Thiên đường bình yên - Chương 37 - 38
37
Khi Katie theo bọn
trẻ lên cầu thang vào nhà thì có chừng mươi chiếc xe đỗ trước cửa hàng tạp hóa.
Josh và Kristen cứ nhai nhải suốt đường về chuyện chân hai đứa mỏi nhừ, nhưng
Alex phớt lờ điều đó, thỉnh thoảng anh lại nhắc chúng là gần về đến nhà rồi.
Thấy không hiệu quả, anh chỉ bình luận rằng anh cũng đang mệt lắm rồi, rồi
không nghe thêm gì nữa.
Những lời kêu ca kết
thúc khi họ về đến cửa hàng. Alex cho chúng lấy kem Popsicle và nước Gatorade
trước khi lên cầu thang, không khí lạnh ùa ra khi họ mở cửa mang lại cảm giác
thích thú mê ly kỳ lạ. Alex dẫn Katie vào bếp, cô đứng ngắm anh khoát nước lên
mặt và cổ từ vòi ở bồn rửa bát. Trong phòng khách, bọn trẻ nằm ườn trên đi
văng, ti vi đã bật.
“Xin lỗi em,” anh
nói. “Mười phút trước anh còn tưởng mình sắp chết tới nơi.”
“Thế mà anh chẳng nói
gì cả.”
“Vì anh là người cứng cỏi mà,” anh
nói, làm bộ căng ngực lên. Anh lấy hai cái cốc ra khỏi tủ, bỏ mấy viên đá vào
rồi rót nước từ cái bình anh để trong tủ lạnh.
“Em đúng là một diễn viên tài năng
đấy,” anh nói thêm, đưa một cốc cho cô. “Ngoài kia cứ như phòng tắm hơi ấy.”
“Không hiểu còn bao nhiêu người ở
lại hội chợ được nhỉ,” cô nói, uống một hơi.
“Anh luôn tự hỏi sao họ không
chuyển ngày này sang tháng Năm hoặc tháng Mười, nhưng dù sao bất kể thời điểm
nào thì mọi người vẫn đến đông nghịt.”
Cô liếc đồng hồ trên tường. “Mấy
giờ anh phải đi?”
“Khoảng một tiếng nữa. Nhưng anh sẽ
về trước mười một giờ.”
Năm tiếng,ô nghĩ. “Anh có muốn em
làm món cụ thể nào cho bọn trẻ ăn tối không?”
“Bọn nó thích pasta. Kristen thích
trộn bơ, còn Josh thích trộn marinara, anh còn một lọ marinara trong tủ lạnh
đấy. Nhưng chúng ăn vặt cả ngày rồi nên chắc cũng không ăn nhiều đâu.”
“Mấy giờ bọn trẻ đi ngủ hả anh?”
“Lúc nào cũng được. Thường là trước
mười giờ, nhưng đôi khi từ tám giờ cơ. Em phải ra sức suy đoán thôi.”
Cô áp cốc nước lạnh vào má và liếc
nhìn quanh bếp. Trước đây cô chưa có nhiều thời gian ở trong nhà mấy bố con họ,
và giờ khi ở đây cô để ý thấy những dấu vết còn lại của bàn tay phụ nữ. Những
thứ nho nhỏ - đường chỉ đỏ khâu trên rèm cửa, đồ sứ bày đẹp mắt trong tủ, những
câu Kinh Thánh trên gạch gốm màu ốp gần lò nướng. Ngôi nhà mang dấu tích về
cuộc sống của anh với một phụ nữ khác, nhưng thật ngạc nhiên, cô không hề cảm
thấy phiền lòng.
“Anh phải đi tắm cái đây,” Alex
nói. “Em ở một mình mấy phút được chứ?”
“Tất nhiên,” cô nói. “Em có thể ngó
nghiêng bếp nhà anh và tính đến bữa tối.”
“Mì ống ở trong tủ đằng kia kìa,”
anh nói, chỉ tay. “Nhưng nghe này, khi anh ra ngoài, nếu em muốn anh chở em về
nhà tắm rửa thay quần áo thì anh rất vui được chở em. Hoặc không thì em có thể
tắm ở đây. Em muốn thế nào cũng được.”
Cô nhìn anh với vẻ khêu gợi. “Đó là lời mời mọc đấy à?”
Mắt anh
mở to rồi liếc sang bọn trẻ.
“Em đùa
đấy.” Cô cười lớn. “Anh đi rồi em sẽ tắm.”
“Em có
muốn thay quần áo trước đã không? Nếu không, em có thể mượn quần nỉ và áo
phông... quần nỉ thì quá rộng với em, nhưng em có thể chỉnh lại cái dải rú
Chẳng
hiểu sao ý nghĩ mặc quần áo của anh nghe lại có vẻ khêu gợi đối với cô đến thế.
“Không sao đâu,” cô nói để anh yên tâm. “Em không kén cá chọn canh đâu. Em chỉ
xem phim với bọn trẻ thôi mà, nhớ chứ?”
Alex
uống hết cốc nước rồi cho vào bồn rửa. Anh vươn tới hôn cô, rồi đi vào phòng
ngủ.
Khi anh
đi rồi, Katie nhìn ra cửa sổ nhà bếp. Cô quan sát con đường bên ngoài, cảm thấy
nỗi bồn chồn không rõ nguyên cớ tràn ngập trong lòng. Cô cảm thấy giống hệt như
ban sáng và cho rằng đó là dư âm từ cuộc cãi nhau với Alex, nhưng giờ cô thấy
mình lại đang nghĩ về nhà Feldman. Và về Kevin.
Cô đã
nghĩ về hắn khi ngồi trên bánh xe đu quay. Lúc mà cô nhìn khắp lượt đám đông,
cô biết mình không tìm kiếm những khách quen của tiệm ăn. Không hẳn thế. Cô
đang tìm kiếm Kevin. Không rõ căn nguyên vì đâu mà tin rằng có thể hắn đang ở
trong đám đông đó. Nghĩ rằng hắn ở đó.
Nhưng
đó chỉ là thứ ảo giác lại vừa trỗi dậy của cô thôi. Không lý gì hắn lại biết
được cô đang ở đâu, không lý gì biết được danh tính của cô. Chuyện đó là không
thể, cô tự nhắc mình. Hắn sẽ không bao giờ liên kết được cô với con gái ông bà
Feldman; hắn chậm chí chưa bao giờ nói chuyện với họ. Nhưng mà tại sao suốt cả
ngày cô cứ có cảm giác như kẻ nào đó đang bám theo mình, ngay cả khi họ rời
khỏi hội chợ?
Cô
không mê tín và không tin vào những thứ kiểu như thế. Nhưng cô thực sự tin vào
sức mạnh của tiềm thức trong việc lắp ghép mọi chuyện lại với nhau mà ý thức có
khi không làm được. Nhưng đứng trong bếp nhà Alex, những mảnh ghép ấy vẫn rối
rắm rời rạc, không thành hình thành dạng, thế nên sau khi quan sát một loạt xe
lướt qua trên con đường trước nhà, cuối cùng cô quay đi. Có lẽ những hình ảnh
đó chỉ là những nỗi khiếp sợ cũ đang ngóc cái đầu gớm guốc lên nữa mà thôi.
Cô lắc
đầu và nghĩ tới hình ảnh Alex trong nhà tắm. Ý nghĩ được tắm cùng anh khiến mặt
cô đỏ bừng, nóng ran và thủ thế. Nhưng... chuyện đâu có dễ dàng như thế, dù bọn
trẻ không ở đây đi nữa. Dù Alex nghĩ cô là Katie đi chăng nữa thì Erin vẫn là
người đã kết hôn với Kevin. Cô ước gì mình là người phụ nữ khác, một phụ nữ có
thể cứ thế ngả vào vòng tay người yêu không chút ngại ngần. Nói cho cùng chính
Kevin là kẻ đã phá v mọi quy tắc hôn nhân khi hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay
với cô. Khi Chúa nhìn vào trái tim cô, cô chắc chắn Ngài sẽ đồng ý rằng việc cô
đang làm không phải là tội lỗi. Phải thế chăng?
Cô thở
dài. Alex... anh là tất cả những gì cô có thể nghĩ tới. Lát nữa là
tất cả những gì cô có thể nghĩ tới. Anh yêu cô, anh muốn cô và hơn tất cả cô
muốn cho anh thấy cô cũng cảm nhận đúng như thế. Cô muốn cảm nhận cơ thể anh áp
lên người mình, muốn tất cả những gì thuộc về anh tới chừng nào anh còn muốn
cô. Mãi mãi.
Katie
cố ngăn mình tưởng tượng ra hình ảnh cô với Alex, thôi mơ màng về chuyện sắp
tới. Cô lắc đầu xua tan hình ảnh đó và đi vào phòng khách, ngồi xuống đi văng,
bên cạnh Josh. Bọn trẻ đang xem một chương trình trên kênh Disney mà cô không
nhận ra. Một lát sau cô nhìn lên đồng hồ, để ý thấy rằng chỉ mới mười phút trôi
qua. Thế mà cảm giác như cả tiếng vậy.
Tắm
xong, Alex làm một miếng sandwich rồi ra đi văng ngồi ăn bên cạnh cô. Anh tỏa
mùi thơm sạch sẽ và ngọn tóc anh vẫn ướt, nước bám vào da khiến cô những muốn
mơn trớn vành nước ấy bằng đôi môi mình. Bọn trẻ dán mắt vào ti vi, không để ý
tới họ, kể cả sau khi anh đặt đĩa xuống cuối bàn và bắt đầu lướt ngón tay chầm
chậm trên đùi cô.
“Em đẹp
quá,” anh thì thầm vào tai cô.
“Em
trông kinh khủng thì có,” cô phản đối, cố không nghĩ tới vệt nóng bỏng đang
lướt rừng rực lên đùi mình. “Em còn chưa tắm đây.”
Tới giờ
phải đi, anh bèn hôn bọn trẻ ở phòng khách. Cô theo anh ra cửa và khi anh hôn
tạm biệt cô, anh để bàn tay trượt xuống thấp hơn, qua eo cô, môi anh dịu dàng
ấn vào môi cô. Rõ ràng là yêu cô, rõ ràng là muốn cô, đang thể hiện cho cô biết
điều đó. Anh khiến cô phát cuồng, và dường như điều đó làm anh thích thú.
“Chốc
nữa gặp lại em nhé,” anh nói, lùi lại.
“Lái
cẩn thận,” cô thì thầm. “Bọn trẻ không sao đâu.”
Khi
nghe bước chân anh bước xuống cầu thang ngoài trời, cô dựa vào cửa hồi lâu, kìm
hơi thở chậm lại nghĩ. Chúa ơi. Thề thốt cũng mặc, tội lỗi cũng kệ, cô quyết
định rằng dù anh không có hứng thì cô vẫn thấy rất hứng.
Cô lại
lén nhìn đồng hồ, biết chắc rằng đây sẽ là năm tiếng dài nhất trong cuộc đời
mình.
38
“Khốn kiếp!” Kevin luôn mồm nói. “Khốn kiếp!” Hắn đã lái xe mấy tiếng
liền. Hắn đã dừng lại mua bốn chai vodka ở cửa hàng ABC. Một chai trong đó đã
cạn một nửa, và khi lái hắn thấy mọi thứ đều nhòa làm hai hình, trừ khi hắn
nheo mắt, nhắm một mắt lại.
Hắn tìm mấy cái xe đạp. Bốn cái, tính cả cái có giỏ. Chẳng khác gì dã
tràng xe cát. Lên một con đường rồi lại xuống đường tiếp theo, mặt trời đã dần xuống và ngả sang hoàng hôn. Hắn ngó trái nhìn phải
rồi lại liếc ra sau. Hắn biết nơi cô sống, biết cuối cùng hắn sẽ tìm được cô ở
nhà. Nhưng lúc này gã tóc muối tiêu đang ở đó với Erin, cười nhạo hắn, bảo
rằng, Anh tuyệt hơn Kevin bao nhiêu, em yêu nhỉ.
Hắn gào
lên chửi bới trong xe, đập sầm sầm lên vô lăng. Hắn mở chốt an toàn trên khẩu
Glock, rồi lại đóng, tưởng tượng ra Erin ang hôn gã, tay gã vòng quanh
hông cô. Nhớ lại xem cô trông hạnh phúc ra sao, nghĩ cô đã chơi xỏ chồng cô thế
nào. Cô đã phản bội hắn. Rên rỉ thì thào bên dưới người tình trong khi gã thở
hổn hển ở trên cô.
Hắn hầu
như không thấy gì nữa, cố nhìn láng máng mọi thứ bằng một mắt. Một chiếc xe
tiến tới phía sau hắn từ con đường nào đó lân cận, chạy phía sau một lát, rồi
bật xi nhan xin đường. Kevin chạy chậm xe lại rồi tấp vào đường, tay lần tìm
khẩu súng. Hắn ghét những kẻ láo xược, những kẻ cứ nghĩ đường là của
chúng. Pằng.
Trời
chiều nhá nhến đường sá thành những mê lộ âm u, khiến hắn khó lòng nhìn thấy
bóng dáng nhỏ bé của những chiếc xe đạp. Lần thứ hai lái qua con đường sỏi, hắn
đột nhiên quyết định quay xe vào lại nhà cô, chỉ để phòng khi. Hắn dừng lại bên
ngoài tầm nhìn của ngôi nhà rồi ra khỏi xe. Một con diều hâu lượn vòng trên
đầu, và hắn nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran, nhưng ngoài thế ra, nơi này
trông như bị bỏ hoang. Hắn bắt đầu đi về phía ngôi nhà nhưng từ xa đã thấy
không có chiếc xe đạp nào đậu trước cửa. Cũng không có đèn đóm gì, nhưng trời
vẫn chưa tối, thế nên hắn rón rén đi ra cửa sau. Không khóa, y như lúc trước.
Cô
không có nhà, hắn nghĩ cô chưa về nhà vì trưa nay hắn đã tới đây. Ngôi nhà ngột
ngạt, các cửa sổ vẫn đóng chặt. Hắn chắc mẩm nếu đã về nhà cô sẽ mở các cửa sổ,
uống một cốc nước, có thể là tắm nữa. Nhưng không có gì như thế. Hắn đi ra bằng
cửa sau, nhìn chòng chọc một ngôi nhà trong khu. Một cái ổ chuột. Chắc bỏ hoang
rồi. Hay lắm. Nhưng Erin không ở nhà có nghĩa là cô đang ở với gã tóc muối
tiêu, đã tới nhà gã. Cô phản bội, vờ như mình chưa có chồng. Quên phứt ngôi nhà
Kevin đã mua cho cô.
Đầu hắn
nhói buốt từng cơn hòa cùng nhịp tim, một con dao cứ đâm vào rồi rút ra. Đâm.
Đâm. Đâm. Thật khó để tập trung khi hắn kéo cánh cửa đóng lại sau lưng. Ơn
trời, ngoài này mát hơn. Cô sống trong một cái hộp kín nóng toát mồ hôi, ở cùng
một gã tóc muối tiêu mà nhễ nhại mồ hôi. Giờ họ đang nhễ nhại mồ hôi, ở đâu đó,
quằn quại giữa chiếu chăn, hai cơ thể vặn siết vào nhau. Coffey và Ramirez thấy
vậy liền cười hô hố, chúng vỗ đùi đen đét, hỉ hả trước nỗi nhục của hắn. Không
biết tao có thể chơi con nhỏ đó không nhé, Coffey nói với Ramirez. Mày
không biết à? Ramirez đáp. Ả đã cho nửa sở này chơi ả trong
khi thằng Kevin bận đi làm đấy. Ai mà chẳng biết chuyện đó. Bill
vẫy vẫy ra từ trong văn phòng của ông ta, tay cầm giấy đình chỉ công tác. Tôi
cũng đã chơi cô ta đấy, thứ Ba nào cũng thế, cả năm nay rồi. Trên
giường cô ta hoang dại cực kỳ. Nói toàn lời tục tĩu thế cơ chứ.
Hắn
loạng choạng trở lại xe, tay đặt trên súng. Lũ khốn nạn, tất cả bọn chúng. Hắn
căm ghét chúng, tưởng tượng cảnh đi vào sở cảnh sát và tháo đạn ra khỏi khẩu
Glock, trút sạch ổ nạp đạn, cho chúng xem. Cho tất cả bọn chúng xem. Cả Erin
nữa.
Hắn
dừng lại và cúi xuống, mửa ra lề đường. Bụng dạ cồn cào, trong ruột hắn có một
bộ móng vuốt như con chuột đang bị mắc kẹt. Tiếp tục ọe, rồi tới nôn khan, và
cả thế gian chao đảo khi hắn cố đứng thẳng lên. Chiếc xe đã ở gần, hắn bèn lảo
đảo bước lại chỗ nó. Cầm chai vodka lên uống và cố nghĩ, nhưng rồi hắn lại thấy
mình đang ở bữa tiệc nướng, cầm miếng thịt nướng đen kịt ruồi bâu còn mọi người
đang chỉ trỏ cười cợt hắn.
Trở lại
xe. Ả điếm phải ở đâu đó. Ả sẽ phải nhìn gã tóc muối tiêu chết. Nhìn tất cả bọn
chúng chết. Cháy ra tro. Cháy rụi, tất cả bọn chúng. Thận trọng, hắn bước vào
xe rồi khởi động. Hắn lùi đánh sầm vào một cái cây khi đang cố gắng cua xe, rồi
vừa chửi bới vừa phóng vèo đi trên con đường rải sỏi, hất những viên đá xoay
tròn.
Chẳng
mấy chốc nữa màn đêm sẽ buông xuống. Cô rẽ hướng này thì chắc chắn phải đi theo
đường này. Bọn trẻ con không thể đạp xe đi xa. Ba bốn dặm, có thể là năm. Hắn
đã rẽ xuống mọi ngã ở hướng này, nhìn vào từng ngôi nhà. Không có xe đạp. Có
thể chúng ở trong ga ra, có thể dựng trong sân có hàng rào bao quanh. Hắn sẽ
đợi và lúc nào đấy cô sẽ phải về nhà. Đêm nay. Ngày mai. Đêm mai. Hắn sẽ tọng
súng vào miệng cô, gí súng lên ngực cô. Nói ngay thằng đó là ai,
hắn sẽ nói. Tao muốn nói chuyện với hắn. Hắn sẽ tìm ra gã tóc muối
tiêu và cho gã thấy chuyện gì xảy ra với bọn đàn ông ngủ với vợ người khác.
Hắn
thấy như thể mình đã nhiều tuần không ngủ nhiều tuần không ăn rồi. Hắn không
hiểu nổi tại sao trời lại tối thế và tự hỏi trời tối khi nào. Không nhớ nổi
chính xác là hắn tới đây lúc nào. Hắn nhớ mình đã nhìn thấy Erin, nhớ mình đã
cố lần theo cô và lái xe đi, nhưng thậm chí không chắc mình đang ở chốn nào.
Một cửa
hàng hiện ra lờ mờ bên lề phải con đường, trông như kiểu nhà có hiên trước. ĐỒ
ĂN NHẸ, tấm biển đề. Hắn nhớ lúc trước đã vào đây rồi, nhưng cách bây giờ bao
lâu thì hắn không chắc. Hắn vô thức cho xe chạy chậm lại. Hắn cần ăn, cần ngủ.
Phải tìm một chỗ ở lại qua đêm. Bụng hắn nhộn nhạo. Hắn cầm chai rượu rồi dốc
đáy lên, cảm thấy cổ họng nóng bỏng, hơi nóng xoa dịu hắn. Nhưng vừa hạ cái
chai xuống, bụng hắn lại gào réo.
Hắn tấp
xe vào một khoảnh đất, cố kìm hơi men đang xộc lên, miệng hắn ướt nhoét. Hết
thời gian rồi. Hắn luồn xe vào một chỗ đỗ bên cạnh cửa hàng rồi nhảy ra. Chạy
tới phía trước xe và thở hồng hộc trong bóng tối. Người hắn run rẩy, chân hắn
loạng choạng. Bụng hắn quặn lên. Gan nữa. Mọi thứ. Chẳng hiểu sao hắn vẫn đang
cầm cái chai, chưa đặt xuống. Hắn thở lấy thở để rồi uống rượu, súc miệng bằng
rượu rồi nuốt ực vào. Cạn sạch ch
Và ở
đó, như một hình ảnh từ giấc mơ, trong bóng tối phía sau ngôi nhà, hắn thấy bốn
chiếc xe đạp dựng cạnh nhau.