Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 074 - 075 - 076

Chương 74: Công bố với mọi người

Bảy rưỡi tối, tài xế
đúng giờ đến biệt thự đón hai mẹ con Hoa Ngữ Nông. Vẻ mặt Kính Huyên hưng phấn
lên xe cùng mẹ, còn Hoa Ngữ Nông thì không ngừng dặn dò Kính Huyên một loạt
những điều cần chú ý khi tham dự tiệc.

Kính Huyên nghe một lát
liền có chút không kiên nhẫn, bàn tay nhỏ bé cởi khóa dây an toàn, sau đó nói:

- Mẹ, sao mẹ có thể
biến thành bà già dông dài như vậy chứ? Chẳng lẽ mẹ không sợ sau này không gả
đi được nữa hay sao?

- Con… Mẹ đây là đang
dạy con, để đến lúc đó con khỏi xấu mặt trước mọi người, làm cho ba con mất
mặt…

Hoa Ngữ Nông lập tức
quở trách và răn dạy cậu bé, sau đó bi ai tự nhủ:

- Sao con không thể
thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ chứ?

- Tài xế tiên sinh, chú
là bạn tốt của ba cháu sao? Là ba cháu nhờ chú đến đón cháu và mẹ sao? - Kính
Huyên không muốn nói chuyện cùng với Hoa Ngữ Nông nữa, vì vậy bò ra khỏi chỗ
ngồi, nằm úp sấp lên khe hở giữa hai ghế trước, chọc chọc cánh tay của tài xế,
bắt chuyện với người ta.

- A, cậu chủ nhỏ, tôi
là tài xế của tổng tài, là nhân viên của ngài ấy, ha ha… - Chú lái xe rất hiền
hậu trả lời Kính Huyên.

- Nhân viên? Kính Huyên
không hiểu rõ lắm ý tứ của từ này, cậu nhóc cúi đầu suy nghĩ, sau đó hỏi:

- Nhân viên là cái gì
thế chú? Là thứ tròn tròn giống ông mặt trời sao? Thế sao chú không sáng lên
như ông ấy? Thành thật khai báo, chú là ông mặt trời đúng không?

- Kính Huyên, con đừng
có giải thích linh tinh, nhân viên tức là, chú lái xe này làm việc cho ba con,
giống như chú Lâm và dì Lý ấy, bọn họ đều là nhân viên của ba. - Hoa Ngữ Nông
cực kì hết chỗ nói với năng lực lý giải phi thường của Kính Huyên, nhưng lại
không thể không giải thích rõ ràng cho cậu nhóc.

- Thì ra là thế, con
hiểu rồi. - Cuối cùng Kính Huyên cũng hiểu được ý của cái từ ‘nhân viên’, cậu
nhóc tiếp tục dựa vào gần ghế lái xe, nói chuyện phiếm cùng tài xế:

- Chú nhân viên, chú có
biết ba của cháu bây giờ đang ở đâu không? Vì sao ba không đích thân đến đón
cháu và mẹ chứ?

- Hả… Chuyện này… - Lái
xe nghe vậy, suy nghĩ một chút liền trả lời:

- Tổng tài chắc là còn
bận rộn nhiều việc chưa xử lí xong, cho nên mới gọi tôi đến đây đón hai người,
nhưng mà cháu sắp gặp ba nhanh thôi, yên tâm đi…

- Vậy được rồi, một khi
đã như vậy, cháu đành phải làm một đứa trẻ có hiểu biết thôi, tha thứ cho ba
vậy. Kính Huyên tỏ vẻ nhiều kinh nghiệm nói.

Hoa Ngữ Nông nghe lời
của thằng bé, chỉ muốn mở cửa xe chạy luôn, sao cô lại sinh ra một đứa con da
mặt dày đến vậy chứ? Ôm Kính Huyên trở lại ghế ngồi, rồi thắt chặt dây an toàn
cho cậu nhóc, cô nghiêm túc cảnh cáo nói:

- Con thành thật ngồi
yên cho mẹ, đừng có nói chuyện linh tinh với chú lái xe làm chú ấy phân tâm như
thế, sẽ rất dễ xảy ra tai nạn giao thông đấy.

- Con biết rồi biết
rồi, đúng là một bà già dông dài không gả được ra ngoài… - Kính Huyên không cho
là đúng, lắc đầu than thở.

- Con… - Hoa Ngữ Nông
suýt chút nữa bị cậu nhóc làm cho tức điên lên, nhưng giờ đang ở trên xe, lại
còn có người ngoài, cô cũng không tiện phát tác.

...

Xe đưa mẹ con họ trực
tiếp đến cửa khách sạn cử hành bữa tiệc, lúc này Ninh Quân Hạo cũng vừa bước
ra, nhìn thấy Hoa Ngữ Nông bước xuống xe, hai mắt anh đột nhiên tỏa sáng, không
sao dời mắt được.

- Ba… - Kính Huyên nhìn
thấy Ninh Quân Hạo liền hưng phấn hô lên.

Lúc này trước cửa khách
sạn đang tụ tập không ít phóng viên đến theo dõi hôn lễ, cho nên tiếng “Ba” này
của Kính Huyên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ trong nháy mắt, gần
như toàn bộ đèn flash đều tập trung trên người cậu nhóc.

- Cậu bé này là ai vậy?
Sao trước giờ chưa từng thấy qua?

- Mẹ của cậu bé là ai
thế? Nhìn qua trông rất được, trong số những người phụ nữ tham dự có người này
sao?

- Mau, mau chụp thêm
vài tấm, nói không chừng là con của nhân vật quan trọng nào đó đấy… - Đủ loại
thanh âm của những ký giả kia rơi vào trong tai Hoa Ngữ Nông, điều này khiến
người chưa từng đối mặt với cảnh tượng này như cô khó thích ứng ngay lập tức,
cô vội giơ túi xách đang cầm trong tay lên, muốn che mặt mình lại theo bản năng.

Ninh Quân Hạo thấy thế,
lập tức đẩy những phóng viên đang chắn ở hai bên ra, đi đến bên cạnh Hoa Ngữ
Nông, xoay người bế Kính Huyên lên, sau đó lại đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô,
thấp giọng nói bên tai:

- Tự nhiên một chút,
tôi gọi em đến đây không phải để làm mình bẽ mặt.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
trong lòng khẽ run sợ, trên mặt lập tức nở một nụ cười gượng ép với những ánh
đèn không ngừng chớp nháy của bọn chó săn.

- Ninh tổng, đây là con
của anh sao? Vì sao trước đó chưa từng nghe qua anh có con trai chứ? - Phóng
viên nhìn thấy Ninh Quân Hạo ôm lấy Hoa Ngữ Nông, lập tức đặt câu hỏi.

- Thằng bé luôn sống
cùng mẹ ở nước ngoài, vài ngày trước mới về nước, không phải bé vừa về, tôi
liền để mọi người đều biết đó sao? - Ninh Quân Hạo mỉm cười trả lời vấn đề của
phóng viên.

- Ninh tổng, mẹ của đứa
bé mà anh vừa nhắc tới, là người bên cạnh anh đây sao? Cô ấy là vợ hiện tại của
anh? Mấy năm trước có truyền ra tin tức anh ly hôn cùng vợ cũ, có phải bởi vì
quan hệ với người vợ bây giờ nên mới phải chia tay không? - Phóng viên tiếp tục
truy hỏi kỹ càng sự việc bằng tinh thần nghề nghiệp cao cả.

- Ngại quá, ngày hôm
nay chúng tôi tới đây để tham gia hôn lễ, không phải để mở cuộc họp báo với
phóng viên, mong mọi người hãy chú ý đến những nghi lễ trong này, xin lỗi không
tiếp mọi người được nữa. - Ninh Quân Hạo chỉ muốn để mọi người biết đến sự tồn
tại của Kính Huyên, cũng không định để Hoa Ngữ Nông bị truyền thông chú ý quá
nhiều, cho nên anh lựa chọn trả lời một vấn đề xong liền kéo Hoa Ngữ Nông đi
vào khách sạn.

Sau khi đi vào khách
sạn liền có nhân viên phụ trách giữ phóng viên ở lại bên ngoài, cuối cùng Hoa
Ngữ Nông cũng rời xa khỏi ánh đèn loang loáng khiến mình khó xử, lúc này cô mới
phát hiện ra, bàn tay đang nắm tay cô của Ninh Quân Hạo vẫn chưa hề rời khỏi.

Chương 75: Tiếng nói quen thuộc

Tiệc tối cử hành ở tầng
hai mươi của khách sạn, Ninh Quân Hạo đi vào thang máy liền bỏ Kính Huyên xuống.

- Aiz, vừa nãy nhiều
người chụp ảnh con như vậy, con lại quên không bày ra một tư thế POSE thật anh
tuấn, đúng là chán đời mà… - Kính Huyên hình như vẫn còn chưa thoát ra khỏi ánh
đèn loang loáng kia, đứng trên mặt đất vừa lắc đầu vừa ca thán.

- Yên tâm, cho dù con
không bày ra được một tư thế POSE thật anh tuấn, ảnh chụp ra cũng nhất định rất
đẹp trai. - Mặt Hoa Ngữ Nông đầy vạch đen, lên tiếng ‗an ủi‘ cậu nhóc.

- Thật thế sao? Sớm
biết như vậy, nên để họ chụp con nhiều hơn một chút. - Nói xong, Kính Huyên lại
làm ra một cái động tác đùa bỡn, lông mày còn không quên nhíu nhíu lên phía
trên, như đang vứt ánh mắt quyến rũ người ta vậy.

Hoa Ngữ Nông cực kì hết
chỗ nói nhìn thằng bé, cuối cùng đành lựa chọn im lặng.

- Nghe nói ba mẹ em
cũng nhận được lời mời tham dự bữa tiệc hôm nay, đến lúc em có thể nhìn thấy
bọn họ, nhớ khống chế tốt cảm xúc của mình, tôi không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ
quá kích động của em nữa.

Ninh Quân Hạo đột nhiên
mở miệng, thấp giọng nói bên tai Hoa Ngữ Nông.

- Thật… thế thế sao?
Anh nói ba mẹ của em cũng tới? - Hoa Ngữ Nông tưởng rằng mình nghe nhầm, vẻ mặt
khó tin nhìn về phía Ninh Quân Hạo.

- Chuyện này thì có gì
lạ? Hoa thị của nhà em bây giờ cũng coi như là đầu rồng trong ngành du lịch của
thành phố Y, tuy rằng trước mắt chuyện thu mua Mỹ Hân đã khiến Thịnh Thế trở
thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hoa thị thì thực lực của nhà em vẫn hùng
hậu như trước, loại chuyện như ngày hôm nay, được mời đến cũng là chuyện bình
thường. - Vẻ mặt Ninh Quân Hạo không chút thay đổi nói.

Hoa Ngữ Nông nghe vậy,
đột nhiên bỗng im lặng.

Thật ra cô biết, nếu
như không có đám cưới năm ấy cùng với tập đoàn Hoa Đình, Hoa thị sẽ không có
ngày hôm nay. Chỉ tiếc là đám cưới tưởng rằng hoàn mỹ ấy lại bị việc cô rời đi
làm cho hỏng hết, giờ Hoa thị được cứu rồi, cô đứng ở bên người Ninh Quân Hạo
cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô biết từ hôm nay trở
đí, thân phận của mình sẽ trở thành đề tài nóng hổi nhất trong thời gian ngắn
tại thành phố Y. Chuyện này đối với Ninh Quân Hạo mà nói, nhất định sẽ tạo
thành quấy nhiễu, bây giờ nhớ lại những vấn đề sắc bén mà phóng viên đưa ra ban
nãy, da đầu cô không khỏi run lên bần bật.

- Keng... - Cửa thang
máy mở ra, đã tới tầng hai mươi rồi.

Nam nữ chính của buổi
tiệc ngày hôm nay đang đứng ở sảnh để đón khách. Kính Huyên vừa nhìn thấy cô
dâu xinh xắn kia, lập tức nhanh chân chạy tới trước mặt người ta, hấp tấp lên
tiếng chào hỏi:

- Ôi, cô dâu xinh đẹp,
được nhìn thấy cô thật đúng là vinh hạnh và may mắn…

- Ha ha… người bạn nhỏ,
xin chào, hoan nghênh đã tới, ba mẹ của cháu là ai thế? Cô dâu nhìn thấy cậu bé
đáng yêu đột nhiên chạy tới trước mặt mình, không khỏi vươn tay xoa xoa cái đầu
nhỏ của bé rồi hỏi.

Lúc này, Ninh Quân Hạo
cùng Hoa Ngữ Nông cũng đã đi tới, chú rể lập tức chào hỏi cùng anh:

- Ninh tổng, hoan
nghênh đã tới.

- Triệu công tử, tân
hôn vui vẻ nhé, chúc mừng… - Ninh Quân Hạo cũng khách sáo gật đầu nói chuyện
với chú rể.

- Kính Huyên, con mau
nói chúc chú dì tân hôn vui vẻ đi. - Hoa Ngữ Nông nhắc nhở Kính Huyên bên cạnh
đang mải mê bắt chuyện cùng cô dâu.

- Nhưng mà bây giờ
trong lòng con đang cảm thấy tiếc lắm… Vì sao cô dâu xinh đẹp như vậy không gả
cho con chứ? - Kính Huyên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt buồn bực nói.

- Ha... Ha ha... Cậu bé
này thật là đáng yêu, không biết có quan hệ thế nào với Ninh tổng đây? - Chú rể
bật cười vì lời nói của Kính Huyên, nhìn Ninh Quân Hạo đang đứng một bên hỏi.

- Con trai tôi. - Ninh
Quân Hạo mỉm cười giới thiệu.

- Con trai anh? Trước
kia chưa từng nghe nói qua anh có con trai mà, còn vị tiểu thư này chẳng phải
là… - Chú rể có vẻ rất bất ngờ với đáp án này.

- Là mẹ của con trai
tôi, cũng là… - Ninh Quân Hạo nhìn thoáng qua nét mặt xấu hổ của Hoa Ngữ Nông,
phun ra hai chữ cuối cùng:

- … vợ trước của tôi.

(Momo: Hai chữ theo đúng nguyên tác, tớ không sửa nhé.
Bốn chữ là do tớ chuyển ngữ thành thôi.)

- Thì ra là cô Hoa, rất
vui được gặp cô, hoan nghênh hoan nghênh...

Chú rể nghe vậy, lập
tức vươn tay về phía Hoa Ngữ Nông muốn bắt tay cùng cô.

Hoa Ngữ Nông không ngờ
chú rể biết mình là ai, cô lập tức lễ phép vươn tay ra, cùng anh chào hỏi.

- Mời ba người vào bên
trong, cha tôi đang chào hỏi khách khứa bên trong đó, hôm nay khách đến tương
đối nhiều, nếu có tiếp đón không chu đáo, mong mọi người rộng lòng bỏ qua. - Nói
rồi, chú rể vươn tay ý bảo ba người tiến vào hội trường lớn.

Ninh Quân Hạo nói vài
lời khách sáo, sau đó nắm lấy Kính Huyên đang dính chặt cô dâu không chịu rời
đi bước vào hội trường, Hoa Ngữ Nông cũng cùng đi bên cạnh anh, làm tròn bổn
phận “bạn gái” của mình.

Ở hội trường, Ninh Quân
Hạo lại gặp rất nhiều người quen cùng với những khách hàng quan trọng của mình,
anh vô cùng kiên nhẫn giới thiệu thân phận của Kính Huyên, cho đến lúc cậu bé
bị mấy người lớn sờ đầu có chút phiền, chạy ra chỗ khác làm quen với mấy chị
xinh đẹp mới tạm dừng.

Hoa Ngữ Nông cùng Ninh
Quân Hạo trò chuyện xã giao một lúc, cô cảm thấy mình giả cười đến sắp thoái
hóa cơ mặt rồi, vì vậy cô liền lặng lẽ cầm chén rượu đi sang một bên, muốn thả
lỏng mặt mũi một chút.

Cô vừa trốn đến góc
phòng yên tĩnh chưa đến hai phút đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng trò
chuyện của hai người phụ nữ, một trong hai giọng nói đó khiến cô cảm thấy vô
cùng quen thuộc.

- Nghe nói gì chưa?
Ngày hôm nay Ninh Quân Hạo mang theo con trai tới tham dự bữa tiệc, thấy bảo
bạn gái chính là vợ trước của anh ta đấy.

Đây là giọng của một
người phụ nữ khác, trong thanh âm đã tràn ngập mùi vị buôn chuyện.

- Thì làm sao? Vợ trước
chính là vợ trước, ly hôn chính là ly hôn, tưởng rằng bây giờ cùng xuất hiện
trước mặt người khác thì có thể che đậy sự thật đã ly hôn của mình sao? - Đây
là tiếng của một người phụ nữ khác, giọng nói này đối với Hoa Ngữ Nông mà nói
là cực kì quen thuộc.

- Ai, tôi nói bà Hoa
này, nếu tôi không nhớ nhầm, vợ trước của Ninh Quân Hạo hình như là cháu gái
của bà đúng không, có vẻ như bà không thích chuyện hai người họ hợp lại cùng
một chỗ thì phải. - Hai người đằng sau tiếp tục rỉ tai nhau nói.

- Cũng chính bởi vì nó
là cháu gái mình cho nên tôi mới thấy xấu hổ, phụ nữ nhà họ Hoa như chúng tôi
luôn lấy chữ “văn” làm lối sống, chưa từng có người phá bỏ tiền lệ không ly
hôn, nó đọc nhiều sách thế mà vẫn còn bôi tro trát trấu vào Hoa thị như vậy,
nếu không phải vì chuyện ly hôn năm ấy, ba tôi cũng sẽ không tức đến đuổi nó
khỏi Hoa thị, còn làm bệnh nặng thêm. Con bé chết tiệt ấy, đừng để cho tôi thấy
mặt, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó đâu. - Cô của Hoa Ngữ Nông, Hoa
Tĩnh Nhàn tức giận nói.

Chương 76: Ướt người

Hoa Ngữ Nông nghe hai
người trò chuyện, trong lòng có chút không biết nói sao, có điều cô chợt nhớ ra
nếu cô của mình đến đây, vậy có phải chứng tỏ ba mẹ cũng tới rồi hay không?
Nghĩ vậy, cô lập tức đi đến chỗ sáng, chuẩn bị đi tìm ba mẹ mình.

Có điều, không ngờ cô
vừa mới xoay người liền đụng phải ai đó phía sau, ly rượu trong tay cũng bị đổ,
rơi vào người đối phương.

- Thật xin lỗi, thật
xin lỗi... - Hoa Ngữ Nông ý thức được sai lầm của mình, lập tức cúi đầu nhận
sai.

- Không sao, chỉ bị
dính một chút Champage thôi mà, rửa chút sẽ sạch. - Đối phương thấy nét mặt tỏ
vẻ xin lỗi của Hoa Ngữ Nông, lập tức khoát tay nói.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy
đối phương nói bỏ qua cho mình, liền ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông rộng
lượng trước mặt.

Tầm mắt hai người vừa
tiếp xúc với nhau, ánh mắt người đàn ông lập tức sáng ngời.

- Xem ra mấy năm nay cô
ở bên ngoài, bản lĩnh gì cũng không học, khả năng tìm rắc rối lại càng ngày
càng lợi hại thêm. - Đúng lúc Hoa Ngữ Nông đang đứng đối diện cùng người đàn
ông nọ, một giọng nói cay nghiệt bỗng truyền vào tai cô, trong chốc lát, cô
không thể không quay đầu sang chỗ đó, nhìn về phía chủ nhân của tiếng nói này,
cũng chính là người cô ruột đã bảy năm không gặp – Hoa Tĩnh Nhàn.

- Cô… - Mặc dù biết cô
có lẽ không muốn quen biết với người cháu gái như mình, nhưng cô vẫn lễ phép
gọi một tiếng.

- Đừng có gọi tôi là
cô, cô đã quên chuyện mình bị đuổi ra khỏi Hoa thị rồi sao? - Hoa Tĩnh Nhàn
nhìn thấy vẻ mặt Hoa Ngữ Nông liền cực kì chán ghét, giống như người đứng trước
mặt mình là kẻ thù chứ không phải cháu gái vậy.

Hoa Ngữ Nông thấy Hoa
Tĩnh Nhàn lạnh lùng với mình như vậy, cũng không biết nên đối mặt với bà ta ra
sao, chỉ có thể chọn cách quay đầu đưa ánh mắt thật có lỗi với người đàn ông bị
mình làm ướt người, sau đó nâng váy đi về phía khác.

Hoa Tĩnh Nhàn nhìn thấy
bóng lưng Hoa Ngữ Nông rời đi, oán hận liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười nói
với người đàn ông bên cạnh chưa từng rời mắt khỏi Hoa Ngữ Nông:

- Trịnh công tử, thật
ngại quá, để cậu phải sợ hãi rồi.

- Sợ hãi? - Người đàn
ông được gọi là Trịnh công tử hình như không hiểu rõ lắm ý tứ của bà ta. Có
điều rất nhanh sau đó, anh phát hiện Hoa Tĩnh Nhàn đang nhìn chằm chằm vết rượu
champage bị đổ trên người mình, hiểu được mọi chuyện, anh ta liền cười nói:

- Chút chuyện nhỏ này sao
có thể khiến tôi hoảng sợ được chứ, không sao đâu. Cô gái vừa nãy hình như rất
quen thuộc với bà, không biết hai người có quan hệ gì đây?

- A, nó ấy à, trên thực
tế, bây giờ chúng tôi cũng không được tính là có quan hệ với nhau, nó là con
gái của anh trai tôi, có điều đã bị cha tôi đuổi khỏi nhà họ Hoa rồi, cho nên
hiện tại nó không có bất cứ quan hệ gì với Hoa thị nhà tôi nữa. - Khi Hoa Tĩnh
Nhàn nhắc đến Hoa Ngữ Nông, vẻ mặt đều trở nên khó chịu.

- Vậy sao, không biết
vị tiểu thư ấy phạm phải lỗi gì mà khiến lệnh tôn tức giận đến mức đuổi cháu
mình ra khỏi Hoa thị thế, tôi đã từng được cha mình giới thiệu gặp lệnh tôn một
lần, ông ấy cũng không phải là cái kiểu người tính tình nóng nảy như vậy. - Trịnh
công tử có vẻ rất hứng thú đối với chuyện về Hoa Ngữ Nông, anh ta tò mò hỏi.

Hoa Tĩnh Nhàn thấy thế,
chỉ đành xấu hổ cười:

- Chuyện này nói ra rất
dài dòng, cũng không phải việc hay ho gì cho lắm, vào ngày có chuyện vui như
hôm nay không nên đề cập tới nó. Chẳng qua nếu như Trịnh công tử thực sự muốn
biết, không bằng lần sau rảnh rỗi, chúng ta đi uống trà, tâm sự một chút, tôi
liền tiếp tục kể cho cậu nghe.

- Ha ha…Bà Hoa nói rất
đúng, nếu đã vậy, tôi đây sẽ không truy hỏi nữa. - Trịnh công tử hình như cũng
không có ý định sẽ gặp mặt lần sau với bà ta, cho nên anh chỉ thản nhiên cười,
nói một câu “xin lỗi không tiếp được” rồi rời khỏi.

Phía bên này, sau khi
Hoa Ngữ Nông đi liền đứng bên ngoài đám người tìm kiếm bóng dáng cha mẹ mình,
có điều tìm nửa ngày cũng không thấy, đành nhụt chí đứng vào một góc.

Ninh Quân Hạo chẳng
biết đi tới bên cạnh cô lúc nào, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, mở miệng nói:

- Đêm nay ba mẹ em
không tới, nghe nói là vì sức khỏe của ông em có chút vấn đề nên ba ở nhà cùng
ông, để cô của em tham dự bữa tiệc này.

- Sức khỏe của ông nội
có vấn đề sao? Có nghiêm trọng không? - Hoa Ngữ Nông nghe vậy, lập tức khẩn
trương hỏi.

- Không biết, có điều
em nhìn vẻ mặt tươi cười nói chuyện xã giao cùng người ta của cô em liền hiểu,
chắc chắn là không có chuyện gì lớn, bằng không giờ phút này bà ấy sẽ không
tiếp tục ở lại chỗ này, đúng không? - Nói xong, ánh mắt Ninh Quân Hạo lại nhìn
về một phía khác, rất nhanh sau đó, anh hỏi cô:

- Em quen biết với
Trịnh công tử?

- Hả? Trịnh công tử? Là
ai cơ? - Hoa Ngữ Nông không hiểu lời của anh, vẻ mặt có chút mơ hồ.

- Anh ta đang chào hỏi
cùng em kìa. - Ánh mắt Ninh Quân Hạo nhìn về phía trước, mặt không chút thay
đổi nói.

Vì vậy Hoa Ngữ Nông
nhìn theo tầm mắt của anh, lập tức phát hiện ra người đàn ông ban nãy bị cô đổ
rượu lên quần áo đang nâng chén tỏ ý mời về phía mình, cô liền lễ phép hướng
gật đầu với anh ta.

- Em không biết anh ta.
- Cô trả lời vấn đề của Ninh Quân Hạo.

Có điều Ninh Quân Hạo
lại tỏ vẻ không tin lời cô, chỉ hừ lạnh nói:

- Không biết mà anh ta
lại nhìn em chào hỏi hay sao? Từ nãy đến giờ, ánh mắt của anh ta chưa từng rời
khỏi người em đấy!

- Hả… có sao? Nhưng mà em thật sự không quen anh ta, ban nãy
em chỉ sơ ý làm đổ rượu champagne lên người anh ta thôi. - Hoa Ngữ Nông giải
thích.

- Đổ champagne? - Ninh
Quân Hạo nghe vậy liền khinh miệt nhìn cô một cái, châm chọc nói:

- Đây là cách làm quen
với đàn ông mà em học được trong bảy năm ở Tây Ban Nha sao?

- Cái gì? Anh… Sao anh
có thể nói như vậy? Em không phải cố ý… - Đối với việc bị anh hiểu lầm như vậy,
trong lòng Hoa Ngữ Nông khó có thể chấp nhận, cô có phần tủi thân giải thích.

- Sao cũng được, xem ra
em đã thành công để người đàn ông kia sinh ra hứng thú với mình rồi. - Lời giải
thích của Hoa Ngữ Nông qua tai Ninh Quân Hạo đều là che dấu, nói xong, anh cầm
ly rượu đi về phía Trịnh công tử.

- Này, anh muốn làm gì?
- Hoa Ngữ Nông cảm giác anh có chút ý đồ, lập tức khẩn trương đi theo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3