Cuồng vọng phi nhân tính - Chương 36
Chương 36: Cát bụi lại
trở về với cát bụi
Dương Cẩm Trình lặng lẽ
đứng trước bàn làm việc nhìn sợi dây thép trên cổ người chết, thở dài, lấy từ
trong túi ra một chiếc USB lắp vào máy vi tính, sau khi di chuột bấm mấy lần
rồi quay màn hình về phía Phương Mộc.
“Cậu tự xem lấy nhé.”
Đó là hai đoạn video.
Đoạn thứ nhất, trợ lý Trần Triết đến đưa công văn, thấy Dương Cẩm Trình không
có ở trong phòng, sau khi nhìn ngó xung quanh liền ngồi sau bàn làm việc, lắc
la lắc lư trong chiếc ghế to rộng ấy, lại còn cầm chiếc cốc đựng nước trà của
Dương Cẩm Trình lên uống một ngụm.
Đoạn thứ hai: Chính là
đoạn quay cảnh thầy Châu siết cổ chết Trần Triết.
“Hắn chính là tên T mà
các cậu đang tìm.”
“Vì sao tôi phải tin
ông?” Phương Mộc nhìn vào mặt Dương Cẩm Trình, “Ông có chứng cứ gì không?”
Dương Cẩm Trình cười, lộ
vẻ mệt mỏi, “Anh chắc chắn biết câu trả lời của tôi. Nhưng anh có thể cầm ảnh
của Trần Triết đến cho Khương Đức Tiên và Quách Nhụy xem, chỉ cần nhìn thái độ
của họ, cậu sẽ biết tôi nói đúng hay sai. Cậu không giống những người khác, tôi
tin rằng cậu có khả năng phân biệt.”
“Thế thầy Châu vì sao
lại phải giết Trần Triết?”
“Anh có thể kiểm tra túi
của Trần Triết, ở đó chắc chắn có một cái sim điện thoại.” Dương Cẩm Trình chỉ
vào Trần Triết, “Hắn ta gọi điện cho thầy Châu, nói tôi là anh T, để cho thầy
Châu đến giết tôi.”
“Về sau thì sao?”
“Trần Triết đã thèm
thuồng vị trí của tôi đã lâu rồi. Trong đoạn video vừa nãy cũng có thể nhìn
thấy - thậm chí hắn ta còn bắt chước cả tôi đeo mặt nạ dưỡng da, dùng cốc của
tôi uống nước. Nhưng rất không may cho hắn, tôi đã pha thuốc mê trong cốc nước
ấy, thằng cha đen đủi này uống phải liền lăn ra ngủ, làm con ma thay cho tôi.”
“Ông đã cho thuốc mê vào
cốc của mình à?”
“Đúng vậy. Bởi vì tôi bị
mất ngủ rất nặng, muốn ngủ phải có nó, chỉ có điều chưa kịp uống.” Dương Cẩm
Trình quay người về phía Phương Mộc, Cậu cảm thấy lý do đó có hợp lý không?”
Phương Mộc tái mặt, bước
gần hơn một bước, “Ông làm cách nào thuyết phục tôi đó không phải là kế hoạch
của ông?”
“Tôi vốn không định
thuyết phục cậu!” Dương Cẩm Trình không hề nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt Phương
Mộc, “Nhưng cậu cũng không có cách nào chứng minh đó là kế hoạch của tôi, đúng
không?”
Phương Mộc nhìn ông ta
một lúc rồi chậm rãi nói: “Ông đã biết thầy Châu sẽ đến giết mình, cho nên tìm
cách lừa cho Trần Triết uống cốc nước của ông, đợi cho hắn hôn mê, ông đã phủ
mặt nạ dưỡng da lên mặt anh ta, sau đó lặng lẽ chờ thầy Châu đến giết người.
Như thế, ông vừa trừ khử được Trần Triết, lại ép buộc được thầy Châu phải chết,
đúng không?”
Dương Cẩm Trình cười mà
như không cười, không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.
Dưới lầu bỗng vọng lên
tiếng còi ú, Dương Cẩm Trình bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, rồi quay lại nói:
“Cảnh sát đến rồi. Sau khi họ bước vào phòng làm việc này, tôi sẽ không nói gì
nữa. Cậu còn điều gì cần hỏi nữa không?”
Phương Mộc không nói gì
chỉ nhìn ông ta, răng nghiến ken két.
Thất bại, thất bại thảm
hại.
“Thôi được.” Dương Cẩm
Trình cười, “Cuối cùng tôi khuyên anh một câu, đừng áp dụng hình thức điều tra
nào với tôi. Anh cũng tự biết, như thế không có giá trị gì, chỉ làm lãng phí
thời gian của anh và tôi mà thôi.”
Phương Mộc cảm thấy mọi
mạch máu trong người đều dồn cả lên đầu. Anh bất ngờ thò tay ra thắt lưng mở
bao súng...
“Đừng, đừng, đừng.” sắc
mặt Dương Cẩm Trình biểu hiện như đang đối diện với một đứa tré lổ mãng nghịch
ngợm, “Ở trong phòng này còn có con mắt thứ ba đấy, cậu đừng có mà ngu ngốc
thế.”
Cửa bị đẩy mạnh ra, Biên
Bình và Trịnh Lâm bước vào, nhìn thấy Phương Mộc và Dương Cẩm Trình đang đối
diện nhau, cả hai người bất ngờ đứng ngây ra.
“Phương Mộc, đây là...”
Phương Mộc bỗng nhiên
giơ một tay lên, ra hiệu cho Biên Bình đừng hỏi nữa. Anh gần như mất hết sức
lực, loạng choạng bước qua hai người đồng nghiệp, từ từ đi ra cửa.
“Cảnh sát Phương!” Dương
Cẩm Trình đột nhiên gọi tên anh ở đằng sau, giọng chứa đầy bi thương, “Thực ra
tôi cũng rất buồn trước cái chết của thầy Châu.”
Phương Mộc không quay
đầu lại, cũng không dừng bước, đi thẳng ra ngoài.
Vụ án mạng ở Sở Nghiên
cứu Tâm lý thuộc viện Khoa học thành phố C đã kết thúc điều tra. Đoạn video thu
được ở hiện trường đã đủ tài liệu chứng cứ chứng tỏ Châu Quốc Thanh (nguyên là
Châu Chấn Bang) chính là hung thủ giết chết Trần Triết. Kẻ tình nghi giết người
Châu Quốc Thanh đã sợ tội tự sát, vụ án khép lại.
Vụ án giết người hàng
loạt Giáo hoá trường đi vào bế tắc. Do thiếu chứng cứ, Khương Đức Tiên và Quách
Nhụy chỉ bị giám sát ở nơi cư trú, nếu trong 12 tháng, cảnh sát không tìm được
chứng cứ thì phải bãi bỏ việc cưỡng chế.
Ở một quán trà bên cạnh
bệnh viện thuộc trường Đại học Y, Phương Mộc đang ngồi đối diện với Khương Đức
Tiên và Quách Nhụy.
Quách Nhụy ngồi im chẳng
hề động lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện bên kia đường, toà nhà lớn màu xám
của viện Nội trú lặng lẽ đứng đó từ lâu. Còn Khương Đức Tiên không hẳn nhìn
thẳng vào Phương Mộc, nhưng khuôn mặt anh ta gần như chết hẳn theo lời nói của
Phương Mộc.
“Toàn bộ tình hình đã
xảy ra là như vậy.” Phương Mộc bày ảnh của Trần Triết lên mặt bàn, “Hắn chính
là anh T, đúng không?”
Quách Nhụy chỉ liếc qua
tấm ảnh một cái rồi lại quay ra nhìn tòa nhà của viện Nội trú. Khương Đức Tiên
ngắm nhìn tấm ảnh rất lâu, nhìn sắc mặt anh ta Phương Mộc khẳng định sự phán
đoán trong lòng.
“Vì sao anh lại muốn nói
với chúng tôi những điều này?” Một lúc sau, Khương Đức Tiên mới mở miệng một
cách khó khán.
“Chẳng vì sao cả.”
Phương Mộc lại châm thêm một điếu thuốc, “Là một luật sư, anh thừa biết chúng
tôi không đủ chứng cứ để khởi tố anh. Nhưng việc này không can hệ gì, tôi chỉ
cảm thấy nên cho anh chị biết rõ chân tướng của sự việc.”
Ba người lại trở nên im
lặng.
Bỗng nhiên, Quách Nhụy
đứng lên, hướng về phía Khương Đức Tiên và Phương Mộc cười một cái. Cô ta gầy
đến mức chỉ còn cái xác, không thể tả hết được sự kỳ dị và thê thảm trong điệu
cười ấy.
“Đến giờ vào thăm rồi!”
Nói xong cô ta cầm túi
xách, vội vã đi ra khỏi quán.
Đứng bên trong cửa sổ
kính, Phương Mộc nhìn theo Quách Nhụy gầy trơ xương đi qua đường, chạy vào
thang máy của viện Nội trú.
“Cảnh sát Phương!”
“Hả?” Phương Mộc quay
lại, Khương Đức Tiên lần đầu tiên nhìn anh, như có điều muốn nói nhưng chợt
ngừng lại.
“Anh nói đi!” Phương Mộc
hiểu được tâm sự của Khương Đức Tiên, “Tôi không mang theo thiết bị ghi âm.”
Khương Đức Tiên gượng
cười, mắt nhìn ra cửa sổ.
“Thực ra, sau khi giết
người xong, tôi cũng không cảm thấy thanh thản. Tôi tin rằng, những người khác
cũng cảm thấy như tôi.”
Phương Mộc không biểu lộ
tình cảm gì, nhìn Khương Đức Tiên, trong lòng dần dần dịu xuống.
“Chúng tôi thừa nhận tất
cả.” Khương Đức Tiên hạ giọng nói: “Hãy cho tôi và Quách Nhụy một ít thời
gian.”
Phương Mộc dụi tắt đầu
mẩu thuốc vào gạt tàn, thở dài.
“Tuỳ anh thôi!”
Nói xong Phương Mộc đứng
dậy đi ra khỏi quán.
Trên sân ga tàu hỏa
thành phố C, Liêu Á Phàm lưng đeo cặp sách bồn chồn nhìn khắp bốn phía, chốc
chốc lại nhìn lên đồng hồ đeo tay bằng nhựa.
Cứ mỗi lần tiếng còi hơi
vang lên, lại có một đoàn tàu tiến vào ga. Hàng đoàn người tay xách bao lớn bao
nhỏ hành lý xuống tàu, lại hàng đoàn người tay xách bao lớn bao nhỏ hành lý lên
tàu. Trên cái loa của nhà ga một giọng nói khô khốc thiếu cảm tình nhắc đi nhắc
lại: “Vận chuyển hài hòa, xuất hành thuận lợi, đề nghị các quí khách...”
Tiếng còi của người điều
độ viên đã cất lên, một nhân viên toa xe xông đến bên Liêu Á Phàm quát lên: “Cô
có lên tàu không?”
Liêu Á Phàm nhìn lần
cuối cùng ra phía cửa ga người ra vào như mắc cửi, nghiến răng, quay người nhảy
lên toa tàu đang từ từ chuyển động.
Tiểu khu Trí Uyển,
Trong nhà Dương Cẩm
Trình là một đống bừa bộn, quần áo, sách vở, tài liệu bày khắp nơi trong phòng.
Dương Cẩm Trình mồ hôi đầm đìa đang cố gắng đậy cái va li đã được xếp đầy lại.
Đằng sau, trong phòng
ngủ của Dương Triển vang lên tiếng đập phá liên tiếp, tiếng chai thủy tinh đập
vào tường, có cả tiếng cố cậy ổ khoá cửa cành cạch.
Dương Cẩm Trình mặt tái
xanh lại cầm lên một cái va li, xếp tất cả những bằng khen, giấy khen bày trong
thư phòng cố nhét vào, vừa định kéo khoá lại thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Dương Cẩm Trình nhìn qua
kính mắt mèo, thì ra là người hàng xóm.
Dương Cẩm Trình rủa thầm
một câu, mở cửa ra, sốt ruột hỏi: “Gì thế?”
“Tiến sĩ Dương, nhà ông
ầm ĩ mấy tiếng đồng hồ rồi, ngay cả ti vi tôi cũng không xem nổi...”
“Ông có thể đi tố cáo
với ban quản lý nhà!” Dương Cẩm Trình cắt ngang, rồi đóng cửa lại để mặc ông
hàng xóm đứng đó.
Vừa quay trở lại phòng
khách lại nghe thấy tiếng Dương Triển gào thét: “Thả con ra đi! Thả con ra đi!”
Dương Cẩm Trình lòng dạ
rối bài, hét lên: “Mẹ mày, câm miệng lại cho tao nhờ!”
Tiếng kêu gào trong
phòng ngủ bỗng dưng im bặt. Dương Cẩm Trình thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau
mồ hôi trán, kéo một cái ghế, hạ di ảnh của vợ xuống, sau khi lau chùi qua loa,
cẩn thận bỏ vào một cái hộp đựng đầy bọt nhựa.
Bỗng nhiên, mũi ông ta
ngửi thấy có mùi khét. Dương Cẩm Trình khịt khịt mũi, lập tức biết được cái mùi
khét ấy xuất phát từ trong phòng ngủ của thằng con.
Dương Cẩm Trình luống
cuống lấy chìa khoá, mở cửa ra xem. Dương Triển mặc đồ chuẩn bị đi ra ngoài
đang dùng bật lửa đốt ga trải giường.
Dương Cẩm Trình không
kìm nén được nữa, ông ta nắm tóc thằng con, tát cho nó hai cái thật mạnh, lại
đá cho nó một cái văng vào góc nhà.
“Mẹ mày, định làm gì
hả?” Dương Triển mồm miệng rớm máu cố gắng bò dậy, hướng về phía Dương Cẩm
Trinh gào lên: “Con không đi! Con không ra nước ngoài đâu!”
Dương Cẩm Trình mặt đỏ
lên tiện tay bê cả bể cá trên bàn, ném mạnh về phía nó.
Chiếc bể cá rơi cách bên
trên đầu Dương Triển không đến nửa mét, vỡ tan trong chớp mắt. Cá, nước, mảnh
thuỷ tính vỡ rơi lả tả xuống cạnh người Dương Triển. Thằng bé sợ quá kêu thét
lên, hai tay ôm đầu, nấp vào góc phòng run lẩy bẩy.
“Mẹ mày còn quậy nữa ông
đánh chết” Nói xong, Dương Cẩm Trình hâm hâm lôi tấm ga trải giường còn đang
bốc khói đi vào phòng vệ sinh.
Ném tấm ga trải giường
vào chậu rửa, Dương Cẩm Trình bực tức trở lại phòng khách tiếp tục sắp xếp hành
lý, mồm tiếp tục chửi bới:
“Đồ ngu! Bố mày vất vả
thế này là vì cái gì? Không phải vì mày thì là vì con mẹ mày à! Cả đời tao đã
gây nên tội tình gì mà lại sinh ra cái thằng ăn hại như mày cơ chứ...”
Dương Cẩm Trình mải mê
lật giở kiểm tra những tư liệu thư tịch, có cái ông ta trực tiếp vứt bỏ, có cái
cho vào va li hành lý nên không cảm thấy Dương Triển đã đứng ngay đằng sau như
một bóng ma.
Ông ta lại càng không
nhìn thấy Dương Triển đang cầm trong tay một khẩu súng côn quay.
Dương Triển mặt giàn giụa
nước mắt thổn thức không ra lời, hai mắt đỏ lừ chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
Nó run rẩy giơ súng
lên...
Người cảnh sát trật tự
tiến sân ga đã chú ý đến thằng bé mấy ngày nay. Hàng ngày nó đều xuất hiện rất
đúng giờ trên sân ga, sau đó nó chăm chú quan sát những người khách chuẩn bị
lên tàu, như đang tìm người nào đó.
Ngày thứ 4, sau khi đoàn
tàu chuyển bánh, nó hình như đã thôi ý định tìm kiếm. Sau khi đứng hồi lâu trên
sân ga, nó đến xe bán đồ ăn mua một cái bánh hamburger và một lon cô - ca, ngồi
trên ghế đợi tàu thong thả ăn hết. Sau đó, nó đặt cái khuyên tròn trên nắp lon
cô - ca vào lòng bàn tay, lật đi lật lại chăm chú ngắm nhìn rồi ném cái lon
rỗng ra xa.
Cái vỏ lon trống rỗng
lăn lông lốc trên mặt đất, cuối cùng lọt xuống dưới đường kẻ, nằm im lìm giữa
hai thanh ray.
Người cảnh sát thấy
thằng bé đi về phía mình, bước đi ung dung, sắc mặt bình thản.