Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 2) - Chương 26 - Phần 1

Chương 26: Xin lỗi, giải thích, và những
ý kiến dễ thương nhất

“Em không thích
thế,” Constance đáp. “Sao em lại phải có nhiệm vụ tìm nó chứ?”

“Chẳng phải em
vẫn có ý rằng em thường có khả năng tìm kiếm các thứ ở đây sao?” Reynie hỏi.

“Việc đấy chẳng
có nghĩa gì cả,” Constance thản nhiên đáp.

Các thành viên
trẻ tuổi của Hội Benedict Thần Bí đang ngồi thành vòng tròn trên nền nhà ở
phòng ngủ của Constance. Trong khi chúng đi vắng căn phòng đã được dọn dẹp hoàn
toàn sạch sẽ và ngăn nắp. Quả là cả ngôi nhà đã được lau chùi dọn dẹp, rất
nhiều chỗ gạch vỡ được gắn lại và những lỗ hổng được lấp kín, nhờ có vợ chồng
ông bà Washington và mẹ con cô Perumal, họ khiến mình bận rộn luôn tay luôn
chân để không có khoảng trống nào mà lo lắng nghĩ ngợi. Constance trở về trong
có một tuần, quả là quãng thời gian quá ít ỏi để làm mọi thứ kịp trở lại tình trạng
lộn xộn vốn có của nó, và cô bé cứ than vãn rằng phòng ngủ của cô thay đổi quá
nhiều.

“Thế này khá
hơn một chút phải không?” Kate vừa hỏi và chỉ vào đống đồ giặt là trên chiếc
giường không hề được thu dọn của Constance. “Em chẳng lau dọn cái gì từ khi
chúng ta về cả, và ngăn kéo trên cùng của em hoàn toàn trống rỗng ngoại trừ một
bọc bỏng ngô mốc meo. Chị còn chẳng muốn biết tại sao thứ đó ở trong đấy nữa.”

“Sao chị lục
lọi ngăn kéo của em?” Constance vặn vẹo.

“Để tìm cái
này,” Kate vừa nói vừa vẫy vẫy quyển nhật kí du hành mà ngài Benedict đã đưa
cho chúng. “Và chị thấy em đã gian lận - em đã thay quyển khác vào.”

Constance chu mũi lên. “Khi
cảm hứng vẫy gọi,” cô bé thản nhiên đáp, “em không có cách nào khác đành phải
đáp lại.”

Bọn trẻ con bắt đầu viết
những dòng đầu tiên vào quyển nhật kí - ngay khi đó Reynie phải hứa với
Constance sẽ nhường cô bé trước - và bài đầu tiên được chính Constance sáng
tác, với một bài thơ ngắn với cảm xúc phẫn nộ về những trải nghiệm của say
sóng. Kate nối tiếp với một trang những ghi chép về nước chanh cô khăng khăng
rằng chưa được uống đã mười năm nay, rồi Reynie viết tóm tắt bằng hai trang
giấy, thuật lại sống động chuyến phiêu lưu của bọn chúng - bài tường thuật được
kết với thông tin hé lộ rằng lão Curtain đã không trốn thoát cùng năm mươi hộp
cỏ đêm, y như bọn trẻ ban đầu mong muốn.

Reynie đã viết rằng, đó là
cỏ-phá-hoại, vét sạch nhẵn nhụi, và ngài Benedict đã biết chuyện. Ông và Số Hai
đã cạo sạch sẽ cả cái hang trước khi lão Curtain kịp xuất hiện. Nửa thế kỉ là
quãng thời gian quá đủ để một số mẫu vật mà Han de Reizeger đã nhìn thấy đánh
bại được cỏ đêm. Ngài Benedict bí mật giữ kín điều này, và đã đoán đúng rằng
liệu lão Curtain bị buộc phải lựa chọn giữa đối đầu với kẻ thù của lão hay vội
vàng trốn thoát với thứ rêu quý giá đó, lão đã chọn cách thứ hai. Và rồi đó lại
là cỏ-phá- hoại, không phải cỏ đêm, thứ mà lão Curtain đã kiếm đựợc trong hang
núi này, và thậm chí khi lão và tay chân của mình cố xoay xở đề lẩn đi trong
màn sương mù, lão vẫn chưa phát hiện ra nỗi thất vọng cuối cùng này.

Reynie không viết gì thêm về
thứ cây kia, nỗi thất vọng riêng tư mà chúng đều cảm thấy, cỏ đêm đã hứa hẹn
giúp chấm dứt nỗi khổ sở mà ngài Benedict phải chịu đựng, giờ đây nó đơn thuần
chỉ còn là thứ thuộc về lịch sử và huyền thoại. Và mặc dù ngài Benedict không
tỏ chút tiếc nuối gì về việc nó biến mất, và điều đó lại ngăn chặn được một vài
thảm họa gây ra bởi bàn tay em trai ông, thì mọi người yêu quý ông vẫn mong ước
chuyện đáng lẽ nên xảy ra theo cách khác. Tất cả những chuyện này khiến Reynie
khó lòng diễn đạt bằng ngôn từ hùng biện thích hợp, thế nên cậu viết thêm vào
bài của mình một câu đơn giản nhưng bí hiểm, nó có thể áp dụng dễ dàng cho cả
ngài Benedict hay lão Curtain: Thêm một giấc mơ nữa bị hủy hoại.

Giờ đến lượt Sticky viết bài
- bọn chúng đã thống nhất để cậu ta viết cuối cùng, để cậu ta không ngẫu nhiên
sử dụng hết cả giấy trước khi những đứa khác kịp viết được gì - nhưng Constance
lại giành lấy lượt và tự viết một bài khác.

“Tốt thôi,” Sticky vừa nói
vừa giơ cánh tay bị băng bó lên. “Dẫu sao tớ cũng không cầm vững bút với cái
thứ này.”

“Mẹ cậu sẽ không để cậu tháo
nó ra ư?” Reynie hỏi, hai bàn tay cậu gần như sắp lành hết những vết cứa và
bỏng rộp do kéo tấm ván trượt. Sticky là đứa duy nhất còn phải quấn băng.

“Chưa đâu,” Sticky vừa nói
vừa nhún vai. Cậu tựa người ra sau trên hai khuỷu tay và vui vẻ bắt chéo hai
chân. Những cuộc hội họp riêng tư này trong phòng riêng của Constance mang lại
cho cậu thời gian thư giãn cần thiết để thoát khỏi sự chú ý của bố mẹ cậu - họ
dành đến nửa thời gian của họ để nuông chiều cậu, rồi nửa thời gian còn lại
mắng mỏ cậu vì cư xử thiếu thận trọng - và được ở trong đây khiến cậu rất cảm
kích, cảm xúc này đưa cậu vào một tâm trạng căng đầy phấn khích. “Hãy nghe xem
em đã viết gì nào, Constance. Anh không chờ được nữa.”

“Ồ, các cậu sẽ thực sự thích
nó đấy,” Kate vừa nói vừa trả lại quyển nhật kí cho Constance với một nụ cười
bí hiểm.

Constance đằng hắng giọng. “Bài
thơ này có tựa đề Cú ngã kinh hoàng.” Cô bé chờ một lát cho nhan đề bài thơ đủ
thấm - rõ ràng là cô bé nghĩ đó là cái tên hay - và rồi, với giọng đọc đầy xúc
động, cô bé bắt đầu ngâm nga:

Bóng đêm đen kịt, chim cú kêu
gào

Tôi đứng trên một tòa tháp
cao

Chẳng nghĩ rằng mình sẽ ngã
ra sao...

Cảm tạ anh chàng nào đã đâm
bổ vào.

Mặc dù sợ hãi, tôi vẫn đề cao
cảnh giác.

Không giấc ngủ vô tư nào làm
tôi chệch hướng khác

Khỏi nhiêm vụ cao cả của
mình, tới khi đau đốn lấn át...

Cảm tạ anh chàng nào đã đâm
bổ vào.

“Anh xin lỗi, lần thứ hai
mươi rồi nhé, Constance,” Sticky bối rối, tâm trạng phấn khích của cậu đã giảm
đi đáng kể. “Em viết một bài thơ để ám chỉ chuyện đó à?”

“Em biết anh đã xin lỗi,”
Constance đáp cao giọng để át đi tiếng cười khúc khích của Reynie và Kate. “Giờ
hãy cứ giữ lấy những lời bình luận của anh tới khi em làm xong. Vẫn còn ba khổ
nữa cơ.”

Tuy nhiên, những khổ thơ còn
lại phải chờ đấy, vì lúc đó Số Hai gõ cửa phòng. “Xin lỗi đã cắt ngang những âm
mưu mà các em đang bàn tính nhé,” cô nói khi bọn trẻ mời cô vào, “nhưng Moocho
nhờ chị nói với các em rằng món bánh đã sẵn sàng. Ngài Benedict đã đẩy hết các
viên chức ra khỏi nhà rồi, và thuyền trưởng Noland và Joe Shooter đang mong
được tham dự với chúng ta đấy. Đó sẽ là một cuộc sum họp ấm cúng.” Cô với tay
vào túi chiếc quần màu vàng và lôi ra một cuộn thước dây. “Và chị còn muốn đo
quần áo cho các em nữa. Làm ơn đứng dậy nào.”

Vẻ mặt nhẫn nhịn, bọn trẻ
đứng dậy. Bọn chúng đều vui mừng khi thấy Số Hai đã hồi phục - cô gần như đã
trở lại thành chính cô rồi - nhưng chúng cũng biết cô đã quyết định “làm cho
chúng cái gì đó thật đặc biệt” như là một vật lưu niệm để bày tỏ lòng biết ơn
của cô vì bọn chúng đã thay mặt cô mạo hiểm cả mạng sống của mình. Kate đã thấy
bản vẽ phác họa của cô ấy sáng nay, và cả bốn đứa đều tránh mặt Số Hai từ đó
đến giờ. Dẫu thế, giờ thì bọn chúng mắc kẹt rồi, và từng đứa một sẽ phải chấp
nhận được may đo, chỉ có Constance là không thấy than phiền gì.

“Các em đều lớn lên nhiều
quá!” Số Hai thốt lên, phác họa hình vẽ người lên một mảnh giấy. “Chị tin rằng
điều này sẽ được mong đợi. Ở thời điểm nào đó, cơ thể các em phải bắt kịp với
trái tim các em.”

Bọn trẻ đảo tròn mắt. Số Hai
từ lúc phục hồi cảm giác thì nói năng trở nên ủy mị hơn. (Thoạt đầu, Kate tranh
luận rằng điều đó là dấu hiệu cô ấy vẫn còn mê sảng, nhưng Số Hai đã la cô đến
mức phải bị thuyết phục, rồi ôm và hôn cô đến mức Kate phải bỏ chạy.) Còn về
phần mình, Reynie thì bí mật trông cậy vào Constance để chọc tức Số Hai trở lại
đích thực như trước kia, một người ngay thẳng.

“Đấy!” Số Hai tuyên bố. “Giờ
nếu các em định làm nốt mấy cái trò ranh mãnh mà các em đang toan tính...” Tới
đây cô tự ngắt lời mình, đặt mảnh giấy xuống rồi vẻ rất nghiêm trọng thọc tay
sâu vào trong túi áo. Cô lôi ra một gói nho và dốc nó hết vào miệng. “Chỉ là
món ăn nhanh trước món bánh thôi mà,” cô vừa nói vừa nhai vội nhai vàng. “Hãy
đi ra sớm nhé. Moocho sẽ thất vọng lắm nếu các em không xuống ăn lúc đang nóng
đấy.”

Khi Số Hai đi rồi, Constance
nhắc tới mảnh giấy có viết số đo của bọn chúng trên đấy. “Cô ấy để quên nó rồi.”

“Hủy nó đi,” Reynie thì thào.

***

Cả căn nhà giờ tràn ngập
hương vị ngọt ngào tuyệt vời của bánh anh đào, với vẻ mặt háo hức và miệng ứa
nước miếng, bọn trẻ nháo nhào lao vào phòng ăn. Ở đó họ thấy ngài Benedict, cô
Rhonda Kazembe, Số Hai, vợ chồng ông bà Washington và mẹ con cô Perumal, tất cả
đã tập trung quanh chiếc bàn ăn dài, những chiếc ghế bên trái để trống chờ bọn
trẻ và những người khách được mong đợi (mọi loại ghế được gom lại từ khắp trong
nhà.) Moocho Brazos bận rộn sắp xếp đĩa, tách cà phê và trà, bình sữa. “Năm
phút nữa thôi,” anh nói khi bọn trẻ ào vào. “Nhân đây, ngài Washington, nếu ông
có lúc nào...” Anh đưa cho bố của Sticky một cái nắm cửa. “Tôi rất tiếc, những
thứ cũ kĩ này có những ốc vít quá yếu...”

“Không sao,” ngài Washington
vui vẻ nói. “Tôi sẽ lắp lại nó trong nháy mắt ấy mà.”

Moocho cảm ơn ông rồi quay
lại bếp.

“Đây không phải là chiếc tay
nắm thứ hai trong ngày đấy chứ?” ngài Washington hỏi.

“Tôi tin rằng ông ấy cũng
phấn khích như tất cả chúng ta thôi,” cô Rhonda vừa nói vừa chào đón bọn trẻ
với những cái ôm nồng ấm, dù cô đã làm thế tới cả trăm lần từ lúc chúng quay
về. “Sau tất cả những ngày lo âu, trống vắng, giờ cảm thấy như một dịp kỉ niệm!”

Constance vẫy vẫy tay điên
cuồng như thể bị ong đốt, nhưng cô Rhonda bất chấp cứ quyết ôm cho được cô bé.

“Nếu cô nghĩ cô đang rất phấn
khích,” Kate nói, “hãy chờ đến lúc nếm món bánh của Moocho. Cháu nên tới hỏi bố
Milligan xem ông có muốn ăn kem với bánh không.”

Rhonda đằng hắng giọng. “Cô,
e hèm, vừa ngó qua ông ấy, Kate ạ. Ông vẫn còn ngủ.”

“Vẫn ngủ ư? Cô nghĩ ông ấy
ngủ thật, hay lại đang giả vờ thế?”

Rhonda trao đổi ánh nhìn với
ngài Benedict, ông vẫn ngồi im lặng đầy bí hiểm. Một vài ngày trước, Milligan
trở về từ bệnh viện, nghỉ ngơi và dưỡng bệnh ở nhà ngài Benedict. Ông trông gần
như một xác ướp, toàn thân bị băng bó và ốp khuôn đỡ, và không được rời khỏi
giường, nhưng ông không cần có thêm y tá ân cần chu đáo - hay chỉ là y tá đơn
thuần vào lúc này - khi có bạn bè và gia đình cùng trong ngôi nhà. Hơn nữa, bọn
trẻ cố gắng giúp Milligan tiêu khiển bằng cách chuyện trò, hát hò, đọc sách cho
ông nghe (Constance còn ngâm vài bài thơ, gồm cả bài có tên “Một nhận định sai
lầm mong manh trong tăm tối”), thậm chí còn diễn cả kịch. Bọn trẻ cứ làm các
trò đó từ lúc ông quay về, hầu như không ngừng nghỉ, và Milligan phải giả vờ
ngủ thiếp đi để có lúc được nghỉ ngơi.

“Cô cho rằng hẳn có thấy ông
liếc nhìn cô giây lát,” Rhonda nói thêm. “Nhưng cháu biết đấy, đó là vì...”

“Ổ, sợ thật,” Kate ngắt lời,
đã ra tới cửa. “Ông sẽ không muốn bỏ lỡ món bánh của Moocho đâu nhỉ?”

Reynie chiếm lấy một chiếc
ghế giữa cô Perumal và bà mẹ của cô, cả hai vỗ về cậu trìu mến. Họ không giữ
được cậu đủ gần gũi mấy ngày nay - cô Perumal trông rất lo lắng mỗi khi cậu ra
khỏi phòng - và Reynie bị vỗ về thường xuyên đến nỗi cậu lo rằng mình sẽ bị
nghiền ra thành bột mất. (“Nghĩ mà xem cháu may mắn lắm đấy nhé,” cô Perumal
vừa nói hôm qua, khi cậu đùa đùa cợt cợt than vãn về điều đó, “rằng những cái
vỗ không đặc biệt mạnh hơn nữa.” Rồi cô nhìn cậu với vẻ rất nghiêm khắc khiến
Reynie phải tự nhủ rằng sau này không được đùa cợt kiểu đó nữa. Sự quay về của
cậu được chào đón với nhiều niềm vui và vỗ về, nhưng cũng như Sticky, cậu thấy
mình gặp kha khá rắc rối.)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3