Tân Nương Nóng Tính - Chương 07 - 08

Chương 7

Đang lúc mọi người cảm thấy như
chờ đến nửa thế kỉ, Ngọ Lăng Phong rốt cục cũng cười khúc khích đi lên đài,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt... áo không... Thiên Sứ nam nhân! Còn một bầy
người đang cười khó hiểu nhìn nàng, nàng cảm thấy có chút không kiên nhẫn! Chờ
“khách quý” trao giải. Bất quá hình như “thiên sứ” này nhìn nàng cũng quá lâu
rồi đi! Hơn nữa còn dùng ánh mắt háo sắc kia nhìn nàng. Nàng biết mình rất đẹp,
nhưng cũng đừng dùng ánh mắt đó nhìn nàng, được chứ?! Ngọ Lăng Phong dã tính
trợn mắt nhìn trở về. Thuận tiện đưa ra một ám hiệu: mau đưa tiền cho ta, để ta
còn về biếu kính hai lão!

Mạc Kính Phong nhíu mày. Nữ nhân này thật... rất đặc biệt!
Một khắc nàng xoay người về nhìn hắn, hắn như hít thở không được vì vẻ đẹp của
nàng. Sau đó lại hận không thể đem giấu nàng đi để một mình thưởng thức vẻ đẹp
của nàng. Hắn từng quen rất nhiều nữ nhân, nhưng không ai có vẻ đặc biệt đó như
nàng! Xác thực mà nói thì nàng không phải là đẹp nhất, nhưng lại làm hắn không
thể rời mắt khỏi, bất tri bất giác càng nhìn càng nghiện. Cho đến khi bị giai
nhân căm tức trừng lại, hắn mới chấn chỉnh lại tinh thần.

Trừng hắn? Lần đầu trong hai mươi bảy năm qua a! Xem ra nàng
có mười phần dã tính! Dù sao từ khi sinh ra, hắn cũng chưa từng bị nữ nhân nào
nhìn bằng ánh mắt tức giận như vậy…

Mạc Kính Phong nếm được tư vị khó chịu.

“Khụ khụ...!”

“Thân thể của cô nương khó chịu?” Mạc Kính Phong khẳng định
nàng giả vờ, nhưng lại không biết nàng đang ám chỉ cái gì!

Khó chịu cái rắm! Hắn rốt cuộc đã nhìn đủ chưa?! Còn muốn
nàng giả bộ bao lâu! Tính nhẫn nại có hạn, được chứ?!

Nam nhân vô dụng, nhìn nàng đã như vậy, chẳng phải khi nhìn
thấy Dạ còn hơn nữa sao?! Nàng không phủ nhận Dạ đẹp hơn mình, ngay cả nữ nhân
như nàng cũng bị Dạ hấp dẫn! Nhưng, trên thế giới này, người đẹp hơn nàng cũng
chỉ có Dạ mà thôi!

“Cái kia...” Ngọ Lăng Phong dương dương tự đắc nhìn “cầu”
trong tay, “Ta lấy được vật này!”

Tên “nam nhân trao giải” này có thể nhanh một chút được
không? Da mặt nàng cũng không có dầy đến nỗi nhắc hắn mãi được.

“Chúc mừng!” Ý của nàng không như mọi nghĩ! Mạc Kính Phong
dám khẳng định. Bởi vì ánh mắt nàng nói: nàng không có hứng thú với hắn, thậm
chí còn có bất mãn! Nội tâm sôi trào, lần đầu tiên có nữ nhân không để hắn vào
trong mắt. Nhưng đã như vậy, nàng còn cao hứng cái gì?

Mọi người không hề biết hai người đang chống đối mãnh liệt,
nhưng ai cũng dám khẳng định, cô nương này rất đặc biệt, ngay cả đệ nhất mĩ
nhân Dương Châu cũng không thể hấp dẫn bằng nàng.

Mạc lão phu nhân định thần lại, thân thiết nắm tay nàng.

“Cô nương tên gì? Nhà ở nơi nào, trong nhà có người không? Ta
muốn đưa sính lễ tới cửa, thuận tiện đàm chuyện hôn sự a!” Ha hả...! Không tệ
không tệ...! Dưới cái tình huống rồng rắn lẫn lộn này còn có thể tìm được người
đặc biệt như thế, chắc chắn là ông trời chiếu cố! Nhìn trận thế điên cuồng vừa
rồi, nàng thật sự không còn hy vọng gì nữa.

“Ta…” Sính lễ cái gì a? Khoan khoan... Chờ một chút...

“Sính lễ?! Hôn sự?!” Có ý gì?

“Không sai! Chúng ta đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tân nương
xuất hiện... ha hả!” Nhỏ dần, Mạc lão phu nhân không nhịn được nữa cười ra tiếng!
Lần này rốt cuộc cũng thắng được bà già Lâm gia kia, con dâu nàng khẳng định
đẹp hơn nhiều!

Đối với vị “mỹ nữ” đang nhiệt tình quá mức trước mắt, trong
lòng Ngọ Lăng Phong sớm đã cuồn cuộc như sóng biển.

“Tân nương? Chọn hôn?” Đừng... Đừng như nàng nghĩ! Chắc Chắn
là nàng suy nghĩ nhiều! Chắc chắn không phải như nàng đang nghĩ! Ngọ Lăng Phong
mặc dù không ngừng an ủi mình nhưng chân lại không tự chủ được rút về sau.

“Di...? Đây là đại hội Mạc đại thiếu gia vứt tú cầu chọn hôn,
cô nương không biết sao?” Người đang hỏi chính là Lâm Gia Hưng. Họ Mạc kia đúng
là giẫm phải cứt chó vận, tùy tiện vứt tú cầu cũng có thể chọn được một mĩ
nhân. Thật sự là làm cho người ta ghen tị! Nhưng cứ chờ đi, còn có kịch vui để
xem!

Sấm sét vang dội, cuồng Phong Bạo mưa, thế giới gào thét!

“Cái gì?!” Ngọ Lăng Phong hét chói tai, kế tiếp lại hét thêm
một tiếng, tuyệt đối không nể mặt Mạc Kính Phong.

“Vứt tú cầu chọn hôn?! Nam nhân?! Muốn tạo phản sao?!” Còn
thiên lý hay không, thiên hạ an bình quá mức nên nam nhân này thấy nhàm chán
sao?! Nàng chỉ nghe nói nữ nhân tỷ võ chọn rể, còn nam nhân này... ách... vứt
tú cầu...!

“Phốc xuy...”

“Ha ha...!”

Ngọ Lăng Phong nhất thời trở thành trò tiêu khiển cho mọi
người, ngay cả Mạc phu nhân cũng không nhịn được cười ra tiếng, cô nương này ý
tứ thật sự là quá rõ ràng!

Nhìn lại Mạc Kính Phong, sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm,
thần kinh mất cân bằng tuyệt đối. Đây là ngày nhục nhã nhất trong hai mươi bảy
năm của hắn, tất cả đều do nữ nhân trước mắt này tạo thành!

Rất tốt! Để xem sau này hắn dạy nàng như thế nào là “Lấy phu
vì cương”!

Chương 8

“Lão đầu tử! Bây giờ ngươi có chịu nói thật chưa!” Từ ngày
đó, Ngọ đi rồi không thấy quay trở lại, nàng từng đến Ưng Minh dò xét quá,
nhưng Ưng Minh vẫn hỗn loạn không dứt, chứng minh Ngọ đã thuận lợi lấy được đồ.
Vậy thì Ngọ ở đâu? Ngay cả Ái Lệ Ti cũng không thể định vị được Ngọ! Giống như
Ngọ bị biến mất khỏi địa cầu vậy. Nhớ tới chuyện lúc trước, Hiên Viên Dạ khẳng
định lão đầu tử có liên quan

“Cái gì chứ? Ta không biết, đừng hỏi ta!” Đổng Dương Sóc giả
ngu. Nói giỡn, nếu để nàng biết hắn hãm hại Ngọ nha đầu, nhất định sẽ chết
không toàn thây...

Hừ! Căn bản là giấu đầu lòi đuôi!

“Ngọ không thấy! Ta nghĩ ngươi biết nàng đang ở đâu!” Không
phải là hỏi thăm, mà là khẳng định.

“Di...? Ngọ nha đầu không thấy? Nàng đi Ưng Minh trộm đồ, có
khi nào bị bắt không?!” Hắc hắc! Lời đồn đại quả nhiên là thật! Hắn dĩ nhiên
biết Ngọ nha đầu ở đâu! Vì chứng thật truyền thuyết, hắn mới len lén đi theo
Ngọ nha đầu, không ngờ lại tận mắt chứng kiến nàng biến mất. Lúc ấy quả thật
hắn kích động vô cùng nha! Ai nha...! Không thể biểu hiện quá rõ ràng, kẻo bị
cô bé khôn khéo này nghi ngờ.

“Ngươi nghĩ sao?” Chỉ một Ưng Minh nho nhỏ cũng có thể bắt
được Ngọ sao? Huống chi, nếu bắt được thì đã sớm đăng lên báo rùm trời rồi, còn
sóng yên biển lặng, hơn nữa, Ưng Minh còn hỗn loạn đến thế sao! Huống chi chỉ
cần còn ở trên địa cầu, cho dù chết, Ái Lệ Ti cũng sẽ tìm được.

“Ta làm sao mà biết! Có lẽ là Ngọ
nha đầu nhất thời thất thủ!” Sách sách! Ánh mắt của Dạ nha đầu đúng là lãnh
băng nha! Nếu để nàng biết hắn “thấy chết không cứu”, nhất định sẽ bị ánh mắt
ngàn năm này đông lạnh đến chết, đến miếng xương cũng không còn!

“Bất kể như thế nào, ta hy vọng
ngươi đừng nên có âm mưu gì!”

“Ai da...! Nói khó nghe vậy! Ta
làm gì có âm mưu!” Đó chỉ là trò chơi mà thôi!

“Không có thì tốt! Hy vọng Ngọ
không có chuyện gì!”

“Hừm...! Nàng làm sao có chuyện
được, nàng đang rất tốt... áo...! Ngươi dụ dỗ ta!” Đổng Dương Sóc giật mình
muốn thu miệng lại nhưng đã không còn kịp nữa. Ô...! Hắn thông minh cả đời
nhưng nhất thời hồ đồ, bị tên tiểu quỷ này “dụ dỗ”.

“Ngươi nói cái gì!” Hiên Viên Dạ
ánh mắt lạnh vô cùng, nàng biết hắn nhất định là giở trò, trực giác của nàng
chưa bao giờ sai. Đối phó với lão ngoan đồng ngàn năm này, nàng nhất định phải
dùng một chút mưu kế.

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái
gì!” Giả bộ ngu giả bộ ngu! Hắn gì rồi, cái gì cũng không nhớ được... Yes! Hắc
Hắc! Tương kế tựu kế! Đổng Dương Sóc bận rộn vui mừng, quên che đi tia sáng
gian xảo trong mắt.

Hiên Viên Dạ híp mắt. Lại nữa!
Loại dự cảm bất thường này! Hơn nữa, hình như nó đang nhắm vào nàng. Lần này
lão đầu tử nhất định là giở trò với nàng.

“Ngươi tốt nhất đừng quên cảnh
cáo của ta!”

Sách sách...! Nghĩ đến khối băng
như nàng cũng có lúc kinh ngạc, hắn cao hứng không thôi.

“Lão đầu tử!”

“Ai ai ai! Chú ý thái độ của
ngươi! Bây giờ có việc nhờ người khác cũng không phải là ta!” Nàng đã bị hắn
bắt được nhược điểm, không tận dụng cơ hội cũng thật là phí!

Đổng Dương Sóc làm bộ làm tịch
quá rõ ràng, dễ dàng bị Hiên Viên Dạ phát giác.

“Ngươi nói ta sao?” Nàng làm sao
không biết chuyện này!

“Ngươi không muốn biết Ngọ nha
đầu ở đâu sao?” Hỏi đi hỏi đi! Hắn muốn cho nàng ngạc nhiên một phen, xóa đi
hết ám khí chất chứa mấy năm qua trong lòng hắn.

“Bây giờ không muốn!”

“Ớ?!”

“Dù sao nàng cũng đang rất tốt!”
Nếu như vậy, cũng không cần lo lắng nhiều. Nàng tin Ngọ có thể giải quyết được.

“Cho dù nàng không có ở thế kỷ
hai mươi mốt cũng không sao cả?” Hắn không tin!

Không có ở thế kỷ hai mươi mốt?!

“Vậy thì càng không cần thiết!
Theo lí thì không nên suy nghĩ, chỉ càng phiền cho đầu óc thôi.”

“Ngươi ngươi... ngươi máu lạnh!”
Trong mạch máu toàn là băng! Ngay cả tỷ muội của mình cũng không quan tâm! Thật
là máu lạnh.

Nàng chỉ nghe hắn một cái.

“Ta nghĩ ngươi đã sớm biết!” Khẩu
khí ôn hòa, nhưng dễ dàng làm tức chết người ta.

“Ngươi... ngươi... ngươi đứng lại
đó cho ta!” Đổng Dương Sóc tức giận gọi lại Hiên Viên Dạ đang xoay người bỏ đi.
Hắn chính là muốn nói cho nàng biết!

“Ngọ nha đầu bị ‘Đồng Hoa kính’
hút về Đường triều! Ngươi không muốn cứu nàng sao?” Ô... tại sao lại như vậy?!
Không phải là nàng nên cầu xin hắn, hắn mới nói cho nàng nghe sao? Sao bây giờ
lại giống như hắn đang cầu xin nàng nghe thế?!

Trở về Đường triều?! Kinh ngạc
chỉ trong nháy mắt, Hiên Viên Dạ nhanh chóng trở về tỉnh táo.

“Cũng phải có cách mới được!” Dù
sao Đường triều cũng không có đường sắt, sân bay, muốn nói cứu thì cứu sao? Còn
xuyên qua thời không? Với Ngọ? Đúng là hết chuyện để nói! Nàng tin Đường triều
nhất định không còn ngày an bình, ít nhất là đến khi Ngọ còn ở đó!

“Mổ linh thì cần hệ linh người!”

“Ai là hệ linh người?”

“Đương nhiên là ‘Đồng Hoa kính’!
Nếu không ngươi nghĩ Ngọ bị cái gì đưa về Đường triều?” Tiểu quỷ ngốc.

“Nó không cùng Ngọ về Đường
triều?!” Như vậy thì để Ái Lê Ti điều tra một chút a!

“Ngọ nha đầu mang mặt gương kia
về Đường triều, không sai, nhưng vẫn còn một mặt khác.”

“Mặt khác?”

“Không sai! Di...? Ta chưa nói
sao?” Hắc hắc!

Hắn cố ý! Hiên Viên Dạ dám khẳng
định!

“Thật ra thì ‘Đồng Hoa kính’ có
hai mặt, đây vốn là do một đôi tỷ muội làm ra vào đời Đường. Sau đó các nàng
tách ra đi lấy chồng nên mỗi người mới lấy một cái để truyền cho cháu mình, một
mặt ở Ưng Minh, mặt khác…” Trọng điểm tới! Đổng Dương Sóc ý tứ hàm xúc nhìn
Hiên Viên Dạ một cái.

“Mặt khác hiện đang ở chỗ Tổng
thị xí nghiệp tổng tài, hắn là… Từ Tử Mặc!” Có cảm giác đi!

Từ Tử Mặc?! Nội tâm Hiên Viên Dạ
chấn động một cái!... Trong đầu có một chút mơ hồ. Là hắn sao?!

“Sau đó thì sao?” Hiên Viên Dạ đè
nén nội tâm, không muốn cho người khác nhìn ra.

Hắc! Còn giả bộ! Nhưng hắn cũng
không muốn lật tẩy nàng, chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi!

“Chỉ cần vào một buổi tối có
trăng sáng, đem hai cái gương đặt dưới ánh trăng, người cầm gương có thể nói
chuyện cùng nhau!” Cũng không khác điện thoại thời nay lắm!

“Nhưng chỉ vào những đêm mười
lăm, tất là đêm trăng tròn nhất, sáng nhất, ‘Đồng Hoa kính’ mới có năng lượng
hút người ta vào mặt gương này và đưa ra bằng một mặt gương khác!” Đơn giản một
chút, là chỉ cần đặt gương dưới ánh trăng đêm mười lăm, con người có thể bị hút
vào và bị đưa đến một thời đại khác

Nghe nói ban đầu chế tạo hai cái
gương này cũng là vì tỷ muội tình thâm, không muốn vì lấy chồng xa mà chia lìa,
cha mẹ các nàng không muốn thấy nữ nhi buồn rầu, cho nên đưa ra cái giá ngàn
vàng nhờ thợ thủ công làm ra hai cái gương đồng này, nhờ một vị Vu sư có phép
lực cao nguyền rủa cái gương, cho nên gương nhận đưa Vu lực, hai tỷ muội có thể
thường xuyên nói chuyện cùng nhau, còn có thể đi đến chỗ của tỷ muội mình không
ai hay biết. Nhưng vì sự thái nghiêm trọng, cho nên biết công dụng của cái
gương này cũng chỉ có năm người. Cha mẹ các nàng lần lượt qua đời, chuyện chiếc
gương cũng chỉ còn Vu sư. Thậm chí tử tôn của hai chị em kia cũng không biết.
Chỉ xem đó là một di vật do tổ tiên đê lại nên bảo tồn kỹ càng. Sau đó, vì Đồng
Hoa kính có niên đại xưa, lại được chế tạo tinh tế nên giá trị ngày càng cao,
tôn tử hai chị em kia sợ bị lấy cắp cho nên mới nhờ Trần Phong cất giữ. Cho đến
ngày đó Ngọ Lăng Phong lấy cắp, vừa vặn nàng lấy ra vào đúng đêm trăng tròn,
thế nên bị hút về Đường triều cùng chiếc gương kia..

“Cho nên, nếu muốn Ngọ nha đầu
trở lại, chỉ cần đặt hai cái gương cùng một lúc dưới ánh trăng đêm mười lăm là
được rồi!” Nhưng điều kiện tiên quyết là gương phải ở trong hai hai người mới
được”, đây cũng là lí do hắn nói cho Hiên Viên Dạ biết, hắn biết nàng nhất định
có thể lấy được cái gương kia.

Hơn nữa, từ khi Ngọ nha đầu bị
hút về Đường triều cũng không tìm được Đồng Hoa kính, có lẽ đã trở về với chủ
nhân của nó!

***

Từ Tử Mặc…

Hiên Viên Dạ không nói gì nữa,
làm như đang suy nghĩ rời phòng.

Đổng Dương Sóc cười híp mắt không
gọi lại nàng. Hắn biết nàng sẽ đi, chính là đi tìm Từ Tử Mặc

Mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3