Trêu Ghẹo Hạ Đường Thê - Chương 03

Chương 3

Đông Uyển
Hoài Viên là nơi ở riêng của Cừu Gia, cũng là nơi để hắn giải quyết công việc,
trừ thư phòng ra còn bố trí thêm một ít cảnh sắc, khu vực kín đáo, có thể tự
tại ngắm hoa, uống trà, là nơi để hắn có thể nói chuyện thoải mái cùng bạn thân

Lúc này, Tạ
Nguyên Lãng mới chú ý thấy, tên bạn tốt này đang… ngẩn người?!

Hắn mỉm cười
rót chén trà cho mình. Aizzz, đúng là hiếm gặp!

Từ triều Hán
đến nay, Cừu gia luôn là danh môn vọng tộc, làm ăn buôn bán thuộc hàng đệ nhất.
Chỉ đáng tiếc là gia tộc này như bị nguyền rủa vậy, cả thế hệ chỉ có một người
đàn ông, nhưng người nào cũng tài mạo song toàn, đều là rồng trong loài người,
một người bằng mọi người, làm việc lưu loát dứt khoát, nhưng thế hệ Cừu gia này
lại đang ngẩn người?!

“Nghĩ gì
vậy?!”

“Cũng nực
cười, ta đang suy nghĩ đến Hạ Mẫn Mẫn.” Cừu Dận Khang thản nhiên nói, không
cách nào gạt bỏ được người vợ cũ ra khỏi đầu.

“Đúng là một
chuyện rất buồn cười.” Hắn cười đồng ý.

Tạ Nguyên
Lãng là con của Lễ bộ Thượng Thư, dung mạo tuấn nhã, tuy có khí chất tư văn
nhưng kỳ thật lại giỏi văn giỏi võ, thường hợp tác làm ăn cùng Cừu Dận Khang,
cho nên cũng định cư ở chỗ này. Tháng trước hắn trở về kinh đô gặp người nhà,
tối qua mới trở về Giang Đô, hôm nay mới đến tìm bàn tốt, nhưng nhờ quản gia
hắn mới biết, Hạ Mẫn Mẫn tự sát cũng đã tỉnh lại, nhưng lại nhận được một phong
thư “từ” của bạn tốt!

Hắn vừa gặp
bạn tốt đã muốn xác nhận cho rõ ràng, chỉ không ngờ, bạn tốt vẫn còn dư dả thời
gian suy nghĩ đến nữ nhân hư hỏng vượt tường kia?!

“Nàng trở nên
rất kỳ lạ, nhưng có một ít vẫn là nàng, làm ta cảm thấy rất mơ hồ.”

Sau khi nàng
tỉnh lại, Cừu Dận đã mơ hồ cảm thấy nàng đã thay đổi.

Tạ Nguyên
Lãng nghe vậy cũng trợn tròn mắt, nhất là chuyện nàng cứu con chim nhỏ, còn
chơi đùa với Đào Nhi, thậm chí còn nói cảm ơn với nha hoàn, mỗi một chuyện đều
làm hắn thấy không thể tin được. Chuyện này thật kỳ dị, không phải là chuyện mà
Hạ Mẫn Mẫn có thể làm được! Nhưng…

“Loại nữ nhân
như vậy nên sớm bỏ đi, đừng mắc bẫy của nàng! Nàng chỉ giả vờ để không bị ngươi
bỏ thôi.” Thân là bạn tốt nên nói như thế.

Hắn nghĩ như
thế, nhưng bạn tốt chưa nhìn thấy đôi con ngươi linh động của nàng hấp dẫn như
thế nào, còn cả lúc nàng kiên nghị thẳng thắn nữa… Trực giác nói cho hắn biết,
bạn tốt trước mắt nhất định cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, bởi vì dòng máu chảy trong
cơ thể hắn cũng không thích những tiểu thư danh môn khuê tú nhàm chán.

Tạ Nguyên
Lãng nhìn thấy bạn tốt như thế, chỉ cười vỗ vỗ vai hắn, “đừng lãng phí thời
gian quý báu vào mấy loại nữ nhân đó. Lần này trở về từ kinh đô, cha ta có một
chuyện cần nhờ ngươi giúp đỡ.”

Cừu Dận Khang
cố gắng quăng nụ cười má lúm đồng tiền nghịch ngợm kia ra sau đầu, mỉm cười
nhìn hắn, “nói đi.”

“Ta muốn
ngươi đến kinh đô thi, tham gia vào Lại bộ, chỉ cần qua cửa ải đó, ngươi nhất
định sẽ có một chức quan, sau này sẽ giúp ích rất nhiều trên thương trường.”

“Ngươi biết
ta không có hứng thú làm quan.”

Hắn biết, có
một lời đồn rằng khi xưa, Cừu gia từng dây dưa với những thế lực ác trong quan
trường, suýt nữa chịu khổ diệt môn, từ đó không có ai trong Cừu gia liên quan
đến quan trường nữa, nhưng mà…

“Không làm
quan to cũng có thể làm quan nhỏ, dù sao thì cũng giúp được Cừu gia rất nhiều.”

“Những chuyện
đó thì phải có chuyên môn, muốn ăn tốt, uống tốt, ở tốt, thân là doanh nhân
đứng nhất ở Giang Đô, ta cũng không có hứng thú.” Cừu Dận Khang thật sự không
thích phương diện này lắm.

Tạ Nguyên
Lãng không đồng ý lắc đầu, “một khi ngươi trở thành quan, những người chống đối
ít nhất cũng sẽ phải kiêng kỵ ngươi.”

Hắn biết bạn
tốt chỉ vì muốn tốt cho hắn, nhưng… “Nếu làm ăn lớn bao nhiêu thì quà xã giao
lại càng lớn, huống chi ngươi cũng là một trong những người hợp tác với ta,
theo khách quan, ta không cần bọn họ thì đám người chống đối cũng kiêng kỵ một
ít rồi.”

“Nhưng ngươi
coi tiền như rác –”

“Khoan đã!
Đại phu nhân, người không thể đến đây!” Ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến
tiếng kêu kinh hoảng của Tiểu Vũ, sau đó là hai nha hoàn nữa.

“Đại phu nhân
- không phải, cô nương này, cô không thể vào Đông Uyển được.”

“Chủ nhân nhà
ta muốn nói chuyện cùng Cừu Gia.”

“Hừ, ta là
khách, lại có chuyện muốn bàn bạc với Cừu Gia nhưng ta cũng đã chuyển lời trước
rồi, còn đợi ba ngày ba đêm, ngay cả cái gật đầu cũng không có, hai vị tiên
sinh này - ặc, hai anh bảo vệ, xin tránh sang một bên!”

Tạ Nguyên
Lãng kinh ngạc nhìn bạn tốt, “giọng nói này chẳng lẽ là…”

Cừu Dận Khang
gật đầu, nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế. “Đúng là Hạ Mẫn Mẫn, ba ngày nay
nàng có nhờ Tiểu Vũ đến nói có chuyện quan trọng muốn nói cùng ta, ta không đếm
xỉa đến, xem ra nàng ta không có tính nhẫn nại rồi!”

Nhíu mi nhìn
hắn đi ra khỏi cửa. Đúng, bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ nhưng Dận Khang có cần đi
nhanh đến thế không?

“Còn dám cản
ta, ta sẽ không khách khí với ngươi!”

“Phu nhân!”

“Xin ngừng
lại!”

“Trời ạ, sao
lại có mấy người rơi xuống từ trên trời chứ?!”

Cái gì?! Cừu
Dận Khang nhanh chóng kéo cửa phòng ra, còn chưa nói được nửa chử đã có một cái
đầu thục vào bụng hắn.

“A!” Hạ Mẫn
Nhi đụng vào tường thịt không nói, còn bị bắn ra ba bước, ngã ngồi xuống đất. “Đau
quá!” Nàng sờ sờ cái mông trước, sau đó mới rờ đầu mình, “Đau…” Nhưng hết đau
rồi, nàng lại thấy trời đất xoay vòng vòng, chẳng lẽ trái đất rung chuyển sao?!

Tiểu Vũ vội
ngồi xổm xuống, đỡ nàng dậy. “Chủ nhân, người không sao chứ?” Chủ nhân bị mất
trí nhớ này đúng là làm nàng càng lúc càng lo lắng.

“Làm sao mà
không có chuyện gì được?” Vỗ vỗ tay Tiểu Vũ, ý bảo nàng buông ra, Hạ Mẫn Nhi
tức giận nhìn chằm chằm Cừu Dận Khang đứng trước cửa, “không phải ngươi có võ
công sao? Không phải có thể tránh được sao?!”

“Ta đâu có
ngờ ngươi ngu ngốc đến mức dùng đầu đây cửa, thử xem cái đầu ngươi cứng đến
đâu!” Hắn cũng không khách sáo trả về.

“Xin nhờ! Vất
vả lắm mới đẩy hai tên kia ra được, vậy mà ngươi - thôi!” Nàng xoa xoa đầu, “ta
có việc muốn nói với ngươi!”

Hắn nhếch
môi, nhìn hai gã thị vệ đang cười khó xử đứng sau lưng nàng, sau đó ngẩng đầu
nhìn bầu trời xanh thẳm không mây.

“Đừng có nhìn nữa, là ta lừa họ.” Nàng bước đến cạnh hắn,
không ngờ trong phòng này lại có thêm một nam nhân anh tuấn dễ nhìn nữa.

Tạ Nguyên Lãng nhìn thấy nàng cũng thấy kinh ngạc. Đừng
nói đến bề ngoài, thần thái, mà ngay cả bước đi cũng không giống Hạ Mẫn Mẫn mà
hắn quen biết!

“Ngươi có phải thuộc hạ của tên đó không? Hai người đều
là nam nhân mà, bề ngoài nhìn cũng không tệ, sao lại đi làm thuộc hạ chứ?” Nàng
nhíu mày lại, đôi mắt quả hạnh trợn tròn, “Hay là hai người đang làm chuyện
không thể lộ ra ngoài ánh sáng? Giống như đoạn tụ…”

“Không biết thì đừng nói nhảm!” Cừu Dận Khang lạnh lùng
cắt đứt.

“Biết mùi vị chờ đợi rồi chứ? Ta chỉ nói một câu ngươi đã
không có kiên nhẫn, ngươi để ta chờ ba ngày thì sao hả?”

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng phát hiện mình
thấp hơn hắn nhiều, nàng không chút suy nghĩ đứng lên ghế, mắt nhìn mắt, mũi
đối mũi với hắn.

Nữ nhân chết tiệt này! Cừu Dận Khang không biết nên trừng
theo hay kéo nàng đến để - hôn?! Một ý niệm hoang đường hiện lên trong đầu,
không chỉ bất ngờ mà đây là lần đầu tiên, hắn thấy mình luống cuống chân tay
trước nữ nhân.

“Ha ha ha…” Nhìn thấy hình ảnh này, Tạ Nguyên Lãng không
nhịn được cười phá lên.

“Chủ nhân! Mau xuống đây.” Tiểu Vũ đỏ mặt, lần đầu tiên
cảm thấy đi theo chủ nhân thật mất mặt.

Lúc này Hạ Mẫn Nhi mới nhảy xuống, còn nhảy rất dứt
khoát, làm Cừu Dận Khang càng sửng sốt thêm, mà Tạ Nguyên Lãng càng cười lớn
hơn.

“Xem ra Dận Khang nói không sai, sau khi ngươi tỉnh lại
liền thay đổi.”

“Đúng vậy, ta chỉ đập đầu thôi mà hành vi cử chỉ đã thay
đổi hết rồi. Nhưng ta nghĩ đại đa số mọi người đều nghĩ ta đang giả vờ gì đó,
bao gồm cả tên đang đứng bên cạnh ngươi!”

Nghe giọng điệu trẻ con, vẻ mặt linh động, Tạ Nguyên Lãng
há hốc mồm.

“À, mà ngươi là ai?” Nàng nghênh ngang đánh giá người
này, mặc áo ngoài cổ tròn, đầu đội khăn, ngũ quan đoan chính, đôi con ngươi ấm
áp thân thiết, như vậy cũng đủ chứng minh, tính cách của hắn không lãnh đạm
lạnh lùng như Cừu Dận Khang, có thể nói là đôn hậu hiền hòa, là một người dễ
nói chuyện.

Hạ Mẫn Nhi không quan tâm đến sự trầm tư của hắn, tiếp
tục nói, “chuyện cuối cùng, nếu ta đi rồi thì cũng nên nói một tiếng với bà
nội, tỷ muội này kia, cũng chính là ba người thiếp của ngươi…”

Nàng còn chưa kết thúc thì hắn đã cắt đứt nàng, “sau khi
ngươi bị ngã đập đầu thì đúng là trở nên kỳ lạ, ngoài việc muốn nhanh chóng rời
khỏi còn muốn gặp lại tỷ muội mà ngươi ghét nhất?!”

“Hảo tụ hảo tán thôi, ta nghĩ bọn họ cũng không thích ta
bao nhiêu!”

“Hừ! Tốt nhất nên biết điều như vậy.” Hắn cười lạnh nói.

Nàng không chịu được trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi có chút
phong độ không được sao? Mặc dù ta không dám nói cái gì mà chia tay còn có thể
làm bạn nhưng thái độ của ta cũng đâu có tệ? Chẳng phải ta đang bày tỏ ý kiến
chân thành của ta sao? Chẳng lẽ ngươi thích người đàn bà chanh chua thích chửi
đổng lên à?”

Cừu Dận Khang hít sâu một hơi, “được! Ta mang ngươi đi
gặp bọn họ, còn gì không?”

“Có chứ, thân phận của ta tương đối nhạy cảm, đặc thù,
tùy lấy nhà lấy tiền của ngươi có thể sống tốt nhưng ta lại không muốn làm một
con chim bị nhốt trong lồng, vậy nên…” Nàng chăm chú nhìn hắn, “xin ngươi dẫn
ta đi dạo đường phố, hoặc là dẫn ta đến thăm nhà mới, vậy thì…”

Hắn lại ngắt lời nàng một lần nữa, bởi vì hắn thật sự
chịu không nổi!

“Ta không biết sao ngươi lại ngây thơ như vậy!”

Hạ Mẫn Nhi hiểu được ý của hắn, nhếch nhếch khóe môi, “đúng,
ta đúng là điên khi nhờ chồng cũ đã vứt cho ta một tờ từ thư dẫn ta đi dạo,
nhưng ngươi cứ coi như đây là làm việc thiện đi, ta cũng không muốn Đào Nhi sau
khi ra khỏi Cừu gia sẽ không thể sống những ngày tháng yên lành.”

“Ngươi vẫn còn nghĩ đến Cừu gia sao?” Hắn bĩu môi khinh
bỉ.

Người cổ đại thật khó để giải thích cho họ hiểu! Nàng cố
gắng kìm chế, “không phải, ta muốn hỏi ngươi, nếu ta để Đào Nhi ở lại, ngươi có
dám đảm bảo nó sẽ không gặp chuyện gì không?” Nhìn gương mặt khinh bỉ của hắn,
nàng tiếp tục giải thích, “nếu có người nói ta là hồng hạnh vượt tường, mất hết
trinh tiết, ít nhất ta cũng có thể khóc la cầu xin người họ Cừu các người tha
thứ, mặc dù các người không quan tâm tới. Nhưng nếu ta ôm con đến xin ngươi
giúp đỡ, ngươi sẽ giúp đỡ chúng ta sao? Thậm chí một cái nhếch mép cũng không
có!” Có thể nói ra nhiều lời thoại kịch tính như vậy, ngay cả nàng cũng thấy
mình thật thiên tài.

Cừu Dận Khang hơi nhếch môi, cau mày nhìn nàng nói đầy
hùng hồn lý lẽ, gương mặt tỏ ra đắc ý.

“Dù thế nào đi nữa thì Đào Nhi cũng vô tội, nó không biết
những chuyện mẹ nó làm, vậy mà phải bắt nó chịu hậu quả, thật không công bằng.”

Điểm này thì hắn thừa nhận nàng đúng, chỉ là “Ngươi cũng
có thể bán căn nhà rồi đi tìm cha của Đào Nhi, dọn đến nơi khác ở!”

Nàng trợn trắng mắt, “Xin nhờ! Ta còn không biết cha nó
là ai nữa là!”

“Cái gì?!”

“Ặc, không phải, ta không phải phóng đãng như vậy, một
lần ngồi đến vài ba bức tường. Huống chi không phải ngươi cũng có vấn đề sao?
Hôn nhân như thế này tuyệt đối không phải chỉ là lỗi của một người!” Cha mẹ của
nàng cũng ly hôn, vì vậy nên nàng đặc biệt có cảm xúc ở phương diện này.

“Ta không muốn nói chuyện này với ngươi, một nữ nhân
không tuân thủ như ngươi không có tư cách nói với ta!” Hắn không khách khí nói,
“Nể mặt con, ta sẽ miễn cưỡng đồng ý yêu cầu này, trong vòng một ngày ta sẽ
hoàn thành hết những điều kiện của ngươi, còn những chuyện khác…”

“Hết rồi!” Nàng đáp rất nhanh chóng, mau mắn, biết hắn
sắp không chịu nổi nữa.

“Vậy đi đi.”

Nhận được đáp án hài lòng, Hạ Mẫn Nhi thản nhiên cười,
“Không thành vấn đề, chúng ta tốc chiến tốc thắng, ngày mai ta sẽ rời khỏi
đây!”

Cừu Dận Khang nhíu mày, nhìn theo nữ nhân vui sướng chạy
ra khỏi phòng. Hắn thật sự bị nàng làm cho hồ đồ rồi!

Đúng là tốc chiến tốc thắng a!

Trong thính đường, Thi Nhược Á, Tằng Dĩ Tuyền, Hà Ngọc
Mỹ, Lương Yên Hà ngồi thẳng hàng, gương mặt nào nhìn cũng thấy khó coi.

Chỉ có Hạ Mẫn Nhi là mỉm cười, nghe Cừu Dận Khang giải
thích với bà nội lý do vì sao còn dẫn vợ trước như nàng đến gặp mặt.

“Hảo tụ hảo tán?!” Gương mặt lạnh như băng của Thi Nhược
Á dần trở nên khoan khoái, “Được, nhìn cũng nhìn rồi, ngươi đi đi.”

“Bảo trọng, hẹn gặp lại.” Nàng cười khanh khách, vừa đi
vừa quơ quơ tay chào bọn họ.

Tằng Dĩ Tuyền vừa sợ vừa giận. Cái gì chứ? Nàng ta chỉ
ngồi ngắm ba người tiểu thiếp một cái, ngay cả nửa câu cũng không nói, có coi
nàng là tân đương gia chủ mẫu hay không?

Nội tâm tuy nổi giận nhưng nàng vẫn không quên kiềm chế,
trên mặt chỉ có khiển trách, “Khoan đã, chỉ như vậy thôi sao? Ngươi không cảm
thấy thẹn với bà nội à? Còn không quỳ xuống…” Còn chưa nói dứt câu, Hạ Mẫn Mẫn
đã xoay người lại, nhìn nàng chằm chằm, thấy vậy nàng đành im miệng.

Hạ Mẫn Nhi tỉ mỉ đánh giá người này, tuy là tiểu thiếp
nhưng vải vóc thuộc hàng tốt nhất trong ba người, đầu cài một đống trang sức,
nàng cũng nghe được không ít chuyện xung quanh người này từ Tiểu Vũ. “Cũng vậy
thôi, có cần giả vờ hiền thục vậy không? Ăn mặc vốn như cha mẹ chết vậy, bây
giờ lại đeo vào đội bạc, còn muốn tỏ rõ quyền lực, đang chuẩn bị thay thế vị
trí của ta sao?”

“Ngươi! Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?!” Tằng Dĩ
Tuyền chột dạ nhìn nàng, “Là do bà nội khuyên ta mang, nếu không thì ta…”

“Hừ! Nửa chết nửa sống, ngươi nghĩ như vậy có thể thoát
khỏi số phận bị bỏ rơi sao?! Hạ Mẫn Mẫn, ngươi muốn chết thì cũng nhanh chết
đi, đừng cản đường ta lên làm chính thất.”

Hạ Mẫn Nhi đột nhiên dùng hai ngón tay đè cổ họng lại, cố
ý giả vờ như có một giọng nói tức giận, nghe vậy, sắc mặt Tằng Dĩ Tuyền biến
đổi, cũng là lúc Hạ Mẫn Nhi nghe được tiếng cười kỳ quái của mình.

Vẻ mặt lão phu nhân khó hiểu, vẻ mặt Hà Ngọc Mỹ, Lương
Yên Hà cũng kinh ngạc. Lúc ấy, Hạ Mẫn Mẫn vẫn chưa tỉnh lại, Tằng Dĩ Tuyền vì
không khống chế được nên mới bật thốt ra câu nói đó, các nàng đều có mặt nhưng
không ngờ ý thức của Hạ Mẫn Mẫn lúc ấy đã thanh tĩnh, giọng điệu cũng bắt chước
y hệt.

Cừu Dận Khang thích thú nhìn vợ trước. Hắn thật sự không
biết nên nói cái gì?

Cười một lúc lâu, Hạ Mẫn Nhi mới phát hiện mình cười
không đúng lúc, ít nhất nhìn gương mặt xanh mét của bà nội, nàng hiểu rõ người
này ghét nàng bao nhiêu.

“Ngươi nghĩ ngươi nói như vậy, ta sẽ nghi ngờ Bằng Tuyền
sao?” Thi Nhược Á cười lạnh một tiếng, “Đôi mắt này ta nhìn ngươi còn nhiều hơn
ngươi ăn cơm! Việc nhìn lầm duy nhất là đã cho ngươi vào Cừu gia!”

“Bà nội, cảm ơn người.” Tằng Dĩ Tuyền lập tức cảm động
đến rơi nước mắt nhìn lão phu nhân.

Aizzz, khó trách Tiểu Vũ không dám tố cáo gương mặt thực
của ả ta, bà nội này còn bảo không nhìn nhầm, chẳng lẽ không nhìn thấu được nét
mặt giả khóc đến buốn nôn của ả ta sao?!

“Người ngay nói thẳng, mặc dù ta sắp đi rồi nhưng nghe
nói lão phu nhân làm việc ngay thẳng nghiêm nghị, ghét nhất là lỗ mảng, những
người không tuân thủ nữ tắc, cho nên ta mới muốn làm việc thiện, nhắc nhở lão
phu nhân một chút, “ Hạ Mẫn Nhi liếc mắt Tằng Dĩ Tuyền một cái, sau đó mới
chuyển sang lão phu nhân, “xin đừng quên, kế bên bà còn có một người tâm cơ
thâm trầm, khẩu phật tâm xà, bảo trọng nhé!”

Nữ nhân này! Tằng Dĩ Tuyền giận không kềm được trừng mắt
nhìn bóng lưng của nàng dần khuất xa, mà ánh mắt vừa lúc rơi vào trong mắt Cừu
Gia!

Nhíu mày, lòng hắn kinh ngạc không thôi. Hắn chưa bao giờ
thấy một Bằng Tuyền ôn nhu hiền thục lại nhìn người khác bằng một ánh mắt như
thế!

Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt khác đang đánh giá
mình, nàng theo trực giác nhìn lại, lại thấy con ngươi đen sa sầm của Cừu Dận
Khang, Tằng Dĩ Tuyền Tâm cả kinh, đột nhiên cúi đầu, lửa giận lại càng dâng
cao.

Đáng chết! Nếu như không phải Hạ Mẫn Mẫn cố ý khiêu
khích, làm cho mặt nạ hoàn mỹ mà nàng đã cất công tạo ra bao lâu nay bị Cừu Gia
nhìn thấy sơ hở, nàng đã sớm giết nàng ta rồi!

“Nè, nhanh lên đi, ta đang đợi ngươi đó!”

Hạ Mẫn Nhi vừa đi ra khỏi phòng lại thấy Cừu Dận Khang
không đi ra cùng mình, đành quay đầu lại gọi.

“Nàng chờ ngươi làm cái gì?” Thi Nhược Á tức giận nhìn
cháu nội. Bà ghét Hạ Mẫn Mẫn, bất quá chỉ bị chồng bỏ thôi, còn dám lớn tiếng
nói với bà phải coi chừng tiểu nhân, coi chừng cháu trai. Hừ!

“Chúng con còn chút chuyện phải giải quyết để ngày mai
nàng ta và Đào Nhi chuyển ra Tây Uyển.” Hắn giải thích.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, mau đuổi hai mẹ con bọn họ đi
đi, ta tuyệt không muốn gặp lại được bọn họ nữa!” Vẻ mặt bà nghiêm lại, ý bảo
cháu nội hãy mau xử lý cho nhanh.

Nàng ta sắp đi? Ngay cả Đào Nhi cũng đi! Thật tốt quá,
vậy chẳng phải nàng có thể chuyển vào Tây Uyển làm chính thất phu nhân sao?!
Tâm trạng Tằng Dĩ Tuyền nhất thời phấn khởi trở lại, lại bị Cừu Dận Khang nhìn
thấu lần nữa, thậm chí ngay cả tư thái đắc ý của người chiến thắng, khinh bỉ
những người khác hắn cũng không bỏ qua.

Nàng ta thật sự đắc ý vênh váo hay chỉ là cảm xúc nhất
thời? Xem ra chuyện đưa nàng lên làm chính thất hắn phải suy nghĩ lại!

Sau đó, hắn bước đến cạnh Hạ Mẫn Mẫn, thử dò xét hỏi:
“Câu nói cuối cùng ngươi nói cho bà nội, còn giả vờ cho giống, chẳng lẽ đang
nói Bằng Tuyền không giống như chúng ta tưởng tượng sao?”

Thông minh! Nhưng nàng chỉ nên nói đến đây, không nên nói
nhiều thêm nữa. “Chuyện này tự ngươi đi tìm bằng chứng đi.”

Hắn nhíu mày, “được, nhưng tại sao ngươi lại muốn chúng
ta đi cùng?”

Aizz, lại bị hắn nhìn thấu rồi, nàng chỉ muốn tìm vài tấm
chắn thôi mà! Sau này nếu có ai ăn hiếp nàng hay phải bỏ chạy, một trong những
nữ nhân kia, cho dù chỉ có một người nàng cũng có thể chộp lấy làm tấm chắn,
“không có cá, tôm cũng được”, nhưng tốt nhất là nên có thêm Cừu Dận Khang nữa.

Bởi vì nàng căn bản không biết tướng mạo của bọn họ, vậy
thì làm được gì chứ?

“Đói bụng quá, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó rồi mới
tiếp tục được không?” Nàng từ chối tiết lộ chân tướng.

Hắn biết nàng đang cố ý chuyển sang đề tài khác. Thôi, sau
này mỗi ngồi một ngả, hắn cần gì phải hỏi nhiều?

Ngẫm nghĩ lại, Cừu Dận Khang cũng không hỏi thêm gì nữa,
đưa nàng ra khỏi cửa lớn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đưa nàng
vào một tiệm ăn lớn ăn cơm, nhìn nàng mở to hai mắt sáng rỡ, thấy ai cũng cười
tủm tỉm, thậm chí đối với những người chán ghét nàng ra mặt, nàng cũng cười rất
rạng rỡ, làm cho người thì lúng túng cười lại, người lại vội vàng quay đầu bỏ
đi.

“Ăn cơm cho nhanh đi, đừng có cười như thằng ngốc nữa!”
Rốt cuộc, hắn không nhịn được nữa mà mở miệng, nàng chỉ trừng mắt nhìn hắn rồi
quay sang ăn dĩa rau xào.

Một lát sau, bọn họ chạy xe ngựa ngang qua một con sông,
tấp vào bờ là mấy con thuyền rồng hoa lệ, hắn lại thấy nàng vừa sợ hãi vừa hưng
trí nói, “Không biết chủ thuyền này là ai nhỉ? Có cho chúng ta lên thuyền
không?”

Cừu Dận Khang thật sự ngây ngốc. Mấy chiếc thuyền quý này
đều thuộc quyền sở hữu của Cừu gia, sao nàng lại không biết chuyện này chứ?

Nhưng hắn chỉ cất giấu nghi ngờ này trong lòng, sau đó
mang nàng đến ngôi nhà mới - Kim Viên.

Vừa xuống xe ngựa, Hạ Mẫn Nhi lập tức nhìn thấy rất nhiều
cửa tiệm, vừa đông người vừa rộn ràng, nhưng người nào cũng nhìn nàng bằng ánh
mắt chán ghét.

Quả nhiên, cũng may nàng có dự kiến trước, biết mình vừa
ra phủ sẽ lập tức trở thành con chuột qua đường, bị mọi người chửi mắng. Nàng
nhích lại gần Cừu Dận Khang hơn một chút, trong lòng cười thầm. Có hắn thật
tốt, ít nhất cũng có cảm giác an toàn, nếu không thì mọi người trên đường đã
sớm ném đá, nhốt nàng vào lồng heo dìm xuống sông rồi.

Cừu Dận Khang đưa nàng vào nhà, một số hạ nhân thấy hắn
đến lập tức hành lễ, nhìn thấy Hạ Mẫn Mẫn bên cạnh, do dự không biết có nên
hành lễ hay không.

“Wow! Căn nhà này cũng không thua Hoài Viên nhỉ? “

Hạ Mẫn Nhi vừa nhìn vừa than thở, cố ý quên đi những ánh
mắt không thân thiện của bọn hạ nhân sau lưng bọn họ.

Bố cục của vườn cây cũng rất khéo léo, tinh hoa, hành
lang gấp khúc, đẹp đẽ lại tinh xảo, trong sân cũng được bố trí hòn non bộ, cây
trái hợp lý, tạo nên cảm giác xa hoa mà giản dị, làm nàng rất thích nó!

“Được rồi, ngày mai ta sẽ đến đây ở, nhưng phiền ngươi
chuyển bọn hạ nhân đi nơi khác, ở cùng người chủ hèn hạ như ta, có lẽ bọn họ
thấy không thoải mái.” Dĩ nhiên nàng rất biết điều.

Nàng cũng thấy! Xem ra nàng nhạy cảm hơn hắn nghĩ, rất
dứt khoát, cũng rất… rộng lượng?!

“Biết rồi.” Nhưng trong lòng hắn tuyệt không hiểu, nữ
nhân này bị sao vậy?!

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3