Dụ tình - Hồi 08 - Chương 16 phần 2

Lous Thương Nghiêu vỗ về nàng thêm một hồi rồi mới khoác vai
nàng cùng trở lại phòng bệnh. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Lạc Tranh,
hắn mới bước về phía quán cà phê của bệnh viện.

Vừa bước vào, đưa mắt nhìn quanh một lượt, Louis Thương
Nghiêu nhanh chóng nhìn thấy Tân Thanh Hà đang ngồi uống cà phê bên chiếc bàn
cạnh cửa sổ. Hít sâu một hơi, hắn bước tới ngồi xuống đối diện với bà.

Tân Thanh Hà giơ tay gọi người phục vụ, yêu cầu mang ra một
ly sữa.

““Mẹ, con không còn là một đứa trẻ nữa!”

“Vậy thì đổi sang cà phê là được rồi!” Tân Thanh Hà nhanh
chóng sửa lại yêu cầu của mình. Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đã đưa lên
một ly cà phê thơm lừng, tỏa hương thơm ngát cả khu vực quán.

“Hy Lạp được chứ ạ? Hình như mẹ ở đó lâu hơn những nơi
khác.” Louis Thương Nghiêu nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng hỏi thăm.

Tân Thanh Hà đặt ly xuống, ánh mắt hiền hòa ánh lên tia nhìn
đầy nghiêm túc. Đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn, bà nói, “Từ nhỏ tới lớn, có phải
con đều thích gây chuyện rồi đánh trống lảng sang chuyện khác không?”

“Mẹ, con không làm sai chuyện gì cả.” Louis Thương Nghiêu
cũng không có ý định giấu diếm mà nói rất thẳng thắn. “Đúng là con đã hủy bỏ
hôn ước với công chúa, nhưng chuyện đó thì có gì là sai? Hủy bỏ hôn ước là điều
đúng đắn nhất mà con đã làm.”

Tân Thanh Hà nghe xong khẽ thở dài rồi lắc đầu. “Thương
Nghiêu à, chính miệng con đã nói con không còn là trẻ con nữa. Làm thế nào mà
vừa bắt đầu nhắc tới chuyện này con lại trở nên bốc đồng như một đứa trẻ vậy?

Không phải là con không biết rõ tình hình của công chúa,
cũng không phải không biết hai bên gia tộc mong muốn tác thành cho hôn sự của
hai đứa tới mức nào. Con dám một mình liều lĩnh từ bỏ hôn ước, chẳng lẽ không
biết hậu quả sẽ thế nào sao?”

“Mẹ, con biết là mẹ đang rất lo lắng. Yên tâm đi, con sẽ xử
lý tốt những chuyện này.” Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói vô cùng kiên
quyết. Hắn biết rõ trong lòng bà đã sớm coi Deneuve là con dâu, mà Deneuve còn
vì Vũ mà bị thương như vậy. Hơn nữa, bà cũng rất yêu quý Vũ và Liệt, trước kia
cha mẹ của Vũ và Liệt đã giúp đỡ bà rất nhiều, tuy rằng vẫn không thể vãn hồi
được kết cục bi thương. Là người coi trọng tình cảm, đương nhiên Tân Thanh Hà
sẽ muốn trân trọng những mối quan hệ trước kia.

Vẻ mặt Tân Thanh Hà bỗng có chút lo lắng.

“Thương Nghiêu, mẹ biết rằng hiện giờ con là người có quyền.
Nhưng dù sao con cũng là con trưởng, những chuyện như vậy, con phải hiểu thật
rõ ràng.”

Louis Thương Nghiêu đưa tay kéo lấy bàn tay của Tân Thanh
Hà, trả lời một cách chắc chắn. “Mẹ, con cũng xin mẹ hãy tin tưởng con một lần
này thôi!”

Tân Thanh Hà chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, hai hàng
lông mày nhíu lại, giống như đang nhìn một người không hề quen biết vậy. Từ
trước tới nay, chưa bao giờ bà thấy con trai mình lại có biểu hiện như lúc này.

Một lúc lâu sau, ánh mắt bà bỗng có chút lạnh lùng, hờ hững
lên tiếng. “Cô bé vừa rồi tên là Lạc Tranh phải không?”

“Vâng! Cô ấy chính là người phụ nữ con yêu. Ngoại trừ cô ấy
ra, con sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào khác làm vợ.” Louis Thương Nghiêu
trả lời cực kỳ kiên quyết.

“Hãy từ bỏ cô ấy đi, sau đó ngoan ngoãn trở về với sự sắp
xếp của gia tộc. Như vậy sẽ không phải nghĩ ngợi bất kỳ điều gì nữa.” Tân Thanh
Hà chậm rãi nói nhưng thái độ tràn ngập sự chân thành cùng quan tâm.

“Mẹ…”

“Con nên biết rằng chuyện mẹ lo lắng nhất là gì!” Tân Thanh
Hà biết rõ Louis Thương Nghiêu có ý phản đối, vẻ mặt không vui cắt ngang lời
hắn. “So với việc con không vui, thì mẹ mong muốn con được sống khỏe mạnh hơn,
chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Bà đã mất đi chồng mình, tuyệt đối không thể giương mắt tiếp
tục mất nốt con trai được.

Louis Thương Nghiêu không hề tức giận, bởi vì hắn hiểu rõ sự
khổ tâm cùng lo lắng của Tân Thanh Hà. Hắn nhìn bà, một lúc lâu sau thấp giọng
hỏi. “Mẹ, mẹ có yêu cha con không?”

Tân Thanh Hà sững sờ, lập tức trả lời. “Tất nhiên rồi, cả
đời này mẹ chỉ yêu một người đàn ông duy nhất đó chính là cha con.”

“Nếu thời gian có quay trở lại, mẹ sẽ vẫn yêu cha con sao?”

“Đúng vậy, sẽ vẫn dành trọn tình yêu cho ông ấy. Cha con là
một người đàn ông vô cùng hấp dẫn. Cả đời này chỉ có ông ấy mới có thể khiến mẹ
có cảm giác hạnh phúc và được yêu thương. Mẹ không bao giờ hối hận vì đã gặp
cha con. Thậm chí còn phải cám ơn Thượng Đế đã giúp mẹ gặp được một người đàn
ông tốt như thế, khiến cả cuộc đời của mẹ có được những kỷ niệm đáng nhớ.”

Tân Thanh Hà nhìn Louis Thương Nghiêu, ánh mắt vừa hạnh phúc
vừa có chút buồn bã cùng thương xót. “Thương Nghiêu à, con rất giống cha của
con, đều là những người rất xuất sắc. Làm sao mẹ không hiểu con yêu Lạc Tranh
như thế nào. Cũng giống như tình yêu của cha con dành cho mẹ năm đó vậy. Nếu
như mẹ biết hai người sớm âm dương cách biệt như thế này, mẹ tuyệt đối sẽ khống
chế tốt tình cảm của mình, tình nguyện cả đời mà yêu ông ấy trong thầm lặng,
không hề muốn ông ấy sớm phải bỏ mạng như vậy…”

 “Mẹ…” Louis Thương Nghiêu thở dài rồi nói. “Mẹ yên
tâm, con tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn.”

Tâm trạng của Tân Thanh Hà lúc này vô cùng phức tạp. Đáng
thương cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ. Cha mẹ có lẽ không quan tâm con
cái mình giàu sang cùng phú quý tới mức nào, chỉ cầu mong con cái mình có được
cuộc sống bình an là tốt rồi.

“Con bé Lạc Tranh đó, thật sự đáng để con phải trả giá nhiều
như vậy sao?”

“Đúng vậy, cả đời này chỉ có cô ấy mới đáng để con cam tâm
tình nguyện trả giá như vậy. Nếu như không thể cùng cô ấy chung sống, con sống
cũng giống như đã chết vậy.” Louis Thương Nghiêu trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Tân Thanh Hà nghe xong, ánh mắt có chút đao động, “Thực ra
cô bé Lạc Tranh đó khiến mẹ rất có cảm tình. Haizz, chỉ đáng tiếc về thân phận
của cô ấy. Mẹ chỉ sợ cô ấy là người không giống như mẹ.”

Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, từ trong túi áo lấy ra một
tấm hình. “Mẹ, mẹ đã từng gặp qua người này chưa?”

Tân Thanh Hà nhận lấy tấm ảnh rồi nhìn thoáng qua. Lông mày
khẽ nhíu lại, sau đó nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, “Người này là ai vậy?”

“Bà ấy chính là mẹ của Lạc Tranh, tên là Fanny. Con cảm thấy
cái tên này có chút gì đó rất kỳ lạ. Sau khi điều tra, con phát hiện trong tư
liệu của bà ấy có một phần thông tin không được tiết lộ. Mà người đã thỏa hiệp
để giữ bí mật về tư liệu đó lại chính là cha con.”

Sắc mặt Tân Thanh Hà có chút kinh ngạc, nhanh chóng đánh giá
người phụ nữ trong tấm hình. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ, khuôn mặt
thanh lệ tựa vầng trăng. Đặc biệt là đôi mắt, vừa thuần khiết lại vô cùng quyến
rũ, rất giống với Lạc Tranh.

“Người phụ nữ này, hình như mẹ có chút ấn tượng. Dường như đã
nghe thấy tên của bà ấy ở nơi nào đó rồi.” Tân Thanh Hà khẽ nhíu mày. “Con nói
cha con chính là người đã xử lý những tư liệu bí mật đó? Rốt cuộc đó là tài
liệu gì? Bà ta với cha con có quan hệ như thế nào?”

Mặc dù Tân Thanh Hà có chút nghi vấn nhưng bà tin tưởng hai
người họ tuyệt đối không phải là loại quan hệ nam nữ yêu đương vụng trộm. Tình
cảm chồng mình thế nào bà là người biết rõ nhất. Cho nên, việc này nhất định
còn ẩn chứa một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.

“Phần tư liệu này con còn chưa điều tra ra được. Dường như
vẫn còn bị cất giấu ở nơi nào đó.” Lông mày của Louis Thương Nghiêu cũng nhíu
lại. “Nhưng, nếu là người mà cha con đã coi trọng như vậy, chắc hẳn thân phận
bà ấy cũng không hề đơn giản.

Mà vẫn còn một vấn đề nữa. Tại thời điểm Lạc Tranh gặp
chuyện không may vào lúc mười tám tuổi, có một người đàn ông bí ẩn đã tới đưa
Lạc Tranh cùng Fanny đang bị thương rời khỏi bệnh viện. Liệu người này với cha
con có quan hệ gì đây?”

“Ý của con là, có thể, thân phận của Lạc Tranh không hề đơn
giản chút nào?”

“Vâng!” Louis Thương Nghiêu gật đầu.

Tân Thanh Hà khẽ thở dài, “Xem ra chuyện của bà ấy con sẽ
điều tra đến cùng đúng không?”

“Vâng.”

“Những vấn đề liên quan tới chuyện này, con hỏi Lạc Tranh
không được sao? Có lẽ con bé sẽ biết nhiều hơn ấy chứ.” Tân Thanh Hà có chút
khó hiểu.

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ lúng túng. Nhưng Tân
Thanh Hà nhìn thấy rất rõ ràng, ắt hẳn hắn đang có chuyện giấu diếm. Vì vậy sau
một hồi gặng hỏi, cuối cùng hắn mới khai báo một cách thành khẩn, đem toàn bộ
chuyện Lạc Tranh có khả năng mắc chứng bệnh phân liệt nhân cách ẩn trình bày
một cách chi tiết.

“Con đang ở đây nói linh tinh cái gì vậy? Con trai, nếu cô
ấy thực sự mắc bệnh tâm lý sẽ rất nguy hiểm.” Tân Thanh Hà sợ hết hồn, vội vàng
lên tiếng.

“Mẹ, mẹ cũng đã tiếp xúc với cô ấy, Lạc Tranh là người như
thế nào mẹ hẳn là người hiểu rõ nhất. Về bệnh tình của cô ấy, con đã chuẩn bị
tâm lý sẵn sàng rồi. Con sẽ chăm sóc cô ấy, cho tới ngày phải đối mặt với
chuyện đó, con vẫn sẽ ở bên cạnh mà chăm sóc cho cô ấy, sẽ không để cô ấy phải
chịu bất kỳ thương tổn nào.”

“Nói như vậy, con đã quyết tâm với chuyện này?”

“Đúng vậy, thưa mẹ!”

Tân Thanh Hà nhìn Louis Thương Nghiêu một cách trầm mặc, khẽ
nghiêng người về phía trước hỏi tiếp, “Vậy con hãy suy nghĩ thử xem, nếu mẹ tìm
gặp Lạc Tranh và nói chuyện thì liệu cô ấy có nghe lời mẹ mà từ bỏ con không?”

“Mẹ, chắc hẳn lúc trước ông nội cũng tìm mẹ nói chuyện.
Nhưng không phải cuối cùng mẹ vẫn ở bên cạnh cha con đó sao?”

“Mẹ là mẹ, Lạc Tranh là Lạc Tranh. Có lẽ cô ấy sẽ không có
sự lựa chọn giống như vậy.” Tân Thanh Hà bình tĩnh nhìn Louis Thương Nghiêu rồi
lên tiếng.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhìn Tân Thanh Hà lại vô cùng
quả quyết, nhấn mạnh từng câu từng chữ. “Không, cô ấy sẽ lựa chọn giống mẹ mà
thôi. Sẽ không từ bỏ người mà mình yêu quý. Thậm chí, Lạc Tranh còn kiên cường
hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mẹ, tuyệt đối sẽ không rời khỏi con.”

“Con tin tưởng cô ấy như thế sao?” Tân Thanh Hà dùng ánh mắt
có chút ngạc nhiên nhìn con trai mình. Bà biết rõ tính của Louis Thương Nghiêu.
Từ trước tới nay, chưa từng thấy hắn tin tưởng một người phụ nữ nào như thế.

“Đúng vậy. Con tin tưởng tình yêu cô ấy dành cho mình cũng
giống như tình yêu mà con dành cho cô ấy vậy. Cho dù tình yêu của chúng con sẽ
có ngày sơn băng địa liệt (đất rung núi lở) cũng không hề hối
tiếc.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên định.

Tân Thanh Hà khó nhọc hít thở…

“Con trai à, con đã thay đổi rồi!”

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười hết sức bình tĩnh. “Mẹ cho
rằng sự thay đổi này là tốt hay xấu đây?”

Tân Thanh Hà nở nụ cười yếu ớt, “Có cái tốt nhưng cũng có
cái xấu. Muốn con hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ, mẹ nghĩ, chờ khi
nào có con, con sẽ hiểu được những khổ tâm của mẹ. Nhưng mẹ có thể hiểu quyết
định của con.”

“Cám ơn mẹ!” Louis Thương Nghiêu nắm chặt tay mẹ mình…

Mấy ngày sau, Lạc Tranh cũng xuất viện về nhà. Ở nhà tĩnh
dưỡng chưa được bao lâu nàng đã đòi đi làm lại. Louis Thương Nghiêu cũng không
hề ngăn cản, bởi vì hắn hiểu rõ tính nàng không chịu ngồi yên một chỗ. Ngộ nhỡ
cứ bắt nàng ở nhà khéo còn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Đến công ty làm
việc cũng tốt, ít nhất cũng còn có người trông chừng nàng.

Mà người này không phải ai khác, chính là học trò của Lạc
Tranh - Vi Như. Vi Như được chọn vì lý do vô cùng đơn giản. Thứ nhất, cô rất
quan tâm tới Lạc Tranh, hơn nữa, cô còn là người sẽ không gây bất kỳ mối nguy
hiểm nào cho nàng.

Thứ hai, Vi Như là người luôn theo sát Lạc Tranh, sẽ không
có ai có cơ hội tiếp xúc quá gần với nàng được. Có như vậy, cho dù Louis Thương
Nghiêu đi ra ngoài làm việc cũng sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.

Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng cử rất nhiều người trà
trộn vào các khu vực lân cận của công ty. Chỉ cần Lạc Tranh vừa đi ra ngoài,
ngay lập tức cũng sẽ có vệ sỹ chuyên trách bảo vệ. Sở dĩ hắn không dám công
khai chuyện này vì sợ Lạc Tranh sẽ nảy sinh nghi ngờ. Hắn không lo bất kỳ điều
gì, chỉ lo bệnh tình của nàng đột nhiên bộc phát mà thôi.

Trong khi đó Louis Thương Nghiêu vừa phải xử lý các công
việc lớn nhỏ của tập đoàn và các chi nhánh liên quan, vừa muốn bắt tay vào điều
tra những chuyện có liên quan tới mẹ của Lạc Tranh nữa.

Nếu mẹ hắn đã nói có chút ấn tượng về cái tên này, như vậy
có nghĩa là, việc cha hắn có tiếp xúc với Fanny là sự thật. Từ đó, có thể nói,
Fanny ít nhiều cũng có chút liên quan với gia tộc Louis. Nếu cứ điều tra theo
hướng này, có lẽ một vài vấn đề sẽ được sáng tỏ.

Từng ngày cứ thế trôi qua, cơ hồ cũng không có chuyện hệ
trọng gì phát sinh. Lạc Tranh vẫn đi làm như thường lệ, buổi tối về nhà lại
cùng với Louis Thương Nghiêu trải qua những đêm tuyệt vời. Hạnh phúc vẫn đến
rất thầm lặng khi người ta không hề có sự chuẩn bị và ra đi cũng chẳng cần chút
lý do.

Còn Vi Như, mỗi giờ mỗi phút đều để ý Lạc Tranh rất cẩn
thận. Sau khi nhận được mệnh lệnh của giám đốc, cô vô cùng phấn khích, bảo vệ
Lạc Tranh là việc làm mà cô cảm thấy thích thú hơn cả. Hơn nữa còn được giám
đốc tín nhiệm, đương nhiên là chuyện vô cùng may mắn. Nhưng điều làm Vi Như
luôn cảm thấy bất đắc dĩ nhất là, Liệt thiếu gia một ngày chạy tới chỗ này
không ít lần, khiến cô cảm thấy vô cùng phiền toái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3