Thế hôn - Chương 357 + 358

Chương 357: Chống đối

Lục lão ông trừng mắt Lục Giam không nói lời nào, ánh mắt đã trở nên mềm
mại, trong cổ họng vẫn còn hơi thở hổn hển.

Lục Giam bình sinh lần đầu tiên, không phải là vẻ quy củ, mà là cợt nhả
giúp Lục lão ông xoa ngực đấm lưng: “Tổ phụ, bất luận như thế nào, tôn nhi đã
về đến đây, tốt xấu cũng nên để tôn nhi nghỉ hai ngày rồi đi, được không?”

Lục lão ông trong lòng rốt cuộc là vui mừng, cố gắng chống đỡ không được
bao lâu, bị Lục Giam lấy lòng, lại càng không thể miễn cưỡng, liền thở dài: “Ta
khỏe mà, ngày mai con nghỉ một ngày, rồi sau đó trở về, muốn nghỉ cũng chờ khi
lên thuyền rồi nghỉ.”

Lục Giam trầm mặc không nói, hắn từ xa trở về, ngày đêm vất vả, mục đích
chính là muốn có thêm chút thời gian bồi Lục lão ông, nếu chỉ được ở lại một
ngày, vậy sao có thể khiến người cam tâm? Hắn sẽ không đồng ý.

Hắn có tính tình gì, Lục lão ông rõ ràng nhất, thấy hắn không đáp lời, liền
biết hắn căn bản không nghe vào, nhịn nhẫn, chỉ đành nhượng bộ: “Vậy thì nghỉ
thêm một ngày, nếu không nữa thì ta sẽ đuổi người. Con chính là bất hiếu!”

Lục Giam còn muốn mở miệng nói chuyện, Lục lão ông đã đuổi hắn: “Đi mau, đi
mau, trước tới chỗ tổ mẫu, mẫu thân con thỉnh an, rồi đến cùng ta nói chuyện.”

Lục Giam đành phải hành lễ cáo lui.

Hắn chân trước mới xuất môn, Lục lão ông liền ném ấm trà chén trà bên người
xuống đất, mắng: “Rốt cuộc là ai gọi hắn về nhà? Phạm Bao, ngươi lập tức điều
tra cho ta! Tra không được ngươi cũng đừng làm chức tổng quản này nữa!”

Phạm Bao vội vàng cáo lui, Lục lão ông vô lực nằm ở trên ghế, rốt cuộc là
chuyện gì đã xảy ra? Ai khiến Lục Giam mạo hiểm trở về? Hắn nghĩ tới Lục Kiến
Trung cùng Tống thị.

Lâm Ngọc Trân đang chợp mắt, mông lung xuôi tai nghe Phương ma ma cùng
Phương Linh ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện, vài lần nhắc tới Lục Giam cùng
Lâm Cẩn Dung, liền mở mắt ra: “Có chuyện gì?”

Phương ma ma tiến vào thật cẩn thận nói: “Hồi phu nhân, là Nhị gia đã trở
lại.”

Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, mạnh mẽ khởi động thân mình: “Hắn đã trở lại? Sao
hắn lại trở về?” Nàng chỉ yêu cầu mẫu tử Lâm Cẩn Dung trở về, cũng không gọi Lục
Giam về nhà mà.

Phương ma ma cười làm lành: “Nói là lo lắng lão thái gia, lúc này đã đến Tụ
Hiền các. Sau đó mới đến thỉnh an phu nhân.”

“Nhị thiếu phu nhân đâu?” Lâm Ngọc Trân trực giác không tốt, đột nhiên cất
cao thanh âm.

Phương ma ma ánh mắt chung quanh loạn chuyển: “Không có tới.”

Lâm Ngọc Trân không thở nổi… Ánh mắt trừng lớn, cuối cùng cười lạnh: “Tốt
lắm! Tiền đồ của hắn cũng đều không cần! Thật sự là hiếu thuận, thật sự là săn
sóc! Ta nuôi dưỡng nhi tử thật tốt, hiếu thuận với tổ phụ hắn… săn sóc thê nhi
hắn, có điều trong mắt trong lòng vốn không có ta a!”

“Phu nhân!” Phương ma ma bước lên phía trước một bước, vẻ mặt vô cùng lo
lắng. Lời này nếu để người ta nghe thấy, rơi vào tai Lục lão ông, chẳng phải là
sẽ không thoải mái sao? Mấy ngày nay… Nhị phòng hết lòng hầu hạ, đem Lục gia
nhị lão dỗ dễ bảo… chiếu cố vô cùng chu đáo, Lâm Ngọc Trân vốn là người phổi
bò, không biết làm mấy chuyện lấy lòng này, dĩ nhiên bị thua kém, còn không để
ý đúng mực nói lung tung như thế, thật sự là rất không sáng suốt.

Lâm Ngọc Trân thở phì phì cầm lược trong tay quăng lên bàn trang điểm.

Phương ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, vẫn là nên thu thập một chút đi.”
Thấy nàng không phản đối, gọi mấy người Phương Linh tiến vào thay nàng rửa mặt
chải đầu. Phương Linh mới cầm cây trâm cài lên đầu Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân
liền một chưởng vung qua: “Hoa lệ như vậy làm cái gì? Hắn là khách quý sao? Ta
không cần phải tới tận cửa tiếp đón hắn chứ?”

“Đổi cái khác.” Phương ma ma tim đập thình thịch, Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung không nghe lời Lâm Ngọc Trân, Lục Giam tự ra chủ ý chạy về đây… Một khi
biết Lục lão ông tốt lành, trong lòng trong mắt sẽ đối đãi với dưỡng mẫu như
Lâm Ngọc Trân thế nào đây? Kia cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ cần cẩn thận suy
nghĩ, có thể đoán được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không oán hận, không phiền
chán là chuyện không có khả năng. Nếu Lâm Ngọc Trân biết thu liễm, nói vài câu
mềm mại cũng đành thôi, thái độ thế này, thế nào cũng sẽ thành trở mặt.

Phương Linh thay đổi một cây trâm bằng bạc: “Phu nhân, cái này được chứ?”

Lâm Ngọc Trân nhìn cái gì cũng không thuận mắt: “Ta nghèo túng vậy sao?”

Phương Linh tính tình tốt lại thay đổi cây trâm kiểu dáng đơn giản khác:
“Vậy cái này thì sao?”

Lâm Ngọc Trân không nói… Phương ma ma nhanh chóng ra hiệu cho Phương Linh,
Phương Linh vội cài trâm cho nàng, lấy gương cho nàng soi: “Phu nhân thấy thế
nào?”

Lâm Ngọc Trân sầm mặt đứng lên: “Sao hắn còn chưa đến đây? Là muốn ta sai
người đi thỉnh sao?”

Phương ma ma vội đáp: “Nhị gia đi trước đến Tụ Hiền các, lúc này ở chỗ của
lão thái thái, hơn phân nửa là lão thái thái giữ lại nói chuyện, chắc là sắp
đến rồi.”

Nếu là thân mẫu… Dù trong lòng tức giận, đã hơn một năm không gặp, làm sao
có thể chờ đợi, lập tức sẽ hướng tới Vinh Cảnh cư, muốn sớm nhìn thấy nhi tử.
Nhưng Lâm Ngọc Trân tính toán so đo, sao nàng có thể làm chuyện tự hạ thấp giá
trị bản thân như thế? Đương nhiên sẽ ở trong phòng nghiêm nghiêm túc túc chờ
Lục Giam lại đây bái kiến thỉnh an. Chờ tới nửa ngày, mắt thấy sắc trời đã trễ,
vẫn không thấy bóng dáng Lục Giam đâu, nàng càng chờ càng phát hỏa: “Đi, nhìn
xem Nhị gia rốt cuộc đang bị ai giữ lại? Từ Vinh Cảnh cư đến nơi đây, cũng
không mất đến nửa canh giờ a?”

Phương ma ma đau đầu không thôi, từ Vinh Cảnh cư đến nơi đây đương nhiên
không cần tới nửa canh giờ, nhưng nếu Lục Giam cố ý muốn chần chừ, thực có khả
năng sẽ tiêu tốn một canh giờ cũng chưa thấy đến mà.

Xưa đâu bằng nay, phu nhân sao lại không hiểu được đây? Cũng không dám
không nghe lời Lâm Ngọc Trân, không khỏi sai người đi nhìn xem thế nào.

Lại qua thời gian một nén nhang, lúc Lâm Ngọc Trân đang nổi bão, ở gian
ngoài rốt cục vang lên thanh âm bọn nha hoàn vấn an Lục Giam, ngay sau đó, mành
cửa bị nhấc lên, Lục Giam thần sắc lạnh nhạt đi đến, hành lễ vấn an: “Con thỉnh
an mẫu thân, mẫu thân hết thảy mạnh khỏe chứ?”

Lễ nghi như thường, Nhị gia tính tình hàm dưỡng vẫn là tốt lắm, Phương ma
ma nhẹ nhàng thở ra, Lâm Ngọc Trân hiển nhiên cũng đã nhìn ra, lúc này cười
lạnh: “Ta còn cho rằng ta phải đến cầu kiến Lục Nhị gia, mới có thể gặp được
đây.” Cũng không bảo Lục Giam đứng dậy.

Lục Giam cũng không để nàng bảo, tự động đứng thẳng thân mình, vẻ mặt càng
phai nhạt vài phần: “Mẫu thân thứ tội, tổ mẫu bên kia nhiều người, vì vậy con ở
lại lâu một lát.”

“Con vất vả rồi. Nói vậy Tam thúc phụ cùng Tam thẩm nương của con đã ở nơi
đó đúng không. Như thế nào, nói nhiều, khát nước không? Phương Linh, dâng trà
ngon nhất cho Nhị gia.” Lâm Ngọc Trân cười lạnh, nặng nề nói mấy chữ trà ngon
nhất. Nhiều người cái gì, đơn giản là Lục Kiến Lập cùng Đồ thị ở bên kia mà
thôi.

Lục Giam đơn giản trầm mặc không nói. Hắn vốn biết tính tình của Lâm Ngọc
Trân, thời điểm nhìn thấy Lục lão ông, hắn liền hiểu được, Lâm Cẩn Dung đã
đúng, suy nghĩ và hành động của Lâm Ngọc Trân không giống với bọn họ. Nhưng hắn
nghĩ, có một cơ hội như vậy, để hắn hạ quyết tâm trở về thăm Lục lão ông cũng
rất tốt. Cho nên vui mừng cùng kiên định càng nhiều hơn tức giận cùng phẫn nộ.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Ngọc Trân, tâm tình đang vui vẻ
cũng trở nên lạnh lẽo.

“Ta tân tân khổ khổ nuôi con lớn, vì con tìm tiên sinh tốt nhất, vì con
theo học ở chỗ Chư tiên sinh, mà bỏ phụ thân ở lại đó một mình, từ Giang Nam
đến nơi đây nhiều năm như vậy, là vì cái gì? Vì con khảo thí công danh, không
coi tiền đồ ra gì, muốn trở về thì cứ trở về sao? Trong lòng trong mắt con đến
tột cùng có người mẫu thân như ta hay không! Đến tột cùng có phụ thân con hay
không? Ta thấy nên viết thư cho phụ thân con, giáo huấn cho con chút đạo lý mới
được.” Lâm Ngọc Trân nhìn thấy vẻ trầm mặc lạnh lùng quen thuộc trên mặt Lục
Giam, trong lòng càng giận. Nàng vì cái gì? Từ Giang Nam tự do tự tại, phong
cảnh thời tiết đẹp, từ bên cạnh Lục Kiến Tân trở lại chỗ Bình châu chim cũng
khó sinh sống này, đến đây bước đi không xong, vẫn cô đơn nhốt tại trong viện,
chịu đựng cơn giận không đâu của Tống thị, bị Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân
soi mói chỉ trích, là vì cái gì? Không phải là vì hắn sao? Hắn lại đối với nàng
như vậy!

Lục Giam hơi hơi nhíu mày: “Là mẫu thân viết thư bảo con trở về mà.”

Lâm Ngọc Trân tức giận quá mà cười: “Ta bảo con trở về? Ta là bảo A Dung
mang theo Nghị Lang trở về! Con có chính sự phải làm, nàng nên thay con tẫn
hiếu! Nhìn xem con làm chuyện gì? Các con thật cứng rắn...”

“Nghị Lang mới được hai tháng! Trời nóng như vậy, đường thì xa...” Lục Giam rốt cuộc nhịn
không được, dựng thẳng lông mày đánh gãy lời của nàng: “Về sau hắn lớn lên
người hắn sẽ hiếu kính là người, sao người lại nhẫn tâm như thế?” Hắn đã nhiều
ngày không được nghỉ ngơi tốt, vốn đã không béo tốt, hiện tại càng gầy thêm,
lông mày và ánh mắt vốn thanh tú hòa hảo, lúc này hiện ra phần nhiều là sắc bén
cùng phẫn hận. Một đường đi xa, một đường lo lắng, cực độ mỏi mệt, tâm tình lại
không tốt, tuy rằng cực lực đè thấp thanh âm, phẫn nộ cùng bất bình trong đó
lại không ít.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cường ngạnh va chạm với nàng như vậy, từ
trước không hề vui vẻ, nhưng thời điểm biểu đạt bất mãn hay không vui, cũng
chưa từng dùng thái độ thế này. Lâm Ngọc Trân sợ run một lát, càng thêm phẫn
nộ, thuận tay cầm chén trà bên người ném vào Lục Giam, rít gào nói: “Ta thế nào
chứ, ta làm gì hắn chứ? Bất hiếu! Ta sẽ hại hắn sao? Có ma ma nha hoàn một
đường hầu hạ, đa số cũng là ngồi thuyền, có thể thế nào chứ? Có thể thế nào? Ta
bắt bọn họ giống ngươi ngày đêm đi đường như vậy sao?”

Lục Giam không tránh né, để chén trà kia ném trúng. Chén trà nện ở trước
ngực hắn, nước hắt vào người, sau đó rơi xuống, vỡ nát trên nền đá thanh
chuyên.

Phương ma ma lúc này mới phản ứng lại, mạnh mẽ đi lên đau khổ khuyên bảo:
“Phu nhân, bớt tranh cãi đi. Nhị gia, phu nhân thực không có ý tứ kia, chậm rãi
nói chuyện thôi, không buộc nhất định phải về ngay lập tức, phu nhân cũng không
có cách nào khác, cũng là muốn sớm gặp tiểu thiếu gia một chút thôi...”

Lục Giam trầm mặc nhìn mảnh vỡ dưới chân, không đợi Phương ma ma nói xong,
không nói được một lời, xoay người đi ra ngoài.

“Ngươi đứng lại đó cho ta! Vong ân phụ nghĩa!” Lâm Ngọc Trân giận dữ, Lục
Giam đi càng nhanh, giây lát đã không thấy tăm hơi.

Trong phòng chết lặng, Lâm Ngọc Trân tựa vào ghế khảm trai hoa lệ, vừa phẫn
nộ lại thương tâm, đúng là sói, đứng là sói mà, nàng đã nuôi dưỡng một con sói,
mới chỉ là một quan nhỏ bát phẩm đã không đem nàng để vào mắt, cứ như vậy trước
mặt hạ nhân chống đối nàng, nàng còn có mặt mũi thể diện gì nữa đây? Nàng tuyệt
đối không để loại tình huống này phát sinh lần nữa, nàng muốn...

Không đợi nàng nghĩ nàng muốn như thế nào, đã có ma ma ở ngoài mành nói:
“Đại phu nhân, lão thái gia thỉnh người lập tức đi Tụ Hiền các một chuyến.”

Chương 358: Đáng thương

Lâm Ngọc Trân ngồi thẳng thân mình, lão thái gia lúc này gọi nàng đến làm
cái gì? Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Giam, nàng có vài phần chột dạ, chỉ
ngồi bất động.

Phương ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân?”

Cũng không thể không đi. Trước khi viết thư, Lâm Ngọc Trân đã nghĩ tốt lí
do thoái thác, lúc này bất quá là hồi tưởng sắp xếp lại một lần nữa, rồi đứng
lên, ra vẻ lạnh nhạt nói với ma ma truyền lời: “Đi báo với lão thái gia, ta lập
tức sẽ tới.”

Đợi ma ma kia đi rồi, Phương ma ma nhanh tiến lên nhắc nhở nàng: “Phu nhân,
người đến bên kia, trăm ngàn lần đừng vì thống khoái bản thân mà nói chuyện.
Mặc kệ thế nào, thủy chung vẫn là nhi tử…”

Lâm Ngọc Trân phiền chán trừng mắt nhìn nàng một cái, chỉnh lại châu sai,
hướng tới Tụ Hiền các. Mới đến cửa Tụ Hiền các, chợt nghe thấy tiếng cười của
hài tử, chính là Nguyên Lang cùng Hạo Lang ngồi ở hành lang đùa giỡn, vừa thấy
nàng tiến vào, hai hài tử liền đồng thời ngậm miệng, Hạo Lang lập tức trốn ra
phía sau Nguyên Lang, Nguyên Lang đứng dậy, gắt gao nắm chặt tay Hạo Lang, thấp
giọng nói: “Thỉnh an tổ bá mẫu.”

Lâm Ngọc Trân từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngẩng đầu đi lướt qua bên người
hai hài tử. Đến dưới mành, nghe Lục lão ông đang nói chuyện với người khác,
liền nhẹ nhàng thở ra, bảo Đồng Nhi đi vào thông truyền.

Đồng Nhi đi vào lại không thấy ra.

Trong phòng vẫn truyền đến thanh âm của Tống thị: “Công công bớt giận, Đại
tẩu cũng bất quá là hiếu thuận thôi. Đều biết người muốn gặp hài tử, người
không nói, làm tiểu bối không biết cũng đành thôi, nhưng nếu biết, đương nhiên
sẽ nghĩ mọi cách thỏa mãn nguyện vọng của người. Đại tẩu là như thế, Nhị lang
cũng là như vậy, nếu không phải Nghị Lang tuổi còn quá nhỏ, thời tiết lại quá
nóng, đường xá xa xôi, lúc này lão nhân gia người không phải đang được bế hắn
sao?”

Giả mù sa mưa, giả bộ làm người tốt. Lâm Ngọc Trân thầm hận, cũng không lên
tiếng trào phúng ở bên ngoài mành, lại càng không dám trực tiếp xông vào hoặc
là rời đi, nàng chỉ có thể chờ, đồng thời cũng muốn nghe một chút Lục lão ông
sẽ nói như thế nào.

Nhưng Lục lão ông chưa nói cái gì, Lục Kiến Trung đã tiếp lời: “Phụ thân,
Nhị lang một đường vất vả, thân mình của người cũng không tốt, gia yến tối nay
không uống rượu được không?”

Lục lão ông rốt cục mở miệng: “Tiệc tối các con cứ an bài là tốt rồi, trước
đi xuống đi.”

Trong phòng vang lên một trận thanh âm, Lâm Ngọc Trân mặt nhất thời nóng
lên, để Lục Kiến Trung cùng Tống thị đi ra nhìn thấy nàng bị Lục lão ông bắt
chờ ở nơi này, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao? Nàng theo bản năng muốn rời
đi, lại biết là không thể, vì thế trên mặt thần sắc càng thêm lãnh ngạo, lưng
rất thẳng, cằm cũng nâng cao.

Mành cửa được nhấc lên, Lục Kiến Trung cùng Tống thị một trước một sau đi
ra, liếc mắt một cái nhìn thấy nàng, phu thê hai người đều quy củ hướng nàng
hành lễ vấn an: “Đại tẩu.”

Lâm Ngọc Trân gật gật đầu: “Ngô.”

Lục Kiến Trung một bộ dạng thành thật trung hậu: “Phụ thân tâm tình không
tốt lắm, Đại tẩu…” Tống thị đẩy hắn một cái, hướng tới Lâm Ngọc Trân cười: “Đại
tẩu, chúng ta đi trước.” Vì thế gọi Nguyên Lang cùng Hạo Lang đứng một bên xem
náo nhiệt: “Đi thôi.”

Mấy người đi xa một chút, Hạo Lang “Ha” một tiếng bật cười, Lục Kiến Trung
gõ lên đầu hắn, thấp giọng mắng một câu: “Không quy củ, đáng đánh!”

Rõ ràng là mắng hài tử, Lâm Ngọc Trân lại thấy là chỉ cây dâu mà mắng cây
hòe, trong lòng phiền chán, một ngụm ác khí mắc ở yết hầu, không thể đi lên
cũng không thể nuốt xuống, vì thế phẫn hận vò chặt khăn tay, cúi đầu ho khan
một tiếng, nhắc nhở Lục lão ông nàng đã đến, đang chờ ở bên ngoài.

Trong phòng lại im ắng, không có nửa điểm tiếng động.

Hoàng hôn dần dần dày đặc, ánh sáng ảm đạm, hạ nhân lui tới ở hành lang đốt
đèn, đem vẻ quẫn thái của nàng nhìn xem rành mạch. So với ở trước mặt mọi người
đánh nàng một bạt tai còn khiến người ta khó chịu hơn, Lâm Ngọc Trân chịu không
nổi, đánh bạo thấp giọng nói: “Công công, người bảo nhi tức tới nghe dạy bảo,
nhi tức đã đến.”

Trong phòng một tiếng thanh thúy vang lên, dường như là cái gì đó rơi xuống
đất vỡ thành mảnh nhỏ. Lâm Ngọc Trân run lên, gắt gao ngậm miệng.

“Nhị gia!” Có người ở đại môn gọi một tiếng, Lâm Ngọc Trân cảm thấy cái
lạnh từ lòng bàn chân len vào tim, lặng lẽ liếc mắt một cái, nhìn thấy một góc
áo choàng màu xanh nhạt lấp ló lướt qua cửa, không thấy được người. Xem ra là
Lục Giam đến đây, phát hiện sự tình không đúng, nhanh chóng rời đi. Không có
mặt đối mặt, rốt cuộc vẫn để lại vài phần thể diện, nàng nhẹ nhàng thở ra một
hơi.

“Tiến vào.” Lục lão ông đã mở miệng.

Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Lục lão ông thẳng tắp ngồi ở phía sau bàn gỗ
tử đàn, ánh mắt sâm nghiêm nhìn nàng, vô cùng uy nghiêm. Mọi nhuệ khí của Lâm
Ngọc Trân đều tan đi, trước đó muốn nói gì đã quên hết, không biết nên mở miệng
thế nào, chỉ có thể chỉnh đốn trang phục hành lễ, cúi đầu, ủy khuất gọi một
tiếng: “Công công.”

Một tiếng cười lạnh. Lục lão ông chậm rãi nói: “Hóa ra con vẫn nhớ rõ ta là
công công của con.”

Lâm Ngọc Trân đứng dậy: “Con...”

“Ta cho con đứng lên sao?” Thanh âm không nhẹ không nặng, ẩn chứa vẻ trầm
trọng.

Lâm Ngọc Trân ủy khuất lại cúi hạ thân.

“Quỳ xuống.”

Lâm Ngọc Trân chân mềm nhũn, thành thành thật thật quỳ xuống, đồng thời
nước mắt khuất nhục cũng ào ào túa ra, chảy đầy mặt.

Lục lão ông trầm mặc nhìn nàng. Hài tử này, mười lăm tuổi đã bước vào cửa
nhà hắn, hắn còn nhớ rõ nàng khi đó mặc la y hồng nhạt, cầm một cành hoa sen,
cười dài đem vào trong phòng hắn và Lục lão phu nhân, thân thiết gọi công công,
bà bà, mang theo vẻ mặt kiều lạc ở trước mặt bọn họ không chút nào xa lạ mà làm
nũng. Sau đó được gả vào cửa, Tống thị cũng tốt, Đồ thị cũng tốt, nhưng ở trước
mặt bọn họ đều là một bộ dạng mộc mạc lăng lăng, đương nhiên không thể so sánh
với nàng.

Bọn họ không có nữ nhi, đối với nữ nhi thế giao này, từ lúc nàng được sinh
hạ đến khi được gả vào sẽ là người trong nhà thì luôn mang theo vài phần thiên
vị, tuy rằng biết nàng có rất nhiều khuyết điểm. Bởi vì soi mói qua đi vẫn tiếp
nhận, không bằng sớm tiếp nhận luôn, bằng không sẽ không có ngày lành, huống
chi thời điểm đó nàng cũng không có bộ dạng như hiện tại, trưởng tử của hắn
cũng biểu hiện thực vừa lòng đối với cuộc hôn nhân này. Nhưng oa nhi liên tiếp
chết non, nữ tử dù kiên cường chỉ sợ cũng sẽ sợ hãi mà dần dần thay đổi.

Hắn không biết Lâm Ngọc Trân những năm gần đây rốt cuộc có bao nhiêu khổ
sở, có bao nhiêu ủy khuất, nhưng hắn đã vì nàng làm nhiều việc. Hiện tại nàng
muốn lướt qua hắn, ngu ngốc, hủy hoại bảo bối của hắn, hắn không chịu nổi. Cho
nên Lục lão ông tâm địa cứng rắn, lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn!”

Lâm Ngọc Trân không dám tin, nhiều năm qua, Lục lão ông cũng tốt, Lục lão
phu nhân cũng tốt, mặc dù là tức giận nàng, mắng nàng, vẫn đều nói năng từ tốn,
chưa từng dùng từ ngữ như vậy. Từ đầu gối truyền đến đau đớn, rõ ràng nói cho
nàng biết, đây là sự thật.

Lục lão ông lạnh lùng thốt: “Nói vậy ngươi là nóng nảy, sợ ta đột nhiên sẽ
chết, chỉ còn lại một mình ngươi, đấu tranh với nhiều người như thế, để cho
người khác chiếm hết mọi lợi thế. Cho nên ngươi trăm phương nghìn kế muốn thân
chất nữ của ngươi gấp gáp trở về, giúp ngươi tính kế, có thể chiếm lợi nhiều
hơn một chút.”

Lâm Ngọc Trân ngẩng đầu lên, mang theo thanh âm giải thích: “Công công, nhi
tức không nghĩ như vậy...”

Lục lão ông cười: “Ta biết, đồ cưới của ngươi dày, nhưng tuyệt đại đa số
đều cho A Vân. Chất nữ của ngươi đồ cưới càng dày hơn, nhưng cuối cùng vẫn là
của nàng, ngươi cầm giữ không được nàng. Nhị lang có trí tuệ, trong trường hợp
đó ngươi lại sợ hắn đối với ngươi lòng mang oán hận. Ngươi muốn ngươi có thể
khiến cho bọn họ đều sợ ngươi, không cho những người khác trong nhà này lướt
qua ngươi, có phải vậy hay không?”

Lâm Ngọc Trân sắc mặt trắng bệch: “Con không có! Con chỉ là...”

Lục lão ông không cho nàng cơ hội biện giải, tiếp tục nói: “Ngươi bảo A
Dung đem Nghị Lang mang về nhà, trừ bỏ để nàng giúp ngươi trù tính ra, ngươi có
phải cũng muốn ôm lấy hài tử đi để nuôi dưỡng không? Nuôi lớn rồi, cũng chỉ có
thể thân cận với ngươi? Ta nói cho ngươi biết, với tính tình này của ngươi, sẽ
không thể thân cận nổi. Không có người nào có thể dễ dàng tha thứ ngươi được đâu.”

Lâm Ngọc Trân ánh mắt mạnh trợn to, môi xám trắng run run: “Con không có.
Là bọn họ tính kế con.”

Lục lão ông nhíu mày, yên lặng nhìn nàng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng:
“Thôi, nói với ngươi cũng không thông.” Nói xong đứng dậy tránh ra.

Lâm Ngọc Trân không biết làm sao có được dũng khí, lớn tiếng nói: “Công
công, người nói đúng, nhi tức sợ nhất chính là người chết đi.” Lục lão ông luôn
che chở nàng, đây là sự thật.

Lục lão ông cước bộ dừng một chút, tựa vào Đồng Nhi tiến đến đỡ hắn, thấp
giọng nói: “Ngươi cứ như vậy, sẽ không có người giúp ngươi. Ngươi nhớ cho kĩ,
Nhị lang là hi vọng của Lục gia, ta không cho ngươi động đến hắn. Chỉ một lần
này thôi, không được có lần sau. Nếu hắn vì ngươi mà xảy ra sai lầm gì, thì sẽ
không có ai bảo hộ được ngươi nữa đâu.”

Nghe được phía sau tiếng bước chân càng ngày càng xa, mọi thanh âm đều cách
xa nàng, bốn phía một mảnh trống rỗng, im lặng đáng sợ, Lâm Ngọc Trân gục trên
mặt đất, rơi lệ đầy mặt. Đã từng này tuổi, nàng cái gì cũng đều không có, cái
gì cũng không thể giữ lại.

Lục lão ông đi ra Tụ Hiền các liền gặp được Lục Giam, Lục Giam im lặng đứng
ở bên rừng trúc nhìn hắn, môi giật giật, như là muốn cùng hắn nói cái gì đó,
lại không thể nói ra, chỉ tiến lên đỡ cánh tay hắn, tổ tôn hai người dọc theo
đường mòn trong rừng trúc đi về phía trước.

Gió đêm thổi qua rừng trúc, cành trúc diệp thanh sàn sạt rung động, Lục lão
ông xoay người ho khù khụ, Lục Giam chạy nhanh đỡ lấy hắn, đem thân mình canh
chừng ngăn trở, một bên giúp hắn vuốt lưng, một bên lệnh cho gã sai vặt: “Đi
lấy áo choàng đến đây.” Lại hỏi Lục lão ông: “Tổ phụ, bằng không đừng đi nữa,
bảo mọi người chuyển đến đây?”

Lục lão ông kịch liệt ho khan một trận, mới chậm rãi thẳng thắn thân mình,
đi lên phía trước hoạt động bước chân, cười nói: “Không sao, bất quá là hít
phải một ngụm gió lạnh, bị sặc thôi.”

Lục Giam ánh mắt chua xót, trong cổ họng giống như bị nhúm bông bịt chặt,
im lặng đỡ người bước đi.

Lục lão ông đi vài bước, thấp giọng nói: “Nhị lang, mẫu thân con cũng là
người đáng thương.”

Lục Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Nàng tốt xấu cũng đã nuôi lớn
tôn nhi, cũng là thân cô cô của A Dung.”

Hắn không giống Lâm Ngọc Trân, thậm chí không hề thích Lâm Ngọc Trân, chính
là bởi vì đủ loại nguyên nhân sẽ không bạc đãi nàng. Quên đi, Lục lão ông hít
một tiếng: “Ta đối với con vẫn rất yên tâm.” Dừng một chút, thấp giọng nói:
“Nhị lang, một cây làm chẳng nên non, con đáp ứng ta, đừng cùng Nhị thúc phụ
bọn họ so đo. Tổ phụ, tổ phụ, cảm kích con a.”

Lục Giam hơi hơi nhíu mày, hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Tổ phụ yên tâm.”

Lục lão ông trong mắt chiếu ra vài phần sáng rọi, gắt gao nắm lấy tay hắn,
cười nói: “Ta yên tâm, có thể gặp con một lần này, thật tốt.”

Báo cáo nội dung xấu