Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Phiên ngoại 3 - 4 - 5
Phiên
Ngoại 3.
Lúc Hồng Hồng gả cho ta, ta không hề
biết một thê tử đối với ta mà nói có ý nghĩa gì. Thời điểm ấy, thậm chí ta
không biết chữ “ta” này, có thể dùng để chỉ mình, ta là Đông Phương Manh, Đông
Phương Manh là ta.
Hồng Hồng gọi ta Manh Manh. Thế nên, ta
lại trở thành Manh Manh.
Ta luôn luôn biến.
Lúc ở trong chùa, ta cảm thấy ta không
khác gì cái cây, tảng đá, con sâu.
Ta nhìn rất nhiều, nhìn trời, nhìn mây,
nhìn lá rơi, nhìn mặt trời mọc. Chúng tạo nên thế giới màu sắc rực rỡ trong mắt
ta.
Ta nghe rất nhiều âm thanh, gió thổi,
nước chảy, chim hót líu lo, lá kêu xào xạc, còn có rất nhiều người nói chuyện.
Ta luôn cho rằng, những âm thanh này không có gì khác nhau.
Ta không hề biết mình có thể nói. Hòa
thượng trong chùa thích nói chuyện với ta. Sau này ta nói cho Hồng Hồng biết,
nàng nói, những hòa thượng đó đang tụng kinh. Tức là nói ta và mấy tượng đá kia
không khác gì nhau, các hòa thượng cũng thích tụng kinh cho chúng nghe. Ta nói
với Hồng Hồng cảm nghĩ của ta, nàng cười rất đẹp, nói ta đáng yêu.
Cái từ đáng yêu này, cũng là Hồng Hồng
dạy ta, thường hay dùng trên người mấy đứa nhỏ của chúng ta nhất. Ta cũng cảm
thấy chúng rất đáng yêu, rất ngọt, rất ấm.
Hồng Hồng nào chỉ đáng yêu, nàng hơn hẳn
đáng yêu nhiều, ta không biết nói làm sao cả. Hiện tại ta biết ý nghĩa rất
nhiều từ, nhưng ta lại luôn tìm không thấy từ thích nhất, để hình dung Hồng
Hồng ta thích nhất.
Vì thế ta thật sầu não. Đúng rồi, cái từ
sầu não này là Cây Đuốc Nhỏ dạy ta, nó nói nó rất sầu não, nhất là lúc Hồng
Hồng muốn kiểm tra nó viết chữ và học bài, còn có lúc nó lại làm vỡ đồ hoặc là
ăn vụng, hoặc là lúc nó lại rụng một cái răng bị Cái Làn Nhỏ cười.
Nó sầu não, hình như không giống ta lắm.
Lúc mặt trời lên, Hồng Hồng tìm ta, tay
bưng một cái dĩa, đậy nắp lại, cười bảo ta đoán xem bên trong có gì. Ta đoán là
bánh, bởi vì ta thích ăn bánh Hồng Hồng làm nhất. Nàng ngồi xuống, để ta tự mở
ra xem.
Ta mở ra rồi, phát hiện đó là một thứ ta
không biết, hình dạng như quả đào nhỏ, rất nhiều màu, ngửi mùi thơm thơm ngọt
ngọt, có vẻ giống kẹo bọn Cây Đuốc Nhỏ thích ăn.
Ta cũng thích ăn kẹo.
Hồng Hồng nói với ta, hôm nay là mồng
bảy tháng bảy, là lễ tình nhân.
Ta hỏi lễ tình nhân là gì, nàng đáp là
ngày lễ dành cho nam nữ thích nhau, là tết của ta và nàng. Ta rất vui, nên ta
hôn nàng một cái, mắt nàng sáng lên, lấp lánh.
“Kẹo?” Ta hỏi nàng.
Nàng gật đầu: “Gần như thế. Ở đây không
có cách nào làm sô cô la, chỉ có thể dùng đường cát xay thay thế.”
Ta không biết sô cô la là cái gì, nàng
nói đó là một loại kẹo ngọt, trong lễ tình nhân, quà tặng của nữ nhi dành cho
nam nhi. Nàng chỉ vào dĩa: “Chàng xem cái hình này, đại biểu cho tim, bên trong
ôm ấp tâm tình thích.”
Lúc nói chuyện, nàng luôn nhìn ta cười.
Đột nhiên ta không nỡ ăn. Tim Hồng Hồng,
ta muốn cất giấu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Ta nói với nàng, trong mắt nàng đột
nhiên có ánh nước, ta hoảng, nàng muốn khóc sao? Nàng không vui à?
Nàng lắc đầu: “Không phải, thiếp quá cao
hứng thôi.”
Ta lại không hiểu nữa, lúc không vui mới
khóc, vì sao vui cũng khóc chứ?
Nàng cười cầm một viên kẹo đút cho ta
ăn: “Manh Manh, nữ nhi chúng thiếp đều như thế, cao hứng cũng khóc, mất hứng
cũng khóc, ừ, hơi kỳ cục. Có điều mấy viên kẹo này vẫn phải ăn, nếu không sẽ
hỏng. Manh Manh có thể ăn từ từ mà…”
Đúng ha, vậy ta ăn từ từ là được rồi.
Nhưng mà, Hồng Hồng tặng quà cho ta rồi, ta lại không có quà cho nàng, làm sao
đây?
Đột nhiên sực nhớ có lần mắt to cãi nhau
với nhị ca xong, rất tức giận, không chịu nói chuyện với nhị ca nữa. Nhị ca
chạy qua nhờ Hồng Hồng giúp, Hồng Hồng bảo nhị ca đi mua một bó hoa đỏ rực thật
to, còn viết một tờ giấy, sau đó mắt to hết giận, còn ôm nhị ca, hết khóc lại
cười.
Ta nhớ trong vườn hoa có trồng mấy giống
hoa đỏ, liền để Hồng Hồng ngồi đây chờ ta một chút, ta chạy ra vườn hái hết hoa
đỏ, bó một bó thật thật to, đi được nửa đường mới nhớ ra còn phải viết một tờ
giấy, lại chạy tới thư phòng lấy giấy bút.
Nhưng mà, ta không biết nhị ca viết gì
trên đó. Hơn nữa bây giờ nhị ca đang ở kinh thành, ta không có cách nào đi hỏi.
May mà Cái Làn Nhỏ và Cây Đuốc Nhỏ đi
ngang qua thư phòng, ta gọi chúng lại hỏi chúng biết không. Cái Làn Nhỏ nói nó
biết cha nó viết cái gì, bởi vì sau đó mỗi ngày cha nó đều nói với mẹ nó một
lần.
Lúc ta tặng hoa cho Hồng Hồng, ta cảm
giác nàng run lên. Bây giờ là mùa hè, sao nàng lại lạnh? Ta nhìn mặt trời chói
chang trên cao, song vẫn ôm lấy nàng.
Ta sợ nàng lạnh thật.
“Sao Manh Manh biết lễ tình nhân phải
tặng hoa màu đỏ?” Nàng hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Không biết. Hồng Hồng nói
với mắt to rồi, nữ nhi đều thích hoa màu đỏ.” Nàng nói thích cái gì, ta đều ghi
nhớ.
Sau đó nàng lại hôn ta, hôn môi ta. Bây
giờ không phải buổi tối, nhưng mà ta rất cao hứng, hi vọng nàng hôn nhiều hơn.
Hồng Hồng rất thông minh, chỉ một lát đã
tìm thấy tờ giấy Cây Đuốc Nhỏ và Cái Làn Nhỏ giấu giúp ta. Nàng cầm tờ giấy,
nhẹ nhàng thì thầm ba chữ ta vẽ ra: “Ta yêu nàng.”
Ta sợ nàng không hiểu, lại giải thích
với nàng một lần: “Manh Manh yêu Hồng Hồng.”
Sau đó nàng khóc, ôm ta, mắt không ngừng
đổ mưa rào.
Ta không biết nên làm sao giờ. Vì sao
phản ứng của Hồng Hồng không giống mắt to chút nào thế?”
Nàng ôm ta, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt
ta, nói với ta: “Thiếp cũng yêu chàng. Hồng Hồng cũng yêu Manh Manh.”
Không biết vì sao, nghe nàng nói thế,
trong mắt ta, cũng muốn đổ mưa rào.
Phiên
Ngoại 4.
Cầu Phật
Yến Hồng, nữ, người Di Lăng, tuổi hai
mươi lăm, đã cưới, đã sinh, tài sản sau cưới bao gồm: một ông chồng đáng yêu
nghe lời, bốn đứa con cả trai lẫn gái thông minh tinh quái, thành viên gia
đình, khụ, hơi bị nhiều.
Quốc Công phủ giàu có, mỗi ngày đều bận
rộn rất nhiều việc, nhưng do trong phủ biết cách quản lý, xử lý mọi việc đều có
trình tự quy tắc và luật lệ tương ứng, thành thử, thân là con dâu nhưng lại
thường xuyên rảnh rỗi, tụ tập lại nói chuyện phiếm…
Hôm đó.
“Hay là hôm nay chúng ta làm cá chiên
bột tiếp?”
“Cá chiên bột hôm qua làm rồi, với lại,
ăn nhiều dầu mỡ nóng lắm.”
“Vậy thì đổi loại khác, làm thịt thỏ
chiên bột đi…”
“Hai cái đó trừ khác hình dạng ra thì có
gì khác nhau?”
“… Đại tẩu, nhị tẩu, có phải hai người
rảnh quá không…” Nghe Yến Hồng mở miệng vàng, Việt Dã Thỏ và thập lục đình chỉ
thảo luận liên quan đến điểm tâm, đồng loạt chĩa ánh mắt về cái người bình
thường nhiệt tình nghiên cứu điểm tâm mới trong ba người nhất, nhưng hôm nay
lại có vẻ thiếu hào hứng.
“Rồi rồi, muội thừa nhận, kỳ thật muội
cũng rất rảnh…” Yến Hồng đổi tay chống cằm, phẩy phẩy tay trái hơi tê, tâm
trạng xuống thấp tới đáy.
“Manh Manh không ở bên cạnh, muội không
hứng trí nổi nhỉ.” Thập lục đồng tình tặng cho một cái liếc mắt.
Yến Hồng nghe xong càng sầu: “Cổ nhân có
câu, một ngày không thấy như cách ba thu, muội và chàng có tới sáu mùa thu
không gặp rồi…”
“Nhưng tạ thần là đại sự, muội ráng chịu
đi.”
Thập lục không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc
đến việc này, Yến Hồng lại rất muốn thăm hỏi sức khỏe ông thần nào đó một chút.
Hoằng Nhất, ông thần nổi tiếng nhất
triều đại, làm hòa thượng không lo làm lại cứ thích trôi dạt khắp nơi.
Vốn dĩ hòa thượng này cũng coi như là bà
mối của Yến Hồng và Đông Phương Manh, không có cái câu cực kỳ quan trọng đó của
ông ta, Yến Hồng cũng không gả vào đâu.
Có điều lão này đã đi vân du thiên hạ
thì đi thêm nhiều năm nữa đi, tự dưng chỉ đi có sáu bảy năm lại chạy về lừa ăn
lừa uống, có đồ ngon hầu hạ còn chưa đủ, sau hết, lão hòa thượng này còn mặt
dày nói Manh Manh thông minh hiểu biết như bây giờ là do phúc phần của Phật Tổ,
muốn hắn đến chùa Hoằng Pháp trai giới ba ngày, thắp hương cầu nguyện, cảm tạ
công đức Phật Tổ.
Yến Hồng thật muốn ngửa mặt lên trời mà
thét, liên quan quái gì đến Phật Tổ ở đây hả! Rõ ràng là nàng một tay tạo
thành, dựa vào đâu đến cuối cùng Phật Tổ lại muốn cướp không công lao của nàng
hả!
Quá đáng nhất là cầu nguyện này chỉ cho
một mình Đông Phương Manh đi, nàng là nương tử gần gũi với Đông Phương Manh
nhất nhất, là mẹ của con hắn, lại bị một câu của lão hòa thượng vô tình phủi
(Pass) cái rụp.
Lão hòa thượng kiên trì, một mình Manh
Manh đi càng thể hiện thành tâm, Phật Tổ lão nhân gia ở trên nhìn thấy nhất
định càng thêm tán thành.
Là một người kiên định không tin Phật,
đương nhiên Yến Hồng khịt mũi coi thường kiểu nói này của lão hòa thượng. Đáy
lòng nàng không phúc hậu mà rủa thầm, lão hòa thượng này nhất định lấy việc
công trả thù riêng!
Chẳng phải chỉ cự tuyệt lão thu Cây Đuốc
Nhỏ làm đệ tử đóng cửa thôi sao! Một mẫu thân bình thường sẽ giao con trai
trắng tròn mũm mĩm cho một lão hòa thượng còm cõi bủn xỉn thanh tâm quả dục mở
miệng ra là niệm Phật hả!
Khổ nỗi Yến Hồng có hùng hồn bày tỏ
quyết tâm đi theo đến mấy, cũng không cự lại được ánh mắt tha thiết của quảng
đại quần chúng nhân dân Công phủ. Hết cách, nàng không tin Phật, nhưng mà quần
chúng nhân dân tin, mà không phải là kiên định bình thường đâu nhé!
Cũng chẳng biết lão Công gia kề tai Đông
Phương Manh nói cái gì, Đông Phương Manh đang ôm nàng chết cũng không chịu
buông thế mà lại ngoan ngoãn đi theo lão hòa thượng Hoằng Nhất kia!
Wao, Manh Manh không ở bên cạnh, ngay cả
tâm tình chăm con nàng cũng chả có, đuổi hết cả đám qua chỗ lão Công gia rồi.
Hứ, cha chồng này cũng thật là, không giúp con dâu lại cùng một giuộc với lão
hòa thượng kia. Manh Manh không ở, nàng thiếu sức chiến đấu, vậy để bọn nhi
đồng có cả núi vấn đề kia thỉnh giáo ông cụ mười vạn câu hỏi vì sao đi!
Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng
Manh Manh chưa từng rời nàng quá lâu như thế, hắn quen được không?
Đồ chay trong chùa nhạt tới mức chim
không nuốt nổi, hắn nuốt nổi không?
Không có người ôm hắn quấn quít hắn cọ
hắn hôn hắn, buổi tối hắn ngủ được không?
Thập lục nghe Yến Hồng oán hận, trán đổ
mồ hôi lạnh, nghĩ bụng Hồng Hồng nhớ Manh Manh thật à? Sao nghe cứ như đang rủa
hắn = =
“Ráng nhịn đi, không phải ngày mai cầu
nguyện xong đệ ấy sẽ về rồi sao?” Việt Dã Thỏ an ủi.
“Cách ngày mai còn bao nhiêu canh giờ
nữa?” Yến Hồng nằm bò ra bàn, nửa sống nửa chết hỏi.
Thập lục giơ ngón tay ra đếm, đáp: “Còn
hơn mười một canh giờ…”
Yến Hồng nghe xong cũng giơ ngón tay ra,
uể oải đếm đếm, đếm hết mười đầu ngón tay lại đếm lại từ đầu.
Thập lục: “Hồng Hồng à, có mười một canh
giờ thôi, muội đếm gì mà lâu thế?” Toán đếm không giỏi = =
“Muội đang tính mười một canh giờ thì
hết bao nhiêu nén nhang…” Sao nàng dám nói mình đang tính mười một canh giờ thì
hết bao nhiêu giờ bao nhiêu phút bao nhiêu giây chứ!
Thập lục và Việt Dã Thỏ: “Oán niệm mạnh
quá đi…”
Thập lục tò mò: “Vậy muội tính ra chưa…”
Yến Hồng mếu: “Hoàn toàn không tính
được…” Nhang này làm sao mà so được với đồng hồ chính xác đến biến thái ở hiện
đại chứ!
Việt Dã Thỏ chống cằm hâm mộ: “Tình cảm
vợ chồng muội thật là tốt, mới rời nhau có mấy ngày đã quyến luyến như vậy
rồi.” Chả giống với sói già nhà nàng gì cả, lần nào cũng khẩn trương tống nàng
về Di Lăng!
Tuy rằng phong thủy Di Lăng thích hợp
dưỡng thai hơn…
Thập lục cũng gật đầu: “Phải đó, Hồng
Hồng và Manh Manh lúc nào cũng như hình với bóng, chàng chàng thiếp thiếp, thật
sự hâm mộ ghê.” Chẳng bù với con hồ ly nhà nàng, mấy ngày không gặp cũng không
biết học mấy câu ngọt ngào về!
Tuy rằng lần này là mình lớn tiếng chủ
động ‘Về nhà chồng’…
“Xem ra vi phu không ở mấy ngày, nương
tử tịch mịch quá nhỉ…” Lão đại Đông Phương Ngọc quay về bắt người đi.
“Nương tử không cần hâm mộ đệ muội,
tướng công đưa nương tử về phòng dốc bầu tâm sự…” Lão nhị Đông Phương Tề xáp
lại gần.
Hai tẩu tử bị túm gáy, Yến Hồng nhìn
bóng hai cặp, trong lòng càng bi phẫn. Chừng nào thỏ trắng nhỏ nhà nàng mới
quay về…
Đếm đến chiều ngày thứ ba, Yến Hồng lấy
lý do hay ho là dẫn bọn nhỏ ra cửa chơi bịt mắt bắt dê, thực tế là canh me sau
cửa trông mòn con mắt.
Mãi đến khi thấy bóng dáng quen thuộc.
“Cha!” “Thúc!” Năm cục thịt viên lăn ra,
Yến Hồng hận không thể biến thành vật thể hình cầu, lăn luôn vào lòng hắn.
Chung quy cũng còn nhớ được mình là mẫu thân mà dè dặt một chút, chỉ là dưới chân
phi hơi nhanh như bay.
Khụ, hơi thôi nhé, con mắt nào nhìn thấy
nàng phi?! Móc rớt! ~
“Hồng Hồng, nhớ nàng.” Đông Phương Manh
giống như dây nho treo mấy chùm nho nhỏ, không chờ bứt mấy chùm nho xuống, câu
đầu tiên liền bày tỏ nỗi mong nhớ mấy ngày nay của mình. Cho dù bọn chùm nho cố
chấp chiếm cứ địa hình có lợi trên người hắn, hắn vẫn bất chấp khó khăn cho
nàng một cái… ôm choàng.
“Thiếp, thiếp cũng nhớ Manh Manh, rất
nhớ rất nhớ.” Yến Hồng lắp ba lắp bắp. Đến tột cùng tiểu ngốc này nhận được ân
huệ gì của Phật Tổ vô lương thế, sao đột nhiên cảm thấy… trở nên quyến rũ hơn
hẳn…
Ánh mắt Đông Phương Manh quá nóng cháy,
nóng tới mức đột nhiên nàng quên béng mình muốn nói gì, chỉ muốn say trong ánh
mắt đắm đuối này.
Sau đó nhìn thấy một vật hình bầu dục bằng
đồng, vàng vàng lắc lắc trước mắt.
“Cái gì vậy?” Yến Hồng nhìn chằm chằm
thiếu chút thành mắt gà chọi, làm Cây Đuốc Nhỏ ghẹo: “Mắt mẫu thân!”
Yến Hồng không hơi đâu bắt bẻ Cây Đuốc
Nhỏ nhỡ mồm, dưới ánh mắt mong chờ của Đông Phương Manh, cầm thẻ đồng lên
nghiên cứu, là tượng Phật béo đang cười, mặt mũi hiền lành, Phật tượng trang
nghiêm.
“Hòa thượng nói, không bệnh không đau,
có thể bảo vệ bình an cả đời. Cho Hồng Hồng.” Đông Phương Manh nghiêm trang
nói, lại móc trong lòng ra mấy cái thẻ giống hệt nhỏ hơn một chút, đưa cho Yến
Hồng: “Của bảo bảo.”
Yến Hồng siết chặt thẻ đồng, dịu dàng
cười với hắn: “Manh Manh đi, là muốn cầu cái này?” Lòng mềm nhũn như nước.
Đông Phương Manh gật mạnh: “Cha nói, đi
cùng sư phụ, Phật Tổ sẽ phù hộ Hồng Hồng, còn có bọn nhỏ.”
“Cái đó, lão hòa thượng kia, khụ, Hoằng
Nhất đại sư rộng rãi cho như thế?” Kiểu gì nàng cũng không tin.
“Vẽ một bức, Bồ Tát một cái!” Đông
Phương Manh cười tủm tỉm giơ một ngón tay.
Yến Hồng tức chết, biết ngay lão hòa
thượng chết toi kia mục đích không đơn giản mà!
“Có phải Manh Manh vẽ vất vả lắm không?
Lại ôm cái…” Tướng công mình mình xót.
Tiếp đó Đông Phương Manh lại móc trong
lòng ra một cái bị lớn. Yến Hồng sớm đã chú ý trước ngực hắn phình ra, không
biết còn nhét gì trong đó, mở ra nhìn, toàn là tượng Phật bằng đồng. Có điều
đều giống như của bọn nhóc, nhỏ hơn cái của nàng.
Đông Phương Manh hào hứng đếm: “Mẹ này,
cha này, đại ca này, nhị ca này, thỏ thỏ này, mắt to này, Cái Làn Nhỏ này…”
Lung tung lang tang, hận không thể phân hết cho những người hắn quen thân.
“Ngốc ơi, của chàng đâu?” Đếm xong cả
năm đóa kim hoa cũng có, duy có mình hắn là không.
Đông Phương Manh nghe xong ngáo ra, bấy
giờ mới cả kinh: “Đặt dưới chân Phật Tổ, quên tính rồi…”
“Vậy Hồng Hồng sai người đi lấy về.” Mặc
kệ mấy tượng Phật này có hữu hiệu không, tóm lại là hắn thành tâm cầu được.
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói với hắn: “Ngày mai Hồng Hồng cũng đặc biệt đi cầu một
cái cho Manh Manh, hi vọng Manh Manh bình an yên ổn, khỏe mạnh vui vẻ.”
Nàng nghĩ, có lẽ Phật Tổ tồn tại thật.
Vì tấm lòng chí thành của trượng phu, nàng nguyện ý tin tưởng sức mạnh của Phật
pháp.
Đông Phương Manh lắc đầu: “Muốn Hồng
Hồng vẽ, mệt.”
Yến Hồng nghe xong càng thêm xót lòng,
nhiều tượng Phật như thế, hắn vẽ bao nhiêu bức đây…
Nàng thề, cho dù Phật Tổ trên trời đang
nhìn thật, nàng cũng nhất định chỉnh chết lão hòa thượng Hoằng Nhất kia một
lần, bằng không sao nuốt nổi cơn tức này!
Phiên
Ngoại 5.
01: Vợ
chồng ngọt ngào
Lối chung sống của hai vợ chồng Yến Hồng
và Đông Phương Manh, ở Quốc Công phủ là một cảnh cực kỳ đẹp. Người quen thuộc
với họ sẽ cảm thấy tình cảm hai vợ chồng thắm thiết nồng nàn, người không quen
sẽ cảm thấy, hai người này cũng quá buồn nôn đi, không xem ai ra gì cả = =
Mấy chuyện nhỏ dưới đây, có thể khiến
người không biết chân tướng mệt một tí.
Mùa đông trời lạnh, Yến Hồng làm lẩu, cả
nhà ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi, bụng phưỡn ra. Ăn xong Yến Hồng đề nghị đi bộ
tiêu cơm, thế là một xâu người lại tập thể dắt nhau đi hoa viên.
Đông Phương Manh đột nhiên kéo Yến Hồng
nói: “Hồng Hồng, răng nàng mọc cỏ kìa.” Khụ, không thể không nói, Manh Manh
càng lúc càng biết lạnh mặt nói đùa rồi. Rõ ràng là răng nàng dính rau xanh mà
= =
Yến Hồng >_<, may mà mấy người
khác đi đằng trước, chắc là không nghe thấy.
Dùng móng tay khều, dùng lưỡi liếm, mười
tám môn võ nghệ xách ra xài hết, cỏ kia cứ cố chấp đóng quân giữa răng nàng.
Đông Phương Manh xung phong nhận việc:
“Manh Manh giúp!”
Thế là hai người nấp sau cây, một tay
Đông Phương Manh cạy miệng Yến Hồng ra, tay kia cong móng lên giúp Yến Hồng xỉa
răng. Vẻ mặt Đông Phương Manh cực kỳ nghiêm túc, Yến Hồng cực kỳ tự nhiên.
Thập lục cùng một hàng củ cải trốn trong
bụi cỏ nhìn lén, Cái Làn Nhỏ hỏi: “Mẹ, tam thúc tam thẩm đang làm gì thế?”
Thập lục: “Ăn xong hôn hôn…”
Cuối cùng Yến Hồng thở ra một hơi: “Rốt
cuộc cũng dễ chịu rồi!” Quai hàm mỏi muốn chết!
Đông Phương Manh cũng bắt chước nàng thở
hắt ra.
Thập lục nghĩ bụng: “Hai tên này công
lực cao thâm quá, lâu như vậy mới đổi hơi!”
Chờ Yến Hồng và Đông Phương Manh đuổi
kịp đại quân tản bộ, thập lục vỗ vai Đông Phương Manh khen ngợi: “Manh Manh
thật là giỏi!” Công lực miệng hút không tầm thường, sánh ngang với khả năng
chịu đựng của Đông Phương tiểu nhị, quả nhiên là sản phẩm của Công phủ!
Khụ, có lẽ hôm nào phải thăm dò đại tẩu
một chút công lực của lão đại ra sao = =.
Yến Hồng nhìn vẻ mặt đắc ý của Đông
Phương Manh, phì cười: “Cho nên có thể thấy, muội và chàng phải là vợ chồng,
chỉ có vợ chồng mới bất kể hình tượng như thế.”
Căn bản không biết suy nghĩ trong đầu
thập lục cùng với tình huống thực tế khá chênh lệch…
Không lâu sau đó, Yến Hồng không cẩn
thận bị cảm lạnh. Bệnh tình tới như nước rào rạt, nằm mọp trên giường cơ hồ
không có sức uống thuốc, Đông Phương Manh canh bên giường, vẻ mặt đau lòng hận
không phải chính mình bị bệnh.
Yến Hồng vừa điên cuồng khịt mũi vừa ho
sặc sụa: “Khụ khụ, Manh Manh, thiếp, thiếp không sao, cẩn thận lây cho chàng.”
Đông Phương Manh gan dạ: “Không sợ!”
Yến Hồng còn muốn nói gì, nhưng nước mũi
đã tràn ra nữa, đành ra sức hít hơi, vội vàng kêu Đông Phương Manh lấy khăn
tới, vươn tay muốn cầm khăn lau mũi.
Đông Phương Manh lại trực tiếp phủ khăn
lên mũi nàng, siết lại: “Dùng sức.”
Yến Hồng ngáo ra, quên tiếp tục thở,
theo bản năng dùng sức, kết quả nước mũi trong đổi thành đỏ, bắn một chút lên
tay Đông Phương Manh, hắn không để ý, cứ giúp nàng chùi mũi sạch mới dừng.
Rửa tay xong, còn dùng khăn ướt cẩn thận
tỉ mỉ lau mặt cho nàng một lần, sau đó săn sóc giúp nàng xoa mặt, lau xong còn
tặng kèm một cái hôn.
Y Nhân bưng thuốc vào, Đông Phương Manh
nhận lấy, thè lưỡi ra nếm thử, mặt nhăn như cái bánh bao: “Đắng, khó uống.”
Y Nhân: “Thuốc đắng giã tật, đắng chút
mau lành.”
Bấy giờ Đông Phương Manh mới không tình
nguyện nửa ôm Yến Hồng cho nàng uống thuốc, toàn bộ quá trình chân mày đều xoắn
lại, nhìn nàng uống một hớp chân mày giật một lần, dáng vẻ cùng chịu đựng, Yến
Hồng nhìn mà gần như không cảm giác được mùi vị của thuốc, vẻ mặt hắn như rót
vào tim.
Uống thuốc xong, Đông Phương Manh cưng
chiều nhét một cục kẹo vào miệng Yến Hồng: “Mau ăn, ngọt.”
Yến Hồng nhóp nhép mấy cái: “Kẹo Cây
Đuốc Nhỏ cống hiến?”
Đông Phương Manh gật đầu, lại móc thêm
mấy viên ra: “Còn nhiều lắm!”
Thấy Yến Hồng còn chưa tỉnh táo, lại
nhét kẹo vào lòng, sờ trán Yến Hồng: “Hồng Hồng ngủ, Manh Manh canh.” Tác dụng
của thuốc ập tới, Yến Hồng nặng nề thiếp đi, Đông Phương Manh luôn canh bên
giường, nhìn nàng chăm chú.
Thập lục tới thăm bệnh nhân, quan sát
xong toàn bộ, đăm chiêu suy nghĩ.
Thế là ngày hôm sau, thập lục cũng bệnh…
02:
>_< cha >_< mẹ
Có một hôm, Lá Cây Nhỏ nằm sấp trên bàn
vẽ cá, Yến Hồng sán lại nhìn lén, cảm thấy con rất sáng tạo, không học mà biết
vẽ được một mỹ nhân ngư. Khụ, bởi vì mắt con cá này mọc thêm một hàng lông mi
dài cong…
Yến Hồng khen: “Lá Cây Nhỏ vẽ cá, ánh
mắt thật mê người nha! Giỏi quá…”
Không chờ nàng khen xong, Cái Làn Nhỏ từ
bàn khác chạy qua hỏi: “Mê người là cái gì?”
Yến Hồng vừa tính há mồm giải thích, Áo
Bông Nhỏ đã thong thả cứu bí: “Mê người là trên mắt mọc rất nhiều gai.”
“Gai?” Ống Thổi Nhỏ không hiểu.
Đông Phương Manh chỉ nghe một chữ “gai”,
vội vàng chạy lại quan tâm: “Gai, chích đau lắm, đừng chơi!” Mở to mắt kiểm tra
từng đứa một lượt, sợ chúng bị gai đâm.
Vừa vặn thập lục tới, nghe thế vội vàng
hỏi: “Ai bị gai đâm?”
Mấy ngón tay béo đồng loạt chỉ vào mặt
Áo Bông Nhỏ.
Yến Hồng đã nhịn hết nổi muốn cười rồi,
nhưng thập lục lại kéo Áo Bông Nhỏ ra kiểm tra, miệng còn không ngừng lầu bầu:
“Để bá mẫu xem gai ở đâu, mặt nữ nhi không thể bất cẩn, lỡ có sẹo thì làm sao?”
Tìm nửa ngày, lông gai cũng không thấy, chỉ thấy Áo Bông Nhỏ mải chớp mắt, mấy
lần muốn ngáp đều bị thập lục trấn áp.
Cái Làn Nhỏ bị cử chỉ của mẫu thân làm
cho hoang mang, đi qua kéo váy thập lục nói to: “Mẹ, có gai là mê người.”
Thập lục hoàn toàn không hiểu nữ nhi nói
gì, lơ ngơ: “Mê người với gai thì có liên quan gì nhau? Nữ nhi à, không thể
chơi gai, bị đâm trúng không thú vị đâu blablablabla…”
Đông Phương Manh tỏ vẻ tán đồng nghe
thập lục dạy con, Yến Hồng trốn sang bên cười sằng sặc.
Chỉ còn mấy đứa nhỏ vẫn chưa lý giải
được quan hệ thần bí giữa gai và mê người.
***
“Hai muội không thể thành thân!”
“Sao huynh biết?”
“Bởi vì các muội đều là nữ!”
Lúc Yến Hồng tìm thấy tụi nhỏ, chúng
đang tranh cãi đỏ mặt tía tai, Cái Làn Nhỏ nhào thẳng vào lòng Yến Hồng gào to:
“Wao, tam thẩm, Lá Cây Nhỏ ca ca xấu lắm, huynh ấy không cho con và tỷ tỷ Áo
Bông Nhỏ thành thân!”
Yến Hồng phì cười: “Ngoan, đừng khóc
nha. Cái đó, con và tỷ tỷ Áo Bông Nhỏ không thể thành thân được thật đó.”
Lá Cây Nhỏ đắc ý: “Thấy chưa! Nhị bá nói
rồi, chỉ có nam với nữ mới thành thân được, hai nữ không thể thành thân! Bằng
không không sinh được em bé!”
Yến Hồng >_<, nhị bá à, ngài có
thể đừng dạy tụi nhỏ mấy cái thứ đó được không…
Cái Làn Nhỏ nghe xong càng tức: “Cha xấu
quá, không nói cho con biết! Cái Làn Nhỏ không để ý cha nữa!”
“Rồi rồi, Cái Làn Nhỏ đừng giận, tam
thẩm kể chuyện cho các con nghe được không? Kể làm sao em bé tới được, thế
nào?” Yến Hồng dời sự chú ý của bọn nhỏ. Xem ra phải phổ cập cho chúng một
chút, bằng không hai ba bữa lại tranh cãi vấn đề này, bụng nàng sắp hết hàng
tích trữ lừa chúng rồi.
[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại
gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
Kết quả Ống Thổi Nhỏ khinh bỉ: “Mỗi lần
mẹ kể đều khác nhau.” Ấn theo cách nói của mẫu thân, phương pháp em bé đến với
thế giới này thật là muôn hình vạn trạng.
Yến Hồng đen mặt: “Lần này mẹ nói thật
đó!”
Lúc này bọn quỷ con mới ngồi thành hàng
ngay ngắn, chờ Yến Hồng phổ cập kiến thức.
“Khụ, trong bụng mỗi mẫu thân đều có một
hạt giống. Sau đó hạt giống từ từ lớn lên, phụ thân sợ chúng quá cô đơn nên
cũng tặng một hạt giống cho mẫu thân, hai hạt giống gặp nhau đặc biệt cao hứng,
thế là quyết định chung sống. Chúng bắt đầu tìm một cái nhà ấm áp, tìm tìm,
cuối cùng tìm được một chỗ rất thích hợp trong bụng mẫu thân, làm nhà mới của
chúng.
Chúng ở nhà mới vui vẻ lớn lên, từ từ
lớn lên, hợp thành một thể, biến thành một em bé có mắt có miệng có tay có
chân. Mỗi ngày em bé đều hút rất nhiều chất dinh dưỡng trên người mẫu thân, cha
cũng đặc biệt quan tâm em bé này, mỗi ngày đều cùng mẫu thân nói chuyện với nó,
sờ nó, kể chuyện cho nó nghe, hát cho nó nghe.
Cứ thế, em bé trải qua cuộc sống hạnh
phúc trong bụng mẫu thân mười tháng, nhưng lúc này em bé đã lớn lắm rồi, nhà cũ
bây giờ quá nhỏ, sắp ở không nổi nữa rồi. Cho nên nó quyết định rời khỏi chỗ
này, tìm một chỗ càng rộng lớn càng đẹp hơn. Vì thế nó cố gắng cố gắng, đi đi,
trải qua rất nhiều gian nan, rốt cuộc cũng đến nơi này của chúng ta, biến thành
một bảo bảo đáng yêu như các con, cùng cha và mẫu thân sinh sống.”
Ống Thổi Nhỏ nghiêm túc nói: “Cho nên,
em bé vẫn là hạt giống biến thành!”
Yến Hồng cười xoa mặt nó: “Đúng thế, có
điều các con đến bên cạnh cha mẹ rất vất vả, cho nên các con đều là bảo bối cha
mẹ yêu quý nhất!”
Cái Làn Nhỏ hoan hô: “Thì ra Cái Làn Nhỏ
là do hạt giống thông minh như thế biến thành, giỏi quá!”
Áo Bông Nhỏ tiếp tục thong dong: “Vậy
con muốn thành thân với ca ca!”
Yến Hồng >_<, nữ nhi con nghĩ cái
gì thế! “Vì sao muốn thành thân với ca ca?”
“Ca ca là nam con là nữ, có thể sinh em
bé rồi.”
Cái Làn Nhỏ lập tức tiếp lời: “Vậy con
cũng muốn thành thân với ca ca, sinh em bé!”
Ống Thổi Nhỏ đen mặt: “Có thể không cần không…”
Kỳ thật nó muốn thành thân với mẹ hơn, như vậy mỗi ngày đều được nghe kể chuyện
không hết.
“Khụ, ca ca và muội muội sao thành thân
với nhau được!” Yến Hồng vội vàng xoay chiều gió bất chính.
“Vì sao? Cha và mẹ cũng thành thân
thôi…” Lá Cây Nhỏ phản bác.
Yến Hồng đổ mồ hôi: “Bởi vì chúng ta là
người một nhà mà. Người một nhà không thể thành thân! Trước khi cha mẹ thành
thân không phải người một nhà, sau khi thành thân mới là người một nhà đó.”
Bọn nhóc con bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế là
thất tình tập thể…
HOÀN
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên
Gác Sách:
Thảo Little -
vuthungoc - H.y
(Tìm - Chỉnh sửa -
Đăng)