Thiên đường bình yên - Chương 36

36

Alex và Katie nắm tay nhau cùng bọn trẻ bước về phía quán Ivan. Họ đã để
xe đạp ở gần cửa sau của quán, địa điểm quen thuộc của Katie. Trên đường ra,
Alex mua nước cho Josh và Kristen trước khi khởi hành về nhà.

“Hôm nay vui đấy chứ mấy nhóc?” Alex hỏi, cúi xuống mở khóa xe.

“Tuyệt cú mèo bố ạ,” Kristen đáp, mặt con bé đỏ bừng vì nắng nóng.

Josh đưa cánh tay quẹt miệng. “Mai chúng ta quay lại đi bố đi?”

“Có thể,” Alex nói nước đôi.

“Đi mà bố? Con muốn đi vòng đu quay nữa cơ.”

Mở xong khóa, Alex quàng cái khóa dây qua vai. “Để xem xem đã nhé,” anh
nói.

Cái vỉa nhô ra ở phía sau quán ăn tạo ra một
khoảng râm, nhưng không khí vẫn oi nồng. Đi qua các cửa sổ nhìn thấy quán đông
nghịt, Katie lấy làm mừng vì cô đã xin nghỉ hôm nay, dù ngày mai và thứ Hai cô
sẽ phải làm ca đúp. Thế cũng đáng. Hôm nay thật vui, và tối nay khi Alex đi làm
cô sẽ nghỉ ngơi và xem phim cùng bọn trẻ. Rồi sau đó, khi anh quay về...

“Sao
thế?” anh hỏi.

“Không
có gì.”

“Em cứ
nhìn anh lom lom như đang định ăn sống ấy.”

“Xém
chút nữa là như thế thật rồi đấy,” cô nháy mắt đáp. “Em nghĩ cái nóng nhập cả
vào em rồi.”

“Ừm
hừm.” Anh gật đầu. “Anh mà không tỉnh táo thì...”

“Em
muốn nhắc anh là ngay lúc này có mấy cái tai nhỏ đang vểnh lên hóng đấy, để em
xem xem anh nói gì nào.” Cô hôn rồi vỗ vỗ nhẹ lên ngực anh.

Không
ai trong số họ để ý thấy gã đội mũ bóng chày và đeo kính râm đang quan sát từ
hiên quán bên cạnh.

Kevin
thấy choáng váng khi trông thấy Erin và gã tóc muối tiêu hôn nhau, thấy cách
Erin tán tỉnh gã. Hắn thấy cô cúi xuống mỉm cười với một con bé. Quan sát cô vò
tóc một thằng bé. Để ý thấy gã tóc muối tiêu vỗ vào mông cô khi bọn trẻ để ý
chỗ khác. Và Erin - vợ hắn - cũng hưởng ứng. Thích thú nó. Khuyến khích nó.
Phản bội hắn bằng gia đình mới của cô, như thể Kevin và cuộc hôn nhân giữa hai
người chưa bao giờ tồn tại vậy.

Họ lên
xe và bắt đầu nhấn pê đan, vòng qua hông quán ăn, rời khỏi tầm mắt Kevin. Erin
đạp xe bên cạnh gã tóc muối tiêu. Cô mặc quần soóc và đi xăng đan, khoe da
thịt, trông thật gợi cảm trước mắt người khác.

Kevin
đi theo họ. Tóc cô màu vàng, dài, bay bay... nhưng rồi hắn chớp mắt thì thấy nó
lại ngắn và màu nâu. Cô vờ như mình không phải Erin, đạp xe cùng gia đình mới
và hôn gã đàn ông khác và cười đùa không ngớt, không bận tâm gì tới thế gian.
Chuyện này không phải thật, hắn tự nhủ. Nó chỉ là một giấc mơ, không hơn. Một
cơn ác mộng. Những chiếc tàu neo đậu lắc lư dây neo khi rời bến.

Hắn
quẹo ở góc đường. Họ đạp xe còn hắn chạy bộ, nhưng họ chỉ đạp chậm để con bé có
thể theo kịp. Hắn đang rút dần khoảng cách và đã đủ gần để nghe thấy Erin cười,
chừng như rất hạnh phúc. Hắn đưa tay lôi khẩu Glock ra khỏi thắt lưng rồi trượt
nó xuống dưới áo, giữ nó ép chặt vào da. Hắn bỏ mũ ra để giấu khẩu súng nhằm
tránh ánh mắt của những người xung quanh.

Ý nghĩ
của hắn bật ra như những viên bi, nẩy nhanh, sang trái rồi sang phải, xuống
dần, xuống dần. Erin lừa dối, phản bội, mưu ma chước quỷ. Bỏ đi để tìm người
tình. Nói chuyện và cười đùa sau lưng hắn. Thầm thì với cái gã tóc muối tiêu,
nói những lời bẩn thỉu, bàn tay gã vần vò ngực cô, hơi thở cô gấp gáp. Làm như
cô chưa có chồng, phủi sạch mọi thứ hắn đã làm cho cô và những hy sinh hắn dâng
hiến, chẳng biết rằng hắn phải cọ giày cho sạch vết máu, rằng Coffey và Ramirez
luôn xì xầm về hắn, rằng có bầy ruồi bu nhung nhúc trên thịt nướng đã bỏ đi và
hắn phải tới bữa tiệc nướng một mình và cô không thể nói với cảnh sát trưởng
Bill rằng ông ta nào có phải một cảnh sát bình thường.

Và cô ở
đó, vô tư đạp xe, tóc ngắn nhuộm, vẫn xinh đẹp như xưa, chưa từng nghĩ tới
chồng mình. Chưa từng quan tâm tới hắn. Quên hẳn hắn và cuộc hôn nhân để làm
lại cuộc đời với gã tóc muối tiêu, vỗ vào ngực hắn và hôn hắn với vẻ mặt đầy
mộng mơ. Hạnh phúc và thanh thản, chẳng bận lòng gì tới thế gian. Đi chơi hội,
đạp xe. Chắc cô đã hát vang một mình khi tắm, trong khi ấy hắn hoài khóc và nhớ
nhung mùi nước hoa hắn mua cho cô nhân dịp Giáng sinh, và những điều ấy cũng
chẳng có nghĩa gì với cô bởi cô là một kẻ ích kỷ, cô nghĩ cô có thể vứt bỏ cuộc
hôn nhân này đi như vứt bỏ hộp pizza rỗng.

Hắn vô
thức guồng chân nhanh hơn. Người đông nghịt khiến hai người kia phải chậm lại,
và hắn biết hắn có thể rút súng bắn cô ngay lập tức. Ngón tay hắn lướt trên cò
súng và mở chốt an toàn vì Kinh Thánh đã răn Ai nấy phải tôn trọng hôn
nhân, chớ làm cho loan phòng ra ô uế
, nhưng rồi hắn nhận ra rằng điều đó có
nghĩa hắn phải giết cả gã tóc muối tiêu nữa. Hắn có thể giết gã ngay trước mắt
cô. Tất cả những gì hắn phải làm là bóp cò, nhưng mà khẩu Glock hầu như không
thể bắn trúng đích từ một khoảng cách xa như thế, mà đâu đâu cũng có người. Họ
sẽ thấy khẩu súng, gào thét ầm ĩ, thế là việc bắn súng trở thành bất khả, hắn
đành rút ngón tay ra khỏi cò.

“Đừng
có lái chệch xe vào đường của em con nữa đi!” phía trước, gã tóc muối tiêu nói,
giọng gã từ xa vọng lại chỉ còn mơ hồ. Nhưng những lời gã nói là có thật và
Kevin tưởng tượng ra những điều bẩn thỉu gã thì thào với Erin. Hắn thấy cơn
giận dữ bùng lên trong lòng. Rồi, đột ngột, bọn trẻ rẽ ở khúc quanh và Erin
cùng gã tóc muối tiêu đi theo chúng.

Kevin
dừng lại, thở hổn hển và cảm thấy thật khó nhọc. Khi cô cua vào góc ngoặt, khuôn
mặt nghiêng nghiêng của cô rạng ngời trong ánh nắng rực rỡ và hắn lại nghĩ cô
thật xinh đẹp. Cô luôn khiến hắn nghĩ tới một đóa hoa duyên dáng, vô cùng tươi
đẹp và tinh khiết, hắn nhớ rằng hắn đã cứu cô khỏi bị bọn côn đồ hãm hiếp sau
khi cô tan ca ở casino và cô thường nói với hắn rằng hắn khiến cô cảm thấy an
toàn nhưng ngay cả điều đó cũng không đủ ngăn cô rời bỏ hắn.

Từ từ,
hắn bắt đầu nghe thấy tiếng mọi người đi lướt qua hai bên mình. Người ta nói
chuyện vu vơ, đi đâu chẳng biết, nhưng điều đó khiến hắn giật mình sực tỉnh.
Hắn bắt đầu lê bước, cố đi tới đ họ vừa rẽ, cứ mỗi bước hắn lại cảm thấy như
mình sắp mửa ra tới nơi vì phải đi dưới cái nắng gay gắt như vậy. Lòng bàn tay
đang nắm lấy khẩu súng ướt nhoét mồ hôi và trơn tuột. Tới được khúc ngoặt hắn
liền nhìn chăm chú khắp lượt con đường.

Không
có ai trong tầm mắt, nhưng cách đó hai dãy nhà có barie chặn đường để tổ chức
hội chợ đường phố. Nó hẳn đã được đặt đó trước khi hội chợ diễn ra. Không còn
lựa chọn nào khác. Hắn tính là họ đã rẽ phải, lối duy nhất để rời khỏi khu
trung tâm thị trấn.

Hắn có
một lựa chọn. Đánh liều chạy bộ đuổi theo họ và có thể bị phát hiện hoặc chạy
trở lại ô tô rồi lần cố theo trên con đường đó. Hắn cố nghĩ giống như Erin và
đoán họ sẽ về cái nhà mà gã tóc muối tiêu ở. Nhà Erin quá chật, nóng cho bốn
người bọn họ, và Erin sẽ muốn tới một ngôi nhà đẹp đẽ với nội thất đắt tiền, vì
cô tin là mình đáng có cuộc đời như thế, thay vì trân trọng cuộc đời cô có.

Đặt ra
và lựa chọn. Chạy bộ đuổi theo hay đi xe. Hắn đứng đó, hấp háy mắt và cố nghĩ,
nhưng nóng bức và hỗn loạn quá, đầu hắn như búa bổ và mọi thứ hắn có thể nghĩ
là Erin đang ngủ với gã tóc muối tiêu và ý nghĩ ấy khiến bụng hắn quặn thắt.

Có thể
cô sẽ mặc đồ ren và nhảy với gã, thì thầm những lời khiến gã nóng người lên. Van
xin gã để cho cô chiều chuộng gã, để cô được sống trong nhà gã, nơi có đủ thứ
sướng mắt. Cô đã trở thành một con điếm, bán linh hồn lấy sự giàu sang. Bán
mình lấy ngọc trai và trứng cá muối. Giờ chắc đang ngủ trong biệt thự rồi, sau
khi gã tóc muối tiêu đưa cô rời khỏi nhà hàng ăn tối cực kỳ sang trọng.

Những
hình ảnh tưởng tượng ấy khiến hắn thấy bải hoải. Đau đớn và bị phản bội. Cơn
giận khiến những ý nghĩ của hắn trở nên sáng rõ và hắn nhận ra rằng hắn cứ đứng
chết trân trong khi họ mỗi lúc một xa. Xe hắn ở cách đó mấy dãy nhà, nhưng hắn
quay người bắt đầu chạy. Đến chỗ lễ hội, hắn xô đẩy như điên qua đám người đông
đúc, phớt lờ tiếng kêu la phản đối của họ. “Đi đi, đi đi!” hắn quát, thế là một
số người đi tiếp, số khác nhảy vội sang lề đường. Hắn đã tới được một chỗ không
còn đám người đông nghẹt, nhưng hắn cứ thở hồng hộc và phải dừng lại để nôn
ngay bên cạnh một vòi cứu hỏa. Hai thằng bé cười cợt hắn, hắn thấy muốn cho
chúng viên đạn, nhưng sau khi lau mồm, hắn chỉ rút súng ra chĩa vào chúng và
chúng im mồm

Hắn
loạng choạng bước tiếp, cảm thấy như có mũi khoan đang xoáy vào đầu mình. Xoáy
vào đau nhói, xoáy vào đau nhói. Mỗi bước chân khốn khổ là một lần xoáy vào đau
nhói, trong khi Erin hẳn đang nói với gã tóc muối tiêu về những trò gợi tình họ
sẽ làm trên giường. Nói với gã tóc muối tiêu về Kevin, cười và thì thào, Kevin
chưa bao giờ làm cho em sung sướng được như anh cả, dù điều đó là không đúng.

Hắn đi
mãi mới tới xe. Khi hắn vào được xe, mặt trời đang nướng nó như nướng ổ bánh
mì. Khí nóng tỏa ra như khóm mây, vô lăng nóng bỏng tay khi chạm vào. Địa ngục.
Erin đã chọn sống ở địa ngục. Hắn khởi động xe và mở cửa kính, lùi gắt về phía
hội chợ và bấm còi inh ỏi với mọi người trên phố.

Lại đi
đường vòng. Những thanh barie. Hắn muốn lao qua chúng, nghiền chúng thành cám,
nhưng ngay cả ở đây cũng có cớm và họ sẽ bắt giữ hắn. Bọn cớm ngu ngốc, bọn cớm
béo phị lười biếng. Bọn cớm kiểu Barney Fife [1]. Lũ ngu. Chẳng ai trong số
chúng là cảnh sát điều tra giỏi cả nhưng chúng có súng và phù hiệu. Kevin lái xe
trên những con đường phụ, cố tập trung nghĩ xem Erin đang đi tới đâu. Erin và
người tình của cô. Hai kẻ gian phu dâm phụ, mà Kinh Thánh đã răn Ai
nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì trong lòng đã ngoại tình với người ấy rồi.

[1] Barney
Fife: viên cảnh sát hài hước trong loạt phim sitcom Mỹ The Andy Griffith show.

Đâu đâu cũng thấy người. Vô tư băng
qua đường. Khiến hắn phải dừng xe. Hắn tì người trên vô lăng, căng nhìn qua
kính chắn gió, và thấy hình bóng họ, những dáng người bé tí xíu xa xa. Họ vừa
vượt qua một barie khác, theo đường về nhà cô. Một gã cớm đang đứng ở chỗ quẹo
một Barney Fife khác.

Hắn hối hả đuổi theo, chỉ bị khựng
lại khi một gã đột nhiên xuất hiện trước mũi xe hắn, gõ vào nắp capô. Một gã lỗ
mãng có kiểu tóc cá đối, áo sơ mi in hình đầu lâu, xăm trổ khắp người. Mụ vợ ục
ịch và lũ con trông múp míp. Lũ thua cuộc, tất cả bọn chúng.

“Mở mắt ra mà nhìn đường chứ!” gã
lỗ mãng hét lên.

Trong đầu Kevin thầm nghĩ cảnh bắn
bọn họ, pằng-pằng-pằng-pằng, nhưng cố ghìm lòng không phản ì tay
cớm ở chỗ quẹo đang trợn mắt nhìn hắn. Pằng, hắn lại nghĩ.

Hắn rẽ, tăng tốc, đi thẳng qua khu
bên cạnh. Rẽ trái rồi lại tăng tốc. Lại rẽ trái. Thêm nhiều barie phía trước.
Kevin lại cua gắt, sang phải rồi rẽ trái ở tòa nhà tiếp theo.

Lại barie nữa. Hắn mắc kẹt trong mê
cung, như một con chuột đang phải chịu một cuộc thí nghiệm. Thị trấn này hợp
lực chống lại hắn để cho Erin trốn thoát. Hắn lùi xe và quay lại. Hắn lại tìm
thấy một con đường và rẽ vào đó, rồi lao thẳng tới ngã tư tiếp theo: Giờ hắn đã
rất gần họ rồi, hắn rẽ trái, thấy phía trước là một dòng xe dài dằng dặc đang
di chuyển về hướng hắn muốn đi. Hắn rẽ, lao xe xuyên vào khoảng giữa hai cái xe
tải.

Hắn muốn tăng tốc mà không thể. Xe
con xe tải lũ lượt chạy phía trước hắn, một số xe có dán miếng dính in hình cờ
Hợp bang, những xe khác còn để giá súng trên nóc xe. Bọn lỗ mãng. Đường đầy
người đi bộ nên ô tô khó nhúc nhích nổi, người ta cứ bước đi như thể không có
cái xe nào trước mắt. Dòng người thong dong đi qua, di chuyển còn nhanh hơn xe
hắn. Những người béo ị, vẫn đang ăn. Chắc cứ suốt ngày ăn với uống rồi giờ làm
giao thông tắc nghẽn trong khi Erin đi mỗi lúc một xa.

Xe hắn đi được một đoạn rồi dừng
lại. Đi về phía trước rồi dừng lại. Cứ thế và cứ thế. Hắn muốn gào lên, muốn
đập vào vô lăng, nhưng người ùn ùn khắp nơi. Nếu hắn không cẩn thận thì kẻ nào
đó sẽ mách lẻo và Barney Fife sẽ tới kiểm tra thấy biển số xe ngoại bang của
hắn rồi chắc sẽ bắt giữ hắn ngay lập tức, chỉ vì hắn không phải người địa
phương.

Tiến lên rồi dừng lại, cứ thế,
nhích từng chút cho tới khi hắn đến được chỗ quẹo. Giờ đường sẽ thoáng hơn cho
xem, hắn nghĩ, nhưng không phải vậy, và phía trước, Erin cùng gã tóc muối tiêu
đã mất tăm. Trước mắt hắn chỉ còn một hàng dài xe tải và xe con trên một con
đường vừa chẳng dẫn tới đâu vừa dẫn tới mọi nơi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3