Ông xã anh là ai - Chương 26 + 27

Chương 26

Trên sân thượng khách sạn, gió thổi vù vù.

Thiên Thụ bị nàng Phúc Nhĩ Tiểu Vi vĩ đại ép trốn ở đây, còn
cô nàng thì xuống lầu thăm dò tình hình trước, đợi thời cơ chín muồi là họ sẽ
cùng lao xuống, mở tung cửa phòng Boss Viên, túm lấy tóc cô ả kia, cào vào mặt
cô ta, chất vấn cô ta xem có còn dám cướp chồng người khác không! Phúc Nhĩ Tiểu
Vi còn đeo cho cô một cặp kính râm, để che đi gương mặt quá to. Để Thiên Thụ
không thấy chán khi ở đây, Phúc Nhĩ Tiểu Vi còn tốt bụng đưa cho cô một thỏi
kẹo cao su.

Thế là Thiên Thụ nhai kẹo, ngồi cạnh đường ống nước trên sân
thượng, đeo cặp kính râm to tướng đen xì, một mình ngồi nhìn đông ngó tây, chả
khác nào kẻ mù.

Đang chán nản thì bỗng nhìn thấy trên tòa nhà kế bên có một
gian phòng nào đó sáng đèn, một cặp nam nữ khoác tay nhau vào phòng. Người đàn
ông không đợi cô kia đóng cửa đã lập tức lao vào như hùm hổ. “A hu a hu a hu”
gặm mất cô nàng kia.

Miệng Hạ Thiên Thụ lập tức dài ra sắp chạm đất.

Đàn ông hễ nhìn thấy phụ nữ là thế đấy, chẳng còn chút lễ
nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa đạo đức gì cả, trở thành động vật giống đực chỉ biết
suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nói không chừng Boss Viên và Quan Nguyệt San kia
cũng giống bọn họ, vừa vào cửa đã thế này thế nọ, sau đó thế kia thế đó, cuối
cùng lại thế này thế kia…

Thiên Thụ ngoác miệng, “Gian, phu, dâm, phụ!”

“Chính xác!”, bên cạnh bỗng có người phụ họa, “Đúng là một
đôi chó má!”

Thiên Thụ giật bắn mình.

Nhưng đeo kính râm nên không nhìn rõ, trên sân thượng đèn lại
mù mờ, chỉ thấy một người phụ nữ gầy gò không biết tự bao giờ đã ngồi xổm cạnh
cô, trên gương mặt cũng đeo một cặp kính râm to đùng giống cô, nhìn cảnh ở phía
đối diện cũng tức đến độ nghiến răng kèn kẹt.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính râm quay sang hỏi cô,
“Này, cô cũng đến bắt gian hả?”

“Ờ, đúng thế”, Thiên Thụ gật đầu.

“Ồ, người cùng cảnh ngộ. Tôi cũng thế.” Cô ta đưa ngóng tay
nhọn hoắt ra, phẫn nộ chỉ vào gian phòng sáng đèn của tòa nhà đối diện, “Cô
nhìn bọn họ kìa! Một đôi chó má, lén lút làm bậy sau lưng chồng và vợ! Đàn ông
là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, phụ nữ cũng thế hả? Lại còn
để hắn ta hôn! Á! Sờ rồi kìa! Ối, cởi đồ rồi! Có công bằng hay không, có sĩ
diện hay không, nhân nghĩa đạo đức từ nhỏ ném cho chó ăn rồi sao! Loại người
như bọn họ thật đáng bị kéo lê ra ngoài, đàn ông thì cắt… rồi đem ra thị chúng,
phụ nữ thì lột trần rồi cho đi diễu khắp phố!”

Á…

Cằm Thiên Thụ rơi xuống đất.

Dữ tợn thật. Đúng là trong phụ nữ tự có phụ nữ, trong nữ
cường nhân tự sẽ có nữ cường nhân! Chiêu độc như vậy mà cũng nghĩ ra được?

Bạn Thiên Thụ ngón tay run run, kéo đồng bọn đang kích động.
“Haizzz, chị ơi chị đừng quá kích động, thực ra… thực ra cũng không cần ác như
vậy. Bọn họ chỉ làm sai, nhưng chưa đến nỗi bị lột sạch cho đi diễu phố, cắt…
sao lại khoa trương thế!”

“Khoa trương?”, cô nàng kính râm quay sang nhìn cô, “Thế mà
là khoa trương à? Tôi còn chưa nói chém cho một đao đấy! Lẽ nào cô không tức
giận hả? Chồng cô lén lút làm bậy sau lưng cô với con đàn bà khác, chẳng lẽ cô
không muốn bóp chết chúng? Cào nát mặt con ả đó ra?”

Vạch đen hiện đầy đầu Thiên Thụ.

Cô lườm một cái, nhưng cũng lại suy nghĩ nghiêm túc thật sự,
nếu Boss Viên có gì gì đó với Quan Nguyệt San kia, cô sẽ thế nào đây? Túm họ
lại, cắt? Lột? Diễu phố? Trước lúc đó thì Boss Viên chắc chắn sẽ bóp chết cô
rồi tính sau. Nhưng… Cô có tư cách gì đâu? Cô có tư cách chỉ trích Boss Viên
ngoại tình, làm loạn với người đàn bà khác, không có nhân nghĩa đạo đức, bất
chấp lễ nghĩa liêm sỉ, từ bỏ cả một gia đình hay không?

Thực ra trong lòng cô chẳng phải cũng luôn cảm thấy mình vẫn như
chưa lập gia đình, chưa bao giờ thích ứng với vai trò “vợ của anh” đó thôi? Cho
dù có một đứa con gái đáng yêu, cô cũng thường xuyên quên bẵng nó đi, chẳng có
chút trách nhiệm với gia đình, điều mà cô nhớ mãi không quên, chỉ là mối tình
bảy năm không thể cắt đứt triệt để với Đàm Thiên Ân. Cô có lỗi với Boss, chắc
là Boss đối với cô càng không có chút tình cảm tốt đẹp nào, nên cô có tư cách
gì đến đây để bắt “gian” gì đó?

“Cô sao vậy, sao không nói gì đi?”, cô nàng đeo kính râm
huých huých cô.

Thiên Thụ có vẻ sa sút. “Thực ra… Thực ra tôi không có tư
cách đến bắt gian… Anh nhà tôi… tôi và anh ấy… chúng tôi hình như… không có
tình cảm là mấy…”

“Không có tình cảm? Ai nói? Anh ấy nói với cô?”, cô gái kia
đúng là tò mò.

“Không, anh ấy không nói nhưng tôi nhìn ra”, Thiên Thụ buồn
bã ngồi bệt xuống vòng tròn.

“Ôi, hóa ra là không có tự tin với bản thân. Tôi nói nhé, một
người đàn ông nếu thật sự không có tình cảm với cô thì sao lại cưới cô? Đã thế
con cũng có luôn rồi? Nếu cô còn tự ti nữa thì đúng là cách chuyện ly hôn không
bao xa nữa đâu.” Cô gái đeo kính râm cười híp mắt.

Thiên Thụ ngẩng đầu lên, nhìn cô ta vẻ kỳ quặc. “Sao cô biết?
Cô là ai chứ?”

Kỳ lạ thật, người này là ai? Sao ngay cả chuyện cô và anh có
con rồi mà cũng biết?

“Tôi là…”, cô gái đeo kính nhìn cô.

Lúc này điện thoại lại reo vang, bạn Thiên Thụ vô tình bấm
nút loa ngoài, trong điện thoại lập tức vẳng ra tiếng hét oang oang của Đồng
Tiểu Vi. “Thiên Thụ Thiên Thụ! Tớ tìm thấy bọn họ rồi! Nghe nói rất nhiều nam
nữ cùng thuê một phòng! Ăn mặt rất hở hang, uống say khướt! Thiên Thụ à, thật
không ngờ anh nhà cậu lại có sở thích bầy đàn như vậy, đợi lát nữa bọn mình
xông vào, tớ đối phó đám sâu rượu kia, cậu xông thẳng vào trong bắt gian nhé!
Chặn đường con ả kia, túm tóc nó, cào mặt nó! Tốt nhất không cho nó mặc đồ, kéo
ra thị chúng!”

Gò má Thiên Thụ giật giật.

Đồng Tiểu Vi biến thành kẻ bạo lực biến thái từ khi nào vậy.

Chưa nói dứt lời thì cô nàng đối diện đã phì cười thành
tiếng, cô ta kéo cặp kính xuống. “Tôi chính là người mà các cô muốn cào mặt đây.”

Hả?!

Cằm Thiên Thụ rơi xuống đất, lần này không nhặt lên nổi.

Người phụ nữ ngồi cạnh cô, cùng cô mắng mỏ “đôi nam nữ chó
má” kia, lại đúng là Quan Nguyệt San dáng người mảnh mai, nụ cười mê người,
phong tình phóng khoáng! Thiên Thụ thật sự có đánh chết cũng không thể nào tin,
lúc nãy cô ta còn vô cùng phẫn nộ, mà còn… ngồi cạnh cô! Có lầm chết người
không, rốt cuộc là cô đến bắt gian họ, hay là bị Quan Nguyệt San bắt “gian” cô?

Thiên Thụ chưa kịp phản ứng thì cánh cửa trên sân thượng đã
mở “rầm” một tiếng, Đồng Tiểu Vi dùng khí thế nhanh hơn cắt lao đến, “soạt” một
cái túm chặt tay Thiên Thụ, quay người bỏ chạy!

“Tiểu Tiểu Tiểu… Tiểu Vi…”, Thiên Thụ bị Quan Nguyệt San làm
cho chấn động, không nói nổi nữa.

“Tiểu cái gì Vi, đừng gọi tớ, tiết kiệm sức lực cho giây phút
sau! Dũng cảm đi bắt gian đi, bắt Boss Viên tại trận, anh ấy sẽ không so đo
chuyện cậu ngoại tình nữa! Hạ Thiên Thụ, mau đi đi!” Đồng Tiểu Vi nào còn quan
tâm tới phản ứng của Thiên Thụ, kéo cô hùng hổ chạy rầm rập xuống lầu.

Thiên Thụ vừa bị lôi đi, vừa nhìn Quan Nguyệt San vẫn ngồi
trong bóng tối cười ha hả, đại mỹ nữa kia lại còn ra hiệu “thuận buồm xôi gió”
với cô nữa! Chết tiệt! Thiên Thụ suýt thì ngất.

Đồng Tiểu Vi sức khỏe vô biên, lôi xềnh xệch Hạ Thiên Thụ
đang choáng váng đến thẳng gian phòng đó, vận khí rồi hét lên, “Cái đám vô liêm
sỉ kia, giơ tay lên hết cho tôi!”

Ầm!

Cánh cửa lập tức bị tông mạnh, mở toang.

Nam nữ trong phòng bị cô nàng dọa giật bắn mình.

Thiên Thụ cũng bị Tiểu Vi dọa cho sợ chết khiếp, không ngờ cô
nàng làm thật, cô liề đưa tay kéo bạn lại. “Tiểu Tiểu Tiểu Vi à… Nghe tớ nói
này…”

“Nói gì mà nói! Bắt cướp bắt bẩn, bắt gian bắt cả đôi! Cậu
còn chờ đợi cái gì, mau vào trong chặn lại!”, Đồng Tiểu Vi rất khỏe, không đợi
Thiên Thụ nói nửa câu, chỉ đá một phát vào mông cô khiến cô bay vèo đi như
chim, đâm sầm vào cánh cửa nhỏ hơn trong phòng!

Ầm!

Cửa phòng nhỏ trong khách sạn quả nhiên không hợp tiêu chuẩn,
hoàn toàn không đạt đến tiêu chuẩn 3C theo yêu cầu của quốc gia, chắc chắn là
dùng gỗ tái chế để làm, và người đảm nhận làm phần này trong khách sạn nhất
định phải bị trừ hết tiền thưởng!

Thiên Thụ theo tiếng cánh cửa đổ “ầm” xuống, thầm nói một hơi
hết cả câu trên!

Đồng đại thần lập tức nhảy ngay vào, một tay xách gấu áo của
Thiên Thụ lên, tay kia chỉ vào trong hét to, “Này! Đôi nam nữ ngoại tình kia!
Ra khỏi cái ổ ngay nếu không sẽ bị giết chết!”

Thiên Thụ thực sự rất muốn tháo giày ra nhét ngay vào miệng
Đồng Tiểu Vi!

Còn dám hét hả, dám hét thế với Boss Viên hả!

Nửa phút sau.

Trong phòng lặng phắc như tờ. Khi đám bụi tung lên do cánh
cửa đổ ập xuống đã tan biến, Đồng Tiểu Vi và Hạ Thiên Thụ kinh ngạc nhận ra,
hóa ra trong căn phòng nhỏ đó không chỉ có mình Boss Viên. Ba vị lãnh đạo cao
cấp của công ty Vân Thượng đều ngồi trên sofa, trên bàn nước trước mặt là một tập
tài liệu dày cộm, và cô gái voc dáng cao ráo mảnh mai đứng trong phòng cũng ăn
mặc rất đẹp, có vẻ đang chụp hình quảng cáo cho công ty Vân Thượng.

Đồng Tiểu Vi chớp chớp mắt.

Hạ Thiên Thụ gục đầu xuống.

“Đây… Đây là… Đang chuẩn bị chọn người mẫu?”, Đồng Tiểu Vi
run giọng hỏi Thiên Thụ.

Thiên Thụ đã sắp khóc ròng đến nơi, “Hình như thế. Lúc nãy
trên sân thượng tớ đã gặp qua Quan Nguyệt San.”

“Khỉ thật, sao cậu không nói sớm!” Đồng Tiểu Vi như lên cơn,
quay người bỏ chạy. “Tớ chuồn trước đây, Thiên Thụ, chuyện bắt gian cậu tự xử
đi nhé!”

Đồng Tiểu Vi không có nghĩa khí đã chạy tóe khói.

Thiên Thụ trong tích tắc sắp trào nước mắt, “Rõ ràng cậu có
cho tớ thời gian để nói đâu! Đợi tớ với, đồ con gà kia!”

Thiên Thụ làm bộ dạng đau khổ trào nước mắt chuẩn bị bỏ chạy.

“Đứng lại.”

Chỉ hai chữ, lập tức đóng đinh cô lại.

Thiên Thụ cảm thấy toàn thân trên dưới, máu đang chảy ngược.

“Hạ, Thiên, Thụ!” Cô nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc,
gọi cả họ lẫn tên mà mỗi lần nghe là cô sởn da gà, đồng nghĩa sự phẫn nộ của ai
đó đã đạt đến mức nhất định rồi. “Em đến đây làm gì?”

“Không… Không làm gì cả!”, Thiên Thụ ôm đầu muốn giả ngu để
qua cửa.

Ánh mắt sắc nhọn của ai đó xuyên qua từ sau lưng cô.

Như hai luồng sáng lạnh băng, không cần nhìn thì da cũng rơi
xương cũng gãy.

Thiên Thụ nước mắt đầm đìa. “Em… Em đi ngang thôi…”

Đập bàn “rầm” một tiếng!

Thiên Thụ run lẩy bẩy. “Được rồi, em… em đến để rót xì dầu…”

Xoạch!

Tập văn kiện bị ném mạnh lên bàn.

Thần kinh sắp suy sụp rồi!

Nước mắt Thiên Thụ sắp bắn ra rồi, Boss đừng đùa giỡn người
ta thế chứ, cứ lo sợ thấp thỏm thế này, tim cũng vọt ra ngoài mất. Tốt thôi tốt
thôi, cô biết ngay cô xui xẻo, cô biết ngay mỗi lần gặp phải anh là chẳng có
kết quả tốt đẹp mà!

“Em… Em đến…”, Thiên Thụ lén nhìn anh, “Em đến để… ‘bắt
gian’…”

Toi, sét sắp đánh tới nơi rồi! Cô chết chắc rồi! Chết chắc
rồi!

Hạ Thiên Thụ ôm đầu, chuẩn bị nghênh đón sự “tẩy lễ” của
cuồng phong bão táp.

Nhưng ba phút, năm phút, rồi bảy phút…

Sau lưng cô vẫn im lặng.

Thiên Thụ lén liếc nhìn ra sau lưng, phát hiện ra Boss Viên
đang ngồi trên sofa, vẻ mặt khó mà nhận ra là cảm xúc gì. Như thể đang nhớ lại
những gì cô vừa nói, nhưng lại như có vẻ giận dữ trừng mắt với cô, càng giống
như vì có cấp dưới ở đây nên bất đắc dĩ làm ra vẻ nghiêm túc.

Bỗng phát hiện ra cô còn dám quay lại nhìn lén mình, Boss
Viên cau mày, quát, “Em, về nhà!”

“Vâng!”, Thiên Thụ được lệnh giải phóng, suýt thì giống hệt
chuột bị giẫm phải đuôi, “soạt” một tiếng biến mất.

Các vị lãnh đạo cấp cao ngồi đó, nhìn nhau.

Có một bóng dáng mảnh mai từ ngoài đi vào, vừa đi vừa nheo
mắt cười. “Kevin à, anh quá hung dữ với cô ấy rồi. Phụ nữ cưới về không phải để
dọa nạt, mà là để chiều chuộng nâng niu, anh đối xử như thế, cô ấy không thể
cảm nhận được tấm lòng của anh đâu. Nếu anh không muốn cô ấy đi mất, có phải là
nên dịu dàng hơn với cô ấy không?”

Chương 27

Phòng tài vụ công ty Vân Thượng gọi điện đến, bạn Đồng Tiểu
Vi bị phạt ba tháng tiền thưởng.

Một tin kinh khủng như vậy, Đồng Tiểu Vi khóc đến ngập lụt,
suýt thì bóp chết Thiên Thụ. Thiên Thụ đáng thương bị bóp đến nỗi thở phì phò,
còn phải rút khăn giấy ra lau nước mắt cho đại tiểu thư kia. Đồng Tiểu Vi chỉ
vào Hạ Thiên Thụ, giận dữ, “Anh xã nhà cậu thật vô nhân tính! Anh xã nhà cậu
thật vô lương tâm! Anh xã nhà cậu không phải người, không phải người!”

“Phải phải phải, đúng đúng đúng, không sai không sai”, Thiên
Thụ đành phụ họa.

Cô cũng thấy chiêu này của Boss Viên thực sự là quá ác, đối
với “nữ thần ánh trăng” Đồng Tiểu Vi mà nói, trừ tiền thưởng giống như lấy mạng
cô nàng vậy. Cũng may cô vẫn giữ được, nhưng chẳng biết Boss Viên đang chờ xử
lý cô ở đâu.

Thiên Thụ đang cần mẫn đưa khăn giấy thì bỗng “ầm” một tiếng,
cửa văn phòng tổng biên tập bị đẩy mạnh.

Quan Nguyệt San xinh đẹp rạng ngời, vóc dáng cao ráo, mặc áo
sơ mi trễ cổ bó sát, cộng thêm quần da ôm sát ào vào phòng, như trận cuồng
phong, nhắm chuẩn Hạ Thiên Thụ đang ngồi sau bàn làm việc, kéo tay cô đi!

Thiên Thụ sợ hãi, “Này này này… Cô!”

Đồng Tiểu Vi vẫn đang cầm khăn giấy lau mặt chỉ trong chớp
mắt, Hà Hiệp đã biến mất.

“Vào đi”, ra khỏi căn nhà bằng gỗ nhỏ xinh của tòa soạn, Quan
Nguyệt San đá thẳng cô vào trong chiếc xe đua màu đỏ tươi.

Thiên Thụ thấy mặt co giật, đại mỹ nữ này sao tác phong y hệt
Boss Viên thế này, đều là túm cổ người khác rồi chạy, thấy xe là nhét người vào
xe?

“Đi đâu vậy, tôi vẫn đang làm việc…”

“Công việc quan trọng, hay chồng cô quan trọng?!”, đại mỹ nữ
ngồi vào xe, mái tóc hơi rối bay phất phơ, gương mặt đeo kính râm vừa tuyệt đẹp
vừa lạnh lùng. “Nếu cô còn không chịu nắm bắt cơ hội thì tôi sẽ cướp anh xã của
cô đi đấy!”

A… Hả? Câu này mà cũng nói được à? Thiên Thụ muốn lườm cô
nàng một cái, chẳng lẽ cô ta định viết thư khiêu khích mình hay sao?

Đại mỹ nữ đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi như bay, suýt nữa
thì làm Thiên Thụ cũng bay theo.

Chiếc xe phóng thẳng đến tiệm thẩm mỹ đắt nhất thành phố,
Quan tiểu thư đại mỹ nữ xách cổ áo Thiên Thụ lẳng vào trong tiệm. “Cho các
người ba giờ, dọn dẹp sạch sẽ cô ấy cho tôi!”

Hả? Dọn dẹp sạch sẽ? Định hạ đao hay sao?

Thiên Thụ hoảng hốt, một đám nhân viên ào tới, lột luôn quần
áo của cô, vẻ mặt cứ như đàn sói đói. Mẹ ơi, phụ nữ mà nổi hứng xxx lên thì đàn
ông cũng không bằng!

Mười lăm phút sau, Hạ Thiên Thụ được tắm rửa sáng bóng bị ném
thẳng lên giường. Đại mỹ nữ ung dung ngồi cạnh vừa xem tạp chí, không buồn
ngẩng đầu mà chỉ trỏ. “Wax sạch lông cô ấy, chăm sóc, bôi kem dưỡng, làm sạch
da, trang điểm, nhanh!”

Cái gì cái gì? Wax lông? Bôi kem dưỡng? Cái gì thế này… Thấy
mười mấy cô nhân viên lao đến chỗ mình, Thiên Thụ lập tức cảm thấy mình như bị
quẳng vào lò mổ heo vậy.

Quả nhiên, chưa được hai phút, Thiên Thụ lập tức cảm thấy
chân đau nhói, hình như có ai đang rứt lông chân cô!

“Á á á á…” Thiên Thụ kêu thảm thiết.

Lại hai phút sau, trên mặt bỗng nhói lên lại còn lóe ánh sáng
trắng lóa.

“Oái oái oái oái…” Thiên Thụ hét to.

Xoạch!

Tạp chí bị ném mạnh lên bàn, đại mỹ nữ đứng cạnh cô, lớn
tiếng dạy dỗ, “Kêu cái gì mà kêu? Mổ heo hả? Phụ nữ như cô không biết yêu cơ
thể mình, bây giờ tôi nhờ người giúp cô trở nên xinh đẹp, mà cô lại còn kêu? Cô
có biết muốn giữ đàn ông thì cách quan trọng nhất là gì không? Chính là cơ thể
của cô! Xem xem mặt cô khô thế này, xem lớp da sừng ở cùi chỏ của cô, xem xem
làm da không chăm sóc của cô kìa! Thế này làm sao thu hút đàn ông được, sao có
thể giữ được trái tim anh xã nhà cô? Cô còn kêu nữa, còn kêu nữa là tôi sẽ cướp
anh ấy đi đấy!”

A ôi… Thiên Thụ lập tức ngoan ngoãn câm miệng, tuy nước mắt
lưng tròng nhưng chỉ dám chớp chớp mắt nhìn Quan Nguyệt San đứng trước mặt.

Có thể nào đừng dùng những lời đó dọa nạt người ta không,
người ta không muốn bị cô cướp đi mà! Nhưng, nhưng người ta cũng không tệ như
cô nói đâu, tuy thiếu chăm sóc nhưng làn da vẫn mịn màng như nước, lông mày hơi
dài tí nhưng vẫn rất gợi cảm… A a a a! Dì ơi, dì có thể nhẹ nhàng được không,
đau quá!

Ba tiếng sau, cuối cùng cơ thể đã bị hành hạ xong!

Quan Nguyệt San nhìn Hạ Thiên Thụ đã trở nên “mướt rượt”,
cuối cùng gật gù. Tiếp đó chẳng nói chẳng rằng, kéo cô phi thẳng đến công ty
bách hóa to đùng bên cạnh tiệm thẩm mỹ. Thiên Thụ mắt còn chưa kịp chớp, đã bị
cô ta ném lên quầy nội y nữ ở tầng bảy. Vừa nhìn thấy áo lót, quần lót màu mè
rực rỡ treo đầy, Thiên Thụ đã sợ tới mức quay người định bỏ chạy.

Quan Nguyệt San tóm lấy cô. “Này, cô chạy đi đâu?”

Thiên Thụ khóc không ra nước mắt. “Tôi tôi… Cô… cô tha cho
tôi đi, đây… đắt lắm, tôi không mua nổi…”

“Không cần cô trả tiền, tôi trả!”, Quan Nguyệt San giữ chặt
vai cô, “Một người phụ nữ nhất định phải có hai bộ đồ lót cao cấp nhất, như thế
mới là đối xử tốt với bản thân. Cô đối tốt với chính mình thì đàn ông cũng sẽ
đối tốt với cô. Nên đừng lo, hôm nay để tôi trả tiền. Đúng rồi, size của cô là
bao nhiêu?”

Quan đại tiểu thư trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thụ đỏ mặt định
trốn tránh, không nói gì, giơ móng vuốt ra luôn.

“Á!”, Thiên Thụ bị sờ, giật bắn mình, nhảy lùi ra sau hai
bước!

Quan Nguyệt San lập tức cười đầy bí ẩn, vừa cười vừa đưa hai
bộ móng vuốt để chụp con mồi ra. “Hê, không nhìn ra nhé, cô không cao, lại
không mập, mà ngực thì khá đó chứ! Ô ha ha, tròn nhé, mềm nhé… Tên Viên Dã kia
thật có phúc!”

Rầm!

Thiên Thụ chỉ muốn ngã lăn ra đất, chết đi cho xong.

Đây là nữ tiếp viên hàng không phong độ nhất, đại tiểu thư
tập đoàn Lĩnh Hàng sao? Cô ta căn bản là đồ háo sắc thì có!

Quan Nguyệt San lấy ra một bộ quần áo lót từ giá treo, nhét
luôn vào tay Thiên Thụ. “Đây, đến phòng thử đồ xem!”

“Hả? Đồ lót mà cũng thử được sao?, Thiên Thụ vạch đen đầy
mặt.

“Mua thì đương nhiên thử được! Size mà tôi đoán chắc sẽ không
sai đâu. Nếu không thì để tôi sờ thêm lần nữa đi?”, đại mỹ nữ mặt rất gian tà
đưa móng vuốt lên.

“Tôi thử tôi thử!”, Thiên Thụ lập tức túm chặt đồ lót, bỏ
chạy vào phòng thay đồ.

Quan Nguyệt San không kìm được cười phá lên, lôi điện thoại
ra gọi.

Thiên Thụ đứng trong phòng thay đồ vật vã mãi một lúc, cuối
cùng cũng mặc đồ lót vào.

Quan đại mỹ nữ tuy móng vuốt kinh khủng nhưng size cô ta đoán
đúng là vừa khít, bộ đồ lót trong tay Thiên Thụ vừa khéo tôn lên “đôi thỏ ngọc”
trước ngực cô, tròn trĩnh, mềm mại nằm gọn trong hoa văn ren màu đỏ thẫm đan
xen lẫn xanh nhạt, trở nên căng tròn đầy hấp dẫn. Nhưng… nhưng… sao lại mỏng
thế này? Phía trên phần cúp nửa ngực lại có tới một nửa là trong suốt! Ngoài
hoa văn đan chéo nhau ra thì không còn cái gì để che đậy nữa, ngay cả “nụ hoa
đào” trên “đôi thỏ ngọc” của cô cũng…

Thiên Thụ không biết tại sao nhớ tới câu “cái tên Viên Dã kia
thật có phúc” mà lúc nãy Quan Nguyệt San nói! Ối trời! Choáng đến nỗi suýt
chết! Khủng hoảng hơn là, Thiên Thụ đưa tay cầm quần lót, còn chưa mặc đã phát
hiện. Đây là cho trẻ con mặc hay sao? Quần lót hình chữ “T”?

Quan đại mỹ nữ đứng ngoài gõ cửa. “Xong chưa? Xong chưa? Tôi
vào xem đấy nhé!”

“Á! Đừng!”, Thiên Thụ lập tức ra sức chặn cửa, “Tôi… tôi chưa
xong… Cô… Bộ mà cô đưa tôi hình như… hình như hở hang quá…”

“Thế hả?” Quan đại mỹ nữ hiền lành bất ngờ, “Vậy tôi đưa cô
thêm bộ này, là váy ngủ, rất đẹp, cô mặc đồ lót kia vào rồi mặc thêm cái này, đẹp
tuyệt. Mở cửa đi, tôi đổi cho cô.”

Đổi ư?

Thiên Thụ đảo đảo mắt, cuối cùng hé cửa ra một khe nhỏ.

Quan đại mỹ nữ đưa một cái áo ngủ dài hơn một tí qua khe cửa,
Thiên Thụ vội nhận lấy. Tay run lên, hóa ra là một cái váy ngủ màu đỏ hoa hồng
nhạt bằng lụa, dây vai mảnh, gấu váy ngắn, eo cao vô cùng gợi cảm, hấp dẫn hơn
cả là giữa cái váy ấy còn có mấy đường ren trong suốt! Trời ơi, lại nữa rồi!
Đây chỉ cần nhìn qua là có thể thấp thoáng trông thấy bên trong nhỉ? Quan đại
mỹ nữ sao lại đưa cho cô một cái thế này chứ?

“Này, cái này cũng không được… Ối, quần áo của tôi! Trả lại
đây!”, Thiên Thụ vừa định cự nự thì phát hiện ra Quan đại mỹ nữ đã đưa tay lôi
hết quần áo cô đặt trên chiếc ghế cạnh cửa ra ngoài!

Quan đại mỹ nữ đứng ngoài cười hí hí. “Bây giờ cô hết lựa
chọn rồi, mặc hay không mặc, tự cô suy nghĩ đi!”

Ầm ầm ầm!

Thiên Thụ đập đầu vào cửa phòng thay đồ, muốn chết đi cho
xong! Lại bị cô ta hãm hại rồi! Lại bị cô ta hãm hại rồi! Quan Nguyệt San này,
cái tên Quan Nguyệt San ghê gớm này! Rõ ràng là cô ta cố ý, rõ ràng là đang bày
mưu hại mình! Nhưng cô ngốc như vậy, không nhìn ra mới chết! Ôi ôi ôi ôi… để cô
chết cho rồi!

Nhưng cũng không thể trần trụi thế này được! Thiên Thụ sau
khi đấu tranh ba phút, cuối cùng cũng mặc đồ vào. Quan đại mỹ nữ lần này xông thẳng
vào, không biết lấy đâu ra một cái áo gió to, bao kín người Thiên Thụ lại, sau
đó nhanh như cắt đẩy cô vào xe, bay thẳng đến khách sạn bảy sao. Dừng lại trước
tầng 28, tìm đến một căn phòng nào đó, quẹt thẻ từ, Quan đại mỹ nữ nhấc chân
lên đạp cô một cái bay vào bên trong!

“Ui da!”, Thiên Thụ đau quá, đầu chúi nhủi vào trong phòng.

Quan đại mỹ nữ đưa tay lột áo gió trên người cô ra, vừa hét
lên vừa đóng cửa, “Chưa đủ 24 tiếng thì các người đừng hòng ra ngoài!”

Cái gì?! 24 tiếng?! Các người?!

Thiên Thụ bỗng thấy đầu óc mình cúp điện.

Cách cách! Cửa phòng vang lên một tiếng, và thế là bị người
bên ngoài khóa chặt!

Cô kinh ngạc quay lại.

Một căn phòng quá quen thuộc.

Căn phòng cô từng ngủ một đêm ngoài ban công.

Bây giờ đèn đóm mờ ảo.

Ngọn đèn bàn bên cạnh giường mở một bóng mờ mờ.

Trên chiếc giường lớn màu rắn rải những cánh hoa hồng đỏ xinh
đẹp.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương.

Ánh đèn, cánh hoa, mờ ám, hương thơm.

Quan trọng nhất là, dưới ánh đèn mờ ám đó, có một bóng dáng
cao lớn ngồi trên chiếc sofa, ánh sáng chiếu trên gương mặt nhìn nghiêng của
anh, rọi lên bức tường cạnh giường thành một đường cong tuyệt đẹp rung động
lòng người.

Thiên Thụ không nhìn rõ gương mặt anh.

Nhưng có thể cảm nhận được trong bóng đêm mờ tối ấy, ánh mắt
nóng bỏng của anh đang chăm chú nhìn cô.

Dưới ánh mắt đó, cô luống cuống chân tay.

Vì trên người cô, chỉ có chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn không đủ
che mông…

Sắc đêm, quá mờ ám.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3