Nếu em lỡ yêu anh - Chương 08

Chương 8: Tâm phiền ý loạn

Có lẽ về
sau này, ngay cả khi tôi già đi, mắt mờ, trí nhớ phai nhạt, thì vẫn còn lưu giữ
trong tâm trí tôi chính là hình ảnh Hiểu Phong trong đêm đông đó. Ánh than hồng
ánh lên từng đường nét trên khuôn mặt anh, đẹp, và ấm áp. Đó không còn là một
Hiểu Phong lạnh lùng đáng ghét trong quá khứ nữa, mà trở thành một người anh
thân thiết, đối xử tốt với tôi.

Chúng tôi
chia tay nhau khi tôi đã ních đầy một bụng ngô nướng, thậm chí còn mang thêm
một ít về cho các bạn cùng phòng.

Đã gần
tới giờ đóng cửa, anh cũng đưa tôi tới tận dưới cổng ký túc xá. Chúng tôi chia
tay nhau ở đây vì anh không được phép tiến thêm nữa. Trên con đường trở về, tôi
lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh. Thật sự là lưu luyến không rời. Cảm giác của
tôi lúc này chính là không muốn chia tay ở đây, không muốn anh đi về. Và không
hiểu cái suy nghĩ không an phận này của tôi từ đâu mà có nữa.

Mải đắm
chìm trong mộng ước của bản thân, đến khi nhận ra sự khác lạ thì khoảng cách
giữa tôi và Hiểu Phong đã không còn là một mét nữa rồi. Anh đã đứng đối diện
tôi từ khi nào. Dưới tán cây bằng lăng khẳng khiu, nơi ánh đèn ít ỏi không đủ
để chiếu tới, hình dáng anh nhòe đi trong màu của đêm đen. Ngược chiều ánh
sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng tôi lại thấy hồi
hộp. Vì tôi thấy đôi mắt anh sáng lên trong đêm, sâu thẳm như muốn hút tôi vào
vòng xoáy trong đôi mắt ấy.

Cơn gió
đông nhè nhẹ thổi qua, cũng thổi bay chút cảm xúc kỳ lạ mà tôi có. Tôi nhìn
thấy anh đưa tay về phía tôi, gat mớ tóc hỗn độn trong gió của tôi ra sau. Và
tôi thấy anh … nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán tôi.

Một nụ
hôn!

Đợi đã!

Một nụ
hôn?

Không thể
nào!?!?

Phải, là
một nụ hôn! Chính xác là một nụ hôn!

Nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ chạm
nhẹ vào trán tôi rồi rời đi. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như hóa đá rồi.
Thế giới xung quanh chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tôi với
tiếng tim mình đập liên hồi. Tôi không nghe vào tai bất kỳ âm thanh gì. Trong
đầu chỉ toàn là hình ảnh của Hiểu Phong, nhẹ nhàng kéo khóe môi hào phóng tặng
cho tôi một nụ cười, khiến cho tôi chưa tỉnh lại từ dư chấn của nụ hôn lại tiếp
tục bị bồi thêm một kích trí mạng nữa. Hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác hạnh
phúc mà anh mang lại.

Tôi không
rõ mình trở về phòng như thế nào, không nhớ nổi mình đã có biểu hiện ra sao.
Chỉ nhớ được duy nhất một điều là cảm giác lâng lâng bay bổng trong lòng! Và
nhớ thêm một điều, là tất cả những gì tôi nhớ được, thì đều là sự thật.

* * *

Có một
điểm chung rất dễ thông cảm của tất cả học sinh chúng tôi chính là ham chơi.

Tâm trạng
của cả đội khi nghe thầy tuyên bố trọng tâm chính của tuần huấn luyện thứ 3 là
luyện tập các thao tác trườn, bò: Khóc không ra nước mắt. Còn tâm trạng khi
thầy tuyên bố hết tuần huấn luyện, thứ 7 tất cả sẽ có chuyến hành quân dã ngoại
ở ngọn núi sau doanh trại: vui sướng như điên, cười đến không khép được miệng. Tôi
thực ra cũng không có gì khác biệt
so với
các bạn
, cũng rất hứng thú với chuyến đi sắp tới, chúng tôi sẽ cắm trại
qua đêm, đốt lửa trại và ca hát. Nhất định
đó sẽ là một
chuyến đi tuyệt vời.

Trên sân
luyện tập.

Sau khi
được hướng dẫn các thao tác cơ bản, chúng tôi ngay lập tức hăng say luyện tập,
đơn giản vì số điểm đạt được sẽ quyết định khả năng thành hiện thực của chuyến hành
quân cuối tuần. Thầy giáo, thầy thật biết cách khích lệ chúng em.

Trong một
tiểu đội không chỉ có riêng các thành viên trong lớp chúng tôi, còn có cả những
thành viên của các lớp khác nữa. Trong đó nổi bật là hoa khôi của khối chúng
tôi, Lương Thúy Anh.

Thôi được rồi, tôi công nhận là mình cũng ước ao có được thành tích học tập
đáng nể như cô ấy, xinh đẹp thì … bằng nửa cô ấy cũng thấy hài lòng
rồi. Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên trông thấy đóa hoa của trường là khi
cô nàng đang sánh bước với Vũ Uy ra khỏi thư viện, giữa hành lang phủ đầy nắng
vàng, trông hai người họ như công chúa và hoàng tử trong tưởng tượng của tôi.
Cô gái với mái tóc dài buông nhẹ sau vai, đôi mắt to long lanh, môi hồng
, da trắng, mỗi một cử chỉ đều cho người nhìn vào thấy một cô gái
lớn lên trong nhung lụa,
thiên kim tiểu thư mà người ta
thường nói. Chàng trai đi bên cạnh tuy kiệm lời và thái độ khá lạnh nhạt, nhưng
thật ra vẫn lắng nghe cô gái, thi thoảng còn đáp lời khiến cho gương mặt cô
càng trở nên rạng rỡ bởi nụ cười.

Sau đó
tôi mới biết được, thì ra cô bạn có cảm tình với Vũ Uy đã lâu, cũng công khai
theo đuổi. Chỉ có kẻ mặt lạnh ngốc đó không biết quý trọng tình cảm trước mắt,
không cho cô ấy cơ hội tỏ tình. Lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt. Nhưng tôi lại
thấy Thúy Anh
thật sự là một cô gái dũng cảm. Cô ấy
dám yêu thích và dám theo đuổi để đạt được. Điều đó quả thật đáng hâm mộ đấy
chứ. Không phải ai cũng biết nắm chặt cơ hội trong tay, để cuối cùng khi không
có được lại thấy hối hận vì khi đó bản thân đã không đủ cố gắng.

Lại nói về việc trườn với bò của chúng tôi, khi nhìn thấy hoa khôi thần tượng
lên thực hành cho tất cả thành viên trong đội xem và kết thúc bài tập trong tiếng
vỗ tay và khen ngợi của thầy giáo và đồng đội, tôi tự thấy nên khinh bỉ chính
mình vì đã quá kém cỏi như thế này. Nhưng đấy vẫn chưa phải là vấn đề khiến tôi
ủ rũ nhất, mà phải kể đến là tôi được chia vào cùng một nhóm nhỏ với hoa khôi. Các
nhóm nhỏ sẽ tiến hành thi tài với nhau, một nhóm bốn người thì thật khéo là tôi
lại là một trong số đó.

Trời ơi, tôi phải làm thế nào để không ảnh hưởng đến kết quả chung của cả đội
đây? Nếu làm ảnh hưởng đến điểm tổng kết của hoa khôi, thì chắc fan hâm mộ của
cô ấy sẽ xử lý tôi mất. Ông trời ơi, sao ông không nhìn thấy nỗi lòng của con?!

Và y như tôi đã tự đoán được trước, trong quá trình luyện tập, tôi chính là
người có thành tích kém nhất đội. Thao tác chưa chuẩn nên tôi phải tập đi tập lại,
và tới khi thao tác tốt thì lại đến vấn đề tốc độ di chuyển quá chậm, luôn là
người về đích cuối cùng.

“Mọi chuyện còn có thể tệ hơn thế này không?” Vào lúc chuông báo hiệu hết
giờ luyện tập buổi sáng vang lên, một trong ba thành viên cùng đội với tôi, Gia
Linh, đã lên tiếng cảm thán. Cô ấy thở dài nhìn tôi đầy chán nản.

“Mình xin lỗi! Làm ảnh hưởng đến kết quả của cả đội. Mình sẽ cố gắng luyện
tập tốt hơn.” Tôi ngượng ngùng nói lời xin lỗi, thậm chí không dám nhìn thẳng
vào mắt cô ấy.

“Thôi, không sao đâu mà. Ba người chúng ta cố gắng về đích sớm hơn một chút
nữa bù lại là được mà. Mọi người đều trong cùng một đội, không nên quá khắt khe
như thế.”

Tôi kinh ngạc quay sang nhìn người vừa lên tiếng bênh vực mình, là Thúy
Anh. Tôi kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, chỉ biết tròn mắt nhìn người bạn
này. Thật sự bất ngờ khi cô ấy nói như thế.

“Cậu việc gì phải bênh cậu ta! Tớ chỉ nói sự thật thôi. Quá xui xẻo mới phải
vào cùng một đội với thành viên kém cỏi như thế này!” Cô bạn vứt lại một câu
nói hậm hực, nguýt tôi một cái rồi bỏ đi. Tôi vừa buồn vừa chán nản nhìn theo
bóng dáng cô ấy.

“Cậu đừng buồn, Tuyết Phương không có ý gì đâu. Cậu ấy chỉ là hơi cầu toàn
một chút. Bố mẹ cậu ấy rất khắt khe, đòi hỏi cậu ấy phải có kết quả thật tốt mới
được. Vậy nên cậu ấy phải cố gắng hơn người khác rất nhiều và cũng đòi hỏi người
hợp tác phải thật hoàn hảo. Tuy cậu ấy nói nặng lời một chút, nhưng thật ra
không hề có ý làm tổn thương cậu. Cậu chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi! Đừng
lo!”

Tôi cảm động nhìn người bên cạnh mình. Thật không thể tin được, cậu ấy đúng
là một người tuyệt vời. Lại còn rất biết cách động viên người khác nữa! Vì những
lời nói này, tôi tự nhủ phải cố gắng làm tốt hơn!

Sáng thứ sáu là thời hạn kiểm tra nội dung học cuối cùng này. Tôi đã tập
luyện không ngừng nghỉ để có kết quả tốt cho cả đội. Khi nhìn thấy nụ cười động
viên của Thúy Anh và cái gật đầu miễn cưỡng của Tuyết Phương, tôi thấy mình như
có thêm sức mạnh. Nhóm chúng tôi lên thi cuối cùng, và tôi cảm thấy vô cùng áp
lực vì điều này.

Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, tôi cố gắng lao nhanh nhất có thể về phía
trước, động tác phải thật chính xác, tốc độ phải nhanh. Trong tôi hừng hực ý
chí chiến thắng, không phải vì bản thân tôi, mà vì những người tôi gọi là đồng
đội. Dưới cái nắng hanh của mùa đông và phía dưới là sân tập gồ ghề những đá sỏi,
bốn người chúng tôi bỏ qua tất cả để lao về phía vạch đích. Trớ trêu thay, khi
bò qua vùng cỏ, có thứ gì đó cứa vào khuỷu tay tôi đau điếng. Dù tôi đã cố gắng
tảng lờ nó nhưng sự thực là nó vẫn khiến tốc độ của tôi chậm lại.

Không được dừng lại, tôi tự nhủ mình không được dừng lại. Đây không chỉ là
kết quả luyện tập của riêng bản thân tôi, nó còn là kết quả chung của cả đội.
Tôi không thể bỏ cuộc được.

Một giọt mồ hôi theo thái dương chảy ngược vào khóe mắt tôi, cay xè. Nhưng
trong lúc mọi hình ảnh trước mắt thoáng nhòe đi, tôi như thấy được ánh mắt
khích lệ của Vũ Uy ở phia trước.

Cố lên, sắp tới đích rồi.

Năm mét cuối cùng trên nền đất, tôi không nhớ mình đã bò qua đó kiểu gì, chỉ
biết khi tới nơi thì hai cánh tay tôi đã trở nên tê dại, không còn cảm giác được
gì nữa.Nhưng tất cả đều xứng đáng vì kết quả cuối cùng chúng tôi xếp thứ 2 toàn
đội. Đây quả thật là niềm vui của tất cả mọi người. Lúc này đây tất cả công sức
tôi tôi bỏ ra đều cảm thấy là xứng đáng.

Khi tập hợp tất cả mọi người lại, tôi vô thức kiếm tìm hình dáng của Vũ Uy.
Tôi muốn khoe với cậu ấy thành tích của mình. Suy nghĩ ngốc nghếch và có phần
trẻ con này khiến tôi không thể tập trung ngồi yên nghe thầy nhận xét được. Lẽ
ra mặt lạnh phải ngồi ở vị trí cạnh tôi như thường lệ chứ!? Nhưng tôi thậm chí
còn không thấy cậu ta trong đội ngũ. Không biết lại đi đâu mất rồi, tôi đang hứng
thú muốn nói chuyện với cậu ta cơ mà.

Quá vui thích với kết quả đạt được, mãi tới khi thầy giáo cho nghỉ về ăn
trưa tôi mới nhớ ra mình có vết thương cần xử lý. Giờ thì tôi thấy được cảm
giác đau rát rồi. Có lẽ tôi nên qua phòng y tế một lát.

Khi adrenalline đã không còn tăng cao trong máu, cả cơ thể hoàn toàn thả lỏng,
tôi chợt cảm thấy mình như bị rút cạn sức lực. Tôi ngồi trên bậc thềm của một
dãy nhà định bụng nghỉ ngơi một chút. Sáng nay tôi còn dậy sớm tập luyện, thậm
chí còn chưa ăn sáng. Tựa vào lan can, tôi nhắm mắt thả lỏng cả cơ thể đầy mệt
mỏi của mình. Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng khiến tôi thấy
không thoải mái, khi đưa tay lên che mũi, vết thương căng ra khiến tôi không khỏi
xuýt xoa một tiếng. Bỗng nhiên, cánh tay bị ai nắm lấy, tôi mở mắt cảnh giác
nhìn lại bắt gặp gương mặt xám xịt của Vũ Uy.

Lại nữa! Cậu ta lại thế nữa! Không hiểu ai lại chọc giận cậu ta để rồi lại
qua đây hậm hực với tôi.

“Cậu lại làm sao nữa?” Tôi thở dài, chán nản nhìn cậu ta. Mặt lạnh ngồi xuống
trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén chiều thẳng vào tôi khiến tôi không khỏi chột dạ,
không lẽ tôi lại chính là kẻ khiến cậu ta khó chịu?

“Ngồi đây làm gì?”

“Nghỉ chân! Cậu lại sao nữa? Bỏ tay tôi ra, đang đau chết đi được đây!”

Không nói không rằng, Vũ Uy kéo tay áo của tôi lên, lộ ra một vùng da tay bị
trầy xước, tôi nhìn thấy mà xuýt ngất.

“Đến phòng y tế ngay!” Cậu ta ra lệnh cho tôi rồi không để ý tới cảm nhận của
tôi, dứt khoát kéo tôi đứng dậy, tôi đã mệt mỏi sẵn rồi, đứng dậy đột ngột khiến
một cơn choáng váng ập đến, tôi lảo đảo tưởng như muốn cắm luôn đầu xuống đất.

“Cậu … chậm chút … tôi chóng mặt quá.” Không ngờ, cậu ấy dừng lại thật. Hậu
quả là tôi không căm đầu xuống đất mà cắm mặt vào lưng cậu ta.

Bàn tay Vũ Uy vẫn nắm lấy cổ tay tôi, tôi cảm giác nơi đó cũng bỏng rát như
miệng vết thương trên cánh tay vậy. Rồi không để cho tôi kịp phản đối, mặt lạnh
xoay người lại, ôm ngang người tôi, và … và … bế lên.

“Cậu … ” Tôi kinh hãi lắp bắp. Quên mất phải phản kháng, thậm chí còn hoa mắt
hơn cả lúc vừa rồi.

“Cậu yên một chút. Đến phòng y tế ngay bây giờ rồi.”

Khi chúng tôi xuất hiện ở phòng y tế, đúng như dự đoán, ánh mắt của tất cả
mọi người đều đổ dồn lên hai người chúng tôi đầy kinh ngạc. Cô y tá thậm chí đã
quên mất phải tiếp đón chúng tôi như thế nào. Mãi tới khi Vũ Uy lên tiếng, cô ấy
mới bừng tỉnh.

Mặt lạnh quả thực đã khiến cho mọi người sợ hãi. Khi cậu ấy đặt tôi xuống
chiếc ghế chỗ bàn khám, cô y tá ngay lập tức đến kiểm tra vết thương cho tôi.
Có lẽ gương mặt cậu ấy quá nghiêm trọng nên cũng khiến cho mọi người khẩn
trương theo.

“Sao lại để bị thương thành ra thế này? Cát bụi lẫn hết vào miệng vết
thương rồi.” Sau khi xem xét tình hình và lấy lại tác phong làm việc, cô y tá
nhìn tôi đầy trách móc.

Vũ Uy đứng ngay phía sau tôi lập tức lên tiếng: “Vậy giờ phải làm thế nào ạ?”

“Trước hết phải rửa sạch và sát trùng vết thương. Sẽ đau lắm đấy!”

Tôi nuốt nước miếng cái “ực”, thôi xong rồi. Tôi biết sẽ rất đau mà. Không
hiểu sao lúc đó tôi lại ngước mắt lên nhìn Vũ Uy, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt
của cậu ấy. Trán cậu nhăn lại, nhìn chằm chằm tôi. Đúng lúc tôi nghĩ cậu ấy sẽ
tiếp tục mắng mỏ mình, mặt lạnh lại đứng sát vào gần tôi, cậu nhỏ giọng: “Đừng
sợ! Đau một chút thôi.”

Vào khoảnh khắc ấy, tôi dường như đã bị cậu ta làm cho cảm động. Tôi ngây
ngẩn nhìn Vũ Uy, gương mặt cậu mang theo vẻ dịu dàng tôi chưa từng thấy. Ánh mắt
nhìn tôi không hề mang theo chút khó chịu hay bực bội nào. Tất cả chỉ có sự an ủi
nhẹ nhàng, khiến tôi cũng cảm thấy hình như mình không có gì phải sợ hãi cả.

“Chịu khó một chút nhé! Cô sẽ sát trùng vết thương bây giờ.”

Khi nghe thấy, tôi bừng tỉnh từ trong mơ màng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống
lưng khiến tôi bất giác rùng mình.

Tôi đưa hai cánh tay về phía cô y tá, sợ đến mức không dám nhìn vào vết
thương. Tôi quay đầu ra ngoài. Không ngờ rằng Vũ Uy đã đứng ở phía đó từ khi
nào. Cậu ấy chợt nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi. Tất cả giác quan của tôi như được
đánh thức. Xúc cảm ào ạt tràn về đại não khiến tôi mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ
biết ngẩn ngơ bất động. Da đầu như tê dại khi cảm giác được bàn tay cậu ấy vỗ
nhè nhẹ lên tóc tôi. Tôi thậm chí đã cảm thấy vết thương ở cánh tay chẳng là gì
khi cậu ấy cứ ôm tôi như thế này. Tôi nhắm mắt lại, yên lặng cảm nhận hơi ấm và
mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ người cậu. Trái tim không theo không chế của tôi
mà đập mạnh mẽ liên hồi.

“Hai người…?”

Tôi bừng tỉnh khỏi cảm xúc rối loạn của chính mình là khi có tiếng nói
trong trẻo vang lên bên cạnh. Là Thúy Anh. Cô bạn đang vô cùng ngạc nhiên khi
nhìn chúng tôi. Trên mặt cô ấy tái nhợt đến mức dường như không còn một giọt
máu nào. Tôi hoảng hốt nhìn Vũ Uy, gương mặt cậu ấy vẫn bình thản, chỉ nhìn
Thúy Anh một cái rồi lại chăm chú trở lại trên vết thương của tôi. Mãi tới khi
cô y tá lên tiếng cậu ấy mới buông tôi ra.

“Xong rồi, về cố gắng không để nước vào, ngày hai lần đến đây thay băng. Mấy
hôm nữa là khỏi thôi.”

Tôi chậm chạp thu tay về, hai cánh tay hơi khó cử động, phần vì đau, phần
thì do tôi giơ quá lâu nên thấy mỏi. Tôi đang muốn kéo tay áo xuông thì Vũ Uy lại
thay tôi làm việc đó. Cậu ấy thậm chí còn rất nhẹ nhàng tránh cho chạm vào vết
thương của tôi.

Tôi bất giác nhìn sang Thúy Anh, cô bạn đang nhìn theo từng cử động của Vũ
Uy, không chớp mắt. Tôi chợt nhớ ra là cô ấy có tình cảm với Vũ Uy, điều này cả
trường ai cũng biết. Chúng tôi như thế này có phải sẽ khiến cô ấy khó chịu
không? Tôi máy móc nhận lấy túi thuốc từ cô y tá. Trong đầu chỉ toàn là suy
nghĩ về cảm nhận của Thúy Anh khi thấy tôi và mặt lạnh ở chung. Liệu cô ấy có
hiểu lầm không? Tôi phải giải thích với cô ấy như thế nào bây giờ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3