Đại Mễ Tiểu Mạch - Chương 01 + 02

Extra

Thanh tâm tĩnh khí bí lục

Một góc nhìn khác

Thế giới động vật

Không hiểu biết về chuyên ngành y học

Nhưng bằng gian
bếp bằng những món ăn

Bằng những ấm lòng nho nhỏ vậy thôi

Có anh luật sư
đã cứu cuộc đời của một vị bác sĩ đó

Bỏ
đi áo blouse trắng

Đổi
tên nick hay dùng

Dù hôm nay sắm vai oán phụ căm giận tuổi
xanh hay Lolita

Thần khí hiện ra vẫn rất ngời ngời.

Phòng
kiểm tra chụp cắt lớp

Không soi được bí ẩn trong lòng

Dưới đèn mổ tôi cầm lấy ống nghe

Căn
bệnh lâu năm này khi nào mới gặp được lương y nhỉ

Mỗi vở kịch mỗi vai diễn tôi an bài

Từng vở từng vở đều liệt kê những vui mừng
bi ai

Khi tôi phải tháo xuống chiếc mặt nạ cuối
cùng

Cậu
và tôi sẽ phải đối thoại với nhau thế nào đây hở

Tôi an bài sân khấu cho từng nhân vật

Ấy vậy mà chẳng thể đoán được tương lai sẽ
gặp ai kia

Mà cậu trong màn sương mù dày đặc chưa biết
liệu có thể xua tan

Thẳm sâu trong lòng vẫn ôm nỗi hy vọng.

Dùng gian bếp để trang hoàng

Nấu ra tô canh đậm đầy sướng vui

Dấm chua trộn cải trắng sườn lợn rong biển
còn có cả cá mèo

Tôi cần chậm rãi cẩn thận mà nhấm nháp.

Cuộc
sống trầm mê từng chút đổi thay

Sửng sốt vì những xuân hạ thu đông đã
hoài phí vào xa xưa cũ

Nếu
có thể thành đôi long phượng trình tường

Tình nguyện quên lãng những tài khoản mật
mã đã từng yêu thích

Phóng đãng đã qua chỉ còn hiện tại ấm áp

Và có thêm tương lai càng ấm êm ngọt ngào
tuyệt vời

Chẳng hề muốn nhắc lại những phút giây sướng
vui hay cô độc

May
làm sao hãy còn Đại Mễ đến cứu vớt Tiểu Mạch ấy thôi

Cuộc sống trầm mê từng chút đổi thay

Sửng sốt vì những xuân hạ thu đông đã
hoài phí vào xa xưa cũ

Chỉ mong thành đôi long phượng trình tường

Căn bệnh yêu thương ai kia đã hết phương
cứu chữa mất rồi…

Long Phượng Trình Tường’ – Ca khúc chủ đề Đại Mễ Tiểu Mạch kỳ một |

Sáng tác: Nhị Văn | Đặt lời:
Tiểu Hồng Đê Xướng |

Biểu diễn: Mặc Ly Thương | Hậu
kỳ: Du Du Giá Đáo |

QT dịch | Dương biên tập |

1.

Bác
sĩ Mạch, quý danh Mạch Uy, lạc thú lớn nhất chính là lên mạng. Gã có tổng cộng
khoảng ba mươi tài khoản chat QQ, mỗi tài khoản sắm vai từng nhân vật khác
nhau. Trong đó có người trẻ tuổi hứa hẹn thành công, có Lolita(1) sính Hàn sính
Nhật, có bà chị quyền quý lạnh lùng xinh đẹp đôi lúc oán giận kinh nguyệt không
đều, có người phụ nữ trung niên cứ mãi cằn nhằn hoài nghi chồng ngoại tình, có
những thằng đáng khinh chuyên lên mạng đùa giỡn mấy cô bé nhỏ, vân vân và vân
vân. Mật khẩu của ba mươi tài khoản QQ này cũng không giống nhau, từng cái đều
dựa vào sự khác biệt giữa bạn bè, giai cấp xã hội, mỗi nhân vật đều có lối suy
nghĩ, thói quen, cách dùng từ, bối cảnh hư cấu, bằng cấp khác biệt, bác sĩ Mạch
chưa hề tính sai. Bác sĩ Mạch tự hào nhất là trí nhớ vô cùng tốt và khả năng
logic của mình. Gã gọi đây là ‘Nhân cách Internet’. Ngày nào cũng phải tự cao tự
đại với y tá đủ mệt chết rồi, sau khi hết giờ làm về nhà gã muốn đem những gì
tích tụ một ngày toàn bộ trút ra.

(1) Lolita
vốn là tên một quyển tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich
Nabokov. Tiểu thuyết được viết bằng tiếng Anh và được xuất bản vào
năm 1955 ở Paris, sau đó được chính tác giả dịch ra tiếng
Nga và được xuất bản vào năm 1967 ở New York. Tiểu thuyết
nổi tiếng cả ở phong cách mới lạ lẫn nội dung gây ra các tranh cãi do nhân vật
chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi có sự ám
ảnh về tình dục với một cô gái mười hai tuổi tên Dolores Haze. Sau này, cái tên
‘Lolita’ đã đi vào văn hoá phổ thông như là một từ để mô tả cô gái trẻ phát
triển sớm về giới tính, khi du nhập vào Nhật Bản đã trở thành một loại hình văn
hóa.

“Đây là bản ngã, là cái tôi, là cái siêu
tôi (2), vượt qua ngoài cơ thể, gắn kết với thần thánh nhất.” Bác sĩ Mạch nói
như thế.

(2) Đây là ba phần của cấu trúc tâm linh, được
định nghĩa trong mô hình nhân cách của Sigmund Freud. Theo Freud, cấu trúc tâm
linh gồm ba phần:

  • “Bản ngã”
    là cái bể chứa bí mật, khó tiếp cận, gồm cái bẩm sinh cũng như cái bị chèn ép,
    hoàn toàn thoát khỏi ý thức con người và chỉ nhận biết gián tiếp qua giấc mơ,
    triệu chứng…
  • Trái lại,
    “cái tôi” mặc dầu cũng phần nào là không có ý thức, lại bao gồm sự tiếp xúc có
    lý trí với thế giới bên ngoài và gồm các cơ chế phản vệ để bảo vệ con người
    trước những kích thích có tính áp đảo. Không có “cái tôi” thì cũng không có sự
    tự kiểm soát, và không có văn minh.
  • Cuối cùng,
    cái thứ ba là “cái siêu tôi”, nó tương tự như tương tự như lương tâm, mặc dầu
    một phần của thẩm cấp này cũng là không có ý thức. Ở đây, chủ yếu xảy ra các
    xung đột nội tâm mà ngay cả những người khoẻ mạnh nhất cũng phải chịu đựng
    chúng.

“Kỳ thật cậu là rảnh rang quá mà thôi.” Bạn
vô cùng tốt của bác sĩ Mạch, La Tĩnh Hòa nói.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác
nhỏ cho người yêu sách.]

Trong đó, gã cải trang thành Lolita là thuận
buồm xuôi gió nhất. Cái loại sính Nhật sính Hàn sính đến thần chí không rõ này
khiến người khác phải ghét bỏ. Bị người khác điên cuồng xua đuổi chẳng khác nào
bọn quỷ ngoại xâm, gã còn có loại cảm giác… khụ, hưng phấn đến chẳng hiểu tại
sao.

Trên cơ bản việc lừa lọc của gã coi như đánh
đâu thắng đó, không gì cản nổi. Có lần đang lúc dụ dỗ một tiểu nam sinh, cậu
chàng một thân chính nghĩa giáo huấn gã không thể có lỗi với tổ quốc với nhân
dân, cho dù yêu thích phim truyền hình hay nhạc Hàn thì cũng không thể phát biểu
những lời bán nước như thế. Tiểu nam sinh đánh chữ thong thả, dùng từ non nớt,
còn sai ngữ pháp nữa, nhưng thật ra khí thế rất hào hùng sắc bén, thế là bác sĩ
Mạch hận đến mức sao không thể kéo cậu chàng ra khỏi máy tính mà ôm một cái. Vì
thế hai người họ thành bạn tốt, tiếp tục trò chuyện đến vui vẻ. Sau khi hiểu rõ
mới biết, cu cậu có ID ‘Tiểu Trúc Duẩn’ thế nhưng còn học tiểu học, năm nay mới
sáu cái xuân xanh, vừa vào lớp một. Bác sĩ Mạch líu lưỡi, quả nhiên bắt được một
bé con. Tiểu Trúc Duẩn hỏi gã mấy tuổi, gã xấu hổ thẹn thùng nửa ngày không
nói, cuối cùng làm nũng rằng, “Ghét quá nha! Mình lớn hơn bạn hai tuổi nha!”

Sau đó tiếp tục trò chuyện. Trò chuyện về
phim hoạt hình, Tiểu Trúc Duẩn gần đây luôn xem ‘Cừu con vui vẻ và sói xám’(3),
vì để tìm được đề tài chung với Tiểu Trúc Duẩn, bác sĩ Mạch dành riêng cả đêm để
xem bổ sung một bộ hai bộ. Nội dung đơn giản, trên cơ bản chính là tuyên dương
tà không thể thắng chính, là một câu chuyện xưa đơn thuần đáng yêu.

(3) Phim hoạt
hình này này, hình như có chiếu ở VN, cơ mà mình không biết tên là gì

Thế giới của trẻ nhỏ đó nha. Bác sĩ Mạch
than thở.

Tiểu Trúc Duẩn cũng rất thích nói chuyện
cùng gã, nói tới nói lui bác sĩ Mạch sẽ nói qua những rắc rối nhỏ mà gã thấy vô
cùng đáng yêu, hoặc nói bậy một câu con mẹ nó – tất nhiên thường không cẩn thận
mới tán gẫu đến loại chuyện này. Tiểu Trúc Duẩn nói ba mẹ bé rất chi là bận rộn,
bé vẫn ở cùng chú bé. Chú bé luôn yêu cầu bé thời gian làm việc và nghỉ ngơi nhất
định phải theo quy luật, nếu không sẽ không lớn không cao đâu, thế là thời gian
mỗi ngày bé lên mạng chẳng được bao nhiêu. Bác sĩ Mạch căm giận thay, “Người lớn
và những thứ tương tự đều rất đáng ghét!”

Tiểu Trúc Duẩn bên kia nửa ngày không đáp
lời. Bác sĩ Mạch đang bận rộn trả lời trên diễn đàn phụ nữ, xem phải làm thế
nào để đối phó với cồ bồ nhí của ông chồng ngoại tình bên ngoài, thế nên cũng
không để ý lắm. Đến khi diễn biến trong topic vợ hợp pháp đại chiến bồ nhí đang
đến cao trào, bất chợt tiếng buzz vang lên dọa gã nhảy dựng. Khung đối thoại bắn
ra, ‘Tiểu Trúc Duẩn’ đáp lại câu: Cũng chẳng
phải cháu bên ấy
.

Trong phút chốc Bác sĩ Mạch không kịp phản
ứng. Sau khi kịp phản ứng thì vội vàng gửi qua biểu tình vô tội: Người ta không có cháu mà.

Lại trong chốc lát, văng ra một câu: Là nam chứ gì.

Bác sĩ Mạch 囧.

Tiếp theo một câu: Diễn khá thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.

Bác sĩ Mạch chùi mặt, đáp lại một câu: Bên ấy không phải Tiểu Trúc Duẩn, bên ấy là
ai?

“Tiểu Trúc Duẩn” đem quý danh vốn là font
chữ in nghiêng màu xanh nhạt sửa thành font chữ thể tống(4) màu đen size nhỏ,
trông cứng nhắc hệt giọng điệu của mình: Tôi
là chú nó.

(4)Chữ thể Tống (hay còn gọi là
chữ thể Minh), là một loại chữ Hán thường được dùng để in ấn, được phát minh
vào thời Tống ở Trung Quốc, tuy nhiên không được ưa chuộng, vì thời Tống chuộng
thể tự thư pháp như thể chữ Nhan, thể chữ Liễu. Mãi đến triều đại Minh, bởi yếu
tố kinh tế và diện tích chiếm chỗ trên trang báo, chữ thể Tống bắt đầu được sử
dụng nhiều.

Bác sĩ Mạch không biết phải trả lời thế
nào mới tốt.

Đối diện gửi đến một câu: Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể. Ngủ
ngon.

Bác sĩ Mạch luôn luôn theo thuyết vô thần
đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, gần đây lừa gạt tình cảm người khác lừa
đến mức quên trời quên đất, khó tránh khỏi chột dạ.

Dù sao ta đây không lừa tiền. Bác sĩ Mạch
tự an ủi mình.

Đương nhiên, tốt nhất vẫn nên tin ‘Trên đầu
ba thước có thần linh’, ít nhất chuyện rất đuối lý không thể làm. Bất ngờ bị
người vạch áo xem lưng nên vô cùng hoảng sợ là lẽ tất nhiên. Khi đó gã còn
không biết đây là lần đầu tiên mình và Mễ Hi Huy gặp nhau, duyên phận là chuyện
nơi chốn u minh đã sớm định, cho dù bạn không biết, nó vẫn có mặt như cũ.

Bác sĩ Mạch một đêm không an giấc, ngày
hôm sau rời giường thì bất mãn. Buổi sáng là thời gian gã thành bác sĩ chủ trì
phòng khám bệnh, phải đi sớm. Kiểm tra thẻ, ung dung vào thang máy, lên tầng mười
một, tiếp tục ung dung ra thang máy. Sau khi gã thay áo blouse trắng trong
phòng thay đồ xong, y tá trưởng mở hết cửa phòng khám ra, cô giúp việc đẩy chiếc
xe dọn vệ sinh đi qua bên cạnh gã, chào gã một tiếng. Tiếp theo gã liền thấy một
chàng trai ngồi trên ghế phía bên ngoài phòng khám chuyên khoa ôm một đứa bé,
đoán chừng lúc mới sáu bảy giờ đã đến đây xếp hàng đăng ký. Bác sĩ Mạch gật đầu
với người đó, để cậu ta và bản thân mình cùng vào phòng chẩn bệnh. Sau khi mang
găng vào tay trái đâu vào đấy, gã ngồi xuống, nhã nhặn nhu hòa hỏi, “Bé nó sao
vậy?”

Người kia ngồi xuống đối diện gã, khoảng
hai mươi tuổi, dáng vẻ hệt như tinh anh của xã hội, vậy mà chẳng biết sao lại có
đứa con lớn đến năm, sáu tuổi. Bé con bị cậu ta ôm rất chặt, bất chợt bé khóc nức
nở nói, “Chú ơi, con ngứa…”

Bác sĩ Mạch giật mình. Kể từ tối qua, gã bắt
đầu có phần mẫn cảm với danh từ ‘Chú’ này.

Chàng trai trẻ tuổi cầm lấy tay bé con,
giọng dịu dàng, “Đừng gãi, ngứa cũng đừng gãi.” Sau đó chàng trai cởi bẻ quần
lót bé con, trên lưng và cặp mông nhỏ của bé là một mảnh bọt nước vàng. Chàng
trai lo lắng nói, “Đêm qua vẫn rất tốt, sáng nay đột nhiên nổi bọt nước toàn
thân, còn vô cùng ngứa.”

Bác sĩ Mạch vươn tay trái vén quần áo bé để
nhìn, nói, “Đừng lo đừng lo, may là không gãi. Ngàn vạn lần không thể gãi. Có nổi
hạch bạch huyết không?”

Chàng trai cởi quần áo bé con ra, bác sĩ
Mạch cẩn thận kiểm tra hết một lần, “May là không nổi, đây là mụn mủ lở ra
thôi, bệnh thông thường của trẻ nhỏ, hiện mới ở giai đoạn đầu. Gần đây có nổi mẩn
ngứa hay sẩy ngứa gì tương tự không?”

Chàng trai ngẩn người, thấp giọng hỏi, “Út
cưng, trước đó có ngứa qua à?”

Giọng bé con oan ức, “Dạ có, nhưng mà ba
nói không sao hết, bôi một ít thuốc viêm da bình thường là được rồi.”

Chàng trai nói, “Quả thật là có bị qua.”

Bác sĩ Mạch tìm đưa ra nhiệt kế, để chàng
trai đặt dưới cánh tay bé con đo nhiệt độ. Bác sĩ Mạch chú ý rằng chàng trai vẫn
giữ lấy tay bé con không cho bé gãi, ừ, coi như sáng suốt. Đến khi đủ thời gian
lấy ra thì thấy, ba mươi tám độ. Bác sĩ Mạch bảo, “Không nổi hạch bạch huyết,
nhưng đã bắt đầu phát sốt. Tiêm một mũi kháng sinh trước, tôi kê một ít thuốc
bôi, cách bốn giờ bôi một lần. Nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể gãi bong bọc mủ, bằng
không sẽ bị nhiễm trùng.”

Chàng trai đồng ý một tiếng. Bé con trong
lòng ngực chú nó tủi thân dẩu môi bảo, “Chú ơi, con không muốn chích…”

Bác sĩ Mạch cầm lấy bệnh án, ba chữ ‘Mễ
Hi Huy’ phía trên vừa nhìn đúng là nét chữ của bà cô đăng ký nơi lầu một, nhìn
thật khó coi. “Đây là tên bé?”

Chàng trai trẻ tuổi đáp lời, “À tên tôi.”

Bác sĩ Mạch gật đầu, tháo chiếc găng tay dùng
một lần ném xuống, nhập thông tin người bệnh vào máy tính, “Cứ đi đóng tiền trực
tiếp ở lầu một là được. Đến lúc đó sẽ có người đưa đơn thuốc chích.”

Mễ Hi Huy ôm bé con đứng lên, sắc mặt khôi
phục lại vẻ trấn định cứng nhắc, “Vậy cám ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Mạch rất chán ghét nhìn loại vẻ mặt
này, nói chung, nhìn thấy vẻ mặt đó sẽ khiêu khích cực hạn của gã. Nhưng gã
cũng có nguyên tắc của mình, không đùa giỡn với người lạ, miễn cho bị đánh; không
đùa giỡn với người mang thai, miễn cho bị sét đánh; và không đùa giỡn với người
lớn tuổi, đây là kính già yêu trẻ.

Ông trời làm chứng, bác sĩ Mạch vẫn có đạo
đức nghề nghiệp như vậy đó nha.

Chàng trai Mễ Hi Huy thật rất đẹp trai,
tóc ngắn, mặc chiếc áo cổ cao màu kem và áo khoác màu đen. Dáng vẻ đẹp đẽ, vóc
dáng cao. Nếu là cậu ta khám thì tốt rồi. Bác sĩ Mạch thở dài.

Chẳng qua nỗi trống trải cô đơn này rất
nhanh liền tan mất. La Tĩnh Hòa mang theo người ấy của mình lại xem bệnh, là
nam. Tuy Thanh Hòa(5) chưa hề nói ra, nhưng bác sĩ Mạch vẫn ngửi được mùi khác
biệt không bình thường. Chà chà chà, hiểu thì phải giở trò thôi, ha hả.

(5)La Tĩnh Hòa vốn
được đặt tên là Thanh Hòa, do sinh vào tháng 4 âm lịch, tháng Thanh Hòa, nhưng
khi làm giấy khai sinh bị ghi nhầm thành Tĩnh Hòa. Những người thân thiết với
anh đều gọi anh bằng Thanh Hòa (chi tiết được nhắc đến trong Bình Đạm Như
Thủy).

2.

Bà Hình được điều tới coi việc truyền dịch
của ông Hình. Vì tốc độ truyền dịch quá nhanh, trái tim ông Hình chịu không nổi.

“Ông nói xem thế này phải làm sao?” Bà Hình
ngồi một bên, đẩy gọng kính lão nơi sống mũi, cúi đầu đan một chiếc áo len nhỏ,
những mũi đan bắt chéo phức tạp, “Chú hai nhà ta muốn điều kiện gì lại không
có? Dáng vẻ tuấn tú lịch sự không nói đi, đã vậy còn đường đường là đại luật sư.
Muốn tài có tài muốn mạo có mạo, người cũng ít nói giỏi giang, như thế nào tìm
không được một người vợ?”

“Tìm không ra là tìm không ra. Bà để thằng
bé dẫn theo nhóc con như vậy làm sao tìm được? Con gái nhà người ta vừa thấy nó
ôm theo con nhỏ liền quay đầu bỏ đi.”

Bà Hình không lên tiếng. Bà im lặng, cảm
thấy đuối lý. Nửa ngày còn nói thêm, “Vẫn là hai kẻ già vô dụng chúng ta liên lụy
con nó. Có thể giúp chú hai trông coi Ninh Ninh thì cũng không đến mức khiến nó
lớn đến vậy rồi mà còn như một vú em…”

“Ai.” Ông Hình nặng nề thở dài, “Bà xem
Long Nhược hiện tại như vậy, nếu chú hai nó thật kết hôn rồi thì sẽ ra sao? Có
vợ về nhà thì bát canh nóng còn uống không được. Vì ly hôn mà còn kéo đến đồn cảnh
sát mà quậy. Hai ngày nay tôi thấy Long Nhược đều cởi bỏ họ Hình mất rồi, bà có
khi nào thấy Long Nhược mất hồn mất vía ủ rũ như vậy chưa? Nói thế, ý tôi là đừng
nôn nóng. Chú hai kén chọn cũng là chuyện tốt, chọn nhiều vào, chọn người vừa ý
rước về mới có thể lo cho gia đình. Chú hai nó mà còn quậy đòi ly hôn nữa, thôi
chúng ta đừng sống!”

Ông
Hình mới nghĩ tới việc kia thôi đã kích động, ho khan. Bà Hình vội vàng đấm
lưng cho ông, nén giận bảo, “Ông không nói tôi cũng quên mà. Nghiệp chướng, ở đâu
ra một nàng dâu như vậy chứ, nhà họ Hình ta xưa kia tạo nghiệt nợ Tôn Mẫn sao?
Ông xem ông xem, Ninh Ninh dáng vẻ hiện tại vừa gầy lại vừa nhỏ, lúc trước chưa
đến bảy tháng thì đã cai sữa! Con nít cốt lõi đều là do uống sữa mẹ làm nền tảng,
như thế lớn lên mới tốt được! Thằng nhỏ yếu như vậy, ba ngày thì đã hai bận ốm
đau…”

Ông Hình thở hổn hển, không kiên nhẫn mà
rằng, “Tôn Mẫn là giáo sư trung học, bận rộn với các lớp cuối cấp tốt nghiệp.”

Nhắc tới vợ trước của đứa con lớn nhất,
bà Hình liền tràn đầy căm giận. Vô thức, bà tăng thêm lực vào chiếc áo len
trong tay, “Tôi thật không hiểu được, cô ta ngốc nghếch đến mức nào mới có thể
mặc kệ con mình. Có lòng với sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng con mình thì cô ta ở
được đến bao lâu? Chống đỡ được có ba năm. Sau này thằng bé liệu còn có thể nhớ
đến từng có một người mẹ như vậy không. Ninh Ninh là con ruột của cô ta, đến
khi già rồi ngoại trừ Ninh Ninh cô ta còn trông cậy vào ai? Hừ!”

Bà Hình hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Ông Hình nhìn mu bàn tay nổi gân xanh của
bản thân mình, thở dài, “Nói cho cùng, hai ta cũng chẳng giúp được gì.”

Năm còn trẻ ông đã từng bị qua viêm phế
quản cấp tính nhưng không chữa dứt, lặp lại vài lần cũng không để bụng. Tuổi lớn
rồi mới phát giác tình thế nghiêm trọng, mỗi ngày đều cần truyền dịch, luôn phải
nằm viện. Bác sĩ nói bệnh tình ông Hình hiện tại không được lạc quan, ông gặp
nguy hiểm do toàn bộ hệ hô hấp suy kiệt. Tinh thần và sức lực của bà Hình chủ yếu
đều đặt cả vào việc hầu hạ ông, không trông coi được Ninh Ninh. Hai cậu con
trai nhà họ Hình, con cả là Hình Long Nhược, năm nay ba mươi sáu, đội trưởng đội
cảnh sát của thành phố Thiên Tân. Chú hai Mễ Hi Huy, theo họ mẹ, năm nay hai
mươi sáu, luật sư công ty nổi tiếng. Trước kia bà Hình vẫn luôn rất tự hào, hai
đứa con tiền đồ đều tốt đẹp như nhau. Mấy bà lão trong xóm mỗi khi họp lại, bà
Hình từ đầu đến chân đều rất sôi nổi. Người khác nhắc tới nhà họ Hình thì, “Ấy…
Con cái nhà họ vậy đó vậy đó…”

Sau thì, cậu con cả của Hình gia ly hôn,
con thứ đến tuổi kết hôn lại tìm không được vợ.

Khi Mễ Hi Huy đi xem mắt lần thứ hai mươi
thất bại trở về, ông Hình đột nhiên thốt ra một câu: Tốt, con rốt cuộc thành
trung đội trưởng (6) rồi đó.

(6) Trong quân đội, một trung đội có quân số từ
20-36 người

Lần xem mắt thứ hai mươi mốt thất bại
cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng lớn lao gì với Mễ Hi Huy. Hết giờ làm đi đón Út
cưng, khi đi ngang qua cửa hàng chuyên bán quần áo cho trẻ em thì mua cho Út
cưng một tá quần lót bằng vải mềm với những bông hoa nhỏ trên đó. Về đến nhà gọi
điện báo cho cha mẹ biết xem mắt thất bại. Bà Hình nghe giọng con trai đều đều
như gỗ, thở dài, nửa ngày không nói chuyện.

~*~

Nơi diễn đàn thế giới tình cảm có một
nick tên là ‘Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu’ – đó là một người con gái duyên dáng, dịu
dàng, nửa rạng ngời nửa ưu thương. Nàng tinh tế, biết săn sóc, hiểu việc an ủi
người khác, rất có tiếng tăm trên diễn đàn, thậm chí có một số lượng người yêu
mến nhất định. Trong lòng rất nhiều người nàng là hình mẫu của lan tâm huệ chất,
thiện lương nhu nhược. Tối hôm nay, nàng lại đăng một bài viết đầy tuyệt vọng. Nàng
miêu tả bản thân nàng phát hiện chồng nàng ngoại tình thế nào, nàng phẫn nộ,
tuyệt vọng ra sao, rồi trong lòng đấu tranh vùng vẫy, bị bên thứ ba giáp mặt gây
nhục nhã, mấy lần muốn phí hoài mạng sống.

Giữa
những dòng chữ đều là thê thảm bi thương đến sũng nước. Bài trả lời vô số, mắng
to tên chồng vô lại cùng ả bồ vô sỉ. Bài viết này thật ra có phần thuật lại trực
tiếp, nàng như đang thấp giọng thì thầm mà kể những đau khổ và phiền muộn của
mình. Người trả lời bị văn phong nàng thu hút, thương tâm, phẫn nộ cùng nàng,
ai cũng tỏ vẻ Tiểu Thu nên bỏ cái gã thối nát kia đi, hãy coi trọng việc kiếm tìm
hạnh phúc. Và rồi Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu gặp được một chàng luật sư anh tuấn mà
lãnh đạm, họ quen biết nhau, sau đó chàng luật sư lạnh lùng giúp nàng thưa kiện
ra tòa, rồi dần bị nàng hấp dẫn, họ yêu nhau. Trong topic kể lại thổn thức mãi,
rồi lại cứ muốn nói tiếp chuyện tình cảm giữa Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu và anh
chàng luật sư lạnh lùng, nói mãi không thôi.

Bác sĩ Mạch ngồi trước máy tính mà vẻ mặt
mừng rỡ. Ánh sáng từ máy lấp lánh phản xạ lên kính gã, lớp ánh sáng xanh mỏng
manh phủ lên kiếng khiến chẳng nhìn thấy mắt gã đâu. Gã càng viết càng hưng phấn,
quả thực ý văn tuôn trào, muốn ngừng cũng ngừng không được. Tên chồng lạm tình,
bên thứ ba vô sỉ, người vợ dịu dàng phẫn nộ bi thương tuyệt vọng, rít gào gầm
lên. Rốt cuộc gã đã hiểu được nguyên nhân vì sao những bộ phim truyền hình rất
kịch lúc tám giờ lại thu hút đến thế. Bởi vì, tất cả mọi người đều cô đơn lắm.

Chuyện tình cảm giữa Tăng Tiễn Nhất Lũ
Thu và anh chàng luật sự mặt lạnh lại tiến thêm một bước, bác sĩ Mạch đắc ý dào
dạt ấn phím F5, dưới sự trầm trồ khen ngợi của các bài trả lời đột nhiên nhìn
thấy một câu.

Càng
bịa càng thái quá.

Bất chợt Bác sĩ Mạch cảm thấy mình như bị
ai đó dội một gáo nước lạnh, lẳng lặng nhìn câu nói với giọng điệu cứng nhắc
kia, câu nói không hề đặc sắc bị bao phủ giữa những bài trả lời khác.

Càng. Bịa. Càng. Thái. Quá. Chấm tròn.

Người post bài này tên là ‘Mèo Con Cún
Con Quần Sịp Con’, mới đăng ký hai ngày trước, chủ yếu post bài trong khu vực chuyên
về giáo dục, những quan điểm về việc bữa sáng nên cho trẻ nhỏ ăn món gì.

Bác sĩ Mạch nghiến răng nghiến lợi. Phía
bên dưới lần lượt có vài bài trả lời giận dữ tẩy chay bài của ‘Quần Sịp Con’, hơn
nữa ngày càng nhiều hơn. Tất cả đều nhất trí phê phán tên đáng ghét đã quét đi
hưng phấn của mọi người, nhưng Quần Sịp Con nửa ngày cũng chẳng phản ứng. Ước
chừng một giờ sau, Quần Sịp Con mới đăng bài trả lời, rất dài, bên trong liệt
kê tường tận những chỗ không phù hợp với pháp luật trong câu chuyện tầm phào của
bác sĩ Mạch. Còn nêu đến vô cùng rành mạch điều mấy khoản mấy trong luật pháp.

Bác sĩ Mạch 囧.

Gã đột nhiên bắt đầu từ thuyết vô thần nghiêng
sang thuyết hữu thần… Thế quái nào mà gần đây cứ bị người lật tẩy xấu hổ thế
này. Topic trực tiếp nổ tanh bành, những lời rối loạn lung tung thế nào cũng có
đủ. Bác sĩ Mạch nhanh chóng đăng xuất, rốt cuộc nick ‘Tăng Tiễn Nhất Lũ Thu’ trở
nên vô dụng.

~*~

Út cưng ở phòng khách dùng muỗng nhỏ húp
cháo. Đoạn thời gian trước báo chí đưa tin trong đồ sứ có chứa chất chì, có thể
gây hại cho cơ thể con người. Vì thế Mễ Hi Huy lập tức đổi bộ đồ ăn bằng inox
cho Út cưng. Sau đó tivi lại đưa tin, chén bát bằng inox đa số đều là chất lượng
không đạt tiêu chuẩn, nguyên tố kim loại nặng vượt mức. Vì thế Mễ đại luật sư lại
lập tức đổi bộ đồ ăn bằng nhựa cao cấp cho Út cưng. Chưa được hai ngày lại có
tin tức nói, đồ bằng nhựa không chịu được sức nóng cao, nhiệt độ quá nóng dễ
phóng ra chất độc. Thế nên trước mắt Út cưng có tới ba bộ đồ ăn dùng luân phiên
nhau.

Út cưng run rẩy dùng muỗng nhỏ húp cháo,
sau đó leo xuống ghế, vui vẻ chạy đến phòng sách của Mễ đại luật sư, bám vào
chân Mễ đại luật sư mà nũng nịu, “Chú ơi, đút con!”

Mễ đại luật sư nhìn những bài trả lời càng
ngày càng loạn trong topic, ngay cả đặc vụ Internet(7) cũng ló dạng, bất giác
cong khóe môi. Mễ đại luật sư đứng dậy, ôm lấy Út cưng, vỗ mông nhỏ của bé, “Lên
tiểu học rồi, phải tự ăn cơm chứ.”

(7)Đặc vụ Internet, chuyên đổi
trắng thay đen trên mạng, tạo ra mâu thuẫn, châm ngòi thị phi, lấy việc nhiễu
loạn trật tự internet làm niềm vui.

Út cưng cọ cọ lên cổ chú nó, dẩu cái miệng
nhỏ ra, “Con không làm được mà!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3