Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 72 - 73

72.

Manh Manh Bị Lạc

“Oa, cha mất rồi…” Lá Cây Nhỏ gào khóc trước tiên.

“Oa, cha bị yêu quái bắt chạy mất rồi…” Cây Đuốc Nhỏ nhịn rồi nhịn, cuối
cùng cũng ngoác họng cùng nhau song tấu với đệ đệ.

“Oa, tam thúc bị yêu quái nuốt chửng rồi…” Cái Làn Nhỏ đẩy sự thật đi
ngoằn ngoèo càng lợi hại hơn, đương nhiên, cũng rót thêm nốt mới cho bản song
tấu của hai huynh đệ = =.

“…” Ống Thổi Nhỏ không nói một tiếng, nhưng hốc mắt càng lúc càng đỏ, môi
mím càng lúc càng chặt đã tố cáo nó đang ở bên bờ vực bùng nổ.

Dưới nền nhạc như ma âm xuyên não này mà Áo Bông Nhỏ vẫn không động đậy,
tiếp tục gục đầu ngủ, không chút lo lắng cho cha nó. Y Nhân thở ra, rốt cuộc
tiểu tổ tông này không hành hạ thêm gì, trước mắt đã đủ loạn lắm rồi, lại thêm
một đứa không bớt lo nữa, nàng nghĩ thôi cũng đau đầu thay tiểu thư.

Yến Hồng ngẩng đầu, không nói gì hỏi trời xanh. Ông trời à, chẳng lẽ ông
chê tướng công nhà ta đi lạc còn chưa đủ bi kịch hay sao?

“Nhị tẩu, tẩu đưa bọn nhỏ về trước tìm người giúp đỡ. Muội và bọn họ tìm
chung quanh đây trước, có kết quả hay không cũng tập họp ở đây.” Yến Hồng cố
gắng bình tĩnh lại, nói cho mình không thể nóng ruột, chắc hẳn Manh Manh muốn
quay lại tìm nàng, men theo đường về ban nãy mà tìm, nhất định có thể tìm được,
nhất định!

Thương lượng với thập lục sắp xếp tiếp sau đó xong, Yến Hồng liền cùng
mấy gia đinh chia nhau mỗi người đi tìm một hướng. Thập lục và Y Nhân dẫn một
dây con nít khóc bù lu bù loa về phủ báo tin.

Mọi người trong Hầu phủ nghe Đông Phương Manh lạc mất xong liền nổ tung.
Đông Phương Ngọc lập tức điều một đội tinh binh mặc thường phục lên phố tìm
người, mặt khác phái người báo tin cho Đông Phương Tề đang bị thái tử triệu
kiến trong cung, để hắn mượn thái tử mấy ám vệ đi tra những nơi ngõ xó tối tăm,
tránh cho Đông Phương Manh bị bọn lưu manh bắt gặp hoặc bị người lường gạt.

Đương lúc cả nhà vì Đông Phương Manh mất tích mà nóng ruột như ngồi trên
đống than thì, Đông Phương Manh lại giống con ruồi mất đầu đi loạn trong biển
người. Không khác với điều Yến Hồng đã nghĩ lắm, sau khi giao Áo Bông Nhỏ cho Y
Nhân, hắn càng chờ càng sốt ruột, càng sốt ruột càng không thể tiếp tục ở
nguyên chỗ cũ mà chờ, vì thế thừa lúc mọi người không chú ý, tự mình lén quay
lại tìm Yến Hồng.

Nhưng đám người như sóng dữ tràn bờ thế kia, muốn tìm một người chẳng
khác nào mò kim dưới đáy bể. Huống chi, hắn không rành kinh thành một chút nào.

Hắn ngơ ngác đứng ở góc đường nhìn ra xa, toàn đầu người chuyển động, nam
có nữ có, già có nhỏ có lại không thấy bóng nàng. Hắn mím môi, siết chặt nắm
tay lấn vào trong dòng người.

Trăng lên đầu non, ánh bạc rải xuống nhân gian, chiếu rọi trên mỗi gương
mặt, đều mừng rỡ vui sướng. Đông Phương Manh nhìn những gương mặt tươi cười
chung quanh, thần sắc hoang mang lúng túng.

Trước đó ở trong biển người nhưng không bất an chút nào, là vì có nàng
bên cạnh. Bây giờ không biết nàng ở nơi nào, nỗi sợ đám đông của hắn cũng từ từ
bao phủ trở lại.

Vì cái gì mà họ cao hứng như thế? Rõ ràng không thấy nàng mà…

Tiếng nhạc ầm ỹ từ xa vọng lại, hắn giật mình, chợt nhớ ra nàng ở gần đội
múa rồng và xe hoa, bước chân không hề chần chừ, nhắm hướng phát ra âm thanh mà
đi.

Là một vương gia phước sâu đức dày, Tĩnh Nam vương Mộc
Cẩm Nam mấy năm nay luôn ở Lạc thành cách xa kinh đô ngàn dặm sống những
ngày tháng tiêu dao. Tuy rằng tuổi quá ba mươi vẫn chưa thành thân, nhưng là đệ
đệ ruột mà đương kim thánh thượng yêu thương nhất, là đứa con út đương kim thái
hậu yêu chiều nhất, hắn tự nhận tiếc nuối nho nhỏ này càng có thể nâng cao giá trị
của hắn.

Có lẽ vì hoàng huynh sắp thoái vị, thế nên mới càng lúc càng rầy rà, chê
mỗi tháng viết một bức thư dài ngoẵng thuyết giáo còn chưa đủ, cách một vài năm
vào dịp tết còn cố ý triệu hắn về kinh giáp mặt dạy dỗ một trận.

Thân là nam nhân nhất định phải cưới vợ sinh con? Phong lưu hào phóng
không kém Phan An như hắn, danh sĩ đích thực một đóa hoa lê áp hải đường, nếu
thành thân sinh con như thế tục, vậy thiếu niên khắp triều đau lòng biết bao…

Khụ, đúng thế, đương kim Tĩnh Nam vương gia tự do phóng khoáng nhất,
trái luân thường nhất trái đạo lý nhất, không có lòng yêu cái đẹp, chỉ có sở
thích đoạn tụ. Tuy hắn tự nhận không sao cả, quả thật lối sống dân chúng triều
đại này cũng cởi mở, không đến mức thích nam nhân thì thế tục không dung. Nhưng
đoạn tụ mà đoạn tới mức cao điệu như thế, phô trương như thế, không kiêng kị
như thế, không chừng mực như thế, chỉ có một người.

Chỉ là dáng dấp hắn… chênh lệch cực xa với tướng nam nhân đoạn tụ trên ý
nghĩa truyền thống. Không phải hắn không anh tuấn, cũng không phải hắn không
tiêu sái, thậm chí hắn còn hơn vị huynh trưởng Nhữ Nam vương trong kinh một
bậc, chỉ là gương mặt cục mịch râu ria xồm xoàm kia (xin mời tham khảo “mãnh
tướng Trương Phi râu ria xồm xoàm”), trong mắt trong lòng nhân sĩ Lạc thành,
thật sự là ngưỡng mộ như núi cao…

Thế nên dung mạo kinh thiên động địa kia của hắn, chỉ có người trong
hoàng thất may mắn chiêm ngưỡng qua, đương nhiên đó đã là chuyện mười mấy năm
về trước rồi. Lúc đó, hắn còn chưa phát dục, râu còn chưa kịp dài.

Hoàng đế trong thâm cung vỗ trán thở dài, mấy chục năm như vó ngựa lướt
qua, ông đã sắp quên mất bộ dạng vốn có của tiểu đệ tồi.

Thân là một hoàng đế phúc đức sâu dày, hậu cung phi tần chung sống hài
hòa, các con trai huynh hòa đệ thuận, các con gái xinh đẹp đáng yêu, huynh đệ
nhà mình người nào cũng giúp ông duy trì triều chính, cuộc sống phải nói là
muốn vui vẻ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Trừ một điểm, đệ đệ nhỏ nhất của ông, đương kim Tĩnh Nam vương,
lập chí đoạn tụ đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đoạn tụ thì cho đoạn tụ, tốt xấu gì
cũng làm một cái sinh đứa con thừa kế hương hỏa chứ, khụ, mặc dù hương hỏa nhà
ông đủ nhiều rồi. Song chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ai oán “sao con không quản đệ
đệ con” của thái hậu, thân là đứa con có hiếu, hoàng đế nào đó lại buồn khổ.

Mẫu hậu ới, A Nam nó là đệ đệ trẫm nhưng cũng là con ngài á. Ngài cũng
quản không được, trẫm có thể làm được gì chứ? Nếu không phải năm đó ngài cưng
nó, chiều nó bất cứ giá nào, nó sẽ biến thành cái dạng chết tiệt, cả huynh
trưởng hoàng đế cũng không để vào mắt như bây giờ ư?

Hoàng đế rầu rĩ một hồi, đột nhiên phát hiện tiểu đệ vốn dĩ còn đang
ngoan ngoãn ngồi trước mặt nghe ca lại không thấy đâu rồi!

“Tĩnh Nam vương đâu?” Hoàng đế vặn hỏi, đáng ghét, lại để nó
chạy mất rồi!

“Bẩm bệ hạ, Tĩnh Nam vương ngài ấy, ngài ấy vừa mới chuồn đi
rồi…” Tiểu thái giám nơm nớp trả lời, mồ hôi đổ thành vũng trên đất, lại không
dám thò tay lau, trong lòng âm thầm kêu khổ. Cái chuyện gì vậy nè, huynh đệ
người ta kẹp nhau, mỗi lần xui xẻo đều là đám người dưới chót bọn họ.

“To gan, nó đi sao các ngươi không biết đường cản hả?” Răng hoàng đế cắn
sắp nứt rồi. Thằng ranh kia chuồn trơn như con cá chạch ấy, khó khăn lắm mới
thừa dịp tết cả nhà đoàn viên chộp nó dạy dỗ một lần, lần này chuồn rồi, lần
sau không biết khi nào mới tóm lại được!

“Bệ hạ tha mạng!” Tiểu thái giám dứt khoát nằm bò ra đất không dám dậy,
hắn cản? Hắn dám chắc! Lúc đó hắn cản, hoàng thượng có thể dạy dỗ thoải mái cả
người rồi, sau đó con tép như hắn còn không bị lột mấy lớp da? Tuy nói Tĩnh Nam
vương sẽ không dùng đại hình với hắn nhưng bản lĩnh chơi đùa người của ngài ấy,
phóng mắt khắp thiên hạ không có mấy người là đối thủ… cho nên, chẳng thà ngỗ
nghịch hoàng thượng, không thể đắc tội Tĩnh Nam vương, đây là quy tắc sinh tồn
ngầm của những nhân vật bé nhỏ đáng thương bọn họ trong hoàng cung, nhất định
phải kiên định tuân thủ!

“Được rồi được rồi, đứng dậy đi! Nó chạy đi đâu rồi?” Hoàng đế cũng không
phải người không biết phải trái, bản thân còn không giữ được người thì mấy thái
giám này làm được chắc?

“Hình như nô tài nghe Tĩnh Nam vương nói một câu, tết năm nay, trên
phố nhất định náo nhiệt, tiểu tử… đẹp trai ra phố chắc chắn rất nhiều.” Tiểu
thái giám chần chừ một chút, vẫn nói cho hoàn chỉnh.

“Cái thằng… chết tiệt này.”

“Hai cân, ngươi nói đây là cái gì?” Tĩnh Nam vương hưng phấn
chỉ về phía trước, hô to, chòm râu quy mô khá khả quan rung rung.

“Bẩm ngũ gia, đó là múa rồng tạp kỹ, tiết mục bắt buộc tết Thượng Nguyên
mỗi năm. Còn nữa, thuộc hạ tên là Lương Tấn[44].” Lương Tấn đen mặt đáp.

[44] Lương Tấn đọc đồng âm với
lưỡng cân (tức là hai cân, hai ký ^^).

“A… thiếu niên múa rồng…” Ngâm điệu vịnh than. Bao nhiêu năm rồi hắn chưa
về kinh, hóa ra có nhiều trò chơi thú vị thế này.

“Vương gia ngài biết người đó?” Hắn biết trọng điểm quan tâm của vương
gia vĩnh viễn khác xa người thường.

“Bổn vương thần giao cách cảm, không được à?”

“…” Trầm mặc là tư chất tốt, hai cân, à không, Lương Tấn xưa nay luôn giữ
im lặng đối với tính khí của vương gia nhà mình.

“Đi, cùng bổn vương tiến lên gặp mặt.”

Mà lúc này, Đông Phương Manh đi theo đám đông dài dằng dặc đằng sau đội
múa rồng, đã đi đến cửa hoàng cung.

Mấy năm nay, lễ mừng Nguyên Tiêu, bộ phận xuất sắc nhất của đội múa rồng
phải biểu diễn dọc đường từ cửa Thái Cực đến cửa Trọng Hoa, nhất định phải đi
hết tuyến đường chính dọc theo hoàng cung, cũng là một cách dân chúng bày tỏ
thần phục và tôn kính với thiên tử.

Mắt Đông Phương Manh đã hơi đỏ lên, bởi vì chui qua lộn lại giữa đám đông
để tìm người, tóc tai hơi rối, quần áo cũng đầy bụi. Nước mắt ngân ngấn trong
hốc mắt, sắc mặt thảm thương của hắn cùng với vui mừng của người chung quanh
hiện rõ hai thái cực khác nhau.

“Hồng Hồng…” Hắn thì thào khe khẽ, sụt sịt mũi, lại không chịu thôi chui
vào trong đám người. Không cẩn thận bị người ta đẩy mấy cái, nước mắt rốt cuộc
rớt xuống, nhưng không hề dừng bước chân.

“Xin lỗi, ôi, có đụng đau huynh không?” Thư sinh trẻ tuổi đụng trúng
người vội vàng lại gần xin lỗi, thấy Đông Phương Manh nước mắt mịt mờ, không
khỏi thêm áy náy.

Đông Phương Manh khẩn trương nhìn người tới một cái, hơi co rúm lại, rốt
cuộc khát vọng trong lòng chiến thắng nỗi sợ, hắn mím môi mấy lần, cuối cùng mở
miệng hỏi người lạ: “Nhìn thấy Hồng Hồng không?”

“Hồng Hồng? Là người nhà huynh sao?” Thư sinh nhíu mày hỏi, thấy Đông
Phương Manh lại run rẩy co người một chút, nghĩ thầm thiếu niên này gầy yếu như
thế, non nớt đáng thương, có phải thất lạc với người nhà không nhỉ?

“Hồng Hồng, thê tử.” Đông Phương Manh lại rơi một giọt lệ, thì thào. Sợ
người này không nghe được lại cố hết can đảm lớn tiếng nói lại một lần, mắt to
chờ mong nhìn người lạ trước mặt, hi vọng hắn có thể nói cho mình biết chỗ Hồng
Hồng.

Không phải chứ? Nhìn thiếu niên này tuổi hãy còn nhỏ, thế mà cưới vợ rồi?
Thư sinh trẻ tuổi không hề phát giác mình đã suy nghĩ lạc đề quá xa, ngạc nhiên
nhìn Đông Phương Manh.

Đông Phương Manh thấy nửa ngày mà người này không trả lời mình, nhìn trái
nhìn phải, phát hiện mình đã rớt lại đằng sau, đám đông từ từ đi xa. Không kịp
chờ người kia trả lời, hắn quay lưng đuổi theo dòng người.

“Ôi, sao lại đi vậy?” Thư sinh nhìn bóng lưng Đông Phương Manh, lấy làm
khó hiểu.

Kết quả thấy Đông Phương Manh lại đụng vào người khác. Nhìn người nọ to
khỏe, Đông Phương Manh đứng không vững, bị bật ngược ra sau ngã xuống đất.

Thư sinh nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cổ vũ mình, thiếu niên kia nhìn
yếu ớt như thế, người bị đụng lại ăn mặc gấm vóc quý phái, xem ra không dễ
chọc, nếu không ai giúp đỡ, nhất định hắn sẽ bị thiệt. Mình đọc sách thánh hiền
bao nhiêu năm, chẳng lẽ thấy chết không cứu?

Lòng nghĩa hiệp nổi lên, người trẻ tuổi nhắm mắt xông lên.

“Ê, dừng tay, có gì từ từ… cái đó… nói…” Cứ tưởng thiếu niên sẽ bị ăn
đòn, không dè tình huống trước mắt hoàn toàn không như hắn tưởng tượng.

“Ngươi không sao chứ? Ngã có đau không?” Người quyền quý kia dịu dàng
hỏi, còn đưa tay ra muốn đỡ thiếu niên dậy.

Đại hán vạm vỡ mặt đầy râu kia, chính là Tĩnh Nam vương vừa mới trốn ra
cung. Bất ngờ thấy mặt Đông Phương Manh, trái tim lãng tử “lướt qua vạn bụi cỏ,
không phiến lá dính thân” của hắn đột nhiên xôn xao thật lâu.

Gương mặt này sao mà đáng yêu đến thế, đôi mắt sao mà trong suốt đến thế…

Trước đó hắn cô đơn khổ sở tịch mịch nhiều năm, còn không phải vì giờ
phút gặp mặt này sao? (khụ, quả thật là cô đơn khổ sở tịch mịch ghê…)

73.

Leo Cao Nhìn Xa

“Ngươi sao thế, có thể tự đứng dậy không?” Thấy Đông Phương Manh không
nói tiếng nào, Tĩnh Nam vương tưởng hắn không nghe thấy, lại hỏi một lần, thậm
chí còn khom thân hình cao quý xuống định kéo hắn dậy.

Đông Phương Manh tránh bàn tay to của hắn, tự mình lồm cồm bò dậy chui
vào trong đám đông. Không có Yến Hồng bên cạnh, mấy người này đều khiến hắn cảm
thấy nguy hiểm. Nhất là cái người mặt đầy lông này…

Hắn còn phải đi tìm Hồng Hồng.

“Này, ngươi đừng chạy mà…” Tĩnh Nam vương xoạc cẳng đuổi theo.

Đông Phương Manh vừa chạy vừa ngó đông ngó tây, muốn tìm một chỗ trốn
trước. Nhưng đằng trước có tường người đằng sau có truy binh, hắn chạy đi đâu
được chứ?

Vì thế bị đuổi kịp là chuyện tất nhiên. Tĩnh Nam vương chụp tay Đông
Phương Manh, cố gắng làm cho mặt mình có vẻ hiền lành dễ gần: “Ngươi đừng sợ,
ta không phải người xấu.”

Thư sinh kia cũng đuổi đến nơi, thở phì phò, nghe xong trợn trắng mắt,
người gì mà bộ dạng kỳ quái, còn dám nói mình là người tốt?! Có kẻ xấu xa nào
mà không nói mình là người tốt đâu!

Đông Phương Manh một bên ra sức giãy khỏi tay Tĩnh Nam vương, một bên
hoảng loạn nhìn chung quanh, lúc ánh mắt lướt qua thắt lưng buộc dây đỏ của
thiếu niên đội múa rồng đằng trước thì, đột nhiên nhớ tới hồi ở sơn trang, có
lần một mình hắn chạy đến chỗ vắng vẻ chơi, Yến Hồng tốn bao công sức mới tìm
được hắn, sau đó dặn đi dặn lại: “Sau này nếu Hồng Hồng không tìm được Manh
Manh, Manh Manh nhớ mặc quần áo sặc sỡ, leo lên đứng ở chỗ cao, như vậy Hồng
Hồng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rồi!”

Hắn tìm nàng bao lâu mà không tìm được, vậy đổi lại để nàng tìm hắn đi.
Không phải lần nào nàng cũng tìm thấy hắn sao?

Phúc chí tâm linh, hắn dần thôi chống cự, ngẩn ra nhìn áo choàng màu đỏ
Tĩnh Nam vương khoác trên người, ánh mắt chăm chú, khao khát mãnh liệt, làm
Tĩnh Nam vương không cần nghĩ ngợi cởi áo choàng ra quàng lên người hắn: “Ngươi
lạnh sao? Này, khoác lên.”

Giọng điệu hết sức ôn hòa, yêu thương.

Lương Tấn ở bên cũng không kịp ngăn cản. Vương gia sửa tật xấu hồi nào
vậy? Đồ ngự ban dễ dàng quăng đi thế à? Còn nữa, sao thiếu niên này nhìn quen
mắt thế nhỉ?

Lương Tấn nhíu mày nghĩ rồi nghĩ, càng nôn nóng thì càng nghĩ không ra,
nhưng nhìn cái bộ dạng lòng xuân nhộn nhạo của vương gia nhà mình kìa, không
được, không thể để vương gia tiếp tục gây họa được!

Đông Phương Manh chớp đôi mắt đầy nước, túm chặt áo choàng trên người,
không nhìn Tĩnh Nam vương nữa, quay lưng đối mặt với tường thành hoàng cung cao
ngất, ngửa đầu đánh giá, bức tường này… chắc là đủ cao nhỉ?

Tĩnh Nam vương cũng không cho là ngỗ nghịch, cười tủm tỉm nhìn động tác
của Đông Phương Manh, suy nghĩ trong đầu thì bay nhanh như chớp. Thiếu niên này
nhìn chằm chằm tường thành làm cái gì? Chẳng lẽ… hắn muốn tiến cung?!

Khụ, muốn vào cung thì tìm hắn không phải đúng đắn nhất à? Cần gì phải
trèo tường…

“Ngươi muốn vào cung à? Thật ra không
cần trèo tường, đi theo ta là được.” Tĩnh Nam vương hắng giọng, cố gắng giảm
bớt không bày ra quyền thế chọc trời của mình.

Thư sinh nghe xong mặt rúm ró, nghĩ
bụng, nhìn bộ dạng háo sắc của ngươi, đi theo ngươi là xong rồi! Có điều, có
thể tự do ra vào cung xem ra không phải hoàng thân thì là quốc thích, cái này
cái này, dân không đấu với quan, có đấu cũng đấu không lại…

Cuối cùng thư sinh quyết định lặng lẽ bỏ
đi. Đi được hai bước hắn lại không yên tâm, quay đầu nhìn lại, thấy gã râu
quyền quý kia động tay động chân với thiếu niên, cuối cùng quyết định dùng sức
mạnh quần chúng bảo vệ thiếu niên yếu đuối kia.

Vì thế nhanh nhẹn bước lên kéo vài người
thì thầm một hồi, chỉ về phía Đông Phương Manh, mấy người kia nghe xong nghi
ngờ nhưng cũng không đi tiếp mà đứng gần đó quan sát, tính im lặng quan sát,
chờ cơ hội hành động.

Đông Phương Manh một lòng nghĩ cách làm
sao trèo lên tường thành, lời Tĩnh Nam vương căn bản hắn không nghe lọt. Ngửa
cổ lên cao, ánh mắt chăm chú, kiên quyết.

Tĩnh Nam vương chờ nửa ngày cũng không
thấy thiếu niên tuấn tú trước mặt có phản ứng gì, không khỏi buồn bực. Chẳng lẽ
sức hấp dẫn của mình không có đất dụng võ ở kinh thành? Khụ khụ hai tiếng,
thiếu niên vẫn mắt điếc tai ngơ.

Tĩnh Nam vương người này có một cái hay,
đó là lâm vào cảnh khón khăn quyết không dễ dàng bỏ cuộc, trời không chịu đất
thì đất phải chịu trời vậy. Vì thế hắn tiến lên lôi Đông Phương Manh đi về phía
cửa cung: “Đừng nhìn nữa, bổn vương… ta dẫn ngươi đi vào.”

Lương Tấn đi theo chủ tử nhà mình, trong
đầu vẫn còn đang ra sức nhớ xem mình đã gặp thiếu niên này ở nơi nào, chân mày
nhăn nhúm, nhất thời lơ đãng không chú ý xem vương gia nhà mình làm cái gì.

Đông Phương Manh ngơ ngáo, bị Tĩnh Nam
vương lôi đi vài bước, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở việc làm cách nào trèo lên
tường hoàng cung chưa quay về. Đám đông đứng xem thấy kẻ xấu được đồn đại kia
kéo thiếu niên gầy yếu định đi bắt đầu hơi rối loạn và phẫn nộ. Tuy e sợ uy
danh hoàng thân quốc thích không dám lên chất vấn nhưng họ từ từ áp sát tới chỗ
hai người.

Theo sự di chuyển của đám đông, chỗ cửa
cung trước đó bị họ tụ tập che kín dần dần hiện rõ trước mắt Đông Phương Manh.
Đó là một cặp sư tử đá oai vệ hùng tráng, cao đến một nửa cánh cửa cung, mà
tường vây chỗ cửa cung này tương đối thấp, nếu trèo lên sư tử đá trước rồi nghĩ
cách trèo lên tường thành lại, không phải là không thể thực hiện.

Đông Phương Manh nhìn chòng chọc sư tử
đá nửa ngày, không tự chủ được nở nụ cười mỉm, khiến Tĩnh Nam vương nãy giờ vẫn
nhìn hắn đến ngây người lại càng say đắm. Sao mà cả nụ cười cũng đáng yêu thế
này…

Kế đó Đông Phương Manh giãy khỏi tay
Tĩnh Nam vương, hí ha hí hửng chạy tới chỗ sư tử đá. Tĩnh Nam vương nhất thời
không chú ý bị hắn thoát được, ngớ người nhìn hướng hắn chạy, chờ thấy hắn bắt
đầu dùng cả tay lẫn chân bám lấy sư tử đá trèo lên thì, ngây như phỗng đực.

“Thiếu niên này cũng to gan thật, sư tử
trước cửa hoàng cung mà cũng dám trèo!”

“Không thấy người vừa dắt tay hắn à?
Nhìn là biết quyền quý trong kinh, thiếu niên này chắc chắn có chỗ dựa!”

“Dám chừng gia cảnh không phải vương
công thì là quyền quý…” Mọi người bắt đầu đua nhau bình phẩm, chỉ chỉ trỏ trỏ
hành vi của Đông Phương Manh. Tạp âm chung quanh không lọt được vào tai hắn,
bởi vì mối bận tâm duy nhất của hắn hiện giờ là làm thế nào trèo lên sư tử đá. Mồ
hôi trên mặt chảy xuống, hai tay chà vào đá đau nhói, hắn vẫn không để ý, trong
đầu duy nhất chỉ có một niềm tin, nhất định phải trèo lên đó.

Sau nửa khắc, Đông Phương Manh vẫn còn
ôm đùi sư tử, cách mặt đất chừng vài thước, còn trượt lên trượt xuống mấy lần,
lại trèo lên lại. Thế nhưng hắn không tức tối, cứ như không nhìn thấy máu ứa ra
tay, tiếp tục trèo lên.

“Người này là đồ ngốc à? Sư tử cao như
thế, lại không có thang, sao hắn trèo lên được chứ?” Không biết ai phì cười một
tiếng, mọi người phá ra cười, thậm chí thư sinh chuẩn bị giải cứu Đông Phương
Manh ban đầu kia cũng cảm thấy Đông Phương Manh không bình thường.

Tiếng cười rống của đám đông làm Tĩnh
Nam vương giật mình hoàn hồn, cẩn thận lắng nghe tiếng bình phẩm của họ, không
khỏi cau mày. Không biết vì sao, nghe thấy đứa nhỏ này bị cười nhạo, trong lòng
hắn thấy không vui.

Lạnh lùng liếc đám đông một cái, bọn họ
bị khí thế mạnh mẽ của hắn dọa cho câm như hến. Thấy Đông Phương Manh lại trượt
xuống đùi sư tử lần nữa, hắn nhíu chặt mày, tiến lên, không nói câu nào túm hắn
cùng nhảy lên sư tử đá.

Đám đông “ồ” lên kinh ngạc, công phu
giỏi quá.

Tĩnh Nam vương nhăn mày, xé một góc áo
định băng bó cho Đông Phương Manh, không dè Đông Phương Manh vẫn phớt lờ hắn,
lại vươn hai tay ra định trèo lên tường thành.

Đứa nhỏ này sao cố chấp với tường thành
hoàng cung thế? Chẳng lẽ cảnh đẹp nhìn trên cao càng đẹp hơn? Cũng không cần
phải phớt lờ thân thể mình như thế chứ…

Nhưng thấy dáng vẻ cố chấp không đạt
được mục đích thì không thôi của Đông Phương Manh, Tĩnh Nam vương đành dắt hắn
nhảy lên tường thành lần nữa.

Rốt cuộc Đông Phương Manh đến được chỗ
mình muốn đến, hắn cao hứng nhìn xuống dưới, có thể thấy được cảnh đường phố
thật xa thật xa, nước ngân ngấn nơi mắt sớm đã bị gió thổi khô, chỉ còn lại chờ
đợi ngập tràn trong mắt. Hắn lấy áo choàng đỏ bọc kín người mình, sau đó ngồi
thẳng xuống, bắt đầu nhẫn nại chờ Yến Hồng tới đón.

Rốt cuộc hiện tại Tĩnh Nam vương có thể
khẳng định một chuyện, thiếu niên trắng như sứ này, hắn không biết nói.

Tuy rằng không nghe được âm thanh của
hắn hơi tiếc nuối, nhưng chịu thôi, đứa bé sạch sẽ thuần khiết thế này, nếu
không có khuyết điểm gì hắn mới thấy bất thường.

Đến hôm nay Tĩnh Nam vương mới phát
hiện, hóa ra đứng trên tường thành hoàng cung, có thể nhìn xa như vậy. Hắn đứng
trên cao đã lâu, ngược lại bỏ qua cảnh sắc đơn giản nhất trực quan nhất. Phía
trong bức tường một chút sắc xanh, ngoài tường một tiếng cười khẽ, dường như
đều là dấu hiệu mùa xuân.

“Ngươi vui không?” Tĩnh Nam vương không
nhất định phải nhận được đáp án của Đông Phương Manh, bởi vì hắn có thể cảm
giác được, cái vẻ nặng nề trước đó từ từ biến mất trên người thiếu niên này.

Hắn ngồi xuống sát Đông Phương Manh, bộ
râu xồm che mất nụ cười của hắn, nhưng có thể nhìn thấy đôi môi mọng của hắn
cong lên. Đột nhiên hắn cảm thấy, thiếu niên này là ai, tên gì, có nói chuyện
được hay không, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là, hiện tại hắn
cùng ngồi với mình.

Đông Phương Manh xem Tĩnh Nam vương như
không tồn tại, hắn chỉ ngơ ngác nhìn về hướng trung tâm phố.

Tĩnh Nam vương không nói nữa, cũng yên
lặng ngồi trên đầu tường, nghe tiếng gió thổi, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trong
không khí bay tới.

Đông Phương Tề vừa nghe nói đệ đệ bảo
bối nhất của mình mất tích trên đường, lập tức cáo từ thái tử hấp tấp chạy ra
ngoài cung.

Vừa ra cung lại phát hiện ngoài cửa có
không ít dân chúng tụ tập, nhăn mặt vừa chen ra ngoài vừa nói: “Xin nhường
đường, cho qua một chút.” Bụng nghĩ những tình huống đệ đệ có thể gặp phải, lo
lắng không thôi.

Xưa nay tiểu đệ không thích người lạ, lỡ
đâu sợ hãi thì làm sao?

Trước nay tiểu đệ không thích mang theo
tiền, lỡ đói không có tiền mua đồ ăn thì sao đây?

Xưa giờ tiểu đệ ngây thơ hiền lành, lỡ
bị kẻ xấu bắt mất thì làm sao?

Trăm ngàn ý tưởng, càng nghĩ càng khiếp
đảm. Lỗ tai đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
“Vương gia, ngài mau đưa người xuống đi. Hôm nay lúc hoàng hôn thuộc hạ đã gặp
người này trong cung rồi, đó là tri kỷ của thái tử điện hạ, quan Ích Lang Đông
Phương Tề đó…” (OMG, ta đặt cái tước hiệu này làm chi rồi lần nào cũng gõ nhầm
thành quan ích nhũ = =)

Vốn Đông Phương Tề đang gấp rút đi tìm
đệ đệ, tự dưng nghe thấy tên mình, không khỏi sửng sốt, không nhịn được đi tới
chỗ có tiếng kêu. Nhìn rồi thì không đi đâu được nữa, trên đầu tường cao cao,
mặc y như trái bóng hồng, rủ hai chân xuống ngồi ngây đó, không phải tiểu đệ
thân yêu bị đồn mất tích của mình, Đông Phương Manh thì còn ai nữa?!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3