Đại Mễ Tiểu Mạch - Chương 41 + 42
41.
Buổi tối trước khi ngủ, Mễ Hi Huy kiểm
tra bài tập của Út cưng, làm xong rất tốt. Út cưng thì lại chẳng nói thêm câu
nào với bác sĩ Mạch. Bác sĩ Mạch cảm thấy ý đối địch rõ ràng từ bé. Mễ Hi Huy
cũng không nói gì, chuẩn bị cho Út cưng lên giường ngủ. Bác sĩ Mạch vẫn trầm mặc.
Mễ Hi Huy tắt đèn. Trong phòng lập tức tối
đen, nơi bức màn màu trắng hắt ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Bác sĩ Mạch thay áo ngủ, nằm xuống. Buổi
đêm trở nên yên tĩnh, chẳng có tiếng vang.
Mễ Hi Huy thay quần áo, những động tĩnh
khẽ khàng rơi. Bác sĩ Mạch nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ. Mễ Hi Huy nằm xuống
phía sau bác sĩ Mạch, nhẹ nhàng kéo người kia lại. Bác sĩ Mạch vùi mặt vào ngực
Mễ Hi Huy. Vẫn luôn cảm thấy thoảng trên người cậu có hương thơm, thứ hương mát
lành mà thoải mái. Có lẽ do hàng năm sử dụng một loại nước cạo râu, hương vị ấy
thâm căn cố đế.
Vẫn trầm tĩnh.
Không khí thẳm sâu đến tựa một mảnh biển
sâu, hai người chìm trong mặt nước màu lam nặng nề chuyển chuyển động động.
Bác sĩ Mạch duỗi tay chạm vào gương mặt
người kia. Dưới ánh trăng nhìn cũng không rõ ràng. Nhưng góc cạnh rõ rệt, thế
nên giữa mờ ảo vẫn rõ lắm. Động tác này là học từ cậu. Thi thoảng buổi tối Út
cưng sẽ nằm ác mộng, cậu chỉ gần lấy tay chạm vào vuốt nhẹ gương mặt bầu bĩnh
kia, Út cưng sẽ khôi phục vẻ điềm tĩnh.
Động tác sao mà thần kỳ.
“Nói gì đi.” Bác sĩ Mạch nhẹ giọng.
“Nói gì.” Mễ Hi Huy cũng nhẹ giọng.
Bác sĩ Mạch ôm cổ người kia, vùi mặt vào
bờ ngực ấy, “Về tất cả của cậu. Tôi không hỏi, tới bây giờ cậu cũng không nói.”
Mễ Hi Huy xoa tóc bác sĩ Mạch, “Bởi vì
nào có gì hay để nói đâu.”
Bác sĩ Mạch bảo, “…Vậy hãy nói chuyện cậu
và Út cưng. Tôi không thể dễ dàng tha thứ lần nữa cho bản thân việc mình hoàn
toàn chẳng biết gì về cậu.”
Mễ Hi Huy đáp, “Ừm… nhóc con kia sao… Tôi
là người nhóc con ấy thấy đầu tiên khi vừa mở mắt.” Trong giọng cậu dần lẫn ý
cười, “Nhóc con khi ấy thật khó coi. Trên mặt nhiều nếp nhăn, cả người tẩm mùi
máu.”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng gật đầu.
Mễ Hi Huy tiếp tục nhẹ giọng kể chuyện.
Người kể chuyện vào lúc nửa đêm sẽ luôn theo bản năng mà kể với nhịp điệu từ tốn,
giữa những con chữ là tiết tấu khe khẽ kéo dài. Mềm mại, lại khàn khàn.
“Chị dâu tôi… thời điểm ấy lúc sinh Út
cưng là sinh khó. Sau khi sinh xong rồi thì cơ thể rất yếu, không thể cho sữa.
Chờ đến khi chị ấy khỏe rồi, thì lại không có sữa. Nhóc con ấy không có sữa thì
khóc, mà uống sữa cũng khóc. Nhỏ như vậy thôi, nhắm mắt lại, khóc cũng chẳng đủ
sức, ê a bi bô. Mẹ tôi bế bé con đang khóc, tôi ở một bên nhìn. Tối nào cũng phải
thức dậy hâm sữa cho nó, lúc ấy tôi còn học đại học. Không trọ ở trường, bởi phải
về nhà lo cho nhóc ấy. Bản thân tôi cũng hiểu thật rất ngượng ngùng.”
Bác sĩ Mạch ôm lấy thắt lưng cậu, vòng eo
nhỏ, cường tráng, rắn chắc. Có thể chạm đến cả những tĩnh mạch của cơ thể.
“Lúc ấy bệnh tình ba tôi còn chưa nghiêm
trọng như bây giờ. Mẹ còn có thể giúp trông coi nhóc con. Út cưng vừa khóc
trong nhà liền rối loạn… Thật lạ kỳ.” Mễ Hi Huy dừng một lúc, “Sau đó chờ đến
khi tôi đi làm thì Út cưng cuối cùng cũng lớn hơn một chút. Cứ nghĩ đã được giải
thoát, nào ngờ Út cưng bất ngờ trở nên rất suy nhược. Giống hệt tôi trước đây,
khả năng đề kháng vô cùng thấp, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả tôi. Cảm lạnh
nhẹ thôi thì sẽ sốt cao. Anh có biết mỗi lần đi làm về chuyện đầu tiên tôi làm
là gì không?”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng đáp, “Không biết.”
Mễ Hi Huy bình tĩnh, “…Là đo thân nhiệt
cho Út cưng.”
Bác sĩ Mạch giật mình sửng sốt.
“Không thể tưởng được sao. Chỉ cần giữa
trưa quá ba mươi bảy độ, buổi tối nhất định sẽ sốt. Thế là tôi mỗi ngày cứ như chim
sợ cành cong.” Mễ Hi Huy như thể cũng cười, “Tôi nào có kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ.
Lần đầu Út cưng phát sốt tới mức giật kinh phong, anh biết không, chính là biểu
hiện bệnh trợn trắng mắt. Tôi đã nghĩ… bé con này sẽ không còn nữa. Anh trai chị
dâu cũng không có nhà, hơn nửa đêm tôi ôm một đứa bé chạy đến bệnh viện. Kỳ thật
tôi là ngơ ngác, đạp xe cũng nhanh hơn. Đụng phải xe cảnh sát đi tuần, chiếc xe
ấy bèn đưa chúng tôi đến bệnh viện. Út cưng ở trong lòng tôi lấy chân đạp. Tôi
lúc ấy… hoàn toàn chẳng nghĩ được gì. Một đứa trẻ đang yên đang lành chết trước
mắt mình, cảm giác đó, cảm giác đó…”
Bác sĩ Mạch nhẹ xoa lưng cậu, “Đừng lo, đừng
lo.” Rồi thấp giọng mà rằng, hãy nhớ kỹ, đừng lo.
“Đến bệnh viện chạy về phía phòng cấp cứu,
thiếu chút nữa đã quỳ xuống khi gặp bác sĩ. Đời này đó là chuyện dọa người nhất.
Khiến vị bác sĩ kia sợ tới mức chết khiếp, nói với tôi trẻ em phát sốt giật
kinh phong là hiện thường thông thường, đừng hoảng hốt. Tôi nào biết nhiều chuyện
như vậy. Sau mới biết lúc ấy mẹ muốn nói cho tôi, nhưng mà tôi đã ôm Út cưng chạy
mất rồi. Bà không đi xe đạp, lại đuổi chẳng kịp tôi.” Mễ Hi Huy bật cười. Mắt bác
sĩ Mạch quen với bóng đêm, nhìn ra cậu thật sự đang cười. Đôi má lúm đồng tiền
rất sâu, rất đẹp.
“Vị bác sĩ kia không phải bác sĩ Hứa đó
chứ.” Bác sĩ Mạch cũng cười.
“Chắc là không phải. Chỉ nhớ sốt ruột đến
nổi điên, vị bác sĩ kia là nam hay nữ tôi cũng đã quên mất.”
Bác sĩ Mạch nhẹ nhàng hôn lên cằm người nọ.
“Cứ cách vài ngày là sẽ sốt. Mỗi tháng đều
phải vào bệnh viện. Ba tôi nằm viện, Út cưng nằm viện, có đoạn thời gian đồng nghiệp
đều nói trên người tôi có mùi tử vong. Trong cục của anh tôi đổi lãnh đạo. Anh ấy
đắc tội tiểu nhân, lúc ấy việc gì cũng phải nín nhịn. Chị dâu sức khỏe không tốt,
công việc cũng không thuận lợi, hai vợ chồng mỗi ngày cãi nhau. Đều ở tại nhà ba
mẹ tôi, trong nhà thật sự là… suốt ngày bụi đất ngập trời. Tính chị dâu tôi
nóng nảy, một chút việc nhỏ cũng tức lên. Út cưng sợ tới mức khóc, càng khóc chị
ấy càng phiền. Càng phiền thì càng cãi cọ, cãi đến mức bệnh tình ba tôi chuyển
xấu, nằm viện, mẹ tôi càng không rảnh để chăm lo cho Út cưng, chị dâu vì thế
càng mệt, càng mệt lại càng hay sinh sự để giải tỏa… Tôi cảm thấy bản thân mình
rơi vào một vòng lốc xoáy, cứ xoay một vòng rồi lại một vòng, những tuần hoàn
vô hạn, hết ngày này đến ngày khác tất cả mọi người trong nhà đều giẫm lên vết
xe đổ. Tôi cũng sắp tuyệt vọng rồi.”
Thanh âm Mễ Hi Huy thấp lại. Lúc trước mang
theo Út cưng cũng là bất đắc dĩ. Không còn cách nào khác. Cũng chẳng phải ai đều
có thể lựa chọn cách sống của riêng mình, có kẻ chẳng có phần may mắn ấy.
“Vừa lúc đó, Út cưng đột nhiên… gọi tôi một
tiếng. Bé con nằm lòng lòng tôi mà cười, dùng bàn tay nhỏ đập đập tôi, gọi tôi
‘hô hô’. Tôi kêu lại một tiếng, Út cưng cũng rất vui mừng. Bé con gọi tôi ‘hô
hô’. Tôi cảm thấy… rất đáng giá. Vô cùng đáng giá.”
Bác sĩ Mạch cũng thấp giọng mà cười lên. Mũi
cay cay. Trước mắt bỗng xuất hiện một Mễ Hi Huy hãy còn trẻ trai, tay chân dài
khẳng khiu, ôm đứa bé nho nhỏ, chân tay luống cuống.
Mễ Hi Huy không nói nữa. Cậu trầm mặc. Bác
sĩ Mạch hôn môi cậu, lấy tay đặt nơi con tim cậu mà rằng, “Lần đầu nói với tôi
nhiều như vậy. Nói ra rồi thì trong lòng sẽ thoải mái hơn. Dù là chuyện gì cũng
đừng giữ trong lòng, phải nói với tôi… Năng lực thừa nhận của con người đều có
hạn, tự cho mình là siêu nhân sao…”
Mễ Hi Huy cầm lấy tay bác sĩ Mạch, đặt tại
nơi ngực mình. Bác sĩ Mạch cảm thấy con tim cậu đang nảy lên, cảm thấy hơi nóng
từ người cậu truyền đến.
“Nhóc con kia giận tôi rồi. Không phải là
cảm thấy tôi muốn đuổi nó đấy chứ?”
“Ngày mai sẽ quên ngay thôi. Nói chuyện
trước mặt nhóc con ấy phải cẩn thận, nó rất ghét những loại thử này.” Mễ Hi Huy
hôn nhẹ bác sĩ Mạch, “Biết anh lo lắng cho tôi. Đừng lo.”
Út cưng ai cũng tranh không được.
Sáng hôm sau, bé con quả nhiên đã chẳng
còn nhớ. Bác sĩ Mạch xoa xoa gương mặt phúng phính, Út cưng đang thay răng, cười
thì những chiếc răng nhỏ so le không đồng đều. Bác sĩ Mạch phát hiện lúc ăn điểm
tâm bé con luôn muốn đưa tay vào miệng, thế là bèn hỏi, “Út cưng, chuyện gì vậy?”
Út cưng nhíu đôi mày nhỏ, “Răng đau!”
Bác sĩ Mạch nắm má Út cưng làm bé há miệng,
nhìn nhìn. Một chiếc răng hàm đã lung lay, dưới nứu sưng lên, răng vĩnh viễn
chuẩn bị đi ra, nhưng răng sữa thì vẫn còn đó. Bác sĩ Mạch cười nói với Mễ Hi
Huy, “Nhìn xem, cậu nuôi Út cưng tốt quá mà, răng sữa mà còn dài còn chắc như vậy.”
Mễ Hi Huy rửa sạch tay, rồi luồn vào sờ
miệng Út cưng. Quả nhiên, răng hàm dưới đã ra rồi, nhưng răng sữa vẫn lung lay,
không có dấu hiệu rụng xuống.
Bác sĩ Mạch nói, “Phải nhanh nhổ răng sữa
đi, bằng không răng sẽ mọc lệch.”
Mễ Hi Huy gật đầu, “Mấy ngày nữa xin cho
Út cưng nghỉ, đi nhổ răng.”
Trước khi ra cửa, Mễ Hi Huy ngồi xổm xuống,
mặc áo khoác vào cho Út cưng, thắt chiếc khăn quàng cổ, đội mũ lên cho bé. Bác
sĩ Mạch khoanh tay đứng một bên nhìn. Chỉ cần như vậy thôi, cả một ngày đều đủ
cảm thấy ấm áp.
Bác sĩ Mạch nắm đôi bàn tay mũm mĩm của
Út cưng, “Gần đây trời có chút lạnh, đừng để bị cảm.”
Út cưng hít hít chiếc mũi nhỏ, “Dạ vâng!”
Bác sĩ Mạch ngồi xổm xuống, kéo Út cưng vào
lòng, xoa tới xoa lui. Mùa đông ăn mặc nhiều, bé ú na ú nần phồng lên hệt quả
bóng nhỏ.
Vào bệnh viện, vẫn chưa có bao người. Phải
lo nghĩ đến việc đưa Út cưng đến trường, bác sĩ Mạch mỗi ngày đều đi làm sớm
hơn một tiếng so với thời gian làm việc. Bình thường sau đó bác sĩ Hứa đều ở
phòng trực ban. Hôm nay lúc đi ngang qua, bác sĩ Mạch cố ý nhìn vào trong, thế
nhưng không có ai. Một bác sĩ thường hay đi theo bác sĩ Hứa thấy bác sĩ Mạch, lại
đây chào hỏi, “Tới sớm như thế?”
Bác sĩ Mạch nói, “Bác sĩ Hứa còn chưa tới?”
Người bác sĩ kia cào tóc, “Sư phụ hôm nay
xin phép, sốt rồi.”
Bác sĩ Mạch gật đầu, “Khó có dịp tên đó
cũng sốt.”
~*~
Bác sĩ Hứa mơ mơ màng màng gọi điện thoại
cho Hình Long Nhược, “Họ Hình phải không?”
Hình Long Nhược mới vừa hoàn thành công
việc đi ra, tháo mũ cảnh sát xuống đặt bên bàn, cầm di động cười nói, “À tôi
đây.”
Bác sĩ Hứa phả ra hơi thở nóng hổi, cảm
thấy mình đang phun lửa, “Bận không?”
Hình Long Nhược cười một tiếng, “Không bận
không bận.”
Bác sĩ Hứa uể oải rẫu rĩ hỏi, “Giúp tôi
mua hai cân táo được không?”
Hình Long Nhược sửng sốt, “Sao?”
Bác sĩ Hứa thở dài một hơi, “Tôi đang sốt…
bất chợt đặc biệt muốn ăn táo. Bạn bè đồng nghiệp đều là bác sĩ, không cần hỏi
cũng biết bận rồi…”
Hình Long Nhược bảo, “Không ngờ cảnh sát
thế mà lại là chức vụ nhàn rỗi đấy?”
Bác sĩ Hứa hữu khí vô lực trả lời, “Dù
sao nhân dịp rảnh giữa lúc bắt trộm hãy giúp tôi mua hai cân táo đưa tới.”
Hình Long Nhược cười một tiếng, “Không ai
quan tâm sao?”
Bác sĩ Hứa uống qua thuốc cảm, buồn ngủ.
Bèn hít mũi, mang theo giọng khàn khàn mà rằng, “…Hãy coi như cảnh sát đến cứu
người lúc nguy nan giúp kẻ nghèo khó.”
Vào
giờ nghỉ trưa, Hình Long Nhược chạy đến siêu thị sát đường mua ba ký táo. Mở
chiếc xe hư hại chạy về phía nhà bác sĩ Hứa, ấn chuông cửa. Bác sĩ Hứa đi ra mở,
Hình Long Nhược vừa thấy đã giật mình. Hai má nóng đến đổ bừng, gương mặt vốn
trắng bệch giờ có chút ửng hồng, thế nên đặc biệt trẻ ra. Đôi mắt vì sốt mà
sáng lên quá, đứng trong tối thì thấy, lấp lấp lánh lánh. Trên người là chiếc
áo len màu nhạt xanh, càng tôn thêm vẻ mặt mới thật hấp dẫn.
“…Sốt thật à?” Hình Long Nhược cầm theo
táo đứng đơ ra tại cửa, “Sao mắt giống hệt của tên trộm hay kẻ bất lương thế
kia.”
Bác sĩ Hứa nhíu mày, huyết áp hơi thấp,
giọng không đủ cao, tiếng rất yếu, “Vào mau đi, rất lạnh.”
Hình Long Nhược cầm táo đến phòng bếp rửa
sạch. Bác sĩ Hứa quấn chăn nằm trên ghế sofa xem tivi, hình như là tiết mục văn
nghệ, thanh âm ồn ào. Hình Long Nhược đặt những quả táo đã rửa xong lên bàn,
“Tôi phải nhanh quay về đội, mới vừa nhận nhiệm vụ. Ừm thì… không có việc gì chứ?
Thật ra sốt thì cứ ngủ nhiều vào là tốt.”
Bác sĩ Hứa liếc Hình Long Nhược. Do sốt
cao, con người làm gì cũng đều có vẻ nhu nhược vô lực. Vốn dĩ chỉ là liếc nhìn
như bình thường thôi, vậy mà do góc độ thấp, đôi mắt chậm đưa, thế là biến
thành một loại phong tình.
Hôm nay Hình Long Nhược mặc đồng phục cảnh
sát tới. Quân trang chính là loại trang phục tôn dáng người nhất, mặc vào rồi
thì liền có dáng vẻ thật oai nghiêm.
Thật ra đây lần đầu thấy người này mặc cảnh
phục mà.
Cũng coi như là… đẹp trai.
Bác sĩ Hứa gật đầu, “Hôm nay thật cám ơn.”
Hình Long Nhược buồn cười bảo, “Ừ, là tôi
tới giúp người lúc nguy khốn cứu kẻ khó nghèo.”
Bác sĩ Hứa nghiêng người qua trên ghế sofa,
mí mắt càng thêm nặng. Hình Long Nhược nhẹ nhàng khe khẽ rời đi, đóng cửa lại.
Bác sĩ Hứa ngủ xong thức dậy, tinh thần
có khá hơn, đang gặm táo thì bác sĩ Mạch gọi điện thoại đến an ủi, “Chết vì
nóng chưa?”
Bác sĩ Hứa thành thật trả lời, “Chưa.”
Bác sĩ Mạch hỏi, “Không tôi đến thăm nhé?
Buổi tối ở đâu ăn cơm?”
Bác sĩ Hứa cười rằng, “Thời gian dài như
vậy tự sinh tự diệt không ai lo, sao gần đây đột nhiên thành bảo bối.”
Bác sĩ Mạch nói, “Hử còn có người lo cho
sao?”
Bác sĩ Hứa đáp, “Không có.”
Bác sĩ Mạch bảo, “Vậy nghỉ ngơi đi. Muốn
ăn gì gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa qua.”
Bác sĩ Hứa ừ lại, cúp điện thoại, gặm táo
xong, lại ngủ.
42.
Mễ Hi Huy ở tại phòng bếp nấu cơm. Làm một
phần cho ông Hình, cất trong bình giữ ấm. Ông Hình đã rút máy hô hấp, tinh thần
đã khá nhiều, kịch liệt phê bình con trai thứ nấu ăn quá lạt, phải cho thêm nhiều
muối nhiều nước tương.
“Ba tôi trên cơ bản đã không còn nếm được
vị.” Mễ Hi Huy cắt bắp cải, một nhát rồi lại một nhát, những bắp rau từng lớp từng
lớp bong ra.
Bác sĩ Mạch khoanh tay đứng nơi cửa nhà bếp.
Ông Hình đúng là không ổn lắm. Bà Hình vẫn phải ở cạnh bên, đôi lúc cần về nhà
tắm rửa thay quần áo, ông Hình bèn nhìm chăm chăm vào bà. Liếc mắt một cái rồi
lại liếc mắt một cái. Cái liếc mắt của giây tiếp theo chẳng biết là trong bao
lâu. Mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, bà Hình dù thế nào cũng chẳng thể rời
đi bệnh viện.
Bác sĩ Mạch đi đưa cơm, mỗi lần trước khi
đi vào đều phải chuẩn bị một phen.
Bà Hình lưng đã còng. Lúc sinh Mễ Hi Huy tuổi
đã lớn, gây hại cho cơ thể. Và rồi lại thêm mười năm gần đây hầu hạ chồng một tấc
không rời, chính bản thân bà cũng hao mòn cả.
Bà Hình trông coi chồng. Bởi do thiếu chất
mà ông Hình luôn mê man, hoặc là nói, hôn mê trong thời gian ngắn. Bà vẫn luôn
nhìn ông, chỉ nhìn thôi, đôi mắt hoe đỏ.
Bác sĩ Mạch cầm theo bình giữ ấm, đứng
ngoài cửa, làm sao cũng chẳng mở được cửa ra.
Ai nói họ không hạnh phúc chứ.
Bình thường ông Hình đều gọi vợ mình bằng
tên. Còn bà thì gọi ông là ‘Mình à’. Mình à, mình uống nước không. Mình à, hôm
nay quần áo mặc đủ ấm chứ. Mình à, mình ăn ít dưa muối nhé.
Trước khi ông Hình nằm viện, có một lần tất
cả ăn cơm trưa chung với nhau. Ăn xong bác sĩ Mạch cứ luôn cười. Mãi đến khi
lên xe, bác sĩ Mạch đột nhiên nhẹ giọng nói, mình à, mình lái xe chậm thôi.
Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch, một cách chậm
rãi, trên mặt phủ lên ý cười dịu dàng.
“Mỗi lần đi đều rất khó chịu.” Bác sĩ Mạch
nhẹ giọng cười bảo, “Bác trai bác gái…”
Mễ Hi Huy hỏi, “Không tốt sao.”
Bác sĩ Mạch khẽ khàng rằng, “Không, tốt lắm.”
Đưa cơm, dáng vẻ ông Hình vẫn chẳng vừa
lòng lắm. Ống dây trên yết hầu vẫn chưa lấy ra, thậm chí còn có cả máy trợ thở.
Nói chuyện hoặc nuốt gì đó đối với ông là chuyện khó khăn, ống van hệt như thứ
sắc bén lên xuống nơi yết hầu.
“Nhạt quá. Không đói mà.” Đợi ông Hình cằn
nhằn xong, bà Hình bèn mở gà mên ra, phân chia cơm và thức ăn, “Còn chưa ăn mà!
Lại xấu tính gì nữa đó!”
Ông Hình tựa vào giường. Toàn bộ cơ thể héo
hon gầy mòn, các đốt ngón tay, xương chân gầy gộc lởm chởm lồi ra, lộ cả tầng
da thâm đen. Dưới những mạch máu thô to, những khớp xương như thể rất giòn.
Trên làn da là những đốm đồi mồi, và có lẽ do nằm trên giường nhiều năm, bộ vị
tiếp xúc nhiều với giường chiếu nên thậm chí có cả một lớp chai mỏng. Bụng phồng
lên, vì thiếu dinh dưỡng, mọi khí quan đều có hiện tượng tích nước.
Ông Hình bất chợt không nói gì.
Ông nhếch môi, giọng khàn khàn bảo, “Bà
xem, vô dụng thế này, vậy mà mãi không chết, còn liên lụy bà và chú hai…”
Bà Hình cả giận nói, “Xùy xùy xùy, nói bậy
gì đó!” nói xong nhìn về phía bên cạnh, “Bác sĩ Mạch còn ở đây mà, để người ta
chê cười!”
Bác sĩ Mạch cười rằng, “Bác trai suy nghĩ
nhiều quá. Khỏe lên là tốt liền thôi.”
Trở lại đại sảnh phòng khám bệnh, cố ý đi
tới phòng cấp cứu ngó nghiêng. Bác sĩ Hứa vẫn chưa đi làm, bác sĩ Mạch cảm thấy
chẳng thú vị. Một vị bác sĩ lại đi tới đây trò chuyện, “Sư phụ hôm nay đã tới sớm
truyền dịch và về nhà rồi, sốt đến mức môi cũng phồng rộp lên như bị bỏng.”
Bác sĩ Mạch bảo, “Ừm, bận thì cứ làm việc
đi, tôi quay về văn phòng.”
Thang máy vừa lúc vang lên một tiếng, đã
tới lầu một.
~*~
Bác sĩ Hứa tiêm xong một mũi ngồi taxi về
nhà. Đầu rất nặng, căn bản chẳng thể nào nâng dậy nổi. Miễn cưỡng tới nhà, trả
tiền, liêu xiêu liên xiên lên lầu. Trong nhà chẳng còn gì để ăn, ngay cả nước
cũng nguội ngắt. Bác sĩ Hứa rửa sạch tay, cởi áo khoác, rúc vào chăn. Trong
chăn cũng lạnh, đâu đâu cũng đều là hơi lạnh mà thôi. Bác sĩ Hứa co ro người. Sốt
thì bên ngoài cơ thể nóng, mắt mũi cứ như muốn phun lửa, vậy nhưng bên trong lại
lạnh, trong cơ thể là cả hầm băng.
Run rẩy nửa ngày, rốt cuộc có hơi ấm lên.
Mới vừa định ngủ, mơ mơ màng màng nghe tiếng di động vang. Bác sĩ Hứa nhíu lại
mày, không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng. Vốn dĩ chẳng muốn quan tâm, di động
kia lại cứ chẳng chịu yên mà réo mãi. Bác sĩ Hứa cắn răng đứng lên, vịn tường
đi vào phòng khác, mò mẫm lấy di động nơi túi áo khoác. Bắt máy, cả người dựa
vào sofa.
“Bác sĩ ở nhà sao?” Hình Long Nhược dường
như đang ở ngoài, trong di động có tiếng gió xào xạc.
Bác sĩ Hứa vừa nghe được chất giọng tùy
tiện của Hình Long Nhược bên kia đầu dây thì trong lòng tức lên, hờn giận hỏi,
“Chuyện gì?”
Hình Long Nhược cười bảo, “Còn không phải
là mang quà Tết đến sao? Ở nhà phải không? Hôm nay không đi làm?”
Bác sĩ Hứa vắt tay lên trán, đợi một lúc,
rồi vịn tường đi về phía phòng ngủ. Bước chân lảo đảo, cứ như đi trên con đường
đầy nước.
“Tôi ở nhà. Có chuyện gì không?”
“Trong cục phân chia đồ Tết. Đem tới vài
món thôi. Xuống mở cửa giúp tôi nhé.”
Bác sĩ Hứa thở dài, “Tôi có thể không mở
được chứ…”
Hình Long Nhược nói, “Như vậy sao được. Cứ
như vậy đi, tôi đang ở trước cửa nhà bác sĩ này, bác sĩ tới liền đi. Mở cửa
giúp tôi. Nhiều đồ lắm.”
Bác sĩ Hứa cúp điện thoại, lấy gối đè lên
đầu, lủi vào trong chăn. Yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên dộng ầm ầm vài cái
vào chăn, vờ như đang đánh Hình Long Nhược để trút giận nỗi lòng.
Một chiếc thùng lớn vào cửa trước. Phía
sau mới là Hình Long Nhược. Bác sĩ Hứa bất mãn đứng cạnh bên, Hình Long Nhược
khiêng một thùng các-tông màu sắc sặc sỡ cực lớn, trông hệt như kẻ hủy diệt đứng
trong phòng khách hết nhìn đông tới nhìn tây, “Để đâu thì được? Chủ yếu là bánh
các loại thôi.”
Bác sĩ Hứa đóng cửa, chỉnh sửa áo trên
người, “Để xuống đất là được… Khụ khụ…”
Hình Long Nhược đặt thùng các-tông lên đất.
Một mặt đánh giá bác sĩ Hứa đang hệt như nhành liễu mảnh dẻ lay động trước gió,
“Mảnh mai? Có câu rằng – người so với hoa cúc gầy hay hoa cúc so với người gầy?”
Bác sĩ Hứa chẳng còn sức đâu mà phân cao
thấp cùng tên kia, “…Dồn ép tôi nửa ngày rồi khiêng một thùng bánh đến?”
Hình Long Nhược tìm được một con dao gọt
hoa quả, cắt băng dán dọc theo thùng, sau đó xốc thùng giấy lên, lấy ra ngoài,
“Xem đi, đều là đồ tốt cả, tôi thấy hình dáng vô cùng đáng yêu hợp với bác sĩ
nên mới đưa tới.”
Bác sĩ Hứa rầu rĩ không vui nhìn đống
bánh được so sánh với mình. Hình Long Nhược luôn là tâng bốc người ta mà cũng
có thể đụng đến chỗ cấm kỵ.
Đã vậy anh còn chẳng cảm nhận được gì,
hưng phấn lấy ra hết thứ này đến thứ khác. Các loại bánh kẹo với đủ loại hình
dáng khác nhau, đã làm qua, rồi cất tủ lạnh. Muốn ăn chỉ cần hâm lại là được.
Những phần bánh dẻo ú nần hình cá chép mang màu sặc sỡ, còn có cả hình cây hoa
tường vy, trái táo đỏ. Bánh mật đương nhiên không thể thiếu, hình dạng càng
phong phú hơn. Các loại bánh nho nhỏ đáng yêu đến vô cùng bày đầy cả ra bàn, bác
sĩ Hứa bất giác mỉm cười.
“Sao không kêu em trai đưa qua.”
Hình Long Nhược thẳng người dậy, “Ừm, em
tôi tự làm đẹp hơn thế này nhiều.”
Bác sĩ Hứa trầm mặc.
Hình Long Nhược cất từng cái từng cái đã
triển lãm qua cho bác sĩ Hứa đi. Thuận miệng hỏi một câu, “Không phải ở Chương
Châu sao? Tết sao không về nhà?”
Bác sĩ Hứa bước lại ghế sofa rồi dựa vào,
“Vé xe lửa rất khó mua. Hơn nữa bệnh viện chỉ nghỉ được vài ngày.”
Hình Long Nhược gật đầu. Sau đó mở nắp
bình thủy ra tưởng rằng có nước, ai ngờ lại trống không. Nước trong ly cũng đã
lạnh. Cũng chẳng có gì ăn. Hình Long Nhược lúc này mới chú ý tới bác sĩ Hứa dựa
vào ghế sofa mắt mở không ra, môi cùng gương mặt đều là màu đỏ bừng.
“…Sốt nặng thật đó hử?”
Bác sĩ Hứa không thèm phản ứng.
Hình Long Nhược cởi áo khoác nói, “Vừa
lúc tôi có thời gian, chờ một lúc.”
Đôi mắt phượng hẹp dài của bác sĩ Hứa hơi
nheo lại, khẽ mở, thấy Hình Long Nhược đang đeo tạp dề.
“Làm gì vậy?” Bác sĩ Hứa rốt cuộc không
thể nhịn được nữa, Hình Long Nhược liếc một cái kẻ đang nằm kia, “Nấu cơm. Chợp
mắt trước đi.”
Bác sĩ Hứa run rẩy đứng lên, vịn tường đi
vào phòng ngủ, đóng cửa cái sầm.
“Cơn tức của người bệnh thật lớn.” Hình
Long Nhược lầm bầm lầu bầu, “Tuy rằng bình thường cũng rất kỳ cục.”
Trường tiểu học của Út cưng đã bắt đầu
cho nghỉ đông. Thành tích thi cuối kỳ của bé khá tốt, Mễ Hi Huy rất vừa lòng.
Không cần đón đưa Út cưng đến trường, thời gian liền vô cùng linh hoạt. Nhân
lúc rảnh rỗi bác sĩ Mạch bèn chơi đùa cùng Út cưng, Út cưng bày đồ chơi ra, còn
bác sĩ Mạch ngắm bé con chơi.
Năm trước bác sĩ Mạch vì Út cưng mua thêm
không ít món đồ chơi. Có thứ vô cùng đắt. Mễ Hi Huy vốn dĩ phản đối, còn bác sĩ
Mạch lại cố ý mua. Còn cười bảo, “Khó có dịp như thế, mua một hai món thật tốt
thì có sao. Hơn nữa đối với những nhóc tì như thế, ý nghĩa của việc mua đồ chơi
không chỉ có mỗi một món đồ chơi, đây là để nói cho trẻ nhỏ cậu quan tâm tới
chúng, để tâm tới chúng. Cậu cũng thật ngốc, Út cưng nói không cần cậu cũng
không biết nói cậu muốn mua sao.”
Mễ Hi Huy đáp, “Tôi… chưa từng nghĩ tới.”
Bác sĩ Mạch và Út cưng đang chơi lắp ráp,
từ những linh kiện rời rạc xếp thành một chiếc xe ô tô chạy bằng điện. Vô cùng
đắt tiền, nhưng cô bán hàng nói rằng, ý nghĩa của món đồ chơi này là chơi cùng
với trẻ nhỏ, gia tăng tình cảm thân tình. Bác sĩ Mạch cùng Út cưng ngồi xếp bằng
trên thảm, mở hộp đồ chơi ra, Mễ Hi Huy ở dưới lầu quét dọn vệ sinh, tiếng nước
chảy vẫn không gián đoạn. Mèo nhỏ đi tới đi lui quanh hai người, rất ngạc nhiên
nhìn họ.
Dựa theo sách hướng dẫn, bác sĩ Mạch và
Út cưng lắp ráp từng chút từng chút một. Bàn tay ú nần của bé vặn chiếc đinh ốc
nhỏ, bác sĩ Mạch nhìn thấy thì muốn cắn một cái thôi. Thế là bèn yêu thương sờ
cổ bé, “Thích không?”
Út cưng rất hưng phấn mà rằng, “Mạch Mạch
tốt nhất, con thích lắm!”
Bác sĩ Mạch đáp, “Trước kia không có đồ
chơi, sao lại không nói với chú?”
Út cưng nhẹ giọng, “Đắt mà.”
Bác sĩ Mạch cười bảo, “Cũng có món không
mắc mà.”
Út cưng cúi đầu siết siết ốc, vặn vặn siết
siết một hồi thì bất chợt nho nhỏ rằng, “Con không thể không hiểu chuyện. Nếu
chú chán ghét con rồi sẽ chẳng nuôi con nữa.”
Bác sĩ Mạch cả kinh, “Ai nói thế!”
Út cưng nghĩ rằng bác sĩ Mạch đang hỏi bé
là ai nói, liền nhẹ giọng trả lời, “Là bà nội đó.”
Mèo nhỏ đi tới nằm sấp lên đùi Út cưng. Út
cưng lấy tay vỗ về nó, “Ba không thích con. Mẹ cũng không thích con.”
Bác sĩ Mạch đau lòng, “Sao lại như vậy.”
Út cưng lắc đầu, chất giọng be bé có hơi khàn
khàn, “Mẹ mắng ba mà.”
Chỉ là trước khi ly hôn có vài lần cãi
nhau. Người lớn trong lúc nóng nảy ầm ĩ thì nói xằng nói bậy, trẻ con nghe qua,
lại hiểu theo một ý nghĩa khác.
Út cưng ôm mèo nhỏ đã co ro lại càng nhỏ
hơn, “Mèo con cũng giống vậy. Ba và mẹ mèo con đều không thích nó.”
Trong lòng bác sĩ Mạch chua xót, “Lời này
mà để chú Út cưng nghe thấy thì thế nào chú Út cưng cũng sẽ rất khó chịu đó. Bé
con à, nhóc không biết chú nhóc thương nhóc đến mức nào đâu.”
Út cưng ngẩng đầu nhìn bác sĩ Mạch, bác
sĩ Mạch ôm Út cưng vào lòng xoa xoa, “Chơi tiếp chơi tiếp đi, hôm nay trước khi
ăn cơm chiều chúng ta nhất định phải lắp rắp xong chiếc xe này.”
Út cưng lại vui vẻ lên, cầm lấy chiếc tua
vít nhỏ, hết sức chuyên chú mà làm. Bác sĩ Mạch xoa mái đầu nhỏ ấy, nhẹ nhàng
thở dài.