Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 056 - 057 - 058

Chương 56: Con muốn cha

Lại là bảy ngày sau,
tại phòng làm việc của bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Gera Nada, Tây Ban Nha.

- Thật thế sao? Xác
định sao? Tôi… mang thai thật rồi? Không có nhầm lẫn chứ? - Hoa Ngữ Nông cầm
phiếu xét nghiệm trong tay, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị bác sĩ chuyên khoa
thực tập trước mặt.

- Đúng vậy, cô quả thật
đã mang thai một tuần rồi, trước mắt tình trạng thân thể cô đều bình thường,
nhớ chú ý cẩn thận, đầu xuân sang năm là đứa bé có thể sinh ra. - Bác sĩ thực
tập mỉm cười nói với cô.

Hoa Ngữ Nông dùng sức
gật đầu, sau đó cầm phiếu xét nghiệm đi về phía khoa xét nghiệm máu.

Khi cô đưa phiếu xét
nghiệm cho bác sĩ điều trị chính của Kính Huyên cũng vui mừng nở nụ cười nói:

- Chúc mừng cô, Hoa, cô
là một người mẹ vĩ đại, Kính Huyên đã được cứu rồi.

- Aida, tôi rất vui vẻ,
cô không biết tôi đã trông mong đứa bé này nhiều đến thế nào đâu. Hoa Ngữ Nông
cười chảy nước mắt, từ sau khi phát hiện Kính Huyên bị mắc bệnh bạch cầu, cô
liền không ngừng tìm cách chữa trị cho thằng bé, thậm chí còn tuyệt vọng đến
mức hy vọng có thể dùng mạng sống của mình để đổi cho con. Bây giờ, cuối cùng
cô cũng thành công tìm được phương thuốc chữa bệnh cho Kính Huyên, sao cô có
thể không vui vẻ được chứ?

- Thượng Đế sẽ phù hộ
cho cô và đứa con. - Nói xong, Aida liền vẽ một cây thập tự giá ở trước ngực.

- Tôi đi thăm Kính
Huyên đã. - Hoa Ngữ Nông thật mong có thể nhanh chóng nói với Kính Huyên tin
mừng này để thằng bé cũng được vui vẻ, nói xong, cô vội vàng rời khỏi phòng bác
sĩ, đi về phía phòng bệnh.

Lúc này trong phòng
bệnh, một bóng người nho nhỏ đang nằm trên giường, dùng chăn che lấp người
mình, hai mắt mở to sợ hãi nhìn chằm chằm cô y tá trước mặt.

- Cháu không tiêm,
không muốn tiêm… - Cái miệng nhỏ nhắn phát ra những thanh âm vỡ vụn, bộ dạng
thề sống thề chết không chịu nghe theo.

- Cháu bé ngoan, đừng
từ chối nữa, cô sẽ tiêm cho cháu thật nhẹ nhàng thôi, cam đoan sẽ không đau
đâu… - Cô y tá giống hệt như con sói đuôi dài đang lừa dối Kính Huyên bé nhỏ.

- Cô gái lừa gạt người
khác sẽ giống như mẹ cháu, không gả được ra ngoài đâu, tốt nhất cô đừng có lừa
cháu. - Tiểu Kính Huyên nói xong, cẩn thận vươn cánh tay mình ra khỏi chăn, còn
không quên cảnh cáo cô y tá một chút.

Hoa Ngữ Nông đứng ở cửa
nghe thấy thế, thiếu chút nữa thì tức đến hôn mê, thì ra con trai cô ở sau lưng
bôi xấu mẹ nó như vậy.

- Cái đó… trẻ con cần
phải nghe lời người lớn. - Cô y tá cũng không ngờ tới từ miệng cậu bé này sẽ
thốt ra những lời nói kinh thiên động địa như vậy, toát mồ hôi hột một lúc
xong, cô liền giơ kim tiêm lên nói:

- Ngoan nào, hôm nay chúng
ta không tiêm cánh tay, không đau đâu, mau cởi quần nhỏ của cháu ra, để cô xoa
xoa cái mông nhỏ một chút là xong rồi.

- Mông... - Kính Huyên
nghe xong lời của cô y tá, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên, ngượng ngùng
vùi đầu vào trong chăn nói:

- Nhưng người ta sẽ thẹn
đấy, hay là thôi không cần đâu… - Cô y tá sắp bị dáng vẻ già mồm cãi láo của
cậu bé này chọc cho phát điển rồi, cô cố gắng nhẫn nhịn cơn tức mênh mông trong
lòng, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh bạn nhỏ, cô đã ở
chỗ này của cháu lâu lắm rồi, muộn mất rất nhiều thời gian, còn có rất nhiều
người bệnh đang chờ cô tới tiêm thuộc, cháu mau phối hợp cởi quần ra đi, tiêm
một phát là xong ngay rồi.

- Kim châm trên mông có
để lại hố về sau không? Liệu có hủy hoại đi dung nhan của người ta không? Mông
của cháu rất quan trọng đấy nhé, có được một cái bàn tọa hoàn mỹ thì mới có thể
đạt được nhân sinh thuận lợi, cô y tá ơi, trên mông cô có hố như vậy không? - Kính
Huyên chớp mắt chăm chú nhìn cô y tá, cất tiếng hỏi.

Cô y tá nghe vậy, vẻ
mặt đầy hắc tuyến nhìn cậu nhóc, khiến Hoa Ngữ Nông đang đứng ở cửa không sao
nhìn tiếp được, cô lập tức đi vào phòng, ôm lấy Kính Huyên rồi cho cậu nhóc nằm
sấp trên đùi mình, kéo quần nhỏ của bé xuống, nói với cô y tá:

- Cô cứ làm đi.

Hai tay Kính Huyên vung
vẩy loạn xạ, vừa giãy dụa vừa la lớn:

- Cô y tá, cô nói không
đau, con gái nói dối sẽ không gả được ra ngoài đâu đấy… - Khóe miệng cô y tá
khẽ cong lên thành một nét cười u ám, giơ kim tiêm lên cao, lóe ra ánh sáng
lạnh lùng chói mắt đầy châm chọc, ánh sáng ấy dường như đang muốn nói:

- Chịu chết đi, thằng
bé xấu xa.

Một châm vừa đi xuống,
chỉ nghe thấy một tiếng khóc vang dội truyền ra từ phòng bệnh, cả bệnh viện
thiếu chút nữa bị tiếng khóc rung trời này làm cho run rẩy.

Sau khi tiêm xong, cô y
tá rời đi, chỉ còn lại Kính Huyên đang rúc đầu trong chăn khóc nức nở và Hoa
Ngữ Nông đang ngồi một bên an ủi thằng bé.

- Bảo bối, ngoan, đừng
khóc, bây giờ không phải là hết đau rồi sao? Phải tiêm thì bệnh mới mau khỏi
được đúng không? Đừng khóc, đừng khóc, đừng giận mẹ mà, mẹ yêu con nhất…

- Mẹ là mụ phù thủy
chuyên bắt nạt trẻ em, thật đáng sợ, con không cần mẹ nữa… - Kính Huyên đáng
thương dùng chăn trùm kín người, vừa khóc vừa nói.

Hoa Ngữ Nông không nhịn
được nổi gân xanh đầy đầu, nhìn con mình, muốn nổi giận nhưng mà không thể, chỉ
còn cách tiếp tục khuyên can:

- Mẹ yêu Kính Huyên
nhất, làm sao có thể là mụ phù thủy được chứ, không thì Kính Huyên nói đi, muốn
thế nào con mới tha thứ cho mẹ đây? Mẹ mua cho con đồ chơi siêu nhân mà con
thích nhất nhé!

- Con muốn cha, con
muốn một người cha, cần một người cha thật tuấn tú cực kỳ tuấn tú thật lợi hại
cực kỳ lợi hại… - Kính Huyên lau nước mắt, sau đó mở to mắt nhìn Hoa Ngữ Nông
nói.

- Cái đó… Sao tự dưng
đột nhiên con… - Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày bị con
trai làm náo loạn đòi đi tìm cha, trước kia cô chưa từng nghe thấy Kính Huyên
nói với mình cần có cha cả, nhiều nhất thằng bé chỉ đòi cô đi tìm bạn trai mà
thôi.

- Con muốn cha bảo vệ
con, mẹ là mụ phù thủy thích bắt nạt trẻ nhỏ, con muốn cha cơ… Nói xong, Kính
Huyên lại khóc lên.

- Con thật là… - Hoa
Ngữ Nông không biết nói gì nhìn con trai trước mặt, trong lòng hết sức tổn
thương, uổng công mình nuôi nó nhiều năm như vậy, lại biến thành một cái kẻ
kiêu ngạo thế này.

- Con muốn cha, một
người mẹ không thể cho con một người cha không phải là một người mẹ tốt… - Kính
Huyên ôm chân lăn lộn ở trên giường gào thét nói.

- Con ngoan, đừng khóc,
trước tiên con nói với mẹ đã, vì sao đột nhiên con lại muốn cha?

Chương 57: Cuộc gặp bất ngờ

- Không phải đột nhiên,
là luôn luôn muốn có, chẳng qua mẹ không chịu cho con đi tìm cha bao giờ thôi… -
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kính Huyên trông vô cùng nghiêm trọng như đang đi đòi nợ
vậy.

- Cái đó… trước kia con
cũng đâu có muốn cha ghê gớm đến vậy đâu. - Hoa Ngữ Nông bĩu môi không cho là
đúng nói. Cô còn tưởng rằng Kính Huyên sẽ nói mình là đứa trẻ không cha nên hay
bị những bạn bè khác chế giễu, sau đó chịu nhiều đả kích nên mới khóc lóc nhớ
đến chuyện xưa bi thảm muốn đi tìm cha.

- Mặc kệ, mặc kệ, con
chỉ cần cha thôi, tất cả mọi người đều nói con dễ nhìn, cho nên cha của con
nhất định cũng là một người đẹp trai, con muốn nhìn người đẹp trai, con muốn có
cha cơ… - Kính Huyên dùng khả năng logic học phi thường dũng mãnh của mình suy
luận ra dáng vẻ của cha.

Hoa Ngữ Nông âm thầm đổ
mồ hôi, con trai cô không phải thích nhất mấy cô em xinh đẹp à? Sao giờ lại
chuyển sang thích người đẹp trai rồi? Sự đổi hướng này có phải quá nhanh hay
không đây? Chẳng lẽ là từ nhỏ cùng cô sinh hoạt chung một chỗ, cho nên tính
cách cũng trở nên càng ngày càng giống mẹ?

- Cục cưng ngoan, không
cãi mẹ nữa, mẹ nói cho con một chuyện thật vui được không? - Không dám tiếp tục
dây dưa cái vấn đề tìm cha này với con nữa, Hoa Ngữ Nông lập tức thay đổi chủ
đề câu chuyện.

- Chuyện gì? - Kính
Huyên hít hít mũi, ngừng khóc tò mò hỏi.

- Trong bụng mẹ bây giờ
có một em bé, chờ mẹ sinh em bé ra xong, bệnh của con có thể chữa khỏi, con nói
xem đây có phải tin tốt lành hay không? Con có vui không? - Nói xong, vẻ mặt cô
có chút chờ mong nhìn về phía Kính Huyên, hy vọng thằng bé có thể cho cô một nụ
cười thật rạng rỡ.

Chẳng qua, không ngờ
Kính Huyên nghe thế, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng của Hoa Ngữ
Nông, sau đó chìa ngón tay béo múp ra chọc chọc cái bụng còn chưa có lộ rõ,
nói:

- Thật sự có em bé bên
trong này sao? Gọi nó ra chơi với con đi, mau gọi nó đi ra đi.

- Cái đó… Hoa Ngữ Nông
tiếp tục đổ mồ hôi:

- Chuyện này… em bé còn
chưa lớn, chưa thể ra ngoài chơi với con được.

- Lừa người, mẹ lừa
người, mẹ là mụ phù thủy chuyên đi lừa người… trong bụng mẹ căn bản không có em
bé, căn bản không có, con muốn cha cơ, con muốn cha cơ… - Nói xong, Kính Huyên
lại bắt đầu gào khóc.

- Cái thằng bé này… mẹ
đâu có lừa con? Thật sự có em bé bên trong mà, chẳng qua bây giờ em bé mới chỉ
lớn xíu xíu thôi, đợi đến sang năm em bé mới trưởng thành, mới đi ra chơi với
con được. Con đừng khóc nữa được không? Con còn khóc nữa, mẹ cũng muốn khóc
theo đấy. - Hoa Ngữ Nông không nghĩ tới Kính Huyên càng lớn càng khó bảo, chỉ
còn cách nhẫn nại dỗ dành.

- Thế em bé có cha
không? - Kính Huyên lại ngừng gào khóc, nghiêm túc hỏi.

- A… Chuyện này… Chuyện
này… - Hoa Ngữ Nông lại bị vấn đề của thằng bé làm khó.

- Chẳng lẽ em cũng
giống con, đều là những đứa trẻ đáng thương không có cha sao? Hu hu hu… làm con
của mẹ vì sao đều đáng thương như vậy chứ, chúng ta đều không có cha, thật đáng
thương quá, không thích làm con của mẹ đâu, không thích đâu…

- Đủ rồi, không phải là
cần cha thôi sao? Cho con là được chứ gì. - Hoa Ngữ Nông đã sắp bị Kính Huyên
làm cho phát điên rồi, trong lúc nhất thời nhanh mồm nhanh miệng rống lên.

- A? - Có lẽ Kính Huyên
cũng không nghĩ tới lần này Hoa Ngữ Nông sẽ đáp ứng, thằng bé hơi im lặng một
chút, sau đó lập tức leo lên người cô nhìn trái nhìn phải:

- Ở chỗ nào? Cha ở chỗ
nào?

- Con tìm loạn cái gì ở
đây? Làm sao cha có thể ở trên người của mẹ được chứ? Cha con đang ở Z quốc, Z
quốc xa xôi ấy, một nơi cần phải đi máy bay thật lâu thật lâu mới đến được,
biết không?

- Con muốn đi Z quốc,
con muốn đi tìm cha… - Nói xong, Kính Huyên liền từ trên giường nhảy xuống, đi
chân trần đến chỗ cái tủ nhỏ bên cạnh, bê một chiếc ghế qua để đứng, đem cánh
cửa tủ nhỏ mở ra muốn thu thập hành lí bên trong.

Giờ phút này Hoa Ngữ
Nông mới ý thức được việc điên rồ mình vừa làm, không phải điều cô sợ nhất
chính là Ninh Quân Hạo biết được mình có con hay sao? Giờ Kính Huyên muốn đi
tìm anh, cô nên làm gì chứ? Ngăn cản thằng bé nhất định không được, dựa theo
cái tính cách khó chơi của nó, không chừng sẽ náo loạn đến gà chó không yên mới
thôi. Thế nhưng thật sự dẫn thằng bé đi tìm Ninh Quân Hạo cô lại có chút bận
lòng, sợ rằng anh sẽ đoạt mất con đi.

Làm sao bây giờ? Cô nên
làm cái gì bây giờ?

Z quốc, thành phố Y,
lúc này thời gian là mười giờ tối.

Trong một quán bar xa
hoa ở trung tâm thành phố, âm nhạc rộn ràng cùng chất cồn kích thích khiến nét
mặt mọi người đều trở nên mê say, chìm đắm trong thế giới mờ ảo và hào nhoáng
này.

Trên một chiếc ghế dài
tương đối im ắng, hai người Ninh Quân Hạo cùng Lâm Tuấn Hiền đang ngồi cùng
nhau uống rượu trò chuyện.

Lúc này, đối diện chỗ
bọn họ đang ngồi có ba cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, tầm mắt của họ thường xuyên
liếc về phía Ninh Quân Hạo, giống như đem hai người bọn họ trở thành đối tượng
để mình dụ dỗ đêm nay.

Vẻ mặt Lâm Tuấn Hiền
giờ phút này rất thả lỏng, anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cầm ly rượu nhẹ
nhàng lắc, dưới ánh đèn mập mờ không ngừng toát ra những thứ ánh sáng khác nhau.

Ánh mắt anh vô tình quét
qua phía đối diện, lại phát hiện trong số đó có một cô gái đang nhìn thẳng mặt
mình, trong ánh mắt lộ ra chút toan tính.

Anh khẽ cong môi cười,
tính dùng ánh mắt đáp lại cô, lại không nghĩ tới cô bé kia giống như được cổ
vũ, lập tức cùng hai cô gái bên cạnh đi về phía mình.

Tâm trạng Ninh Quân Hạo
lúc này không tính là quá tốt, từ sau đêm điên cuồng đó ở khách sạn Mance,
trong đầu anh thường xuyên không tự chủ được nhớ về bóng hình nhỏ xinh ấy, điều
này làm cho anh cảm thấy thật phiền toái, lý trí nói rằng bản thân không cần
tiếp tục nhớ đến cô ta nữa, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không nghe lời điều
khiển.

Lúc ba cô gái đi về
phía này anh cũng đã nhận ra, vì thế nhíu mày nhìn Lâm Tuấn Hiền nói:

- Là cậu đùa giỡn hả?

- Nếu quyết định ra
ngoài thả lỏng, thì vẫn nên chơi cùng nhiều người mới vui. - Lâm Tuấn Hiền mỉm
cười nói giỡn.

Ninh Quân Hạo chắc cũng
hiểu được lời anh ta nói có lý, nên không nói thêm gì nữa, trên thực tế, anh
cũng muốn thử xem, khi mình ở cùng người phụ nữ khác có thể quên được bóng dáng
chết tiệt kia hay không.

Sau khi ba cô gái tiến
đến trước mặt, Lâm Tuấn Hiền liền mời họ ngồi xuống.

- Chào ba em xinh đẹp,
không biết nên xưng hô thế nào đây? - Lâm Tuấn Hiền mỉm cười chào hỏi cùng họ.

- Em tên Lynda, còn mỹ
nữ tóc dài này là Joy, mỹ nữ tóc ngắn là Munday.

Chúng em đều là người
mẫu, không biết hai anh tên gọi là gì đây? Chắc không để ý cho chúng em danh
thiếp của hai người đâu nhỉ? - Cô gái vừa phóng điện ban nãy với Lâm Tuấn Hiền
cũng mỉm cười giới thiệu.

- Munday? Ninh Quân Hạo
nghe thấy tên này, ánh mắt thoáng chốc trở nên sáng ngời.

Chương 58: Cô nàng chết tiệt

- Lâm Tuấn Hiền, rất
hân hạnh được quen biết ba người, vị này là bạn của tôi, Ninh thiếu. Ngại quá,
hôm nay trên người không mang theo danh thiếp.

Lâm Tuấn Hiền tùy ý
giới thiệu vài câu, rồi nhắc đến Ninh Quân Hạo đơn giản trước mặt họ, sau đó
rót chút rượu vào ba chiếc ly rỗng trên bàn, cầm lên đưa tới chỗ ba cô gái:

- Gặp mặt là có duyên,
nào, cạn một ly vì sự quen biết của chúng ta.

Ba cô gái nghe vậy liền
ồn ảo cầm lấy ly rượu, cùng bọn họ cụng ly.

Uống hết ly đầu tiên,
Lynda tò mò nhìn về phía Ninh Quân Hạo đang ngồi một bên:

- Nhìn Ninh thiếu trông
thật sự rất quen, không biết chúng ta đã gặp qua ở nơi nào rồi? - Vậy sao? - Ninh
Quân Hạo không cho là đúng, anh chỉ khẽ cười, không định đáp lại.

- Đúng vậy đấy, tôi
cũng thấy Ninh thiếu trông rất quen mắt, chỉ không nhớ đã gặp qua ở chỗ nào
thôi. - Cô gái đi cùng tên Joy cũng kêu lên.

Rất nhanh sau đó, Lynda
giống như đã nhớ ra điều gì, chỉ vào Ninh Quân Hạo nói:

- Tôi… tôi nhớ ra rồi,
anh là Ninh Quân Hạo đúng không? Tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đình, Ninh Quân Hạo
đúng không? - Nói xong, cô dùng cánh tay chọc chọc cô gái tên Munday ngồi bên
cạnh mình:

- Munday, lần trước không
phải cậu nói được Thịnh Thế giới thiệu cho gặp mặt với Ninh Quân Hạo hay sao? -
Nghe vậy, ánh mắt Munday nhanh chóng mở to, cô nhìn Ninh Quân Hạo nói:

- Đúng rồi, đáng tiếc
hôm ấy Ninh tổng bận việc đột xuất cho nên cuộc hẹn của chúng ta bị hủy bỏ giữa
chừng. Nhưng mà anh yên tâm, tôi đã dựa theo phân phó của thư ký, không nói ra
chuyện chúng ta chưa từng gặp mặt với trợ lý Tôn. Xem ra chúng ta quả thật là
có duyên, lần trước không thể gặp mặt, nhưng lần này lại vô tình gặp gỡ, có thể
thấy anh ở đây, thật là vui quá! - Nghe xong lời của cô ta, Ninh Quân Hạo lập
tức nhướn mày, nghi ngờ hỏi:

- Cô nói cuộc hẹn là
chỉ lần trợ lý Tôn sắp xếp ở khách sạn Mance sao?

- Thì ra Ninh tổng còn
nhớ rõ, hihi… Đúng vậy đó, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là tiếc nuối mà… - Nói
xong, vẻ mặt Munday có chút tiếc hận.

Thế nhưng lời nói đi
vào tai Ninh Quân Hạo lại giống như sấm sét đi ngang, cô gái này là Munday, vậy
người phụ nữ lần đó cùng anh mây mưa thất thường trong khách sạn Mance là ai?
Chẳng lẽ… Là cô? Trong đầu Ninh Quân Hạo đột nhiên hiện ra một gương mặt quen
thuộc.

Nhất định là thế, khó
trách đêm ấy cô không chịu bật đèn, thì ra là sợ anh sẽ nhận ra mình.

Người phụ nữ chết tiệt
này, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Vì sao lại nhiều lần dùng đủ mọi cách để lên
giường với anh nhưng không dám xuất hiện trước mặt chứ? Nghĩ đến đây, anh lập
tức đứng dậy rời khỏi ghế salon, ném một câu lại cho Lâm Tuấn Hiền:

- Đi, đi làm một việc
với tôi. - Sau đó lập tức tiến về phía cửa quán bar.

Nghe vậy, Lâm Tuấn Hiền
cũng không dám tiếp tục ở lại, chỉ đành nở nụ cười tạ lỗi với ba cô gái, đem
tiền đặt ở trên bàn rồi đi ra ngoài theo.

- Tổng tài, đã xảy ra
chuyện gì? Vì sao đột nhiên phải rời đi? - Ra khỏi cửa quán bar, trên đường đi
đến bãi đỗ xe, Lâm Tuấn Hiền có chút tò mò hỏi.

- Lập tức đi đến khách
sạn Mance điều tra xem đêm hôm đó người phụ nữ đi đến phòng Tổng thống là ai. -
Vẻ mặt Ninh Quân Hạo lạnh băng, vừa đi vừa nói.

- Đêm hôm đó? Chẳng lẽ
là… - Lâm Tuấn Hiền hình như cũng đã đoán được nguyên nhân Ninh Quân Hạo rời
đi, anh lập tức hiểu ra chỗ khác lạ của chuyện này, liền lấy điện thoại ra gọi
cho giám đốc của khách sạn Mance.

Dặn dò sắp xếp vài câu
với giám đốc khách sạn để anh ta sai người đem băng ghi hình hôm đó lên xong,
anh liền cùng Ninh Quân Hạo vào xe, nhanh chóng đi về phía khách sạn Mance.

Hai mươi phút sau, bọn
họ đi tới phòng theo dõi của khách sạn Mance, khi đoạn băng ghi hình ngày hôm
đó được mở lên, hai người liền nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt mở lớn.

- Tại sao có thể như
vậy? Đây không phải là phu nhân hay sao? - Lâm Tuấn Hiền không tin nổi nhìn vào
cô gái đang cầm lấy tấm thẻ phòng kia, thốt lên tiếng hỏi.

- Lập tức đi tìm thám
tử tư, mặc kệ dùng cách gì, cho dù lật cả Trái Đất lên cũng phải tìm ra Hoa Ngữ
Nông cho tôi. - Ninh Quân Hạo nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia, lạnh
lùng ra lệnh cho cấp dưới, lúc này anh tuyệt đối sẽ không để cô tiếp tục đánh
lừa mình nữa.

Rốt cuộc cô coi anh là
cái gì? Nói đến là đến, nói đi là đi, muốn liền muốn, không muốn liền biến mất
sao?

- Vâng, tôi biết mình
nên làm thế nào. Lâm Tuấn Hiền gật đầu, trong lòng lại đổ mồ hôi thay cho Hoa
Ngữ Nông, anh thật sự không hiểu nổi cô vợ trước của tổng tài nhà mình đang
muốn làm gì nữa, vì sao gần đây luôn thích dùng những phương pháp cổ quái tới
đón tiếp Ninh Quân Hạo như thế? Đi ra khỏi khách sạn Mance, sắc mặt Ninh Quân
Hạo vẫn khó coi như cũ, sau khi tạm biệt Lâm Tuấn Hiền, anh liền lái xe đi về
phía bờ biển, có lẽ là muốn đi hóng gió để làm bình ổn lại nội tâm tràn ngập
lửa giận của mình.

Ba ngày sau, tại sân
bay quốc tế thành phố Y, một cậu bé trai sắc mặt có chút tái nhợt nắm tay một
người phụ nữ vẻ mặt hơi nghiêm trọng đi ra từ lối vào.

- Mẹ à, hôm nay chúng
ta có thể nhìn thấy được cha không? - Cậu bé trai vừa đi vừa hỏi.

- Hôm nay không được,
trước tiên mẹ phải đưa con đến bệnh viện để làm thủ tục cho con đã, chờ sắp xếp
cho con xong mẹ mới đi tìm cha, dẫn cha đến gặp con, được không? - Hoa Ngữ Nông
cũng vừa đi vừa nói chuyện.

- Vậy sao, vậy mẹ nhớ
phải hóa trang cho xinh xắn một chút đấy nhé, con sợ cha gặp lại thấy mẹ không
có chút mùi vị phụ nữ nào sẽ giả vờ không biết mẹ luôn đó. - Kính Huyên dặn dò.

- Biết rồi biết rồi,
thật đúng là một đứa bé dông dài. Con có muốn tự cầm một túi hành lí nhỏ hay
không? Nhìn xem này, mẹ đang phải xách rất nhiều hành lý đấy, không rảnh tay
chút nào luôn. - Ra đến chỗ để đồ, Hoa Ngữ Nông đem một chiếc túi nhỏ của Kính
Huyên đưa cho thằng bé, lên tiếng hỏi.

- Sao mẹ lại có thể bắt
một đứa bé nhỏ như con cầm hành lý được chứ? Lấy hành lý vốn là chuyện của
người lớn mà, nếu cầm không hết, vì sao phải mang nhiều đồ đến vậy chứ? Mẹ
không được phép ngược đãi trẻ nhỏ đâu đấy. - Kính Huyên cực kì quyết đoán cự
tuyệt đề nghị của Hoa Ngữ Nông, hai tay đút trong túi áo, ngẩng đầu nói.

- Cũng chẳng phải bắt
con cầm thứ gì nặng nhọc, trẻ con không nên lười như vậy chứ. - Hoa Ngữ Nông
không biết nói gì nhìn con trai mình, thấy hành lý đã sắp đến, cô liền dặn
thằng bé đứng yên một chỗ đừng nhúc nhích, còn mình thì đi lấy một xe đẩy đồ.

Chờ đến khi cô chất hết
hành lý lên xe đẩy xong, quay đầu lại đi tìm Kính Huyên mới phát hiện không còn
thấy thằng nhóc kia đâu nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3