Cuồng vọng phi nhân tính - Chương 03 part 1

1024x768

Normal
0

false
false
false

EN-US
X-NONE
X-NONE

Chương 3: Bi thương

Dương Cẩm Trình mệt mỏi
ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc trong văn phòng, ông cảm thấy đau nhức ở phía
sau gáy. Cú vươn vai cho dãn gân cốt đang tiến hành được một nửa bỗng dừng lại,
ông khom lưng cúi xuống ngây người nhìn vào màn hình rồi cầm cốc nước đã nguội
lạnh từ bao giờ uống một hơi.

Chiếc cốc rỗng không vẫn
còn nặng trịch trong tay. Dương Cẩm Trình đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước
trong văn phòng, khi đến cạnh cửa ra vào, ông thuận tay đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa,
mọi nỗi mệt mỏi trên khuôn mặt Dương Cẩm Trình bỗng nhiên biến mất. Trông ông
như luôn luôn tràn đầy sinh lực, một chủ nhiệm Dương khoan dung mà không mất đi
vẻ anh minh, dí dỏm nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.

Dương Cẩm Trình bước
chậm chạp dọc theo hành lang được trang trí rất cầu kỳ, bước đi chậm rãi, không
phải vì tuổi tác mà ông muốn cho mọi người cảm nhận thấy sự ung dung đĩnh đạc.
Bên cạnh, chốc chốc lại có người dừng bước cúi chào, rồi vội vàng bỏ đi. Dương
Cẩm Trình nhìn kính cửa sổ ở hai bên, tuy đã sắp 8h30 tối rồi, nhưng trong các
văn phòng sáng đèn vẫn còn rất nhiều nghiên cứu viên đang bận rộn. Hình ảnh
nhộn nhịp trước mắt khiến Dương Cẩm Trình rất mãn nguyện. Ông giống như một vị
nguyên soái đang duyệt binh, đang dạo bước trước đội quân nghiêm trang, tề
chỉnh, một mình hưởng thụ cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác.

Sau khi kiểm tra một số
phòng ban, vỗ vai một số người này, nhận lời chào của một số người khác, Dương
Cẩm Trình thong thả quay trở lại phòng làm việc của mình. Ông ngồi vào chiếc
ghế to nhất, rộng nhất, thoải mái nhất viện nghiên cứu, sự mệt mỏi vừa biến mất
nay đang từ từ quay lại cơ thể. Dương Cẩm Trình ngồi rất lâu trong tư thế co
quắp cho đến khi ông đặt cánh tay tê dại lên mặt bàn.

Ngón tay đè phải con
chuột máy vi tính, màn hình tự động phát ra một tiếng tách, khuôn mặt của Dương
Cẩm Trình dần dần bị ánh sáng ở màn hình soi vào. Ánh mắt của ông nhìn vô thức
vào màn hình máy tính đang càng ngày càng sáng lên. Bỗng nhiên hình như nghĩ ra
điều gì đó, Dương Cẩm Trình ngồi thẳng người di chuột vào “My Computer”, vào
phần ổ cứng. Sau khi kích chuột liên tục vào các folder một cách thành thạo,
một file văn bản ở rất sâu trong máy được mở ra. Dương Cẩm Trình cẩn thận nhìn
khắp văn phòng trống không một lượt rồi nhanh tay gõ một dòng mật mã. Tiếp đó
ông cúi sát mặt vào màn hình nhìn không chớp mắt. Dần dần trên khuôn mặt Dương
Cẩm Trình hiện lên một nụ cười. Nụ cười ấy từ từ hiện lên từ khóe môi đến hai
má. Cuối cùng, từng sợi lông mày cũng nhảy dựng lên vì sung sướng.

Dương Cẩm Trình lần lượt
đọc những văn bản này, mỗi khi đọc đến một văn bản mới, trên mặt ông ta lại
hiện lên một biểu hiện rất lạ, giống như vội vàng xem một đồ vật mà mình quá
quen thuộc từ lâu. Ông ta như đang chơi trò bịt mắt bắt dê với chính mình. Vừa
tự hỏi: Cái này có đặc sắc không? Vừa cố tình quên đi những văn bản và sơ đồ đã
thuộc lòng. Khi mở ra một văn bản thì cố tình lừa mình, dối người bằng tiếng
kêu kinh ngạc: Ôi, cái này còn đặc sắc hơn này.

Dương Cẩm Trình chơi
không biết mệt trò chơi này. Đây có vẻ như là số mệnh, là linh hồn của ông ta,
cứ như cuộc đời sau của ông ta chính là nó vậy.

10h30 tối, chiếc xe Audi
màu bạc của Dương Cẩm Trình từ từ tiến vào khu chung cư “Trí - Uyển”. Đây là
khu nhà ở cao cấp của thành phố. Đúng như tên gọi của nó, chủ nhân những căn hộ
ở đây phần lớn đều là những phần tử trí thức cao cấp. Dương Cẩm Trình dừng xe,
vội vã đi về khu chung cư nhà mình. Chưa đến dưới lầu đã nhìn thấy một bóng
người nhỏ bé ngồi trên bậc lên xuống. Dương Cẩm Trình đang nghi ngại xem đây là
con cái nhà ai mà muộn thế này vẫn chưa về nhà. Đèn điện trước cửa chung cư đã
bật sáng. Dương Cẩm Trình giật mình. Đây chẳng phải là Dương Triển con trai
mình sao?

Dương Cẩm Trình vội vàng
chạy tới đẩy vào vai Dương Triển, “Ơ, sao con lại ngủ ở đây?”

Dương Triển mơ mơ màng
màng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Dương Cẩm Trình một lúc lâu cứ như không
nhận ra đây là bố mình. Dương Cẩm Trình nắm cánh tay Dương Triển nhấc nó đứng
dậy, vừa móc chìa khóa ra vừa hỏi: “Chìa khóa của con đâu? Lại mất rồi à?”

Dương Triển “vâng” một
tiếng, đưa tay dụi mắt. Nó ngoắc cặp sách ở khuỷu tay, cánh tay nặng quá kéo
lệch cả đầu. Dương Cẩm Trình dùng tay nhấc cặp sách lên đeo qua loa lên vai nó.
Dương Triển đang ngái ngủ bị động tác của bố làm cho loạng choạng. Nó nhanh
chóng đứng thẳng người dậy ngoan ngoãn đi theo bố vào cầu thang máy.

Trong căn hộ tầng 18,
Dương Cẩm Trình cởi giầy, vứt áo vét lên sofa định đi nghỉ ngơi cho thoải mái
chợt có tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Ông chửi khẽ một câu rồi
đứng dậy cầm ống nghe.

“Chào anh... dạ, vâng
đúng ạ. Tôi là bố của cháu Dương Triển... vâng, anh Hạ, chào anh... cái gì cơ?
Không thể nào... Cặp sách của con anh bao nhiêu tiền... À, thôi được rồi, tôi
sẽ làm rõ việc này... À à, xin lỗi anh Hạ, hôm khác tôi sẽ đến nhà anh để xin
lỗi. Chào anh!”

Dương Cẩm Trình đặt ống
nghe xuống, quay người quát một tiếng thật to: “Dương Triển!”

Dương Triển đang từ từ
đứng lên ở cửa, nó vừa mới bước vào nhà, vẫn chưa kịp bỏ cặp sách, cũng chưa
kịp cởi giày và cũng không kịp bỏ chạy nữa.

Dương Cẩm Trình xách con
trai như xách con gà con lôi vào giữa phòng khách, vội vàng kéo cái cặp sách
xuống nhìn ngắm một cách kỹ lưỡng.

Đây là một cái cặp bình
thường, bên trên in hình siêu nhân sặc sỡ. Đường may rất kém, trên mặt đã có
chỗ bị tuột đường chỉ, chỗ nào cũng dính đầy vết mực.

“Đây là cặp của con à?”
Dương Cẩm Trình dốc tung cái cặp, sách vở bút mực trong cặp bắn tung tóe ra
đất.

Dương Triển cúi đầu
không nói gì.

“Nói mau, có đúng
không?” Dương Cẩm Trình đẩy mạnh vào vai Dương Triển một cái.

Dương Triển khẽ trả lời:
“Không phải ạ!”

“Vì sao lại bắt bạn đổi
cặp? Sao? Mày có biết cái cặp sách của mày bao nhiêu tiền không? Cái này à?”
Dương Cẩm Trình tức giận ném cái cặp xuống nền nhà. “Có phải mày bị điên rồi
không?”

Dương Triển bỗng ngẩng
đầu lên, tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn cười một cái: “Bố có nhận ra cặp sách
của con không?”

Dương Cẩm Trình bị hỏi
vặn ngay lập tức cảm thấy các cơ trên mặt của mình như đều dồn tụ lại một chỗ.

“Bốp!” Một cái tát thật
mạnh giáng vào mặt Dương Triển.

Thân hình bé nhỏ của
Dương Triển bị đánh rung lên. Lại bịch một tiếng nữa ngã sõng soài ra sàn nhà.
Dương Cẩm Trình trong cơn giận dữ lại lôi Dương Triển dậy muốn đánh tiếp.

Máu mũi Dương Triển chảy
ra. Nó nằm bất lực trong tay bố, không thể vùng vẫy ra được, liều mạng quay đầu
ra, hướng về phía bức tường phòng khách kêu ầm lên: “Mẹ ơi... Mẹ ơi...”

Tiếng kêu thảm thiết của
Dương Triển khiến Dương Cẩm Trình dừng tay lại giữa chừng. Ông bất giác nhìn về
phía bức tường. Vợ ông đang đứng trong bóng tối nhìn hai bố con, đôi mắt dịu
dàng như ẩn chứa sự cầu xin.

Dương Cẩm Trình buông
tay, Dương Triển đổ gục xuống sàn nhà, nằm co quắp miệng rên hừ hừ không thành
tiếng: “Mẹ ơi... mẹ ơi...”

Dương Cẩm Trình sau khi
buông tay vẫn đứng im tại chỗ thở dốc cho đến khi hơi thở trở lại bình thường,
ông chỉ tay: “Về phòng ngay! Tối nay đừng có mà ăn cơm!”

Dương Triển lồm cồm bò
dậy chạy nhanh về phòng, “rầm” một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.

Thằng bé không bật đèn,
ngồi lặng lẽ trong phòng, thỉnh thoảng lại khịt khịt mũi. Nó đã ngừng khóc từ
lâu, nước mắt trên mặt đã cạn khô, hai má nứt nẻ. Ngồi một lúc, nó thận trọng
xoa nhẹ lên bộ mặt sưng phồng, có thể cảm nhận thấy có mấy vết hằn của ngón
tay.

Thằng bé tỏ ra rất bình
tĩnh, không chịu khuất phục, cũng không tức giận, chỉ luôn tay sờ lên mặt đồng
thời chú ý lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài phòng khách.

Báo cáo nội dung xấu