Chồng cũ, anh nợ em một đứa con - Chương 051 - 052 - 053 - 054 - 055

Chương 51: Tổ chức party

Cuối cùng Ninh Quân Hạo
cũng ở nhà dùng cơm tối, bởi anh thật sự không có cách nào từ chối lời mời của
mẹ.

Trên bàn ăn, đại khái
chắc là đã lâu lắm rồi không được ăn cơm cùng con trai, nên người bình thường
vốn ăn không nói, ngủ không nói đúng kiểu phu nhân nhà giàu như Dương Thải Phân
cũng mở máy phát thanh không ngừng. Bà vừa khách sáo nhắc nhở Trần Nhược Hồng
ăn thêm nhiều thức ăn, vừa nửa đùa nửa thật nói: - Quân Hạo à, năm nay sinh
nhật ba mươi tuổi của con, mẹ với ba tính làm một party thật hoành tráng, con
cảm thấy thế nào? Nhà chúng ta đã lâu lắm không có việc vui gì rồi.

- Năm nay chuyện của
công ty tương đối nhiều, con sợ sẽ không có nhiều thời gian như vậy. - Ninh
Quân Hạo không thèm suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt đề nghị này, anh không thích
náo nhiệt, lúc nào cũng không thích. Lần trước trong nhà có chuyện vui, lại còn
là hôn lễ của mình, còn bây giờ anh không muốn trải qua cái cảm giác khắp sảnh
đường toàn người nhà với khách khứa nữa.

- Nhược Hồng, công ty
của cháu bận đến mức nào mà ngay cả thời gian tham dự tiệc sinh nhật của mình
ông chủ cũng không có thế? - Dương Thải Phân nói xong, quay đầu nhìn về phía
Trần Nhược Hồng hỏi.

- Phu nhân, bây giờ
việc của công ty tương đối bận rộn, cũng nhờ Quân Hạo lãnh đạo có phương pháp
với mọi người cho nên việc làm ăn của công ty càng lúc càng lớn, thế nhưng mặc
dù bận rộn đến vậy, ông chủ như anh ấy muốn nghỉ ngơi, ai dám nói điều gì chứ? -
Trần Nhược Hồng cười dịu dàng nói.

- Nếu như vậy, cứ quyết
định thế đi, tháng sau là sinh nhật của con, mẹ sẽ phát thiệp mời thêm bạn bè
cùng với mấy người nổi tiếng, để nhà chúng ta náo nhiệt hơn chút, cũng giúp ba
con vui vẻ. - Dương Thải Phân dứt khoát nói, chuyện này dù thế nào cũng đã được
định rồi.

Ninh Quân Hạo chỉ còn
cách tùy mẹ mình, dù sao loại chuyện này từ trước đến nay không cần anh phải
bận tâm, đến lúc đó anh chỉ cần đi ra lượn vài cái là coi như hoàn thành nhiệm
vụ.

Sau đó Dương Thải Phân
lại nhìn về phía Trần Nhược Hồng đang ngồi một bên nói: - Đúng rồi, hôm đó
Nhược Hồng đến cũng không có việc gì, nhiệm vụ bạn gái của Quân Hạo để cháu đảm
đương cũng tốt lắm, cô gái vừa hào phóng vừa tự nhiên như cháu đứng bên cạnh nó
nhất định sẽ rất xứng đôi.

- Chuyện này… - Trần
Nhược Hồng nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, nhưng cô ta vẫn lo lắng sợ
Ninh Quân Hạo không vui, thế nên giả dối tỏ vẻ do dự, nhìn Quân Hạo bên phía
đối diện giống như đang thăm dò ý kiến của anh.

Mà Ninh Quân Hạo hình như
không hề nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt không chút thay đổi
cứ tiếp tục ăn cơm trong bát, không hề biểu hiện ra chút vẻ dị nghị gì đối với
quyết định của Dương Thải Phân.

Trần Nhược Hồng đem
phản ứng này của Ninh Quân Hạo giải thích rằng anh đang cam chịu, thế là, cô ta
liền vui vẻ gật đầu với Dương Thải Phân, giờ phút này, trong đầu của cô ta đã
bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh mình mặc trên người lễ phục dạ hội xinh đẹp,
đứng bên cạnh Ninh Quân Hạo đón nhận ánh mắt chăm chú của hàng vạn hàng nghìn
người, giống như nữ chủ nhân của căn nhà này vậy, ngạo mạn ngắm nhìn bao hoa
thơm cỏ lạ.

Đây là ước mơ tha thiết
bao lâu nay của cô ta, giờ đã sắp trở thành hiện thực.

...

Chương 52: Tử dục dưỡng nhi thân
bất tại*

*Dịch: Con cái muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Dùng xong bữa tối, Ninh
Quân Hạo lau miệng, sau đó đứng dậy nói với Dương Thải Phân vẫn còn đang ăn
cơm: - Con no rồi, mọi người cứ từ từ thưởng thức, con đi trước.

- Đợi một chút, Quân
Hạo, đêm nay rốt cuộc con hẹn với người nào? Rất quan trọng sao? Nếu không thực
sự quan trọng lắm, không thể đi cùng mẹ nghe nhạc một lúc được à? - Dương Thải
Phân gọi Ninh Quân Hạo lại, hy vọng anh có thể ở lại đừng đi.

- Không phải mẹ đi cùng
Nhược Hồng sao? Nếu con ở lại, cô ấy sẽ không được tự nhiên, đêm nay cứ để cô
ấy đi cùng mẹ là được rồi. - Nói xong, Ninh Quân Hạo nhấc chân chuẩn bị rời đi.

- Quân Hạo, anh cứ ở
lại đi cùng bác đi, em không cảm thấy không được tự nhiên đâu. - Vẻ mặt Trần
Nhược Hồng tha thiết nhìn về phía Ninh Quân Hạo, cô ta thật lòng hy vọng anh sẽ
ở lại, mấy năm nay đối với hành động của anh, Trần Nhược Hồng nắm rõ như lòng
bàn tay, cô ta biết anh dây dưa cùng với người phụ nữ nào, cũng biết người ta
tặng rất nhiều phụ nữ cho anh để trả thù lao, trực giác nói cho cô ta biết, đêm
nay cái anh gọi là cuộc hẹn, nhất định là hẹn cùng phụ nữ, cho nên mới hy vọng
anh có thể ở lại, như vậy ít nhất cũng có thể giảm thấp khả năng anh đi yêu
người khác.

Ninh Quân Hạo phát hiện
đêm nay hình như Trần Nhược Hồng không khéo hiểu lòng người giống bình thường,
cô ta hình như mọi chỗ mọi nơi đều đối đầu với anh. Anh có chút không vui nhìn
cô ta, nói:

- Cô không cảm thấy
không được tự nhiên, nhưng mà tôi sẽ cảm thấy vậy.

Nói xong, anh không
thèm quay đầu lại bước ra ngoài.

Trần Nhược Hồng nghe
thấy sự khó chịu trong giọng nói của anh, cô ta thầm mắng mình ngu xuẩn, sao
lúc đó lại khiến anh bực mình chứ? Trước mắt kế hoạch của cô ta chỉ còn thiếu
chút nữa thôi, chỉ cần khiến Dương Thải Phân mềm lòng, cô ta không sợ không
được ở bên Ninh Quân Hạo nữa. Dù sao đối với Ninh Quân Hạo mà nói, cưới người
phụ nữ nào mà chẳng như nhau.

Nghĩ đến đây, cô ta lập
tức đứng dậy, nhìn về phía Dương Thải Phân nói: - Bác, thật ngại quá, xin lỗi
cháu không tiếp bác được nữa. Nói xong cô ta liền đuổi theo Ninh Quân Hạo, chạy
ra khỏi nhà ăn.

- Quân Hạo… - Cô ta ở
phía sau gọi tên anh.

- Còn chuyện gì nữa? - Ninh
Quân Hạo nghe thấy tiếng Trần Nhược Hồng đuổi theo, anh liền dừng bước lại, cặp
mắt lạnh băng đối diện với tầm mắt cô ta.

- Thật xin lỗi, có lẽ
em hơi nhiều chuyện, nhưng em chỉ hy vọng bác được vui vẻ hơn mà thôi. Hai năm
nay em thường xuyên ở cùng một chỗ với bác, thường xuyên nghe bác nhắc đến anh,
nói anh về nhà càng ngày càng ít, thời gian ở bên bác trai bác gái cũng không
còn nhiều, bọn họ hy vọng anh có thể bớt chút thời gian, theo chân họ hưởng thụ
tình cảm gia đình… - Nói đến đây, hốc mắt Trần Nhược Hồng liền phiếm đỏ, cô ta
thấy Ninh Quân Hạo không nói gì, liền tiếp tục nói:

- Thật ra em rất hâm mộ
anh, có được một gia đình như vậy, cha mẹ đều khỏe mạnh. Anh cũng biết từ lúc
em còn rất nhỏ ba mẹ đã mất, thậm chí em còn không nhớ rõ gương mặt của mẹ
mình, cho nên từ bé em đã rất hâm mộ những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ. Nếu em là
anh, em nhất định sẽ bớt thật nhiều thời gian để ở bên cha mẹ, sẽ không đợi đến
lúc nào đó trong tương lai, phải trình diễn cái màn kịch con cái muốn phụng
dưỡng mà cha mẹ chẳng còn… - Những lời Trần Nhược Hồng nói hình như đã khiến
Ninh Quân Hạo xúc động, anh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi:

- Mấy giờ bắt đầu buổi
hòa nhạc? - Trần Nhược Hồng thấy những lời mình nói có tác dụng, hai mắt cô ta
lập tức tỏa sáng, nhanh chóng đáp:

- Bảy giờ rưỡi.

Nghe vậy, Ninh Quân Hạo
liền cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói:

- Tôi sẽ gọi điện thoại
bảo Tuấn Hiền chuẩn bị thêm một tấm vé vào cửa nữa.

Chương 53: Đến khách sạn trước

Bảy giờ rưỡi tối, Hoa
Ngữ Nông tự tắm rửa trong phòng mình, sau đó thay một bộ váy tơ tằm dài, chạy
đến chỗ lễ tân, nói với cô nhân viên mới thay ca rằng mình là Munday do tập
đoàn Thịnh Thế phái tới, nhờ họ giúp đỡ mở cửa phòng Tổng thống.

Cô nhân viên lễ tân
nghe vậy, kiểm tra đối chiếu tình hình đặt phòng cụ thể và tỉ mỉ một lúc, sau
đó gọi điện đến chỗ thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế để hỏi lại:

- Xin chào, có phải thư
ký Tôn không ạ? Chỗ này có một cô gái tên là Munday nói mình được ngài phái tới
đi vào phòng tổng thống, vâng, đúng vậy, cô ấy tên là Munday… - Nói xong, cô
nhân viên lễ tân bất ngờ đưa tay che ống nghe, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ngữ
Nông hỏi:

- Thư ký Tôn nói không
phải đã đưa cho cô thẻ phòng rồi còn gì? Sao phải đến chỗ lễ tân để lấy? - Hoa
Ngữ Nông nghe vậy, lập tức nói dối:

- À, thẻ phòng bị tôi
không cẩn thận làm mất, ngại quá.

- Thư ký Tôn, cô Munday
nói thẻ phòng đã bị cô ấy làm mất, đúng vậy, vâng, tôi hiểu rồi, vâng, hẹn gặp
lại. - Cô nhân viên lễ tân trò chuyện xong liền cúp điện thoại, lấy từ trong
ngăn ra kéo một tấm thẻ phòng đưa tới trước mặt Hoa Ngữ Nông rồi nói:

- Cô Munday, thứ cô cần
ở đây, chúc cô nghỉ ngơi vui vẻ.

- Cám ơn. - Cầm thẻ
phòng trong tay, trái tim lơ lửng treo trên không của Hoa Ngữ Nông cuối cùng
cũng được hạ xuống, kế hoạch của cô đã hoàn thành được một nửa rồi.

Xoay người bước vào
thang máy đi lên lầu, dường như cô nghe được cả tiếng nhịp tim khẩn trương của
mình trong lồng ngực.

Nửa tiếng nữa thôi, anh
sẽ lại xuất hiện trước mặt cô, nếu như anh nhận ra cô thì cô nên làm gì bây
giờ? Mang tâm tình thấp thỏm lo lắng, cô mở cánh cửa phòng Tổng Thống, đi về phía
phòng ngủ. Đêm nay, mặc kệ dùng cách gì, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ
của mình, nhất định như thế! Ở chỗ sảnh chính lúc này, nhạc giao hưởng đang
tràn ngập trong đầu óc mọi người, bên trong hội trường kín chỗ, tất cả đều đang
tập trung lắng nghe và thưởng thức bữa tiệc âm nhạc. Trái lại, Ninh Quân Hạo
không có chút hứng thú với mấy chuyện kiểu này, thế nên anh chỉ thoải mái ngồi
vào vị trí, vẻ mặt hết sức thả lỏng mà thôi.

Chín mươi phút đồng hồ
nói dài thật ra cũng không hẳn là đúng, ít nhất đối với những người không biết
thưởng thức nhạc giao hưởng mà nói, nó không hề ngắn.

Vì thế Ninh Quân Hạo
nhẫn nại ngồi ngây người được có nửa tiếng đã bắt đầu cảm thấy có chút phiền
chán, anh liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa ra.

Trần Nhược Hồng nhìn
theo bóng lưng anh rời đi, đứng dậy muốn gọi anh quay lại nhưng bất ngờ bị
Dương Thải Phân giữ chặt: - Được rồi, thằng bé không thích nghe nhạc giao
hưởng, nó ở cùng bác cũng được một thời gian dài rồi, không cần tiếp tục bắt ép
nó nữa, để nó đi đi.

Nghe vậy, Trần Nhược
Hồng đành phải từ bỏ.

Ra đến sảnh chính, Ninh
Quân Hạo liền cảm thấy cả người thư thái hẳn lên, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ
một chút, mới tám giờ đúng. Anh bỗng nhớ đến thư ký Tôn của tập đoàn Thịnh Thế
sáng nay có nói rằng đã chuẩn bị một bình rượu ngon ở khách sạn Mance cho anh,
thời gian trước mắt vừa đúng, xem ra đêm nay anh nhất định phải từ từ mà nhấm
nháp mùi vị của bình rượu ngon này mới được.

Bước lên xe, anh lập
tức dặn dò tài xế chạy về phía khách sạn Mance.

Chương 54: Giữ lại

Tại khách sạn, Hoa Ngữ
Nông nằm trong phòng ngủ, toàn bộ đèn đã bị cô tắt đi, ánh sáng nê-ông từ ngoài
cửa sổ thản nhiên chiếu vào khiến gian phòng lúc này trở nên mờ ảo.

Cô yên lặng tính toán
thời gian trong lòng, lo lắng không yên.

Thời gian từng giây
từng phút trôi qua, hẹn đúng tám giờ nhưng cô không hề nghe thấy tiếng cửa
phòng mở.

Chẳng lẽ anh không muốn
tới sao? Chẳng lẽ mọi lời đồn đại đều là giả mạo? Trong lòng cô bắt đầu dấy lên
sự bất an, nếu mọi thứ đều là giả, mọi sự sắp xếp của cô trước giờ chẳng phải
đều phí công rồi hay sao? Làm sao bây giờ? Cô có nên tiếp tục chờ đợi nữa không
đây? Thật ra trong lòng cô có một tia hy vọng mong manh là anh sẽ không đến, chỉ
cần anh không đến, sẽ chứng minh rằng mọi chuyện mà tạp chí lá cải đăng là vu
vơ, anh không phải là một kẻ playboy như những gì nó viết, vẫn là người đàn ông
chung thủy mà cô yêu thương.

Ngày trước anh đã làm
trái lòng mình, chịu cưới cô có lẽ là bởi vài chuyện bất đắc dĩ, nhưng bây giờ,
những người đó đưa phụ nữ cho anh, anh hoàn toàn có thể cự tuyệt mà.

Thế nhưng, nếu như anh
không đến, vậy cô làm sao có thể cứu Kính Huyên được đây? Đợi thêm nửa tiếng
nữa, nếu anh vẫn không xuất hiện, cô sẽ không tiếp tục chờ, ngày mai đi tìm
thêm cách khác. Hoa Ngữ Nông thầm nghĩ, sau đó bắt đầu đếm thời gian.

Cô chưa bao giờ có cái
cảm giác thời gian trôi đi chậm chạp như lúc này, bảy năm thấm thoắt qua, thời
gian khiến cô không sao trở tay kịp, mà hiện tại, cô lại có thể nghe được thanh
âm từng giây đồng hồ chạy, giống như một con lừa đang kéo chiếc cối xay, sắp
đem lòng của cô nghiền nát.

Rất lâu sau đó, cô vẫn
không chờ thấy sự xuất hiện của anh như mong đợi.

Xem ra đêm nay anh sẽ
không đến rồi. Nghĩ vậy, cô liền thở một hơi thật dài, vén chăn lên, đứng dậy
chuẩn bị xuống giường.

Thế nhưng, đúng vào lúc
cô đang mặc váy tính rời khỏi chỗ này, lại bất ngờ nghe thấy tiếng quẹt thẻ
truyền tới từ bên ngoài.

Hoa Ngữ Nông bị tiếng
động này làm cho kinh sợ không nhỏ, cô vội vàng tắt đèn phòng mới mở, vén chăn
lên, sau đó vội vã chui vào bên trong.

Lúc Ninh Quân Hạo đi
vào phòng Tổng Thống chỉ nhìn thấy sảnh chính không một bóng người, mà trên bàn
có đặt một bình rượu nho lâu năm cùng hai chén rượu. Chén sạch sẽ bóng loáng,
không giống như đã được người dùng qua, mà cánh cửa phòng ngủ bên cạnh thì đóng
chặt.

Thư ký Tôn có nói đã
chuẩn bị cho anh một bình rượu tốt, chẳng lẽ đúng là một bình rượu thật sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Ninh Quân Hạo cong thành một nụ cười nhạt đầy ý giễu
cợt, giống như đang tự cười nhạo mình hiểu sai ý của thư ký Tôn.

Rượu đỏ đã được mở ra
từ trước, anh cầm chén rượu trong tay, tự rót cho mình non nửa chén để nhấm
nháp. Bởi vì anh đến chậm khoảng mười mấy phút đồng hồ so với giờ hẹn, cho nên
rượu đỏ tỉnh quá mức độ, đã qua thời điểm thưởng thức tuyệt vời nhất.

Nếm một ngụm nhỏ xong,
anh có chút tiếc nuối đặt chén rượu xuống, cũng không có ý định tiếp tục uống
thứ rượu ngon không phải là tốt nhất này.

Bên trong phòng ngủ,
Hoa Ngữ Nông khẩn trương đến mức ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, hai
tay cô gắt gao túm chặt trước ngực mình, lỗ tai dựng thẳng nghe từng động tĩnh
bên ngoài phòng khách, đầu trùm kín chăn không dám lộ ra.

Ninh Quân Hạo đặt chén
rượu xuống, sau đó nhìn quanh phòng khách một vòng, tầm mắt cuối cùng cũng rơi
vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt ở một góc.

Lý trí nói cho anh
biết, nơi này đã không còn gì đáng để cho anh lưu lại, có thể rời đi được rồi.
Thế nhưng trong đầu lại có một thanh âm khác nhắc nhở anh đi vào trong gian
phòng kia nhìn xem một chút, biết đâu bên trong lại có việc vui vẻ bất ngờ.

Cuối cùng, suy nghĩ lý
trí của anh bị tiếng nói khác trong đầu phá hủy, anh nhấc chân lên, từng bước
đi về phía cửa phòng.

Đi tới cửa, nhẹ nhàng
vươn tay nắm lấy núm cửa phòng, bàn tay khẽ xoay, cánh cửa liền bị anh mở ra từ
bên ngoài, đập vào mi mắt là một chiếc giường lớn, nhờ vào ánh sáng từ phòng
khách chiếu vào, anh mơ hồ nhìn thấy một người nằm bên trong.

Anh bước vào phòng,
theo thói quen định nâng tay tìm công tắc trên vách, thế nhưng Hoa Ngữ Nông
đang chui đầu trong chăn có lẽ đã nhận ra anh đang cố gắng bật đèn, thế nên
cách một lớp chăn dày, cô khẩn trương nói:

- Đừng bật đèn lên, xin
anh… - Bởi vì đầu Hoa Ngữ Nông chui ở trong chăn, tiếng nói qua lớp chăn dày truyền
đến nên Ninh Quân Hạo không thể nghe rõ và nhận ra giọng nói này đối với mình
có bao nhiêu quen thuộc, anh chỉ nghe được nội dung của nó. Cô gái này không
muốn anh mở đèn, là bởi vì đang thẹn thùng hay sao?

- Tên cô là gì? - Bàn
tay đang ở giữa không trung của Ninh Quân Hạo dừng lại, cũng không mở đèn lên,
anh chỉ đứng ở cửa, hai tay tự nhiên đút ở trong túi quần, giọng nói có chút
biếng nhác.

- Man… Munday… - Giờ
phút này Hoa Ngữ Nông đã khẩn trương đến độ trái tim sắp đụng đến cổ họng rồi.

Bảy năm, cô đã bảy năm
rồi chưa từng nói cùng anh một câu, thế nhưng đêm nay, cô lại không thể không
dùng thân phận của một người phụ nữ khác cùng anh phát sinh quan hệ.

- Cô có vẻ rất khẩn
trương, nếu đã như vậy, cứ việc nghỉ ngơi cho thật tốt đi. - Anh có thể nghe ra
chút không bình tĩnh trong lời nói của cô, mà từ trước đến nay anh không có
thói quen bắt ép hay miễn cưỡng phụ nữ, vì vậy liền định rời đi.

- Không… đừng đi… Hoa
Ngữ Nông thấy anh hình như đang muốn rời khỏi chỗ này, cô lập tức vội vàng cầu
mong:

- Em...em chỉ có chút
khẩn trương thôi, không… nhưng mà, em sẽ vượt qua được, nhất định sẽ khiến cho
anh thật thoải mái, mong anh ở lại… - Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời
mặt dày như vậy từ lúc trưởng thành đến giờ, nếu không phải vì muốn cứu Kính
Huyên, cô có nghĩ cũng không dám cho rằng những lời đó sẽ thốt ra từ miệng mình.

- Thật sao? - Mấy năm
nay Ninh Quân Hạo đã ngủ cùng không ít người phụ nữ, thế nhưng đây là lần đầu
anh nhìn thấy người phụ nữ vừa khẩn trương lại vừa mong mình lưu lại như cái cô

- Munday này. - Nhất
thời, hứng thú của anh bị cái cô gái từ đầu đến cuối chui đầu trong chăn không
dám lộ mặt ra hít thở không khí này khơi gợi.

- Chỉ cần anh không mở
đèn, anh muốn em làm như thế nào để thỏa mãn mình cũng được. - Tiếng nói của cô
bởi vì quá khẩn trương mà có chút run run, mặt cũng bởi vì những lời mình nói
mà trở nên chín mọng như quả táo.

Chương 55: Triền miên

Ninh Quân Hạo nghe thấy
lời cô nói, liền tiện tay đóng cửa phòng phía sau lại, nương theo ánh sáng mờ
hắt vào từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bước tới chiếc giường.

Hoa Ngữ Nông nghe được
tiếng bước chân của anh, cô chui đầu ra khỏi chăn một cách thật cẩn thận, phát
hiện anh không hề bật đèn, hơn nữa cửa phòng cũng đã đóng lại, trong lòng liền
bình tĩnh thêm một chút.

Lúc Ninh Quân Hạo đi
đến bên giường, anh không hề vội vã nằm xuống đó mà chỉ đứng từ trên cao nhìn
vào gương mặt không rõ hình dáng trong bóng đêm kia một lúc lâu, sau đó mới
thản nhiên mở miệng nói:

- Cô định sẽ làm gì để
thỏa mãn tôi đây? - Nghe vậy, trong lòng Hoa Ngữ Nông khẽ run lên một chút, cô
ngồi dậy tách khỏi chăn, di chuyển cơ thể mình tới gần, quỳ gối trước người
anh, sau đó nâng tay định giúp anh cởi áo khoác.

Ninh Quân Hạo vẫn không
nhúc nhích, để mặc cho bàn tay nhỏ bé run run của cô tùy ý di động trên người
mình, cởi bỏ từng chiếc quần áo một.

Lúc giúp anh cởi bỏ dây
lưng, khuôn mặt bị vùi trong bóng đêm của cô nóng đến mức không sao tưởng tượng
được, cô hoàn toàn không dám nghĩ nếu bây giờ đèn phòng bật sáng lên, liệu mình
có thể xấu hổ tung người qua cửa sổ thủy tinh kia, trực tiếp rơi xuống lầu hay
không nữa.

Sau khi không khác biệt
lắm, cởi hết được quần áo trên người anh, bàn tay bé nhỏ của cô mới chậm rãi
chuyển đến phần gáy, ôm lấy thân thể anh, sau đó đem đôi môi anh đào của mình
dịu dàng dán lên bờ môi ấm áp ấy.

Ninh Quân Hạo vốn không
thích bị những người phụ nữ hôn, ít nhất là bảy năm qua, trước khi gặp được cô
gái tên Munday này, anh chắc chắn không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào hôn
lên môi mình, chẳng qua anh không nghĩ tới trong một khoảnh khắc khi cô gái này
chạm lên môi anh, cảm giác lại không hề tệ lắm, khiến bàn tay định đẩy cô ra
của anh dừng lại trong không khí.

Kỹ thuật hôn của Hoa
Ngữ Nông cũng không được tốt lắm, chính xác mà nói, là thật sự kém, cho nên khi
môi lưỡi của cô cắn mút loạn xạ trên miệng Ninh Quân Hạo, kiên nhẫn của anh
cũng đã sắp bị rút hết sạch sẽ rồi.

- Đây là thứ mà cô nói
sẽ thỏa mãn tôi? Một cô nàng ngay cả hôn còn không biết cách…- Anh dùng tiếng
nói trầm khàn thốt lên, sau đó mạnh mẽ đẩy ngã cô xuống giường, thân mình cũng
nhanh chóng đè lên.

- Để tôi dạy cô hôn môi
phải là như thế nào. - Nói xong, anh lập tức che lại cái miệng nhỏ nhắn hơi mở
ra vì kinh ngạc của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy hàm răng, trong nháy mắt đã linh
hoạt tiếp xúc với chiếc lưỡi thơm tho mà mẫn cảm bên trong.

Hoa Ngữ Nông bị kỹ
thuật hôn thành thạo của anh làm cho choáng váng, thiếu chút nữa mê muội cả đầu
óc, quên đi mục đích đen tối mình đã mang lên giường, trong cơn hoảng hốt, cô
giống như đang được quay trở về bảy năm trước đây, khi ấy cô vẫn còn là vợ của
anh, bọn họ ở trong phòng tân hôn, không chút kiêng dè điên cuồng yêu thương
lẫn nhau.

Nụ hôn khiêu khích và
trêu chọc của Ninh Quân Hạo nhanh chóng khiến cho thân dưới của Hoa Ngữ Nông trở
nên ướt át. Cô có chút khó chịu giãy dụa thân thể mình, giống như muốn anh cho
cô nhiều hơn, dịu dàng nhiều hơn, ân ái và an ủi nhiều hơn.

- Xem ra cô cũng không
tốt được như những gì mình nói… - Ninh Quân Hạo cảm giác được người phụ nữ dưới
thân đã động tình, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười châm chọc, đồng thời
thân thể cũng chậm rãi biến hóa. Không ngờ, thân thể anh cũng đã có phản ứng.

Thật đúng là buồn cười,
anh thế mà lại có cảm giác với một người phụ nữ kỹ xảo non nớt này, thậm chí
mình còn không biết bộ dạng cô ta trông như thế nào nữa.

Bàn tay to nhẹ nhàng
vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của cô, không thể không nói, người phụ nữ dưới thân
tuy rằng có dáng vóc nhỏ xinh, nhưng bộ ngực lại cực kỳ tròn trịa, sờ lên có
cảm giác tốt vô cùng.

- A... - Hoa Ngữ Nông
bị anh trêu đùa đến suýt chút mất mạng, hai bàn tay gắt gao đan vào nhau phía
sau lưng anh, kéo thân thể anh lại gần chính mình.

- Muốn sao? - Anh thấp
giọng trêu đùa bên tai cô.

- Ừm… Cô ngượng ngùng gật đầu, nhẹ giọng đáp lời.

Ninh Quân Hạo nghe được
đáp án của cô rồi, liền vươn tay sờ phía đầu giường, giống như đang tìm kiếm
cái vật gì đó.

Hoa Ngữ Nông biết anh
đang tìm áo mưa, vì thế lập tức che miệng dùng thanh âm cực thấp nói:

- Em có uống thuốc, cho
nên không cần áo mưa cũng không sao đâu… - Ninh Quân Hạo không nghĩ tới cô sẽ
chủ động yêu cầu mình không cần áo mưa, đã không còn gì băn khoăn nữa, động tác
của anh liền không hề tạm dừng, nháy mắt tách hai chân của cô ra, động thân một
cái, thân thể của hai người liền chặt chẽ kết hợp làm một.

- A… - Cảm giác căng
đầy kia thỏa mãn đến mức Hoa Ngữ Nông thở phào một tiếng, có cảm giác dường như
tế bào khắp cơ thể đều đang run rẩy theo từng cử động của anh.

Hai người kết hợp đầy
ăn ý, cùng nhau đi lên đỉnh khoái hoạt… - Một buổi tối này, bọn họ không ngừng
có được lẫn nhau, thẳng cho đến khi vầng trăng lưỡi liềm treo bên ngoài cửa sổ
dần dần biến mất, thay vào đó là tia nắng ban mai ánh sắc hồng.

Trời vừa sáng, Hoa Ngữ
Nông bất ngờ bừng tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, cô biết mình không thể ở lại. Tro
bụi xám nếu không rời đi đúng thời gian liền sẽ mau chóng bị vùi lấp, mà cô
cũng vậy, nhất định phải rời đi trước khi mặt trời lên, biến mất trước khi anh
tỉnh lại.

Tầm mắt dịu dàng rơi
vào gương mặt của người đàn ông nằm trên giường, anh vẫn luôn đẹp trai, mê
người như vậy, chỉ có điều đã sớm không còn thuộc về riêng cô nữa.

- Quân Hạo, cám ơn anh!
Cô ghé vào bên tai anh im lặng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh,
khẽ vén chăn lên, rời khỏi lồng ngực ấm áp ấy… - Khi Ninh Quân Hạo tỉnh dậy phát
hiện chỉ có một mình nằm trên giường, trong chốc lát, anh bỗng có chút mất mát
trong lòng.

Người phụ nữ tối hôm
qua, hình như không giống với những người đàn bà mà bình thường anh vẫn hay
tiếp xúc, trên người cô ấy, giống như có một điều gì đó rất quen thuộc.

Vì sao lại như vậy? Anh
bỗng giật mình nhận ra bản thân đang nghĩ về người phụ nữ tối qua, Ninh Quân
Hạo cảm thấy mình thật buồn cười, nghĩ bụng, nếu để Lâm Tuấn Hiền biết được anh
đang nhớ về người phụ nữ xa lạ ấy, nhất định anh ta sẽ cười đến rụng răng mất.

Đứng dậy mặc quần áo,
anh đi ra khỏi phòng, rời khách sạn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3