Máu của Olympus - Chương 29 - 30

Chương 29. Nico

ĐƯỢC CHO MỘT LỰA CHỌN giữa chết và Zippy Mart[1] Buford,
Nico sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để quyết định. Ít nhất cậu biết đường
quanh Vùng đất của Người chết. Cộng thêm thức ăn sạch hơn nữa.

[1] Là một loại cửa hàng thường
có ở Mỹ, bán những đồ dùng thiết yếu

“Ta vẫn không hiểu,” Huấn luyện viên Hedge lẩm bẩm khi họ
lang thang giữa lối đi trung tâm. “Họ đặt tên toàn bộ một thị trấn theo cái bàn
của Leo?”

“Tôi nghĩ thị trấn này ở đây trước, Huấn luyện viên.”
Nico đáp.

“Hửm.” Huấn luyện viên cầm lên một hộp bánh rán phủ bột.
“Có lẽ cậu đúng. Những thứ này trông ít nhất là một trăm năm tuổi. Ta nhớ món phong phú Bồ Đào Nha đó.”

Nico không thể nghĩ về Bồ Đào Nha mà không nhớ hai cánh
tay bị thương của mình. Trên hai bắp tay, dấu móng của con ma sói vẫn sưng phồng
và tấy đỏ. Nhân viên bán hàng đã hỏi cậu liệu cậu đã đánh nhau với một con linh
miêu Mỹ.

Họ mua một bộ sơ cứu, một tập giấy (vì thế Huấn luyện
viên có thể viết nhiều tin nhắn máy bay giấy cho vợ ông hơn), một ít thịt muối
và sô-đa (bởi vì cái bàn tiệc trong chiếc lều pháp thuật mới của Reyna chỉ cung
cấp thức ăn lành mạnh và nước sạch) và một số những thiết bị cắm trại linh tinh
vô dụng với Huấn luyện viên Hedge nhưng là những cái bẫy quái vật phức tạp cực kì
ấn tượng.

Nico đã hi vọng tìm được vài bộ quần áo mới. Hai ngày từ
khi họ bay khỏi San Juan, cậu mệt mỏi với việc đi lang thang trong cái áo nhiệt
đới HÒN ĐẢO MÊ HOẶC[2] của mình, đặc biệt bởi vì Huấn luyện viên Hedge có một
cái giống hệt.

[2] Nguyên văn là ISLA DEL
ENCANTORICO.

Không may, Zippy Mart chỉ tích trữ áo thun với cờ Liên
minh và những câu nói sướt mướt giống như BÌNH TĨNH VÀ ĐI THEO CỔ ĐỎ. Nico quyết
định cậu sẽ dính với những con vẹt và cây cọ.

Họ đi xuống lại chỗ cắm trại cách hai con đường dưới cái
nắng gay gắt. Khu vực của nam Carolina này coi bộ chủ yếu là những cánh đồng um
tùm, được chia tách bởi những cái cọc điện thoại và cây cối được bao bọc trong
đám cây sắn dây. Bản thân thị trấn Buford là một bộ sưu tập những cái kho kim
loại di động – sáu hay bảy, có lẽ cũng là dân số của thị trấn.

Nico rõ ràng không phải là một người ưa thích ánh sáng mặt
trời, nhưng duy chỉ một lần cậu hoan nghênh sự ấm áp. Nó làm cậu cảm thấy chắc
chắn hơn – thả neo vào thế giới người phàm. Với mỗi cú nhảy bóng tối, việc trở
về càng lúc càng trở nên khó khăn hơn. Thậm chí dù giữa ban ngày bàn tay cậu vẫn
xuyên qua những vật rắn. Thắt lưng cậu và thanh kiếm cứ rơi quanh mắt cá chân cậu
không vì lý do cụ thể nào. Một lần, khi cậu không nhìn đường đi, cậu đi xuyên
qua một cái cây.

Nico nhớ điều gì đó Jason Grace đã nói với cậu ở cung điện
của Notus: Có lẽ đến lúc em phải ra khỏi
bóng tối rồi.

Giá mà mình có thể, cậu nghĩ. Lần đầu tiên trong đời cậu, cậu bắt đầu sợ
bóng tối, bởi vì cậu có thể tan biến vào nó hoàn toàn.

Nico và Hedge không có vấn đề gì trong việc tìm đường trở
lại trại. Athena Parthenos là mốc cao nhất trong vòng vài ki-lô-mét. Trong tấm
lưới cải trang mới của mình, nó lung linh ánh sáng bạc giống như một con ma cao
mười hai mét cực kì lòe loẹt.

Hình như, Athena Parthenos đã muốn họ đến một nơi có giá
trị giáo dục, bởi vì bà hạ cánh ngay cạnh một điểm lịch sử gọi là CUỘC TÀN SÁT
CỦA BURORD, trên một điểm dừng chân đá sỏi ở khu vực giao nhau giữa Không đâu
và Không gì.

Lều của Reyna nằm trong một rừng cây nhỏ cách đường khoảng
ba mươi mét. Bên cạnh đó là một ụ đá hình chữ nhật – hàng trăm những tảng đá chồng
tạo nên một ngôi mộ to quá cỡ với một cột tháp làm bia mộ. Rải rác quanh nó là
những vòng hoa phai màu và những bó hoa nhựa vỡ nát, làm nơi này càng thê lương
hơn.

Aurum và Argentum đang chơi tránh bóng trong rừng với một trong những quả bóng ném của huấn
luyện viên. Từ khi được các chiến binh Amazon sửa chữa lại, hai con chó kim loại
trở nên nghịch ngợm và tràn đầy năng lượng – không giống chủ nhân của chúng.

Reyna ngồi bắt chéo chân trước cửa lều, nhìn chằm chằm
vào cột tháp kỷ niệm của mình. Cô không nói nhiều từ khi họ bay khỏi San Juan
hai ngày trước. Họ cũng không thu hút bất kì con quái vật nào, điều mà làm Nico
băn khoăn. Họ không nghe thêm được tin gì từ các Thợ săn hay các chiến binh
Amazon. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra với Hylla, hay Thalia, hay tên khổng
lồ Orion.

Nico không thích các Thợ săn của Artemis. Không nghi ngờ
gì bi kịch luôn bám theo họ như những con chó và chim săn mồi của chúng. Chị
gái của cậu Bianca đã chết sau khi gia nhập các Thợ săn. Sau đó Thalia Grace trở
thành thủ lĩnh của họ và thậm chí còn bắt đầu chiêu mộ nhiều cô gái trẻ hơn cho
sự nghiệp của họ, điều mà làm Nico bực mình – như thể cái chết của Bianca có thể
bị lãng quên. Như thể cô ấy có thể bị thay thế.

Khi Nico thức dậy ở Barrachina và tìm thấy ghi chú của
các Thợ săn về việc bắt cóc Reyna, cậu đã đập tan cái sân trong cơn thịnh nộ. Cậu
không muốn các Thợ săn đánh cắp một người quan trọng nữa của cậu.

May mắn, cậu có lại được Reyna, nhưng cậu không thích việc
cô ấy trở nên quá ủ rũ. Mỗi lần cậu cố gắng hỏi cô về những việc xảy ra ở Calle
San Jose – những con ma trên ban công, tất cả đang nhìn chằm chằm vào cô, thì
thầm những lời buộc tội – Reyna bắt cậu im miệng.

Nico biết điều gì đó về những con ma. Việc để chúng đi
vào đầu cậu nguy hiểm. Cậu muốn giúp Reyna, nhưng bởi vì bi kịch của riêng cậu
là đơn độc xử lý những vấn đề của mình, từ chối bất cứ ai cố gắng lại gần, cậu
chính xác là không thể phê bình Reyna về việc cũng làm điều tương tự.

Cô nhìn lên khi họ lại gần. “Chị biết rồi.”

“Chỗ này là địa điểm lịch sử nào?” Hedge hỏi. “Tốt, bởi
vì nó đang làm tôi phát điên.”

“Trận chiến Waxhaws,” cô nói.

“À, được rồi…” Hedge gật đầu khôn ngoan. “Đó chỉ là một
cuộc thi đấu tội lỗi.”

Nico cố gắng cảm nhận bất cứ linh hồn không yên nghỉ nào
đó trong vùng, nhưng cậu chẳng cảm thấy gì. Không thường lệ cho một bãi chiến
trường. “Chị chắc chứ?”

“Và năm 1780,” Reyna nói. “Cách mạng Mỹ. Hầu hết những thủ
lĩnh thực dân là các á thần Hy Lạp. Những tướng lĩnh Anh quốc là á thần La Mã.”

“Bởi vì nước Anh giống La Mã khi đó,” Nico đoán. “Một đế
quốc đang lên.”

Reyna nhặt một bó hoa bị đè bẹp lên. “Chị nghĩ là chị biết
tại sao chúng ta hạ cánh ở đây. Nó là lỗi của chị.”

“À, thôi nào,” Hedge chế giễu. “Zippy Mart Buford không
phải là lỗi của ai cả. Những điều như thế cứ vậy xảy ra.”

Reyna nhặt những bông hoa nhựa phai màu. “Trong suốt cuộc
Cách mạng, bốn trăm người Mỹ bị bắt kịp ở đây bởi kỵ binh Anh. Những người thực
dân muốn đầu hàng, nhưng người Anh khát máu. Họ thậm chí tàn sát những người Mỹ
sau khi họ hạ vũ khí xuống. Chỉ một vài người sống sót.”

Nico cho là cậu nên sốc. Nhưng sau khi di chuyển qua Âm
phủ, nghe rất nhiều câu chuyện về quỷ dữ và cái chết, một vụ thảm sát trong chiến
tranh hầu như không có vẻ đáng giá. “Reyna, sao nó có thể là lỗi của chị?”

“Chỉ huy của Anh là Banastre Tarleton.”

Hedge khụt khịt. “Ta đã nghe về hắn. Một gã điên. Họ gọi
hắn là Benny Đồ tể.”

“Phải…” Reyna
hít một hơi run run. “Ông ta là một
người con trai của Bellona.”

“Ồ.” Nico nhìn chằm chằm vào ngôi mộ quá cỡ. Nó vẫn quấy
nhiễu cậu làm cậu không thể cảm thấy bất cứ linh hồn nào cả. Hàng trăm chiến
binh bị tàn sát tại chỗ này… điều đó có lẽ gửi đi vài thứ đại loại là rung cảm của cái chết.

Cậu ngồi xuống cạnh Reyna và quyết định đánh liều. “Vậy
chị nghĩ là chúng ta bị kéo về đây bởi vì chị có vài liên kết với các con ma.
Giống như những gì xảy ra ở San Juan à?”

Đếm từ một đến mười cô chẳng nói gì, xoay xoay bó hoa nhựa
trên tay mình. “Chị không muốn nói về San Juan.”

“Chị nên.” Nico cảm thấy như một người lạ trong chính cơ
thể cậu. Tại sao cậu khích lệ Reyna chia sẻ? Nó không phải là phong cách hay việc
của cậu. Tuy nhiên, cậu cứ tiếp tục nói. “Vấn đề chính về những con ma – hầu hết
bọn họ bị mất đi giọng nói. Ở Asphodel, hàng triệu con ma lang quanh xung quanh
không mục đích, cố gắng để nhớ họ là ai. Chị biết tại sao họ kết thúc như thế
không? Bởi vì trong cuộc đời họ chưa từng đứng về một bên này hay bên kia. Họ
không bao giờ nói lớn tiếng, vì vậy họ không bao giờ nghe được gì. Giọng của chị
là căn cước của chị. Nếu chị không dùng nó,” cậu nói với một cái nhún vai, “chị
đang nửa đường đi đến Asphodel rồi đó.”

Reyna cau có. “Đó là một ý tưởng cho một lời động viên của
em à?”

Huấn luyện viên Hedge thông giọng. “Điều này trở nên quá
thiên về tâm lý với ta. Ta sẽ đi viết vài lá thư.”

Ông cầm lấy xấp giấy của mình và tiến vào rừng. Hôm qua
hoặc trước đó, ông đã viết rất nhiều – hình như không chỉ cho Mellie. Huấn luyện
viên không chia sẻ chi tiết, nhưng ông gợi ý rằng ông đang kêu gọi vài sự ủng hộ
để giúp đỡ cuộc tìm kiếm của họ. Với tất cả những gì Nico biết, ông đang viết
thư cho Jackie Chan.

Nico mở túi mua sắm của mình ra. Cậu lôi ra một hộp bánh
Kem Yến mạch Debbie Nhỏ[3] và mời Reyna một cái.

[3] Là tên của một loại bánh
quy.

Cô chun mũi. “Chúng trông giống như đã ôi từ thời khủng
long.”

“Có lẽ. Nhưng những ngày này em rất thèm ăn. Bất cứ loại thức ăn ngon nào… có lẽ ngoại
trừ hạt lựu. Em xong chuyện với chúng rồi.”

Reyna lấy một cái bánh và cắn một miếng. “Những con ma ở
San Juan… họ là tổ tiên của chị.”

Nico chờ đợi. Cơn gió làm gợn sóng tấm lướt ngụy trang
trên Athena Parthenos.

“Quay ngược lại một chặng đường dài về gia đình
Ramírez-Arellano,” Reyna tiếp tục. “Chị không biết toàn bộ câu chuyện. Tổ tiên
của chị sống ở Tây Ban Nha khi nó còn là một tỉnh của La Mã. Ông nội của cụ cố-cố-gì-đó-gì-đó
của chị là một người đi xâm chiến thuộc đia. Ông ấy băng qua Puerto Rico với Ponce
de León[4].”

[4] Là một nhà thám hiểm Tây
Ban Nha.

“Một trong những con ma tên ban công đã mặc áo giáp của
người xâm chiếm thuộc địa,” Nico nhớ lại.

“Đó là ông ấy.”

“Vậy… toàn bộ gia đình của chị là hậu duệ của Bellona à?
Em đã nghĩ chị và Hylla là con gái của bà ấy, không phải người thừa kế.”

Quá trễ, Nico nhận ra cậu không nên lôi Hylla ra. Một cái
nhìn thất vọng lướt qua gương mặt Reyna, mặc dù cô nhanh chóng giấu nó đi.

“Bọn chị con
gái bà ấy,” Reyna đáp. “bọn chị là những đứa con thực sự của Bellona trong gia
đình Ramírez-Arellano. Và Bellona luôn luôn yêu quý gia tộc của bọn chị. Hàng
thiên niên kỷ trước, bà ấy ra lệnh bọn chị sẽ đóng vai trò chủ chốt trong nhiều
trận chiến.”

“Như chị đang làm bây giờ,” Nico nói.

Reyna lau vụn bánh trên cằm. “Có lẽ. Môt vài người tổ
tiên của chị đã là những anh hùng. Một số là những kẻ ác. Em đã thấy con ma với
vết thương súng bắn trên ngực chứ?”

Nico gật đầu. “Một tên cướp biển à?”

“Kẻ nổi tiếng nhất trong lịch sử của người Puerto Rico. Hắn
được biết đến là Tư tế Cofresí, nhưng họ hắn ta là Ramírez de Arellano. Nhà của
bọn chị, biệt thự gia đình, được xây dựng bằng tiền từ kho báu ông ta đã chôn.”

Trong một khoảnh khắc, Nico lại cảm thấy như một đứa nhỏ.
Cậu muốn thốt lên, Tuyệt cú mèo! Mặc
dù trước khi cậu nhiễm trò Thu thập thẻ bài, cậu đã bị ám ảnh bởi những tên cướp
biển. Có lẽ đó là một lý do cậu say mê Percy, con trai của vị thần biển.

Reyna cắn một miếng bánh nữa. “Người đàn ông trong đồng
phục Hải quân Hoa Kỳ… ông ấy là ông chú cố-cố từ Chiến tranh Thế giới Thứ Hai,
người chỉ huy tàu ngầm La-tinh đầu tiên. Em biết đấy. Rất nhiều chiến binh.
Bellona là nữ thần bảo trợ cho các thế hệ của bọn chị.”

“Nhưng bà ấy chưa bao giờ có những đứa con á thần trong
gia đình chị – cho đến chị.”

“Nữ thần… bà ấy yêu cha chị, Julian. Ông là một quân nhân
ở Iraq. Ông ấy đã...” giọng Reyna vỡ ra. Cô đẩy bó hoa nhựa qua một bên. “Chị
không thể làm điều này. Chị không thể nói về ông ấy.”

Một đám mây bay qua trên đầu, che phủ cánh rừng trong
bóng tối.

Nico không muốn ép buộc Reyna. Cậu có quyền gì chứ?

Cậu đặt miếng bánh yến mạch của mình xuống… và nhận thấy
rằng những đầu ngón tay cậu đang biến thành khói. Ánh mặt trời trở lại. Hai tay
cậu lại rắn lại, nhưng những sợi dây thần kinh của cậu kêu inh tai. Cậu cảm thấy
như cậu được kéo trở lại từ rìa của một ban công cao.

Giọng của chị là căn cước của
chị
, cậu đã nói với
Reyna. Nếu chị không dùng nó, chị đang nửa
đường đi đến Asphodel rồi.

Cậu ghét khi chính lời khuyên của cậu đặt lên mình.

“Cha em đã từng tặng em một món quà,” Nico nói. “Đó là một
thây ma.”

Reyna nhìn cậu chằm chằm. “Gì cơ?”

“Tên ông ta là Jules-Albert. Ông ấy là người Pháp.”

“Một… thây ma Pháp?”

“Hades không phải là người cha tuyệt nhất, nhưng thỉnh
thoảng ông ấy có những khoảng khắc muốn
hiểu con trai của mình
. Em đoán ông ấy nghĩ thây ma là một lời đề nghị hòa
bình. Ông nói Jules-Albert có thể là tài xế của em.”

Khóe miệng Reyna
co giật. “Một tài xế thây ma
Pháp.”

Nico nhận ra nó nghe lố bịch như thế nào. Cậu chưa hề nói
với ai về Jules-Albert – không ngay cả Hazel. Nhưng cậu cứ tiếp tục nói.

“Chị biết đấy, Hades có ý tưởng rằng em nên cố gắng hành
động như một thiếu niên hiện đại. Kết bạn. Hiểu biết về thế kỉ hai mươi mốt.
Ông ấy hơi hơi biết rằng các cha mẹ người phàm thường hay lái xe đưa con cái họ
đi quanh quanh. Ông ấy không thể làm thế. Vì vậy giải pháp của ông ấy là một
thây ma.”

“Để đem em đi dạo mát,” Reyna nói. “Hoặc
lái tới In-N-Out Burger[5].”

[5]
Một chuỗi nhà hàng bán thức ăn nhanh chủ yếu là hăm-bơ-gơ ở miền Tây Hoa Kỳ.

“Em cho là thế.”
Những sợi dây thần kinh của Nico bắt đầu lắng xuống. “Bởi vì chẳng có gì giúp
em kết bạn nhanh hơn là một xác chết thối rữa với giọng Pháp.”

Reyna cười lớn.
“Chị xin lỗi… Chị không nên thích thú.”

“Ổn mà. Quan điểm
là… em cũng không muốn nói về cha mình. Nhưng thỉnh thoảng,” cậu nói, nhìn vào
đôi mắt cô, “chị phải làm.”

Biểu hiện của
Reyna chuyển sang nghiêm túc. “Chị chưa bao giờ biết cha chị trong những ngày tốt
đẹp hơn của ông. Hylla đã kể rằng ông từng dịu dàng hơn khi chị ấy còn rất nhỏ,
trước khi chị sinh ra. Ông ấy là một người lính tốt – can đảm, kỷ luật, tuyệt vời
trong đánh nhau. Ông ấy đẹp trai. Ông có thể rất quyến rũ. Bellona chúc phúc
cho ông, như bà từng làm với rất nhiều người tổ tiên của chị, nhưng điều đó
không đủ với cha chị. Ông ấy muốn bà là vợ của mình.

Trong rừng, Huấn
luyện viên Hedge tự lẩm bẩm khi ông viết thư. Ba máy bay giấy đã bay theo đường
xoắn ốc vào cơn gió, khởi hành tới những nơi các vị thần biết.

“Cha chị hoàn
toàn dâng hiến cho Bellona,” Reyna tiếp tục. “Một điều là để kính trọng sức mạnh
của chiến tranh. Điều khác là yêu nó. Chị không biết ông ấy làm như thế nào,
nhưng ông ấy đã giành được trái tim của Bellona. Chị gái chị được sinh ra trước
khi ông đến Iraq cho chuyến công tác cuối cùng của mình. Ông đã hoàn thành một
cách vinh quang, trở về nhà như một anh hùng. Nếu… nếu ông ấy có thể điều chỉnh
cuộc sống thường dân của mình, mọi việc có lẽ đã tốt.”

“Nhưng ông ấy
không thể,” Nico đoán.

Reyna lắc đầu.
“Ít lâu sau khi ông ấy trở về, ông có một cuộc gặp mặt cuối cùng với nữ thần…
đó là, ừm, lý do chị được sinh ra. Bellona cho ông nhìn thoáng qua về tương
lai. Bà giải thích tại sao qua đình bọn chị quan trọng với bà ấy. Bà nói rằng
di sản của La Mã sẽ không bao giờ sụp đổ miễn là một trong những dòng dõi huyết
thống của bọn chị duy trì, chiến đấu để bảo vệ quê nhà của bọn chị. Những từ
đó… chị nghĩ ý bà là chúng để làm yên lòng, nhưng cha chị trở nên lưu luyến với
chúng.”

“Chiến tranh có
thể khó khăn để vượt qua,” Nico nói, nhớ đến Pietro, một trong nhưng hàng xóm từ
thời thơ ấu của cậu ở Ý. Pietro đã trở về an toàn từ chiến dịch Châu Phi của
Mussolini, nhưng, sau khi nã pháo vào công dân Ethiopia với khí ga cay, đầu óc
ông không bao giờ trở lại như cũ.

Mặc dù cái nóng,
Reyna kéo áo choàng lên người. “Một phần của vấn đề là căng thẳng hậu chấn
thương. Ông không thể ngừng nghĩ về chiến tranh. Và sau đó có một vết thương
dai dẳng – một quả bom bên đường đã để lại mảnh vỡ trên vai và ngực ông. Nhưng
nó còn nhiều hơn thế. Qua nhiều năm, khi chị lớn lên, ông ấy… ông ấy thay đổi.”

Nico không trả lời.
Cậu chưa bao giờ có ai nói chuyện cởi mở với mình như vậy trước đây, có lẽ ngoại
trừ Hazel. Cậu cảm thấy như cậu đang ngắm nhìn một đàn chim đậu trên một cánh đồng.
Một âm thanh lớn có thể làm chúng giật mình bỏ đi.

“Ông trở nên
hoang tưởng,” Reyna nói. “Ông ấy nghĩ những lời của Bellona là một lời cảnh báo
rằng dòng dõi của bọn chị sẽ bị tiêu diệt và di sản của La Mã sẽ sụp đổ. Ông thấy
kẻ thù ở khắp nơi. Ông thu thập vũ khí. Ông biến nhà của bọn chị thành một pháo
đài. Vào buổi tối, ông sẽ khóa Hylla và chị lại trong phòng. Nếu bọn chị lẻn ra
ngoài, ông sẽ hét lên và ném đồ đạc và… ừm, ông ấy làm bọn chị khiếp sợ. Đôi
khi, thậm chí ông nghĩ bọn chị là kẻ
thù của ông ấy. Ông bị thuyết phục rằng bọn chị đang do thám ông, cố gắng tiêu
diệt ông. Sau đó những con ma bắt đầu xuất hiện. Chị đoán chúng luôn luôn ở đó,
nhưng chúng chọn lúc cha chị bối rối và bắt đầu hiện ra. Chúng thì thầm với
ông, nuôi những nỗi nghi ngờ của ông. Cuối cùng một ngày… chị không thể nói với
em chắc chắn khi nào, chị nhận ra ông ấy không còn là cha chị nữa. Ông đã biến
thành một trong những con ma.”

Một cơn ớn lạnh
dâng lên trong ngực cậu. “Một kẻ cuồng loạn,”
cậu suy xét. “Em đã thấy nó trước đây. Một con người bị khô héo di đến khi hắn
ta không còn là một con người. Chỉ những tính cách tồi tệ nhất của hắn còn tồn
tại. Sự điên cuồng của hắn…”

Từ biểu hiện của
Reyna cho thấy lời giải thích của cậu rõ ràng không giúp ích gì.

“Dù cho ông ấy
là gì,” Reyna nói, “ông trở nên không thể sống chung được. Hylla và chị trốn khỏi
nhà thường xuyên nhất có thể, nhưng cuối cùng khi bọn chị trở… về… và đối mặt với
cơn thịnh nộ của ông. Bọn chị không biết làm điều gì khác. Ông ấy là gia đình
duy nhất của bọn chị. Lần cuối cùng bọn chị trở về, ông – ông giận dữ đến nổi
ông tỏa sáng về nghĩa đen. Ông không thể đụng chạm vào vật gì nữa, nhưng ông có
thể di chuyển chúng… chị đoán là giống như một yêu tinh. Ông làm nứt toạc gạch
lát sàn. Ông xé nát ghế sô-pha. Cuối cùng ông ném một cái ghế và nó đập vào
Hylla. Chị ấy ngã sụp xuống. Chị ấy chỉ bị đánh ngã bất tỉnh, nhưng chị nghĩ là
chị ấy đã chết. Chị ấy đã dành ra rất nhiều năm trời để bảo vệ chị… chị vừa
đánh mất điều đó. Chị tóm lấy vũ khí gần nhất chị có thể tìm thấy – một đồ vật
gia truyền, thanh kiếm của Cướp biển Confresí. Chị - chị không biết nó là vàng
Imperial. Chị chạy tới linh hồn cha mình và…”

“Chị đã làm bốc
hơi ông ấy,” Nico đoán.

Đôi mắt Reyna đẫm
nước mắt. “Chị đã giết cha ruột của mình.”

“Không. Reyna,
không. Đó không còn là ông ấy. Đó
là một con ma. Thậm chí còn thệ hơn: một kẻ
cuồng loạn.
Chị đang bảo vệ chị gái của mình.”

Cô xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón ta mình. “Em không hiểu
đâu. Tội giết cha là tội lỗi nặng nề nhất một người La Mã có thể phạm phải. Nó
không thể tha thứ.”

“Chị đã không giết cha chị. Người đàn ông đó đã chết rồi,”
Nico khăng khăng. “Chị đã đánh tan đi một con ma.”

“Nó không là vấn đề!” Reyna khóc nức nở. “Nếu tin này đến
Trại Jupiter...”

“Cậu sẽ bị hành hình,” một giọng nói mới vang lên.

Ở bìa rừng một binh sĩ La Mã trang bị đầy đủ áo giáp, cầm
một ngọn giáo. Một đám tóc nâu che đi
đôi mắt cậu ta. Cái mũi của cậu ta rõ ràng bị gãy ít nhất một lần, điều mà làm
nụ cười của cậu thậm chí trông còn độc ác hơn. “Cảm ơn vì lời thú tội, nguyên pháp quan. Cậu khiến cho công việc
của tôi dễ dàng hơn rất nhiều.”

Chương 30. Nico

HUẤN LUYỆN VIÊN HEDGE CHỌN KHOẢNG KHẮC ĐÓ để xuất hiện, vẫy một chiếc máy bay giấy và hét lên, “Mọi người, tin tốt!”

Ông đứng sững lại khi thấy người La Mã. “Ồ… đừng bận tâm.”

Ông nhanh chóng vò chiếc máy bay lại và ăn nó.

Reyna và Nico đứng lên. Aurum và Argentum phóng đến cạnh Reyna và gầm gừ với kẻ không mời mà đến.

Nico không hiểu, làm sao gã này đến quá gần mà không con nào chú ý.

“Bryce Lawrence,” Reyna nói. “Con chó săn mới nhất của Octavian.”

Tên La Mã cúi đầu xuống. Đôi mắt hắn màu xanh lá cây, nhưng không phải xanh biển giống của Percy… gần như màu xanh của váng ao.

“Thầy bói có nhiều chó săn,” Bryce nói. “Tôi chỉ là một kẻ may mắn tìm được cậu. Người bạn Hy Lạpcủa cậu đây...” cậu hếch cằm vào Nico... “dễ dàng để theo dấu cậu ta. Cậu ta bốc mùi của Âm phủ.”

Nico tháo bao kiếm ra. “Anh biết Âm phủ à? Anh có muốn tôi sắp xếp một chuyến viếng thăm không?”

Bryce cười. Răng cửa của cậu ta là hai cái răng ố vàng. “Cậu nghĩ là cậu có thể dọa tôi à? Tôi là hậu duệ của Orcus, vị thần phá bỏ luật lệ và hình phạt vĩnh viễn. Tôi từng trực tiếp nghe tiếng kêu la từ Cánh đồng Trừng phạt. Chúng là âm nhạc đối với tai của tôi. Sớm thôi, tôi sẽ thêm một linh hồn chết tiệt vào phần điệp khúc.”

Cậu ta nhăn răng cười với Reyna. “Kẻ giết cha, hả? Octavian sẽ thích tin này. Cậu bị bắt giữ vì vi phạm nhiều điều luật La Mã.”

“Cậu đây là chống lại luật La Mã,” Reyna nói. “Người La Mã không tìm kiếm một mình. Một nhiệm vụ phải được một người hạng sĩ quan hoặc cao hơn chỉ huy. Cậu là thử nghiệm, và thậm chí việc cho cậu hạng đó là một sai lầm. Cậu không có quyền bắt giữ tôi.”

Bryce nhún vai. “Trong thời gian chiến tranh, một số luật lệ phải linh hoạt. Nhưng đừng lo lắng. Một khi tôi mang cậu đi xét xử, tôi sẽ được trao thưởng với tư cách thành viên chính thức trong quân đoàn. Tôi tưởng tượng mình cũng sẽ được thăng cấp làm sĩ quan nữa. Không nghi ngờ gì sẽ có những chỗ trống sau trận chiến sắp tới. Một vài sĩ quan sẽ không sống sót, đặc biệt nếu lòng chung thành của họ không đặt đúng chỗ.”

Huấn luyện viên Hedge xoay cây gậy của mình. “Ta không biết phép xã giao La Mã thích hợp, nhưng giờ ta có thể đánh đứa trẻ này không?”

“Một thần đồng áng,” Bryce nói. “Thú vị. Tôi đã nghe nói người Hy Lạp thực sự tin tưởng những người dê của họ.”

Hedge kêu be be. “Ta là một thần rừng. Và cậu có thể tin rằng ta đang chuẩn bị đập cây gậy này trên đầu cậu, thằng nhóc thô lỗ.”

Thần rừng tiến lên, nhưng, ngay khi chân ông chạm ụ đá, những tảng đá rung ầm ầm như chúng sắp sôi đến nơi. Bên ngoài nấm mồ, những chiến binh xương mọc lên – mầm xương[1] trong những miếng giẻ rách còn sót lại của những bộ đồng phục của lính Anh.

[1] Spartoi: là những người trong thần thoại mọc lên từ những cái răng rồng được trồng bởi Cadmus.

Hedge bò đi, nhưng hai tên xương đầu tiên tóm lấy hai tay ông và nâng ông lên khỏi mặt đất. Huấn luyện viên đánh rơi cây gậy của mình và đá đá móng guốc.

“Thả ta ra, đồ đầu xương ngu ngốc!” ông gầm lên.

Nico chăm chăm, đờ người, khi ngôi mộ phun về phía trước nhiều chiến binh Anh đã chết hơn – năm, mười, hai mươi, nhân lên nhanh đến nỗi Reyna và hai con chó kim loại của cô đã bị bao vây trước khi Nico nghĩ phải giơ kiếm lên.

Làm sao cậu không thể cảm nhận được nhiều người chết thế này, rất cận kề?

“Tôi quên mất chưa đề cập,” Bryce nói, “thực ra tôi không đi một mình trong cuộc tìm kiếm này. Như cậu có thể thấy, tôi có hậu thuẫn. Những binh lính này đã hứa tha chết cho những tên thực dân. Sau đó họ tàn sát chúng. Về cá nhân tôi, tôi thích một cuộc tàn sát hay ho, nhưng, bởi vì họ đã phá vỡ lời thế, những linh hồn của họ bị nguyền rủa và họ vĩnh viễn dưới quyền của Orcus. Điều mà có nghĩa là họ cũng dưới quyền của tôi.” Cậu ta chỉ vào Reyna. “Bắt lấy cô gái.”

Đám mầm xương tràn lên. Aurum và Argentum hạ gục vài tên đầu tiên, nhưng chúng nhanh chóng bị vật xuống mặt đất, những bàn tay xương giữ chặt mõm của chúng. Những binh lính tóm lấy hai tay Reyna. Đối với những sinh vật không chết, chúng nhanh kinh khủng.

Cuối cùng, Nico có lại những giác quan của mình. Cậu chém vào mầm xương, nhưng thanh kiếm của cậu trượt qua vô hại với chúng. Cậu sử dụng ý chí của mình, ra lệnh cho những bộ xương tan rã ra. Chúng hành động như thế cậu không tồn tại.

“Sao thế, con trai của Hades?” giọng của Bryce chứa đầy sự cảm thông giả tạo. “Đánh mất sự lôi cuốn của ngươi à?”

Nico cố gắng chen lấn qua những bộ xương. Có quá nhiều. Bryce, Reyna và có lẽ cả Huấn luyện viên Hedge đã ở sau một bức tường kim loại.

“Nico, ra khỏi đây!” Reyna nói. “Lấy bức tượng và đi đi.”

“Phải, chuồn khỏi đây!” Bryce đồng ý. “Dĩ nhiên, cậu nhận ra rằng cú nhảy bóng tối tiếp theo của cậu sẽ là cú nhảy cuối cùng. Cậu biết cậu không có sức mạnh để sống sót cho một cú khác. Nhưng, chắc chắn, hãy mang Athena Parthenos.”

Nico nhìn xuống. Cậu vẫn giữ thanh kiếm Stygian, nhưng hai tay cậu trở nên đen và trong suốt như thủy tinh màu khói. Thậm chí dưới ánh sáng mặt trời trực tiếp, cậu đang tan biến.

“Ngừng lại!” cậu nói.

“Ồ, tôi chẳng làm gì cả,” Bryce nói. “Nhưng tôi tò mò để xem điều gì sẽ xảy ra, nếu cậu mang bức tượng đi, cậu sẽ biến mất với nó vĩnh viễn, thẳng vào quên lãng. Nếu cậu không mang nó đi… ồ, tôi được lệnh mang Reyna còn sống đi hầu tòa vì tội phản bội. Tôi không được ra lệnh mang theo cậu còn sống, hay thần đồng áng.”

“Thần nông!” huấn luyện viên hét lên. Ông đá một bộ xương vào cái háng xương xẩu của nó, điều mà dường như làm đau Hedge hơn tên lính. “Ối! Những xác chết Anh ngu ngốc!”

Bryce hạ thấp cây lao của hắn xuống và chọc vào bụng huấn luyện viên. “Ta tự hỏi khả năng chịu đựng đau đớn của tên này sẽ ra sao. Ta từng thí nghiệm trên toàn bộ các loại động vật. Ta thậm chí đã giết sĩ quan của ta. Ta chưa bao giờ thử một thần đồng áng… xin lỗi, một thần rừng. Ngươi đầu thai rồi, phải không? Ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu đau đớn trước khi ngươi biến thành một đám hoa cúc?”

Cơn giận dữ của Nico trở nên lạnh và tối như lưỡi kiếm của cậu. Chính cậu đã từng biến hình thành một số loài cây, và cậu không đánh giá cao điều đó. Cậu ghét những người như Bryce Lawrence, những kẻ gây ra nỗi đau chỉ cho vui.

“Để ông ấy yên,” Nico cảnh báo.

Bryce nhướng lông mày. “Hoặc sao? Bằng mọi cách, hãy thử vài thứ Âm phủ đi, Nico. Tôi thích xem nó. Tôi có một cảm giác bất cứ chuyên môn nào cũng sẽ khiến cậu phai nhạt đi vĩnh viễn. Cứ làm đi.”

Reyna cố gắng. “Bryce, quên họ đi. Nếu cậu muốn tôi làm tù binh của cậu, được thôi. Tôi sẽ sẵn sàng đi và đối mặt với phiên tòa ngu xuẩn của Octavian.”

“Một lời đề nghị hay ho.” Bryce quay cây lao của mình lại, để mũi nó di chuyển cách đôi mắt Reyna vài xăng-ti-mét. “Cậu không thực sự biết Octavian đã lên kế hoạch, phải không? Cậu ta đang bận rộn lôi kéo sự ủng hộ, tiêu xài tiền của quân đoàn.”

Reyna siết chặt nắm tay. “Octavian không có quyền...”

“Cậu ta có quyền của quyền lực,” Bryce nói. “Cậu để mất quyền của mình khi cậu chạy đến những vùng đất cổ. Vào ngày một tháng Tám, những người bạn Hy Lạp của cậu ở Trại Con Lai sẽ nhận ra một kẻ thù Octavian hùng mạnh đến thế nào. Tôi đã thấy những kế hoạch cho những máy móc của cậu ta… Thậm chí tôi còn bị ấn tượng.”

Xương của Nico cảm giác như chúng đang thay đổi thành hê-li, cái cách chúng cảm thấy khi vị thần Favonius biến cậu thành một cơn gió.

Sau đó cậu khóa mắt vào Reyna. Sức mạnh của cô dâng lên trong cậu – một đợt sóng khích lệ và kiên cường làm cậu cảm thấy có thật trở lại, neo lại vào thế giới phàm trần. Mặc dù bị vây bởi những người chết và đối mặt với án tử hình, Reyna Ramírez-Arellano có một nguồn dự trữ cam đảm khổng lồ để chia sẻ.

“Nico,” cô nói, “làm điều em cần làm. Chị sẽ hậu thuẫn cho em.”

Bryce cười thầm, rõ ràng tự mình thích thú. “Ôi, Reyna. Cậu sẽ hậu thuẫn cho cậu ta? Sẽ rất vui khi lôi cậu đến trước một tòa án, buộc cậu thú tội rằng cậu đã giết cha mình. Tôi hi vọng họ sẽ xử tử cậu theo cách cổ xưa – khâu vào một cái bao bố với một con chó dại, sau đó ném xuống sông. Tôi luôn luôn muốn thấy điều đó. Tôi không thể chờ đợi đến khi bí mật nho nhỏ của cậu lộ ra.”

Đến khi bí mật nho nhỏ của cậu lộ ra.

Bryce vỗ nhẹ mũi lao của mình trên mặt Reyna, để lại một đường máu.

Và cơn thịnh nộ của Nico phát nổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3