Cuồng vọng phi nhân tính - Chương 03 part 2

Cuối cùng nó nghe thấy
tiếng cọt kẹt ở sofa, hình như có người đứng lên, tiếp đó là tiếng bước chân
nặng nề của bố nó. Tiếng động đó kéo dài cho đến phòng ngủ của ông, tiếp theo
là tiếng đóng cửa.

Thằng bé không động đậy,
nó thận trọng lắng nghe cho đến khi chắc chắn rằng bố nó đã ngủ. Nó trượt theo
mép giường xuống đất, chui xuống gầm giường, một lúc sau ôm một chiếc hộp sắt
chui ra.

Thằng bé mở hộp sắt,
ngồi dựa vào thành giường. Trong hộp sắt là rất nhiều đồ ăn, phần lớn là đồ ăn
thừa. Có mấy lát bánh mì, mấy miếng bánh gạo đã vụn, nửa chiếc xúc xích, gói
bánh quy đã bóc dở, còn có cả mấy viên thạch hoa quả. Dựa vào ánh trăng soi qua
cửa sổ, nó chọn mấy thứ cho vào mồm. Nó ăn một cách thong thả, ung dung, ánh
trăng chiếu thẳng vào một góc phòng.

Ăn xong thằng bé lại đẩy
cái hộp vào gầm giường, phủi bụi trên người, chuẩn bị đi ngủ. Lúc giũ quần áo,
tay nó sờ phải một vật cưng cứng. Nó lôi vật đó ra, thì ra là hai chiếc chìa
khóa móc vào nhau. Thằng bé xòe chùm chìa khóa trên tay rồi bỗng nhiên đứng dậy
mở cửa sổ.

Thời tiết đêm khuya se
lạnh khiến thằng bé thấy khoan khoái. Nó hít một hơi thật sâu, một tay nắm chùm
chìa khóa ném vào trong bóng đêm. Sau đó nó thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng dưới
lầu tối om om, chẳng nhìn thấy cái gì. Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng. Thằng bé
có vẻ thất vọng. Nó nhìn vô vọng vào bóng đêm phía trước. Chung cư trước mặt có
mấy nhà còn sáng ánh đèn, thông qua tấm rèm mỏng có thể nhìn thấy bên trong có
người đang đi lại.

Một nụ cười nhẹ nhàng
hiện trên mặt thằng bé. Nó trèo lên bậu cửa sổ, thân hình bé nhỏ của nó co ro.
Nó ôm lấy hai bờ vai lặng lẽ nhìn những ngọn đèn le lói ở chung cư đối diện.

Việc tranh chấp quyền
điều tra vụ án nhanh chóng được giải quyết. Cảnh sát thành phố J rút khỏi vụ
án. Cảnh sát thành phố C được giao điều tra vụ án bao gồm các công việc: hỏi
cung, di lý[1] và khởi tố tội phạm. Phương Mộc sau khi nhận được thông tin trên
liền đề nghị với cục trưởng Biên Bình cho được thụ lý vụ án. Cục trưởng Biên
Bình đồng ý.

[1] Di lý: từ chuyên
môn, nghĩa là đưa đối tượng từ nơi này đến nơi khác.

Theo quan điểm của
Phương Mộc, động cơ gây án của La Gia Hải rất lạ. Từ vụ án có thể thấy đã có ba
người bị hại. Trong đó, nguyên nhân cái chết của Thẩm Tương rất có thể là tự
sát, còn nguyên nhân cái chết của Tang Nam Nam và Tần Ngọc Mai không nghi ngờ
gì nữa là do La Gia Hải giết. Trên người Tang Nam Nam có nhiều vết dao đâm, còn
Tần Ngọc Mai thì cũng chết rất thảm. Nhìn bề ngoài nguyên nhân của cả hai vụ án
có thể đều là do thù hận. Nhưng động cơ, nguyên nhân của hành vi giết người của
hai vụ án ở hai địa điểm khác nhau cuối cùng là gì? Ngoài ra “mùi vị” mà La Gia
Hải nhiều lần nhấn mạnh là gì? Nếu như mùi vị ấy là do tình ái, thế thì đầu
đuôi câu chuyện sẽ là như thế nào?

Phương Mộc nghiên cứu
các biên bản hỏi cung của vụ án. Tài liệu thể hiện rõ, sau khi La Gia Hải quy
án đã thừa nhận hết tội lỗi của mình, nhưng kiên quyết không khai động cơ gây
án. Điều đó cho thấy La Gia Hải đã quyết tâm chịu chết. Hình phạt của cậu ta
chắc chắn là tử hình. Nhưng theo quy định của luật pháp Trung Quốc: Nếu do lỗi
lầm của nạn nhân dẫn đến hành vi kích động phạm tội, thì có thể hoãn tội chết.
Giả thiết hành vi giết người của La Gia Hải chính xác có yếu tố vì tình có thể
được xem xét thì trên thực tế, cậu ta đã vứt bỏ cơ hội cuối cùng để được miễn
tội chết.

Muốn tìm ra chân tướng
sự việc từ miệng của một kẻ quyết tâm tìm đến cái chết là một việc rất khó,
nhưng Phương Mộc vẫn định thử một phen xem sao, ngoài ra giữa anh và La Gia Hải
cũng đúng là có hẹn từ trước.

Tất cả những vật chứng
có liên quan đến vụ án đều được chuyển về Sở công an thành phố C, trong đó bao
gồm cả hai thi thể nạn nhân. Hôm yêu cầu La Gia Hải đến nhận diện thi thể,
Phương Mộc cũng có mặt. Anh đứng trước cửa phòng khám nghiệm. Từ xa đã nhìn
thấy La Gia Hải được hai cảnh sát dẫn đến từ đầu hành lang.

La Gia Hải bước loạng
choạng, chân nam đá chân chiêu, bởi vì cậu ta bước đi quá vội, cổ chân lại bị
đeo một sợi xích to. Cậu ta vừa đi vừa vươn cổ ra, thần thái lo lắng, khi đi
đến cửa phòng để xác, những giọt nước mắt đã rơi xuống.

Cậu ta nhìn Phương Mộc,
môi run cầm cập, hình như muốn nói điều gì đó cảm ơn.

Phương Mộc thấy hơi
ngượng, thực ra anh không hề thực hiện lời hứa với La Gia Hải, để cậu ta đến tạm
biệt Thẩm Tương. Hôm nay chỉ là việc công, cho cậu ta đến nhận diện nạn nhân.
Nhìn thấy hai cảnh sát đẩy La Gia Hải vào phòng khám nghiệm, Phương Mộc nói:
“Lát nữa, sau khi nhận xác xong, trong điều kiện đảm bảo không hủy hoại thi
thể, hãy để cậu ta được đứng lại một lúc vậy.”

Rất nhanh, tiếng khóc
buồn bã, tan nát cõi lòng vọng ra từ trong phòng khám nghiệm. Người cảnh sát đã
rất nể mặt, 15 phút sau, La Gia Hải hai mắt đỏ hoe mới bị đưa ra, trên mặt thể
hiện sự pha trộn giữa sự tiếc thương và sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

La Gia Hải lấy mu bàn
tay lau mũi, đi thẳng đến trước mặt Phương Mộc, nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”

Phương Mộc nhìn cậu ta
chằm chằm mấy giây rồi nói: “Được!”

“Nhưng tôi có một điều
kiện.”

Phương Mộc gật gật đầu:
“Cậu nói đi.”

“Khi chúng ta nói chuyện
không được có người thứ 3, cũng không được ghi âm hoặc quay phim. Còn nữa, nội
dung câu chuyện sẽ không được cho ai biết.”

“Được, điều này không
khó.”

Để loại trừ những lo
lắng không cần thiết của La Gia Hải, Phương Mộc không đến phòng thẩm vấn mà sắp
xếp cuộc nói chuyện ở một phòng họp nhỏ ở tầng 3. Lúc đang chờ thang máy tại
đại sảnh tầng 1, khi thang máy đang mở ra, anh nghe thấy phía sau có tiếng bước
chân vội vã.

“Đợi một chút!”

Một người dáng vẻ trung
niên xách một cái cặp tài liệu vội vã bước tới Phương Mộc cho rằng người này
cũng muốn vào cùng liền đưa tay ra ấn nút dừng trên thang máy.

“Xin hỏi cậu có phải là
La Gia Hải không?” Người nam trung niên ấy không vội vã bước vào thang máy mà
lại hỏi thẳng La Gia Hải.

“Đúng vậy, anh là...” La
Gia Hải có vẻ ngạc nhiên.

Người đàn ông đó thở
phào, lấy tay lau mồ hôi trên mặt rồi lôi từ trong cặp ra một tờ công văn của
văn phòng luật sư: “Tôi là Luật sư Khương Đức Tiên, người của văn phòng luật sư
Hằng Đại. Tôi nghe nói đến vụ án của cậu, hy vọng được làm luật sư biện hộ cho
cậu.”

Hóa ra là luật sư đến
xin tác nghiệp. Phương Mộc vừa bực vừa buồn cười, đồng thời cũng thấy hơi ngạc
nhiên. Con người này anh đã nghe tên tuổi. Khương Đức Tiên là luật sư nổi tiếng
ở thành phố này. Những vụ án anh ta thụ lý không xuể, sao lại mất thời gian chủ
động tìm đến một vụ án nhỏ thế này nhỉ?

Trong giới luật sư có
quy định bất thành văn thế này: Những luật sư mới vào nghề có thể nhận một số
vụ án hình sự trong đó có những vụ án liên quan đến tội tử hình, hy vọng biện
hộ thành công sẽ đánh bóng được tên tuổi. Còn Khương Đức Tiên thì từ lâu đã
không cần phải dùng đến phương pháp này để được nổi danh.

La Gia Hải cười đau khổ:
“Không cần đâu, tôi không yêu cầu luật sư.”

“Cậu có yêu cầu.” Giọng
Khương Đức Tiên rất kiến quyết. “Căn cứ vào quy định của bộ luật hình sự thì
những vụ án liên quan đến tử hình nhất định phải có luật sư...”

“Tử hình” - hai từ này
như kích thích Gia Hải, mặt cậu tối sầm lại. “Xin lỗi! Tôi không yêu cầu. Tôi
cũng không có tiền để trả cho anh.”

“Không. Hoàn toàn không
mất bất cứ loại phí nào.” Khương Đức Tiên vội vàng nói: “Tôi sẽ biện hộ miễn
phí cho cậu. Hãy tin tôi, tôi có thể bảo toàn tính mạng cho cậu.”

“Không cần!”

“Hãy cho mình một cơ
hội, anh bạn ạ. Hãy nghĩ đến gia đình của cậu, nghĩ đến bạn gái...”

Phương Mộc thấy nghi ngờ
về sự tu dưỡng nghề nghiệp của Khương Đức Tiên, thảo luận với một người gần như
sắp buộc phải chết về người nhà và tình thân rõ ràng là đã xát muối vào vết
thương của cậu ta. La Gia Hải cũng vì chịu sự kích động này nên mất hết cả lý
trí.

“Cút!”

Cậu ta lao về phía
Khương Đức Tiên nhưng vì quên mất sợi dây xích ở cổ chân nên vừa lao lên được
một bước đã ngã quay xuống đất. Khương Đức Tiên sợ quá lùi lại mấy bước, mặt
trắng bệch.

Hai cảnh sát chịu trách
nhiệm dẫn giải La Gia Hải vội vàng giữ chặt lấy cậu ta. La Gia Hải vừa vùng vẫy
vừa hét lên: “Cút, cút ngay! Đừng tưởng có thể lấy chúng tao làm công cụ mua
danh cho mày... cút!” Nhìn bộ dạng này cứ như thể muốn cắn cho Khương Đức Tiên
một miếng mới hả giận.

Mấy cảnh sát khác nghe
tiếng vội chạy đến giúp đỡ, nhìn thấy một cảnh sát móc trong người ra một chiếc
dùi cui, Khương Đức Tiên nhảy đến kêu to: “Tôi cảnh cáo các anh, không được
dùng vũ lực với đương sự của tôi. Nếu không...”

Phương Mộc vừa buộc
người cảnh sát cất dùi cui đi vừ không khách khí đẩy Khương Đức Tiên ra: “Cậu
ta không phải khách hàng của anh, hãy im mồm đi!”

La Gia Hải nhanh chóng
bị khống chế, một cảnh sát giữ chặt vai hắn, ngẩng đầu lên nói với Phương Mộc:
“Xin lỗi đồng chí Phương Mộc, tôi thấy phải đưa cậu ta về thôi.”

Thực ra không cần anh ta
phải nhắc, Phương Mộc cũng biết cuộc gặp gỡ hôm nay thế là hỏng bét rồi. Anh
bất giác gật đầu ra hiệu đồng ý đưa La Gia Hải về phòng giam.

Nhìn theo La Gia Hải bị
hai cảnh sát dẫn về phía sảnh chính, lúc quay người lại, Phương Mộc thấy Khương
Đức Tiên cũng đang đi về phía cổng. Hình như cảm thấy Phương Mộc đang nhìn
mình, anh ta ngoái đầu lại. Bốn mắt gặp nhau, Phương Mộc nhận thấy một vẻ mặt
chưa kịp tan biến trong mắt Khương Đức Tiên. Ngay sau đó đôi mắt ấy lại lấy lại
vẻ lạnh lùng mang tính nghề nghiệp.

Phương Mộc nghĩ tiếp tục
ở lại phân cục cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh cũng đi ra cổng. Đang
đi qua cổng chính thì nhìn thấy một chiếc ô tô Audi A6 chạy vụt qua trước mặt.
Người ngồi sau vô lăng chính là Khương Đức Tiên. Chiếc xe giống như một con cá
mập dũng mãnh lao nhanh vào dòng xe đang cuồn cuộn giữa thành phố. Phương Mộc
cất tiếng thở dài rồi bước về phía chiếc xe Jeep của mình.

Lên xe, khởi động máy
rồi nhưng Phương Mộc vẫn không đạp chân ga, anh phát hiện mình đang nghĩ đến
ánh mắt của Khương Đức Tiên. Đó là một ánh mắt rất hiếm thấy trên mặt một người
làm nghề luật sư.

Đó chính là sự bi
thương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3