Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 08

52. [Cống Phẩm]

Mấy
cô nương áo trắng vẫn đứng yên bất động y như người gỗ ban nãy kia lại…. động
đậy.

Gọi
là động đậy nhưng thực chất chỉ là đong đưa hoặc run rẩy chút mà thôi, tóm lại
là không an phận giống ban nãy nữa, động tác như muốn nói gì đó nhưng cũng
không rõ ràng.


nương nhìn rất giống Hạnh Nhi kia, lại luôn nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, ánh
mắt cũng không còn trống rỗng như trước, hình như muốn nói gì đó với Hắn.

Bạch
Ngọc Đường và Triển Chiêu không giỏi y thuật nhưng vẫn nhìn ra, mấy vị cô nương
này có chút bất ổn.


thần y Công Tôn thì đã sớm không nhịn nổi rồi, lại không tiện đi qua, chỉ có
thể nói: “Cô nương, cô cảm thấy không thoải mái sao? Ta xem mạch cho cô…”

Đúng
lúc này có một cung nữ rất xinh đẹp dâng một giỏ đồ ăn lên, nói với vị Trần
công công tóc bạc mấy câu.

Trần
công công cười, tới bên người Triệu Trinh thì thầm.

Triệu
Trinh gật đầu nói: “Chư vị ái khanh, các vị sứ giả, các Ái phi của ta tự mình
làm chút điểm tâm quê nhà, nay mời quý vị cùng nếm thử.”

Chúng
thần đều biết mấy vị phi tử của Triệu Trinh trước giơ đều thông minh nhu thuận,
cũng đã quen rồi, nhưng mà mấy vị sứ thần kia thực sự kinh ngạc, lại có thể
thưởng thức điểm tâm do các quý phi tự mình làm nữa sao?

Cung
nữ kia cầm giỏ đồ ăn đến bàn của Bát Vương gia trước. Nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, đặc
biệt cho bé thêm mấy miếng điểm tâm.

Triệu
Phổ chọc bụng Tiểu Tứ Tử còn đang ngậm điểm tâm: “Tiểu Tứ Tử đi phát điểm tâm
cho các vị thúc thúc bá bá đi.”

Tiểu
Tứ Tử nháy mắt mấy cái, lại thấy Triệu Phổ nháy mắt với bé, bĩu môi về hướng
mấy cô nương áo trắng kia.

Tiểu
Tứ Tử đứng dậy đi phát điểm tâm, miệng ngậm bánh, cũng không biết bé có hiểu
được hay không nữa.

Triển
Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường - Triệu Phổ phái Tiểu Tứ Tử đi thử mấy cô nương áo
trắng kia à?

Bạch
Ngọc Đường khẽ nhíu mày - Tiểu Tứ Tử có thể hiểu được ý tứ của hắn sao?

Triển
Chiêu theo bản năng nhìn Công Tôn.

Công
Tôn chống cằm, lắc đầu với hai người - Tiểu ngốc tử kia làm sao có thể hiểu
được ám hiệu cao thâm vậy chứ, không gây ra loạn gì cũng đã là may rồi.

Tiểu
Tứ Tử phân điểm tâm đến từng bàn, miệng ngọt ngào gọi bá bá thúc thúc.

Chúng
thần lúc này đều biết đây là Tiểu Vương gia, Tiểu Tứ Tử lại còn đặc biệt đáng
yêu, ai nấy đều vui vẻ, cũng rất yêu mến bé.

Mấy
vị sứ thần cũng biết đây là nghĩa tử của Triệu Phổ, cực kỳ hòa khí.

Khi
chia đến bàn Diêu Tố Tố. Tiểu Tứ Tử đưa điểm tâm lên, gọi nàng: “Di di.”

Diêu
Tố Tố đưa tay đón lấy, cảm tạ bé xong lại nói: “Tiểu Tứ Tử, cháu là người ở đâu
vậy?”

Tiểu
Tứ Tử trả lời: “Là người Thiệu Hưng ạ.”

“Vậy
à…” Diêu Tố Tố gật đầu: “Cũng là người Giang Nam giống như Triển Chiêu a.”

Đối
diện, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày - Diêu Tố Tố này đang định muốn lừa Tiểu Tứ
Tử nói ra sao, có vẻ như là muốn tra ra nguyên quán của Triển Chiêu.

Tiểu
Tứ Tử cười tủm tỉm: “Đúng a.”

Diêu
Tố Tố chờ mong Tiểu Tứ Tử sẽ nói thêm chút gì khác, có điều tiểu tử kia có vẻ
không chuyên tâm cho lắm, vừa phát điểm tâm cho bên này lại vừa trộm nhìn mấy
cô nương áo trắng phía sau Mục Chiếu Đường kia.

Triển
Chiêu hơi cong khóe miệng - Không có bị lừa nói ra a.

Công
Tôn bĩu môi chống cằm - Tiểu Tứ Tử nhà hắn cũng không thích nói nhiều với người
lạ đâu.

Diêu
Tố Tố thấy Tiểu Tứ Tử không trúng chiêu, liền hỏi tiếp một câu: “Tiểu Tứ Tử
cháu mấy tuổi rồi?”

“Năm
tuổi rồi.” Tiểu Tứ Tử trả lời, trong lòng thầm nói – Thật ra là bốn tuổi rưỡi,
cũng coi như năm tuổi nha...

“Nhìn
không ra nhỉ.” Diêu Tố Tố cười tủm tỉm: “Có một số người nhìn bề ngoài so với
tuổi thực tế trẻ hơn rất nhiều đó, ta có biết một người vốn đã hơn trăm tuổi
nhưng mà nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi thôi.”

Bạch
Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu - Nàng ta biết ông ngoại ngươi hay là sư phụ ta?

Triển
Chiêu lại nhíu mày nhìn Diêu Tố Tố, chắc không phải là thực sự có quan hệ gì
với Ma Cung đó chứ? Không biết là tốt hay là xấu nữa, liệu Tiểu Tứ Tử có thật
sự bị lừa nói ra không vậy…

Tiểu
Tứ Tử nghe được, gật đầu: “Có nha, cái đó được gọi là trú nhan thuật.”

Nói
xong thì cũng đã phân xong điểm tâm bàn bên này, chạy tới bàn của Mục Chiếu
Đường ngay sát đó.

Công
Tôn bưng chén nhẫn cười, Diêu Tố Tố thấy thật phí công - Ngốc tiểu tử này miệng
cũng thật chặt quá.

Tiểu
Tứ Tử tới bàn Mục Chiếu Đường, vừa rồi Triệu Phổ nháy mắt với bé, lúc nãy bé
cũng ở đó, biết mọi người nói bàn này có cô nương rất giống nha hoàn đã mất
tích trong nhà Bạch Ngọc Đường, hình như gọi là Hạnh Nhi.

Đương
nhiên Tiểu Tứ Tử chẳng thể hiểu nổi cái nháy mắt ban nãy của Triệu Phổ có ý gì,
nhưng mà bé nghĩ, nếu đã là người quen thì cho nhiều thêm chút đi.


vậy, Tiểu Tứ Tử đặt điểm tâm vào tay cô nương giống Hạnh Nhi kia.

Trong
tay Hạnh Nhi đầy điểm tâm, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt cười với nàng, lại thấy Hạnh
Nhi miệng cứ mở ra rồi khép lại, hình như có chuyện muốn nói, nhưng mà lại
không có phát ra lời.

Tiểu
Tứ Tử nghĩ thầm - Là người câm sao?

Gương
mặt Hạnh Nhi đang run rẩy, có vẻ rất đau đớn, Tiểu Tứ Tử nghĩ hay là nàng bị
bệnh, bèn đưa tay ra ấn cổ tay nàng, bắt mạch...

Ngón
tay Tiểu Tứ Tử chỉ vừa chạm vào cổ tay Hạnh Nhi, Mục Chiếu Đường ở bên cạnh đã
vội lên tiếng: “Tiểu Vương gia, đã phát xong điểm tâm chưa vậy?”

Tiểu
Tứ Tử cúi đầu nhìn nhìn giỏ bánh trống không, gật đầu: “Phát xong rồi.”

“Vậy
nhanh đi ăn cơm thôi, làm phiền Tiểu Vương gia rồi.” Mục Chiếu Đường đuổi Tiểu
Tứ Tử đi.

Tiểu
Tứ Tử lại kéo Hạnh Nhi, nhưng lúc này nàng đã trở lại dáng vẻ ban nãy rồi, đứng
thẳng bất động, không có bất cứ phản ứng nào.

Tiểu
Tứ Tử chạy về bên cạnh Công Tôn.

Công
Tôn ôm bé lên đùi, hỏi nhỏ: “Mạch thế nào?”

Tiểu
Tứ Tử sờ sờ cằm: “Mạch yếu không đều.”

Công
Tôn nghe xong gật đầu, hơi nghi hoặc.

Bên
cạnh, Triệu Phổ cũng không hiểu mạch với chẳng mạch gì, quay qua hỏi Công Tôn:
“Tình hình thế nào?”

“Mạch
yếu là chứng tỏ khí mạch không thông, khí huyết tích tụ, biểu hiện của có
bệnh.” Công Tôn lại kéo Tiểu Tứ Tử, thấy bé đang ngậm thìa mà ngẩn người, liền
hỏi: “Còn phát hiện gì nữa không?”

Tiểu
Tứ Tử nghiêng đầu - Ừm…

Công
Tôn cũng không có ép hỏi bé, dù sao chỉ trong khắc như vậy đã có thể phát hiện
mạch yếu không đều đã là rất giỏi rồi.

Bạch
Ngọc Đường lại nhìn mấy người phía sau Mục Chiếu Đường, chỉ bất an trong một
khác ngắn ngủi, sau đó lại phục hồi nguyên trạng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Còn
đang lúc nghi ngờ, thấy Hắc ảnh vội vàng chạy vào, nói nhỏ vào tai Triệu Phổ
mấy câu.

Khóe
miệng Triệu Phổ khẽ nhếch: “Đến đây sao?”

Hắc
Ảnh gật đầu.

Triệu
Phổ chống cằm nháy mắt với Triệu Trinh.

Triệu
Trinh cũng cười nhạt, tiếp tục uống rượu.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Sáng nay Triệu Phổ nói
phải chuẩn bị gì đó, còn nói sẽ có náo nhiệt xem, không lẽ chính là cái này
sao?

Đang
nghĩ thì một thị vệ chạy vào bẩm báo, nói sứ giả Tây Tạng đến đây.

Các
vị trọng thần có chút nghi hoặc mà nhìn về phía sứ thần Tây Tạng, vị trí đó đã
có người ngồi, sao lại còn nữa?

Lại
nhìn Sứ thần Tây Tạng bên kia, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt xấu hổ.

Triệu
Trinh làm như không thấy, hỏi: “Chẳng lẽ Tây Hạ lại có hai vị sứ thần sao?”

Thị
vệ bẩm báo: “Người tới là Tây Hạ hộ quốc đại tướng quân, Mẫn Thác La.”

“À…”
Triệu Trinh ra vẻ hiểu rồi, nhưng chúng thần đều hiểu rõ Hoàng thượng, thấy
được trong mắt Hoàng thượng tràn ngập ý cười.

Các
sứ thần ở đây vốn cũng chẳng phải quan to gì, nhưng là Mẫn Thác La này lại là
Đại Tướng quân hộ quốc của Tây Hạ, địa vị tương đương với Triệu Phổ ở Đại Tống,
điều khác biệt duy nhất chính là đối phương không phải cũng là Hoàng thân quốc
thích.

Triển
Chiêu nhíu mày – Cái tên Mẫn Thác La này y cũng nghe qua, người này năm nay
chừng năm mươi tuổi, từng là đệ nhất mãnh tướng Tây Hạ, năm đó chưa có Triệu
Phổ, hắn là người lợi hại nhất biên quan, toàn bộ dân chúng biên quan, vừa nghe
đến tên Mẫn Thác La liền sợ hãi.

Nhưng
mà khi Triệu Phổ xé trời xuất thế, Mẫn Thác La lại càng khó sống, liên tục ba
lần bị đánh bại, toàn quân gần như bị diệt hết, Quốc chủ Tây Hạ cũng có thành
kiến với hắn, người ta đều nói hắn đã già rồi, không còn dũng mãnh như trước
được nữa, bởi vậy mà Mẫn Thác La vẫn luôn uất nghẹn.

Lần
này, tuy rằng không biết vì sao hắn lại đến, nhưng mà Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường cũng hiểu được phần nào bọn Triệu Phổ đang chuẩn bị cái gì rồi.

Vị
Đại Tướng quân này tuy chẳng làm được mấy chuyện tốt, nhưng chuyện xấu thì lại
ngất trời. Trong mấy trận chiến trước kia, không ít người Tống đều chết trong
tay hắn, mà trên chiến trường, Triệu Phổ có đánh bại hắn mấy lần, nhưng mà
người này nhát gan, sợ chết, trốn cũng rất nhanh, bởi vậy mà vẫn chưa bỏ mạng
dưới đao của Triệu Phổ. Bây giờ hai nước đã chung sống hòa bình, cũng không có
tiện tìm hắn tính chuyện, cho nên vẫn luôn cảm thấy quá lời cho hắn.

Trước
đó, Triệu Trinh đã phái người thông báo với Triệu Phổ, thám tử ở Tây Hạ hồi
báo, Tây Hạ trừ việc phái sứ thần đến, còn có cả Mẫn Thác La. Nghe nói Mẫn Thác
La mới tới mấy ngày trước, có vẻ như nghe nói Triệu Phổ đã về Khai Phong phủ
nên mới cố tình đến, hẳn có mưu đồ khác.

Mẫn
Thác La vào hoa viên, thi lễ với Triệu Trinh, nhếch mép ôm quyền làm cho có lệ,
chẳng chút thành ý.

Triệu
Trinh phất tay một cái, vừa định nói gì thì Mẫn Thác La đã chẳng thèm để ý đến
hắn, quay người lại chắp tay với Triệu Phổ: “Cửu vương gia, biệt lai vô dạng.”

Triệu
Phổ hất cằm, trong lòng thầm chửi ngươi giỏi thật, Hoàng thượng chưa nói gì
ngươi đã không thèm nể mặt, lát nữa xử ngươi.

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn vị tướng quân này, ngoại hình khôi ngô, da ngăm
đen, để râu dài, mặc một thân nhuyễn giáp, không mang vũ khí, có chút lẫm liệt.

Triệu
Trinh thấy Mẫn Thác La coi thường minh cũng không nói gì, bất động thanh sắc,
bưng chén uống rượu.

Mẫn
Thác La nói mấy câu với Triệu Phổ rồi thì xoay người, nghênh ngang mà đi về
trước mặt quan viên Tây Hạ.

Vị
sử quan đành phải nhường chính vị cho hắn ngồi.

Mẫn
Thác La ngồi xuống, có tỳ nữ rót rượu cho hắn.

Uống
mấy ngụm, Mẫn Thác La nhìn mốn phía xung quanh.

Triển
Chiêu thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hung quang, tâm thuật bất chính, cũng hoài nghi
mục đích đến của hắn.

Quả
nhiên, qua ba chén rượu, hắn đã đặt chén lên bàn, nói: “Bây đâu, đem lễ vật của
ta dâng lên Hoàng đế Đại Tống.”

Giọng
hắn như trời giáng, thình lình cất lên khiến mấy văn quan cũng phải phát run.

Triệu
Trinh mỉm cười: “Tây Hạ sứ giả đã dâng lên cống phẩm rồi, sao lại còn có nữa?”

“Đó
là của bọn hắn, còn đây là lễ vật của ta, là ta tự mình chuẩn bị, làm sao lại
có thể giống nhau được.” Mẫn Thác La cười ha hả, lại nhìn thoáng qua Diêu Tố Tố
ngồi bên cạnh, nhíu mày: “Nơi nam nhân dùng bữa bàn quốc sự, sao lại có nữ
nhân?”

Mục
Chiếu Đường ở xa xa liếc mắt nhìn hắn một cái, không thèm để ý, hình như có tâm
sự gì đó, còn Diêu Tố Tố cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, cười nói: “Ta còn
tưởng là ai mà lại khí phái như vậy, thì ra là Đại tướng quân một thời, bại
tướng dưới tay Cửu Vương gia, đã từng là Hộ quốc công, Mẫn tướng quân đây mà.”

Vẻ
mặt dữ tợn của Mẫn Thác La cũng có chút cứng ngắc – Một câu này của Diêu Tố Tố
đã điểm đúng chỗ đau của hắn, ý nói hắn đã già, nói hắn không sánh được với
Triệu Phổ, nói hắn gần đây thất thế, hắn nhất định sẽ trả lại hết.

Bởi
vì Mẫn Thác La dâng lễ vật lên cuối cùng cho nên bọn Âu Dương Thiếu Chinh cùng
Trâu Lương chưa kịp kiểm tra, vì vậy hai người đều nhìn về phía Triệu Phổ,
Triệu Phổ lắc đầu, ý bảo không sao.

Trần
công công sai người đem lễ vật của Mẫn Tướng quân lên.

Lễ
vật đưa đến giữa sân, là một chiếc thùng lớn bên ngoài có phủ vải đen, có chút
quỷ dị.

Triệu
Trinh nhìn cái thùng, có chút khó hiểu: “Mẫn tướng quân, đây là lễ vật gì vậy?”

“Đây
là Thú mang đến điềm lành.” Mẫn Thác La đắc ý: “Chỉ có thể khả ngộ bất khả
cầu.”

Tiểu
Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, bé chẳng hứng thú gì với cái thúng kia mà chỉ chú
ý đến con vật kéo thùng bé chưa từng thấy qua kia thôi, có vẻ giống con dê
nhưng cổ lại thật dài, lông xù màu trắng thật sự rất đáng yêu.

Tiểu
Tứ Tử mở to hai mắt, túm tay áo Công Tôn: “Cha, kia là con gì vậy?”

Công
Tôn mở miệng nói: “Có lẽ là Dương đà đi.”

Tiểu
Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi: “Là do dê cùng lạc đà phối sinh ra ạ?”

“Phụt….”
Triệu Phổ nghe xong liền thật vui vẻ, không ít đại thần cũng cười theo.

Triệu
Phổ đi qua nói với Tiểu Tứ Tử: “Chỉ gọi là Dương đà thôi, con thích không? Loài
vật này ăn cỏ, rất đáng yêu, có thể dùng để thồ đồ, trong quân doanh của ta
cũng có, con có muốn hay không, ta bắt một con nhỏ đến cho con nhé?”

Tiểu
Tứ Tử há to miệng: “Vâng ạ!”

Bên
cạnh, Triển Chiêu đột nhiên giơ hai ngón tay, ý là - Phải bắt hai con!

Bạch
Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, chần chừ một chút mới hỏi: “Ngươi muốn làm thịt ăn
à?”

Triển
Chiêu sặc rượu, không nói gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường, thầm mắng - Trong mắt
ngươi ta thích cái gì cũng mang về ăn à!

Bạch
Ngọc Đường khó hiểu - Không ăn, vậy ngươi bắt con Dương đà đó về làm cái gì?

Triển
Chiêu sờ sờ cằm, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của ông ngoại ta, ta
bắt về đưa cho người chơi.”

Bạch
Ngọc Đường nhẹ nhàng giật khóe miệng, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Nếu ta
mà là ông ngoại ngươi, khi nhìn đến thọ lễ này, nhất định sẽ đánh ngươi.”

Triển
Chiêu buồn bực - Nhưng mà hắn lại thích lễ vật kì quái mà.

Triển
Chiêu trao đổi ánh mắt với Bạch Ngọc Đường xong rồi, quay đầu lại nhìn thấy
Diêu Tố Tố ở đối diện đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia… nên hình dung thế
đây?

Triển
Chiêu bưng chén rượu – Nếu nàng nghe được câu ‘Mấy ngày nữa là đến sinh nhật
của ông ngoại’ vừa rồi, vậy thì vẻ mặt này chứng tỏ điều gì đây?

“Thần
thú, liệu có phải là vật còn sống không?” Triệu Trinh cau mày nhìn cái thùng
kia, trong lòng tự nhủ, đừng có mà tặng ta hổ báo sư tử gì đấy, nuôi mấy thứ
này rất phiền toái.

“Không
phải là vật sống.” Mẫn Thác La nói xong, xốc lên tấm vải che màu đen, mở ra
chiếc thùng bên trong.

Thùng
được mở ra, mọi người đều tập trung nhìn, thấy bên trong là một con ngựa bằng
ngọc màu đỏ.

Triệu
Trinh khẽ nhíu mày, ngọc mã này được chế tạo tinh xảo, hơn nữa hình thể ngựa
này cao lớn béo tốt, nhìn giống như đồ cổ đời Đường, ngọc thạch màu đỏ lại
giống như thượng cổ huyết ngọc, giá trị phải cực lớn.

“Này!”
Triển Chiêu nhẹ nhàng huých tay Bạch Ngọc Đường: “Nhà giàu, nhìn ra là thật hay
giả không?”

Bạch
Ngọc Đường nâng cằm nghiêm túc mà đánh giá ngọc mã to gần bằng một chú ngựa non
kia, gật đầu: “Đồ tốt.”

Triển
Chiêu nhíu mày: “Có vẻ rất đắt nhỉ.”

“Hẳn
là có tiền cũng không thể nào mua được.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Là đồ
cổ, có lẽ là được lấy ra từ một tòa cổ mộ nào đó.”

Triệu
Trinh nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng buồn bực, Mẫn Thác La này đang làm gì đây?
Sao lại đưa tới đây một pho tượng ngọc mã quý như vậy? Liệu có độc không đây?

Mẫn
Thác La chỉ ngọc mã, nói với Triệu Trinh: “Hoàng thượng, ngọc mã này ta phát
hiện ra trong một tòa cổ bảo ở Tây thành lúc Tây chinh, là bảo vật vô giá.”

Nói
xong, hắn cũng không nói thêm gì nữa, bưng chén tiếp tục uống rượu.

Công
Tôn ngắm Triệu Phổ, nhỏ giọng nói: “Cũng khách khí quá nhỉ.”

Triệu
Phổ gãi đầu - Không tầm thường.

Lúc
này lại thấy Mẫn Thác La đột nhiên ôm bụng: “Ai da…”

Triệu
Phổ nhìn trời.

Công
Tôn chọc hắn - Ngươi hạ thuốc xổ hắn à?

Triệu
Phổ tiếp tục nhìn trời.

Mẫn
Thác La nhảy dựng lên muốn tìm nhà xí, Triệu Trinh sai người dẫn hắn đi.

Mọi
người xoay mặt nhìn nhìn nhau, bảo mã được đưa nhập vào khố phòng.

Triển
Chiêu nhìn chằm chằm ngọc mã kia, vuốt cằm ngẩn người, mãi cho đến khi bảo mã
được đẩy khỏi sân mới thôi.

“Làm
sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“À…”
Triển Chiêu nhẹ nhàng mà “chậc” một tiếng: “Hình như ta đã gặp qua con ngựa này
ở đâu rồi.”

“Rất
giống với con Đa Đa của ngươi mà.” Bạch Ngọc Đường cười, Tảo mã Hỏa kỳ Lân kia
của Triển Chiêu rõ ràng là một Bảo mã lương câu, nhưng mà Triển Chiêu lại cho
nó ăn quá nhiều cho nên trông nó hơi béo, lúc nào trông cũng hớn hở vui tươi,
lông đỏ sáng bóng. Tính tình nó lại rất giống với Triển Chiêu, còn phấn chấn
hơn cả Triển Chiêu, vô cùng lanh lợi.

“Nghĩ
không ra.” Triển Chiêu nhíu mày, cứ cảm thấy con ngựa kia có vấn đề gì đó.

Triệu
Trinh liếc mắt nhìn Triệu Phổ, ý nói - Thôi quên đi, kế hoạch tạm thời thay
đổi, nhìn xem tình huống rồi tính tiếp.


thế Triệu Phổ phất tay với Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đã chuẩn bị sẵn
sàng, ý bảo - Tạm dừng, mọi việc nói sau.

Mẫn
Thác La bị hạ lượng lớn thuốc xổ, Triệu Phổ cũng không có giải dược, vốn định
nhờ Công Tôn xem cho hắn, nhưng Công Tôn lại tỏ ý - Mặc kệ, dù sao hắn đã giết
rất nhiều người Tống ta, cho hắn đi “tỏng” chết cũng đáng.

Triệu
Phổ tỏ ý vừa lòng mà gật đầu - Thư Ngốc này quả nhiên hợp ý ta.

Triệu
Trinh thấy chúng thần cũng sắp xong, hạ lệnh bãi tiệc, bảo mọi người đều tự
mình hồi phủ nghi ngơi.

Mọi
người đứng dậy, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta...”

Triển
Chiêu không đợi hắn mở miệng, liền hỏi: “Ngươi muốn theo dõi Mục Chiếu Đường đó
hả?”

Bạch
Ngọc Đường gật đầu.

Triển
Chiêu mỉm cười: “Ngươi không có quen đường, ta đi với ngươi.”

Hai
người theo Bao Chửng ra khỏi hoàng cung thì chợt lóe, biến mất không còn bóng
dáng.

Bên
này, mọi người đều quay về phủ Khai Phong. Trời đã quá muộn, Tiểu Tứ Tử cũng
mệt, ghé lên vai Triệu Phổ ngủ.

Công
Tôn ôm bao lớn bao nhỏ, là do Hoàng phi bảo ngươi đặc biệt đưa cho hắn mang về,
nói là điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử: “Các Phi tần hòa thuận như vậy sao?”

Triệu
Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa cười: “Còn không à, ngày nào Triệu Trinh cũng bận
rộn như vậy, nếu như cả hậu cung lắm chuyện, vậy hắn chịu sao thấu.”

“Ưm?”

Triệu
Phổ vừa nói xong, thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mơ màng.

“Tiểu
Tứ Tử?” Công Tôn véo cằm bé, nhìn bé: “Làm sao vậy?”

“A!”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên há to miệng, nói với Công Tôn: “Ban nãy hình như Hạnh Nhi
tỷ tỷ có nói chuyện, nhưng mà không có tiếng.”

“Nàng
ta nói gì?” Triệu Phổ thầm nói, sao giờ tiểu tử ngốc mới nhớ ra chứ.

Tiểu
Tứ Tử ngẩng mặt: “Như là nói... Cứu mạng.”

Công
Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái - Cứu mạng sao?

Giả
Ảnh cùng Tử Ảnh cùng chợt lóe thân đến trước mặt Triệu Phổ, Triệu Phổ giơ tay
ngăn lại: “Diêu bang chủ, có việc gì sao?”

Quả
nhiên, một cô nương áo đen đi ra, là Diêu Tố Tố.

Công
Tôn buồn bực, Diêu Tố Tố sao lại chạy đến chặn đường.

Diêu
Tố Tố nhìn đám người Triệu Phổ, thấp giọng hỏi: “Triển đại nhân có đây không?”

Triệu
Phổ nhìn nàng: “Ngươi tìm Triển Chiêu?”

Diêu
Tố Tố nghĩ: “Nếu như y đã không có ở đây, ta ngày mai sẽ đến phủ tìm.” Nói xong
quay người muốn đi, nhưng là vừa mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay
đầu nhìn Triệu Phổ: “Cửu vương gia, không bảo vệ hoàng cung à?”

Triệu
Phổ hơi sửng sốt: “Có ý gì?”

Diêu
Tố Tố cười nhẹ: “Ta chỉ là nữ nhân, không có kiến thức gì, nhưng mà Mẫn Thác La
cùng Mục Chiếu Đường không có hảo ý, chuyện này thì ta có thể nhìn ra.”

Nói
xong, cũng không cần nhiều lời, liền xoay người dời đi.

Triệu
Phổ nghĩ nghĩ, nhanh tay đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn.

Công
Tôn gật gật đầu, Triệu Phổ liền cùng với Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương
quay lại hoàng cung - Mục Chiếu Đường cùng Mẫn Thác La, một người thì tặng chậu
Hoa Túy Tâm, một cái lại tặng Huyết ngọc mã, chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì?

Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm theo dõi đám người của Mục Chiếu Đường, đi
qua đường lớn Khai Phong phủ đến ngoại ô.

Triển
Chiêu buồn bực, liếc Bạch Ngọc Đường - Mục Chiếu Đường này không trở về dịch
quán, đến vùng ngoại thành này làm gì?

Bạch
Ngọc Đường nhẹ nhàng hất cằm, ý bảo Triển Chiêu nhìn phía trước xem.

Triển
Chiêu ngẩng đầu nhìn qua - Phía trước chính là vườn trái cây ở sườn Đông.

Hai
người liếc mắt nhìn nhau - Đến rừng đào sao?

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3