Dụ tình - Hồi 08 - Chương 08 phần 1

Chương 8: Cục diện hỗn loạn

Lạc Tranh vùi mình vào trong ngực Louis Thương Nghiêu, cố
gắng hít thật sâu mùi hoắc hương đặc trưng của hắn. Chỉ có như vậy, nàng mới
cảm giác là mình còn sống. Những hình ảnh của cơn ác mộng đáng sợ ẩn hiện trong
đầu lúc trước đã dần tan đi hệt như nước thuỷ triều rút xuống mỗi buổi chiều
tà. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn lưu lại những cảm nhận ngọt ngào về sự dịu
dàng của hắn…

"Thương Nghiêu..." Lạc Tranh khe khẽ gọi tên hắn,
bộ dạng của nàng lúc này hệt như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, vô lực
ôm lấy cổ hắn, thân thể nhỏ bé không ngừng run lẩy bẩy.

"Không sao rồi, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu nhẹ
nhàng vuốt ve lưng nàng, cúi đầu thì thầm bên vành tai nhỏ xinh.

Lạc Tranh vẫn vùi trong ngực hắn, không ngừng ôm chặt lấy
hắn. Tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, bất kỳ ai cũng cảm thấy có ít nhiều hoảng
loạn, thậm chí có một khoảnh khắc còn lâm vào trạng thái thẫn thờ. Nàng cũng
vậy, lúc này nàng cũng lâm vào trạng thái mơ hồ không phân biệt được là mơ hay
là thực.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, “Vì sao lại
đối tốt với em như vậy? Vì sao….”

“Nha đầu ngốc, anh là chồng của em, đương nhiên muốn đối xử
tốt với em, bảo vệ em, yêu thương em.” Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, thẳm
sâu trong đáy mắt hắn nét lo lắng càng lúc càng nồng đậm.

Đầu óc vẫn hoàn toàn trống rỗng, Lạc Tranh đã chẳng thể quan
tâm được hắn đang nói gì, chỉ có thể dựa sát vào người hắn, dựa vào hơi thở
quen thuộc của hắn để bình ổn cảm giác hỗn loạn trong lòng.

Nếu nàng có thể tĩnh tâm lại một chút để ý đến những lời
Louis Thương Nghiêu vừa nói, nhất định nàng sẽ phát hiện ra một bí mật cực kỳ trọng
đại. Đáng tiếc, lúc này nàng chẳng còn tâm tư đâu để phân tích lời nói của hắn,
cũng như nàng không có cách nào để đối diện với nỗi sợ hãi trong lòng mình…

Khi tâm tình rối bời của Lạc Tranh dần được bình ổn lại cũng
là lúc điện thoại di động đặt ở đầu giường vang lên rộn rã doạ cho trái tim
nàng thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài.

Louis Thương Nghiêu nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên không
thích giữa đêm hôm khuya khoắt còn có người gọi điện quấy rầy. Theo thanh âm ồn
ào đó nhìn lại, thì ra là di động của Lạc Tranh đang reo vang.

Lạc Tranh không đợi hắn giúp nàng lấy máy đã tự tay cầm điện
thoại lên xem. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi cơn ác mộng vừa rồi có chút tái nhợt, sau
khi nghe điện thoại xong, sắc mặt của nàng lại càng xấu hơn…

Giọng nói ở đầu dây bên kia xem chừng rất giận dữ, còn mang
theo hận ý cùng sự lạnh lẽo cùng cực khiến người ta không rét mà run…

Đặt di động xuống, Lạc Tranh giật mình sững người hồi lâu
cũng không nói lấy một lời.

Câu nói cục diện hỗn loạn đem dùng trong trường hợp này xem
ra cũng không đến nỗi khoa trương.

Thấy Lạc Tranh nhận điện thoại xong ngồi đờ người không nói
tiếng nào, Louis Thương Nghiêu không kìm được liền cầm di động lên xem. Vừa
nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, trên mặt hắn tràn ngập sự khó chịu,
khẽ chau mày cất tiếng hỏi, “Tranh, hắn tìm em làm gì?”

Lạc Tranh chậm rãi ngước mắt nhìn Louis Thương Nghiêu. Một
lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt cất tiếng, “Xem ra, em không thể không trở về
Hongkong một chuyến…”

Không chờ sự đồng ý của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh đã lập
tức lên máy bay. Nàng cũng không nói rõ ràng với Louis Thương Nghiêu nội dung
của cuộc điện thoại bởi nàng nghĩ Ôn Húc Khiên chỉ đang bày trò doạ dẫm mà
thôi.

Nàng hoàn toàn có thể không thèm để ý đến hắn, mặc cho hắn
hết lần này đến lần khác gọi điện. Nhưng khi nàng nghe thấy giọng của Ôn Húc
Khiên trong điện thoại lộ rõ ý uy hiếp, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn
được nữa bởi vì nàng biết rõ, Ôn Húc Khiên uy hiếp như vậy chắc chắn là nhằm
vào Louis Thương Nghiêu.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hongkong, Lạc
Tranh lập tức bắt xe đến thẳng chỗ Ôn Húc Khiên.

Cửa phòng được một bàn tay đầy hơi rượu mở ra, cặp mắt vốn
từng rất có thần của Ôn Húc Khiên giờ đã tràn ngập những vằn đỏ, hậu quả của
một quãng thời gian dài bê tha. Nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp của Lạc Tranh, hắn
liền nhếch môi cười.

Lạc Tranh khẽ nhíu mày, bước vào căn phòng nồng nặc mùi
rượu.

“Bà xã, rốt cục em đã quay về…” Ôn Húc Khiên lớn tiếng cười
hì hì nói.

“Anh gọi sai rồi!” Lạc Tranh không vui lên tiếng cự lại.

Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm Lạc Tranh hồi lâu như muốn đánh
giá thái độ của nàng rồi vỗ vỗ trán cất giọng lè nhè, “A, đúng rồi. Cô đã không
còn là vợ tôi, mà là vợ của Thương Nghiêu, là vợ của hắn….”

Lạc Tranh cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy lời lộn xộn của
hắn, có chút bực bội lên tiếng, “Rốt cục anh muốn thế nào?”

“Ha ha, cô quả thật rất quan tâm đến Thương Nghiêu. Vừa nghe
nói có chuyện bất lợi cho hắn đã lập tức bay trở về Hongkong….” Ôn Húc Khiên
cười lạnh, ợ một tiếng thô lỗ rồi đưa tay chỉ vào Lạc Tranh, “Lúc tôi bị vu
khống thì cô ở đâu hả?”

“Trong điện thoại anh nói có bằng chứng bất lợi cho Thương
Nghiêu?” Lạc Tranh cố nén sự ghê tởm của mình cất tiếng hỏi hắn. Cho tới giờ,
gặp lại người đàn ông này, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút đáng
buồn bởi không hiểu nổi vì sao năm đó nàng lại có thể yêu được hắn.

“Sợ rồi sao? Là cô đang sợ hay Thương Nghiêu sợ hả?” Ôn Húc
Khiên cất tiếng cười có chút quỷ dị, rồi lập tức lao vào Lạc Tranh, bàn tay như
hai gọng kìm túm chặt lấy nàng, “Tôi cho cô biết, Thương Nghiêu không phải
người tốt, xuất thân của hắn rất phức tạp cũng rất thần bí, cô ở cùng một chỗ
với hắn nhất định sẽ chỉ bị lừa gạt mà thôi. Lần này, cũng chính là hắn vu tội
cho tôi.”

Lạc Tranh cũng không hề gạt tay hắn ra bởi nàng biết rõ đàn
ông lúc say rượu sẽ trở nên bạo lực hơn bình thường rất nhiều, mà Ôn Húc Khiên
chính là loại đàn ông điển hình của mẫu người này.

“Anh có bằng chứng gì để chứng minh là Thương Nghiêu đổ oan
cho anh?”

Trước khi đến đây, Lạc Tranh vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý của
mình. Nàng không thể trơ mắt nhìn cuộc sống an tĩnh của mình bị một gã đàn ông
đáng chết huỷ hoại, cho nên nàng nhất định phải ngăn hắn lại.

“Tôi không thể chứng minh, tôi không có bằng chứng, nhưng
Thương Nghiêu thật sự không phải người tốt. Hắn có thể dùng thủ đoạn hèn hạ để
chiếm được cô, còn chuyện gì mà hắn không làm được đây?” Ôn Húc Khiên vung tay
lên hùng hổ nói rồi lại ngã nhào xuống sofa.

Lạc Tranh lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, chậm rãi nhấn mạnh
từng lời, “Anh cho rằng mình tốt đẹp lắm sao? Anh cùng Tề Lê đã làm ra những
chuyện gì trong lòng anh biết rõ nhất.”

Ôn Húc Khiên ngước đôi mắt lờ đờ vì men rượu nhìn Lạc Tranh.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, mà cũng có vẻ là nghe
không hiểu lời nàng vừa nói cho lắm. Nhưng cũng chẳng quan trọng, hắn lại tiếp
tục lè nhè, “Lạc Tranh, tôi biết rõ hiện giờ cô một lòng vì Thương Nghiêu. Tôi
cho cô biết, lần này mặc dù tôi không có bằng chứng để cáo buộc hắn, nhưng lúc
trước tôi có nắm được bằng chứng về vụ giao dịch ngầm của hắn. Chỉ riêng điểm
này, tôi đã có thể giết chết hắn, khiến hắn không còn chỗ đứng nữa.”

Lạc Tranh nghe mà sững người. Giao dịch ngầm?

Đôi mắt trong veo như nước của Lạc Tranh lúc này tràn ngập
vẻ suy tư. Nàng không khó liên tưởng đến sự hợp tác trước kia giữa Thương
Nghiêu và Ôn Húc Khiên. Nếu như trước đây Thương Nghiêu thật sự lợi dụng văn
phòng luật để điều phối các hoạt động kinh doanh ngầm thì khả năng bị Ôn Húc
Khiên nắm được chứng cứ bất lợi là hoàn toàn có thể…

“Lạc Tranh, cô là người thông minh, cần phải biết lúc trước
Thương Nghiêu đầu tư vào văn phòng luật có nhiều chuyện ám muội thế nào. Thật
ra hắn làm hết thảy đều nhằm thoả mãn dục vọng cá nhân mà thôi. Tôi sợ hắn sẽ
có ngày trở mặt nên đã ghi âm lại tất cả những cuộc giao dịch kia rồi. Ha ha…”
Ôn Húc Khiên cất tiếng cười cực kỳ đắc ý, nhìn Lạc Tranh bằng bộ dạng tiểu nhân
đắc chí.

"Ghi âm?" Lạc Tranh cười lạnh lên tiếng, "Ôn
Húc Khiên, anh cũng là luật sư, hẳn phải biết rõ băng ghi âm không được coi là
bằng chứng có thể dùng để buộc tội trước toà.”

“Đúng vậy, tôi biết rõ điều đó. Nhưng nếu đem đoạn băng đó
đưa cho giới truyền thông, cô thử nói xem cục diện sẽ thành ra thế nào.” Ôn Húc
Khiên nheo mắt nhìn Lạc Tranh lên tiếng.

Trên môi Lạc Tranh vẫn là nụ cười lạnh lùng hệt như lúc đầu,
mà nét ớn lạnh trong ánh mắt càng lúc càng đậm hơn, “Anh không quản đường xá xa
xôi gọi tôi quay về đây… Được lắm! Anh nói đi, rốt cục anh muốn gì?”

Ôn Húc Khiên lảo đảo đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Tranh,
giơ tay véo nhẹ cằm nàng một cái.

“Tôi muốn cô!” Hắn nói gằn từng lời, đôi mắt lờ đờ lộ rõ ý
định xấu xa, “Tôi muốn dùng quân bài này đặt cược một lần để giành lại cô,
giống như lần trước Thương Nghiêu đã cướp cô đi từ trong tay tôi vậy.”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Ôn Húc Khiên phả vào mặt Lạc
Tranh khiến nàng cau mày khó chịu. Đưa tay hất bàn tay của hắn ra, đôi mắt đẹp
của nàng ánh lên ý mỉa mai không hề che giấu.

"Ôn Húc Khiên, xem ra anh uống cũng không ít rồi. So
với bộ dạng giả vờ làm chính nhân quân tử, những lời lúc say rượu của anh thực
sự chân thực hơn rất nhiều.

Ôn Húc Khiên nghe thấy những lời này giống như vừa nghe được
những điều nực cười nhất trên đời, “Giả bộ làm kẻ chính nhân quân tử? Lạc
Tranh, trên đời này có được mấy kẻ là chính nhân quân tử đây? Cô cho rằng
Thương Nghiêu là người như vậy sao? Tôi cho cô biết, hắn mới là kẻ hèn hạ
nhất.”

“Xem ra anh đã quyết định dứt khoát rồi!” Ánh mắt Lạc Tranh
lóe lên tia băng lãnh đến ghê người, “Ôn Húc Khiên, anh đừng quên mình đã làm
những gì với tôi. Cho dù anh chiếm được tôi thì sao chứ? Anh nghĩ rằng tôi sẽ
lại giúp anh như trước kia sao?”

“Không thể, tôi biết rõ cho dù tôi có giành lại được cô thì
cũng không thể nào trở lại như trước kia. Nhưng mà tôi thích như vậy.” Ôn Húc
Khiên lại cất tiếng cười đầy biến thái, loạng choạng bước tới đem bàn tay to
giữ chặt bả vai nàng. “Tôi thích nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thương Nghiêu.
Đem cô đoạt lại từ trong tay hắn chính là sự đả kích cùng trả thù lớn nhất đối
với hắn. Ha ha ha….”

“Đồ điên, bỏ tôi ra!” Lạc Tranh thấy tâm tình của hắn bắt
đầu trở nên thất thường, không khỏi giãy giụa tránh đi.

Ánh mắt lờ đờ vì rượu của Ôn Húc Khiên đã bị sự ghen tức
nhuộm đỏ, bắn ra những tia nhìn hung bạo tựa dã thú.

“Đồ điếm thúi, tôi không ngại nói cho cô biết, chỉ cần tôi
còn sống một ngày, tôi cũng sẽ không cho cô và Thương Nghiêu có lấy một ngày
tốt lành. Hắn dám qua cầu rút ván, tôi cũng sẽ hủy diệt hắn hệt như vậy!”

Lạc Tranh có thể nhận ra tia điên cuồng từ trong đáy mắt
hắn, trong lòng không khỏi lạnh run lên…

Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, hơi rượu xông lên đỉnh đầu đã
khiến hắn mất đi năng lực phán đoán thông thường nhất. Mà so với lúc trước, Lạc
Tranh hiện giờ càng trở nên quyến rũ, khiến cho dục vọng nguyên thủy nhất của
đàn ông nhanh chóng dâng lên trong đầu hắn, khóe môi hắn nổi lên một nụ cười
đầy bỉ ổi, liền đó giơ tay lên đem Lạc Tranh đẩy mạnh xuống sofa.

Đầu Lạc Tranh bị va mạnh vào tay vịn sofa. Một cảm giác đau
đớn mãnh liệt ào tới khiến đầu óc nàng có chút mê muội, dường như có rất nhiều
hình ảnh hỗn loạn hiện lên trong đầu, màu đỏ của máu như tràn ngập trước mắt
nàng, còn có tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng la hét cuồng loạn, rồi hết thảy
lại chìm vào yên tĩnh… yên tĩnh đến rợn người.

Lạc Tranh khẽ ngẩng đầu, đáy mắt lộ rõ vẻ hỗn loạn, những
hình ảnh trước mắt nàng tựa hồ có chút hư vô, mà ngay cả Ôn Húc Khiên đang say
khướt trước mặt nàng cũng như biến mất. Lúc này nàng chỉ có thể nhìn thấy những
hình ảnh quen thuộc như căn nhà hồi nhỏ của mình và những người quen cũ mà
thôi…

Ôn Húc Khiên từ trên cao nhìn xuống nàng. Dục vọng vốn đang
dâng cao trong người hắn giờ cũng chùng lại vì phát hiện ra Lạc Tranh có vẻ gì
đó rất lạ. Giờ khắc này, Lạc Tranh đã thay đổi đến cực kỳ xa lạ, nàng giống như
đang nhìn cái gì đó nhưng lại như không phải. Tóm lại, nàng không phải là Lạc
Tranh mà hắn quen nữa.

Hắn vừa muốn tiến tới tranh thủ cơ hội khống chế Lạc Tranh,
ai ngờ nàng lại đột ngột ngẩng đầu lên. Ánh mắt trong veo vốn cực kỳ bình tĩnh
giờ đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo và hung dữ, giống như hai
thanh đao sắc lạnh hướng phía hắn lao tới, dọa hắn sợ hãi liên tiếp lùi về phía
sau mấy bước.

“Anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ giết chết anh!” Nàng
mở miệng, thanh âm băng lãnh đến dị thường dọa cho Ôn Húc Khiên thiếu chút nữa
hồn phi phách tán.

Bởi vì…

Điều khiến hắn hoảng sợ thực sự không phải là ánh mắt của
nàng, cũng không phải những lời nàng nói ra mà là thanh âm của nàng. Một câu
này tuy là thốt ra từ miệng nàng nhưng dường như giọng nói này không phải của
nàng vậy.

Ôn Húc Khiên lúc này cũng đã sợ đến mức tỉnh rượu, vẻ mặt
tràn ngập sự kinh hãi nhìn Lạc Tranh trên sofa. Hắn không ngừng lùi về phía sau
bởi những lời của nàng vừa rồi tuy ngữ điệu đầy kiên quyết nhưng thanh âm kia
tuyệt đối không phải của Lạc Tranh nàng, mà giống như…

Ôn Húc Khiên thoáng có chút rùng mình, đột nhiên nghĩ tới
chuyện….ma quỷ nhập vào người.

Không thể nào, sao có thể có chuyện như vậy? Nhưng mà hắn
hoàn toàn không có nghe nhầm!

Lạc Tranh vẫn ngồi thẳng người trên sofa như trước, ánh mắt
vẫn như cũ nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên, giống như đang nhìn một kẻ có thâm thù
đại hận với nàng vậy, đáy mắt nàng cũng bắn ra tia băng hàn lạnh lẽo hệt như
những lời nàng vừa thốt ra…

Bầu không khí dường như đã có sự biến hóa một cách quỷ dị…

Cho đến khi…

Lạc Tranh đứng dậy, chậm rãi đi về phía Ôn Húc Khiên. Từng
bước, từng bước chân của nàng vang lên nặng nề không giống với phụ nữ chút nào,
mỗi bước chân đều lộ ra sát khí đáng sợ.

“Cô…cô đừng tới đây!” Ôn Húc Khiên hoảng loạn trừng lớn đôi
mắt, sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết tại sao mình
lại sợ Lạc Tranh đến vậy, giống như thể hắn vừa thật sự gặp quỷ. Hắn cảm giác,
giờ khắc này, người phụ nữ trước mặt căn bản không phải là Lạc Tranh mà hắn
biết.

Lạc Tranh dường như không nghe thấy lời hắn, vẫn từng bước,
từng bước tiến đến gần hắn. Mỗi một bước đi, nụ cười trên môi nàng lại trở nên
lạnh lùng hơn một bậc, tia sát khí trong mắt lại tăng thêm vài phần. Trong mắt
nàng lúc này, Ôn Húc Khiên đã biến thành con mồi, mà nụ cười của nàng mang theo
bao nhiêu phần khát máu.

Ôn Húc Khiên đã không còn đường để lui, sau lưng hắn đã dán
chặt vào vách tường, mồ hôi dọc theo trán hắn chảy xuống ròng ròng, hô hấp cũng
càng thêm gấp rút, đôi mắt cũng bởi vì kinh hãi mà trừng lớn, hai tay không
ngừng quơ loạn lên, “Cô đừng tới đây! Đừng tới đây!”

Khi bầu không khí đã trở nên khẩn trương đến cực điểm…

“Hai người đang làm gì vậy?” Là tiếng của Diêu Vũ. Đúng lúc
cô ta đẩy cửa bước vào không ngờ lại nhìn thấy Lạc Tranh.

Thanh âm bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng,
lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh nặng nề xuyên thấu lòng Lạc Tranh, khiến
nàng như vừa trong cơn ác mộng bừng tỉnh, đôi mắt vừa rồi vốn rất lạnh lùng
cùng hung dữ giờ chuyển thành mờ mịt, hai đầu lông mày cũng nổi lên sự hoang
mang khó hiểu.

Nàng đưa mắt nhìn lại chính mình, nhìn lại Ôn Húc Khiên đã
sớm bị dọa cho xụi lơ, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lạc Tranh? Cô…sao lại tới đây?” Diêu Vũ chần chừ tiến lên,
ngập ngừng hỏi. Hai ngày trước, khi cô ta biết chuyện bên công tố đã rút đơn
kiện, cô ta cho rằng sau này có thể cùng Ôn Húc Khiên trải qua cuộc sống yên
tĩnh, không ngờ Lạc Tranh lại đột ngột trở về Hongkong, còn xuất hiện ở đây?

Lạc Tranh nghe vậy thoáng có chút giật mình, rồi sau đó mới
nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu như có khả năng, tôi cũng không muốn xuất hiện ở nơi
này.”

Giọng nói của nàng đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng cùng bình
thản như trước kia, tính cả ánh mắt của nàng cũng không nhìn ra bất kỳ sự thay
đổi nào nữa.

Diêu Vũ có chút nghi ngờ nhìn Lạc Tranh, nhìn tới Ôn Húc
Khiên mồ hôi đầm đìa lại càng có chút khó hiểu, ôm bụng đã khá lớn đi lên phía
trước…”

“Húc Khiên…anh sao vậy? Sao lại toát nhiều mồ hôi thế này?”

Ôn Húc Khiên dường như cũng không nghe được những lời ân cần
của Diêu Vũ, vẫn chằm chằm nhìn về phía Lạc Tranh, sự sợ hãi đối với nàng trong
lòng hắn càng sâu hơn…

“Ôn Húc Khiên, tôi hy vọng anh có thể biết rõ ràng tình thế
của mình. Trước kia anh đã làm ra những chuyện thương thiên hại lý thế nào,
chính bản thân anh biết rõ nhất. Nếu anh vẫn tiếp tục cố chấp sa vào đó, đến
cùng không biết còn chọc tới những phiền toái lớn thế nào nữa.” Lạc Tranh nhìn
hắn, lạnh nhạt lên tiếng nhưng trong lòng nàng không khỏi dâng lên một nỗi nghi
hoặc, không hiểu nổi tại sao bộ dạng hắn lại trông như thể vừa gặp quỷ như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3