Dụ tình - Phần kết - Chương cuối

Phần kết

Chương cuối: Giáng sinh hạnh phúc

Rốt cục mọi thắc mắc cũng đã được giải đáp. Sau khi Lạc
Tranh kể xong hết thảy, Louis Thương Nghiêu cũng có thể đem mọi chuyện xâu
chuỗi lại với nhau, hoàn toàn hiểu hết được những vấn đề mà bấy lâu vẫn khiến
hắn băn khoăn.

Một lúc lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới trầm giọng hỏi, “Em
còn nhớ người đàn ông thần bí đó là ai không?”

Lạc Tranh khẽ gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới trả
lời, “Là cha của Dennis. Trước kia, em không biết rõ thân phận của ông, rồi về
sau, những ký ức về ông cũng nhạt nhòa dần. Cho đến khi Dennis cho em xem ảnh,
em mới biết thân phận thật sự của ông.”

Louis Thương Nghiêu khẽ gật đầu. Lúc trước, hắn bỏ bao công
sức cũng không tra ra tung tích của người đàn ông thần bí. Xem ra cha của
Dennis đã có sự chuẩn bị khá tốt để che dấu thân phận của mình.

Lúc này, Beauchery Louis mới lên tiếng, giọng nói già nua có
chút khô cứng chậm rãi vang lên….

“Giờ nghĩ lại mới hiểu vì sao năm đó mẹ cháu giấu sợi dây
chuyền hoa bách hợp trong con gấu bông. Cha cháu chắc hẳn cảm thấy đó là món đồ
đáng tiền nên đòi lấy đi bán. Mẹ cháu không chịu nên hai người họ mới nảy sinh
mâu thuẫn.”

Trong mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên nét bi ai, khẽ gật đầu,
“Có lẽ là vậy! Lúc đó cháu thấy ánh mắt của mẹ rất phức tạp, dường như bà muốn
nói cho cháu nhưng lại không cách nào mở lời. Lúc bà nắm chặt lấy con gấu bông
hình như là muốn nói cho cháu biết thân phận thật sự của mình.”

Trong phòng bệnh, bầu không khí buồn bã như bao trùm hết
thảy, mà tâm trạng mọi người cũng cực kỳ nặng nề….

***

Không lâu sau đó, Lạc Tranh cũng xuất viện. Nhớ đến những
chuyện trước lúc nàng tỉnh lại, Louis Thương Nghiêu thực có chút lo lắng. Cũng
may là bác sỹ Oswald thường xuyên giúp hỗ trợ tư vấn tâm lý mà Lạc Tranh lại
cực kỳ phối hợp nên tình hình hồi phục của nàng rất nhanh chóng.

Hiện giờ, Lạc Tranh đã có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho
cục cưng trong bụng khiến Louis Thương Nghiêu cũng yên tâm hơn. Bởi ở nhà có vợ
và cục cưng đã chiếm hết tâm tư của hắn nên chỉ cần hết giờ làm, Louis Thương
Nghiêu đều lập tức trở về nhà. Dù cho công việc có gấp rút thế nào thì hắn cũng
sẽ mang về phòng làm việc tại biệt thự để làm bởi chuyện mà hắn thích nhất lúc
này là nhìn Lạc Tranh mỗi ngày cực kỳ cao hứng ăn những món do đích thân hắn
làm, rồi buổi tối hắn lại cùng nàng đi dạo trong khuôn viên biệt thự.

Có đôi lúc hắn còn nghĩ, làm giám đốc tập đoàn đã không còn
là điều quan trọng nhất với mình nữa bởi có được người phụ nữ yêu thương bên
cạnh như vậy, hắn cũng cảm thấy đủ rồi.

Ngoài công việc, Louis Thương Nghiêu còn đặt ra cho mình rất
nhiều chuyện để làm như thiết kế phòng trẻ, nôi cho em bé…Thậm chí mỗi món đồ
chơi dành cho cục cưng hắn đều tự tay kiểm tra xem chất liệu của nó có phải đều
có nguồn gốc tự nhiên hay không, có thể tổn hại đến sức khỏe cục cưng hay
không? Tóm lại, mỗi một chi tiết hắn đều để ý cực kỳ cẩn thận khiến Lạc Tranh
vừa cảm thấy kinh ngạc vừa thích thú.

Một ngày nọ, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, ánh mặt trời
yếu ớt nhẹ nhàng chiếu những tia nắng nhạt trên mặt đất. Lớp tuyết mỏng trên
đường cũng đã được nhân viên chuyên trách quét dọn sạch sẽ để lộ ra mặt đường
trơn láng.

Trong nghĩa trang, không khí có chút lạnh lẽo bởi thời gian
này rất ít người lui tới thăm viếng. Khi Lạc Tranh đem một bó cúc trắng đặt
trước mộ bia, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa thơm ngát khiến nàng
cũng nhớ lại rất nhiều chuyện, căn bệnh dị ứng phấn hoa của Lạc Tranh cũng
không cần chữa mà đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Trên bia mộ, một gương mặt phụ nữ xinh đẹp với nụ cười tươi
như hoa có những nét rất giống với Lạc Tranh, đặc biệt là đôi mắt. Bia mộ được
đề tên Fanny. Cách đây không lâu, Lạc Tranh đã tự mình đưa tro cốt của mẹ trở
về Pháp, chôn cất ở nghĩa trang này. Đương nhiên nàng cũng không đưa tro cốt
của cha mình sang đây. Chuyện hợp táng của cha mẹ, Lạc Tranh không cách nào làm
được bởi lẽ cả đời này nàng cũng không cách nào gỡ bỏ khúc mắc trong lòng. Một
cặp vợ chồng cuối cùng lại trở thành oan gia thực sự là chuyện đáng buồn đến cỡ
nào!

Trước bia mộ của mẹ, Lạc Tranh đứng lặng rất lâu cho đến khi
Louis Thương Nghiêu đau lòng đem áo choàng khoác lên người nàng, nhắc nàng nên
trở về. Lúc đó, Lạc Tranh mới hít sâu một hơi để che đi những giọt nước mắt đã
dâng tràn bờ mi.

Cho đến khi ngồi vào xe, điều hòa ấm áp bên trong khiến thân
thể lạnh băng của Lạc Tranh dần ổn định lại, nàng mới nhìn Louis Thương Nghiêu
nhẹ nhàng nói. “Ở Trung Quốc có câu nói, “Không thù không thành phụ tử, không
oán không nên vợ nên chồng”. Xem ra câu nói này cũng không phải là không có đạo
lý.”

Louis Thương Nghiêu cũng không vội khởi động xe, hắn quay
sang lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong mắt tràn ngập tình yêu say đắm. Bàn tay
ấm áp của hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu dịu dàng lên
tiếng, “Anh không thích câu nói đó chút nào!”

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn hiện lên chút
ngang bướng nhưng sự vui vẻ trong đó lại không hề suy giảm.

“Anh cảm thấy câu nói đó phải đổi lại một chút thì mới phù
hợp.”

“Đổi lại thế nào?” Lạc Tranh cảm thấy có chút hiếu kỳ, bật
cười nhìn hắn.

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng rất lâu, ánh mắt vui vẻ của
hắn vẫn chăm chú đặt lên gương mặt xinh đẹp của nàng, lại ôm chặt lấy nàng rồi
dịu dàng nói, “Cần phải đổi thành: Có phúc mới được thành phụ tử, có duyên mới
nên nghĩa vợ chồng.” Nói xong, hắn cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn say
đắm.

Trong lòng Lạc Tranh lúc này là cảm giác hạnh phúc cùng ngọt
ngào vô tận. Nàng cũng vòng tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng đáp trả nụ hôn đầy thâm
tình kia…

Bên ngoài cửa xe, từng bông tuyết lắc rắc lại bắt đầu rơi
xuống, những bông tuyết tinh khiết với sáu cánh tuyệt đẹp lung linh như những
lời chúc hạnh phúc…

Mùa đông Paris năm nay thực sự rất đẹp…

***

Paris…Đêm Giáng sinh…

Căn biệt thự màu trắng tinh khiết lại càng trở nên như mộng
như ảo trong đêm Giáng sinh an lành. Từng bông tuyết lớn bắt đầu rơi mau hơn,
không khí khắp nơi đều tràn ngập hương vị Giáng sinh với khung cảnh được trang
hoàng lung linh sắc màu hạnh phúc.

Lò sưởi trong phòng khách biệt thự đang nhen lên một ngọn
lửa cực kỳ ấm áp. Đối diện với bộ sofa cỡ lớn là cây thông Noel cao hai tầng,
trên đó ngoại trừ treo rất nhiều đèn màu và các đồ vật trang trí còn có rất
nhiều hộp quà tặng chồng chất xung quanh.

Bản nhạc White Christmas thần thánh nhẹ nhàng vang lên cực
kỳ du dương lan tỏa khắp từng góc nhỏ trong căn biệt thự như đang cùng hòa với
bầu trời tuyết trắng bên ngoài cửa sổ.

Đêm nay, rất nhiều người đã có mặt tại biệt thự từ sớm, điển
hình là Beauchery Louis. Có lẽ ông đã quá mệt mỏi với cuộc sống cô độc nên đã
đến đây cùng đón Giáng sinh với Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh. Tân Thanh Hà
cũng tới giúp mọi người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon và quà tặng. Trường của
Liệt cũng được nghỉ nên cậu ta cũng ôm con chó nhỏ trở về. Con chó nhỏ dường
như rất nhớ nơi này nên nó cực kỳ sung sướng chạy khắp lầu trên, lầu dưới liên
tục không ngừng nghỉ. Đêm nay, nó được hóa trang rất đẹp, ngoài chiếc áo màu đỏ
đặc trưng cho không khí Giáng sinh, nó còn được đội một chiếc mũ rất khoa
trương trên đầu.

Ngoại trừ mấy người họ, Lạc Tranh còn mời cả Dennis, học trò
của nàng - Vi Như, cô bạn thân Lưu Ly, cuối cùng là anh chàng ưa thích mấy
chuyện náo nhiệt - Kỳ Ưng Diêm. Bất quá, Lạc Tranh vốn là người thông minh nên
có thể nhìn ra nguyên nhân thực sự khiến Kỳ Ưng Diêm có mặt tại nơi này.

Mỗi người họ đều mang đến những món ăn tuyệt vời cùng những
món quà đầy ý nghĩa. Nhất là Lưu Ly, cô đã dùng loại dầu thơm mới điều chế với
hương thơm nhẹ nhàng khiến lễ Giáng sinh năm nay có một hương vị hoàn toàn tươi
mới.

Suốt cả buổi tối, Lưu Ly đi tới chỗ nào, Kỳ Ưng Diêm nhất
định cũng kiếm cớ qua ngay bên đó. Mà Lạc Tranh cũng không có phản ứng gì, cũng
không nói lời nào, chỉ mặc cho anh ta làm gì tùy thích.

Bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ…

Trong phòng ăn đều là những món đặc trưng cho hương vị Giáng
sinh. Mặc dù mỗi quốc gia đón lễ Giáng sinh theo cách thức khác nhau nhưng cũng
chẳng ảnh hưởng tới những người đang có mặt nơi này. Nếu trên bàn ăn đêm Giáng
sinh của người Mỹ nhất định phải có bánh ngô trên đó phủ một lớp bơ và trang
trí bằng các loại hoa quả thì người Pháp lại hoàn toàn khác. Người Pháp vốn rất
lãng mạn nên đêm Giáng sinh thường thích khiêu vũ trong tiếng nhạc du dương,
thứ không thể thiếu là rượu mạnh cùng rượu champagne. Đương nhiên vì Lạc Tranh
đang mang thai nên nàng không thể uống nhiều nhưng mọi người còn lại đều quyết
tâm không say không về.

Những thứ cho đêm Giáng sinh đã được chuẩn bị rất đầy đủ
không cần có sự trợ giúp của người phục vụ bên ngoài. Mọi người có mặt nơi này
đều tự tay chuẩn bị tất cả. Bánh quy bơ là món sở trường của Vi Như cũng được
cô trổ tài khiến lúc lò nướng được mở ra, một mùi hương ngào ngạt tràn ngập bầu
không khí. Những người khác thì chia ra chế biến gà tây, các món từ thịt bò,
thịt heo đặc trưng cho đêm bình an.

Bàn ăn lớn trong phòng ăn biệt thự đủ chỗ cho cả một đại gia
đình giờ được trang trí bằng những bông hoa màu tím sẫm tươi đẹp đến say lòng
người. Liệt cùng Lưu Ly cũng bận rộn chuẩn bị hoa quả, đồ uống với những màu
sắc hấp dẫn bày lên bàn ăn khiến cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Kỳ Ưng Diêm liên tục vòng tới vòng lui xung quanh Lưu Ly.
Đáng tiếc, cô lại không rảnh để ý tới anh ta. Chẳng còn cách nào khác, Kỳ Ưng
Diêm đành ôm lấy con chó nhỏ ngồi xuống sofa nói chuyện phiếm với Beauchery
Louis.

Lạc Tranh thì bị Tân Thanh Hà giữ ở trên tầng hai của biệt
thự. Đây cũng chính là sự sắp xếp của Louis Thương Nghiêu. Nhiệm vụ của Tân
Thanh Hà rất đơn giản, chính là cùng Lạc Tranh nói chuyện phiếm. Đó cũng là
việc Tân Thanh Hà rất thích làm. Lạc Tranh đã không còn cha mẹ trên đời nên bà
rất thương nàng, luôn đối với nàng như với con gái của mình vậy.

Tán gẫu rất nhiều chuyện trên trời dưới đất nhưng nội dung
được bàn tới nhiều nhất vẫn là cục cưng cùng Thương Nghiêu. Lúc vừa bị kéo lên tầng
hai, Lạc Tranh ngồi nói chuyện rất vui vẻ nhưng sau đó nàng cảm thấy có gì đó
là lạ muốn xuống lầu xem tình hình thì lại bị Tân Thanh Hà ngăn lại do đó nàng
càng khẳng định Louis Thương Nghiêu đang giở trò quỷ gì đó sau lưng nàng.

Cho đến khi Lạc Tranh đã hết kiên nhẫn để chờ đợi, Louis
Thương Nghiêu nở nụ cười tà mị đi lên tầng hai, đích thân đưa tay che mắt nàng
rồi dẫn nàng ra khỏi phòng ngủ.

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi. Không khí lúc này đều là
hương vị của lễ Giáng sinh, còn có cả mùi bánh quy bơ ngọt ngào phảng phất.

“Thương Nghiêu, chẳng lẽ anh muốn em cứ thế này đón Giáng
sinh sao?” Lạc Tranh khẽ cười, cũng dễ dàng cảm nhận phía dưới lầu có rất nhiều
ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng.

“Cưng, em nóng lòng đến vậy sao?” Louis Thương Nghiêu bật
cười, dịu dàng thì thầm bên tai nàng rồi buông tay ra, sau đó từ phía sau nhẹ
nhàng ôm lấy nàng.

Lạc Tranh vừa mở mắt ra liền cảm thấy như mình lạc vào một
biển hoa tím biếc.

“Chúa ơi!” Lạc Tranh thật không ngờ tới cả căn biệt thự đã
được trang hoàng đẹp đến thế này. Bên ngoài cửa sổ những bông tuyết trắng xóa
đang nhẹ nhàng bay múa, trong phòng là lò sưởi ấm áp cùng với cây thông Noel
tạo nên khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ.

“Anh vốn muốn dùng hoa hồng cùng hoa bách hợp nhưng lại sợ
em không thích ứng được. Nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định dùng hoa tương tư này.
Trong hơn 2000 loài, nó là loại duy nhất khiến em không bị kích ứng.” Louis
Thương Nghiêu dịu dàng lên tiếng, lại thấy đôi mắt đẹp của Lạc Tranh sáng lên
khiến hắn cũng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Thật ra em đã có thể thích ứng với phấn hoa rồi, nhưng mà
không thể không tán thưởng sự thiết kế cực kỳ đơn giản mà tinh tế này.” Lạc
Tranh chậm rãi vịn vào lan can cầu thang đi xuống. Ngay cả dưới chân nàng, từng
bậc thang đều được rắc những cánh hoa tím sẫm.

“Lạc Tranh, anh trai còn có một món quà tặng chị. Chị có
muốn xem trước hay không?” Liệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong một
cái áo len mỏng cổ chữ V khiến cơ ngực vạm vỡ của cậu ta nổi lên rất rõ ràng.
Liệt nghiêng người dựa vào sofa, vẻ mặt toát lên nụ cười tà khiến Louis Thương
Nghiêu trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Lạc Tranh ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông phía sau
mình. Hắn cũng không chút kiêng kỵ gì liền kéo nàng đến chỗ cây thông Noel,
“Tranh, anh đã tỉ mỉ chuẩn bị một món quà đặc biệt cho em, nhưng em phải tìm ra
nó mới được.”

“Đúng vậy! Nhưng Lạc Tranh à, đừng bất cẩn mà mở nhầm quà
của tôi đấy nhé!” Kỳ Ưng Diêm cũng nhiều chuyện nói chen vào.

Louis Thương Nghiêu liền trừng mắt liếc anh ta…

“Cậu còn làm loạn gì đó? Đâu còn là trẻ con nữa, còn muốn
đòi quà sao?”

Kỳ Ưng Diêm lười biếng nở nụ cười tà nhưng ánh mắt lại không
chút giấu diếm mà nhìn về phía Lưu Ly.

Lạc Tranh nghiêng đầu cẩn thận tìm kiếm. Các món quà được
đặt ở đây rất nhiều, đều không được viết tên. Nàng nhìn một hồi liền thấy một
hộp quà nhỏ màu tím được ghép bằng những cánh hoa liền mỉm cười cầm lấy đưa về
phía Louis Thương Nghiêu, “Nhất định là cái này, nó rất hài hòa với màu sắc chủ
đạo của đêm nay.”

“Thông minh!” Louis Thương Nghiêu đầy sủng ái véo nhẹ cái
mũi xinh của nàng, “Em mở ra xem có thích không?”

Nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, tâm tình Lạc Tranh bỗng trở
nên cực kỳ khẩn trương, những người khác cũng bước tới gần với bộ dạng thích
xem náo nhiệt.

“Chị mau mở ra đi! Nếu không anh trai sẽ phát điên lên mất!”
Liệt khẽ huých nhẹ Lạc Tranh một cái, cười hì hì đầy thần bí.

Tim Lạc Tranh bất giác đập loạn lên, nàng nhìn thoáng về
phía Louis Thương Nghiêu, bắt gặp ánh mắt nóng rực của hắn lại khiến nàng càng
run rẩy, khẽ cắn nhẹ làn môi rồi chầm chậm mở hộp quà tinh xảo…

Một chiếc nhẫn kim cương cực lớn tỏa ra những ánh sáng lấp
lánh cơ hồ làm lóa mắt Lạc Tranh…

“Oa, sư phụ, hệt trứng bồ câu nha.” Vi Như kinh hãi tròn mắt
nhìn viên kim cương lớn hệt quả trứng bồ câu trên chiếc nhẫn. Viên kim cương
này được cắt gọt cực kỳ tinh tế với trên 130 nhát cắt càng khiến cho độ lấp
lánh của nó được tăng cường. Trên thế giới, chẳng có được mấy viên kim cương
được gia công tinh xảo như vậy.

Một linh cảm rõ ràng theo từng ánh lấp lánh của viên kim
cương lan toả khiến tim Lạc Tranh đập càng lúc càng mạnh. Nàng và hắn đã là vợ
chồng tuy vẫn chưa cử hành nghi lễ chính thức, chẳng lẽ hắn muốn…

Nhẫn kim cương vẫn luôn được dùng để cầu hôn, không phải
sao?

Còn mải nghĩ ngợi, nàng đã thấy Louis Thương Nghiêu ưu nhã
quỳ một gối trên sàn, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên…

“Đồng ý lấy anh nhé!” Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên
cực kỳ nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn khung cảnh trước mặt.

Lạc Tranh xấu hổ đỏ bừng mặt, “Anh mau đứng lên đã!”

“Em nhận lời thì anh mới đứng lên!” Louis Thương Nghiêu mang
trong mình nửa dòng máu Pháp nên đương nhiên có sự lãng mạn của người Pháp. Hắn
chẳng những không cảm thấy mất mặt mà còn kiên trì hơn.

Tận đáy lòng, Lạc Tranh vừa xấu hổ vừa cảm động, đôi môi đỏ
mọng khẽ hé mở, vừa muốn trả lời thì lại cảm thấy nơi dạ dày cuộn lên một cảm
giác khó chịu. Không đợi hắn kịp đeo nhẫn lên ngón tay nàng, Lạc Tranh vội vàng
chạy thẳng vào toilet.

Mọi người đều bị một màn này làm cho kinh ngạc, không ngờ
lúc này lại phát sinh chuyện như vậy.

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu cảm thấy cực kỳ ảo não. Sớm
biết nàng vẫn còn trong giai đoạn ốm nghén, hắn đã đeo luôn nhẫn vào tay nàng
lúc nàng còn ngủ mê man rồi. Cục cưng thật là biết chọn thời điểm mà!

Trong phòng vệ sinh, Lạc Tranh ói đến run rẩy cả người.
Louis Thương Nghiêu vẫn luôn ở sau lưng nàng, vỗ về nàng, đợi nàng dễ chịu hơn
chút rồi lại tiếp tục cầu hôn. Nhưng đáng tiếc, Lạc Tranh chỉ có thể vô lực xua
tay, “Anh chờ em một chút được không?” Nói đến đây, dạ dày nàng lại cuộn lên
khiến Lạc Tranh cực kỳ khó chịu.

Tất cả mọi người đều kéo tới xem khiến Louis Thương Nghiêu
tức giận đem cửa phòng đóng sầm lại nhưng tiếng cười của mọi người bên ngoài
vẫn vọng vào tai hắn. Màn cầu hôn đặc sắc thế này, nếu được chứng kiến nhất
định sẽ cảm thấy rất khôi hài…

Đêm Giáng sinh an lành tràn ngập hương vị hạnh phúc…

Hạnh phúc thực ra rất đơn giản nhưng để có được nó, mỗi
người trong chúng ta sẽ phải trải qua rất nhiều đau khổ. Hạnh phúc sẽ mãi thuộc
về những người biết trân trọng, biết nỗ lực theo đuổi để đạt được điều mình muốn.
Sau đó mỗi ngày sẽ đều là đêm Giáng sinh hạnh phúc. Hạnh phúc vốn ẩn sâu trong
trái tim bạn, theo niềm hy vọng của bản thân mà bén rễ rồi nảy nở, trở thành
niềm hạnh phúc vĩnh hằng…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3