Dặm đường vàng - Chương 32
Chương 32
- Weston phải không, cô
bé? - Nhân viên kiểm soát vé hỏi Janna. - Nếu vậy đến ga Ipswich, cô phải xuống
và chuyển sang mạng đường sắt địa phương. Cô muốn dùng trà không?
Janna đáp:
- Không, cảm ơn ông.
- Nếu cần ăn, mời cô
sang toa Nhà hàng, nơi đó cứ mười lăm phút lại một lần đổi khách.
Ông ta dùng kìm đặc
biệt bấm một dấu trên tấm vé xe lửa của nàng.
Janna ngả người ra lưng
ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ của toa tầu. Bên đường là quang cảnh xanh rờn của
vùng Sunfolk. Lúc này đã quá trưa. Bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng một đám mây
trắng rất cao bay chầm chậm. Giống hệt như một bức tranh phong cảnh của Turner.
Đây là lần đầu tiên Janna sang nước Anh, nhưng nàng cảm thấy rất quen thuộc với
phong cảnh nơi đây, nhờ những tác phẩm hội hoa. Anh thế kỉ mười tám và mười chín
nàng được nhìn thấy trong bộ sưu tập của Mark.
Chuyến sang Anh này
nàng không hề định trước. Janna định nghỉ lại Paris hai ngày rồi bay sang New
York, nhưng lúc gọi điện cho gia đình Janet Taylor biết tin về cái chết của con
gái họ, hai ông bà cụ Taylor đã tha thiết mời nàng sang chơi và kể tỉ mỉ những
gì nàng biết về con gái họ, nàng cũng muốn trao tận tay cho gia đình Janet
những kỷ vật ít ỏi mà Janet để lại. Thế là Janna quyết định sử dụng mấy ngày
nghỉ cuối tuần để thăm họ ở trang viên của gia đình Taylor tại vùng Sunfolk.
Nhưng đến lúc ngồi lên
tàu hoả. Janna lại nghi ngờ, không hiểu quyết định sang Anh như thế này có phải
là khôn ngoan không? Bởi nàng đang bải hoải không phải chỉ thể xác mà còn về
tinh thần. Vụ Janet Taylor chết một cách thảm thương đã đành, mà cả thái độ tồi
tệ, nhạt nhẽo của Derek sau đêm làm tình, phá trinh nàng tại quán trọ bên bờ
biển Singapore nữa. Cộng vào đó là cái tội của y sao biết tin về cái chết của
Janet mà không hề nói một câu với nàng. Để dễ dàng chiếm lĩnh thân xác nàng hay
sao?
Ngay hai ngày ở Paris
nàng cũng có được thảnh thơi đâu. Sau khi kiếm một phòng trọ rẻ tiền trong khu
phố Montmartre, Janna cất đồ đạc rồi xuống đường đi lang thang, cố sắp xếp lại
trí óc và làm rõ một số suy nghĩ nhưng không nổi.
Trong hai tư tiếng đồng
hồ, từ cuộc chạm trán nảy lửa với lão Wong đến lúc bước lên máy bay rời khỏi
Singapore, nàng gặp lại luật sư Soong. Ông người Hoa này cho biết đã thu xếp
xong việc bán ngôi nhà của Janet và hứa sẽ chuyển tiền cho nàng về Paris. Nhưng
khi ông hỏi ý kiến nàng về khoảnh đất Janet để lại, nàng vẫn lúng túng chưa
biết quyết định ra sao.
Janna thừa biết dù nàng
bán cho ai đi nữa, cuối cùng khoảnh đất ấy cũng về tay lão Wong. Và mong ước
của Janet là dành một chỗ cho trẻ em nhà nghèo chơi sẽ trở thành mây khói.
Janna nghĩ rằng ước vọng của Janet giữ khoảnh đất ấy lại cũng còn nguyên nhân
vì bà muốn gây khó dễ cho Wong là một loại người mà bà căm ghét. Vì vậy nàng
bảo ông luật sư người Hoa tạm thời chưa tính đến chuyện bán. Hãy làm nốt thủ
tục chuyển quyền sang cho nàng rồi sau đó hãy hay.
Tuy trị giá khoảnh đất
ấy không dưới mười triệu đô la nhưng trong khi chưa bán nó và cũng chưa nhận
được tiền bán ngôi nhà trên phố Hock Lam, Janna vẫn gần như rỗng túi. Hơn nữa
có về New York thì kiếm được việc ở đó cũng chẳng dễ gì. Nàng nghĩ đành phải
dựa vào bà công tước vậy. Nàng bèn gọi điện cho bà và bà cho mời nàng đến.
Bà công tước hẹn nàng
ba giờ chiều hôm sau, nhưng cuối cùng bà vẫn bắt nàng phải chờ gần một tiếng
đồng hồ trong phòng khách. Cuối cùng khi nàng bước ra gặp nàng, Janna thấy ngay
rằng tuổi tác đã tác động lên hình dạng người đàn bà này một cách khủng khiếp.
Bà gầy tọp và đã phải chống gậy mới đi nổi. Mái tóc bạc gần hết và khi bà chìa
tay ra cho Janna, nàng thấy bà run rẩy.
Bà nói giọng thều thào:
- Cô tha lỗi cho tôi đã
bắt cô phải đợi hơi lâu, cô em yêu quý của ta! Bây giờ tuổi già, ta định làm gì
cũng cứ phải kéo dài thêm gấp đôi mới làm xong. Chuyến bay từ Singapore về đây
thuận lợi chứ?
- Cháu vẫn còn bị say
phản lực đây này. - Janna đáp.
- Phản lực với chẳng
phản lực!
Bà công tước ngước mắt
nhìn cô gái một cách thảm hại:
- Ngày xưa đi đường còn
có cái khoái chứ ngày nay chỉ là thứ khốn khổ. Tàu xe đã mệt, máy bay phản lực
còn tốn sức lực hơn và chẳng thú vị gì hết. Cô làm với ông Wong thế nào? Một
năm rồi ý nhỉ?
- Cũng tổn sức quá,
thưa bà.
- Tôi thấy cô vẫn sống
được và trở về kia thôi?
- Nhưng người thân của
cháu thì không chịu nổi.
- Cô định nói đến bà
Janet Taylor chứ gì?
Janna gật đầu. Nàng
ngạc nhiên thấy tin gì bà công tước này cũng biết. Nàng đoán lão Wong đã kể cho
bà nghe.
- Bà có quen bà Taylor
ạ?
- Tôi không quen nhưng
tôi được nghe người ta kể rằng bà Janet Taylor là người tốt, rất tốt nhưng
không thức thời.
- Với Janet thì không
thể nói thức thời hay không thức thời. - Janet đáp lại gay gắt.
- Nếu vậy thì thông tin
tôi nhận được không chính xác. Chà, vậy thì nhiều thông tin khác có lẽ cũng sai
nốt.
- Thông tin nào thưa
bà?
- Tin cô được hưởng
thừa kế một khoảnh đất trị giá không dưới mười triệu đô lạ.
- Riêng điều ấy thì
thông tin bà nhận được chính xác.
- Cô tha lỗi cho tôi. -
Mụ già nói, vẫy tay. - Nhưng tôi không hiểu sao một người có ngần ấy tiền trong
tay lại nhờ tôi kiếm việc cho.
- Trong khi khoảnh đất
ấy chưa bán được thì cháu vẫn nghèo và cần kiếm sống. - Janna nói
- Nhưng cô chỉ cần chờ
ít lâu thôi.
- Hiện cháu vẫn chưa
quyết định đem bán khoảnh đất ấy.
- Tại sao? À, tôi hiểu
rồi. - Mụ công tước già ngồi im lặng như thể suy nghĩ điều gì đó.
Cô hầu bưng trà và thức
ăn nhẹ vào. Đợi cô hầu ra, bà già mới nói tiếp:
- Rất nhiều nhà doanh
nghiệp lớn bên Mỹ rất cần trợ lý kiểu như cô. Nhưng tôi không muốn giới thiệu
cô vì chính bản thân tôi đang rất cần người giúp việc.
Bà vừa nói vừa nhấm
nháp trà.
Bà nói tiếp:
- Cô thấy đấy, sức khỏe
của tôi hồi này sút nhanh quá, khiến tôi không thể làm nổi như ngày xưa. Cần có
người giúp tôi công việc quản lý ở đây. Và tôi nghĩ không ai làm công việc này
giỏi hơn cô, cô Janna ạ.
- Nhưng cháu chưa có
bằng cấp gì hết. - Janna đáp.
- Cô đã tốt nghiệp một
trường tinh tế nhất về giao thiệp xã hội, cô lại tích luỹ được bao nhiêu kinh
nghiệm sau một năm làm việc tại Singapore. Cô đã chứng tỏ cho mọi người thấy cô
thông minh, có nghị lực và khôn ngoan. Bởi làm việc với một người như ông Wong
đâu phải là dễ!
Janna hỏi:
- Vậy cháu phải làm
những công việc gì ạ?
Mụ công tước giải
thích:
- Trước hết là tuyển
chọn. Hiện ở Hoa Kỳ có rất nhiều trường Cao đẳng tu nghiệp kiểu như của bà
Genevieve Fleury khởi xướng, điều đó càng chứng tỏ hoạt động của tôi đạt kết
quả tốt và được mọi người tín nhiệm.
- Cháu nghĩ không thể…
Bà công tước ngắt lời
Janna:
- Khoan, nghe tôi nói
nốt. Tôi mời cô không phải chỉ để làm công mà còn hơn thế. Tôi muốn cô trở
thành cộng sự. Cô hưởng lương và những khoản chi phí trong công việc đã đành,
nhưng tôi hy vọng cô sẽ đem số tài sản mà cô thừa kế được góp vào hãng và thành
một trong hai chủ hãng cùng với tôi.
Đề nghị của bà công
tước bất ngờ đến nỗi Janna đành trả lời:
- Xin bà để cháu suy
nghĩ thêm đã.
Bà già nói:
- Tôi có vội vã gì đâu.
Cô chưa cần phải trả lời ngay. Và tôi cũng phải để cô đi, bởi tối nay cô còn
phải đến khách sạn Maxim dự tiệc.
Janna chợt nhớ, cách
đây đúng một năm cũng vào ngày này, do hơi men vào, nàng đã bốc lên và hứa sẽ
đăng cai dự tiệc sang năm, mời tất cả các bạn học từ khắp năm châu về dự.
Nàng thú nhận:
- Vậy mà cháu quên bẵng
đi mất.
Bà công tước an ủi:
- Nhưng các bạn cô
không quên. Họ đã tính sẽ làm cô bất ngờ. Nhưng bây giờ cô đã biết. Tôi hy vọng
cô sẽ không làm cho các bạn cô cụt hứng.
Ba tiếng đồng hồ sau,
Janna bước vào khách sạn Maxim, trong bộ váy của hiệu thời trang Balenciaga. Bộ
y phục đã mặc nhiều, hơi cũ, váy thì dài thườn thượt. Không ai để ý thấy, cho
đến khi nàng bước vào phòng tiệc, giữa lúc Elke Kruger đang kể chuyện cô làm
việc ở Beveely Hills.
- Janna! - Elke hét
lên, lao ra cửa đón và ôm hôn người bạn thân thiết. - Trông bạn mới ly kỳ làm
sao!
Janna rất muốn đáp lại
bằng một lời khen bạn nhưng không nổi. Elke dáng phờ phạc, da mặt xanh bủng và
nụ cười thì gượng gạo, không giống năm ngoái chút nào. Nàng cố không để lộ đã
nhìn thấy sự tàn tạ của bạn:
- Ôi, được gặp bạn mình
mừng quá!
Elke hỏi:
- Bên Singapore thế
nào?
- Nóng nực và ẩm thấp
khủng khiếp!
- Và cũng dâm dật nữa
chứ, đúng không nào? - Cô gái Đức nâng cốc lên. - Vậy là Janna đã đến rồi và
thế là mình không còn ao ước gì hơn!
Các bạn gái khác đều
cùng nâng cốc chúc mừng Janna. Nàng thấy họ đều đã say, nhưng vẫn nhận thấy rõ
sự thay đổi trên dáng vẻ mọi ngừơi. Sau một năm vào đời, tất cả đều trưởng
thành vượt bậc. Từ những thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, họ đã trở thành những
mệnh phụ già dặn. Chất tươi đẹp tuổi trẻ đã được thay thế bằng vẻ chán chường
của tuổi chín chắn.
Bữa tiệc do Elke đăng
cai. Mỗi cô đều kể về công việc của mình.
Eugenie Schiele xinh
đẹp, tóc đen, làm việc cho một triệu phú tư bản người Bolovia và chuyên theo
ông ta đi khắp châu Mĩ La Tinh. Cô kể:
- Ông ta rất đáng mến,
chỉ phải cái tội mắc chứng đồng tính nặng. Nhiệm vụ của mình là đi bên cạnh để
mọi người tưởng ông ta là người tình dục bình thường. Chân của mình là chân vừa
nhân tình vừa nữ nô. Thiếu mình là ông ta lộ ngay chất “á” ra.
- Đấy cũng là một kiểu.
- Một cô cười vang.
Eugenie nói:
- Và còn nhiều thứ khác
nữa chứ. Lão chủ tịch công ty Matto phát hiện ra một trữ lượng thiếc lớn nhất
thế giới, nhưng lão giữ kín. Mình phát hiện ra liền báo cho chủ mình và thế là
ông chủ mình được một khoản lời rất lớn.
Elke nói:
- Mình hy vọng bạn được
ông ta thưởng hậu chứ?
- Ông ta rất hào phóng.
- Eugenie xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay và cổ tay đeo dây chuyền
bằng bạch kim. - Ông ta còn thưởng cho mình khá nhiều cổ phiếu nữa, để mình giữ
kín chuyện đó.
Solange Perauer, cô gái
Pháp thì làm thư ký riêng cho một tỷ phú đóng tàu Hy lạp, đã phải lòng ông ta
nhưng không thể lấy ông ta vì ông ta đã có vợ và lại hơn cô đến ba chục tuổi.
- Anh ấy sẽ li dị vợ,
sau khi mình sinh con, chỉ năm tháng nữa thôi. - Cô tự tin nói.
Lúc các bạn dồn dập hỏi
chuyện Solange thì Elke lẻn ra buồng vệ sinh. Tính Elke hay sốt ruột mỗi khi
câu chuyện nào kéo quá dài và cô thường bỏ đi bất chợt như thế.
Nhưng hôm nay, Janna có
cảm giác Elke không được khoẻ. Nàng đang tính ra xem bạn làm sao thì đã thấy
Elke quay vào, mặt mày lại tươi tỉnh như không có chuyện gì xảy ra.
Và cũng như lần trước,
đến nửa đêm thì cuộc vui tàn, mọi người ra về, chỉ còn lại đôi bạn Elke và
Janna.
Elke hỏi:
- Ta làm một ly rượu
mạnh trước khi đi ngủ chứ?
Janna đáp:
- Mình mệt bã người
rồi.
- Không sao! Cố lên một
chút! Ta sẽ trở lại cái quán ở xóm Montmartre, nơi hai chúng mình đã ngồi với
nhau đến khuya, trước hôm cậu đi Singapore.
Cảm thấy bạn đang cần
có người ở bên cạnh để khỏi thấy cô đơn trơ trụi, Janna đành nể lòng nhận lời.
- Thôi cũng được. Nhưng
chỉ mỗi đứa một ly cônhắc thôi nhé.
Trước khi đi ra, Elke
xin lỗi và chạy vào nhà vệ sinh. Từ đầu bữa tiệc đến giờ, đây là lần thứ năm
hay thứ sáu Elke chạy vào phòng vệ sinh. Janna rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng
bạn bị rối loạn tiêu hoá. Tính nếu đợi bạn thì lâu, khuya mất, Janna bèn gọi
chủ nhà hàng để tính tiền.
Ông ta nói:
- Thưa cô mọi khoản đã
được trả cả rồi. Cô Kruger đã nhận trả toàn bộ bữa tiệc tối nay.
Janna thở phào nhẹ
nhõm. Năm ngoái nàng đã hứa năm nay sẽ đăng cai và từ đầu bữa tiệc nàng cứ lo
trả tiền xong cho bữa tiệc này thì nàng sẽ cạn túi và không còn gì để chi dùng
nữa.
Hai mươi phút rồi mà
vẫn chưa thấy Elke ra. Janna cảm thấy có chuyện gì không ổn đây. Nàng bèn chạy
đi tìm. Vừa mở cửa nhà vệ sinh, nàng nghe thấy tiếng ồn ào trong đó. Elke đang
to tiếng với một nữ nhân viên khách sạn.
Elke nói:
- Mụ này ăn cắp tiền
trong xắc của tôi!
- Nói dối! - Nữ nhân
viên dáng cao lớn, chắc nịch, tóc hoa râm, giận dữ cãi.
Hai người cãi nhau bằng
tiếng Đức và Janna thoáng thấy chữ Do Thái. Cuộc đấu khẩu ngày càng gay gắt.
Elke đã định đánh người kia nhưng chưa kịp thì nữ nhân viên khách sạn đột nhiên
ôm mặt khóc nức nở nên cô lại thôi.
- Ta ra khỏi nơi này
đi. - Elke nói.
Cô nhấc túi xắc nhưng
lại chỉ cầm có một bên quai cho nên đổ hết những thứ đựng bên trong ra sàn. Một
ống thuốc rớt xuống vỡ, làm tung bụi trắng đựng trong ống.
- Ấy chết! - Elke hốt
hoảng quỳ xuống, cố lấy ngón tay nhón thuốc cocain lên, nhưng ngừng lại vì bị
một mảnh thuỷ tinh đâm vào tay. Nhấc ví lên, bỏ mặc những thứ rơi dưới đất,
Elke kéo bạn bước ra khỏi phòng vệ sinh.
- Chuyện gì thế?
Janna hỏi khi họ đi
xuống phố. Elke không trả lời, gọi tắc xi và bảo tài xế chở họ đến quán cà phê
phố Montrmartre. Trong xe, Elke im lặng. Mặt cô tái nhợt và hai bàn tay hết nắm
vào thành quả đấm lại mở ra, như thể túm lấy vật gì đó, buông ra rồi lại túm
lấy. Mãi đến khi đôi bạn ngồi vào trong quán tồi tàn và đã uống một lúc rồi,
Elke mới trả lời. Thân thể cô vẫn còn run rẩy như chiếc lò xo.
- Chuyện ấy chẳng đáng
gì, quên nó đi! - Elke nói.
- Nhưng tại sao bạn lại
giận dữ người phụ nữ ấy thế?
- Mụ ta đáng phải như
thế.
- Nhưng mình có thấy
bạn hung dữ như thế này bao giờ đâu.
- Sao cậu biết. Cậu cho
là cậu hiểu rõ mình lắm à? - Elke hỏi bằng giọng xấn xổ, giận dữ.
Janna nhớ lại cặp mắt
của Elke lúc nãy cuồng dại y hệt nàng đã thấy hôm ở nhà hoàng thân Gozini, lúc
cô ta nằm khỏa thân trên sàn bục trong cơn điên loạn tình dục.
Nàng nói:
- Mình thấy lúc này cậu
nên về khách sạn nghỉ. Để mình đưa cậu về, Elke!
Elke gầm lên:
- Đừng có làm cái bộ
quan tâm đến người ta! Mình đã ngán cái trò đó của Joe Dawson lắm rồi.
- Joe Dawson à? Nhưng
anh ấy làm sao?
- Hắn thật là thứ người
không chịu nổi. - Elke đã uống cạn ly rượu mạnh và gọi thêm ly nữa.
- Mình gặp lại hắn ở
Los Angeles. Joe đang học trường Đại học tổng hợp California. Hai chúng mình
nối lại tình thân. Hai đứa lại bị hút vào nhau khủng khiếp, sau một tháng cùng
đi chơi Acapulco. Thế là hắn hỏi cưới mình…
- Cậu chịu không, Elke?
Cô gái gật đầu:
- Mình nghĩ lấy hắn sẽ
có lợi cho mình. Thế là hắn bỏ học ngay. Joe quá nhiều tự ái và không chịu để
mình bao. Hắn xin vào làm ở cảnh sát. Cậu thử nghĩ xem mình làm sao sống nổi
với cái lương cảnh sát quèn ấy?
- Chà. Nhưng sau đó thì
sao?
- Hai đứa sống với nhau
được ba tháng. Joe coi mình như con nít và hắn dạy dỗ mình đủ thứ. Nào phải làm
thế này, phải làm thế kia, phải sống thế này phải sống thế nọ. Kiểu đối xử như
thế làm mình ngán đến tận cổ. Ông bầu điện ảnh mình cộng tác hồi đầu năm, bây
giờ chuẩn bị làm một phim mới và ông ta mời mình cùng đi với ông ta…
- Thái độ Joe ra sao?
Elke nhún vai:
- Từ hôm đó mình không
gặp lại hắn nữa.
- Vậy là hai người đã
ly dị rồi sao?
- Cũng có thể hắn đã
xin ly dị đơn phương rồi, nhưng mình chẳng biết…
Elke ngồi đờ đẫn như
tượng gỗ một lúc lâu, mắt đăm đăm nhìn vào ly rượu như thể tìm lời giải đáp cho
những câu hỏi của cô trong màu hổ phách kia. Đột nhiên hai vai cô rung lên và
cô bắt đầu nức nở khóc.
Janna vội nắm cánh tay
bạn lôi đi:
- Ta về thôi, cậu cần
phải nghỉ ngơi đôi chút…
Elke mặc cho bạn dìu đi
ra ngoài quán, khi Janna gọi tắc xi thì cô lắc đầu.
- Bà bô mình vừa từ
Buenos Aires đến Paris và cùng ở một phòng với mình tại khách sạn Vua George đệ
Ngũ cho nên mình không muốn đếm đó… Nhất là từ lúc này…
Trời vẫn còn mưa nhưng
Elke hình như không thèm để ý, vẫn đi dọc theo đường phố, chốc chốc lại đưa
chai rượu lên tu, chai rượu cô mang theo từ trong tiệm cà phê. Trước khi tu, cô
nuốt mấy viên gì đó màu sắc khác nhau. Rượu hình như để chiêu những viên thuốc
đó.
Janna đuổi kịp, họ đi
bên nhau nhưng không ai nói gì, cho đến lúc họ ra tới đường ven sông Seine.
- Chuyện gì mình nhúng
tay vào đều hỏng! Chắc số kiếp mình như thế. Mình không thiết gì trên đời này
nữa. Cho nên cuộc hôn nhân mình với Joe Dawson rồi cũng lại chẳng đi đến đâu.
Ôi, mình đã sống suốt cả cuộc đời trong một khí dối trá…
- Dối trá ư? Sao lại
thế?
- Bạn không hiểu được
đâu, Janna!
Đoán thấy bạn đang suy
sụp tinh thần ghê gớm, Janna gọi tắc xi và dìu cô vào xe. Cô gái Đức ngồi gục
đầu, cằm tựa lên ngực và đầu lắc lư theo nhịp trong lúc xe chạy theo đường phố
hết ngoặt phải, lại rẽ trái về phía khách sạn Vua George đệ Ngũ. Elke như mê
đi, không biết gì nữa. Janna dìu bạn ra ngoài xe và Elke ngã ngay xuống chỗ ống
máng. Nhân viên gác cửa khách sạn bèn đỡ và dìu cô về phòng. Janna cũng dìu một
bên.
Nàng dặn nhân viên
khách sạn:
- Ông báo bác sĩ của
khách sạn là có ca cấp cứu rồi cho người báo phu nhân Kruger, thân mẫu của cô
Elke biết tình hình của con gái bà.
Khi nhân viên khách sạn
đi ra, Janna cởi quần áo cho bạn và dìu Elke lên giường. Elke vẫn run lẩy bẩy,
thỉnh thoảng lại co giật cho nên Janna không dám buông bạn, vẫn ôm bạn trong
tay và đợi bác sỹ đến.
- Sao vậy? - Viên bác
sĩ to béo, má phính, lấy chiếc ống nghe trong chiếc vali nhỏ, nghe tim bệnh
nhân.
Janna thuật lại tình
trạng của cô bạn từ lúc tối cho đến giờ, nghĩ rằng cần làm như thế để bác sĩ
chuẩn đoán. Nàng kể cả việc Elke nuốt mấy viên thuốc và dùng cocain.
- Cô lầm rồi đấy, tiểu
thư! - Một giọng nói vang lên ngay sau lưng Janna. - Con gái tôi không bao giờ
dùng ma tuý.
Janna quay đầu lại,
thấy một phụ nữ dáng cao, rất đẹp, tóc vàng và mặc tấm áo dài bằng xoa.
Bác sĩ nghiêm nghị nói:
- Thưa phu nhân, con
gái bà rất yếu. Xin phép bà cho tôi gọi xe cấp cứu đưa tiểu thư đến bệnh viện…
Bà Kruger cầm tay con
gái xem thử, nói:
- Bệnh viện tư thì
được. Xin ông gọi điện cho bác sĩ Frenay. Ông ta biết rõ bệnh tình của con gái
tôi và biết phải chữa như thế nào.
Viên bác sĩ của khách
sạn vội vã chạy ra khỏi phòng. Bà Kruger quay sang phía Janna nói:
- Cô giúp đỡ con gái
tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng bây giờ con gái tôi đã có thầy thuốc giỏi trông nom,
tôi xin cô hãy về cho.
Thấy bị đuổi, Janna
bước ra. Nhưng đến cửa, nàng nhìn lại, thấy mắt Elke vẫn mở nhưng không có chút
sinh khí nào ở trong đó.

