Nếu em lỡ yêu anh - Chương 01

Khi em nhìn sâu vào đôi mắt anh

Trái tim em như muốn ngừng nhịp đập

Hơi thở em như muốn ngưng đọng

Để được ở bên anh lưu luyến mãi không rời...

+ + +

[Em không
thể tin sẽ có ngày, một thiên thần đặt bước vào cuộc đời em

Mỉm cười.
Thiên thần, trông anh thật hạnh phúc.

Có thể cho
em mượn hạnh phúc của anh được không?]

* * *

Chương 1: THIÊN THẦN

Tôi nhìn
mình một lần nữa trong gương và chải lại mái tóc. Hôm nay tôi quyết định mặc
một chiếc áo sơ mi không tay màu hồng và khoác bên ngoài một chiếc áo len mỏng màu
xám, kiểu áo thân dài và có đai buộc mà tôi ưa thích. Với thời tiết như thế này
thì hình như một chiếc áo len mỏng không giúp được gì nhưng tôi vẫn chọn nó.
Đơn giản vì tôi thích cái cảm giác se se lạnh mỗi khi gió lùa vào da.

Nhấc đôi
giày bệt màu nâu ra khỏi giá, tôi khoác túi và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại,
rón rén từng bước xuống dưới nhà. Cô giúp việc đã đi chợ từ lúc tôi mới ngủ
dậy. Vì có công việc đột xuất nê cha mẹ nuôi của tôi đã vội đi Mỹ ngay sau khi
chúng tôi chuyển đến đây, tôi thậm chí chẳng được bên họ mấy ngày. Hiểu Phong,
anh trai mới của tôi, hôm qua về rất muộn nên giờ vẫn đang ôm chăn ngủ nướng.
Và vì thế nên trong một ngày "trọng đại" với tôi như thế này, tôi
không gặp ai cả. Thậm chí là những người đã cho tôi danh phận mới, gia đình mới
và một cuộc sống mới.

Bước ra khỏi
cánh cổng to đồ sộ như bức tường thành, tôi cố gắng hít một hơi thật dài, để
cho lồng ngực mình tan vào trong bầu không khí mát lành của buổi sáng. Tôi
nhanh chóng cảm thấy luồng khí lạnh lẽo ấy ôm lấy từng mạch máu trên cơ thể
mình và tâm trạng tôi có vẻ khá hơn một chút.

Sáu năm sống
trong cô nhi viện cùng những đứa trẻ lớn hơn, luôn không thể hòa hợp với mọi
người, chỉ biết cắm đầu vào học như một con mọt đã tạo cho tôi cái tính cách mà
Viện trưởng vẫn hay gọi là “kỳ quái.” Tôi không biết bà ấy nói thật hay đùa
nhưng tôi cũng chẳng để tâm lắm. Dù bà ấy có nói sao thì đó cũng là người đã
cưu mang tôi suốt sáu năm qua, sáu năm mà tôi cảm thấy cuộc đời mình như vô
vọng.

Cho đến một
ngày, mọi chuyện bỗng nhiên ập đến, đột ngột và khiến tôi choáng váng. Thậm chí
tôi còn cảm thấy lo sợ trước những thứ mới mẻ mà cuộc sống đang bày ra trước
mắt tôi. Tôi phải cảm thấy thế nào nhỉ? Khi mà bỗng dưng tôi có cha nuôi là một
vị giáo sư nổi tiếng và đáng kính? Một người luôn bận rộn với các cuộc hội thảo
lớn nhỏ về khoa học nguyên tử và những dự án nghiên cứu về các nguồn năng lượng
mới. Ông ấy là một người tài năng và thành đạt. Và mẹ nuôi tôi, một người phụ
nữ khả ái và hiền hòa. Chính bà là người đã quyết định chọn tôi giữa hàng chục
đứa trẻ khác nổi bật hơn cả về ngoại hình lẫn năng lực. Bà cho tôi thấy lại
hình ảnh người mẹ hiền mà cả một thời gian dài qua tôi chỉ thấy trong giấc
mộng. Một người phụ nữ mà  bất kỳ ai cũng
thấy tự hào khi được làm con của bà. Tôi thật lòng yêu kính bà, không giống như
tình cảm tôi dành cho mẹ của mình, nhưng nó cũng là tình mẫu tử và tôi thật sự
từ hào khi có thể gọi bà là mẹ, dù tôi chỉ là con nuôi.

Mải suy nghĩ
vẩn vơ, tôi đã đến trường từ khi nào. Đây là một trường tư nổi tiếng. Nếu không
phải là con-gái-mới của Giáo sư Hải kỳ, tôi đừng mơ được vào đây học. Nếu coi
nhà của cha là tòa lâu đài thì đây đích thực là trường học hoàng gia. Tôi có
khi nào thành cái-gọi-là-quý-tộc??? Không đời nào!!! Tôi sẽ chẳng bao giờ là
một Jewel cố gắng để trở thành một quý cô thực thụ cho phù hợp với cuộc sống
mới của mình. Bởi vì xét trên một khía cạnh nào đó thì tôi không thích thế giới
mà tôi mới bước chân vào này. Tôi yêu quý gia đình mới của mình nhưng tôi vẫn
thích cuộc sống giản dị lúc trước. Ở đó mọi thứ đã trở nên quá quen thuộc với
tôi, kể cả trường học.

Tôi tìm theo
sơ đồ cha đưa cho và tìm được lớp học của mình: 11A6. Tôi có thể đoán được ngay
người đang đứng ở cửa lớp và dáo dác ngó khắp nơi kia chính là thầy giáo của
mình. Hẳn là đang tìm tôi rồi. Nhận ra tôi đang đến, thầy vội đi về phía tôi và
nở một nụ cười chào. Tôi cũng lễ phép đáp lại thầy.

Tôi được xếp
ngồi ở chỗ trống duy nhất còn lại phía cuối lớp. Tôi thích ngồi vị trí bên
cạnh, gần cửa sổ kìa, nhưng chỗ đó đã có người ngồi rồi. Tôi liếc nhìn người
bạn ngồi bên cạnh khi thầy giáo chỉ tay về phía chỗ ngồi của tôi. Tôi nhận ra
cậu bạn đó thật đẹp. Trông cậu ta có vẻ thờ ơ khi đôi mắt kia hướng ra ngoài
cửa sổ với cái nhìn lơ đãng. Khuôn mặt cậu ta nhìn nghiêng trông mới đẹp làm
sao.

Rồi bỗng nhiên
cậu ta chuyển ánh nhìn về phía tôi. Cậu ta có một khuôn mặt thuôn dài, nhưng
góc cạnh và rắn rỏi. Sống mũi cao và thẳng khiến cho khuôn mặt càng trở nên
thanh thoát. Và rồi, đôi mắt cậu ta rơi vào trong ánh nhìn của tôi. Đôi mắt ấy
đặc biệt đẹp. Hàng mi đen dài như muốn giấu đi những suy nghĩ phía sau của chủ
nhân làm cho đôi mắt cậu như được phủ một làn sương mờ. Tôi bỗng dưng thấy mình
bị thôi miên khi cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

"Tử
Yên!" Tiếng của thầy giáo ngay lập tức kéo tôi ra khỏi ma lực của đôi mắt
hút hồn. "Em không muốn ngồi ở chỗ này sao?"

"Dạ...
không ạ..." Tôi lắp bắp trả lời và chạy về chỗ như một con ngốc trong
tiếng cười khúc khích của mấy bạn học cùng lớp.

Tôi ủ rũ
ngồi xuống bên cạnh cậu bạn. Thật là ngố mà!

...

Chuông reo,
một thứ âm thanh chói tai báo hiệu chúng tôi đã thoát khỏi sự tra tấn của tiết
Toán đầu tiên. Tại sao các thầy cô lại thích để cho học sinh của mình bắt đầu
ngày mới một cách nặng nề như thế này nhỉ?

"Trường
học mới thế nào bạn?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi. Là cô
nữ sinh ngồi phía trước tôi.

"Cũng
không tới nỗi nào," tôi cười, "hơi lạ lẫm một chút".

"Đừng
lo! Rồi cậu sẽ quen ngay thôi." Cô bạn cười tươi nhìn tôi mà nói. "Tớ
là Thu Yên. Cậu là Tử Yên phải không?" Cô bạn lại toe toét.

Tôi không
khỏi ngạc nhiên khi biết hai chúng tôi trùng tên. Không hiểu vẻ mặt tôi có gì
mà cô ấy cứ cười mãi thế.

"Đừng
nhìn tớ nữa. Làm bạn nhé!"

"Uhm!"
Giọng tôi hào hứng một cách lạ thường khi đáp lời cô bạn khiến tôi cũng thấy lạ.

"Này,
Yên! Tớ phải là người đầu tiên làm quen với người bạn mới này chứ! Sao cậu lại
tranh mất rồi hả?"

Tôi và Thu
Yên còn đang nói dở câu chuyện thì một cậu bạn không biết ở đâu đột ngột xen
vào. Tôi ngước mắt nhìn, đó là một cậu bạn mà chỉ cần nhìn khuôn mặt cậu ta
thôi cũng đã thấy cậu là người vui vẻ rồi.

"Ở đâu
ra một kẻ vô duyên thế này!?" Thu Yên cười lém lỉnh, nhìn cậu bạn mà buông
lời chêu chọc. Mặc kệ lời nói của Thu Yên, cậu bạn ngồi xuống vị trí bên cạnh
cô ấy và nói:

"Làm
quen nhé! Tớ là Duy!"

"Chào
Duy!" Tôi mỉm cười đáp lại.

Vậy là tôi
đã có bạn ở nơi này.

Chúng tôi
nói chuyện phiếm suốt giờ ra chơi, tôi cảm thấy vui vì điều đó. Vì tôi thấy
mình không cô đơn. Ít ra họ còn coi là tôi tồn tại, không như kẻ đáng ghét ngồi
chung bàn với tôi. Từ đầu chí cuối cậu ta chỉ giữ bộ mặt lạnh lùng, chẳng coi
tôi ra cái kí lô gì.

Thi thoảng,
trong những phút giây lơ là ngắn ngủi trong giờ học, tôi không thể cưỡng lại ý
muốn được nhìn thật kỹ gương mặt của hắn. Đó thật sự là một gương mặt đẹp, lẽ
ra nó không phải của con trai mới đúng. Và tôi đã không thể ngăn được mình lén
nhìn cậu ta. Giống như có ai đó để cuốn truyện mà tôi yêu thích ngay trước mặt
tôi nhưng lại bảo tôi đừng đọc vậy. Làm sao mà tôi có thể cưỡng lại được cơ
chứ?!

"Tử
Yên, cậu đang nghĩ gì vậy?" Giọng của Thu Yên cắt ngang dòng suy nghĩ của
tôi.

"Ah...
Không có gì đâu. Cậu hỏi gì tớ à?"

"Tới
giờ ăn trưa rồi, mau đi thôi!" Không để cho tôi kịp phản ứng, cô bạn nắm
tay tôi lôi đi thật nhanh.

Chúng tôi
bước vào canteen khi bụng cả hai đứa đã kêu réo biểu tình. Tôi thậm chí còn cảm
thấy dạ dày mình hơi đau. Canteen giờ đã chật kín người, loay hoay mãi tôi mới
tìm được một chiếc bàn trống để hai chúng tôi ngồi vào. Thu Yên đi lấy đồ ăn
còn tôi thì ngồi chiếm chỗ.

"Đành
phải vậy thôi không nhỡ có tên nào đó chiếm mất chỗ thì sao!? Hì." Cô bạn
cười rồi nhanh chóng rời đi, không quên hỏi lại tôi: "Một Hamberger gà
đúng không?"

Tôi mỉm
cười, gật đầu. Thu Yên rời đi trong nháy mắt. Cô bạn này cứ lóc cha lóc chóc
đến ngộ. Mới quen nhau chưa đầy một ngày nhưng tính cách cởi mở thân thiện của
cô bạn khiến tôi không thể nào không quý mến. Tuy phần lớn thời gian tôi chỉ
đóng vai trò là thính giả nhưng như vậy cũng không phải là quá tệ vì những câu
chuyện cậu ấy kể đúng là khiến cho người ta cười ra nước mắt.

Tôi đưa mắt
nhìn cả canteen ồn ào. Mọi người ai cũng vừa ăn vừa nói chuyện thật vui vẻ, mọi
thứ diễn ra như một thước phim quay chậm trong mắt tôi. Một nhóm bốn nữ sinh
ngồi ở chiếc bàn gần cửa ra vào truyền tai nhau điều gì đó rồi cười khúc khích.
Một cô bạn nãy giờ không tham gia vào câu chuyện thì đột ngột xen vào, nói với
những nữ sinh kia câu gì đó. Cả năm người cùng dừng câu chuyện, đưa mắt hướng
về nơi cửa ra vào canteen. Tôi cũng bất giác liếc mắt theo hướng nhìn của họ.

O-M-G!!!

Tôi mở to
con mắt, không, trợn tròn mắt thì đúng hơn. Phải, chính là trợn tròn mắt vì
ngạc nhiên. Vì tôi không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Hai người
đang bước vào đó, hai thiên thần đột ngột bước vào cuộc đời tôi, khiến cho tôi
loá mắt vì vẻ đẹp của họ. Những thiên thần tỏa sáng rực rỡ ở những nơi họ bước
chân qua.

Một, chính
là cậu bạn lạnh lùng ngồi bên cạnh tôi.

Và người thứ
hai, đang ung dung đi bên cạnh cậu ta, người lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi,
không ai khác, chính là người anh trai bất đắc dĩ của tôi: HÀ HIỂU PHONG.

Mọi chuyện
đột ngột ập đến khiến cho bộ óc vốn đã chậm chạp của tôi nay ngừng luôn mọi
hoạt động.

"IT'S-I-M-P-O-S-S-I-B-L-E"

Hiểu Phong
học cùng trường với tôi ư? Sao không ai nói cho tôi biết vậy? Tôi còn nghĩ rằng
ở trường thì tôi sẽ thoát khỏi sự hành hạ của anh ta cơ đấy. Tôi đúng là suy
nghĩ nông cạn. Làm sao có chuyện cha Hải Kỳ để tôi học ở đây một mình cơ chứ!?
Trong mắt cha thì Hiểu Phong đảm nhận vai trò một người anh hết lòng chăm lo
cho em gái mà.

"Cậu
cũng bị mê hoặc đúng không?" Giọng của Thu Yên tràn ngập vẻ tự hào khi
trông thấy bộ dạng ngạc nhiên của tôi. "Đây là hai chàng trai tuyệt vời
nhất ở An Thái đấy!"

Cô bạn đặt
đồ ăn xuống bàn nhưng mắt vẫn không dời thân ảnh hai chàng trai đang được các
nữ sinh vây quanh kia.

"Tuyệt
vời nhất ư?" Tôi khẽ nhếch khoé miệng. Hai người đó tuyệt vời nhất thì con
mắt của các nữ sinh trường này quả thực có vấn đề rồi.

Không để ý thấy
Thái độ của tôi, Thu Yên tiếp tục:

"Đương
nhiên rồi, hai người đó là một cặp bài trùng nổi tiếng không chỉ ở trường mình
mà còn nhiều trường khác nữa. Cậu thật may mắn khi được ngồi cùng bàn với Vũ Uy
đấy!" Cô bạn nhìn tôi và nói, vẻ mặt dường như có đôi phần ghen tị.

Vậy ra người
ngồi cạnh tôi là Vũ Uy hả. Hai người đáng ghét đó đi cùng với nhau thì hợp quá
rồi còn gì.

"Hai
người đó, một người như tảng băng lạnh lùng, một người như mặt trời nóng bỏng.
Vũ Uy lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người, không thích con gái lại gần
cậu ấy.”

"Còn
Hiểu Phong thì sao?" Tôi tỏ ra quan tâm vì bản thân thật sự muốn biết mọi
người nghĩ về anh ta như thế nào.

"Cậu
biết anh ấy sao?"

Sự ngạc
nhiên của Thu Yên khiến tôi nhận ra rằng mình vừa lỡ lời.

"À,
không. Thì cậu vừa mới nói tên họ đấy thôi." Tôi nói dối mà mặt tỉnh queo.

"Vậy
sao?" Cô bạn hồ nghi lời tôi nói nhưng rồi cũng nhún vai cho qua.
"Hiểu Phong, anh ấy là giấc mơ của một nửa nữ sinh trường này đấy. Anh ấy
là một người vui vẻ và hòa đồng với mọi người. Đội bóng rổ của trường mình được
thành tích như bây giờ đều nhờ công của anh ấy cả." Cô bạn hướng ánh mắt
sùng bái về phía Hiểu Phong, không giấu diếm sự si mê của mình.

Tôi không
nói thêm gì nữa, để mặc cho Thu Yên thao thao bất tuyệt về thần tượng của cô ấy.
Tôi suýt thì để lộ mọi chuyện, phải cẩn trọng lời nói hơn vì Hiểu Phong không
muốn tôi tiết lộ quan hệ của chúng tôi cho bất kỳ ai biết.

Tôi không rõ
Hiểu Phong là người như thế nào, nhưng với những ngày tháng ngắn ngủi sống
chung một nhà vừa qua, tôi thấy anh ta không giống như những gì Thu Yên đang
nói. Khi có mặt cha Hải Kỳ, thái độ của anh ấy rất dễ chịu, luôn quan tâm đến
tôi, còn nhận trách nhiệm kèm cặp tôi học hành. Cha thấy vậy càng hài lòng, tôi
cũng nghĩ mình thật hạnh phúc vì đã có được một gia đình yêu thương tôi như tôi
hằng mơ ước. Nhưng ngay khi cha mẹ ra nước ngoài, thái độ của anh ta thay đổi
hẳn. Ngồi học chung với nhau, anh ta thường xuyên cốc đầu và mắng tôi ngốc. Lúc
nào cũng ngồi một chỗ, sai tôi lấy cái này, lấy cái kia. Anh ta ghét học môn tiếng
Anh, trên lớp chẳng chịu chép bài đầy đủ mà toàn mượn vở về, rồi bắt tôi chép
hộ. Thế còn chưa đủ, tôi thậm chí còn phải làm bài tập tiếng Anh hộ anh ta nữa.
Mỗi lần định phản kháng, anh ta nhìn tôi mà buông một câu xanh rờn: “Em có muốn
học tốt môn toán không? Chúng ta trao đổi mà.”

Vậy đó, tôi cứ thế cặm cụi mỗi ngày chép và làm bài tập
cho anh ta mà không dám phản kháng một lời. Nói theo ngôn ngữ trong tiểu thuyết
thì là tôi chỉ dám dùng ánh mắt căm hờn nhìn anh ta, nếu ánh mắt giết được
người thì anh ta đã bị chém chết cả vạn lần rồi.

"Không
ăn cơm sao?"

Tôi giật
mình khi bất thình lình Hiểu Phong xuất hiện ngay trước mắt tôi. Ngay lập tức
cả người tôi như hóa đá và tôi bắt đầu cảm thấy tai mình nóng dần lên. Chẳng
hiểu vì sao cứ mỗi lần anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi là tôi lại có cảm giác mặt
tôi nóng bừng lên. Mong là anh ta không nhận thấy điều đó.

"Chuyện...
chuyện đó... không liên quan gì đến anh!"

Tôi cố gắng
khiến cho giọng nói mình thật gay gắt, nhưng tôi vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn
chăm chú vào chiếc bánh để trước mặt, tránh ánh mắt của Hiểu Phong, đầu óc hoàn
toàn trống rỗng. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh trong lồng ngực
khiến tôi thấy khó thở.

"Sao
lại nói với anh bằng giọng đó? Chẳng hợp với em gì cả." Vừa nói anh ta vừa
kéo chiếc ghế ra, ngồi xuống bên cạnh tôi. "Bữa trưa mà em chỉ ăn thế này
thôi sao?"

"Anh...
Anh mau đi chỗ khác đi! Tôi không cần anh quan tâm!" Tôi gằn giọng nhưng
không dám nói to vì sợ mọi người nghe thấy, nhất là khi bên cạnh tôi còn đang
có Thu Yên.

Nghĩ tới đấy
tôi khẽ liếc mắt sang nhìn Thu Yên, cô bạn đang mắt chữ A miệng chữ O mà nhìn
Hiểu Phong.

Tôi lại ghim
chặt ánh mắt xuống bàn, cả người gồng lên vì căng thẳng. Anh ta còn tiếp tục
như thế này thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.

"Em sao
thế? Không đến mức không muốn nhìn thấy mặt anh đấy chứ?"

Dứt lời, anh
ta lấy tay gạt những lọn tóc đang xòa trước mặt tôi ra phía sau. Tôi như bị
điện giật tê liệt mọi giác quan.

"A...n...h...anh...anh
đang...làm...cái...gì...vậy?"

Tôi sững sờ
nhìn thẳng vào mắt Hiểu Phong, ánh mắt anh ta thật khó đoán định, và tôi chợt
thấy bối rối nhưng lại không thể rời mắt khỏi anh ta.

1s

2s

5s

Tôi đã mất
tận 5s để nhận ra hoàn cảnh của mình bây giờ. Tôi vội vàng gạt tay anh ta ra
rồi bỏ chạy. Phải, tôi đã chạy thục mạng ra khỏi nhà ăn trước những ánh mắt
ngạc nhiên, tò mò và vân vân các loại biểu cảm khác mà tôi không biết và cũng
chẳng muốn biết. Thêm một điều không thể phủ nhận là giờ tôi đang giận tím
ruột. Giận anh ta, và cũng giận cả tôi đã bị anh ta làm cho đơ người. Đó là ai
chứ? Là Hà Hiểu Phong đấy! Người trăng hoa nhất mà tôi từng gặp, người lúc nào
cũng đi chơi tới tận nửa đêm mới về. Người mà nửa đêm dựng tôi dậy xuống mở cửa
cho anh ta và chứng kiến cảnh anh ta diễn cảnh “nụ hôn ly biệt” với chị hàng xóm.
Tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ lên má nhưng cũng đủ để chị ta ngất ngây và tôi thì
ngứa mắt.

Và chính
Hiểu Phong là người đã trừng mắt lên nhìn tôi nói rằng không được phép để lộ
mối quan hệ giữa hai chúng tôi với bất kỳ ai, rồi chính anh ta đang làm gì đây?
Anh ta đang khiến cho mọi người chú ý đến cả hai. Tại sao lại phải tìm cách gây
chuyện với tôi như vậy chứ!? Tôi thật sự thấy bị tổn thương bởi cái cách anh ta
đối xử với tôi. Anh ta, Hà Hiểu Phong, kẻ đáng ghét ấy không bao giờ hiểu được
tôi đã hi vọng biết bao vào những điều tốt đẹp khi có thêm anh trai, anh ta
cũng không biết được tôi đã buồn đến nhường nào khi thấy anh ta không muốn chấp
nhận tôi. Chỉ vì câu nói của anh ta mà tôi thấy mình như bị gạt ra khỏi gia
đình và rơi nước mắt.

Hà Hiểu
Phong, anh thật sự rất nhẫn tâm.

Nếu đã không
muốn chấp nhận tôi thì tại sao không để tôi yên. Thà rằng anh ta cứ lờ tôi đi
còn hơn lấy tôi ra làm trò đùa như thế này. Nếu đã luôn miệng nói một con bé
quê mùa như tôi đừng có làm anh ta bẽ mặt thì sao còn tới chọc phá tôi làm gì?
Tôi không phải món đồ chơi của anh ta.

Không thể
kìm nén được nữa, nước mắt tôi cứ thế không chịu nghe lời mà tuôn ra mãi. Không
rõ tôi chạy được bao xa, không rõ tôi chạy ra đến chỗ nào rồi. Tôi không muốn
dừng bước chân cho đến khi cánh tay tôi bị giữ lại. Tôi quay lại nhìn chỉ thấy
gương mặt Hiểu Phong nhòe đi trong nước mắt.

Tôi đáng
giận thật mà, trong lúc này mà còn tưởng tượng ra kẻ đáng ghét đó đuổi theo
mình. Tôi nên bị quẳng xuống vực mới phải.

Cầu được ước
thấy, tôi cảm thấy mình như đang rơi xuống vực. Trước mắt chỉ toàn là một màu đen.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3