Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 2) - Chương 20

Chương 20: Những giấc mơ dễ chịu và
những nguồn an ủi sai lầm

Vào lúc Reynie
chìm vào giấc ngủ, Sticky đang ở trên mái tháp chứa, cố gắng không để mắt díp
lại vì buồn ngủ. Cậu cũng đã trải qua một ngày dài hiếm có. Sticky không nghĩ
rằng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu chìm vào giấc ngủ - không phải vì cậu đang làm
nhiệm vụ quan sát, không phải cậu lo sợ có chuyện xảy ra. Cho đến lúc này, việc
nhìn chằm chằm vào một điểm hết phút này đến phút khác trong đêm yên tĩnh khiến
mí mắt cậu ngày càng trở nên nặng trĩu, bỗng Sticky nhận ra mình đang thực sự
buồn ngủ. Đây có phải là cảm giác ngài Benedict thường thấy không? Cậu bắt đầu
tự véo vào người mình thường xuyên hơn. Sau một lúc, Sticky nhận ra mình đã
quên không cấu bản thân nữa và mí mắt cậu đang rũ xuống đầy nguy hiểm, cảm giác
choáng váng vì sợ hãi, cậu chớp chớp mắt để tỉnh táo và nhìn chăm chú đồng cỏ
phía xa. Tiếng nhịp tim đập mạnh bên tai - một âm thanh nhạy cảm khiến cậu liên
tưởng đến tiếng bước chân - Sticky cố gắng xác định mình đã không tập trung
trong bao lâu. Một hay hai giây? Một vài phút? Lâu hơn ư? Cậu liếc nhìn mặt
trăng tròn đầy, nhưng không giống như Kate, cậu không am hiểu về khoảng cách và
sự cân xứng. Mặt trăng dường có gần hơn hoặc thấp hơn đỉnh đầu một chút, như
thể nó vẫn đứng yên từ lúc Sticky ra ngoài này.

Làm ơn đừng để
mình bỏ lỡ mất điều gì, Sticky nghĩ, gắng thở sâu để giữ bình tĩnh. Và chẳng
mấy chốc, cậu bắt đầu thấy mọi thứ trở lại bình thường, nỗi sợ hãi của cậu tan
biến, nhịp thở của cậu lại đều đặn - và Sticky lại rơi vào tình trạng khó xử
như trước. Cậu uể oải, quên mất việc tự cấu véo bản thân, rồi lại trở nên tỉnh
táo với đôi mắt mở to và nỗi sợ hãi trỗi
dậy trong lòng.

Cuối cùng, Sticky nhận ra cậu
không chỉ đang đặt bản thân mà cả các bạn vào tình thế nguy hiểm, và cho dù
niềm kiêu hãnh có khô héo trước ý nghĩ bỏ cuộc, cậu cũng bắt đầu tìm xem làm
cách nào để giải quyết việc này mà không giống một kẻ nhút nhát. Cậu sợ những
người khác sẽ nghĩ cậu đang nói dối về cơn buồn ngủ - Constance dường như không
gặp rắc rối này - nhưng dù cậu có đến gặp và nói lời xin lỗi lịch sự để không
phật lòng Kate hay Reynie, cậu không thể từ bỏ vị trí canh gác của mình. Việc
này hoàn toàn nguy hiểm, cậu không thể tin tưởng giao cho Constance quan sát cả
hai hướng. Cậu đã thử nói chuyện với Constance để giữ cho bản thân tỉnh táo,
nhưng cô bé lại bảo cậu im lặng. “Em không thể tập trung nếu anh nói chuyện,”
cô bé kêu suỵt và cậu có thể hiểu ý nghĩa hành động đó. Việc nói chuyện có thể
giúp cậu, nhưng nó sẽ làm xao lãng cô bé, điều đó lại khiến việc quan sát hướng
bắc lỏng lẻo.

Sticky vắt óc suy nghĩ. Tự
cấu véo mình không còn có tác dụng nữa. Hy vọng chỗ này ồn ào hơn lại có thể
làm xao lãng Constance. Cậu có thể làm gì bây giờ? Tâm trí mệt mỏi của cậu đang
tìm kiếm câu trả lời theo cách tốt nhất mà nó biết, ngay sau đó nó dừng lại ở
một hình ảnh trong một cuốn sách. Một người đàn ông đã buộc một cành cây nhỏ
đang cháy vào ngón tay mình, khi những cành cây con đó cháy vào lớp da của ông
ấy, cảm giấc đau đớn đánh thức ông ta dậy. Đó không phải một ý tưởng tồi,
Sticky nghĩ, mí mắt cậu chùng xuống. Cuốn sách đó nói về gì nhỉ? Thật bất
thường nếu cậu không nhớ ra. Dẫu vậy, cậu nhớ chắc chắn nơi mình đã đọc nó - an
toàn ở nhà với bố mẹ. Đó là vào mùa đông, cậu đang đi một đôi tất quá cỡ.
Sticky nhắm mắt và nhìn thấy bản thân mình đang lật từng trang sách, mải mê với
câu chuyện. Thật vui khi được đọc sách cạnh cửa sổ. Sau đó, bố cậu bước vào
phòng và hỏi cậu đang đọc gì.

“Mình không thể nhớ được,”
Sticky nói to. Đôi mắt cậu bật mở. Cậu vừa mơ.

“Nhớ cái gì cơ?” Constance
hỏi. “Đừng để tâm. Đừng kể với em. Chỉ giữ yên lặng thôi. Anh hét to làm em
giật mình.”

Hơi thở của Sticky trở nên
khó nhọc và nặng nề. Cậu nhìn sâu vào trong đêm. Cánh đồng cỏ dường như lờ mờ
kỳ lạ, giống một bức tranh trừu tượng hơn là cảnh thực. Kính của cậu trượt
xuống rất thấp trên sống mũi. Sticky nhanh chóng đẩy chúng lên cao và quan sát
chăm chú một lần nữa. Có cái gì ở đó à? Không, tạ ơn Chúa. Cánh đồng vắng lặng.
Sườn núi gần đó cũng bình thường. Chẳng có gì để nhìn và Sticky thấy ngập tràn
cảm giác khuây khỏa của những kẻ từng mắc phải sai lầm tồi tệ và đã thoát khỏi
nó.

Điều đó không thể xảy ra một
lần nữa, cậu tự quở trách mình. Mình thật may mắn vì chúng chưa đến. Thực tế,
mình rất may mắn chưa ngã khỏi mái tháp này. Đó sẽ là một cú ngã rất kinh
khủng. Là gì nhỉ - hơn sáu mét? Hay chín mét? Kate sẽ biết. Sticky cẩn thận
bước tới và ngó xuống mép tháp chứa.

Một Gã Số Mười đang đứng nhìn
cậu.

Tiếng hét của Sticky bị tắc
nghẹn trong cổ họng và cậu sợ hãi nhảy lùi ra sau. Cú nhảy của cậu va vào
Constance khi cô bé đang quay lại xem có chuyện gì, trong sự hoài nghi và kinh
hãi, Sticky nhìn cô bé bất thình lình ngã nhào phía sau và rơi khỏi mái tháp
chứa. Cô nhóc hét lên khi bị rơi ra, sau đó lại hét một lần nữa - mặc dù chỉ
cách có vài giây, và sợi dây thừng của Kate đã bắt được cô bé đang lơ lửng, giữ
cô nhóc lại bằng một cú giật mạnh. Đầu tiên, Sticky không nhận thấy chuyện gì
đã xảy ra. Cậu nghĩ Constance đã va xuống đất. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng chân
cô nhóc đập vào thành tháp chứa, và cậu bò đến để kéo cô bé lên. Sticky vồ lấy
sợi dây thừng mà quên mất khẩu súng pháo sáng trong tay mình cho đến khi cậu để
nó tuột ra. Không, không, không! Cậu nghĩ khi nhìn nó rơi xuống. Nó nằm trên
mặt đất gần Gã Số Mười, gã đang đi xung quanh tháp chứa và nhìn chúng với biểu
hiện sửng sốt, như thể quan sát hai con chim sẻ đang cãi nhau trong mái hiên.

Gã Số Mười nhặt khẩu súng
pháo hiệu lên và thả nó vào trong túi áo khoác. Hắn lấy ra một cái điện đàm và
nói, “Tôi đang hoạt động trong ngôi làng.” Hắn còn nói gì nữa mà Sticky không
thể nghe thấy, vì Constance (cô bé đã lấy lại hơi) cứ liên tục la mắng cậu kéo
mình lên. Gã Số Mười cất cái điện đàm và bắt đầu trèo lên thang. Hắn chuyển
động thật nhẹ nhàng - cái cặp táp dường như không hề cản trở gã tẹo nào - và
mùi nước hoa hồng cô-lô-nhơ bay lên trước cả hắn.

Constance ngửi thấy mùi
cô-lô-nhơ, bất chợt nín lặng. Cô nhóc nhìn Sticky vô vọng, rồi lo sợ nhìn xuống
dưới. Thấp hơn cô bé một chút, đôi giày của Gã Số Mười tạo nên những tiếng bước
chân nhẹ nhàng trên các bậc cầu thang.

“Ở đó, ở yên đó, gà con,” Gã Số
Mười nói. “Để ta giúp ngươi việc này.”

***

Reynie đang chầm chậm thức
giấc. Đầu tiên cậu cực kỳ mất phương hướng. Cậu đã có những giấc mơ không vui
vẻ cho đến khi thứ gì đó đánh thức cậu dậy. Mọi thứ đều tối và yên tĩnh. Cậu
không nghĩ rằng đang ở trên giường của mình, và trong ánh trăng từ của sổ, cậu
chỉ nhận ra cái trần nhà xa lạ bên trên. Không có ánh sáng trên cao. Cậu chớp
chớp và dụi mắt, vì quá buồn ngủ nên đầu cậu choáng váng. Cậu không thấy đồ nội
thất nào. Cậu vẫn đang mơ ư? Cậu đang ở đâu? Cái giường lún xuống ở giữa và
không có bậc để chân, trong bóng tối mờ ảo cậu có thể trông thấy hai phần nhô
lên ở cuối giường. Bàn chân của cậu. Vẫn ở trong giày, vì lý do nào đó. Và đằng
sau chúng, ở cuối giường, Reynie nghĩ mình có thể nhìn thấy...

Một bóng người. Khom lưng
trong bóng tối.

Cậu có thể trông thấy đôi
mắt.

Reynie sởn gai ốc - cảm giác
như có cả đàn kiến đang bò trên người - và cậu không thở được. Cậu không thể cử
động. Trong một lúc tâm trí cậu trống rỗng vì sợ hãi, rồi liều lĩnh đưa ra một
lời giải thích. Cậu đang mơ. Không chỉ là một giấc mơ - một cơn ác mộng, cơn ác
mộng kinh hãi nhất, chân thực nhất đời cậu. Reynie hít thở một hơi thật mạnh,
mặc dù cậu đã có thể điều khiển những hơi thở hổn hển của mình. Cậu bỗng nhận
ra đây là cơn ác mộng của ngài Benedict. Cái bóng khom lưng nơi cuối giường -
Mụ Phù Thủy Già. Reynie đang nghĩ về ngài Benedict, và thật tự nhiên... Vâng,
chính là điều đó. Vẫn còn quá sợ hãi để có thể cử động, Reynie cố gắng tự đánh
thức mình. Một cơn ác mộng, cậu nghĩ. Chỉ là một cơn ác mộng thôi. Tỉnh dậy
ngay.

Reynie nhìn vào đôi mắt trống
rỗng đó. Cậu rùng mình. Như thể sinh vật im lặng đó đang cố dựng cậu dậy trong
bóng tối. Ồ, không còn nghi ngờ những cảnh trong mơ tồi tệ này thường đến thăm
ngài Benedict! Tỉnh dậy, cậu ra lệnh cho chính mình. Thức dậy ngay! Với nỗ lực
thật lớn, Reynie cuối cùng cũng ngồi dậy được.

Khi cậu đã tỉnh hẳn, đôi mắt
đó mở lớn hơn và cái bóng nhảy tới chỗ cậu với một tiếng suỵt.

Thực ra là một tiếng gầm gừ.
Cậu đang ở trong ngôi làng bỏ hoang trên hòn đảo. Và giờ đây, có người nào đó,
một người lạ, đang cố giật cậu ra khỏi giường. Reynie phản công lại, nhưng kẻ
lạ mặt mạnh hơn cậu nhiều, và sau vài tiếng cằn nhằn, tiếng thét và mấy cái tát
nhức nhối, Reynie cảm thấy bản thân bị nhấc lên quăng xuống sàn gỗ, đập mạnh
vào nền khiến cằm của cậu rất đau đớn. Trong giây lát cậu đã nhìn thấy những
điểm sáng trong bóng tối, giống như hạt bụi thần. Cậu đã trông thấy các ngôi
sao. Cậu vẫn cố gắng giữ đầu óc tỉnh tảo khi một chùm sáng chói chiếu vào phòng
và chiếu lên khuôn mặt của kẻ tấn công cậu.

Đó là Martina Crowe. Mái tóc
đen dài của ả rối tung lên sau cuộc ẩu đả và xõa xuống quanh mặt, nhưng cậu
không nhầm được thái độ hận thù đó.

Cũng không nhầm được người
mang đến ánh đèn chớp đó.

Một khắc trước khi Kate đứng
trước ngưỡng cửa, thấy bạn mình đang bị Martina Crowe uy hiếp. Ánh đèn chớp
nhuộm hồng phía trên trần nhà, và Kate biến mất trong bóng tối. Đôi mắt của
Reynie và Martina theo bản năng nhìn về hướng ánh sáng (đó chính là lý do Kate
vứt đèn đi) và không ai trong số họ hiểu điều gì đang xảy ra, cùng lúc đó, Kate
đâm sầm vào Martina làm ả ta ngã sóng soài. Martina lại nghĩ rằng Reynie có
cách nào đó đánh trúng ả một cú. Với Reynie, điều này xảy ra giống như Martina
đã biến đổi thần kì trở thành Kate, bạn của cậu giờ đang đứng ở chính nơi
Martina vừa bị ấn ra một cách thô bạo.

Kate chộp lấy cái đèn trước
khi nó rơi xuống sàn. “Đi thôi,” cô bé nói, kéo cậu ra phía cửa, đóng sầm cửa
lại khi Martina lao ngang qua phòng đuổi theo chúng. Chèn chân mình chặn vết
cửa vỡ, Kate bình tĩnh đưa cho Reynie cái đèn và mở cái giỏ ra.

Martina điên cuồng húc mạnh
người phía bên kia cửa. “Không có nơi nào để chạy đâu, bọn ngu ngốc!” Ả ta rít
lên vang qua cánh cửa. “Bọn mày chẳng có nơi nào để chạy đâu!”

“Lấy cái chăn trong tủ đi,”
Kate nói với Reynie, và trong khi Reynie làm theo, cô bé lấy túi bi của mình
ra. “Cuộn nó chặt lại và chèn vào lỗ thủng,” cô bé nói, chỉ bằng ngón chân
mình. “Nó sẽ làm cô ta chậm lại. Sau đó đưa tớ cái đèn pin và chạy ra cầu
thang.”

Reynie nhét cái chăn vào vết
thủng ở giữa cánh cửa và sàn nhà hết mức có thể, giật mình khi Martina đá vào
cánh cửa chỗ gần đầu cậu. Kate kéo chân ra để cậu có thể lèn nốt cái chăn vào,
sau đó nhanh chóng chèn chân lại. Khi Reynie kết thúc công việc và rút về phía
cầu thang, Kate tắt đèn pin. Reynie nghe thấy một tiếng lách cách. Cô bé vừa đi
lùi về phía cậu, vừa đổ túi bi của mình lên sàn hành lang. Cánh cửa lại lạch
cạch lần nữa, và lần này chúng có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Martina rõ
ràng hơn - cánh cửa đã mở ra một chút. Cái chăn được chèn vào chỉ có thể trì
hoãn ả ta trong một thời gian ngắn.

“Đi thôi,” Kate thì thầm.

Chúng nhanh chóng đi xuống
vào phòng ngủ nơi Số Hai đang nằm. Cái đèn xách tay vẫn đang cháy. Cánh cửa sổ
mở lớn. Giường trống không.

“Ồ,” Kate nói. “Không hay
rồi.”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Chị ấy
đâu, Kate?”

“Chị ấy tỉnh dậy khi
Constance la hét. Chị ấy vẫn chưa được tỉnh táo và cứ khăng khăng đi xem có
chuyện gì xảy ra. Tớ đã nghĩ chị ấy sẽ ở yên đây, nhưng...” Ở tầng trên vang
lên một tiếng rầm, theo sau là tiếng những viên bi lăn xuống cầu thang. Chúng
nghe thấy tiếng Martina rên rỉ. “Nhanh lên,” Kate thì thầm. “Đi theo tớ.”

Chúng chui qua cửa sổ. Kate
dẫn cậu đi vòng ra sau nhà đến mặt đối diện con đường mòn, rồi cùng hối hả chạy
phía sau những tòa nhà về hướng nhà tránh bão. Bỗng nhiên một ánh chớp sáng lòa
chiếu xuống từ phía núi, đi cùng nó là một tiếng ầm lớn như tiếng sấm. Reynie
và Kate lao đến phía sau một đống gỗ - một cái mái nhà bị cuốn đi - và sau khi
định thần lại, chúng tìm kiếm những đám mây bão phía trên đỉnh đầu, nhưng chỉ
thấy mặt trăng tròn giữa bầu trời đêm quang đãng.

“Đó là một tiếng nổ,” Reynie
thì thầm. “Chuyện gì vậy nhỉ, Kate?”

“Tớ không biết. Sau khi rời
khỏi chỗ Số Hai, tớ chạy thẳng ra tháp chứa thóc, nhưng không có ai ở đó, nên
tớ chạy đi kiểm tra chỗ tránh bão. Nó trống không. Khi quay trở ra tớ đã thấy
Số Hai mở cửa sổ và ánh sáng từ xa không đủ để quan sát rõ. Tớ chạy về để đóng
cửa sổ và kiểm tra chị ấy, nhưng sau đó tớ nghe thấy tiếng cậu và Martina đánh
nhau trên gác. Đó là tất cả những gì tớ - đợi đã, cậu có nghe thấy không?”

Chắc chắn là Reynie có nghe
thấy nó. Một tiếng ầm ầm, vẫn giống tiếng sấm, lần này nhẹ nhàng hơn và đều đặn
hơn. Nó di chuyển từ hướng đồng cỏ, ngày càng to hơn và to hơn nữa cho đến khi tiếng
ầm dội lên từ mặt đất quanh chúng. Sau đó chiếc Salamander lăn bánh vào tầm
nhìn. Nó đang đi xuống đường làng. Reynie và Kate núp sau mái nhà đổ nhìn trộm
ra. Một con quái thú bọc sắt vĩ đại dài chín mét rộng ba mét, chiếc Salamander
lao tới trên những chiếc bánh xe nặng nề quay tròn. Các mặt bên cạnh xe đều có
màu xanh đen tối của vũ khí kim loại và chúng sáng lờ mờ dưới ánh trăng. Một Gã
Số Mười đứng đằng trước, bàn tay đặt trên cái bánh lái lớn, giống như một
thuyền trưởng đứng ở nơi bánh lái con tàu. Đằng sau hắn, Reynie chỉ có thể thấy
phần trên cái đầu trọc lóc của Sticky và đôi mắt mở to kinh hãi của cậu.
Constance có ở cùng cậu ấy hay không thì không thể biết đươc.

Chiếc Salamander ầm ầm di
chuyển về hướng ngôi nhà chúng vừa bỏ chạy. Chúng nghe thấy Martina gọi Gã Số
Mười đầy giận dữ và khẩn cấp, tiếng rền vang dừng lại. Sau đó chúng chỉ có thể
nghe thấy tiếng kêu o o của cỗ máy năng lượng trong Salamander.

Reynie nhìn Kate. “Nếu tớ
đánh lạc hướng chúng, cậu có thể...?”

“Cậu biết tớ có thể mà,” cô
bé nói, đôi mắt ánh lên. “Đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ trốn.”

Reynie chạy ngược lại con
đường chúng vừa đến, vẫn ở phía sau các tòa nhà. Khi cậu nhìn thấy chiếc
Salamander cậu hét lên. “Ở đây này!” và vẫn chạy tiếp. Cậu lao tới con đường
quay lại tòa nhà cuối làng, một mặt giáp triền núi. Đến đây, cậu dừng lại. Một
Gã Số Mười đang đi tản bộ xuống con dốc trong làng, cái cặp táp trong tay và vẻ
thỏa mãn trên gương mặt, như thể bị hắn vừa hoàn thành một vụ giao dịch thỏa
đáng nhất. Phía sau hắn là một đống gạch vỡ đã từng được dùng làm cổng đường
hầm. Điều đó lý giải cho tiếng nổ lớn mà chúng nghe thấy.

Reynie né người lại chỗ tối,
áp sát vào bức tường phía sau tòa nhà. Cậu lắng nghe. Cậu không nghe thấy tiếng
gì, điều này có nghĩa là cậu đang bị đuổi theo. Nhìn trộm từ góc tòa nhà,
Reynie thấy Gã Số Mườỉ đang đi xuống từ đống gạch đổ. Có thể hắn sẽ không cố
tình để lộ điều gì. Một vẻ mặt giận dữ, một cái vẫy tay, một ánh mắt phát hiện
- mọi thứ giúp Reynie biết đường chạy trốn - Cậu muốn thu hút sự chú ý của bọn
chúng một lần nữa sau đó mới chạy về chỗ trú ẩn để việc này có tác dụng. Nếu
Kate túm được Sticky và Constance đi, cô ấy đủ nhanh để kéo họ vào chỗ trú ẩn
trong mấy giây. Câu hỏi là liệu Reynie có thể tự làm được việc đó không.

Gã Số Mười cách khoảng chục
mét, và dưới ánh trăng sáng Reynie có thể nhìn thấy gương mặt hắn khá rõ. Hắn
có vẻ hoàn toàn lãnh đạm với mọi thứ, chỉ như một doanh nhân thanh lịch bình
thường mang một cái cặp táp đi xuống đồi, giữa đêm khuya, trong một ngôi làng
bỏ hoang trên một hòn đảo bị lãng quên. Kiểu hình ảnh ta thường trông thấy
trong những giấc mơ tồi tệ. Reynie nhìn đăm đăm, chăm chú. Gã Số Mười đeo một
cái kính mắt, và khi hắn liếc lên, cặp mắt kính lóe sáng phản chiếu ánh trăng.

Như mặt trăng sinh đôi,
Reynie bắt đầu suy nghĩ và cậu bỗng hiểu nơi tìm ra manh mối của ngài Benedict.

Nhưng đã có câu trả lời,
Reynie vẫn chưa hiểu lý do Gã Số Mười kia tìm kiếm. Và thực tế, gã vẫn đang
tìm. Hắn tìm cái gì? Có vài nơi khá cao ở cuối làng. Cái tháp chứa ngũ cốc. Nó
ở đó. Chắc chắn có người đã trèo lên mái để quan sát tốt hơn - cố gắng tìm ra
nơi Reynie trốn. Sau đó Reynie đã nghe thấy Gã Số Mười trong chiếc Salamander
gọi, “Có thấy gì không?”

“Chưa thấy,” Martina đáp lại.
Ả ta đang ở trên tháp chứa, nhất thời không chú ý. Không có lúc nào tốt hơn,
Reynie vọt ra từ sau tòa nhà và lao lên con đường. Bị giật mình, Gã Số Mười đeo
kính thét lên - sau đó cười lớn và lắc đầu như nhìn thấy con thỏ dễ thương,
ương bướng nào đó chạy trốn từ lồng của mình. Hắn dường như không vội đuổi theo,
nhưng hắn bắt đầu di chuyển theo hướng Reynie chạy. Reynie không quay lại nhìn
hắn lần nào nữa. Cậu chạy thẳng về phía chiếc Salamander, nó đỗ ở tít dưới
đường mòn phía bên kia cái giếng làng. Gã Số Mười bên cái bánh lái, thấy cậu
chạy đến, bèn trèo ra. Một chân trong, một chân ngoài, hắn do dự, rõ ràng đang
đấu tranh xem có nên nhảy hẳn ra không trong khi dễ dàng ở yên một chỗ và để
những tên khác bắt Reynie.

Nhảy xuống, Reynie nghĩ. Nhảy
xuống và cho Kate một cơ hội.

Gã Số Mười cau mày, có vẻ như
chưa thể quyết định được nên làm gì.

Và Kate đã quyết định hộ hắn.
Lao ra khỏi bóng tối phía bên kia chiếc Salamander, cô bé di chuyển rất nhanh
khi nhảy lên xe trong thời gian chỉ vừa đủ cho những người trên xe - Sticky,
Constance, và Gã Số Mười - nhìn với ánh mắt kinh ngạc trước khi cô bé lao vào
Gã Số Mười và ấn hắn ngã xuống mặt đường bên dưới. Hắn đập mạnh xuống đất, cánh
tay và chân hắn nằm chỏng gọng, hắn cố đứng dậy khuôn mặt lạnh lùng và giận dữ.

Kate nhảy khỏi chiếc
Salamander với Constance trên vai và chạy lên đường mòn, nghĩ rằng Sticky đang
ở ngay sau mình. Nhưng Sticky ngồi thấp hơn rất nhiều so với mặt xe, và Reynie
bắt đầu la hét, hy vọng hướng sự chú ý của Gã Số Mười xa khỏi cậu bạn. Gã Số
Mười phớt lờ Reynie, bỏ đi với con mồi có sẵn trong tay, hắn giật Sticky xuống
khỏi chiếc Salamander dễ dàng như khi hắn lấy một cái áo sơ mi từ trên giá
trong một cửa hàng. Và còn nhiều hơn những gì hắn có thể làm ở cửa hiệu, Gã Số
Mười tóm lấy cậu bé gầy nhom phía trước mình bằng cách túm vào hai vai cậu. Sticky
vặn vẹo đá loạn xạ, chân cậu lủng lẳng giữa không trung. Gã Số Mười trông khá
thất vọng. Hắn kéo Sticky lại gần, nắm chặt cậu bằng một tay trong khi tay kia
với lấy chiếc khăn tay trong túi áo ngực.

“Bây giờ, nằm yên nào, đồ con
vịt,” Gã Số Mười nói. “Chúng ta sẽ ngủ một chút.”

Giá như Reynie có thể đến gần
ngay lúc này, cậu đã mơ hồ biết được cái vật đang bị đổ nghiêng trong tay Gã Số
Mười. Nhưng cậu vẫn còn cách xa vài mét. Trong lúc đó, Sticky giật mạnh đầu về
phía này để tránh xa cái khăn tay nguy hiểm. Ánh mắt khó chịu, Gã Số Mười bóp
má cậu ngược lại để giữ cậu ở yên. Sticky thúc đầu mình vào người hắn hết sức
có thể - và Gã Số Mười kêu rít lên.

“Nó đánh tao!” Gã gầm gừ, mắt
mở lớn giận dữ không tin được. “Con vịt này dám đánh tao!” Mặc dù ngạc nhiên,
gã vẫn giữ chặt Sticky, và không nghi ngờ gì hắn đang quay lại cố tấn công cậu
bằng cái khăn tay, chính vào lúc này, Reynie phải ngăn hắn tấn công bằng cánh
tay kéo căng, đầu cúi thấp và đôi mắt nhắm nghiền.

Trong lúc hỗn loạn, khi Gã Số
Mười cố gắng ấn cái khăn tay vào mũi Reynie thì Sticky tung những cú đấm điên
cuồng vào hắn và liên tiếp đấm vào tai Reynie, còn Reynie, phản ứng lại cú đánh
đau điếng đó, vô tình đập đỉnh đầu vào cằm Gã Số Mười. Gã lảo đảo về phía sau,
choáng váng, còn Sticky thoát ra tự do, chạy theo các cô bé về phía chỗ trốn.

Không may, Reynie lảo đảo về
phía sau và phải mất một lúc mới lấy lại cân bằng. Cùng lúc đó, Gã Số Mười đã
tỉnh lại và di chuyển chặn đường cậu. Reynie lăn người và lao vào giữa hai tòa
nhà. Cậu thấy Gã Số Mười đeo kính đã chạy đến đường mòn và ngạc nhiên quan sát.
Gã cho tay vào trong cặp táp.

Reynie chạy ra sau một ngôi
nhà và dừng lại nghe ngóng. Không có tiếng bước chân. Không tiếng động. Cậu
liếc nhìn ra ngoài. Gã Số Mười từ chiếc Salamander đã lấy lại bình tĩnh và thờ
ơ cất chiếc khăn tay đi. Gần đó, Gã Số Mười đeo kính đang ngồi trên miệng giếng
đá, cái cặp mở ra trong lòng hắn như thể hắn cần giải quyết những giấy tờ quan
trọng. Hắn liếc nhìn Reynie, mủn cười, và phủi nhẹ cổ tay áo. Có tiếng xì xầm
lướt ngang qua tai Reynie trong bóng tối. Một lúc sau cậu ngạc nhiên thấy mình
không hề nhúc nhích.

“Mày lỡ rồi,” Gã Số Mười khác
khịt mũi nói. “Mày nợ tao một cây bút chì đấy.”

“Gấp đôi hoặc không gì hết,”
gã đeo kính nói, cho tay vào cái cặp táp lần nữa.

Reynie quay người chạy nhanh
hết mức có thể. Cửa ngôi nhà tránh bão nằm trên đường. Cậu sẽ phải trở ra chỗ
trống trải. Cậu vượt qua một tòa nhà, tiếp một cái nữa, sau đó đổi hướng và lao
ra đường một lần nữa. Giờ cậu đã ở xa chiếc Salamander và đang hướng đến chỗ tránh
bão. Cậu đã không nhìn thấy thêm Gã Số Mười nào nữa - chúng chắc hẳn đang bủa
vây phía sau cậu - và cửa hầm trốn vẫn mở. Đây là cơ hội của cậu. Nhưng khi cậu
bắt đầu lao đến cánh cửa, Martina nhô ra giữa hai tòa nhà gần đó, và Reynie
biết cuộc săn đuổi đã kết thúc. Martina nhanh hơn cậu và ả ta có một góc tốt. Ả
chắc chắn sẽ chắn ngang đường cậu.

“Mày là của tao, Muldoon,”
Martina nói, gương mặt ả méo mó vì niềm vui trả thù.

Reynie phanh lại và dừng hẳn
ở giữa đường. “Đóng cửa vào!” Cậu hét lên. “Đóng cửa vào, Kate!”

Kate xuất hiện trong bóng tối
trên khung cửa, nhưng cô bé không đóng cửa lại. Cô đang cầm cái súng cao su của
mình, nhắm bắn. Reynie cảm thấy bùng lên hy vọng - cậu vẫn còn cơ hội! Với một
tiếng thét hưng phấn, cậu hạ thấp vai và lao về phía cửa. Martina chắn ngang
cậu... Kate bắn súng cao su và Martina quỳ xuống, rít lên và ôm lấy đầu mình.

“Tớ đã để dành một viên bi
cho cậu!” Kate gọi khi Reynie chạy vào trong. Sau đó, cô bé nhìn thấy cái gì đó
khiến cô phải thụt vội đầu lại. Một vật sượt qua mũi cô bé kèm theo một tiếng
huỵch lớn! Mặc dù trong bóng tối cô vẫn có thể thấy một cây bút chì - nó phải
là một cây bút rất nhọn - và nó cắm vào gỗ như một mũi tên vậy. Kate đóng sầm
cửa lại và cài chốt sắt.

“Chúng ta đã làm được!”
Reynie thở gấp, giờ mới tin là thực. Hầm tránh bão không có cửa sổ và bên trong
tối đen. “Sticky, Constance, hai người ở đây chứ? Mọi người ổn không?”

“Kate suýt làm gãy xương sườn
của em rồi,” Constance phàn nàn, Reynie nhận được một tín hiệu tốt.

“Tớ đã nghĩ chắc mình tiêu
rồi,” Sticky nói. “Tớ đã nghĩ tất cả chúng ta tiêu rồi.”

Trong bóng tối Reynie cảm
thấy Constance túm lấy tay mình.

Kate chiếu đèn pin lên cột gỗ
nơi cái bút chì của Gã Số Mười bị mắc vào. Cô bé cố gắng nhổ nó ra, nhưng nó
chắc như xi măng vậy. Cô bé thậm chí không thể làm gãy nó.

“Tớ băn khoăn không biết
chúng đang làm gì,” Sticky áp tai lên cánh cửa để nghe ngóng.

“Tại sao thế nhỉ, bọn nó đang
chờ bọn mình trói chúng nó vào đấy,” một giọng nói sâu vang lên, và Reynie nghĩ
mình sẽ ói ra mất. Giọng nói phát ra từ ngay trên đầu.

Cái đèn pin của Kate chiếu
lên Gã Số Mười trên xà ngang. Có hai gã ở đó, đang ngồi xổm và nhìn xuống bọn
trẻ với nụ cười nham hiểm, như những con quái thú ở miệng máng xối nước trong
bộ vét doanh nhân. Trông chúng to lớn và giống loài nhện, cả khuỷu tay và đầu
gối, và bóng của chúng che kín trần hầm.

“Nhưng... nhưng làm thế
nào...?” Sticky lắp bắp.

“Chẳng có gì bí ẩn cả, mấy
cưng,” một Gã Số Mười nói, “Bọn mày bị qua mặt rồi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3