Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 09 - Phần 2

3.

Lam
Tố Hinh dắt xe đi theo ông Diệp, sau khi dựng xe dưới tầng hầm, cô
lấy chậu hoa tố hinh trong giỏ xe ra. Ánh mắt ông Diệp lập tức trở nên sắc
lạnh, ông dò hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Lam
Tố Hinh biết ông đang muốn hỏi có phải Anh Hạo Đông đã mua chậu hoa này cho cô
không. Cô cúi đầu, khẽ nói: "Trước đây, nhà cháu trồng rất nhiều hoa tố
hinh, cháu chào đời cũng đúng lúc hoa tố hinh nở nên bố đặt tên cháu là Tố
Hinh. Cháu rất thích chậu hoa này."


muốn gián tiếp nói cho ông biết, tuy chậu hoa này là do Anh Hạo Đông tặng nhưng
nó giống như gia đình trong ký ức của cô.

Ông
Diệp hiểu ý của cô nhưng vẫn đau lòng nói: "Cháu có thể nói với chú dì
những chuyện này, chú dì cũng có thể mua hoa tố hinh cho cháu. Sao cháu cứ phải
gần gũi với Anh Hạo Đông làm gì? Cháu thừa biết chuyện giữa nó và U Đàm rồi
mà."

"Chú,
cháu xin lỗi..."

"Không
cần nói xin lỗi với chú. Tố Hinh, tuy chú và dì cháu đều đối xử với cháu như
con gái ruột, nhưng dù gì cháu cũng không phải là con ruột của chúng ta, chú
hiểu có một số chuyện chú không thể quản được cháu, nhưng nể tình người thân,
cháu có thể xót thương tấm lòng của chúng ta một chút không? Không phải cháu
không hiểu chúng ta hận Anh Hạo Đông đến thế nào, thế mà cháu còn cố tình giấu chúng
ta, lén lút qua lại với nó. Chú có thể miễn cưỡng chấp nhận việc ngày hôm nay,
nhưng nếu để dì cháu biết, bà ấy nhất định sẽ chịu không nổi đâu!"

Lam
Tố Hinh thì thào: "Chú à, chuyện của chị U Đàm thực sự chỉ là sự cố ngoài
ý muốn, Anh Hạo Đông không hề muốn..."

"Bất
luận nó có muốn hay không thì U Đàm cũng đã chết vì nó. Tố Hinh, chú nghe nói
mẹ cháu chết vì tai nạn giao thông. Người gây tại nạn cũng không cố ý đâm chết
bà ấy, hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng cháu có thể không hận người ấy
không?"

Lam
Tố Hinh không còn lời nào để đối đáp. Đúng là cô rất hận người đã gây ra tai
nạn đâm chết mẹ cô, hận đến tận xương tủy. Bởi sau khi đâm chết người, người đó
còn lái xe chạy mất, nếu lúc ấy người đó chịu dừng xe, đưa mẹ cô đi cấp cứu thì
có thể mẹ cô vẫn có cơ hội sống tiếp. Buổi tối định mệnh đó, khi chạy ra khỏi
công xưởng để kịp đưa đồ cho quản đốc ở một con ngõ gần đó, mẹ cô đã vĩnh viễn
ra đi. Cũng từ đó, cô mất đi người thương yêu cô nhất trên thế gian này.

Thấy
cô im lặng hồi lâu, ông Diệp buông tiếng thở dài rồi nói tiếp: "Tố Hinh,
chú biết sau khi mẹ cháu qua đời, cháu một mình ở bên ngoài phải chịu rất nhiều
khổ cực, lúc đó Anh gia đã cưu mang, còn chu cấp cho cháu tiền ăn học, chuyện
với bố dượng cháu cũng là do Anh Hạo Đông kịp thời tới cứu nên cháu luôn cảm
kích tấm lòng của họ cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng bây giờ chú và dì đang chăm
sóc cháu, nếu cháu cũng có chút cảm kích đối với chúng ta thì xin cháu thấu
hiểu cho cặp bố mẹ đáng thương này, đừng qua lại với Anh Hạo Đông nữa, được
không?"

Lam
Tố Hinh cắn chặt môi, siết chặt chậu hoa tố hinh vào lòng. Cô ngước đôi mắt
chan chứa vẻ cầu xin khổ sở nhìn ông Diệp. Đôi mắt đó khiến ông hơi sững sờ,
ông là người từng trải, sao lại không thấu hiểu tâm sự của thiếu nữ trong mắt
cô được kia chứ! Rõ ràng ánh mắt đi đã chứng tỏ một điều: cô thích Anh Hạo
Đông.

Hít
thở thật sâu, hồi lâu sau ông Diệp mới do dự nói: "Tố Hinh, những lời chú
vừa nói, cháu cứ suy nghĩ thật kĩ rồi hãy trả lời chú. Chú hứa sẽ không nói cho
dì cháu biết việc này, bà ấy mà biết thì sẽ không chịu nổi đâu, cháu cũng đừng
nói gì với bà ấy."

Lam
Tố Hinh gật đầu.

Đã
đến tháng Ba, tinh thần bà Diệp càng lúc càng ảm đạm. Bà thường ngồi đờ đẫn một
mình, nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu. Có lần lúc nửa đêm, Lam Tố Hinh còn nghe
thấy tiếng khóc thút thít của bà và tiếng thở dài thườn thượt của ông Diệp,
chắc hẳn họ rất nhớ thương cô con gái đã khuất của mình. Nếu lúc này, bà Diệp
còn phát hiện chuyện cô lén lút qua lại với Anh Hạo Đông thì có lẽ bà sẽ đổ
bệnh mất.

Lam
Tố Hinh cúi đầu nhìn chậu hoa tố hinh đang ôm trong lòng, trái tim vốn tươi
sáng như ánh mặt trời đột nhiên trở nên u ám như bầu trời đêm dông.

Hai
ngày sau, Lam Tố Hinh chợt phát hiện Anh Hạo Đông lại bắt đầu lẩn tránh cô.
Những chiếc kẹo cô đặt vào tủ chứa đồ, anh cũng không lấy đi. Một chiếc, hai
chiếc, ba chiếc… chúng vẫn còn nguyên như lúc cô đặt vào đó, rõ ràng anh không
còn đến mở chiếc tủ này nữa.

Vậy
cô có nên tiếp tục dùng chìa khóa của anh để mở tủ, lấy hết lọ quýt múi này đến
lọ quýt múi khác nữa không?

Lam
Tố Hinh xòe tay đếm, trong tủ vẫn còn mười lọ quýt múi đóng hộp. Nghĩ ngẫm hồi
lâu, cô quyết định mỗi ngày vẫn đến lấy một lọ và vẫn để vào đó một chiếc kẹo
đến khi hết mới thôi.

Một
ngày ức đầu tháng Ba, vụ án Thân Đông Lương cưỡng bức Lam Tố Hinh không thành
được cục cảnh sát chính thức trình lên tòa án tối cao để khởi tố và tiến hành
chọn ngày xử án. Bà Diệp đưa Lam Tố Hinh đến tòa, ký vào các giấy tờ có liên
quan, Anh Hạo Đông là một trong những người có liên quan đến vụ án này, cũng
nhận được thông báo tới ký biên bản lời khai.

Lúc
họ gặp nhau ở tòa án, sắc mặt bà Diệp lạnh băng. Anh Hạo Đông cúi đầu, bộ dạng
xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt bà. Lam Tố Hinh chăm chú nhìn anh, sắc mặt
anh có vẻ xanh xao, mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, có thể thấy mấy ngày vừa qua,
trạng thái tinh thần của anh không tốt. Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi
nhướng mắt nhìn về phía cô. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, anh lại nhanh chóng
cúi xuống.

Anh
Duy Hạ đến tòa án cùng anh, anh ta vô cùng khách khí, lễ phép chào hỏi bà Diệp,
cho dù vẻ mặt bà lạnh tanh, không đáp một lời, anh ta vẫn duy trì nụ cười mỉm
trên môi.

Từ
tòa án đi ra, Anh Duy Hạ còn chu đáo gọi một chiếc taxi, khéo léo mở cửa xe rồi
mời họ lên. Bà Diệp không thèm nhận ý tốt của anh ta, chẳng buồn nhìn lấy một
cái, cứ thế đi thẳng sang bên kia đường: "Tố Hinh, chúng ta sang bên kia
đi xe buýt về."

Lam
Tố Hinh ái ngại nhìn anh em nhà họ Anh, đang định cất bước đi theo bà, đột
nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú. Theo phản xa, cô nhìn về hướng phát
ra âm thanh, mặt tái mét, thất thanh hét: "Dì ơi, cẩn thận!"

Một
chiếc ô tô vốn đang chầm chậm đi sát vệ đường, không hiểu sao lại đột nhiên
chồm lên, lao nhanh về phía bà Diệp. Thấy bà Diệp sắp bị xe đâm, ai nấy đều
hoảng hốt, bỗng có một bóng người gầy gò nhào qua, đẩy bà Diệp ngã xuống đất,
sau đó lăn qua một vòng, sượt qua chiếc xe đang rú ga lao đến.

Giây
phút đó, Lam Tố Hinh sợ hãi đến độ thần phách bay lên mây. Cô lê đôi chân mềm
nhũn bước qua đó. "Dì, Hạo Đông, hai người không sao chứ?"

Lam
Tố Hinh đỡ bà Diệp dậy, cánh tay vừa cử động mạnh một chút, bà đau đớn rên lên.
Có lẽ vừa rồi lúc ngã xuống đất, xương cánh tay trái của bà đã gãy. Anh Hạo
Đông may mắn hơn, lại là thanh niên, cơ thể vẫn còn dẻo dai nên chỉ bị trầy da
ở mu bàn tay. Anh không để tâm tới vết thương không ngừng rỉ máu của mình mà
cẩn trọng, e dè đỡ bà Diệp dậy, sau đó, giữ cố định cánh tay của bà, nói:
"Nhất định không được cử động bằng cánh tay này, nếu không chỗ xương bị
gãy sẽ càng nặng hơn, lúc đó việc trị liệu sẽ càng khó khăn."


Diệp nhìn anh, biểu cảm vô cùng phức tạp, không nói một lời, tự đỡ lấy cánh tay
trái của mình rồi quay người, tránh xa anh. Anh Hạo Đông đột nhiên sững sờ rồi
nhớ ra mối quan hệ giữa mình và Diệp gia, anh đành cúi xuống, im lặng đứng lên,
lùi về phía sau.

Sắc
mặt người lái chiếc xe kia trắng bệch, anh ta nhảy khỏi xe, chạy qua xem. Đó là
một chàng trai trẻ, nhìn bộ quần áo anh ta mặc thì có vẻ anh ta đang làm việc
tại tòa án. Anh chàng đó khá lúng túng và hối hận nói: "Tôi xin lỗi, tôi
xin lỗi, bác gái và anh đây không sao chứ?"

Anh
Duy Hạ sải bước đến gần, chau mày nhìn xoáy vào anh ta. "Anh lái xe kiểu
gì vậy? Là người của tòa án mà lái xe cẩu thả như vậy sao?"

"Thật
sự rất xin lỗi, vừa rồi tôi mải nghe điện khi lái xe, định đạp chân phanh, ai
ngờ mới chỉ phân tâm một chút, tôi lại đạp nhầm sang chân ga. Là lỗi của tôi,
tôi xin bồi thường cho hai người. Bác gái chắc bị gãy xương tay rồi. Tôi sẽ đưa
hai người đi bệnh viện ngay bây giờ."

Sau
đó, anh chàng ân cần đỡ à Diệp lên xe, không quên an ủi: "Bác à, bác cứ
yên tâm, cháu có người quen làm bác sĩ ở khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh
viên Nhân Tâm, rất nổi tiếng. Cháu đảm bảo người đó sẽ khiến tay bác lành lặn
như lúc đầu."

Bệnh
viên Nhân Tâm, lúc Lam Tố Hinh bị sốt, cô cũng nằm ở bệnh viện này, đã từng
nghe nhắc đến khoa chấn thương chỉnh hình nổi tiếng ở đó. Chủ nhân chiếc xe gây
tai nạn xem ra rất tận tâm giải quyết hậu quả. Quay đầu nhìn Anh Hạo Đông đang
đứng im lặng bên cạnh, cô không kìm được, nói: "Anh cũng nên đến bệnh viện
xem thế nào đi, chỗ tay bị trầy da này cũng cần phải xử lý, nếu không, sẽ rất
dễ bị nhiễm trùng."

Anh
chàng kia vội nói: "Anh cũng lên xe đi, cứ đến bệnh viện kiểm tra cho an
tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả hết tiền thuốc và tiền khám bệnh cho bác
và anh."

Anh
Hạo Đông nhìn bà Diệp đã ngồi yên vị trong xe, liền đút tay vào túi quần, lắc
đầu, nói: "Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi, không sao!"


Diệp vẫn im lặng, lúc này bỗng lạnh lùng lên tiếng: "Cậu nhìn tôi làm gì?
Bệnh viện chẳng phải là nhà tôi, cậu muốn đi hay không cũng không cần trưng cầu
sự đồng ý của tôi."

Tuy
lời nói của bà rất lạnh lùng nhưng Lam Tố Hinh vẫn hiểu được hàm ý trong đó, bà
không để tâm đến chuyện Anh Hạo Đông cũng cùng đi bệnh viện với bà. Cô vội nhỏ
giọng, nói với anh: "Anh nên đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Dì em không
để ý đến chuyện anh đi cùng đâu."

Anh
Hạo Đông do dự một lát rồi cùng họ đến bệnh viện. Anh không ngồi cùng xe với họ
mà Anh Duy Hạ chở anh đến trước cổng bệnh viện. Sau đó, anh ta nói với vẻ bất
đắc dĩ: "Hạo Đông, hôm nay phòng anh có cuộc họp rất quan trọng, anh phải
quay về công ty trước đây. Lát nữa khám xong thì gọi cho anh, anh đến đón em,
được không?"

"Không
cần đâu, anh cả, anh cứ làm việc đi. Lát nữa em tự về nhà được, cùng lắm em sẽ
gọi A Thái đến đón."

"Vậy
cũng được!" Anh Duy Hạ không nói tiếp nữa, khởi động xe rời đi. Anh Hạo
Đông cùng Lam Tố Hinh, bà Diệp và Tiểu Chương - chủ nhân chiếc xe gây tai
nạn kia - dìu nhau vào bệnh viện.

4.

Lấy
số, khám bệnh, chụp phim, nắn xương… đều do Tiểu Chương chạy trước chạy sau lo
liệu, Lam Tố Hinh chẳng phải làm gì, chỉ ở bên cạnh bà Diệp. Vết thương của Anh
Hạo Đông được sát trùng, bôi thuốc rồi dùng băng cuốn lại là xong. Còn phần
xương gãy của bà Diệp thì phiền phức hơn nhiều. Trước tiên phải đi chụp phim,
đợi các bác sĩ xem xét tấm phim, nắm rõ tình trạng xương gãy rồi mới đưa ra
biện pháp chỉnh nắn chính xác, cuối cùng là giai đoạn bó bột, cuốn băng. Cả
công đoạn đó mất gần hai tiếng đồng hồ.

Anh
Hạo Đông vốn có thể rời đi trước nhưng anh vẫn ở bên cạnh, im lặng chờ đợi. Bà
Diệp coi anh như người vô hình, ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng dù sao cũng tốt hơn
trước, ít nhất bà không còn nhìn thấy anh là đánh chửi nữa.

Cánh
tay trái của bà Diệp đã được băng bó xong, Lam Tố Hinh đỡ bà Diệp ra khỏi viện,
Tiểu Chương đi ngay sau, luôn miệng nói: "Cẩn thận, từ từ thôi!" Anh
Hạo Đông lẳng lặng đi sau cùng.

Lúc
ra đến cửa, một cô y tá trẻ bưng khay thuốc đi ngang qua trước mặt họ. Vừa nhìn
thấy cô ta, bà Diệp liền nhận ra ngay, gọi với theo: "Tần tiểu thư!"

Lam
Tố Hinh cũng nhận ra cô y tá Tần Tú Nhuận này, liền mỉm cười, gật đầu chào:
"Tần tiểu thư, chào cô!"

Tần
Tú Nhuận không nhớ ra họ là ai, dù gì cô ta cũng là y tá, đã từng chăm sóc rất
nhiều bệnh nhân, không thể nhớ mặt từng người. Nhưng cô ta vẫn lịch sự nở nụ
cười. "Chào mọi người! Ấy, cánh tay của bà bị gãy ư?"

"Đúng
vậy, tôi không cẩn thận nên cánh tay này bị…"


Diệp vẫn chưa nói hết câu, Tần Tú Nhuận vô tình liếc mắt về phía Anh Hạo Đông
vừa đi tới, khuôn mặt mỉm cười đột nhiên cứng ngắc. Chiếc khay trên tay cô rơi
xuống đất, thuốc tiêm, ống tiêm và bông băng trong khay lăn lóc khắp mặt sàn.

Anh
Hạo Đông đang cúi đầu, không mấy để tâm đến chuyện hàn huyên của bà Diệp với
một cô y tá, nhưng tiếng chiếc khay rơi xuống mặt bàn khiến anh ngẩng đầu nhìn.
Thấy Tần Tú Nhuận mặc bộ đồ y tá trắng tinh, anh hơi sững sờ. Khuôn mặt mộc
trắng bệch trước mắt này chính là khuôn mặt anh đã từng gặp ở căn nhà trên
đường Triều Dương đêm hôm đó. Hóa ra cô ta là y tá ở bệnh viện này. Anh đột
nhiên nhớ ra, mùa đông năm ngoái, Anh Duy Hạ từng vào bệnh viện này mổ viêm
ruột thừa cấp tính, phải nằm viện một tuần. Có lẽ họ đã quen nhau từ lúc đó.

Tần
Tú Nhuận bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Anh Hạo Đông thì vẻ mặt liền cứng đơ,
vội ngồi xuống, lẩy bẩy nhặt những thứ rơi vãi.

Anh
Hạo Đông nhận ra sự hoảng hốt, bất an của cô ta. Đêm đó, Anh Duy Hạ lặng lẽ đưa
cô ta về nhà, lúc bị anh bắt gặp, cô ta cũng hoảng hốt, bất an như thế này. Xem
ra ấn tượng của cô ta về anh khá sâu sắc. Có lẽ vì anh phát hiện ra mối quan hệ
của cô ta với Anh Duy Hạ nên cô ta lo sợ anh sẽ nói gì đó không hay trước mặt
Mộ Dung San.

Anh
Hạo Đông bỗng nhớ lại vừa rồi, Anh Duy Hạ nói có chuyện phải rời đi trước, lúc
này anh mới hiểu rõ nguyên nhân. Chắc anh ta cố ý kiếm cớ để không vào bệnh
viện này cùng anh, bởi anh ta biết quá rõ cô ta làm việc ở đây. Thái độ này
chứng tỏ điều gì đây? Có phải anh ta đã dứt khoát chia tay cô ta rồi không?
Nhưng nếu đã chia tay rồi thì Anh Duy Hạ cần gì phải để tâm đến thái độ của cô
ta như vậy. Anh ta cố ý lẩn tránh cô ta là có mục đích gì?

Tần
Tú Nhuận đột nhiên lỡ tay làm đổ chiếc khay, bà Diệp vội nói với Lam Tố Hinh:
"Tố Hinh à, cháu mau giúp Tần tiểu thư nhặt đồ đi."

"Vâng!"
Lam Tố Hinh cũng ngồi xuống, giúp cô ta một tay, vừa nhặt vừa vô thức liếc nhìn
cô ta thêm vài lần.

Sắc
mặt Tần Tú Nhuận đột nhiên biến đổi, cử chỉ cũng không được tự nhiên, Lam Tố
Hinh ngạc nhiên rồi cảm thấy việc này dường như liên quan đến Anh Hạo Đông. Kỳ
lạ thật, cô ta quen anh sao? Lẽ nào cô ta cũng là bạn gái cũ của anh? Cô ngẩng
đầu nhìn Anh Hạo Đông, anh như đang suy tư điều gì đó, chân mày hơi chau lại. Dường
như cô đã thấy vẻ biểu cảm này của anh ở đâu đó rồi.

Lam
Tố Hinh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ ra. Cuối cùng, cô cũng hiểu rõ vì
sao lúc đầu khi nhìn thấy Tần Tú Nhuận, cô lại có cảm giác cô ta quen đến vậy,
hình như đã gặp ở đâu rồi.

Đúng
là cô đã từng gặp, dù đó chỉ là cái nhìn lướt qua ô cửa sổ. Hôm đó, cô cùng Anh
Hạo Đông ngồi bên cửa sổ của một nhà hàng Tây và nhìn thấy Tần Tú Nhuận lên xe
của Anh Duy Hạ.


lập tức liên tưởng đến đoạn đối thoại vô tình nghe thấy trên xe buýt kia. Tần
Tú Nhuận muốn chia tay với một anh chàng tên là Tiểu Vũ, anh ta đã dò hỏi có
phải nguyên nhân là do "người đàn ông kia" không. Xem ra quan hệ giữa
cô ta và Anh Duy Hạ khá phức tạp, anh ta có vợ chưa cưới, mà cô ta cũng đã có
bạn trai ở cùng bốn năm rồi. Chuyện tình tay tư, có phải hơi quá đà rồi
không?

Sau
khi nhặt đồ xong, Tần Tú Nhuận gượng nở một nụ cười, nói với bà Diệp:
"Thật ngại quá, tôi còn có việc phải làm. Tạm biệt!"

Nói
xong, cô ta vội vã rời đi. Anh Hạo Đông nhìn theo bóng lưng cô ta, vẻ mặt đầy
nghi hoặc.

Lúc
ông Diệp về đến nhà, vừa nhìn thấy cánh tay bà Diệp được băng bó liền giật thót
mình: "Có chuyện gì vậy? Sao tay em lại thế kia?"


Diệp buông tiếng thở dài, kể mọi chuyện đã xảy ra hồi chiều cho chồng nghe,
cuối cùng, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh Hạo Đông đã nhanh chóng cứu em,
nếu không… Anh nói xem, trong lòng em khó xử biết bao!"

Ông
Diệp nghe thấy vậy thì im lặng hồi lâu, nhất thời cũng không biết phải phản ứng
thế nào. Vẫn là Anh Hạo Đông, tháng Ba năm ngoái hắn lỡ tay đẩy con gái ông rơi
từ tầng mười tám xuống chết thảm, tháng Ba năm nay hắn lại không màng đến thân
mình, cứu sống vợ ông dưới bánh xe tử thần. Thù cũng có mà ơn cũng có, phải làm
thế nào mới thỏa đáng đây?

Ông
cảm thấy thực sự khó xử. Nếu được lựa chọn, bà Diệp chỉ hận nỗi chiếc xe đó
không đâm bà chết quách đi cho xong, bà không muốn nhận ân huệ của kẻ thù chút
nào. Nhưng ông Diệp vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi. "Em
nói linh tinh gì vậy? Nếu em bị xe đâm… có mệnh hệ gì, một mình anh sống còn có
ý nghĩa gì nữa chứ? Sự việc ngày hôm nay… anh vẫn muốn nhận ân tình này của Anh
Hạo Đông."

Tay
bà Diệp bị gãy, Lam Tố Hinh phải tự thân vào bếp. Cô vừa nấu canh trứng rong
biển vừa vểnh tai nghe cuộc nói chuyện của ông bà Diệp ở ngoài phòng khách. Khi
nghe thấy ông Diệp nói vậy, trên khóe môi cô khẽ nở nụ cười.

Hôm
sau đến trường, Lam Tố Hinh tìm gặp Anh Hạo Đông, nói cho anh biết: "Chú
em rất cảm ơn anh vì đã kịp thời cứu dì, em nghĩ sau này họ sẽ không còn ý thù
địch gay gắt với anh nữa."

Anh
Hạo Đông lại chẳng vui mừng chút nào, anh đáp lời, giọng buồn buồn: "Thật
không?"

Lam
Tố Hinh nhạy cảm hỏi: "Anh sao thế?"

Anh
Hạo Đông dõi mắt về phía chân trời xa xa, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Còn
mười ngày nữa là tròn một năm ngày xảy ra chuyện giữa anh và U Đàm."

Anh
nhớ rõ như vậy, chứng tỏ trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến nó. Lam Tố Hinh dịu
giọng khuyên nhủ: "Việc đã qua thì để nó qua đi."

"Nhưng
anh không thể quên được, điểm mấu chốt, anh lại không thể nào nhớ ra." Anh
Hạo Đông không kìm được, thổ lộ với cô. "Em biết không? Anh luôn cảm thấy
có một việc gì đó rất quan trọng mà anh đã quên mất."

Việc
rất quan trọng ư? Là chuyện gì? Lam Tố Hinh nghi hoặc nhìn anh chăm chú, đợi
anh nói tiếp. Anh nhíu mày, vẻ mặt hết sức đau khổ, cuối cùng ôm lấy trán,
nghẹn ngào nói: "Anh không nhớ được, suy nghĩ rất nhiều cũng không thể
nghĩ ra được. Chỉ là anh luôn cảm thấy có lỗi với U Đàm, vô cùng có lỗi, hôm
đó, anh nhất định đã làm những chuyện khiến cô ấy bị tổn thương, nếu không cô
ấy sẽ không đâm anh đau như vậy. Cô ấy vẫn luôn đối xử với anh rất đỗi dịu dàng
và trìu mến. Sau khi anh nói muốn chia tay cô ấy, hết lần này đến lần khác lạnh
lùng đuổi cô ấy đi, cô ấy chưa từng nói một câu oán thán với anh."

Lam
Tố Hinh nghe thấy vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên, Anh Hạo Đông mà cô quen, từ
trước đến nay chưa từng lạnh lùng, nghiêm giọng với cô. Cô cũng không nghĩ anh
lại có thể trưng bộ mặt lạnh nhạt như thế để đối xử với Diệp U Đàm. Xem ra, anh
của trước đây...

Dường
như thấu hiểu cô đang suy nghĩ điều gì, Anh Hạo Đông ngước mắt, chăm chú nhìn
cô, nói rõ từng từ: "Tố Hinh, trước đây anh là người rất xấu."

Câu
nói không chút giấu giếm và che đậy của anh khiến Lam Tố Hinh nhất thời không
thể nghĩ được gì. Những việc trước đây thì liên quan gì đến cô? Người cô quen
là Anh Hạo Đông của bây giờ. Cô chân thành nói: "Hạo Đông, trước đây là
trước đây. Anh, người mà em quen bây giờ, không hề xấu chút nào."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3