Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 2) - Chương 23 - Phần 1

Chương 23: Hang trên đỉnh núi

Chính cái lúc
trận chiến kinh hoàng với những Gã Số Mười nổ ra ở ngôi làng hoang, Reynie và
bọn trẻ đứng ở lối vào của cái hang trên đỉnh núi. Không khí tỏa ra từ bên
trong hang ẩm ướt và ấm áp một cách kì lạ, có thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Bên
trong, ở cuối hành lang chật hẹp giống kiểu đường hầm, cái hang mở ra một không
gian rộng rãi hơn, một cái hang lớn có nhũ đá và măng đá tua tủa cả trên lẫn
dưới. Bọn trẻ có thể thấy mọi thứ khá rõ ràng, vì chiếc hang được chiếu sáng
bởi một loạt đèn pha dựng trên những giá đỡ kim loại. Không có gì cử động cả.
Không có tiếng nói nào phát ra. Nhưng bọn trẻ đã thấy những cái bóng rung ra
rung rinh; chúng biết hẳn có người ở dưới này. Reynie chợt nhớ lại hòn đảo
trông mới giống quái thú khổng lồ biết bao khi đứng nhìn từ trên cao xuống. Và
bây giờ chúng đang đi thẳng vào miệng nó.

Cuối hành lang,
chỗ cái hang lớn mở rộng ra, bọn trẻ dừng bước để tìm hiểu cảnh kì quái xung
quanh. Đám măng đá ở đây nhô lên từ mặt đất thành từng cụm hoặc cách quãng
nhau, các nhũ đá thậm chí còn nhiều hơn, phủ kín trần hang và thả xuống khá
thấp khiến người trưởng thành có thể với tay lên và chạm vào đỉnh chóp nhọn của
chúng. Mọi thứ, từ dưới nền lên trần, có vẻ như đều lấm tấm bùn và xám xịt; mọi
thứ lấp la lấp lánh trong ánh đèn pha chói lòa. Và bọn trẻ chỉ nghe thấy có mỗi
tiếng vo ve nhè nhẹ từ những chiếc đèn - cho tới khi chúng nghe thấy tiếng
người húng hắng ho.

Bọn chúng đảo
mắt nhìn nhau từng đứa một, tim đập thình
thịch như búa bổ. Tiếng ho ngắn và bình thường, một âm thanh dễ gặp khi ho, và
phát ra ngay gần kề. Ra hiệu cho các bạn đứng yên lại, Kate rón rén bước về
trước. Cô bé dừng lại. Reynie thấy mắt cô bạn mở to. Đặt một ngón tay lên môi,
cô bé vẫy tay ra hiệu cho các bạn tiến lên cùng cô. Bọn trẻ nhón bước lên trước
bằng đầu mũi chân.

Và kia, trong khoảng trống
quang đãng giữa những mảng đá lởm chởm, là ngài Benedict.

Ông ngồi cách chúng vài bước
chân, lưng dựa lên măng đá duy nhất trong khoảng trống quang đãng. Đầu ông cúi
xuống, mắt nhắm chặt, và bàn tay quành ra phía sau trong một tư thế không hề
thoải mái. Một cái vòng xích kim loại được bắt vào một mãng đá bên cạnh ông;
Reynie tự nhủ chính ở đó Số Hai bị khóa tay vào chiếc xích, và rất có thể ngài
Benedict cũng bị trói vào một cái xích giống thế. Điều đó giải thích tại sao
hai tay ông quành ra sau trong tư thế kì quặc đến thế. Trông thấy ngài
Benedict, Reynie như thấy ngực mình căng phồng lên - ông ngồi đó với mái tóc
trắng thân thương và chiếc áo choàng xanh lá quen thuộc, tóc vẫn rối tung và áo
thì nhàu nhĩ như thường lệ! - nhưng niềm hân hoan đột ngột của cậu lại nhường
chỗ cho một mối lo âu, vì lẽ làm sao mà biết được ngài Benedict đang ở trong
tình trạng như thế nào?

Tạm gạt đi những cảm xúc dâng
trào cuộn sóng trong lòng khi trông thấy ngài Benedict, bọn trẻ ráng giữ thái
độ điềm tĩnh. Giữ im lặng, mọi giác quan cảnh giác cao độ, chúng liếc nhìn xung
quanh để tìm kiếm dấu vết lão Curtain. Không cách xa chỗ ngài Benedict là mấy,
có một chiếc bàn làm việc, mặt bàn rải đầy các thiết bị - một chiếc kính hiển
vi, một vài chiếc lọ nhỏ và những chiếc chai được nút chặt, và lỉnh kỉnh những
thứ đồ dùng hay vật dụng - phía dưới nó là một đống phải tới năm chục những
chiếc hộp đựng bằng kim loại trông hao hao hộp đựng giày. Dù chẳng thể nào nói
được cái mớ này là của ngài Benedict hay của lão Curtan, thì việc cấp bách hơn
là liệu có chiếc chìa khóa nào trên bàn không, chiếc chìa có thể giải thoát cho
ngài Benedict. Reynie căng mắt ra tìm kiếm nó, nhưng cậu đứng quá xa, mà ngay
bây giờ đi thẳng tới đó thì có vẻ nguy hiểm quá. Có người vừa đi loanh quanh
trong cái hang này, gần như chắc chắn là lão Curtain, và tụi trẻ vẫn chưa phát
hiện ra lão. Chúng không được để lộ mình ra quá sớm.

Reynie đưa mắt nhìn về phía
hành lang phía sau lưng với vẻ lo âu, rồi bắt đầu thám thính nền hang, kiếm tìm
bóng hình dạng người xuất hiện. Lão Curtain có đang núp sau măng đá nào không,
chỉ trực nhảy bổ ra đúng nơi đúng lúc nhất? Kate kéo tay cậu bạn và chỉ tay.
Chếch phía bên trái tụi trẻ có một lỗ hổng của vách hang, nhìn qua đó thấy một
căn phòng tách biệt, cũng được chiếu sáng. Nó cũng dày đặc những nhũ đá và măng
đá, và thoạt nhìn có vẻ là một phần của cái hang to rộng mà chúng đang đứng
đây. Reynie cảm thấy một luồng hy vọng lóe lên. Nếu lão Curtain đang trong căn
phòng khác thì chúng rất có thể giải cứu ngài Benedict mà không phải chạm trán
người em xấu xa của ông.

“Cậu nghĩ sao hả?” Kate thầm
thì với Reynie.

Chỉ là lời thầm thì rất khẽ,
ấy thế mà ngài Benedict mở trừng mắt. Kết quả là mọi thứ rối beng lên - nhưng
chẳng hề hấn gì vì ông là bạn của chúng và chúng tới để giải cứu ông mà - và
bọn trẻ giật thót mình, suýt nữa thì thét toáng lên.

“Các cháu ở đây à?” Ngài
Benedict thầm thì, vẻ hoài nghi. “Nhưng làm thế nào...?” Ông ngừng lời và vội
vã thầm thì, “Không quan trọng! Nghe ta nói này, các cháu! Thời gian có rất ít.
Các cháu phải phá hủy loài cỏ đêm! Chúng ta không được để Ledroptha khám phá ra
chỗ của nó!”

“Nhưng bọn cháu đâu có biết
nó ở đâu!” Kate thầm thì. “Ông sẽ phải chỉ cho bọn cháu chỗ!”

Ngài Benedict cau mày. “Các
cháu không biết ư? Nhưng ta nghĩ... Mà không quan trọng. Được thôi. Chỉ - chờ
vậy. Đứng yên một lát. Im lặng nào. Lão ta tới rồi.”

Bọn trẻ đứng bất động tại
chỗ, mắt láo liên xung quanh. Một cử động qua lỗ hổng trên vách hang làm chúng
chú ý - và chúng thoáng thấy hình dáng như một bóng đầu và thân người lướt qua
căn phòng bên kia. Cảm giác gai gai kiến bò chạy dọc sống lưng tụi trẻ.
Constance cố nén tiếng khóc thút thít. Thoáng nhìn lướt qua như ma quỷ thôi đã
vừa làm chúng sợ hết hồn, dẫu rằng chúng còn chưa biết rõ đó là gì. Nhưng bọn
chúng đã nhận ra. Không lẫn vào đâu được, chính là lão Curtain ngồi trên xe
lăn. Chúng vừa thấy chiếc mũi cao gồ ghề và một mớ tóc trắng bù xù, và tiếng cử
động thì dứt khoát không lẫn vào đâu được chính là một vật lăn bánh trên nền.
Đúng thế, tất thảy bọn chúng đều nhìn thấy, và thật kì lạ, chẳng đứa nào trong
bọn chúng nghe thấy cả. Reynie thì nghĩ rằng đó hẳn chỉ là sự đánh lừa của đôi
tai, một hiệu ứng đặc biệt vang vào hang đá.

Không đếm xỉa tới điều đó,
ngài Benedict bằng cách nào đó cảm thấy chiếc xe lăn vừa đi qua, và ông dường
như cũng cảm thấy khi nào thì có thể nói chuyện tiếp. Ông gật đầu với bọn trẻ. “Ổn
rồi,” ông thầm thì. “Nhưng lão sẽ quay lại bất kì lúc nào. Các cháu phải nhanh
lên!”

Cánh tay Reynie sởn cả da gà
lên. “Chúng cháu phải làm gì?”

“Cởi trói cho ta,” ngài
Benedict đáp. “Khẩn trương lên, chúng ta cùng trốn thoát!”

Reynie do dự. Có điều gì đó
không ăn khớp, nhưng trong thời khắc vội vã đó cậu chưa thể nhận ra ngay chuyện
gì. Tuy thế, Kate đã lấy con dao găm của mình ra - cắt dây trói rõ ràng là
nhanh hơn là gỡ nó - và cô vội vã cất bước về phía ngài Benedict đúng lúc
Constance giật mạnh cánh tay Reynie. Reynie cúi xuống, nhận ra rằng cô bé đang
cố nói nhưng quá sợ hãi không thốt lên lời. Mất cô bé mở to. Cô đang lắc đắu
như điên cuồng.

Giật mình kinh hãi, Reynie đã
hiểu ra lý do nỗi ngờ vực của mình: ngài Benedict hẳn sẽ không bao giờ sai bọn
chúng cởi trói cho ông - khi mà còn lừng khừng ở đây rõ ràng vô cùng nguy hiểm
cho sự an toàn của bọn chúng. Không, ngài Benedict hẳn sẽ bảo chúng chạy đi.
Reynie nhào tới ngay sau Kate, vươn tay ra. Cậu không dám hét to (vì sợ Gã Số
Mười đang nấp trong phòng bên cạnh) mà chỉ dám thì thầm, “Kate, dừng lại! Dừng!”

Kate nghe thấy và quay lại,
và đấy chính là sai lầm tệ hại nhất cô làm lúc đó. Cô đã tiến quá gần tới chỗ
lão Curtain - vì lẽ đó không ai khác mà chính là lão Curtain nhảy bổ lên cùng
điệu bộ đắc thắng đầy ác ý - và trước lúc cô bé hiểu ra chuyện gì đang diễn ra,
lão già độc ác đã túm được cô.

Reynie lao tới hết tốc lực.
Nhưng ngay sau khi chộp được Kate, lão lại thả cô bé ra ngay, và Kate lăn nhoài
ra sàn, bất tỉnh nhân sự, Reynie kịp nhận thấy đôi găng tay bóng loáng trên tay
lão Curtain - một tay lão vươn ra trước và tóm lấy cánh tay cậu. Ngay tức khắc,
cậu cảm thấy như thể có pháo hoa nổ đùng đùng trong người mình, cơ thể cậu như
thể có hàng triệu tia lửa trắng nóng bỏng. Cảm giác đau đớn đến hãi hùng, và
dần dần Reynie thấy vơi bớt đi khi pháo hoa ngừng nổ, để lại khoảng không như
thể một bầu trời tối đen quang đãng. Hoặc là, không, không phải bầu trời...
Reynie mở mắt ra và thấy khuôn mặt tươi roi rói của lão Curtain lờ mờ phía trên
mình. Cậu nghe thấy giọng nói của Sticky như thể từ đâu đó rất xa xôi, bảo
Constance hãy bỏ chạy đi. Thế rồi cậu cảm thấy có thứ gì đó bằng kim loại cứng
và lạnh toát tròng vào cổ tay cậu.

“Không phải lại thế chứ,”
Reynie lầm bầm, vẫn còn mê mụ.

“Đúng, lại thế nữa đấy,” lão
Curtain đáp.

***

Bọn trẻ bị còng tay vào nhau
theo trình tự bị bắt giữ. Kate bị trói vào một sợi xích kim loại ngoắc vào một
măng đá - lão Curtain phải chắc chắn đối phó với cô bé trước tiên - và Reynie
bị trói vào Kate. Tiếp theo là Sticky, cậu bé dù đã thấy cảnh đôi găng bạc gây
ra cho bạn mình, nhưng lại lao xổ tới chỗ lão Curtain để bảo vệ Constance.

“Chạy đi, Constance!” cậu
thét lên. “Chạy đi và đừng quay lại!”

Một lát sau Sticky nằm nhoài
trên sàn, choáng váng đến mức bất tỉnh, và khi cậu nhìn được ra xung quanh thì
tay đã bị trói kế bên Reynie. Chúng cùng nhìn ra và thất vọng khôn cùng khi
Constance bị dẫn vào cửa hang, S. Q. Pedalian đang đứng chờ. Cô bé thút thít -
khóc, và rũ lả ra, khiến S. Q. buộc phải bế cô bé vào.

“Nín nào, nín nào, Constance,”
S. Q. đang dỗ dành với giọng lo lắng chân thành. “Đừng buồn nữa. Tất cả chỉ là
hiểu lầm thôi mà. Ý ta là cháu vừa hiểu nhẩm thôi. Ý ta là cháu vừa nghịch quá
mà. Cháu hiểu chứ?”

“Đủ rồi, S. Q.” lão Curtain
quát lên, tháo đôi găng bạc ra và nhét vào túi áo khoác. “Chỉ việc còng tay con
bé vào ông Washington kia thôi và không nói năng gì nữa.”

Bọn trẻ khá ngạc nhiên khi
thấy kẻ từng là Điều hành viên mặc thường phục - trước kia vẫn bảnh chọe với
chiếc áo đồng phục có choàng khăn - nhưng dù có trong bộ dạng khác đi thì gã
vẫn cứ như trước. Gã cao lênh khênh và lóng nga lóng ngóng, hai bàn chân cỡ
khổng lồ, và có vẻ gã vẫn cư xử trái ngược với bản năng nhân ái của mình vì
lòng trung thành ngu ngốc dành cho lão Curtain. Bằng hành động rất máy móc và
hiệu quả của kẻ vẫn luôn thực hiện những nhiệm vụ tương tự nhiều không đếm xuể,
S. Q. trói chặt cổ tay Constance vào tay Sticky. Constance nhăn nhó khi sợi kim
loại kẹp vào da tê tái, còn S. Q. cũng nhăn mày đáp lại vẻ cảm thông. Nhưng gã
vẫn nhớ lệnh của lão Curtain nên không nói năng gì nữa.

Lão Curtain chăm chú nhìn bọn
trẻ tù nhân như thể đang thưởng ngoạn một kiệt tác nghệ thuật. Khuôn mặt hớn hở
của lão tạo ấn tượng đáng lo ngại, vì nó khiến lão trông giống ngài Benedict
hơn cả chính lão. “Cảm ơn các cháu rất nhiều vì đã tới đây,” lão thốt lên. “Ta
thực sự không trông mong có được món quà quý hóa hơn thế.”

“Đây là điều tệ nhất mà bọn
ta mắc phải,” Kate hậm hực đáp. Cô bé khá hoảng sợ, nhưng cô thà chết chứ không
chịu để lộ nỗi sợ hãi trước mặt lão già đáng ghét, kẻ vừa làm cô xa xẩm mặt
mày. Lão cũng tước mất con dao găm của cô, cùng với hy vọng phá còng tay kim
loại này.

Lão Curtain vỗ tay bôm bốp. “Hoan
hô! Dĩ nhiên rồi, ta đã không mong đợi gì từ bọn nhóc chúng bay. Và giờ, như ta
hi vọng chúng bây sẽ nhận ra, ta thực sự đã chờ đợi các ngươi. Rất nhiều cựu
Điều hành viên của ta giữ những vị trí trong chính phủ, các ngươi thấy đấy, vài
người trong số họ khá thân cận Benedict. Khi các ngươi trốn đi với nhau, ta đã
được báo tin ngay tức thì. Những người cấp tin cho ta bị cản trở vì các ngươi
biến mất, nhưng mục đích của các ngươi không còn là bí ẩn lớn lao đối với ta
nữa. Câu hỏi duy nhất là liệu các ngươi có tìm kiếm thành công ngài Benedict
yêu quý của các ngươi không thôi. Ôi chao, ta đã hy vọng các người thành công
biết bao!”

“Ngài Benedict đang ở đâu?”
Reynie hỏi. “Hay là ông quá hèn nhát đến nỗi...?”

“Reynard à! Mới xấu hổ làm
sao!” Lão Curtain ve vẩy ngón tay phản đối. “Nhà ngươi nghĩ rằng lần này ta sẽ
không đề phòng những mưu mẹo của các ngươi ư? Lần trước, ngươi hẳn vẫn nhớ,
ngươi đã phản bội ta, chỉ duy nhất lý do đó mà ngươi khiến ta lơ là, mắc sai
lầm. Lần này thì ta đã biết ngươi là thằng nhóc con mứu mô lừa lọc rồi nhé. Mày
sẽ không lừa được ta nổi giận nữa đâu, Reynard à. Tao sẽ không bị quấy rầy
khiến ngủ gục đâu. Au contraire[4]!”

[4] Tiếng Pháp trong nguyên bản, nghĩa là trái ngược.
Phát âm giống “Ô, Contraire!” là họ của Constance.

“Gì cơ?” Constance ngạc nhiên
hỏi, cô bé đã cố gắng không khóc lóc. Cô nhìn lão Curtain chằm chằm. “Ông muốn
gì hả?”

“Ý ngươi là gì, ta muốn gì là
sao?” Lão Curtain hỏi lại, ngạc nhiên không kém, vẻ như bối rối vì câu hỏi của
cô bé.

Constance cáu kỉnh. “Ông vừa
thốt lên, ‘Ô, Contraire!’ Vậy thì gì nào? Có việc gì?”

Lão Curtain bật ra tiếng cười
quen thuộc, nghe chẳng khác gì tiếng chim cú bị thương rít lên. “Quả như S. Q.
vừa bảo, cô nương Contraire ạ! Cô nương hiểu lầm rồi!” Lão lúc lắc cái đầu
trong điệu bộ giả vờ thông cảm. “Đừng bận tâm, bé yêu ạ. Vấn đề ở đây là ta
hoàn toàn không hề bị phiền hà, và ta sẽ vẫn cứ thế thôi. Ổ chà chà, ta sẽ vẫn
kiểm soát mọi năng lực của mình, thế có nghĩa là các ngươi sẽ vẫn ở trong quyền
năng kiểm soát của ta.” Lão búng ngón tay. “Tuy nhiên, ta thấy mệt hơn rồi. Ta
chắc phải đi kiếm một chiếc ghế thôi.”

Lão đứng chắp tay ra sau
lưng, mỉm cười bí hiểm và chăm chú như thể đang chờ đợi cái gì đó. Trước khi
bọn trẻ kịp có thời gian thắc mắc là cái gì, chúng tận mắt chứng kiến một trong
những chuyện rắc rối nhất mà chúng từng thấy.

Chiếc xe lăn của lão Curtain
xuất hiện không phát hiện tiếng động nào. Nó lao từ căn phòng bên cạnh như tên
lửa, tự lái tránh những măng đá rồi tiến tới chỗ chủ nhân, thế nhưng những bánh
xe của nó hoàn toàn không gây tiếng động nào lên nền chiếc hang, động cơ của nó
cũng êm ả - mặc dù, có vẻ như còn hơn cả êm ả. Cảnh tượng như thể xem một bộ
phim câm, ngoại trừ việc điều này đang diễn ra trong đời thực. Tiếng động duy
nhất bọn trẻ nghe thấy là tiếng leng keng phát ra từ những chiếc còng trên tay
chúng (bởi lẽ chúng nhất loạt run bắn lên). Chiếc xe lăn tựa như một vật gây ác
mộng, và bị trói chặt trên đó là ngài Benedict đích thực. Hai tay ông bị trói
vào tay vịn ghế, đầu gục xuống trước, cặp kính của ông sắp rơi khỏi mũi. Có vẻ
ông đang ngủ rũ.

“Như các ngươi thấy đấy, ta
đã thiết kế một điều khiển từ xa hoàn hảo,” Lão Curtain khoe khoang, chỉ cho
chúng thấy một chiếc điều khiển bé xíu giấu sau lưng. “S. Q. đem ông ta ra cạnh
lũ trẻ. Giờ phải thật thận trọng - ta tin rằng ông ta thỉnh thoảng chỉ giả bộ
đang ngủ thôi.”

S. Q. nhấc ngài Benedict khỏi
xe lăn, đỡ ông thật nhẹ nhàng tránh những măng đá, rồi khóa một cổ tay ông vào
sợi xích kim loại. Trong khi S. Q. đang làm nhiệm vụ của mình, lão Curtain ra
ngồi vào chỗ quen thuộc của lão trên xe lăn - chiếc xe có vẻ vẫn là thứ lão vẫn
dùng - một cỗ máy phức tạp có chi chít các nút bấm, và bàn đạp - nhưng rõ ràng
đã được cải tiến một vài thay đổi đáng gườm.

“Ta cho rằng ông ta tự khiến
mình rơi vào cơn ngủ rũ khi đang cố mà cảnh báo cho các ngươi,” lão Curtain nói
với giọng điệu khoái chí. “Ông ta đã rất đau lòng vì hối tiếc từ lúc Martina
báo tin các ngươi đã lên đảo, và nỗi đau khổ của ông ta càng gia tăng khi S. Q.
phát hiện thấy các ngươi đang leo lên núi, còn ta thì sắp đặt đâu vào đấy để
tận dụng sự dại dột của các ngươi. Ông ta đã gào thét khản cả cổ! Hoặc ta nên
nói rằng ông ta có vẻ là thế. Bấy giờ ta bèn kích hoạt thiết bị mới sáng chế
của ta, thế là những tiếng kêu gào phiền toái của ông ta im bặt.”

“Làm tắt tiếng động ư?”
Sticky thốt lên vẻ kinh ngạc. “Nhưng chưa ai từng làm được điều gì như thế...”
Cậu ngừng lời, không định là người đầu tiên mở miệng.

Tuy thế, lão Curtain đã nghe
được lời cậu bé nói, lão nhướng mày lên. “Ta nhận ra ngươi vẫn khá am tường đấy
nhỉ, George! Đúng thế, ta vừa lắp đặt một thiết bị hoàn toàn mới mẻ - một phát
kiến của chính ta và do đó vô cùng ưu việt so với những thứ khác cùng loại - nó
làm vô hiệu hóa mọi âm thanh gần kề với nó. Ngươi biết đấy, ta vốn vẫn thông
thạo khi thao tác với các dạng sóng vô hình mà. Quả thực, so với Máy Thì Thầm
của ta thì dự án này không gian nan hơn đâu...” Lão Curtain nói đến đây thì
cười khùng khục. “Nhưng ta cũng bực cơ. Vấn đề là các người không thể nghe thấy
tiếng Benedict kêu, và ta chắc chắn ông ta đã quá đau khổ đến mức ngủ gục rồi.”

“Sao mà chúng tôi có thể nghe
ông được nói chuyện nhỉ?” Constance đối đáp. “Chúng tôi không nghe được lại dễ
chịu hơn.”

Lão Curtain giật bắn người,
đấy là dấu hiện bực tức đầu tiên lão tỏ ra từ nãy đến giờ. “Ta tắt thiết bị đó
đi rồi, Constance ạ, chỉ cần nhấn một cái nút thôi mà. Nếu ngươi tập trung hơn
thì ngươi đã thấy rồi.”

“Tôi vẫn đủ tập trung để nhận
thấy ông vẫn xấu xa như từ xưa đến nay,” Constance đốp chát. Dự định sẽ được
sum họp với ngài Benedict, rồi lại bị trói buộc trong tình thế khó chịu thế
này, đã khiến cô bé nảy sinh một cảm xúc hỗn tạp lẫn lộn, vừa nhẹ nhõm vừa lo
âu, và cả sợ hãi - những xúc cảm cô bộc lộ rất tự nhiên bằng phản ứng giận dữ.
Thực tế thì cô bé suýt nữa còn quăng ra cả một bài lăng mạ có vần có điệu khi
lão Curtain bắt cô im lặng bằng một cái nhìn dọa dẫm.

“S. Q. đâu?” lão Curtain đáp,
“Hãy tỏ ra là anh chàng tử tế nào - ý ta là không cư xử như thể gã khờ ngốc
nghếch nữa - và đứng cách xa tiểu thư Wetherall vài bước nữa xem nào. Ta không
thích cái cách cô nàng cứ trừng trừng nhìn cái chìa khóa trong tay ngươi thế
kia đâu.”

Sau khi khóa tay ngài
Benedict gần kề bọn trẻ, S. Q. vẫn vô ý nấn ná bên cạnh đó. Nghe lời cảnh báo
của lão Curtain, gã nhét vội chìa khóa vào túi và bước lùi xa chỗ Kate kèm theo
cái nhìn đầy hoài nghi. Ở học viện, gã rất khoái bọn trẻ, và bất chấp tất cả
những chuyện đã xảy ra, gã vẫn cứ thấy thoải mái khi ở cùng chúng - và rất là
cả tin. Hắn ta giận dữ lắc đầu. “Em thật đáng xấu hổ!”

“Chỉ là em ngưỡng mộ anh giữ
chiếc chìa khóa mới khéo làm sao,” Kate nịnh nọt. “Em nghĩ anh đã bớt vụng về
hơn rồi, S. Q. ạ!”

S. Q. rạng ngời nét mặt. “Em
nghĩ thế sao?

“S. Q.!” Lão Curtain ngắt
lời. “Im lặng đi, và mang muối ngửi trên bàn lại đây.”

“Tôi mang cả lọ hóa chất Sự
Thật nữa nhé?” S. Q. vừa hỏi vừa vội vã tiến lại bàn.

“Đương nhiên là không rồi. Ta
đã nhắc đi nhắc lại ngươi bao nhiêu lần rồi, không bao giờ được chạm vào nó. Lọ
hóa chất đó quá quý giá, không thể tin vào chân tay lóng ngóng của ngươi được.
Ngươi nên biết thế, S. Q. ạ.”

“Tôi vừa nghĩ tới những điều
cô bé Kate nói, rằng tôi mới thật là...”

Lão Curtain dí tay vào trán
gã. “Con nhóc đã nói dối ngươi đấy. Con bé mê mẩn cái chìa khóa, chứ không phải
việc ngươi khéo léo khi cầm nó đâu. Giờ đánh thức Benedict dậy, rồi tránh ra,
và ta nhắc lần cuối, hãy im lặng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3