Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 21

65. [Mưu đồ diệt thành]

Triệu
Phổ nhờ một trò chơi nhỏ của Tiểu Tứ Tử mà đại nạn không chết, tránh thoát một
âm mưu hiểm độc muốn ám toán hắn từ lâu, còn chiếm được một cơ hội tốt ngàn năm
có một.

“Đối
phương dù chết rất nhiều người, hơn nữa những người tập kích cũng bị bắt, nhưng
mà bọn chúng hẳn là không biết Triệu Phổ không có bị thương đâu.” Triển Chiêu
đề nghị: “Không bằng chúng ta tương kế tựu kế.”

Bao
Chửng cũng cảm thấy đây là một biện pháp tốt: “Xem ra Cửu vương gia chính là
mấu chốt trong việc quyết định phúc họa của kẻ chủ mưu phía sau, nếu như hắn
cảm thấy kế hoạch theo đúng dự kiến, nhất định sẽ tiến hành bước tiếp theo,
chúng ta cũng có thể một lưới mà bắt hết.”

“Ý
là muốn ta giả chết à?” Triệu Phổ hỏi: “Cái này cũng không khó.”

“Nhưng
mà...” Bao đại nhân suy nghĩ một chút, hình lại cảm thấy có điểm không ổn:
“Vương gia quyền cao chức trọng, vạn nhất tin tức này mà lan tới biên quan, có
thể nào gậy xao động lòng quân hay không?”

Tất
cả mọi người đều cau mày - Cũng đúng.

“Không
sợ.” Âu Dương nói: “Ta có thể phái người báo cho Hạ Nhất Hàng, hắn sẽ có biện
pháp xử lý.”

“Yên
tâm.” Triệu Phổ xua tay một cái: “Biên quan một dãy đó không biết đã đồn ta
chết bao nhiêu lần, Triệu gia quân dù có nhìn thấy thi thể của ta cũng không
tin là ta đã chết, trừ khi ta bò dậy nói cho bọn họ biết là ta đã chết thật
rồi.”

Tất
cả mọi người có chút dở khóc dở cười.

“Chuyện
này còn cần phải từ từ thương nghị lại, hơn nữa phải làm giống như thật để cho
người ta tin tưởng mới được!” Bao Chửng vừa nói, đứng lên: “Bên ngoài Khai
Phong phủ nhất định là có người đang chờ tin tức, ta sẽ tiến cung, một mặt báo
bình an cho Hoàng thượng, một mặt... diệu kế này còn phải nhờ Hoàng thượng phối
hợp mới được.”

Tất
cả mọi người cùng gật đầu.

Bao
Chửng đứng lên, ra cửa, không quên nói với Triển Chiêu: “Triển Hộ vệ, dẫn người
suốt đêm đến bắt Hoàng viên ngoại đi, còn nữa diễn trò thì phải diễn cho giống,
mang theo Công Tôn tiên sinh đem tất cả thảo dược mang về, phải làm như đang cố
nghiên cứu giải dược mới được.”

Triển
Chiêu tự nhiên hiểu, cùng với Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn đến Hoàng phủ
“tịch biên gia sản.”

Nói
thật, Triển Chiêu ở Khai Phong phủ lâu như vậy nhưng mà đây mới là lần đầu hắn
dẫn người đi ‘tịch biên gia sản’ a, chỉ là cả Hoàng phủ đã sớm thành vườn không
nhà trống, Hoàng viên ngoại cùng với Tào Kiếm đã dọn dẹp, chuẩn bị trốn rồi.

Thật
ra thì Bao Chửng đã sớm an bài người theo dõi hai người này, bọ họ cải trang
thành nông phu, chuẩn bị cả đêm trốn khỏi Khai Phong, chỉ tiếc là vừa mới ra
khỏi cổng thành đã bị bắt lại, nhốt ở đại lao Khai Phong phủ. Hai người này tuy
rằng có nỗi khổ, có người nhà bị uy hiếp, nhưng mà dù sao cũng đã biết mưu đồ
ám hại Triệu Phổ nhưng lại không báo, nếu như Triệu Phổ thật sự chết rồi, có
thể dẫn tới thiên hạ đại loạn, như vậy là tội ác không thể tha thứ!

Việc
‘tịch biên gia sản’ tiến hành vô cùng thuận lợi, mọi người liền trở lại Khai
Phong phủ, đã phát hiện toàn bộ nha môn đều bị cấm quân vây quanh, Âu Dương
Thiếu Chinh tự mình mang người trấn thủ, toàn bộ Khai Phong dường như đều tiến
vào trạng thái khẩn trương, có cảm giác gấp gáp.

Trước
cửa Khai Phong phủ có một cỗ xe ngựa, mặc dù đã hết sức kín đáo nhưng ai cũng
có thể nhìn ra được, là Triệu Trinh vi phục xuất tuần tới.

Vào
Khai Phong phủ mới thấy trong sân khá hơn một chút, Triệu Trinh đang ngồi cạnh
bàn đá giữa viện, Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi hắn, hai người hình như còn đang nói
chuyện phiếm.

Triệu
Phổ mấy ngày nay cũng bị hạn chế, không được phép đi lung tung, chỉ có thể ngốc
ở trong phủ, cùng Thiên Tôn đánh cờ.

Mọi
người vào cửa, thấy được Triệu Trinh cũng có chút kinh ngạc.

Triệu
Trinh cười nói: “Trẫm là đặc biệt tới nói tiếng cảm ơn với Tiểu Tứ Tử, nó đã
bảo vệ cả giang sơn đại Tống ta, trẫm nhất định phải thưởng cho nó mới được.”

Công
Tôn dở khóc dở cười, lần này quả thật không biết trúng vận may gì, nếu như
không phải Tiểu Tứ Tử đem hắc sa đao của Triệu Phổ biến thành con thỏ, Triệu
Phổ có lẽ cũng sẽ không chú ý đến trên đao sa có độc, nếu như không cẩn thẩn mà
trúng chiêu, quả thật đúng là đại họa.

Triệu
Trinh vẫn tiếp tục trêu chọc Tiểu Tứ Tử, Hồng Cửu Nương cùng đi ra, nói với
Công Tôn rằng Diêu Thanh đã uống thuốc, giờ đang ngủ.

Công
Tôn vào xem nàng, để lại mọi người trong sân bàn kế hoạch tiếp theo.

“Bên
Triệu Nguyên Tá có động tĩnh gì không?” Triệu Phổ đang hỏi người đang luôn chân
luôn tay phân phó người khác làm việc, Trâu Lương.

“Tạm
thời thì không, nhưng phía núi Thái Bình dường như có nhân mã tụ tập.” Trâu
Lương rút từ bên hông ra một tấm bản đồ, đặt lên bàn đá: “Bên Đông sơn buổi tối
cũng phát hiện có luồng sáng lớn, hình như có không ít người cầm đuốc vượt qua,
nhưng sau đó liền biến mất không thấy tăm tích.”

“Thái
bình sơn cùng Đông sơn sao...” Triệu Phổ sờ cằm: “Một phía Đông, một phía Tây,
có ý tứ.”

Triệu
Trinh chống cằm tựa trên bàn đá, vừa nắm cánh tay mập mạp của Tiểu Tứ Tử, lại
hỏi: “Từ đâu có nhiều người vậy? Không phải là quân binh, chẳng lẽ lại là thổ
phỉ sao?”

“Đừng
quên bộ dáng của bọn Hạnh Nhi lúc trước.” Triển Chiêu nhắc nhở: “Mục Chiếu Quốc
còn có Đào Hoa Nương Nương vẫn chưa có bắt được, nàng ta hình như rất giỏi
khống chế tâm tính người khác, khiến người ta vì nàng ta mà bán mạng.”

“Mục
Chiếu Quốc.” Công Tôn từ trong phòng đi ra: “Tên này càng đọc càng thấy không
thuận chút nào.”

“Công
Tôn, Thanh di thế nào rồi?” Triển Chiêu có chút lo lắng.

“Không
sao, bị trúng một độc chưởng, Ân Hậu dùng nội lực giúp nàng trừ độc rồi, vừa
mới uống thuốc xong nên ngủ thôi, đại khái sáng sớm mai là có thể tỉnh lại
rồi.”

Triển
Chiêu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mục
Chiếu Quốc...” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm: “Nếu như chuyển thành cách đọc đồng âm
là Mộc và Điềm, thì đó chẳng phải là chữ Đào hay sao?”

Mọi
người ngẩn người, cũng bắt đầu cau mày - Đúng vậy, Mục Chiếu Quốc, như vậy
chẳng phải là Đào Quốc hay sao?

“Chẳng
lẽ thật sự có quan hệ với Trương mỹ nhân năm đó?” Triệu Trinh trầm ngâm: “Đào
hoa trái này cũng đủ điên loạn rồi.”

Lúc
này, Nam Cung Kỷ chạy vào, thấp giọng nói bên tai Triệu Trinh mấy câu.

“Sao?”
Triệu Trinh chợt cười: “Không nhẫn nại được nữa sao? Lại còn muốn đến thăm dò
thực hư một chút nữa à?”

Tất
cả mọi người đều nhìn hắn.

Triệu
Trinh khẽ mỉm cười: “Triệu Nguyên Tá muốn ngày mai tiến cung diện thánh.”

Tất
cả mọi người ngẩn người.

“Hắn
muốn tiến cung?” Bao Chửng cau mày: “Vào triều sao? Hắn ít nhất cũng đã hai
mươi năm không vào triều, sao nay lại đột nhiên tới?”

“Không
phải vào triều.” Triệu Trinh nói, “Nói là gần đây thân thể không được tốt, có
chút nhớ Khai Phong cùng hoàng cung, muốn tới gặp Thái hậu để hàn huyên, đại
khái chính là ý tứ muốn về thăm nhà gì đó.”

“Cẩn
thận có mưu ma chước quỷ.” Triệu Phổ không yên tâm: “Bên cạnh hắn cũng không
biết còn có những loại người gì, chuyện này nếu như thật sự có quan hệ đến hắn,
một mình gặp mặt hắn thật quá nguy hiểm.”

“Lần
trước có quái vật đương đêm đánh lén, lần này lại xuất hiện một cái quỷ thủ.”
Bao Chửng cũng có chút lo lắng cho an toàn của Triệu Trinh.

“Thiên
Tôn.” Triệu Phổ đột nhiên đem tất cả con cờ đẩy qua một bên: “Ta nhận thua
rồi.”

Âu
Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương ở một bên thấy được, đột nhiên hít vào một
ngụm khí lạnh... Nói đến đánh cờ, Triệu Phổ cho đến nay chưa từng thua qua.

Triệu
Trinh cũng kinh ngạc - Chẳng lẽ Thiên Tôn thật sự là kỳ nghệ kinh người sao?

Thiên
Tôn liếc Triệu Phổ một cái.

“Ai,
ai.” Triệu Phổ bưng chén trà, như một chú cún con ngoeo nguẩy mà đến ngồi cạnh
Thiên Tôn, dâng trà cho hắn: “Lão nhân gia ngài kỳ nghệ thật tinh thông nha.”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái - Ài, Triệu Phổ cũng biết nịnh hót
a, miệng cũng ngọt thật.

Thiên
Tôn mỉm cười nhìn hắn, tiếp nhận chén trà hắn dâng đến.

Triệu
Phổ vừa dâng vừa thương lượng: “Trong cung có trà Bích hoa xuân hảo hạng a,
Thái hậu còn có hai vò tửu diếu trăm năm trân quý, lão nhân gia ngài nếu như
rảnh rỗi, hay là ngày mai vào cung uống vài chén nhé?”

Mọi
người nhìn trời, trong lòng hiểu rõ... Triệu Phổ cố ý thua Thiên Tôn để dỗ cho
hắn vui vẻ, thuận tiện nói tốt vài câu để cầu xin Thiên Tôn vào cung ở hai
ngày, ngày mai Triệu Nguyên Tá vào cung, vạn nhất nếu như có thủ đoạn âm hiểm
gì, có Thiên Tôn ở đó, tự nhiên cũng không sợ gặp phải chuyện gì không may.

Triệu
Trinh vừ nghe xong đã biết Triệu Phổ nghĩ gì, cũng vội vàng cười nói xin mời
Thiên Tôn vào cung ở chơi hai ngày, hắn nhất định sẽ cẩn thận chiêu đãi, coi
như cám ơn hắn giúp bắt lại thích khách kia.

Thiên
Tôn uống một ngụm trà, nói: “Ta đi thì cũng không thành vấn đề, bất quá sao...
có người so với ta đi còn thích hợp hơn nữa đó.”

Tất
cả mọi người nháy mắt - So với Thiên Tôn còn thích hợp hơn sao?

Đang
nói chuyện, chỉ thấy từ sau viện, căn phòng nơi Diêu Thanh nghỉ ngơi kia cửa
được mở ra, Ân Hậu nhanh nhanh nhẹn nhẹn đi ra ngoài.

Triệu
Trinh hơi ngẩn người ra, ý tứ của Thiên Tôn là - bảo bọn họ tìm đến Ân Hậu sao.

Mặc
dù thân phận thật của Ân Hậu cùng với quan hệ của Ân Hậu với Triển Chiêu, mọi
người đều tâm chiếu bất tuyên, thế nhưng trên lý thuyết, Ân Hậu chẳng qua chỉ
là “Biểu ca” của Triển Chiêu mà thôi, vì vậy cũng không ai có ý định vạch trần
thân phận của hắn.

Triệu
Trinh nói mọi người cầu Ân Hậu vào cung, đó là hắn có lý do của mình, luận về
võ công, hai người là bất phân thắng bại, ngược lại Thiên Tôn lại là đứng đầu
danh môn, mà Ân Hậu lại đứng đầu ta giáo, đối phó với lũ tà môn ngoại đạo, Ân
Hậu quả thật là có kinh nghiệm hơn Thiên Tôn một chút.

Triệu
Trinh cũng không cần Triệu Phổ khua môi múa mép, trực tiếp dứng dậy, đi đến bên
cạnh Ân Hậu, cung kính mà mời hắn vào cung uống rượu.

Ân
Hậu lúc đầu còn có chút buồn bực, thầm nói, cái tên nhóc tiểu Hoàng đế này còn
thật rảnh rỗi, mời ta vào cung uống rượu sao?

Triển
Chiêu giải thích tình huống cho hắn, Ân Hậu suy nghĩ một chút, rất sảng khoái
mà gật đầu đồng ý, lại còn nhìn Thiên Tôn một cái. Thiên Tôn bò đến bên người
Bạch Ngọc Đường, nói muốn ăn khuya.

Ngồi
thêm một lát, Triệu Trinh trở về cung, Ân Hậu đáp ứng sáng mai sẽ đến, những
người khác cũng có việc làm, Bạch Ngọc Đường liền hỏi Triển Chiêu: “Vì sao ông
ngoại ngươi đi lại thích hợp hơn so với sư phụ ta?”

Triển
Chiêu cũng không có hiểu rõ, vì vậy hai người cùng đến hỏi Thiên Tôn đang ngồi
ăn canh cùng Tiểu Tứ Tử.

Thiên
Tôn thấy hai người hỏi, liền nói: “Còn nhớ rõ con chuẩn kia không?”

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Lão
quỷ kia biết mấy kẻ tạp nham nhiều hơn ta, hơn nữa trí nhớ cũng tốt hơn ta. Còn
nữa, hắn dù sao cũng là thân thích của ngươi.” Thiên Tôn nói, chỉ Triển Chiêu
một cái: “Ngươi đang tại công môn, để cho Triệu Trinh thiếu ông ngoại ngươi một
cái ân tình, sau này hắn sẽ không làm khó ngươi. Ngọc Đường không ăn cơm cửa
quan, ta lúc trước trong cung cũng đã cứu qua bọn họ một lần, việc tốt không
cần quá nhiều, không bằng nhường cho ngươi, sau này mọi chuyện cũng dễ dàng
hơn.”

Nói
xong, ăn xong miếng canh cuối cùng, đứng lên xoa xoa bụng, xách theo Tiểu Tứ Tử
cũng đang xoa xoa bụng, đi vào trong sân.

“Đi,
Tiểu Tứ Tử, dạy ngươi đánh một bộ Thái cực quyền để tiêu thực.”

Thiên
Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử đi đánh Thái cực quyền, lưu lại hai người Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn nhau.

Triển
Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thiên Tôn bình thường đều là giả hồ đồ
à?”

Bạch
Ngọc Đường bất đắc dĩ, dù sao tuổi hắn cũng chỉ bằng cái số lẻ của Thiên Tôn,
lấy sự nghiệp sấn trá phong vân năm đó của hắn mà nói, dù có cao thâm thần quỷ
khó lường cũng là dễ hiểu... Ngược lại, Thiên Tôn lại đặc biệt vì Triển Chiêu
mà suy nghĩ lại khiến cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất ngờ, xem ra, Thiên Tôn
rất vừa ý con Mèo này a. Nhưng mà cũng chẳng lạ, Mèo này người gặp người yêu
mà.

Sáng
sớm hôm sau, Ân Hậu ăn điểm tâm xong liền cùng Bao Chửng vào cung, Thiên Tôn
sáng sớm cùng Tiểu Tứ Tử lười nhác đứng ở trong sân, cầm cái cốc, ‘sùng sục” mà
súc miệng.

“Hắc
a...” Tử Ảnh ngáp dài đi tới.

Triển
Chiêu đang ở bên giếng rửa mặt, thấy hắn hai mắt thâm đen mà đi tới, tò mò hỏi,
“Ngươi đêm qua không có ngủ à?”

“Không,
nhiều phạm nhân cần thẩm vấn như vậy, sai nha của phủ Khai Phong các ngươi lại
không dùng được, so với sư gia còn yếu ớt hơn.” Tử Ảnh oán trách.

Triển
Chiêu cả kinh: “Ngươi không phải là nghiêm hình bức cung đó chứ, đại nhân ghét
nhất là nghiêm hình bức cung đó.”

“Yên
tâm.” Tử Ảnh nháy mắt mấy cái: “Ta hạ thủ rất nhẹ mà.”

“Vậy
thì có hỏi ra được cái gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không
có, đối phương ra tay rất sạch sẽ!” Tử Ảnh phất tay: “Chẳng hỏi được gì. Thảm
nhất chính là cái Hoàng viên ngoại kia cùng Tào Kiếm, còn cầu xin chúng ta đừng
có liên lụy Hoàng Thụy Vân cùng Hoàng lão phu nhân, còn nói Hoàng Thụy Vân đang
mang thai cái gì đó nữa.”

“Nhắc
tới.” Triển Chiêu cũng cảm thấy cần phải đi tìm một chút: “Hoàng Thụy Vân kia
nếu như là giả, vậy người thật đi đâu rồi?”

“Thật
ra thì ngày hôm qua ta cũng chưa có nói hết với các ngươi.” Công Tôn rửa mặt
cho Tiểu Tứ Tử xong, bôi phấn dưỡng da cho bé nói: “Thi thể của nha hoàn bị đốt
cháy trước kia, ta chỉnh trang lại một chút, đó có thể là Hoàng Thụy Vân.”

Tất
cả mọi người trợn mắt nhìn Công Tôn.

Công
Tôn gật đầu một cái, cũng thật đáng tiếc: “Chính xác đến gần như tuyệt đối.”

“Nếu
như Hoàng viên ngoại biết con gái của mình đã chết, mình lại còn một mực vì
hung thủ mà bán mạng, lại còn gánh lấy tội danh dẫn đến phải diệt môn, không
biết sẽ thành ra cái dạng gì.” Triển Chiêu lắc đầu thở dài: “Thật là tai ương
ngập đầu.”

Lúc
này, Thần Tinh Nhi chạy đến: “Tiên sinh, tiên sinh, Thanh di tỉnh rồi!”

Công
Tôn vội vã chạy vào phòng, mọi người cũng theo vào.

Lúc
này, Diêu Thanh đang cùng Hồng Cửu Nương đang ôm nhau khóc rống.

Mọi
người lúng túng đứng ngoài cửa, tiến vào cũng không được mà quay ra cũng không
xong.

“Chiêu,
tới đây, tới đây!” Hồng Cửu Nương lau nước mắt, gọi Triển Chiêu vào.

Triển
Chiêu đi vào, hành lễ với Thanh di, dù sao quan hệ cũng đặc biệt, rất gần gũi.

Thương
tích của Diêu Thanh đương nhiên nghiêm trọng, nàng vốn muốn tìm Ân Hậu, Triển
Chiêu nói người đã vào cung rồi.

Thanh
di nhíu mày một cái: “Có Cung chủ ở đó, cũng sẽ không gặp chuyện gì không hay
rồi.”

“Rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì ạ?” Triển Chiêu không hiểu tại sao Thanh di lại đến
Miễn quốc, lại có quan hệ với Mục Chiếu Quốc.

Thanh
di nói với mọi người, một câu chuyện xưa.

Năm
đó không phải nàng bị mất tích, mà là nàng đến Nam Miễn làm việc, bị người ta
ám toán, trọng thương.

Kẻ
ám toán nàng là một nữ nhân, công phu kỳ cao, có đeo khăn che mặt.

Chờ
sau khi Thanh di tỉnh lại, phát hiện dung mạo mình đã bị thay đổi, chính nàng
cũng không thể nhận ra chính mình nữa. Sau đó, có một cô nương che mặt nói cho
nàng biết, nàng đã trúng độc, nếu như muốn sống, phải làm việc cho nàng ta.

Đám
người Triển Chiêu cùng khẽ cau mày - Người đó chẳng lẽ lại chính là Đào Hoa
Nương Nương? Lại nghĩ đến quỷ thủ kia dùng thuật dịch dung lấy giả lộng chân,
có lẽ cũng là thủ đoạn của Đào Hoa Nương Nương kia.

Thật
may, năm đó Thanh di đã được Ân Hậu dạy cho thuật di huyệt.

Nàng
phát hiện, các huyệt đạo của mình đều bị ghim độc châm, cho nên mới bị người ta
khống chế, vì thế liền lợi dụng di huyệt, thừa dịp người kia không ở đó, lặng
lẽ nhổ bỏ độc châm, bỏ trốn.

Khi
bỏ trốn nàng mới phát hiện mình bị giam cầm trong một sơn động ở sâu trong núi,
bởi vì nàng cưỡng chế nhổ bỏ độc châm cho nên bị trúng độc, cuối cùng không cẩn
thận ngã xuống vách núi, bất tỉnh nhân sự.

Nhưng
may là đại nạn không chết, sau khi Thanh di ngã xuống núi, rơi vào địa phận
Miễn quốc, được một lang trung Miễn quốc cứu. Lang trung kia giải độc cho Thanh
di, sau khi giải xong, nàng cũng mất một phần trí nhớ, lang trung nói, đó là do
một phần độc dược vẫn còn lưu lại trong cơ thể nàng, chỉ khi trừ độc hoàn toàn
mới có thể nhớ lại chuyện xưa, mà muốn trừ hết độc, ít nhất phải mất mười năm.

Diêu
Thanh không còn cách nào khác là phải ở lại nơi thâm sơn này, làm đồ đệ của
lang trung, nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưng lại nhớ rõ chuyện vừa
xảy ra, ví dụ như, nữ nhân đã hại nàng.

Lão
lang trung nói với Diêu Thanh, độc nàng trúng có tên là Hoa Túy Tâm, Hoa Túy
Tâm này tà độc vô cùng, là vật cấm tại Miễn quốc.

Cứ
như vậy, Diêu Thanh vừa chữa bệnh, vừa sống tại Miễn quốc... Bởi vì công phu
nàng tốt, cho nên mới thành lập môn phái, sau đó trở thành trọng thần Miễn
quốc.

Đại
khái là khoảng mấy năm trước, độc trong người Diêu Thanh toàn bộ được thanh
trừ, ở Miễn quốc cũng đã là đại quan, Miễn vương lại vô cùng nể trọng nàng, nơi
đó nàng cũng có rất nhiều môn đồ, cho dù có nhớ đến Trung nguyên, nhớ Ma Cung
cũng không cách nào trở lại được nữa.

Vốn
là lúc trước, nàng định nghỉ ngơi một thời gian, sau đó trở lại tìm Ân Hậu.
Nhưng mà lúc đó xảy ra chuyện lạ - Một Mục Chiếu Quốc không biết hưng khởi lúc
nào, bắt đầu gây sóng gió! Mục Chiếu Quốc, quân binh có thể coi là thiện chiến,
rất nhanh đã thu phục một dãy các bộ tộc phía nam. Mà khiến cho Diêu Thanh nghi
ngờ nhất là, nàng âm thầm bắt giữ được một nữ binh của Mục Chiếu Quốc, phát
hiện các nàng đều là bị độc khống chế, lại chính là loại độc đã hại mình năm
đó.


vậy, Diêu Thanh cũng bắt đầu đặc biệt lưu ý đến động tĩnh của Mục Chiếu Quốc,

Lần
này, nghe nói Mục Chiếu Quốc phái sứ giả vào Khai Phong, Diêu Thanh mới đề nghị
được lãnh nhận cương vị sứ thần này, một mặt nàng cảm thấy Mục Chiếu Quốc có
mục đích khác, một mặt nàng cũng muốn gặp lại các huynh đệ tỷ muội Ma Cung.

“Thanh
di, người có biết người bịt mặt đó đến tột cùng là ai không?” Triển Chiêu biết
được tất cả mọi chuyện, cũng đại khái hiểu được tình huống, liền hỏi.

“Ta
cũng không quá rõ ràng, nhưng có một việc các ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Diêu Thanh nói: “Mục Chiếu Quốc tất cả binh lính đều là nữ nhân, những nữ nhân
này có thể thành công chiếm thành, phương pháp vốn vô cùng đơn giản. Các nàng
không mặc đồng dạng quân phục cũng không có mặc khôi giáp, mà là ăn mặc như
những bách tính bình thường, trong vòng vài ngày xâm nhập vào trong một tòa
thành trì. Vốn dĩ nữ nhân cũng không khiến cho người ta hoài nghi, hơn nữa mặc
trang phục binh thường cũng dễ dàng giấu được một ít binh khí trên người. Đợi
đến khi nhân số đông đủ, đến thời điểm nhất định, những nữ nhân này đột nhiên
tạo thành một đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, trong ứng ngoài hợp, liên thủ
mà công thành.”

Tất
cả mọi người đều cau mày.

“Trước
đó ta đã phái rất nhiều người thăm dò xung quanh Khai Phong, phát hiện gần đây
quả thật có không ít người mất tích, còn có một lượng lớn người tiến vào thành
Khai Phong.” Diêu Thanh thở dài: “Ta vốn muốn theo dõi Quỷ Thủ, muốn điều tra
thêm một chút tin tức để có thể giúp ích cho các ngươi, không ngờ lại bị ám
toán, còn tưởng sẽ mất mạng chứ.”

“Nếu
quả thật có thể sử dụng độc châm để thao túng người khác, nói cách khác là vô
luận nam nữ là đều có thể bị khống chế.” Triệu Phổ cau mày: “Đến lúc đó muốn
giết e rằng cũng không phải là địch nhân nữa, mà là dân chúng trong thành, đối
phương sẽ thành ngư ông đắc lợi... chiêu này đủ ngoan độc a.”

Tất
cả mọi người đều gật đầu - Phải tìm ra đối sách mới được.

“Có
lẽ...”

Lúc
này, Bạch Ngọc Đường vốn một mực ngồi một bên nghe cũng không lên tiếng, đột
nhiên mở miệng: “Đầu mối vẫn luôn có rồi, nhưng là chúng ta đã bỏ quên mất
thôi.”

Mọi
người hơi sững sờ.

Triển
Chiêu suy nghĩ một chút, rất nhanh đã lĩnh hội ý tứ: “Đúng vậy! Chúng ta đích
xác đã bỏ quên một số chuyện.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3