Tân Nương Nóng Tính - Chương 39 - 40

Chương 39

“Chết tiệt ngươi! Ai cho phép ngươi tự tiện quyết định?!” Mạc
Kính Phong không biết nên tức giận hay lo lắng, tia máu trong mắt ngay cả bóng
tối cũng không thể che lấp! Ngọ Lăng Phong thầm nuốt nuốt nước miếng! Xong! Bị
bắt quả tang! Nghĩ vậy, nàng nhắm mắt lại tìm kế sách, không ngờ lại để Mạc
Kính Phong hiểu lầm.

“Ngọ Nhi... ngươi làm sao vậy?! Không được làm
ta sợ! Không được.” Khi thấy nàng nhắm mắt lại, trong nháy mắt, khuôn mặt Mạc
Kính Phong trở nên trắng bệch.

Rống...! Có cần quan trọng hóa
vậy không? Ngọ Lăng Phong quyết định đổ dầu vào lửa, thành công làm Mạc Kính
Phong lo lắng không ngừng.

“Ngọ Nhi...”

“Mạc... Mạc Kính Phong... ta sắp
không được...”

“Ngọ! Đừng nói chuyện!” Diệp Tĩnh
Tịch nhướng mày đến kiểm tra vết thương giùm nàng! Ngọ Lăng Phong vươn ngón tay
ra len lén ngắt nàng một cái. Diệp Tĩnh Tịch sửng sốt bắt đầu hiểu được ý tứ
của nàng, tuy thân thể Ngọ mềm mại nhưng vết thương cũng không đến mức trí
mạng!

“Không! Không được, có nghe
không?! Ta không cho!” Mạc Kính Phong bối rối ôm chặt nàng! Hoàn toàn rối loạn!

“Ừ...” Nếu nàng chết, hắn nhất
định là hung thủ! Bị hắn ôm chặt đến nỗi nàng suýt ngạt thở rồi! “Khụ khụ...”
Ngọ Lăng Phong xoay người, cử động trong đau đớn! Nhất thời trong lòng kêu khổ
thấu trời! Nhưng vì sau này, nàng đành phải kiên trì!

“Khụ khụ... trừ phi ngươi đáp ứng
ta một điều kiện!”

“Ngươi nói... cái gì ta cũng đáp
ứng ngươi!” Mạc Kính Phong trầm thống hôn mặt nàng! Chỉ cần nàng không mất đi,
hắn nguyên ý đưa ra cả tính mạng! Dù sao nếu không có nàng, tính mạng hắn cũng
không còn ý nghĩa nữa.

“Sau này ngươi không được rống
với ta nữa!”

“Không! Ta nhất định không rống
với ngươi nữa! Ta yêu ngươi a!”

A nga! Ngọ Lăng Phong có chút
chột dạ! Lợi dụng lừa gạt hắn có phải hơi quá đáng không?! Nhưng... dù sao nàng
cũng không có chuyện gì, tự lo cho mình trước thì hơn! Hắc hắc!

“Ngươi không đươc tùy tiện cấm
cửa ta!” Điểm này rất trọng yếu! Nàng đến Đường triều lâu như vậy, còn chưa du
sơn ngoạn thủy a!

“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi a…”

“Đáp ứng ta!”

“Tốt! Ta đáp ứng! Chỉ cần sau
này…” Biết điều một chút, đừng để hắn lo lắng! Nhưng Mạc Kính Phong còn chưa
nói hết, nàng lại nói thêm điều kiện…

“Sau này ta muốn đi chơi ngươi
không được nổi giận!” Đặc biệt là du sơn ngoạn thủy! Hắc hắc!

“Tốt! Ta mặc kệ!”

“Còn nữa…” Ngọ Lăng Phong nghiêng
đầu suy nghĩ xem còn bỏ sót cái gì không.

“Còn cái gì? Cái gì ta cũng đáp
ứng!” Mạc Kính Phong thâm tình nhìn nàng, nhưng không phát hiện khẩu khí nàng
càng lúc càng cao hứng (không giống người sắp chết).

“Ách... hình như hết rồi... đợi
sau này ta nghĩ ra rồi hãy nói! Bây giờ, ngươi mau đi báo thù thay ta a!” Ngọ
Lăng Phong ngồi dậy, hít thở không khí mát mẻ.

“Ách... Ngọ Nhi...” Mạc Kính
Phong lăng lăng nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng! “Ngươi... không có
chuyện gì?!”

“Ai nói? Ta cũng bị hắn đánh a!”
Ngực nàng bây giờ vẫn còn đau.

“Chết tiệt... ta còn nghĩ ngươi
sắp chết!” Phát giác mình bị chơi xỏ, Mạc Kính Phong nhất thời không biết nên
tức giận đánh nàng thật đau hay hung hăng hôn nàng một phen! Hắn sắp bị nàng hù
chết, còn nàng lại ngồi đó nói giỡn! Càng nghĩ càng giận! Đánh nàng hắn không
nỡ, cho nên hắn quyết định dùng vế sau!

“Ta... ngô... hô... hôn xong
nhanh đi giúp đi... Tên kia rất khó đối phó a!” Ngọ Lăng Phong khẽ đẩy hắn một
phen!

“Trở về ta mới tính sổ với
ngươi.” Nói xong Mạc Kính Phong xoay đầu ra nhập vào cuộc chiến ba người! Hiên
Viên Dạ, Lâm Gia Hưng và Ngô Vạn Lợi!

“Ngọ... ngươi thật không sao
chứ!” Diệp Tĩnh Tịch đi đến.

“Hoàn hảo... không chết được!”
Nhưng phải nghỉ ngơi một chút!

“Sách sách... làm nam nhân của
ngươi thật không dễ dàng!” Đáng thương! Nhất định bị nàng ăn đến sít sao!

“Hắc hắc! Nhân bất do kỷ a!”

Nàng đúng là cái gì cũng dám nói! Diệp Tĩnh Tịch cười cười
không nói thêm gì nữa, tầm mắt chuyển về phía ba người đang đánh nhau! Ba đối một,
dù cường đại đến mấy cũng không địch nổi! Huống chi ba người này võ công cũng
không thua hắn! Ngô Vạn Lợi rõ ràng đang ở hạ phong!

Huống chi khi vừa bắt đầu, Ngô Vạn Lợi đã tấn công Ngọ Lăng
Phong, Hiên Viên Dạ không ngồi xem nữa, khi quan sát nàng mới hiểu ra chiêu
thức của hắn, không phải đi đến hướng chính diện mà phản kích từ hai bên, để
phía chính diện trống không làm người ta không phòng thủ được, đây chính là chỗ
cao minh của hắn! Vừa tiết kiệm thể lực lại có thể dễ dàng hóa giải công kích
của đối phương! Vì nhìn thấu được chiêu thức của hắn, Hiên Viên Dạ cũng không
đánh chính diện, ngược lại đánh từ bốn phía, mặc dù có tiêu hao thể lực nhưng
kết quả cũng không tồi! Ít nhất làm cho Ngô Vạn Lợi phải toàn lực ứng đối! Dù
sao Hiên Viên Dạ cũng là thiên tài võ học, lại có thêm hai cao thủ như Mạc Kính
Phong và Lâm Gia Hưng, Ngô Vạn Lợi không muốn thua cũng khó.

Mắt thấy sắp bị thua, Ngô Vạn Lợi quýnh lên, đột nhiên nhớ
tới vật trong ngực! Cho nên hắn tránh ra sự công kích của ba người, nhanh chóng
ném quyển sổ ra, nhanh chóng tấn công về phía Ngọ Lăng Phong! Mạc Kính Phong
cùng Lâm Gia Hưng cả kinh vừa định xông qua nhưng lại có người nhanh hơn một
bước! Hiên Viên Dạ kịp thời chụp lại tay hắn! Ngô Vạn Lợi tức giận trở tay muốn
mở nàng ra, không nghĩ tới lại vô tình xé ra khăn che mặt của nàng! Trong nháy
mắt, một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước mặt hắn.

Ngô Vạn Lợi ngơ ngác nhìn nàng, căn bản đã quên tình cảnh của
mình! Hiên Viên Dạ không chút do dự, nhấc chân dùng mười phần công lực đá vào
bụng hắn! Chiến tranh kết thúc! Ngô Vạn Lợi bay ra, miệng phun máu tươi, căn
bản dậy không nổi! Ánh mắt mở to không thể tin mình lại bai dưới tay một nữ
nhân, hơn nữa lại là một nữ nhân đẹp như thiên tiên.

“Ha ha... Bại dưới tay nữ nhân có phải thê thảm lắm không?
Ách... Mạc Kính Phong… Ngô…” Cũng phải cho nàng ám hiệu để nàng biết mà chuẩn
bị chứ!

“Bây giờ chúng ta trở về để còn tính sổ một chút!” Mạc Kính
Phong nghiến răng nghiến lợi!

Sách sách! Ngọ Lăng Phong cảm giác da đầu có chút tê dại!
Hoàn hảo trước đó nàng đã có “chuẩn bị”

“Ngươi đã nói sau này không rống ta!”

“Đó là sau này, còn bây giờ vẫn chỉ là bây giờ mà thôi.”

“Két...?!” Có chuyện vô lí như vậy sao?

“Chẳng lẽ ngươi thật muốn ta chết mới cam tâm a!” Ngọ Lăng
Phong lại làm ra bộ dạng mềm nhũn.

“Câm miệng! Chiêu này mất hiệu lực!” Mạc Kính Phong giận đến
ôm chặt nàng vào lòng, “chết” đã trở thành từ cấm kị của hắn.

“Rống... ngươi...” Buông một chút a! Sắp ngạt thở chết rồi!
Nhưng Ngọ Lăng Phong còn chưa nói xong…

“Câm miệng! Không cho nói chuyện!” Mạc Kính Phong dao động
một chút, vì tức giận nên cánh tay lại buộc chặt hơn! Sau đó, hắn nhìn thấy Ngọ
Lăng Phong biết điều không nói nữa mới buông nàng ra.

“Chết tiệt! Đã nói dùng chiêu này... ta nói rồi... Ngọ Nhi?!”
Cảm thấy có điều kì lạ, Mạc Kính Phong gọi một tiếng!

Không có phản ứng!

“Không cho giả bộ! Đứng lên!” Mạc Kính Phong lắc lắc nàng.

Vẫn không có phản ứng! Hắn bắt đầu thấy sợ!

“Ngọ Nhi! Đứng lên! Ta không trách ngươi là được!” Mạc Kính
Phong la lớn! Nhưng người trong ngực vẫn nhắm hai mắt không nói tiếng nào,
chẳng lẽ…

“Ngọ Nhi...” Tiếng kêu vang dội
cả Ngô phủ! Những người khác không nhịn được che kín lỗ tai!

Không nhịn được nữa, Diệp Tĩnh
Tịch đứng ra…

“Đừng rống nữa, nếu ta không đoán
sai, nàng chỉ ngất một chút thôi!” Nếu không thì thử xem còn thở không là biết
liền, đúng là tình yêu làm người ta mù quáng.

Không sai! Ngọ Lăng Phong chỉ mệt
một chút! Cộng thêm bị ngạt thở!

Ngất đi… Trong đầu Mạc Kính Phong
quanh quẩn mãi những lời này, thật lâu sau mới hoàn hồn, sau đó lao như bay ra
Ngô phủ, đúng là làm người ta quá bực mình!

Chương 40

Chuyện đánh nhau ở Ngô phủ bắt
đầu kinh động đến quan phủ, người trong Ngô phủ tố cáo người của Mạc phủ đến
làm loạn với quan phủ! Ai ngờ bọn họ lộng xảo thành chuyên, quan phủ điều ta
liền thấy được sổ sách bị rớt trên sàn nhà của Ngô Vạn Lợi, nhờ thế nên điều
tra được chuyện hắn hãm hại Mạc gia, cộng thêm Lâm Gia Hưng dùng một chút quan
hệ, vì vậy liền tuyên bố người Mạc phủ vô tội, trực tiếp thả đi. Người Ngô phủ
tuy bất bình nhưng cũng không thể làm gì.

Mà kể từ khi bị thương, cuộc sống
Ngọ Lăng Phong chưa bao giờ thoải mái qua! Mạc Kính Phong không dám rống lớn
với nàng nữa, nhưng lại suốt ngày bắt nàng uống ba cái thứ thuốc bổ, giống như
bảy giờ…

“Uống cháo gà này đi...”

Nhìn hắn đen mặt, Ngọ Lăng Phong
lại chột dạ, sau đó đành miễn cưỡng nâng chén cháo lên húp một hơi.

“Ta không muốn uống nữa!” Đồ ăn
mĩ vị nhiều quá cũng ngán, huống chi là cháo gà không có gì đặc biệt! Ngọ Lăng
Phong nhẹ nhàng đẩy chén cháo gà qua tay hắn.

“Uống hết!” Mạc Kính Phong nhẹ
nhàng đưa đến trước miệng nàng.

“Rống... đã nói không uống a!”

“Ngọ Nhi...! Đừng làm ta tức giận!” Hắn ẩn nhẫn lâu rồi!
Không phải là giận nàng mà là giận mình không bảo vệ được nàng tốt!

“Tức giận thì tức giận! Ai sợ ai a! Ta không chọc giận ngươi
ngươi cũng nghiêm mặt cả ngày!” Ngọ Lăng Phong bực mình nói, nàng cũng đã xin
lỗi rồi, hắn còn muốn gì nữa a?

Mạc Kính Phong liếc nàng một cái, sau đó thở dài, bỏ bát cháo
trong tay ra, ôm lấy nàng.

“Ta không phải là giận ngươi, ta chỉ giận mình, lúc ấy không
thấy ngươi phản ứng, ta còn cho là…”

“Thật xin lỗi!” Ngọ Lăng Phong dịu ngoan vùi vào ngực hắn!
Sau khi tỉnh lại, nghe Dạ nói phản ứng của hắn lúc đó, nàng cũng có chút đau
lòng! Biết rõ hắn yêu nàng như vậy, còn đùa giỡn hắn, là nàng không đúng!

“Ta không trách ngươi! Nhưng sau này đừng để ta lo lắng vậy
nữa!”

“Ừ! Ta đáp ứng ngươi!”

Mạc Kính Phong hôn nhẹ lên tóc nàng, sau đó chậm rãi mở
miệng!”Cho nên, uống hết chén cháo này đi, được không?!”

Ách? “Cái gì? Không!”

“Ngọ Nhi...! Ngươi đã nói không làm ta lo lắng nữa!”

“Cái đó và cháo gà có quan hệ gì! Ta rất khỏe!” Bị giam nửa
tháng, người chết cũng sống lại!

“Ngươi xác định ngươi đan rất tốt?!” Mạc Kính Phong nheo mắt
lại, trong mắt có một ngọn lửa nàng rất quen thuộc.

“Hắc hắc...! Bệnh nặng mới khỏi...”

“Uống cháo gà!”

“Không!”

“Vậy thì...” Mạc Kính Phong vung nụ cười tà!

“Uy... ngươi... ngô...”

“Đáng chết... ngươi đứng lại ta! Ngọ Nhi...” Buổi tối ở Mạc
phủ, màn cảnh quen thuộc nàng vẫn thường xuyên xuất hiện, hạ nhân thấy cũng
không thể nói gì.

Chỉ thấy đại thiếu gia ban ngày còn mặt mày hớn hở bây giờ
lại trở nên nghèo túng thôi rồi!

Thiếu phu nhân của các nàng đã “trở về nhà” rồi! Còn chia đều
một tháng ba lần, còn không báo trước đã đi!

Tương lai! Không sai! Ngọ Lăng Phong đến nay cũng chưa chịu kết
hôn cùng thiếu gia bọn họ, mặc dù đêm nào cũng cùng thiếu gia thân mật như vợ
chồng!

“Đáng chết... ta nhất định phải phá hủy cái gương này!” Mạc
Kính Phong tức giận điên cuồng hét lên...! Lần nào nàng trở về cũng làm hắn sợ
hãi đến vô hạn! Bởi vì “Hướng tiểu đần” kia từng nói cho hắn biết, không có có
cái gì thập toàn thập mỹ, cái gương có thể phát huy công lực sai lúc, có thể
đưa nàng đến một nơi khác…!

Rống! Thật đủ rồi...! Không có có lần sau! Hắn nhất định phải
đích thân phá hủy cái gương này!

Gương đâu? Cái gương chết tiệt kia đâu rồi...?! Đây chính là
nguyên nhân làm hắn không thể hạ thủ, cái gương kia giống như cố ý, lần nào
nàng đi cũng không thấy bóng dáng nó, sau khi nàng trở về, hắn mới nhìn thấy
nó! Nhưng đến lúc đó thì đã trễ, hắn còn chưa đụng được cái gương, nữ nhân chết
tiệt kia đã đem giấu mất!

Vẫn như lúc trước, Mạc Kính Phong buồn bã mang mấy bình rượu
trở về phòng!

Ngọ Lăng Phong trở về thế kỉ 21 không tìm các nàng tán gẫu
nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.

“Ngọ...? Trễ như vậy còn đi?!” Diệp Tĩnh Tịch kỳ quái hỏi!
Cảm giác, lần này Ngọ trở về không như những lần trước.

“Ừ! Có chút việc!” Ngọ Lăng Phong rõ ràng là né tránh!

“Có cần giúp không?”

“Không cần! Trở lại rồi hãy nói!”

Ngọ Lăng Phong không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Tĩnh Tịch im lặng ở phía sau nhìn nàng, cảm giác có chút khó hiểu, dù sao
nàng cũng là bác sĩ a.

Hôm sau.

“Mang thai?!” Một tiếng thét chói tai vang lên! Hướng tiểu
đần chấn kinh không nhỏ! Ngọ lại… Có cục cưng!

Diệp Tĩnh Tịch đã đoán trước cùng Hiên Viên Dạ lạnh lùng cũng
không phản ứng mạnh như nàng.

“Chẳng lẽ không xài thứ đó sao?!” Bao cao su! Hiên Viên Dạ
lành lạnh mở miệng!

“Ừ... ách... có khi...” Khi vừa mang đến hắn còn phản ứng rất
kịch liệt, cho là nàng không muốn cùng hắn có con, buồn bực suốt mấy ngày không
nói chuyện, sau đó, nàng mới giải thích là còn chưa muốn có con sớm, hắn mới
miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng mỗi lần “làm” đều quên mất!

“Ta đã làm bác rồi?!” Hướng tiểu đần ngây ngô cười.

“Là dì nhỏ!” Có người lên tiếng nhắc nhở! Mọi người nhìn về
vị “khách không mời mà đến”!

“Aha. Hừm... ta rốt cục cũng làm ông ngoại...!” Đổng Dương
Sóc vừa trở về liền nghe thấy một tin tức lớn, cao hứng đến lỗ mũi sắp vểnh lên
trời! Ha hả a… Mục đích của hắn cuối cùng cũng đạt được! Không nghĩ tới Ngọ
nóng nảy lại là người thứ nhất! Đứa trẻ sinh ra không biết có nóng tính như
nàng không! Ha ha... Rất khá!

Trừng mắt liếc hắn một cái, không ai để ý đến hắn!

“Khi nào thì kết hôn? Ta muốn nhanh chóng đến đó gặp mặt sui
gia a!” Hắn đã sớm muốn đến Đường triều, vừa được đi du sơn ngoạn thủy thuận
tiện nhặt lấy những “thứ bỏ đi” luôn.

“Cả đời ngươi đợi cũng chưa đến!” Nàng còn chưa muốn gả sớm
như vậy, mặc dù tình cảnh bây giờ của nàng cũng không khác là mấy.

“Ai nha... làm sao được? Không thể để đứa trẻ sinh ra vô danh
a.”

“Có gì là không thể!” Chỉ cần
nàng muốn! Dù sao hắn cũng chưa biết nàng có thai! Nàng sinh xong mới trở về
cũng được, nhưng không biết am nhân kia có chịu nổi không! Nhiều ngày không về,
nàng thật nghi ngờ không biết hắn đã điên chưa! Tất cả đều tại “di ngôn” của
Hướng Tiểu Đần!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3