không biết dùng máy vi tính với điện thoại nên không đúng lúc lên tiếng giúp cậu. Nhưng bây giờ thì chúng tôi đã biết cách dùng rồi, Tống đạo đã mua cho mỗi người một cái điện thoại." Ông móc một cái điện thoại mới tinh trong túi ra, nụ cười đơn thuần như một đứa bé. Biết rõ Tiêu Ngôn Linh mạnh mẽ thế nào, hồn khí của mình rất có khả năng sẽ bị tổn hại dẫn tới mình cũng phải chết, nhưng ông vẫn tới, không hề do dự.
Chu Hi Nhã cũng giơ giơ điện thoại của mình, chân thành nói: "Hi vọng lần này có thể giúp cậu, tôi cũng mang theo rất nhiều vũ khí bí mật."
Đây chính là nguyên nhân cậu nhiệt tình yêu thương sinh mạng như vậy...
Phạn Già La nhìn bọn họ mà khẽ thở dài, cười khẽ nói: "Cám ơn, tôi sẽ bảo vệ nó thật tốt. Chỉ là chiêu hồn đơn giản mà thôi, chuyện không hỏng bét đến như vậy." Cậu quay đầu nhìn tòa nhà dạy học năm tầng bên kia, bắt đầu chậm rãi lắc chuông, tiếng chuông vang vọng tầng tầng lớp lớp, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh rồi hình thành thành hai luồng xoáy. Luồng khí bốc lá khô rơi rụng trên mặt đấy bay thành từng vòng từng vòng rồi chậm rãi ngưng tụ thành hai bóng dáng hư ảo, nhìn kỹ thì đúng là Tiêu Nhuận Dân cùng Ôn Quế Vân.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai tin tưởng chuyện ly kỳ như vậy, người chết lại thật sự có hồn phách!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, mà Phạn Già La thì bước vào trong bóng dáng của Ôn Quế Vân, triệt để hòa thành một thể với cô ta, sau đó dẫn Tiêu Nhuận Dân, từng bước tiến lên tòa lầu. Từ trường của Tiêu Ngôn Linh vốn cực kỳ bài xích cậu lại dễ dàng đón nhận cậu xâm nhập...
Mười phút sau, Phạn Già La xuống lầu, nhẹ nhàng đặt Tiêu Ngôn Linh đã hôn mê vác trên vai xuống đất. Mọi người liếc mắt liền nhìn thấy một vết bằm ở sau cổ Tiêu Ngôn Linh, là vết bị sống bàn tay chặt ra, nhưng lần này không có bất kỳ người nào cảm thấy Phạn Già La tàn bạo.
"Lên cứu người đi." Phạn Già La vừa dứt lời, cảnh sát đã chờ không kịp xông vào.
[end 137]