Long Đồ Án Tuyển Tập (Vụ Án Thứ III) - Chương 07
51. [Hoa Túy Tâm]
Tháp
Mộc Đáp vừa thấy Triển Chiêu đã không thèm để ý chút nào đến Y, chẳng qua chỉ
là một tên nhỏ tuổi tư văn nhã nhặn thôi, lại gầy đến trơ xương nữa.
Triển
Chiêu nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng tức giận, thầm mắng, ai quy định là anh
hùng hảo hán thì cứ phải mập mạp mới được?!
Sau
khi Triển Chiêu rời khỏi, Tiểu Tứ Tử liền chuyển đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường,
ngồi trên đùi Hắn, hai tay chống bàn xem.
Bạch
Ngọc Đường ôm lấy bé, để cho bé ngồi thoải mái chút.
Công
Tôn vuốt cằm - Bạch Ngọc Đường ngộ tính cũng rất cao, từ khi Tiểu Tứ Tử dạy cho
hắn làm thế nào để ôm tiểu hài tử, hắn đã thành thạo, tư thế ôm này của hắn rất
đúng chuẩn rồi.
Tháp
Mộc Đáp mặc một cái áo choàng lòe lẹt, bên ngoài còn khoác thêm da bò Tây Tạng.
Hắn đã béo, mặc như vậy trông lại càng béo hơn. Vừa bước ra sân, hắn cởi y phục
thân trên ra, buộc vào thắt lưng, lắc một thân đầy mỡ.
Triển
Chiêu liền nhíu mày: “Ngươi mặc vào đi! Nhìn xấu quá.”
“Ai
ai…” Tiểu Tứ Tử đang nâng mặt cảm khái: “Thật nhiều thịt thịt.”
Bạch
Ngọc Đường chống cằm, thấy cái thân đầy thịt lúc ẩn lúc hiện nhìn thật hại mắt,
trên người còn có lông nữa… Quá chướng mắt.
Tháp
Mộc Đáp lại chẳng hề để ý, hai tay vỗ ngực bồm bộp, còn nghĩ mình khí khái lắm
nữa chứ.
Triển
Chiêu nghĩ có nói cũng như không, tên đối diện đó như đang khoe - Ta có thịt
nha, ngươi không có! Ta có lông nha, ngươi không có!
Tiểu
Tứ Tử đang nâng mặt nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Vẻ mặt này của Miêu
Miêu rất giống cha lúc xù lông a.”
Bạch
Ngọc Đường đồng ý gật đầu - Không phải cũng đang xù lông đó sao!
“Đến!”
Tháp Mộc Đáp đáp lại cái ngoắc của Triển Chiêu: “Tiểu quỷ, đại gia ta chấp
ngươi một tay.”
Triển
Chiêu nghiến răng kèn kẹt: “Chấp ta một tay?”
“Đại
gia ta chỉ cần một tay cũng đủ để đối phó ngươi rồi...” Tháp Mộc Đáp vừa nói
xong, Triển Chiêu biến mất.
“A?”
Tháp Mộc Đáp nhìn nhìn xung quanh, tâm nói tiểu tử này đã bị dọa chạy rồi sao?
Lại còn trốn rất nhanh nữa.
“Ở
phía sau ngươi đó.”
Tùy
tùng của Tháp Mộc Đáp ở bên cạnh không nhịn được mà hô một tiếng, vừa rồi Triển
Chiêu “roẹt” cái liền vọt đến sau lưng Tháp Mộc Đáp, đám người dân tộc Thổ
Phiên cũng không xong rồi... Đó là một cao thủ không thua gì Triệu Phổ.
Tháp
Mộc Đáp có thân hình béo ú, rất khó xoay người, hắn vừa mới quay được một nửa,
thì Triển Chiêu đã nâng chân lên đạp một cước vào mông hắn...
Một
cước này của Triển Chiêu thoạt nhìn nhẹ nhàng phiêu dật nhưng cũng đủ khiến cho
Tháp Mộc Đáp ngã nhào về phía trước, bắn ra ngoài.
Cả
văn võ bá quan triều đình đồng loạt nhắm mắt.
Quả
nhiên nghe được một tiếng “oành” thật lớn vang lên, Tháp Mộc Đáp bị quăng một
cái ngã sấp trên đất.
Vì
hắn quá nặng cho nên lần ngã này khiến mặt đất chấn động, hơn nữa thân trên hắn
còn không mặc áo, lúc ngã xuống da cũng rớt ra, đám lông trước ngực bị cọ rớt
ra từng mảng lớn, cộng thêm cái mặt khá lớn bị nện cả xuống đất... hàm răng đều
sắp rụng.
Tiểu
Tứ Tử nhìn thôi cũng cảm thấy đau, theo bản năng đưa tay xoa xoa khuôn mặt tròn
như trái trứng của mình.
Bạch
Ngọc Đường bưng chén trà uống một ngụm, trong lòng chắc mẩm, người to vậy thì
đánh sao nổi?
Triển
Chiêu thấy Tháp Mộc Đáp nằm úp sấp trên mặt đất mãi vẫn không đứng dậy nổi, có
chút buồn bực - Vô dụng vậy sao?
Lúc
này, Tháp Mộc Đáp chống hai tay xuống đất, đứng lên, căm giận mà nhìn Triển
Chiêu: “Ngươi... ngươi dám đánh lén ta?!”
Triển
Chiêu tâm địa tốt, nếu như đối thủ đã vô dụng như vậy thì y cũng không thèm
nặng tay, nếu không sẽ thành khi dễ người khác mất. Nhìn lại Tháp Mộc Đáp này
cũng thật buồn cười, cứ tùy tiện dạy cho hắn một bài học là được, cho nên,
Triển Chiêu chắp tay sau đít nói: “Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì mang ra dùng
hết đi, đừng có như thằng ngốc chỉ dựa vào khí lực.”
Tháp
Mộc Đáp vẫn còn rất kiêu hãnh mà trả lời: “Ta là đệ nhất dũng sĩ của Thổ Phiên,
hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút.”
Nói
xong, hơi loan thắt lưng, nhắm vào Triển Chiêu mà vọt tới.
Triển
Chiêu chợt lóe thân, nhấc chân nhẹ nhàng đá một cái vào ống quyển hắn.
“Ái
da!” Tháp Mộc Đáp lại kêu thảm một tiếng, “Oành” một tiếng nữa, lập tức ngã
xuống lăn đất.
Hai
tay Tiểu Tứ Tử vội vàng ôm chặt chén trà trên bàn, cả mặt bàn cũng đều đang
rung chuyển, người này quá nặng nha.
Triệu
Trinh có chút đau lòng, thương cho ngự hoa viên của mình, tuy rằng không dùng
kim chuyên lát nền nhưng mà thanh chuyên này cũng khá lâu đời rồi, nếu như bị
vỡ thì sẽ phải đổi, mà đã đổi thì lại phải đổi hết, nhất định sẽ tốn không ít
bạc đây!
Tháp
Mộc Đáp đứng lên, lúc này đã chật vật đến không chịu nổi rồi, mấy thủ hạ của
hắn đều nháy mắt với hắn, kia ý tứ là - Quên đi, đó là một cao thủ.
Tháp
Mộc Đáp không cam lòng, chỉ đứng thôi cũng đã cảm thấy mạc danh kỳ diệu, đưa
tay chỉ Triển Chiêu: “Tiểu quỷ, ngươi đừng chạy!”
Triển
Chiêu nhẫn cười.
“Đấu
vật là phải so sức lực!” Tháp Mộc Đáp tức giận: “Ngươi chạy thì còn gì là hảo
hán nữa?!”
Triển
Chiêu gật đầu, ý bảo hắn lại đây, mình sẽ không chạy.
Tháp
Mộc Đáp hung hãn dồn chân khí, vọt thẳng đến Triển Chiêu, hai tay quơ trên
không trung, vù vù xé gió mà phi tới.
Mấy
vị đại thần cũng thay Triển Chiêu lau mồ hôi, cánh tay của Tháp Mộc Đáp này so
với chân của Triển Chiêu còn to hơn, nếu so công phu hẳn là Triển Chiêu sẽ
không có vấn đề gì, nhưng mà nếu lấy cứng đối cứng thì…
Chỉ
là các vị đại nhân còn chưa kịp lo lắng xong thì Triển Chiêu bên này đã vươn
một tay ra tóm lấy tay Tháp Mộc Đáp rồi. Y kéo hắn vung lên cao, động tác chẳng
khác nào dùng búa bổ củi mà ném hắn xuống mặt đất.
Mấy
vị sứ giả dân tộc thổ Phiên đều đồng loạt nhắm mắt, thầm nhủ - Xong rồi, Tháp
Mộc Đáp phen này ngã xuống chết chắc rồi.
Tiểu
Tứ Tử nhanh chóng ôm chén lên, lần này có khi chấn động đến nước trà cũng sẽ
trào hết ra ngoài cho xem. Triệu Trinh thì lại tiếp tục đau lòng cho mấy viên
gạch lát nền hoa viên nhà mình.
Nhưng
mà đầu Tháp Mộc Đáp cũng không bị bổ xuống mặt đất, ngay khi trán hắn chạm đất,
Triển Chiêu liền nhấc chân, mũi chân chạm trán hắn đá nhẹ một cái, thân hình
thật lớn của Tháp Mộc Đáp lại bay lên không trung, chuyển vòng, sau lại rơi
xuống, ngã đến bịch một cái, mông chạm đất. Nhưng mà mông hắn cũng lắm thịt,
cho nên không bị thương nặng lắm, gạch lát nền cũng không bị làm sao.
Tháp
Mộc Đáp bị quăng đến thất điên bát đảo, nhanh chóng xua tay: “Không đánh nữa!”
Triển
Chiêu đứng yên nhìn hắn, trong lòng nói thầm, may mà tiểu tử ngươi còn biết
thực lực của mình.
Lúc
này Tháp Mộc Đáp cũng đã hiểu ra rồi, xem ra tiêu chuẩn cao thủ của Đại Tống là
càng gầy càng giỏi. Vừa nghĩ đến đây, hắn lại liếc Công Tôn một cái – Người này
hẳn là cao thủ trong cao thủ!
Mất
hứng đứng lên, mặc lại y phục tử tế, Tháp Mộc Đáp chắp tay với Triển Chiêu,
nói: “Coi như ngươi lợi hại, hôm nay nhường ngươi, không đánh với ngươi nữa.”
Nói xong rồi thì vác mặt quay về chỗ ngồi.
Triển
Chiêu cũng lười so đo với hắn, quay lại chỗ ngồi của mình. Triệu Trinh rất hài
lòng, lần luận võ này không cần Triệu Phổ xuất chiến cũng đã thắng một ván, để
xem sau này đám phiên bang kia có còn đắc ý như vậy nữa không. Nghĩ vậy rồi,
hắn nâng chén, mời mọi người uống rượu.
Triển
Chiêu vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Diêu Tố Tố ở đối
diện, hỏi: “Triển đại nhân, sư môn là gì vậy?”
Triển
Chiêu cầm chén, mỉm cười: “Sư phụ có mệnh, cần phải giữ bí mật sư môn.”
Bạch
Ngọc Đường yên lặng uống trà bên cạnh, còn tiện tay đút cho Tiểu Tứ Tử một
miếng điểm tâm.
“Vậy sao…” Diêu Tố Tố ngẩng lên: “Vừa rồi ta
thấy Triển đại nhân dùng chiêu kia, nội lực có vẻ không giống võ lâm Trung
Nguyên lắm thì phải.”
Triển
Chiêu thầm cười trong lòng - Diêu Tố Tố này thật tinh mắt, công phu của Ân Hậu
là do hắn tự mình sáng tạo, có thể dễ dàng thấy được sự khác biệt, nhưng mà để
có thể nhận ra là công phu của Ma giáo thì lại không dễ chút nào, trừ phi,
người này cũng từng là người của Ma Cung.
Nghĩ
đến đây, Triển Chiêu lại có chút nghi ngờ… Năm đó, lúc Ma Cung giải tán, đúng
là có một phần theo ông ngoại mình quy ẩn sơn lâm, nhưng mà vẫn còn một số khác
đang lưu lạc bên ngoài, tự thành lập môn hộ. Diêu Tố Tố này nhìn cũng không già
đến thế, hay là… cũng giống Lam di, bảo dưỡng tốt đi?
Lúc
này, Diêu Tố Tố lại đang híp mắt đánh giá Triển Chiêu, hình như có thâm ý gì
đó.
Bạch
Ngọc Đường chú ý thấy Diêu Tố Tố không biết vô tình hay cố ý nhìn vào cổ tay
Triển Chiêu. Có điều, bên trong áo ngoài Triển Chiêu vẫn luôn mặc một bộ y phục
bó ống tay, sợi dây đeo vẫn luôn được giấu trong ống áo, bình thường tuyệt đối
không thể nhìn thấy.
Diêu
Tố Tố cau mày, có vẻ không cam lòng, lại hỏi: “Triển đại nhân quê ở đâu vậy?”
“Giang
Nam nhân sĩ.” Triển Chiêu cũng không nói địa chỉ nhà cũ.
Diêu
Tố Tố còn định hỏi tiếp thì Bát Vương gia bên cạnh đã lên tiếng trêu: “Diêu
bang chủ, không phải ngươi thích Triển Hộ vệ đó chứ? E là không được đâu, các
cô nương của Phủ Khai Phong nhất định không đồng ý đâu.”
Lúc
Triển Chiêu hiểu ra thì bốn phía đã vang vọng tiếng cười, Tiểu Tứ Tử cũng giơ
tay: “Cháu cũng không đồng ý!”
Tất
cả mọi người khó hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công
Tôn cấm ngữ, trừng Tiểu Tứ Tử - Không được nói leo!
Tiểu
Tứ Tử mếu máo, rúc vào trong lòng Bạch Ngọc Đường, tâm nói - Miêu Miêu cùng
Bạch Bạch xứng hơn!
Diêu
Tố Tố bị Bát Vương Gia chuyển hướng, cũng không tiện dò xét nữa, bưng chén trà
uống một ngụm.
Lúc
này, chợt nghe một sứ thần nói: “Cửu Vương gia không ở biên quan, một mình chạy
về phủ Khai Phong, không sợ biên quan có biến sao?”
Triệu
Phổ nhìn thoáng qua, thấy người nói là sứ giả Liêu Quốc, tên gọi Tra Lạp Hán,
vui vẻ liền: “Thế nào, Bắc Vương nhà các ngươi nhớ ta à?”
Tra
Lạp Hán âm thầm cảm thấy nói cũng như không, trong lòng oán thầm: Bắc Vương nhà
chúng ta vừa nghe đến tên Triệu Phổ ngươi thì đêm đã gặp ác mộng rồi, lại còn
nhớ ngươi sao...
Tâm
trạng Triệu Trinh càng thoải mái hơn, lần tiếp sứ giả này chẳng những không yếu
thế mà còn chiếm ưu thế, tốt quá!
Thức
ăn lại được dâng lên, đa phần là các món điểm tâm ngon miệng, chúng thần cũng
bắt đầu trò truyện vui vẻ, rượu quá tam tuần, ai nấy đều hài lòng.
Lúc
này, đã đến lúc sứ thần dâng cống phẩm, Triệu Trinh rất cao hứng xem từng món
một, những lễ vật này đều được Âu Dương và Trâu Lương kiểm tra qua, cũng không
có phát hiện khả nghi gì.
Trong
số các lễ vật đó, món của Mục Chiếu Quốc dâng lên là đặc biệt nhất, đó là một
gốc san hô đỏ được điêu khắc tỉ mỉ thành hình một đóa hoa.
Đóa
hoa này đỏ rực, vừa giống cúc vạn thọ lại vừa giống hoa trà, lá màu trắng rất
sum xuê, kĩ nghệ điêu khắc tuyệt luân.
Theo
lý mà nói, chỉ có đất Tống mới có loại vật phẩm được điêu khắc thủ công tinh
diệu thế này, không ngờ ở Mục Chiếu Quốc cũng có người có được tay nghề như
vậy.
Triệu
Trinh vừa nhìn, kinh ngạc hỏi Mục Chiếu Đường: “Đây là hoa gì?”
Mục
Chiếu Đường đứng lên, đáp: “Hồi bẩm Hoàng đế bệ hạ, đây là hoa Túy Tâm.”
“Hoa
Túy Tâm sao?” Công Tôn có chút ngạc nhiên, cái tên Túy Tâm này hắn đã nghe qua,
là chỉ cà độc dược, nhưng cũng rất ít dùng… Hơn nữa, hoa này nhìn qua cũng
không giống cà độc dược.
“Đây
là loại hoa gì?” Triệu Phổ thấy Công Tôn có vẻ nghi ngờ, liền hỏi: “Chưa từng
nghe cũng chưa từng thấy qua.”
“Hoa
Túy Tâm là bảo hoa của Mục Chiếu Quốc chúng ta, vốn là một truyền thuyết.” Mục
Chiếu Đường trả lời: “Mục Chiếu Quốc chúng ta nữ nhiều nam ít, chư vị có biết
tại sao không?”
Mọi
người nhìn nhau – Chuyện này ai biết được chứ?
“Mục
Chiếu Quốc ta có một tập tục, khi thành thân, nam nữ cùng nhau ăn hoa Túy Tâm.”
Triệu
Trinh cảm thấy hứng thú: “Ăn hoa sao?”
“Đúng
vậy.” Mục Chiếu Đường gật đầu, ảm đạm cười: “Mục Chiếu Quốc chúng ta không hề
ép buộc chuyện hôn nhân, tất cả đều do lưỡng tình tương duyệt. Lúc thành thân,
phu thê cùng nuốt hoa Túy Tâm, nếu cả hai đều toàn tâm toàn ý yêu nhau, vậy sẽ
bình yên vô sự, thân thể khang kiện, đầu bạc răng long. Nhưng mà nếu như một
trong hai người không thật lòng, hoa Túy Tâm sẽ lấy mạng người đó. Người ăn hoa
Túy Tâm mà chết, lấy tim ra sẽ thấy đỏ rực như mặt người say rượu… cho nên mới
lấy tên là hoa Túy Tâm.”
Mục
Chiếu Đường vừa kể xong, mọi người đều im lặng.
Vốn
dĩ cái tên hoa Túy Tâm khiến người ta nghe xong cũng cảm thấy tươi đẹp, chẳng
ngờ câu chuyện về nó lại khiến người ta sởn cả da gà.
Triệu
Trinh hỏi: “Ý của sứ giả Mục Chiếu là, do khi thành thân số nam nhân không thật
lòng nhiều hơn nữ nhân, bị chết nhiều cho nên quốc gia ngươi mới nhiều nữ ít
nam sao?”
Mục
Chiếu Đường cười gật đầu: “Hoàng thượng quả nhiên thông tuệ hơn người.”
Nói
xong, xung quanh lại im lặng.
Chính
lúc không khí chìm trong yên lặng như vậy, một tiếng cười nhẹ còn mang chút
khinh thường vang lên, nếu không phải xung quanh quá yên tĩnh thì cũng khó ai
nghe được.
Mọi
người theo tiếng nhìn qua, Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên - Tiếng cười là của
Bạch Ngọc Đường.
Bạch
Ngọc Đường tự nhiên uống trà, Triển Chiêu nhướng mi nhìn Hắn - Ngươi làm gì
vậy?
Bạch
Ngọc Đường quay đầu nhìn y – Không buồn cười à?
“Bạch
công tử cảm thấy tập tục của Mục Chiếu Quốc ta đáng cười lắm sao?” Mục Chiếu
Đường hỏi Bạch Ngọc Đường, rõ ràng vẫn còn không vui vì chuyện thị tì ban nãy,
ngữ điệu mang theo chút bất mãn.
Trước
giờ Bạch Ngọc Đường đều không thích nói nhiều, bưng chén không thèm để ý, ý rõ
ràng – Ngươi thích nói gì thì nói, quan hệ gì đến ta.
Công
Tôn cau mày: “Đây là nguyên lý gì? Không phải dược lý cũng không phải bệnh lý.”
Triệu
Phổ gắp cho hắn một đũa thức ăn, nhìn hắn - Ngươi lại nữa rồi, mặc kệ nó đi,
người ta nói gì ngươi cũng tin à.
Triệu
Trinh lắc đầu: “Tập tục này không tốt lắm, dù không thật lòng cũng không đáng
chết, bị như vậy thật quá tàn nhẫn.”
Mục
Chiếu Đường gật đầu: “Hoàng thượng quả nhiên nhân từ, nên ta cũng nói đây chỉ
là truyền thuyết thôi, hôn nhân ngày nay cũng không dùng tập tục này nữa, hoa
Túy Tâm cũng rất hiếm, nghe nói... năm đó có người đã đốt sách hoa Túy Tâm rồi,
chuyện cụ thể thế nào cũng không ai rõ. Bồn hoa Túy Tâm được điêu khắc này đã
có từ lâu, là một bảo vật, xuất thân từ tay ai, đến giờ cũng không ai rõ.”
“Thật
không?” Triệu Trinh bảo người dâng bồn hoa cao chút để hắn ngắm một lượt xem,
lại phát hiện ngay trên một cánh hoa có một chữ “Anh”. Loại công nghệ khắc chữ
này chỉ Đại Tống mới có, không có ở bên ngoài. Triệu Trinh nhíu mày... Chẳng lẽ
là từ Tống triều truyền ra sao? Nghĩ đến đây, hắn bảo người xoay ngược bồn hoa
lại xem.
Mấy
tiểu thái giám rất cẩn thận xoay ngược đóa hoa kia lại... thấy ở đáy hoa, có
một dấu chu sa đỏ, trong dấu đỏ có hoa văn hình hoa đào nở rộ màu trắng.
Triệu
Trinh sờ sờ cằm - Thực tinh xảo, nhưng cũng chưa từng thấy qua.
Kỳ
thật Triệu Trinh cũng chẳng hứng thú với mấy thứ tinh xảo này lắm, cho nên bảo
mọi người đem đóa hoa này nhập vào khố phòng cùng những bảo vật khác, mình thì
quay về chỗ ngồi, mời chúng thần cùng uống rượu.
Bạch
Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử vẫn chống cằm nhìn bên cạnh, liền quay sang nhìn
nhìn Triển Chiêu bên người mình.
Triển
Chiêu lúc này đang đấu vật với con cua, xem ra chưa có kĩ thuật, Bạch Ngọc
Đường nhanh tay kéo nó lại đây, thoắt cái đã lột xong hai con cua, sau đó thả
lại trước mặt Triển Chiêu.
Triển
Chiêu ngậm đũa mà nhìn Bạch Ngọc Đường, dáng vẻ như muốn nói – Không thể nào!
Đại thiếu gia nhà ngươi cũng biết lột cua sao?
Bạch
Ngọc Đường không nói gì, chỉ lột luôn con cua trước mặt mình ra, để cả trước
mặt Triển Chiêu: “Lần sau sẽ dẫn ngươi đến ăn cua thu của Hãm Không Đảo, so với
mấy con này thì béo hơn, cua cái nhiều gạch, cua đực nhiều thịt.”
Triển
Chiêu hé miệng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi mà lại biết cua cái có gạch, cua
đực có thịt...”
Bạch
Ngọc Đường không nói gì, canh rất chuẩn mà đút cho hắn một viên tứ hỉ vào miệng
- Ăn đi, lắm miệng quá!
Triển
Chiêu nhai, lại nhìn thấy Tiểu Tứ Tử rời khỏi chỗ Bạch Ngọc Đường, chạy đến bên
người Công Tôn.
Hai
người theo bản năng nhìn qua, Công Tôn cũng đang cùng cua chiến đấu, Triệu Phổ
nhanh tay cướp đến, cực kỳ thô lỗ xé đôi con cua, vặt hết chân xuống, cuối cùng
là vứt cả con cua lên bàn: “Ăn cái này thật là phiền phức quá, phải ăn mấy trăm
con mới no được chứ?”
Công
Tôn đen mặt mà liếc hắn một cái.
Tiểu
Tứ Tử cũng đến ngồi chỗ Công Tôn cùng Triệu Phổ mà đến chỗ mình, bưng một đĩa
hoa quế cao tinh xảo chạy đến bàn của Bao Chửng cùng Bát Vương Gia.
Tiểu
Tứ Tử đặt hoa quế cao trước mặt Bát Vương Gia, ngồi chen vào giữa Bao Chửng và
Bát Vương gia, ngửa mặt nhìn trái một cái, phải một cái, cuối cùng đưa tay túm
áo Bát Vương gia: “Tiểu Bát Tử, sao bá không ăn cơm vậy? Bá còn gầy hơn cả cha
nữa đó!”
Tiểu
Tứ Tử vừa nói xong, cả Triệu Trinh và Triệu Phổ đều quay sang nhìn Bát Vương
gia.
Triệu
Phổ thấy rượu và đồ ăn trước mặt Bát Vương gia gần như vẫn còn nguyên, lại thấy
vẻ mặt sầu lo, được Tiểu Tứ Tử nhắc nhở mới hoàn hồn lại một chút của hắn kia,
có chút buồn bực.
…
Nhìn
sang bên cạnh, Bao Chửng cũng đen mặt. Cho dù thường ngày mặt Bao đại nhân cũng
rất đen rồi cho nên ít ai để ý đến, mà điều kỳ quái nhất lúc này chính là, Bàng
Thái Sư hàng ngày hay cười cười nói nói cũng đang cau mày như nuốt phải bọ, vẻ mặt
khổ sở.
Triệu
Phổ nhìn nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng sờ cằm - Ba người này làm sao vậy?
Trước
giờ Triệu Trinh đều hiếu thuận với Bát Vương Gia, thấy hắn không ăn cơm, lại
nghe Tiểu Tứ Tử nói xong cũng cảm thấy Bát Vương Gia thật gầy, nhanh nói:
“Hoàng thúc cảm thấy không thoải mái, hay là do đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Bát
Vương Gia lắc đầu, cố gượng ra một nét tươi cười: “Không...” Vừa nói vừa cầm
miếng hoa quế cao Tiểu Tứ Tử vừa mới đem đến đút vào miệng, Tiểu Tứ Tử vội vàng
túm lấy: “Ai cha, chưa có bóc giấy ra mà.”
Bát
Vương Gia ngẩn người, cúi đầu nhìn thấy dưới đế mỗi miếng bánh hoa quê đều dính
một tờ giấy mỏng, vừa rồi hắn cũng không phát hiện.
Tiểu
Tứ Tử bóc giấy ra, đút bánh hoa quế vào miệng Bát Vương gia.
Bát
Vương ăn, sau đó lại nhìn Tiểu Tứ Tử mà ngẩn người, hình như có tâm sự gì đó.
“Khụ
khụ.”
Bao
Chửng bỗng nhẹ nhàng mà ho một tiếng, Bát Vương Gia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn
Bao Chửng một cái.
Bàng
Cát phía sau Bao Chửng cũng đúng lúc đánh mắt lại đây, Bát Vương Gia điều chỉnh
tâm tình một chút, ôm Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi, lột cho bé một con cua.
Công
Tôn nhìn Bát Vương Gia lột con cua mà cũng tao nhã như vậy, lại liếc mắt nhìn
Triệu Phổ một cái - Hai ngươi không phải là huynh đệ à? Sao lại chênh lệch đến
vậy? Người kia mới chính là chuẩn Vương gia.
Nhưng
Triệu Phổ hình như có chút lo lắng, quay đầu nhìn Công Tôn, lắc đầu.
Công
Tôn cũng hiểu được ý tứ của Triệu Phổ - Ba người này có vấn đề, Bát Vương Gia
có gì đó không đúng lắm.
Triệu
Trinh bưng chén uống rượu, không nói gì.
Triển
Chiêu ăn xong hai con cua rồi, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tình huống thế nào?”
Bạch
Ngọc Đường vẫn như trước, bình tĩnh uống rượu, thuận tiện gắp thức ăn vào bát
Triển Chiêu, không mặn không nhạt nói: “Bắt đầu từ lúc hoa Túy Tâm.”
Triển
Chiêu hơi sửng sốt, nhìn Hắn: “Sao?”
Bạch
Ngọc Đường cầm một tấm khăn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Triển Chiêu, tay kia
thì dùng khăn nhanh chóng lau mấy vòng quanh miệng y, rút tay lại, tiếp tục
uống rượu: “Từ lúc bồn hoa kia được mang lên, sắc mặt ba người liền thay đổi,
lúc nghe kể chuyện xưa ba người giống như đã biết rồi, khi nói đến hỏa thiêu
hoa Túy Tâm, Bát Vương Gia như trúng độc, mặt mũi đều trắng bệch.”
Nói
xong, Bạch Ngọc Đường lại không thấy Triển Chiêu nói tiếng nào, đảo mắt nhìn Y.
Chỉ
thấy Triển Chiêu vuốt cằm đang nghiêm chỉnh mà nhìn Hắn.
“Làm
sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển
Chiêu nghiêng mặt nhìn qua, tiện tay giữ lấy cằm Bạch Ngọc Đường kéo đến trước
mắt mình, cẩn thận nghiên cứu.
Bạch
Ngọc Đường khó hiểu.
Triển
Chiêu nhìn hắn một hồi lâu, nói: “Mắt cũng không có dài ra hai bên, sao mà cái
gì cũng thấy hết được vậy?”
Bạch
Ngọc Đường vô lực, lại nhanh gắp đĩa rau mà đặt vào trong bát y.
Triển
Chiêu hí mắt: “Hạnh Nhi kia vẫn cứ luôn nhìn ngươi kìa, sao lại không có để ý
đến người ta chứ?”
Bạch
Ngọc Đường nhàn nhạt cười: “Ngươi con mắt cũng dài thêm không ít.”
Triển
Chiêu nháy mắt mấy cái, chỉ mắt mình: “Ta mắt to mà! Tầm nhìn rất rộng.”
Bạch
Ngọc Đường nhìn một đôi mắt đá mèo xinh đẹp của y đang cố mở thật to, gật đầu:
“Đúng thật to thật.”
Hai
người cứ thế đối diện nhìn mắt nhau khiến hai cung nữ phía sau mải ngắm đến độ
đâm sầm vào nhau luôn, khay mâm trên tay cầm không chắc, bát đũa đồ ăn đều rớt
xuống.
Cung
nữ thái giám một bên đồng loạt hít một ngụm khí lạnh...
Nhưng
mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã cùng lúc đưa tay, mỗi người tiếp lấy một
khay, đừng nói là đồ ăn, ngay cả canh trong bát cũng không rớt một giọt.
Triển
Chiêu trả khay lại cho cho một cung nữ đã bị dọa đến mồ hôi tuôn đầy người,
cười đến hiền lành: “Cẩn thận chút nha, vừa rồi ta có làm đổ rượu, mặt đất rất trơn
đó.”
Hai
gò má cung nữ đỏ bừng, nhanh chóng cảm kích mà đưa tay đón, cung nữ bên cạnh
cũng nhanh tay đón lấy khay thức ăn trong tay Bạch Ngọc Đường.
Bạch
Ngọc Đường liếc mắt liếc Triển Chiêu một cái – Tốt bụng quá nhỉ?
Triển
Chiêu nhướng mi một cái - Cái này gọi là biết cách làm người!
Bao
Chửng dở khóc dở cười mà lắc đầu - Hai người này đúng là chẳng coi ai ra gì
hết.
Triệu
Trinh bưng cái chén, tò mò nhìn Bao Chửng - Nhị vị này của Quý phủ quan hệ thế
nào?
Bao
Chửng còn chưa kịp trả lời, Bàng Thái Sư đã đưa ra hai nắm tay, hai ngón cái
đặt đối diện, ngoắc ngoắc.
Vẻ
mặt Triệu Trinh như nói - Thì ra là vậy, nhìn bề ngoài có vẻ đúng thế thật, gật
đầu.
Mà
ở phía bên kia, Triệu Phổ túm chân con cua nhíu mày nhìn Công Tôn: “Cái này
phải ăn như thế nào vậy?”
Công
Tôn lấy đôi đũa, khó khăn lắm mới lấy ra được một khối thịt cua, lại bị Triệu
Phổ cướp mất.
Công
Tôn trừng mắt liếc xéo hắn một cái, Triệu Phổ cười xấu xa: “Lấy thêm miếng khác
đi, không có xác, món cua đúng là không tồi.”
Công
Tôn đã muốn hất cho hắn một bát giấm chua rồi.
Triệu
Trinh lại nhìn Bao Chửng, lúc này cũng không cần đợi Bàng Thái Sư giải thích,
Tiểu Tứ Tử vươn hai nắm tay múp míp, hai ngón cái đặt đối diện, câu a câu.
Triệu
Trinh há hốc miệng – Không phải Cửu Hoàng thúc ghét nhất là thư sinh sao?
Bên
này Hoàng đế cùng thần tử nhướng mày nháy mắt có vẻ rất bận rộn, bên kia Triển
Chiêu nhẹ nhàng dùng cánh tay huých Bạch Ngọc Đường.
Bạch
Ngọc Đường đảo mắt nhìn qua... chỉ thấy mấy cô nương áo trắng sau lưng Mục
Chiếu Đường kia... hình như là có chuyện gì đó.