Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 2) - Chương 16 - Phần 1

Chương 16: Tên tù nhân trên nhà thuyền

Cánh cửa trên
đầu cầu thang mở ra dẫn vào một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Từ đó có một cái
thang và cánh cửa thứ hai dẫn lên mái nhà bằng phẳng rộng rãi. Trên đó, lũ trẻ
tìm thấy Milligan đang chăm chú nhìn qua chiếc ống nhòm được để thăng bằng trên
bức tường thấp.

“Các con dường
như đã hiểu lầm ý ta rồi,” Milligan nói bằng một giọng trơn tru mà chẳng buồn
nhìn chúng.

“Bọn cháu nghe
thấy âm thanh phát ra từ các bậc thang chú đi lên,” Reynie đáp.

Milligan lầm
bầm. “Để rút kinh nghiệm về sau, chú sẽ đi thật nhẹ nhàng. Đừng bao giờ dựa vào
điều đó để bám theo.”

Reynie không rõ
có phải Milligan đang giễu cậu hay không nữa. Cậu sẽ không ngạc nhiên nếu biết
Milligan có thể đi trên nước. “Chú có thấy điều gì bất thường không?”

“Đó là điều chú
mong đợi đấy. Có mấy cầu tàu và nhà thuyền, một mớ mòng biển, và một gã ăn mặc
bảnh bao với cái cặp táp.”

Kate lấy ống nhòm của mình ra
quét dọc theo bến thuyền. Nhô lên trên lối vào của một cầu tàu dài là tấm biển
được viết bằng cả tiếng Hà Lan và tiếng Anh. Dòng chữ tiếng Anh ghi:

VẬN CHUYỂN DÒNG NƯỚC LIỀU
LĨNH - CÁC CHUYẾN VƯỢT ĐẠI DƯƠNG & CHO THUÊ THUYỀN.

Một Gã Số Mười đứng ngay dưới
tấm biển đó, chiếc cặp táp của gã để dưới chân và hai mắt đang đảo như rang lạc
khắp ngang dọc bến tàu. Cứ một lúc, hắn lại quay nhìn liếc về phía sau hướng
tới cái cầu tàu ở tít cuối, chỗ một chiếc du thuyền cũ kỹ cáu bẩn đang thả neo
cạnh một cái nhà thuyền.

“Tớ thắc mắc tại sao hắn cứ
nhìn ra phía sau như thế nhỉ,” Reynie nói, khi Kate đang chuyển cái ống nhòm
sang và chỉ cho cậu. “Nếu hắn chỉ đang để mắt đến bất cứ kẻ nào xuất hiện thì
tại sao cứ luôn nhìn về phía nhà thuyền kia thế? Hơn nữa tại sao hắn lại đứng ở
chỗ lộ liễu như thế, trừ phi...?”

“Trừ phi hắn đang canh gác
lối ra?” Milligan nói. “Phải. Hắn đang giữ một tù nhân trong căn nhà thuyền kia.”

“Người đàn ông nào ạ?” Reynie
hỏi. Nhà thuyền có một ô cửa sổ, nhưng từ góc độ này cậu không thể nhìn xuyên
qua ô cửa đó được.

“Hắn mới đi ra ngoài một phút
trước - ngay trước khi con trắng trợn không nghe lời ta - và nhặt một thùng các
tông để ngoài cửa. Hắn cứ nhìn chằm chằm về phía Gã Số Mười như muốn khoan
thủng gã đó. Nhưng khi Gã Số Mười liếc nhìn về phía hắn thì hắn lủi nhanh vào
trong nhà như một con chuột bị dọa cho phát hoảng vậy.”

“Vậy chúng ta làm gì ạ?”
Sticky hỏi.

“Con biết rồi,” Kate nói, cô
bé thúc bố Milligan và chỉ về phía mái nhà kho gần cầu cảng hơn cả. “Từ chỗ đó
bố có thể hạ Gã Số Mười bằng súng gây mê. Hắn sẽ bị hạ nốc ao nhanh như chớp
trước khi kịp biết mình bị đánh.”

Milligan lắc đầu. “Phức tạp
hơn thế nhiều đấy. Có thấy hắn đang đứng gần mép cầu tàu như thế nào không? Bố
không thể mạo hiểm được. Hắn có thể ngã xuống nước và chết đuối.”

Kate nhìn bố cô lác cả mắt. “Bố
đang đùa à? Những gã đó là quái vật! Nếu gã đó có rơi xuống nước thì hắn đáng
bị như thế!”

“Con có thể nghĩ như thế,”
Milligan nói. “Nhưng con sẽ cảm thấy khác hẳn nếu chuyện đó xảy ra và con phải
chịu trách nhiệm. Chúng ta không giống chúng, Kate ạ. Chúng ta chỉ đang cố gắng
ngăn chặn chúng.”

“Con biết chúng ta không làm
thế,” Kate nói vẻ cáu kỉnh. Cô bé muốn tranh cãi nhưng biết là chỉ lãng phí
thời gian.

Tuy nhiên, Constance lại
không dễ dàng bị thuyết phục, và bằng cái giọng the thé nhất, cô nhóc nói, “Vậy
chú cứ để mặc chúng thế à? Giống như mấy gã ở khách sạn ấy à?”

Milligan xoa xoa hai bên thái
dương và giải thích, bằng vẻ kiên nhẫn nhất có thể, rằng ông đã cảnh báo các
nhà chức trách về sự có mặt của những Gã Số Mười ở Thernbaakagen. “Cảnh sát ở
khách sạn sẽ chú ý đề phòng, chú cam đoan với cháu thế. Chú không phải chỉ ‘để
mặc cho chúng thôi’. Nhưng chú cũng không mạo hiểm giết ai đó - không cho dù là
một Gã Số Mười - nếu chú có thể nghĩ ra phương án nào hay hơn.”

“Vậy cái phương án tốt hơn đó
là gì?” Kate hỏi.

“Bố vẫn đang cố nghĩ đây,”
Milligan thừa nhận. “Bố có thể dụ hắn rời khỏi đó - tốt nhất là tới một địa
điểm bố có thể có ưu thế khống chế hắn - nhưng tên tù nhân đó có thể tranh thủ
cơ hội lẩn trốn mất, và bố không thể để chuyện đó xảy ra. Hắn có thể đem lại
thông tin quan trọng.”

“Thế thì dễ mà,” Reynie nói. “Chú
kéo Gã Số Mười kia đi, và bọn cháu sẽ chạy xuống và nói chuyện với tên tù nhân
đó.”

“Điều đó là không thể được,”
Milligan nói. “Các con không được dính líu gì đến vụ này cả. Chấm dứt bàn luận.”

Tuy nhiên, cuộc thảo luận vẫn
chưa kết thúc, vì lũ trẻ cứ liên tục tranh cãi với Milligan, bám riết lấy ông
khắp mái nhà và vây lấy ông, bám riết không ngừng như ong mật đuổi theo gấu.
Nếu Gã Số Mười đi rồi thì sẽ không còn nguy hiểm nữa, Reynie nói; đếm từng phút
thời gian trôi qua, Kate nói; nếu ông không để chúng làm thế chúng sẽ chết ngay
tại chỗ và đó sẽ là lỗi của chú Milligan, Constance nói (cô nhóc có lẽ chẳng
nghĩ ra được cái gì hay ho hơn để nói cả); chúng sẽ dè chừng, Sticky nói, nếu
có gì không ổn chúng sẽ rời khỏi ngay lập tức, dần dần cả lũ tranh nhau nói
cùng một lúc, cố cất cao giọng để át tiếng những đứa khác.

“Đủ rồi!” cuối cùng Milligan
nói, tay giữ lấy đầu như có ai nện dùi cui vào ông. “Chúng ta thỏa thuận thế
này nhé. Các con nấp ở gần đó và để mắt đến nhà thuyền. Nhưng trong bất cứ tình
huống nào cũng không được phép lộ diện trừ phi tên tù nhân kia xuất hiện và có
ý định chạy trốn. Thế - chỉ có thế thôi - các con có thể rời khỏi chỗ nấp để
nói chuyện với hắn. Đã hiểu chưa?”

Bọn trẻ thề thốt là chúng đã
hiểu. Và quả là thế. Chúng hiểu rằng nếu có chuyện gì không ổn với kế hoạch của
Milligan - nếu Gã Số Mười kia thoát khỏi ông hay gọi điện đàm cầu cứu viện -
chúng sẽ không bao giờ có được cơ hội để nói chuyện với gã đàn ông trong nhà
thuyền, và kết cục dành cho ngài Benedict và Số Hai có thể thật thảm khốc. Thế
nên dù hiểu nhiệm vụ của Milligan là bảo vệ chúng được an toàn, nhưng chúng
cũng hiểu rằng nhiệm vụ của bản thân đòi hỏi chúng không vâng lời ông.

***

Trời bắt đầu mưa rả rích từng
cơn, giọt mưa lớn đến mức gần như có thể nhìn đếm được. Dù mới chỉ giữa chiều,
bầu trời đã tối sầm lại, khách bộ hành dọc theo bến thuyền đã thưa thớt, đoán
chừng sẽ có một trận mưa rào lớn nhưng Constance nói không thể mưa đến mức ấy.
Bọn trẻ túm tụm lại dưới tấm vải bạt của một văn phòng du lịch ngừng hoạt động.
Ở phía sau cửa hiệu, Milligan đang cậy khóa cửa sau. Xa xa trên bến thuyền, Gã
Số Mười vẫn đứng đó, không để ý gì đến cơn mưa.

Reynie nhìn ra mặt nước phía
xa, được phủ bởi màn mưa xám xịt và mịt mù, giống như một tấm gương hoàn hảo
phản chiếu tâm trạng của cậu. Đợi chờ chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, đặc biệt
là khi người đó đang đối mặt với một nhiệm vụ nguy hiểm. Chỉ đứng trong chốc
lát cũng đủ thời gian để Reynie nghĩ ngợi và nhận thấy quá nhiều điều, mà cậu
lại vốn là người hay suy nghĩ. Cậu không chỉ vật lộn để giữ sự can đảm và kìm
nén cơn kinh hãi trong bước đường cùng, nhưng nhìn thấy Kate đang vui vẻ cạnh
bố Milligan, cậu lại nhoi nhói nỗi nhớ nhà. Reynie nhớ nụ cười gượng gạo của cô
Perumal, nhớ giọng nói trêu chọc, những cái ôm thường xuyên của cô và bà Pati.
Và cậu nhớ cảm giác được an toàn khi ở nhà - điều mà cậu hiếm khi có được trong
những ngày gần đây, cảm xúc mà cậu bắt đầu thấy phải chấp nhận. Cậu hy vọng
mình có thể sớm cảm nhận lại cái cảm giác đó biết bao!

Đúng lúc đó Sticky cũng tình
cờ ngây người nhìn ra mặt nước. Cậu vừa ao ước vừa lo lắng cùng những lý do
giống Reynie. Đó là một trong những dịp hiếm thấy khi hai con người khác nhau
lại cảm nhận cùng một lúc những điều y hệt nhau, và không biết làm sao cả hai
chàng trai đều cảm thấy cùng điều đó. Khi âm thanh mở khóa từ cửa trước vọng
ra, cả hai đều quay sang, bốn mắt gặp nhau, chúng mỉm cười (mặc dù có vẻ ủ rũ)
và gật đầu với cảm giác thấu hiểu, trân trọng đến từ hai phía. Nếu chúng phải
lo lắng và nhớ nhà thì ít nhất chúng cũng lo lắng và nhớ nhà cùng nhau.

Milligan bước qua một bên để
chúng đi vào. Kate nhanh nhẹn len người vào ngay, nhưng mấy đứa kia cần một lúc
mới tỉnh lại từ nỗi kinh ngạc, vì Milligan đã thay đổi đáng kể vẻ ngoài của
ông. Ông trông lùn hơn nhiều, gương mặt như sưng phồng kỳ quái bên dưới chiếc
mũ rộng vành rách mướp của dân đánh cá, khi ông nhoẻn miệng cười hai cái răng
vàng lóe sáng. Dưới những tình huống ít khẩn cấp hơn, chắc ông sẽ bị hỏi dồn
dập tới tấp về sự biến đổi này, nhưng vì bây giờ lũ trẻ chỉ lẳng lặng chạy vào
trong cửa hiệu trống đó. Kate đã ở bên ô cửa sổ phía xa, đang mở hé khe cửa đầy
bụi bẩn ra vài centimet và dùng chiếc ống nhòm của mình nhìn ra ngoài.

“Kế hoạch này sẽ làm được,”
cô bé nói. “Con có thể thấy toàn bộ lối đi xuống bến thuyền.”

“Tốt. Giờ con nhớ nhé,”
Milligan nói, “Cho dù tên tù kia có bỏ chạy, các con cũng không được rời khỏi
ngôi nhà này nếu Gã Số Mười và ta vẫn còn ở trong tầm nhìn. Nếu chuyện đó xảy
ra, ta sẽ tự mình xử lý tình huống. Đó không phải điều ta muốn, nhưng ta có thể
xử lý nó miễn là không bị xao lãng vì phải lo lắng cho các con.”

“Bọn con hiểu rồi, bố
Milligan,” Kate nói, cô bé biết quá rõ cảm giác khó chịu khi phải lo lắng cho
ai đó mình yêu quý. Giờ bố cô không tránh được một cuộc đối đấu nguy hiểm, cô
bắt đầu cảm thấy rất lo lắng.

“Vậy thì được rồi, ta đi đây,”
Milligan nói. Reynie, Sticky và Constance chúc ông may mắn, còn Kate ôm chầm
lấy ông (không phải kiểu hùng hổ mạnh mẽ như trước - cô bé lưu tâm đến các vết
cắt và vết bầm tím của ông - nhưng với vẻ thuyết phục to lớn) cho mãi tới khi
Milligan phải gỡ hai cánh tay của cô ra. Ông véo cằm cô con gái và đi ra.

Cùng mấy đứa bạn bám theo sát
gót, Kate chạy tới bên cửa sổ thò cái ống nhòm xuống dưới khe cửa. Milligan
đang chầm chậm đi xuống dọc theo bến thuyền. Gã Số Mười đã nhìn thấy ông đang
đi đến, gã cúi xuống nhặt cái cặp táp lên, và luồn một bàn tay vào trong áo
vét. Gã cứ để bàn tay ở đó cho đến khi Milligan đến gần. Kate không thể biết
liệu Milligan có nói hay làm ám hiệu riêng nào không, nhưng Gã Số Mười này chăm
chú quan sát khi ông đi qua - và tiếp tục quan sát sau khi Milligan đã quay
lưng về phía gã.

Milligan vẫn tiếp tục đi. Gã
Số Mười nhăn mặt liếc nhanh về phía ngôi nhà thuyền. Gã kiểm tra đồng hồ đeo
tay... rồi lại kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay còn lại... rồi với một động tác
nhanh đến nỗi Kate gần như không kịp thấy gì hết, gã lấy ra thứ gì đó từ chiếc
cặp táp và luồn nó vào trong cái áo vét.

“Đó là cái gì thế?” Sticky
giật mình thốt lên. Cậu ta đã luồn tới cửa sổ đứng cạnh Kate và đang dõi theo
bằng mắt thường.

“Tớ không biết nữa,” Kate
nói. Mạch máu đang đập dồn dập trong hai tai.

Liếc mắt lần cuối về phía căn
nhà thuyền, Gã Số Mười bắt đầu đi dọc theo bến thuyền. Ở hướng đó, Milligan
đang đến gần cuối bến thuyền, hướng về phía khu nhà phụ. Nhưng Gã Số Mười sải
bước gấp đôi nên đến khi Milligan rẽ vào phía sau dãy nhà phụ đó thì Gã Số Mười
chỉ còn cách phía sau khoảng hơn mười bước. Gã đột ngột dừng lại, ngắm kỹ cái
góc quanh của ngôi nhà chỗ Milligan biến mất. Xoay gót, hắn chuyển sang một lộ
trình khác, vòng qua phía sau khu nhà phụ từ hướng ngược lại.

Kate suýt nữa đánh rớt cái
ống nhòm. “Hắn đang đánh úp bố Milligan! Hắn đang đi theo lối kia! Tớ phải cảnh
báo bố thôi!” Cô xoay ngoắt người chạy ra, nhưng Reynie đang đứng ngay phía sau
- nếu không thì cậu chẳng bao giờ có thể ngăn nổi cô bạn. Cậu vòng hai cánh tay
quanh người cô bé và giữ chặt hết mức có thể.

“Yên nào, Kate - cậu không
biết chú Milligan đang tính toán gì mà! Có lẽ chú ấy còn mong gã đó làm thế ấy
chứ! Cậu không thể mạo hiểm làm đảo lộn kế hoạch của chú ấy được! Cậu...”

Kate cố vùng vẫy khỏi cái
siết tay của cậu bạn (Reynie không biết cô ấy làm thế nào, nhưng cậu thấy mình
đang nằm trên mặt đất với vòng tay trống rỗng) và gần như đã tới sát cánh cửa
khi cậu sắp dứt lời. Dĩ nhiên, cậu đã đúng. Cô không biết Milligan có kế hoạch
hành động gì. Cô rất có thể làm ông gặp nguy trong khi có ý định giúp đỡ ông.
Khó khăn là thế, cô chỉ đơn giản là phải tin tưởng bố Milligan có thể tự bảo vệ
mình.

“Cậu nói đúng,” Kate thở dài
đầy vẻ cam chịu. Cô vội đến nâng Reynie dậy, nhưng khi Kate cố gắng phủi bụi
khỏi quần áo cậu thì Reynie lại dứt khoát ngăn lại. “Thật vậy ư? Cậu ổn chứ?
Tốt rồi, thế thì chúng ta đi nào!”

Cõng Constance trên lưng,
Kate dẫn đường đi dọc bến thuyền xuống cái cầu tàu dài dẫn đến ngôi nhà thuyền
kia. Milligan và Gã Số Mười đã ở đâu đó khuất khỏi tầm nhìn. Kate lao bổ vào
cánh cửa nhà thuyền, rồi đứng khựng lại, vung cánh tay ra để ngăn mấy thằng con
trai (mấy cậu bạn này kém nhanh trí dừng bước ngay tắp lự) khỏi bị ngã vào cái
vũng nước hình chữ nhật chiếm gần hết cả sàn căn phòng. Bọn trẻ nhanh chóng
nhìn quanh. Không có con thuyền nào trong nhà thuyền này, duy chỉ có mặt nước
tối om và một lối đi ở ba mặt ngôi nhà. Bên một chiếc bàn kê sát tường, một
người đàn ông với gương mặt kinh ngạc đang xếp kim tự tháp bằng những hộp đồ
ăn.

“Chúng mày là lũ quái quỷ nào
thế?” hắn la lên bằng tiếng Anh, rồi nhảy vọt khỏi cái ghế tựa, làm đổ cả cái
kim tự tháp. Một gã đàn ông vai xuôi với gương mặt tròn xoe như cái đồng hồ và
bộ râu lởm chởm đen xì, tên tù nhân trong ngôi nhà thuyền mặc bộ quần áo bẩn
thỉu của dân chài, còn mái tóc đen của gã có những vệt sọc xám, lủng lẳng bao
quanh mặt hắn thành những đuôi sam dài trơn bóng mỡ. Bộ dạng của hắn xem ra đã
không tắm rửa hay chải chuốt trong suốt nhiều ngày.

“Chúng tôi là bạn,” Reynie
nói khi Sticky đóng cánh cửa còn Kate thì dùng ống nhòm và chiếm lấy một vị trí
bên cửa sổ.

“Bạn ư? Ha! Nếu cái bóng đen
ấy cho chúng mày vào đây thì tao biết chúng mày chẳng phải bạn bè gì.”

“Hắn không cho,” Reynie nói. “Chúng
tôi lẻn vào.”

Đôi mắt vằn tia máu của hắn
như muốn lòi ra, hắn xô Reynie sang một bên - thực tế là gần như hất cậu xuống
nước - hắn đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài qua vai Kate. “Vậy hắn đi rồi à?”

“Bạn của chúng tôi đã dẫn hắn
đi nên chúng tôi có thể nói chuyện với ông,” Reynie nói. “Đừng lo lắng, người
đàn ông đó sẽ không làm phiền ông nữa đâu. Người bạn của chúng tôi sẽ chăm sóc
chuyện đó.”

Lắc đầu một cái, gã rảo bước
lầm bầm với chính mình. “Nếu thằng nhóc đang nói sự thật, thế thì bây giờ có lẽ
chính là thời cơ... nhưng hắn sẽ không mất nhiều thời gian, mày biết sẽ thế mà,
và nếu hắn bắt được mày đang bỏ trốn...” Hắn cào những ngón tay vào mớ tóc bóng
nhờn và chửi rủa trong tuyệt vọng. “Không, Risker - chàng trai già đời, cậu nên
đợi cho chắc ăn. Đợi thêm vài phút đi. Tầm ba phút, có lẽ bốn...” Hắn đi tới
nhìn ra ngoài qua vai Kate lần nữa.

“Ông Risker,” Reynie nói, “Làm
ơn nghe tôi nói. Ông sẽ nhanh chóng thấy mọi chuyện đều ổn thỏa cả thôi. Chúng
tôi là bạn của Nich...”

“Benedict,” Risker thốt lên,
phẩy tay bảo nó im lặng. “Ồ, giờ ta biết mấy đứa là ai rồi, cho ta một phút để
sắp xếp sự việc. Ta không mong chờ một lũ nhóc. Cộng thêm việc chỉ có bốn đứa,
ông ấy đã trả tiền cho sáu người cơ.”

“Ngài Benedict đã trả tiền
cho chuyến đi của chúng tôi ư?” Constance hỏi. “Chuyến đi tới đâu cơ?”

“Tới hòn đảo chết tiệt của
ông ta, chính chỗ đó đấy! Cùng chỗ ta đã đưa ông ta và bạn tới!” Risker rời mắt
khỏi cửa sổ quay lại nhìn trừng trừng Constance. Hắn ta dường như khá đắc chí
khi bị ai đó trừng mắt nhìn. “Phương hướng là điều quan trọng duy nhất với cái
con chim kỳ lạ đó. ‘Hãy đưa chúng tới đây. Kể cho chúng cái này cái kia và đừng
nói với ai khác cả. Tôi sẽ trả cho anh thật xứng đáng.’ Blah blah blah.”

“Vấn đề của ông là gì?”
Constance hỏi.

“Vấn đề của tao,” Risker gầm
lên, “là tao chẳng được gì cả ngoài sự khốn khổ kể từ lúc trở về. Tao ước mình
chưa bao giờ gặp Benedict. Và nếu chúng mày gặp gã đó,” hắn dứ dứ ngón cái
hướng về lối vào cầu tàu, nơi Gã Số Mười đứng gác, “chúng mày cũng sẽ nhanh
chóng ước điều đó thôi.”

Reynie càng lúc càng tức giận.
“Ngài Benedict đã làm gì, đề nghị trả cho ông nhiều tiền hơn khi chúng tôi đến
nơi an toàn hả?”

“Chẳng đáng so với phiền phức
này!” Risker cằn nhằn. Hắn chỉ vào khoảng nước trống hình chữ nhật.

“Những chiếc thuyền cho thuê
của tao đã chìm xuống hơn ba mươi mét nước rồi! Và chiếc du thuyền chạy bằng
động cơ của tao thì bị ngầm phá hoại! Và tao ngồi đây mà chẳng làm ăn được cái
cóc khô gì cả, bị mắc kẹt trong chính nhà thuyền của mình mà chẳng có gì ăn
ngoài súp và đậu!” Trong cơn thịnh nộ bốc lên, Risker gạt phăng các lon thực
phẩm khỏi bàn. Những lon đồ hộp đó rơi loảng xoảng trên sàn và rơi tõm xuống
nước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3