Cuồng vọng phi nhân tính - Chương 35 part 2

Cái nồi hơi méo mó nằm
chỏng chơ trên mặt đất, nhà bếp cũng chỉ còn lại mấy viên gạch vỡ. Căn nhà nhỏ
hai tầng của Thiên sứ Đường tuy chưa bị sập, nhưng những bức tường bên cạnh nhà
bếp cũng bị phá thành những vết nứt nhìn thấy mà động lòng. Mấy đứa trẻ lớn
tuổi một chút xin nghỉ học, dẫn những đứa trẻ khác dọn dẹp nhà cửa. Không ai
nói gì, cũng không ai kêu đói, những đứa trẻ mặt đầy bụi bặm lặng lẽ vận chuyển
những viên gạch vỡ, chốc chốc lại nhìn trộm thầy Châu đang ngồi đờ đẫn.

Không biết từ khi nào
đám mây đen nặng nề lại bắt đầu dần dần tụ lại trên đỉnh đầu, dưới màn trời màu
xám tro căn nhà hai tầng nhỏ bé của Thiên sứ Đường như lung lay sắp đổ.

Đầu óc thầy Châu hoàn
toàn trống rỗng, ông không nghĩ về căn nhà nhỏ này nếu mất đi thiết bị sưởi ấm
thì sẽ ở đâu, cũng không nghĩ đến chị Triệu và Nhị Bảo đang ở trong bệnh viện,

Không còn Thiên sứ Đường
nữa rồi.

Thầy Châu ngẩng đầu lên
nhìn bầu trời màu xám chì, bỗng nhiên bật cười.

Dương Cẩm Trình sắc mặt
u ám lần lượt bày những vật trong tay ra bàn.

“Trong cái USB này là
toàn bộ tư liệu và con số nghiên cứu, còn có cả bài luận văn tôi định sẽ đọc ở
hội nghị Nghiên cứu thảo luận quốc tế S, cậu có thể đổi thành tên của mình; đây
là thư giới thiệu tôi viết cho các anh lãnh đạo tỉnh, hy vọng các anh ấy sẽ tôn
trọng ý kiến của tôi. Đây là đơn xin từ chức của tôi, cậu có thể cùng gửi đi;
Đúng rồi, còn cái này...” Dương Cẩm Trình rút trong ngăn kéo ra một cái phong
bì, “Vé máy bay tuần sau.”

Trần Triết không giấu
nổi vẻ vui mừng, nhưng hành động rất cẩn thận.

“Vì sao anh lại quyết
định từ bỏ tất cả?

“Tôi chưa từng nghĩ mình
sẽ từ bỏ.” Mặt Dương Cẩm Trình giống như một miếng sắt, “Nhưng so sánh với các
thứ khác, tôi càng tôn trọng nghề nghiệp của mình.”

Trần Triết mở to mắt
ngắm nhìn Dương Cẩm Trình từ đầu đến chân.

“Những thứ cậu cần không
ngoài danh lợi và địa vị.” Dương Cẩm Trình cụp mí xuống, “Được, những thứ đó
tôi đều có thể cho cậu. Nhưng cậu phải đáp ứng với tôi một điều kiện: Mời tôi
làm cố vấn sở Nghiên cứu. Như thế, thứ nhất, tôi có thể giúp cậu hoàn thành kế
hoạch này; Thứ hai, tôi tuy lùi về hậu trường nhưng vẫn tận mắt nhìn thấy thành
quả nghiên cứu của tôi đối với sự thay đổi thế giới.”

Trần Triết gật đầu,
“Được, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.”

“Thế thứ tôi cần đâu?”

Những lời nói của Dương
Cẩm Trình khiến cho Trần Triết không còn phải lo lắng gì nữa, anh ta vui vẻ lấy
từ trong túi ra chiếc USB đưa cho Dương Cẩm Trình.

“Tất cả những tài liệu
đều nằm cả ở đây.”

Dương Cẩm Trình ngẩng
lên nhìn Trần Triết, có vẻ bán tín bán nghi.

“Ha ha, anh vẫn chưa tin
tôi sao?” Trần Triết cười, “Tôi không còn chỗ lùi nữa. Bây giờ mà để lộ mọi
việc, người bị tổn hại danh dự không phải là anh nữa mà là tôi.”

Dương Cẩm Trình gượng
cười, sắc mặt u ám.

Trần Triết vỗ vai Dương
Cẩm Trình, “Được rồi, ông Dương, đừng khó đăm đăm thế nữa. Ông cần kết quả, tôi
cần danh lợi - Chúng ta như thế này gọi là lợi cả đôi đường.”

Dương Cẩm Trình nghiêng
người, né tránh cái vỗ vai của Trần Triết, nhìn quanh một lượt khắp phòng làm
việc với thái độ thương cảm.

“Trần Triết, tôi hy vọng
cậu tôn trọng lời hứa, làm cho thành quả thí nghiệm của Giáo hoá trường có thể
ứng dụng ra toàn thế giới.”

“Tôi càng hy vọng ông sẽ
gọi tôi là chủ nhiệm Trần.” Trần Triết nhìn vào mắt Dương Cẩm Trình, “Đương
nhiên rồi, nếu anh chưa muốn rời nơi đây, tôi có thể cho phép anh ngồi thêm một
lúc nữa.”

Dương Cẩm Trình nhìn
Trần Triết đang cười đầy chế giễu, đứng dậy một cách khó khăn.

“Được, tôi muốn yên tĩnh
một mình!” Tay ông ta từ từ rời khỏi chiếc ghế to rộng, như không muốn rời ra,
“Những thứ ở đây đã đưa cả cho cậu rồi, nhưng tôi có thể mang cái cốc này đi
không?”

Trần Triết nhìn cái cốc
đựng nước trà chẳng có giá trị gì, trong đầu lập tức hiện lên cái vẻ cao ngạo
của Dương Cẩm Trình.

“Tôi cảnh cáo anh, không
được động vào cốc nước của tôi.”

Trần Triết đặt tay lên
cái cốc, nhẹ nhàng nói:

“Không!”

Phương Mộc tay xách một
túi đồ ăn to bước vội lên tầng 3 khoa nội trú bệnh viện tỉnh. Bước vào phòng
313 khoa bỏng, chị Triệu không có trên giường bệnh. Phương Mộc nghĩ một lát, quay
người đi sang khoa ngoại trú.

Chị Triệu quả nhiên đang
ở bên cạnh giường của Nhị Bảo. Bên cánh tay phải của chị quấn đầy băng vải trên
mặt cũng có vài vết bỏng. Cho dù như vậy chị vẫn cố gắng dùng cánh tay còn lại
xoa người cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo đầu quấn đầy
băng, trên tay còn đang đeo một cái nẹp gỗ nhìn thấy thức ăn trong túi thì lập
tức kêu a a chạy tới giật lấy. Phương Mộc không dám dùng sức cản nó lại, lau
qua quýt mấy cái vào sau lưng còn để mặc nó phùng mồm, trợn má nhai ngon lành.

Chị Triệu nhìn cái túi,
nói với giọng vừa cảm kích vừa trách móc: “Sao lại mua nhiều đồ ăn thế?”

“Chị và Nhị Bảo còn phải
ở lại đây mấy ngày nữa,” Phương Mộc thả cái khăn vào chậu rửa, “Phải tăng thêm
chút dinh dưỡng chứ.”

“Thế không được.” Chị
Triệu nhìn Nhị Bảo đang ăn như hùm như hổ, gượng cười, “Ngày mai tôi về rồi, ở
nhà còn hàng đống việc, một mình ông Châu không giải quyết hết được.”

“Không sao, chị cứ yên
tâm dưỡng bệnh.” Phương Mộc vắt khô chiếc khăn, vắt lên đầu giường, “Ngày mai
em sẽ đến giúp thầy ấy. Đúng rồi, chị sao lại lên ở tầng 2?”

“Giai đoạn này, những kẻ
di dời luôn đến quậy phá” Chị Triệu đau khổ ấn lên cánh tay phải, “Ông Châu và
tôi phân công nhau ngủ ở hai tầng, để chú ý đến bọn trẻ, đã điều tra rõ xem ai
gây ra chuyện này chưa?”

“Phân cục đã lập án.”
Phương Mộc ngừng lại một lát “Bước đầu nghi bọn này có liên quan đến việc di
dời.”

Chị Triệu bỗng lúng túng
không yên, nhìn Phương Mộc, môi động đậy như có điều gì muốn nói.

“Sao cơ?”

“Phương Mộc, thầy Châu
không muốn tôi nói với cậu, nhưng tôi cảm thấy nói với cậu sẽ tốt hơn.” Cuối
cùng chị Triệu cũng hạ quyết tâm, “Có người muốn giết ông ấy.”

“Hả?”

Chị Triệu đem câu chuyện
tối hôm nọ có kẻ xông vào phòng chị kể lại chi tiết cho Phương Mộc nghe. Mặt
Phương Mộc trở nên nghiêm trọng, đang định gọi điện thoại về cho tổ chuyên án
thì chuông điện thoại trong túi vang lên.

Là thầy Châu.

Điện thoại thông, thầy
Châu không nói gì, Phương Mộc phải alô mấy lần mới nghe thấy giọng nói nhỏ
nhưng bất thường của ông:

“Tiểu Phương, cậu hãy
giúp tôi chăm lo cho Thiên sứ Đường, chăm sóc lũ trẻ…

Phương Mộc trong lòng
nặng trĩu, “Thầy Châu thầy đang ở đâu?”

“...Tôi đã gieo mầm ác,
tôi sẽ tự giải quyết!” Nói xong, điện thoại bị ngắt.

Phương Mộc vội vàng bấm
máy gọi lại nhưng thầy Châu đã tắt điện thoại.

Chị Triệu thấy sắc mặt
của Phương Mộc thay đổi, cũng cuống cả lên: “Ông Châu làm sao rồi?”

“Thầy Châu khả năng xảy
ra chuyện rồi.” Phương Mộc vội đứng lên chạy thẳng ra bãi để xe. Vừa khởi động
xe thì nhìn thấy chị Triệu trong bộ quần áo bệnh nhân đang chệnh choạng chạy
đến.

“Chị chạy theo em làm
gì? Mau về đi!” Phương Mộc kêu lên.

Chị Triệu mở cửa xe nhảy
lên, “Lái xe đi!”

Phương Mộc bất lực, nhấn
chân ga, chiếc xe Jeep phóng vút đi như một mũi tên.

Vừa chạy qua được hai
ngã tư, Phương Mộc đột nhiên quay đầu, đồng thời kéo còi ú, chạy về hướng ngược
lại. Chị Triệu thấy xe chạy ngày một xa Thiên sứ Đường thì cuống lên nói: “Cậu
chạy đi đâu đấy?”

Phương Mộc nghiến răng
không nói, nhìn chăm chăm về phía trước, gí chân ga sát tận sàn.

Anh đã biết thầy Châu
đang ở đâu.

Thầy Châu đẩy một cánh
cửa kính không một hạt bụi ở Sở Nghiên cứu, đi thẳng vào cầu thang máy. Nhân
viên bảo vệ ở cửa đứng dậy định kiểm tra, nhưng nhận thấy ông già quần áo xộc
xệch này chính là người mà chủ nhiệm Dương đã dặn “Nhìn thấy ông ấy phải tôn
trọng như nhìn thấy tôi”, nên vội vàng chuyển tay từ tư thế định ngăn lại thành
tư thế chào nghiêm chỉnh. Thầy Châu không để ý, thang máy vừa mở liền vội lao
vào.

Thầy Châu nhanh chóng
tìm thấy phòng làm việc của chủ nhiệm ở tầng trên cùng, đẩy cửa bước vào. Dương
Cẩm Trình đang ngồi dựa trên ghế bành, trên mặt đắp một miếng mặt nạ mỏng, đang
nhắm mắt dưỡng thần.

Thầy Châu trên đường đến
đây, mỗi bước đi càng gần đến Sở Nghiên cứu thì nỗi căm giận càng bốc lên, nhìn
thấy tấm mặt nạ dưỡng da đắp trên mặt Dương Cẩm Trình thì nỗi căm giận ấy trong
chớp mắt đã lên đến đỉnh điểm.

Mày đã vô tình vô nghĩa
giết chết bao nhiêu người thế mà còn ở đây chăm chút bộ mặt à!

Thầy Châu bước đến trước
bàn làm việc, nhìn thẳng vào bộ mặt trắng toát thong thả nói: “Không phải mày
định giết tao sao? Tao đến rồi đây này.”

Dương Cẩm Trình đối diện
với thầy Châu nhưng không có phản ứng gì. Lắng tai nghe, tiếng thở nhẹ nhàng
lúc thấy lúc không - ông ta đang ngủ.

Thầy Châu không ngờ lại
có thể thuận lợi như thế, ông nghiến răng lại, đi vòng ra phía sau Dương Cẩm
Trình, rút từ trong túi ra một sợi dây thép nhỏ.

Con người này đã từng là
học sinh ưu tú, trợ thủ đắc lực của ông, nhưng lúc này trong lòng thầy Châu
không mảy may do dự, ông từ từ thòng sợi dây thép qua đầu Dương Cẩm Trình, hai
tay căng lên, siết mạnh vào cổ Dương Cẩm Trình!

Thân hình đang chìm
trong giấc ngủ say bỗng bắt đầu co giật, như muốn thoát ra khỏi sợi dây thòng
lọng chết người. Tay thầy Châu càng siết mạnh thêm cho đến khi cái thân hình đó
dần dần mềm oặt.

Thầy Châu nước mắt giàn giụa,
ông ghé sát vào tai Dương Cẩm Trình lẩm bẩm: “Không còn Giáo hoá trường, cũng
không còn Thiên sứ Đường. Nếu như các nhà khoa học coi mình là Thần thì những
thứ họ tạo ra chỉ có thể là địa ngục…

Tiếp theo tiếng nói nhỏ
nhẹ bị cắt ngang, Dương Cẩm Trình đã không còn nghe thấy gì nữa.

Một lúc sau, thầy Châu
thả sợi dây thép trong tay ra, đứng thẳng người đậy, thở dài một cái. Ông ta
vừa như trút được gánh nặng lại như mất hết mọi hy vọng.

Thò tay ra sờ lên những
sợi tóc xoà xuống trán Dương Cẩm Trình, thầy Châu ngắm nhìn khuôn mặt mãi mãi
không bao giờ tỉnh lại nữa, run rẩy định lột bỏ tấm mặt nạ trên mặt anh ta, vừa
mới vén được một góc thì nghe thấy cánh cửa bị đẩy tung ra.

Phương Mộc tay cầm súng,
bước vội vào.

“Không được động đậy!”

Gần như đồng thời, thầy
Châu nhảy một bước đến bên cửa sổ, đưa tay mở cửa ra.

“Đừng có lại gần!”

Phương Mộc nhìn thấy
hình người nằm mềm oặt trên ghế, lại nhìn thấy sợi dây thép nhỏ trên cổ anh ta.
Anh thoáng rùng mình.

“Đây là... Dương Cẩm
Trình?”

Thầy Châu tay đặt trên
khung cửa sổ, gật đầu.

Phương Mộc thấy hoang
mang, anh đặt khẩu súng xuống, vừa định nói thì nghe thấy sau lưng có tiếng kêu
thét lên. Chị Triệu lấy tay che miệng, hoảng sợ muôn phần nhìn vào thi thể
Dương Cẩm Trình, lại nhìn thấy thầy Châu đang đứng bên cửa sổ thì cuống lên
muốn nhào ngay đến.

“Các người không được
đến đây!” Thầy Châu buông một tay ra, mạo hiểm thả nửa người qua cửa sổ.

Phương Mộc một tay kéo
chị Triệu, tay kia giắt súng vào bao, giơ cả năm ngón tay về phía thầy Châu.

“Thầy Châu, đừng quá kích
động, thầy hãy xuống đi đã, tình hình chưa đến nỗi không thể cứu vãn, em có thể
giúp thầy, hãy tin tưởng ở em.”

Thầy Châu cười buồn bã,
“Tôi không muốn cứu vãn.”

Một cơn gió lạnh thổi vù
vù qua lưng thầy Châu lọt vào phòng. Thầy Châu tóc tai rối bời, bộ quần áo cũ
kỹ trên người bị gió thổi phồng lên. Dưới bầu trời màu xám chì, trông ông giống
như một thứ đồ chơi rách nát sắp bị vứt đi.

Phương Mộc nhìn chằm
chằm vào tay thầy Châu, thận trọng bước lên một bước, lập tức anh bị vẻ mặt của
thầy Châu ngăn lại.

“Thầy Châu...” Phương
Mộc gần như cầu xin, “Thầy đừng bao giờ làm điều ngốc nghếch như thế.”

“Điều ngốc nghếch à?”
Thầy Châu gượng cười, lắc đầu, “Những tội ác mà tôi tạo ra trong cuộc đời tôi
chẳng phải là những điều ngốc nghếch rồi đó sao! Cậu thấy Dương Cẩm Trình tàn
ác như thế, thực ra, tôi và nó, không khác gì nhau...”

“Nhưng thầy cũng đã nghĩ
đến Thiên sứ Đường, nghĩ đến lũ trẻ cơ mà!”

“Tôi không còn đủ tư
cách để trở lại Thiên sứ Đường nữa.” Hai hàng nước mắt của thầy Châu từ từ chảy
xuống, “Tôi là kẻ có tội, tôi luôn luôn coi bọn chúng là công cụ để lấy lại sự
thanh thản cõi lòng. Nhưng cho đến giờ, tôi đã làm cho chúng không có nhà để
về...”

“Tôi biết, tôi biết!”
Chị Triệu bỗng gào lên như điên, “Thầy Châu, cái hôm nghe được câu chuyện giữa
thầy và Phương Mộc... tôi không trách thầy, tôi biết thầy luôn tìm cách chuộc
lỗi... đúng thế, tôi tha thứ cho thầy...”

Thầy Châu đứng ngây ra,
một lúc sau, một nụ cười thanh thản hiện lên trên mặt ông.

“Cảm ơn cô, tiểu Triệu.
Cô đã đã làm cho tôi được an ủi trước khi ra đi.”

“Thầy Châu!” Phương Mộc
và chị Triệu cùng kêu lên.

“Mọi người hãy nghe tôi
nói!” Giọng của thầy Châu bỗng trở nên nghiêm túc, “Cô Triệu, Thiên sứ Đường đã
không thể giữ được. Nếu như có thể, mong rằng cô sẽ cố gắng thu xếp cho bọn trẻ
một nơi ở mới, được ăn no, mặc ấm, được học hành, tương lai có thể tự lập được,
có làm được không?”

Chị Triệu nước mắt giàn
giụa, cổ họng tắc nghẹn không nói nên lời, đau đớn nhìn thầy Châu.

“Có làm được không?'

Chị Triệu gật đầu một
cách khó khăn.

“Thế thì tốt.” Thầy Châu
lại quay sang Phương Mộc, “Hãy giúp tôi chăm sóc cho Liêu Á Phàm, chăm sóc cho
lũ trẻ. Tôi biết tôi đã phạm tội chết, nhưng tôi không biết làm cách nào khác
để giải quyết nó. Từ nay không còn Giáo hoá trường nữa...”

“Thầy Châu!” Phương Mộc
cảm động đến nỗi nói năng lộn xộn, “Thầy hãy xuống mau... không thì em... không
thì em... Chưa chắc thầy đã bị tử hình đâu!”

“Phương Mộc, em không
hiểu à? Tôi không phải là không dám đối diện với pháp luật và hình phạt.” Thầy
Châu nhìn sâu vào Phương Mộc, “Cái mà tôi không dám dối diện chính là lương tâm
của tôi.”

Ông ta lấy tay chỉ vào
thi thể Dương Cẩm Trình, nói dằn từng câu từng chữ:

“Thực ra, chúng tôi đều
đáng chết!”

Nói xong, trên mặt thầy
Châu hiện lên một nụ cười thanh thản. Ông hết nhìn Phương Mộc, lại nhìn chị
Triệu rồi buông tay khỏi khuôn cửa sổ.

Phương Mộc kêu thét lên,
chạy đến định tóm lấy ông ta, nhưng khoảng cách quá xa, khi anh chạy đến bên
cửa thì chỉ còn cách giương to mắt nhìn thầy Châu dang hai cánh tay đang rơi
xuống...

Phương Mộc cất tiếng
thất thanh gọi chị Triệu, rồi quay người chạy ra hành lang, va cả vào người
nhân viên nghe thấy có động đang chạy đến xem, cứ men theo đường thoát cứu hoả
mà chạy như điên xuống dưới.

Không được chết! Ngàn
vạn lần không được chết!

Dưới lầu đã có mấy người
xúm lại, Phương Mộc đẩy họ ra, xông đến trước thầy Châu. Thầy Châu sắc mặt
thanh thản, máu từ sau gáy ông chảy ra nhuộm đỏ một đám đất rộng. Mắt ông ta
nửa mở nửa khép, người hơi co giật, cứ mỗi lần như vậy máu từ mép lại chảy ra.

“Gọi xe cứu thương!” Phương
Mộc ngẩng đầu lên kêu to, giọng đứt đoạn, “Cứu người!”

Những người vây quanh
bắt đầu cuống cuồng bấm máy điện thoại. Phương Mộc cúi xuống nhìn thầy Châu,
mặt ông càng ngày càng trắng bệch, anh nói không ra hơi:

“Cố lên... cố lên... xe
cứu thương sắp đến rồi.”

Bỗng nhiên, Phương Mộc
cảm thấy tay thầy Châu động đậy anh vội chụp lấy bàn tay lạnh lẽo ấy, chăm chú
nhìn vào mắt thầy Châu.

Môi thầy Châu động đậy
mấy lần, nhưng không nói ra được lời nào, sức mạnh trong tay thì ngày một tăng
lên.

Cuối cùng nước mắt trong
mắt Phương Mộc cũng chảy ra.

“Em biết rồi.” Anh cố
gắng lắc lắc tay thầy Châu, “Em xin hứa!”

Sức mạnh trong bàn tay
ấy dần dần yếu đi, thầy Châu mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại.

Xe cứu thương đến rất
nhanh, nhân viên cấp cứu xác nhận ông Châu đã chết, đồng thời họ cũng khiêng
chị Triệu ngất xỉu lên xe để cứu chữa.

Phương Mộc cởi áo khoác
đắp lên người thầy Châu, rồi lấy điện thoại ra, gọi về cho tổ chuyên án.

“Tôi là Phương Mộc, tôi
đang ở Sở Nghiên cứu tâm lý, vừa nãy, Châu Chấn Bang đã giết chết…

“Trợ lý chủ nhiệm Sở
Nghiên cứu Trần Triết.”

Một giọng nói lạnh lùng
bỗng vang lên phía sau, tim Phương Mộc đập loạn lên, anh quay phắt người lại...

Mình mặc áo khoác trắng,
hai tay bắt vào nhau đứng trước mặt Phương Mộc chính là Dương Cẩm Trình.

Dương Cẩm Trình lạnh
lùng nhìn Phương Mộc đang cố gắng trấn tĩnh, nói nhỏ: “Đi theo tôi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3