Thế hôn - Chương 285 + 286
Chương 285: Huynh đệ
Tuy không có căn cứ chính xác mười phần, nhưng chuyện lớn như vậy, Lâm Cẩn
Dung tất nhiên sẽ nói với Lâm Ngọc Trân, cũng để nàng biết, ngày sau trong lòng
có phòng bị. Có điều lúc nói thì sẽ giữ kẽ một chút.
Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lập tức muốn tìm Lục lão ông phân xử, Lâm Cẩn
Dung cùng Lục Vân mỗi người một bên, thật vất vả mới có thể khuyên nhủ nàng,
Lục lão ông đã đoạt hai hài tử của Lã thị, Lã thị lại thành bộ dạng này, Lâm
Ngọc Trân lại đi nháo, đúng là không có tâm nhãn.
Lâm Ngọc Trân ngơ ngác ngồi một lát, đột nhiên nói: “Tâm địa ngoan độc như
vậy, ta đã nói...” Trong mắt không hề có dấu hiệu báo trước bỗng nhiên rơi
xuống một giọt lệ.
Lục Vân bị hù nhảy dựng, vội hỏi: “Nương, người bị sao vậy?”
Lâm Ngọc Trân khoát tay áo, đứng dậy đi vào trong: “Các con đều đi ra ngoài
đi... Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, cơm chiều không ăn.” Vào buồng
trong, quả nhiên không trở ra, Phương ma ma theo vào, cùng nàng thấp giọng nói
gì đó, thỉnh thoảng truyền ra hai tiếng nức nở.
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân hai mặt nhìn nhau, im lặng ngồi một lát, thấy sắc
trời không còn sớm, Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị ca muội chắc là sắp trở về, ta đi
trước nhìn xem. A Vân trông chừng mẫu thân, nếu có chuyện gì, thì sai người tới
tìm ta.”
Lục Vân lên tiếng đáp ứng.
Lâm Cẩn Dung cũng không tới Vinh Cảnh cư, mà quay trở về phòng, cởi bỏ áo
choàng, thư thư phục phục ngồi trên tháp, mở rộng hai tay hai chân, tiếp nhận
trà nóng Quế Viên đưa tới bình yên hưởng thụ. Bất quá mới uống được một ngụm,
chợt nghe ở hành lang có người đi tới dùng sức giậm chân, ngay sau đó Lục Giam tiến vào, thấy nàng
trong tay đang cầm trà nóng, cũng không nói nhiều, lấy tay tiếp nhận một hơi
uống hết, thở hổn hển hai cái mới thở dài nói: “Lạnh chết người.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Có mời được Thủy lão tiên sinh tới không?”
Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay băng lạnh như người chết chặt
chẽ ôm lấy nàng, lộ ra thần thái thập phần thích ý thoải mái, thấp giọng nói:
“Không có. Đi theo ngoại tổ phụ ra khỏi thành đạp tuyết rồi.”
Hóa ra Thủy lão tiên sinh ở tại Lâm gia, vô tâm sáp liễu (vô tâm sáp liễu, liễu thành âm: cố ý trồng
hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu xanh um), nhưng lại cùng Lâm lão
thái gia tâm đầu ý hợp chi giao. Hai lão nhân gia sáng sớm đã dậy, thấy tuyết
rơi nhiều, đơn giản mang theo Lâm Thận Chi cũng vài gia phó, đi trước ra ngoài
thành ngắm tuyết, tới ngày mai mới về nhà. Lục Thiệu tới Lâm gia, sai lão bộc
dẫn đường, đội gió tuyết ra khỏi thành, đi tìm Thủy lão tiên sinh.
Lục Giam thấy ánh mắt Lục Thiệu nhìn mình giống như nhìn kẻ thù, biết hắn
lúc trước giữa hai bên không có cừu oán gì cũng đã ngầm coi phu thê hai người
là kẻ địch, nay Lã thị xảy ra chuyện này, tức hận càng thêm sâu sắc, vì vậy
cũng không đi theo hắn khiến hắn chướng mắt, tự dẫn Trường Thọ trở về nhà.
Lâm Cẩn Dung ghét bỏ đem tay Lục Giam quăng ra sau, cười lạnh: “Coi chúng
ta là kẻ thù, không muốn dùng người của Lâm gia là lẽ phải.”
Nàng trong miệng cười lạnh châm chọc, kỳ thật lại mềm lòng, hắn thật sự
biết rõ. Lục Giam nhìn hai mắt Lâm Cẩn Dung, đột nhiên đưa tay vào trong áo
nàng: “Nàng tức giận như vậy làm cái gì? Không đáng giá.”
Lâm Cẩn Dung bị lạnh lẽo nhất thời giật mình, đang muốn đẩy hắn ra, đã thấy
gương mặt của Lục Giam cách nàng chỉ tầm nửa tấc, đôi mắt sâu kín nhìn nàng, hô
hấp thổi vào cổ nàng, không đợi nàng lên tiếng, hắn đã đặt nàng xuống tháp.
Hô hấp dây dưa, môi của hắn áp lên môi nàng, ôn nhu nghiền áp, triền miên
hồi lâu, hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non: “A Dung... A Dung...” A Dung,
lòng ta chỉ có nàng. Những lời này ở trong lòng Lục Giam đảo qua vòng lại, lại
hóa thành một tiếng: “A Dung, Nguyên tiêu ta dẫn nàng đi xem hội hoa đăng.”
“Ân.” Lâm Cẩn Dung nửa khép mắt, vẫn không nhúc nhích. Lục Giam lại cùng nàng vành tai và tóc mai
chạm vào nhau hồi lâu, mới hổn hển buông nàng ra, cùng nàng ngửa mặt sóng vai
nằm trên tháp, nhìn lọng che trên đỉnh đầu nhẹ nhàng cười: “A Dung, ngày khác
ta thỉnh Ngô Tương ăn cơm, nàng đi cùng với ta đi.”
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn, Lục Giam
trong mắt tràn đầy ý cười: “Nàng nói đúng, hắn luôn đối đãi với ta vô cùng
tốt.” Ghen tị thì ghen tị, nhưng vẫn có nhiều thời điểm phải đối mặt với nhau.
Hắn cũng có ưu thế của hắn. Vô luận như thế nào, Lâm Cẩn Dung luôn là thê tử
của hắn.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Lệ Chi bên ngoài mành dò xét ngó đầu vào, rồi nhanh chóng rụt trở về, nhẹ
nhàng ho khan một tiếng. Nghe thấy bên trong có thanh âm sột soạt, mới cách
mành nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân, Ngũ gia đến đây.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam nhìn nhau liếc mắt một cái, lên tiếng nói: “Mau
mời vào.”
Lục Luân xoay người đi vào, mũi đông lạnh đỏ rực, thoải mái mà than thở một
tiếng: “Vẫn là trong nhà tốt hơn.” Chỉ qua nửa năm, hắn lại cao hơn rất nhiều,
Lục Giam cũng tính là cao ráo trong số nam tử, hắn lại ước chừng so với Lục
Giam cao hơn gần nửa cái đầu, tay chân dài, đúng là thân thể cường tráng.
Lâm Cẩn Dung đem trà nóng qua cho hắn, nhịn không được châm biếm hắn: “Hóa
ra cũng có thể nhìn thấy mũi đỏ hồng của Ngũ đệ a, ta lại nghĩ rằng không thể
nhìn ra cơ. Chẳng lẽ nửa năm nay luôn đọc sách trong thư viện, mặt mũi trở nên
trắng trẻo hơn sao?”
Lục Giam mím môi cười, Lục Luân đang uống trà nóng, thiếu chút nữa nhổ ra,
khó khăn lắm mới nuốt xuống, liếc mắt xem thường: “Đương gia thiếu phu nhân,
không châm biếm người thì không được sao?”
Nói đến mấy chữ đương gia thiếu phu nhân này, không khí trong phòng đột
nhiên bị kiềm hãm, biểu tình của ba người đều có chút không được tự nhiên. Nếu
với những người khác, Lâm Cẩn Dung căn bản sẽ không giữ thần sắc hòa nhã, nhưng
đây lại là Lục Luân. Lục Luân càng thanh tỉnh, càng đối tốt với nàng, nàng sao
có thể khiến hắn cảm thấy gian nan.
Lục Luân rũ mắt nhìn chén trà trong tay, thấp giọng nói: “Ngày mai ta muốn
về nhà cũ thăm nương ta.”
Lâm Cẩn Dung nhấc ấm trà rót đầy chén cho hắn, thấp giọng nói: “Đây là hiếu
đạo.”
Lục Luân lại nói: “Ta muốn thỉnh cầu tổ phụ cho phép nàng trở về mừng năm
mới.”
Lục Giam tiếp nhận ấm trà trong tay Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung liếc trắng
mắt, Lục Giam lại rụt tay về, nói: “Đây là hiếu đạo.”
“Xì...” Lục Luân cười ra tiếng, giương mắt nhìn phu thê hai người nói:
“Không cần như vậy? Các ngươi còn coi ta là huynh đệ tốt không?”
Bị hắn cười như vậy, không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lục Giam cũng
mỉm cười: “Chuyện này tổ phụ đồng ý là được. Đệ còn phải đi nói với lão nhân
gia.”
Lục Luân nghe thấy hắn nói như thế, xem như đạt thành ăn ý nào đó, trong
lòng cũng vui mừng, kỉ kỉ oa oa nói với bọn họ về Lâm gia Đại lão gia Lâm Như
Dịch ở Thái Minh phủ: “Chưa thấy qua người cũ kĩ hung hãn như vậy, ta đã gặp
hắn không dưới mười lần, cùng hắn ăn qua ít nhất ba mươi bữa cơm, cho tới bây
giờ cũng chưa từng thấy hắn cười. Mỗi lần thấy ta, chính là đánh vào đầu ta,
mắng ta bất hảo, ăn thịt cũng chỉ bổ vào tứ chi, nếu không thì chính là kéo áo
của Lục đệ, hỏi hắn có lạnh hay không, thế nào cũng phải mặc thêm đồ vào, lại
mắng Tam ca ta, ánh mắt nơi nơi loạn chuyển là vì sao?”
Hắn nói năng sinh động, lập tức khái quát tất cả tình huống của ba huynh
đệ, Lục Giam không khỏi giương môi cười khẽ, nói: “Đại biểu bá phụ là người
tốt.”
Lục Luân hét lên: “Hắn đối với huynh tất nhiên là vẻ mặt ôn hòa, sẽ là
người tốt, đối với chúng ta lại thấy chướng mắt, tất nhiên không thể tốt nổi.”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói buồn cười, nhân tiện hỏi: “Như vậy xin hỏi Ngũ
đệ, đệ đi nửa năm nay, đã học được những gì rồi?”
Lục Luân vẻ mặt đau khổ nói: “Tiên sinh hung dữ muốn chết. Cứ động một chút
là cầm thước đánh ta.” Lại đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Bất quá ta nhân
duyên trùng hợp, học được một bộ đao pháp, thật sự là uy vũ sinh phong a, lại
có được bảo đao, một đao đi xuống có thể chém đứt gốc cây làm tám mảnh...” Hắn
vừa nói, vừa đứng dậy khoa tay múa chân, hận không thể lập tức cầm đao múa
trong phòng một vòng cho Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam xem, đám người Lệ Chi ở một
bên bố trí cơm chiều nhìn thấy chỉ cười nhẹ.
“Thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân có chút không tốt.” Đậu Nhi từ bên
ngoài nhẹ nhàng hô một tiếng, mọi người đều thu liễm tươi cười, nữ nhân đẻ non,
cùng thúc bá các huynh đệ không có gì quan hệ, nhưng bản thân nên đến hỏi một
tiếng, Lâm Cẩn Dung ra lệnh bọn nha hoàn lấy áo choàng, chuẩn bị tới Vinh Cảnh
cư: “Mẫn Hành cùng Ngũ đệ ăn cơm chiều trước đi, ta đi nhìn xem.” Lại hỏi Đậu
Nhi: “Thủy lão tiên sinh còn chưa mời đến sao?”
Đậu Nhi nhìn Lục Luân liếc mắt một cái, thấp giọng nói: “Chưa từng, nhìn
thời tiết, chỉ sợ Đại gia tối nay cũng chưa trở về được.”
Lục Giam đứng dậy nói: “Ngũ đệ ngồi trong chốc lát, bên ngoài tuyết lớn
trời tối, ta đưa Nhị tẩu đệ qua đó, rồi trở về với đệ sau.”
Lục Luân vội nói: “Thôi, ta đang muốn đến thăm, cơm chiều ta cũng không ăn,
nhân tiện ta đưa Nhị tẩu qua đó, Nhị ca hôm nay ở bên ngoài bôn ba hồi lâu, buổi
tối còn phải đọc sách, thật là vất vả, huynh cứ ở trong phòng đi.”
Lâm Cẩn Dung thấy Lục Luân tha thiết nhìn nàng, trong lòng biết hắn có điều
muốn nói với mình, liền hướng Lục Giam nháy mắt, nói: “Vậy làm phiền Ngũ đệ.”
Vạn lại câu tĩnh, chỉ có thanh âm hài dẫm lên tuyết, Lục Luân mở to hai mắt
nhìn một mảnh tuyết trắng ở phía trước, thấp giọng gọi: “Tứ muội muội...”
Lâm Cẩn Dung thật lâu chưa từng nghe hắn xưng hô với mình như thế, trong
lòng nhảy dựng, hỏi: “Cái gì?” Một bên ý bảo Lệ Chi cùng Đậu Nhi lui lại mấy
bước.
Lục Luân cúi mắt thấp giọng nói: “Muội không nói với ta, nửa năm qua trong
nhà đã xảy ra những chuyện gì sao?” Tuyết quang chiếu lên gương mặt hắn, có vẻ
hắc ám vài phần, cũng lộ ra sự cứng rắn của một nam tử hán, hắn đã không còn là
hài tử bất hảo tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết năm đó nữa rồi.
Không thể gạt nổi hắn, hắn sớm biết, thời điểm làm việc cũng sẽ có chừng
mực hơn. Lâm Cẩn Dung sắp xếp lại từ ngữ, nhẹ giọng nói: “Đại khái là nước lửa
không thể dung hòa.”
Lục Luân lúc trước còn nghĩ chưa đến mức này, thật không ngờ nàng vừa mở
miệng lại nói như thế, không khỏi dừng lại cước bộ, không thể tin được nhìn Lâm
Cẩn Dung, chua chát hỏi: “Sao lại rơi vào tình cảnh này? Ta nghĩ đến, Nhị ca đi
thỉnh đại phu, muội vẫn chiếu cố Đại tẩu, còn có đường cứu vãn...”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Mỗi người đều đang đeo mặt nạ, dù ta không
muốn nhìn thấy bọn họ cũng phải làm tròn trách nhiệm. Đường cứu vãn sao, không
phải chúng ta không cho, mà bọn họ thật sự không cần.” Nàng quay đầu nhìn Lục
Luân cười: “Huynh có thể hỏi tổ phụ, ta cũng không muốn nói thêm nữa. Nhưng
huynh phải biết rằng, bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta
coi huynh là huynh đệ tốt.”
Chương 286: Tảo tuyết*
*Tảo tuyết: quét tuyết
Hài tử của Lã thị rốt cuộc không thể giữ được, thời điểm Lục Thiệu đưa Thủy
lão tiên sinh đến, đã là sáng sớm ngày hôm sau, mà lúc này đã là quá muộn.
Nhưng bởi vì Lã thị mất hài tử, sau khi Lục lão ông ôm Nguyên Lang cùng Hạo
Lang đi, cũng không nhắc lại gì, chỉ hạ lệnh bảo Lã thị ở trong phòng an tâm
dưỡng bệnh, không cho phép ra ngoài.
Lục Luân và Lục Kinh buổi sáng ngày hôm sau tới vấn an Tống thị, Lục lão
ông rốt cuộc vẫn không chấp nhận, bọn họ muốn làm tròn hiếu đạo thì có thể,
nhưng người thì không thể trở về. Trong lúc nhất thời, không khí trong Lục gia
vào lúc này, có thể nói là một năm gian nan nhất, thống khổ nhất của Nhị phòng.
Lã thị nằm ở trên giường không ngừng rơi nước mắt, Lục Thiệu trong lòng
phiền muộn, nói chuyện cũng không còn nhẫn nại: “Khóc cái gì mà khóc? Là muốn
khóc đến sưng mắt sao? Ai bảo nàng đi ép buộc? Ta quỳ xong có thể ra ngoài mà.”
Hiện tại thì sao, cả ba hài tử đều vuột khỏi tầm tay.
Dù nàng trốn ở trong phòng không ra, Lục lão ông cùng Lâm Cẩn Dung cũng sẽ
không buông tha nàng, Tống thị, Lục Kiến Trung và hắn không ở đây, còn lại hai
tiểu thúc không hiểu chuyện thì có gì hữu dụng, dù sao chỉ có mình nàng, còn
không bằng chủ động xông ra, có lẽ còn có một đường sống. Nhưng rốt cuộc kết
cục là như thế này, hài tử cũng mất hết, Lã thị không dám biện giải, liền cầm
khăn lau lệ, nhưng càng lau càng nhiều, căn bản không nhịn được: “Hài tử đáng
thương của ta…” Đầu tiên là nhớ tới hài tử chưa kịp ra đời, sau đó lại nghĩ tới
Nguyên Lang cùng Hạo Lang, nhịn không được khóc òa.
Lục Thiệu phiền muốn chết, trong lòng lại chịu khổ sở, thấy nàng khóc mà
lòng chua xót, vẫn nhịn tiến lên vỗ về lưng nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Hai
hài tử đều đi theo tằng tổ mẫu của bọn nó, không có ai bắt nạt đâu. Ngược lại
là chúng ta, phải nhanh chóng đoạt lại lòng tin, nàng phải sớm bảo dưỡng tốt
thân thể, ta thì quy củ làm việc lão thái gia an bài, nhẫn đi, rồi ngày đó sẽ
tới.”
Trấn an Lã thị xong, Lục Thiệu đi ra ngồi ở gian ngoài nhìn chằm chằm vào
chậu than, suy ngẫm lại toàn bộ sự việc, nhớ tới hôm qua ánh mắt Lục Giam khinh
miệt căm hận, trong lòng lửa giận thổi bùng lên từng đợt, thiết bẫy để hắn chui
vào, hại hắn đánh mất thanh danh đánh mất tiền tài, cộng thêm mối hận mất con,
quả thật là bất cộng đái thiên (không
đội trời chung). Hiện nay quan trọng nhất phải biết rõ ràng Lâm Cẩn Dung
rốt cuộc uống thuốc gì, bị bệnh gì, đến tột cùng có thể sinh ra hài tử hay
không, mới có thể mưu tính bước tiếp theo. Hắn đứng dậy thật cẩn thận ôm một
bao giấy, phân phó Tố Cẩm: “Trông chừng thiếu phu nhân, ta có việc đi ra ngoài
một chuyến.”
Năm nay tuyết rơi nhiều, rừng mai ngoài Thính Tuyết các đang trong thời
điểm nở rộ, đi dạo trong đó cả đầu ngón tay đều nhiễm hương thơm của hoa mai.
Lục Giam cố ý muốn xóa bỏ khoảng cách giữa Lâm Cẩn Dung và Lục Vân, thừa dịp
sau giữa trưa rảnh rỗi, mời hai người tới rừng mai đạp tuyết thưởng hoa, lại
thu thập một ít tuyết dùng để pha trà.
Lâm Cẩn Dung trong tay cầm một cái bát nho nhỏ, kiên nhẫn cẩn thận với cành
hoa sạch sẽ nhất, đem tuyết đọng trên đóa hoa vẩy vào bát. Lục Giam đứng cách
nàng không xa, cũng không động thủ, chỉ chắp tay sau lưng ngắm nhìn.
Lục Vân bất mãn cười nói: “Ca ca, sao huynh không động thủ? Muốn chiếm tiện
nghi ăn sẵn a?”
Lục Giam cười nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, nói: “Ta không chiếm tiện
nghi của muội, ta chiếm tiện nghị của tẩu tử muội, yên tâm đi.”
Lục Vân liền thở dài: “Quên đi, chịu không nổi hai người rồi.” Nói xong tự
mang theo Giản Nhi và Trầm Hương mới tới hướng về phía cánh rừng bên kia.
Lục Giam tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đứng, không lên tiếng cùng
nàng tảo tuyết, một người tảo tuyết, một người cầm bát, tuy rằng không nói gì,
nhưng phối hợp thập phần ăn ý.
Lệ Chi cùng Đậu Nhi thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, nói với Lâm Cẩn Dung:
“Thiếu phu nhân, nhóm nô tỳ qua bên kia.”
Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục Giam cũng đã nói: “Đi đi.”
Trong nháy mắt, quanh đây chỉ còn lại có hai người Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung, Lục Giam nghiêng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy gương mặt của nàng nổi bật
dưới tuyết quang, phản xạ sáng bóng, tươi tắn mịn màng, hắn nhịn không được
nâng tay lên, chạm nhẹ lên gương mặt nàng một cái. Lâm Cẩn Dung quay đầu trừng
hắn: “Làm cái gì vậy? Để người ta nhìn thấy thì sao.”
Lục Giam ngón tay chỉ một gốc mai cách đó không xa, cười nói: “A Dung, nàng
còn nhớ rõ năm ấy không?”
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, đem tuyết trên cành hoa mai rơi vào trong bát
của Lục Giam nói: “Năm đó làm sao?”
Lục Giam cũng không nói, bảo nàng nhìn khung cảnh xung quanh: “Nàng nhìn
chung quanh đi, có thể có nhớ tới cái gì không?”
Khung cảnh xung quanh này diễn ra khá nhiều sự việc mà nàng có thể nhớ. Lâm
Cẩn Dung lược lược nhìn lướt qua, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Giam chưa từ bỏ ý định: “Chính là năm ấy, ta mới từ Giang Nam trở về.
Trong nhà tổ chức ấm lô hội, nàng đứng đây, mạc danh kỳ diệu hung hăng mắng ta
một chút.” Hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng: “Nói đến cũng
kỳ quái, mỗi một câu nàng mắng ta, ta đều nhớ rất rõ ràng.”
Lâm Cẩn Dung không ngừng tay: “Ta thật ra đã quên. Chàng tự dưng bị ta mắng
như vậy, chắc hẳn hận ta đúng không?”
Lục Giam nghỉ một lúc mới nói: “Không có, tuy rằng không thích nàng như
vậy, nhưng ta khi đó cảm thấy nàng thực đáng thương. Ta cũng từng giống như
nàng, bị ủy khuất lại không có chỗ phát tiết, một mình trốn tránh khổ sở. Chẳng
qua định lực của ta so với nàng mạnh mẽ hơn, khổ sở trong chốc lát cũng liền
phai nhạt. Nhưng nàng cũng rất táo bạo, ai đụng đến thì cắn người đó ngay.”
Lâm Cẩn Dung nghẹn lời, trước mắt lập tức hiện ra ánh mắt thương hại lúc ấy
của Lục Giam, khi đó người nàng hận nhất là hắn, thậm chí có hắn đứng ở trước mặt,
nàng cũng nhịn không được muốn bẻ cong mặt của hắn. Khi đó nàng căn bản thật sự
không ngờ, một ngày kia, nàng còn có thể giống như kiếp trước, cùng hắn đứng
trong rừng mai, dùng thần thái ngữ khí như vậy mà nói chuyện. Nàng nhất thời có
chút trố mắt, thế sự vô thường, hay là mọi việc đều có định luận?
Lục Giam thấy nàng không nói, chỉ nhìn hoa mai trước mặt sợ run, liền tiến
lên nhẹ nhàng ôm đầu vai nàng, thấp giọng nói: “Nàng khi đó chỉ sợ căn bản
không nghĩ tới, tương lai có một ngày kia ta sẽ trở thành phu quân của nàng
đúng không?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt: “Đúng là không nghĩ tới.”
Lục Giam hiếm khi ba hoa: “Có hối hận vì đã đắc tội với ta không?”
“Không hối hận. Hiểu được chàng sẽ không làm gì ta.” Lâm Cẩn Dung ngược lại
cười nói: “Vậy còn chàng, lúc ấy chàng nghĩ thế nào? Chàng ba lần bốn lượt chịu
thiệt dưới tay ta, có nghĩ tới, tương lai ta trở thành thê tử của chàng, chàng
rơi vào tay người như ta sẽ thế nào không? Thời điểm đính hôn, chàng có sợ
không?”
Lục Giam cúi mắt nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm xúc. Lâm Cẩn Dung
nhìn thẳng mắt hắn, cười hỏi: “Có sợ không?”
Lục Giam trầm mặc một lát, rồi trả lời: “Sợ.”
Nếu sợ, vì sao còn muốn? Lâm Cẩn Dung cười, còn chưa mở miệng nói tiếp, Lục
Giam nắm thật chặt cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Nhưng chúng ta chung quy vẫn
đi tới. A Dung…”
“Cái gì?” Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn tuyết ở dưới chân, đi tới sao?
“A Dung, lòng ta chỉ có nàng.” Lục Giam thanh âm thập phần trầm thấp, lại
hoàn toàn rõ ràng, giống như nhịp trống đánh từng nhịp ở trong lòng Lâm Cẩn
Dung, nàng đột nhiên cảm thấy tuyết trắng rất chói mắt, nàng nhấc chân lên, tại
mảnh tuyết trong suốt như kính kia dẫm xuống vài dấu chân mới cảm thấy có chút
thuận mắt.
“Nàng bảo ta không được giấu giếm, ta liền nói cho nàng nghe.” Lục Giam vẫn
chờ nàng trả lời, Lâm Cẩn Dung nâng mắt lên nhìn hắn, nửa thật nửa giả cười
nói: “Đối với chàng ta vẫn thấy không khỏi hờn giận.”
Lục Giam đôi mắt thâm sâu, khóe môi đang khẽ nhếch cũng rũ xuống. Nhưng
nhìn thấy bộ dạng của nàng liền tươi cười, lấy tuyết từ một cành cây bên cạnh
nàng, cầm tay nàng dưới ống tay áo: “Nàng lại nói năng lung tung rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười ha ha: “Chàng không thích nghe, ta càng muốn nói như vậy,
chàng có thể thế nào?” Rồi đoạt bát Lục Giam đang cầm, giơ tay lên, đem toàn bộ
tuyết trong bát đổ ụp xuống đầu hắn, còn sợ thiếu tuyết, quăng bát đi, vén vạt
áo của hắn lên, dùng sức ném tuyết vào trong.
Thấy nàng cười to, ngoạn nháo như thế, một phần không xác định trong mắt
Lục Giam nháy mắt hóa thành vui sướng, một bên phủi tuyết, một bên lại ra vẻ tức
giận mắng nàng: “Chưa thấy qua người như thế này, tân tân khổ khổ tảo tuyết nửa
ngày, lại bị nàng phá hỏng rồi.”
Lâm Cẩn Dung liếc hắn: “Dù sao cũng là ta tảo, chàng bất quá chỉ động vài
ngón tay mà thôi, như vậy ta thích phá hỏng hay không đều là chuyện của ta.”
Lục Giam lại vươn tay ôm nàng, đụng trán vào trán nàng, vô cùng thân thiết
nói: “A Dung, ta muốn nàng.”
Hắn nói muốn là cái gì, Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu được, liền dùng sức
đẩy hắn: “Không đứng đắn, A Vân thấy bây giờ.”
Lục Giam nhìn quanh trái phải, cười nói: “Ai mà còn dám nhìn về phía bên
này, vậy thật là kẻ khờ rồi.” Hắn chặt chẽ ôm đầu vai nàng, gắt gao nhìn chằm
chằm vào đôi mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “A Dung, nàng nghe thấy lời ta nói
không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nghe thấy.”
“Như vậy có nên nghiêm túc trả lời ta hay không?” Lục Giam cố chấp nhìn
nàng, ý tứ không cần nói cũng biết. Hắn muốn nàng đáp lại, rõ ràng đáp lại.
Thời điểm ban đầu chính là ẩn hàm hi vọng, hiện tại lại cần có sự đáp lại cùng
xác định.
Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam, câu nói kia vòng vo qua lại, chung quy vẫn
không thể nói ra. Ngay cả nói cho có lệ, một khắc này, nàng cũng nói không nên
lời, lại càng không muốn thốt ra.
Nàng cười cười, đơn giản vươn tay ôm cổ Lục Giam, ở cằm của hắn nhẹ nhàng
hôn một cái. Giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như gió nhẹ lướt qua đóa
hoa, bất quá chỉ thoáng chốc rồi rời đi, Lục Giam lại cảm thấy, khoảnh khắc đó
thật sự ấm áp, tâm tình của hắn trở nên vui sướng mà trầm ổn.
“A Dung…” Hắn còn muốn cùng Cẩn Dung nói thêm mấy câu, Lâm Cẩn Dung cũng đã
xoay người nhặt bát lên, xoay người hướng tới chỗ Lục Vân: “Chàng thỉnh A Vân
tới đây chơi, lại bỏ mặc muội ấy sang một bên, cũng khó trách muội ấy sẽ sinh
oán giận a.”
Nàng cho tới bây giờ đối với những chuyện như thế này đều là thực thẹn
thùng. Lục Giam nở nụ cười, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung, cùng nàng sóng
vai mà đi, dựa vào ống tay áo dài rộng, nhẹ nhàng cầm tay nàng. Lâm Cẩn Dung cố
gắng duy trì tươi cười, giương mắt nhìn cành hoa mai phía trước, nhẹ giọng nói:
“Mẫn Hành, chàng nên tốn chút thời gian đọc sách mới phải.”

