Thiên đường bình yên - Chương 09

9

Từ cửa hàng về đến
nhà, Katie dựng chiếc xe đạp dựa vào vách sau rồi vào nhà thay quần áo. Cô
không có đồ bơi, mà có thì cô cũng không bao giờ mặc. Cũng hiển nhiên như
chuyện một thiếu nữ chỉ mặc mỗi quần áo lót lượn đi lượn lại trước mặt người
lạ, cô không thoải mái khi mặc kiểu như thế trước mặt Alex trong buổi dã ngoại
cùng các con anh. Hay nói đúng hơn, kể cả không có bọn trẻ cũng thế.

Dù cố cưỡng lại ý
nghĩ này, nhưng cô phải thừa nhận là anh hấp dẫn cô. Không phải vì
những gì anh làm cho cô, dù những điều ấy thực sự khiến cô cảm động. Mà hơn thế
còn là nụ cười đôi lúc thật buồn của anh, nét mặt anh khi kể cho cô về người
vợ, hay cách anh chăm sóc các con. Trong anh có một nỗi cô đơn mà anh không thể
che giấu, và cô biết rằng về mặt nào đó nó cũng giống nỗi cô đơn của chính cô.

Cô biết anh quan tâm đến cô. Cô đã
bôn ba đủ lâu để nhận ra khi đàn ông thấy cô hấp dẫn; người thu ngân ở cửa hàng
tạp hóa nói quá nhiều, một người lạ liếc nhìn theo bước chân cô, hay người phục
vụ ở quán ăn ra hỏi bàn họ hơi quá thường xuyên. Trong khi đó, cô đã học được
cách giả đò phớt lờ sự chú ý của những người đàn ông ấy; cũng có những khi, cô
tỏ vẻ coi thường ra mặt, bởi vì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không làm
vậy. Sau đó. Khi họ về đến nhà. Khi họ ở riêng với nhau.

Nhưng giờ cuộc sống ấy đã xa rồi,
cô tự nhủ. Mở tủ ngăn kéo, cô lấy ra chiếc quần soóc và đôi xăng đan mua ở cửa
hàng Anna Jean. Đêm qua, cô đã uống rượu với một người bạn, và giờ thì cô chuẩn
bị ra bờ biển với Alex và gia đình anh. Đây là những chuyện rất đỗi bình thường
trong một cuộc sống bình thường. Nhưng cảm giác khái niệm ấy lại thật lạ lẫm,
như thể cô đang học phong tục tập quán của một miền đất xa xôi vậy, và lạ lùng thay
điều đó khiến cô có cảm giác vừa phấn chấn vừa cảnh giác.

Vừa mặc đồ xong, cô liền thấy chiếc
jeep của Alex đang tiến lại trên con đường rải sỏi, cô bèn hít thở thật sâu khi
anh quành xe vào đỗ trước nhà cô. Bây giờ hoặc chẳng bao giờ, cô nghĩ thầm khi bước
ra thềm.

“Cô phải cài dây an toàn đấy nhé,
Cô Katie,” Kristen nói với lên từ phía sau cô. “Cô mà không thắt là bố cháu
không lái xe đâu.”

Alex quay sang nhìn cô, như thể
muốn nói, Cô đã sẵn sàng chưa? Cô dành cho anh nụ cười dũng
cảm nhất.

“Được rồi,” anh nói, “đi thôi.”

Chưa đầy một giờ sau, họ đã tới thị
trấn ven biển Long Beach,
một thị trấn đầy những nhà cất muối nhìn ra biển bao la. Alex tấp xe vào một
bãi đỗ nhỏ dựa lưng vào các đụn cát, thấy làn cỏ bên cạnh rung rinh trong gió
biển chan hò

Katie xuống xe và dợm bước ra biển,
hít thở thật sâu.

Bọn trẻ trèo ra và lập tức làm nên
một lối đi giữa những đụn cát.

“Con đi kiểm tra nước xem sao nhé
bố!” Josh kêu to, tay cầm cái mặt nạ và ống thở.

“Cả con nữa!” Kristen đế vào, lon
ton theo sau.

Alex hãy còn đang bận dỡ đồ sau cốp
xe. “Từ từ,” anh gọi với theo. “Chờ đấy đã, nghe chưa?”

Josh thở dài, sự nôn nóng lộ ra khi
nó không ngừng đổi chân trụ. Alex bắt đầu lôi hộp đồ lạnh ra.

“Anh cần giúp gì không?” Katie hỏi.

Anh lắc đầu. “Việc này tôi làm
được. Nhưng cô có thể giúp tôi thoa kem chống nắng cho bọn trẻ và để mắt tới
chúng mấy phút không? Tôi biết chúng rất phấn khích được tới đây.”

“Được chứ,” cô nói, quay sang
Kristen và Josh. “Hai cháu sẵn sàng chưa nào?”

Mấy phút sau đó Alex dỡ đồ từ trên
xe xuống, dựng trại gần chiếc bàn dã ngoại sát đụn cát nhất, chỗ đó thủy triều
cũng không lấn tới được. Cũng còn mấy gia đình khác quanh đây nữa, nhưng chủ
yếu khu vực này là của riêng họ. Katie đã cởi xăng đan ra, đứng bên mép nước
trong khi bọn trẻ bì bõm ở chỗ nước nông. Cô khoanh tay lại, từ xa Alex vẫn để
ý thấy nét vui sướng hiếm thấy hiện ra trên gương mặt cô.

Anh vắt mấy cái khăn tắm qua vai
rồi bước tới. “Thật không tin nổi hôm qua vừa có bão, nhỉ?”

Cô quay lại khi nghe giọng anh.
“Tôi đã quên mất mình nhớ biển tới chừng nào.”

“Lâu không ra ư

“Quá lâu rồi,” cô nói, lắng nghe
nhịp sóng đều đều nhè nhẹ vỗ bờ.

Josh chạy vào chạy ra đua với từng
con sóng, trong lúc đó thì ở bên này, Kristen đang cúi lom khom, tìm kiếm những
vỏ sò có thể cất trữ.

“Chắc đôi khi anh cực lắm, một mình
chăm sóc bọn trẻ,” Katie tư lự.

Alex lưỡng lự, ngẫm nghĩ về điều
đó. Khi cất tiếng, giọng anh thoảng nhẹ. “Thường thường thì mọi việc cũng không
tệ lắm. Chúng tôi kiểu như bắt được nhịp điệu ấy, cô hiểu không? Trong cuộc
sống hằng ngày của chúng ta ấy mà? Nhưng khi chúng tôi làm những việc như thế
này - khi không còn nhịp điệu - thì đôi lúc cảm giác rất thất vọng.” Anh đá khẽ
vào cát, tạo nên một rãnh nhỏ giữa chân họ. “Khi vợ chồng tôi bàn chuyện có đứa
con thứ ba, cô ấy cố dọa tôi là nếu có con thứ ba thì có nghĩa sẽ phải chuyển
từ lối chơi ‘phòng thủ một kèm một’ sang ‘phòng thủ liên phòng’. Cô ấy thường
đùa là cô ấy không chắc tôi có chịu được điều đó không. Nhưng giờ tôi thế này
đây, ngày nào chẳng phòng thủ liên phòng…” anh ngừng lời, lắc đầu. “Xin lỗi. Lẽ
ra tôi không nên nói thế.”

“Nói gì cơ?”

“Dường như lần nào nói chuyện với
cô, rốt cuộc tôi cũng nói về vợ mình.”

Lần đầu tiên, cô quay sang anh. “Có
lý do gì mà anh lại không được nói về vợ mình?”

Anh du di một nắm cát, dàn phẳng cái
rãnh vừa đào.

“Bỏi vì tôi không muốn cô nghĩ rằng
tôi chẳng còn chuyện gì để mà nói. Rằng tất cả những gì tôi làm là sống trong
quá khứ.”

“Anh yêu chị ấy lắm phải không?”

“Đúng vậy,” anh đáp.

“Và chị ấy là phần quan trọng trong
cuộc đời anh đồng thời là mẹ của các con anh, phải không?”

“Phải.”

“Vậy thì nói về chị ấy là đúng
thôi,” cô nói. “Anh nên nói về chị ấy. Chị ấy là một phần làm nên con người
anh.”

Alex chợt nở một nụ cười biết ơn,
nhưng anh không biết phải nói gì nữa. Dường như đọc được tâm trí anh, Katie lại
cất giọng nhẹ nhàng. “Hai anh chị gặp nhau như thế nào?” “Chúng tôi gặp nhau ở
bar, buồn cười nhỉ. Cô ấy đi chơi với mấy cô bạn, tổ chức sinh nhật cho một cô.
Quán nóng nực và đông đúc, đèn thì mù mờ còn nhạc cứ xập xình ầm ĩ, thế là cô
ấy chỉ... đứng bên ngoài. Ý tôi là, cả đám bạn của cô ấy đều đã hơi ngà ngà và
rõ ràng họ đang rất vui vẻ, thế mà cô ấy lại lạnh lùng hết mức.”

“Tôi cá là chị ấy còn rất đẹp nữa.”

“Chuyện đó thì khỏi phải nói,” anh
nói. “Thế nên, dìm nỗi căng thẳng xuống, tôi bèn lân la tiến lại, vận từng tí
quyến rũ tôi có ra để mà sử dụng.”

Khi anh ngừng lại, anh để ý thấy
khóe miệng cô thoáng nụ cười.

“Và rồi?” cô gợi tiếp.

“Rồi tôi mất những ba tiếng nữa mới
lấy được mỗi tên và số điện thoại của cô ấy.”

Cô cười lớn. “Thế thì để tôi đoán
nhé. Anh gọi cho chị ấy ngay ngày hôm sau, đúng không? Và rủ chị ấy đi chơi?”

“Làm sao cô biết hay vậy?”

“Có vẻ anh là tip người như thế.”

“Nghe như một người thường xuyên có
các anh chàng tới làm quen thì đúng hơn.”

Cô nhún vai, bỏ ngỏ cho anh t. “Rồi
sao nữa?”

“Sao cô lại muốn nghe chuyện này?”

“Tôi cũng không biết,” cô thừa
nhận. “Nhưng tôi thực sự muốn nghe.”

Anh đăm đăm nhìn cô. “Được rồi,”
cuối cùng anh cất tiếng. “Thế là dù sao đi nữa - như cô đã tài tình đoán được
đấy - tôi mời cô ấy đi ăn trưa và dành cả buổi chiều ngồi trò chuyện. Cuối tuần
đấy, tôi nói với cô ấy rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ lấy nhau.”

“Anh chỉ đùa.”

“Tôi biết chuyện đó nghe thật điên
rồ. Tin tôi đi, chính cô ấy cũng nghĩ nó điên rồ đấy. Nhưng đơn giản là tôi...
biết. Cô ấy thông minh và tốt bụng, chúng tôi có rất nhiều điểm chung và cùng
chí hướng. Cô ấy hay cười và cũng khiến tôi cười nữa... thực tình, trong mối
quan hệ của hai chúng tôi, tôi mới là người may mắn.”

Những đợt sóng không ngừng dâng lên
hạ xuống theo làn gió biển, cuốn quanh mắt cá chân cô. “Chắc chị ấy cũng nghĩ
mình là người may mắn.”

“Đó chỉ là vì tôi có khả năng mị cô
ấy.”

“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.”

“Đó là vì tôi cũng có khả năng mị
cô nữa.”

Cô bật cười. “Tôi không nghĩ thế
đâu.”

“Cô chỉ nói vậy vì chúng ta là bạn
bè thôi.”

“Anh
nghĩ chúng ta là bạn à?”

“Đúng
thế,” anh nói, thâu lấy ánh mắt cô. “Cô không nghĩ thế sao?”

Qua
biểu hiện trên gương mặt cô, anh có thể nói rằng ý niệm ấy khiến cô ngạc nhiên,
nhưng cô chưa kịp trả lời thì Kristen đã lội bì bõm về phía họ, một tay nắm đầy
vỏ sò.

“Cô
Katie!” con bé gọi to. “Cháu tìm được mấy cái vỏ sò đẹp lắm!”

Katie
cúi xuống thấp hơn. “Cho cô xem được không?”

Kristen
giơ tay ra, thả vỏ sò vào lòng bàn tay Katie rồi quay sang Alex. “Bố ơi!” con
bé cất tiếng hỏi. “Chúng ta bắt đầu nướng thịt được chưa? Con đói meo rồi.”

“Tất
nhiên rồi, con yêu.” Anh bước vài bước về phía biển, quan sát cậu con trai đang
ngụp lặn giữa những con sóng. Khi Josh giật ra phía sau, Alex bắc loa tay.
“Này, Josh!” anh kêu to. “Bố đang chuẩn bị quạt than, sao con không vào đây một
lúc nhỉ.”

“Bây
giờ ạ?” Josh hét lại.

“Chỉ
một lát thôi.”

Dù từ
khoảng xa như thế, anh vẫn thấy đôi vai của cậu con trai chìm xuống. Katie hẳn
cũng để ý thấy điều đó, cô liền nhanh chóng lên tiếng.

“Tôi có
thể ở dưới đây nếu anh muốn,” cô trấn an anh.

“Cô
chắc chứ?”

“Kristen
đang định cho tôi xem vỏ sò của con bé,” cô nói.

Anh gật
đầu rồi quay lại phía Josh. “Cô Katie sẽ để mắt tới con đấy nhé. Thế nên đừng
ra quá xa!”

“Con
không ra xa đâu mà!” thằng bé nói, cười sung sướng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3