Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 50 - 51
50.
Ra Oai
Lão phu nhân vừa thấy cục vàng của mình
tới, cười tươi như hoa nỏ, vội vàng vẫy tay bảo Đông Phương Tề lại, đỡ lấy cháu
rồi càng không để ý chuyện trước mặt, chỉ lo chọc cháu nội: “Cháu ngoan của bà,
bảo bối, ăn no chưa? Ui chao, cười này cười này, thích bà nội không hả? Bà nội
cũng thích Cây Đuốc Nhỏ lắm…” Lão Công gia nãy giờ vẫn ngồi làm cảnh lúc này
cũng phá rào, vội vàng nhích lại: “Ui, cho ta nhìn với, ta cũng bồng…”
Thập lục công chúa lấy làm kỳ quái liếc
mấy người Yến phủ kẻ đứng người ngồi đờ ra, có phần không rõ tình hình, hỏi Yến
Hồng: “Yến tỷ tỷ, không phải tỷ đi gặp nhà mẹ đẻ sao? Sao bọn họ đều kỳ cục
thế, cũng không nói chuyện nữa?”
Đông Phương Tề khinh khỉnh nguýt thập
lục công chúa một cái, tình huống đơn giản như vậy mà nhìn không ra thật đúng
là đầu heo hết chỗ nói rồi! Rõ ràng nhà người ta có lòng khác, mỗi người đều có
ý đồ riêng! Mệt nha đầu dã man này lớn lên trong cung cơ đấy!
Từ sau khi Đông Phương Tề xuất hiện,
nháy mắt Yến Vân cảm thấy mắt mình không đủ xài. Trời ạ, một người phong thần
tuấn lãng như thế đã đành, đằng này những hai người! Mà người sau rõ ràng có
khí chất văn nhã, thần thái rạng ngời hơn cái kẻ được gọi là tỷ phu kia nhiều,
tổng thể sắc đẹp càng vượt một bậc! Đây chắc hẳn là Công phủ nhị thiếu Đông
Phương Tề không sai được.
Không đợi Yến Vân tiến lên tự giới
thiệu, thập lục công chúa đã mất hứng, bởi vì nàng lơ đễnh liếc thấy vẻ mặt
nhạo báng của Đông Phương Tề, cũng sớm nhìn thấy ánh mắt như thấy bảo vật của
Yến Vân, dịch chua bốc lên, nhưng nàng lại không tiện trút giận lên ‘Người nhà
mẹ đẻ’ của Yến tỷ tỷ, đành nhè Đông Phương Tề mà xả: “Đông Phương tiểu nhị ánh
mắt ngươi kiểu gì đấy? Muốn chảy nước luôn!” Từ sáng tới tối y như bông loa kèn
đi tới đâu là vẫy ong gọi bướm tới đó, quỷ hoa tâm, đầu củ cải!
Không chờ Đông Phương Tề phản kích, Yến
Vân chìm đắm trong sắc đẹp đã nổi giận bất bình thay: “Ngươi là ai hả? Sao dám
vô lễ với nhị công tử như thế!” Nói xong còn cười õng ẹo an ủi Đông Phương Tề:
“Nhị công tử không cần nói với kẻ thô lỗ không kiến thức này…”
Không chờ nàng ta nói xong, thập lục
công chúa đã nổi sùng lên: “Ngươi nói ai thô lỗ, ngươi mới thô lỗ, cả nhà ngươi
toàn đồ thô lỗ!” Mắng xong mới phản ứng lại, hình như mắng luôn cả Yến tỷ tỷ
trong đó, vội vàng áy náy nhìn Yến Hồng, không dè Yến Hồng lại không để ý mỉm
cười đáp lại, rồi không nhìn Yến Vân nữa.
Bị thập lục công chúa công kích, Yến gia
không ngồi yên: “Ngươi là cái thá gì? Dám gầm rú ở Công phủ, đồ vô giáo dục!”
Nói câu này là Yến phu nhân, bà ta thấy thập lục công chúa ăn mặc bình thường,
lại gọi Yến Hồng là tỷ tỷ, cho rằng là bạn khuê phòng với Yến Hồng, liền mượn
nàng đè bẹp Yến Hồng một chút, nào biết người trước mặt là quý nữ hoàng thất
dưới một người trên vạn người.
Đồng thời mở miệng còn có Yến lão gia
nãy giờ vẫn bực bội không nói. Nữ nhi ruột thịt không nể mặt thì thôi, bây giờ
một tỳ nữ nho nhỏ cũng dám độp vào mặt nhà ông ta, xem ra Quốc Công phủ này
cũng chả có quy củ gì! Vừa khinh bỉ vừa bực mình, mở miệng dạy dỗ: “Cái cô
nương này sao lại điêu ngoa như thế, tuổi còn nhỏ đã ăn nói thô tục, còn dám
hung dữ với thị độc thái tử luôn lễ nghĩa văn nhã, cha mẹ kiểu gì mà dạy ra
hạng người thế này?!” Nịnh nọt Đông Phương Tề không vết tích, giọng điệu khinh
bỉ của Yến lão gia, mấy con muỗi vằn đúng dịp bay ngang qua đều nghe được.
Yến Vân đắc ý hếch cằm với thập lục công
chúa đang tức đỏ mặt, hừ, muốn đấu với ta, không có cửa.
Giai Nhân thông cảm nhìn cái đám có mắt
không thấy Thái Sơn này, trong lòng thì lại cười như điên, nói đi, thêm mấy câu
nữa, đợi lát các ngươi muốn khóc cũng khóc không được!
Đông Phương Tề còn chuẩn bị khẩu chiến
mấy hiệp với thập lục công chúa, bị đám người tự dưng xen vào cuộc đấu võ mồm
của hắn với thập lục công chúa không khỏi ngạc nhiên quét mắt nhìn một cái,
lòng lấy làm lạ, đã là người nhà đệ muội sao còn dám vô lễ với công chúa như
thế, thật là… muốn chết à.
Yến Hồng nghĩ vẫn nên nhắc nhở đám người
nhà mẹ đẻ không biết sống chết này thôi, bằng không mất đầu thật đấy: “Lão gia
phu nhân, xin chú ý từ ngữ, không thể…” Mấy từ còn lại “vô lễ với công chúa”
chưa nói ra đã bị thập lục công chúa cắt ngang.
Thập lục công chúa giận quá mà cười, hơi
nghển cổ, cho dù ăn mặc bình thường để tiện đi xa nhà, khí chất tôn quý của
hoàng thất giờ phút này hiển hiện ra hết, nàng cười lạnh quay đầu nói với Yến
Hồng: “Yến tỷ tỷ, cho dù mấy kẻ này là người nhà tỷ, nhục mạ phụ hoàng mẫu hậu
ta cũng khó bỏ qua!”
Yến Hồng nghĩ thầm, đây là các ngươi tự
chuốc lấy. Bèn cười với công chúa: “Không phải thân thuộc với ta, không sao.”
Trước giờ nàng chẳng phải người lòng dạ rộng rãi, chờ mong nàng lấy đức báo
oán? Hừ hừ, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức?!
Trước khi chết mẫu thân ói ra máu tươi,
vĩnh viễn khắc trong đầu nàng, nàng nhớ kỹ.
Phụ hoàng mẫu hậu?! Yến gia hoảng vía,
ngơ ngác nhìn thập lục công chúa ăn vận bình thường, khó mà tin được.
Thập lục công chúa đã có chủ định, cười
lạnh châm chọc đám người Yến phủ đang cứng đờ: “Bổn công chúa điêu ngoa thô tục
phải không? Không có giáo dục phải không? Hôm nay, bổn công chúa chân chính
điêu ngoa cho các ngươi xem! Người đâu!”
Tùy tùng công chúa có mặt ngay tức khắc:
“Công chúa có gì sai bảo!”
“Mấy kẻ này nhục mạ công chúa hoàng gia
và đương kim thiên tử, đương kim hoàng hậu, nên xử trí thế nào, các ngươi tự
biết rồi?”
“Thuộc hạ hành hình bọn chúng!”
Hành hình?! Nghe nói sắp mất đầu, đám
người ngu ngơ nửa ngày nháy mắt hoàn hồn, Yến lão gia nhũn ra đất. Xong rồi,
xong hết rồi, đắc tội công chúa, không sống được rồi!
Yến phu nhân co rúm người vừa bò tới chỗ
công chúa vừa gào: “Công chúa điện hạ tha tội, tha mạng! Dân phụ đáng chết, dân
phụ không biết ngài là công chúa… công chúa ngài đại nhân đại lượng, không cần
so đo với dân phụ, cầu xin ngài bỏ qua cho cả nhà dân phụ đi…” Không chờ bà ta
bò tới, tùy tùng công chúa đã đá cho một đá, quát: “Láo xược!”
Yến phu nhân bị đá cho đầu váng mắt hoa,
ngực đau như kim châm, không dám mạo muội bò lên nữa, chỉ vật ra đất khóc lóc
hãi hùng.
Công chúa bực mình ra lệnh: “Vả miệng
trước cho bổn cung, ồn chết!” Cái miệng bọn chúng đã dẻo như thế, vậy thì để
bọn chúng nếm thử “cái hay” của “dẻo miệng” đi!
Thị vệ Công phủ bắt mấy người đang định
đánh lại nghe công chúa kêu một tiếng: “Khoan!”
Yến gia cho là có sinh cơ, vội vàng
ngẩng đầu nhìn công chúa cảm kích, không dè công chúa cười lạnh: “Lôi xuống
đánh, mắc công làm Cây Đuốc Nhỏ hoảng sợ.”
Mấy người lập tức bị lôi xuống, tiếng
“bốp bốp” vang lên bên tai không ngớt.
Công chúa quay người đi tới trước mặt
Yến Hồng, bình tĩnh hỏi nàng: “Yến tỷ tỷ, tỷ có trách ta không?”
Yến Hồng lắc đầu: “Mẹ ta… bị mấy người
đó hại chết. Thân tộc mẹ ta lụi bại, một mình bà bơ vơ chống đỡ mấy chục năm,
che chở ta đến mười tuổi mới nuốt hơi tàn, ôm hận mà chết. Tuy nói bọn họ có
máu mủ với ta, nhưng thật sự ta khó mà xem họ là người thân. Mặc dù bọn họ đáng
tội song xin công chúa tha mạng cho Yến lão gia và Yến Vân. Ừm, Yến Vân dù gì
cũng là nữ tử trẻ dại, như thế, coi như ta trả nghĩa sinh dưỡng của Yến lão
gia, trả tình tỷ muội cho Yến Vân. Tội còn lại, tùy công chúa định đoạt.”
Công chúa không ngờ còn có ẩn tình như
thế nữa, nghe xong càng tức giận hơn: “Mấy kẻ này thật vô tình! Giết bọn chúng
thật hời cho chúng quá, xem ta báo thù cho tỷ tỷ.”
Mọi người Công phủ cũng có vẻ buồn bã
nhìn Yến Hồng. Lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về nàng, an ủi: “Kẻ ác tất có báo ứng,
Hồng nhi nên nghĩ thoáng. Mẹ con trên trời có linh, thấy cuộc sống của Hồng nhi
được thuận lợi cũng sẽ yên lòng.”
Yến Hồng kềm nén nước mắt suýt rơi. Bao
nhiêu năm rồi, nàng luôn tự lừa mình không hận không thù, song nỗi hận đó vẫn
ăn vào xương tủy. Ở Yến phủ chịu bất cứ bạc đãi nào nàng đều có thể tha thứ
nhưng cái chết của mẫu thân, cả đời nàng khó mà quên được. Một linh hồn chết
oan bơ vơ như nàng, lạc tới thế giới xa lạ này, là mẫu thân cho nàng ấm áp và
yêu thương, thậm chí trước khi chết còn trải sẵn tương lai cho nàng, ơn sinh
dưỡng nàng không thể nào báo đáp, chỉ có thể ở thời điểm này, xả giận vì mẫu
thân!
Yến lão gia bạc bẽo với mẹ, dung túng
cho nhị phòng hạ độc hại chết bà, còn chiếm đoạt phần lớn đồ cưới của bà, tuy
rằng cuối cùng để nàng lớn lên trong phủ nhưng không nghe không hỏi mặc nàng tự
sinh tự diệt. Yến Vân thì không gây tổn thương cho nàng quá lớn. Nàng không
muốn nợ nần gì hai người này, bây giờ xin giữ mạng cho bọn họ, sau này không ai
liên quan đến ai nữa!
Đông Phương Manh vẫn ngồi một bên chăm
chú nhìn Yến Hồng, thấy mắt nàng đỏ lên, sắc mặt đau thương, càng ôm chặt nàng
vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không khóc…” Dường như cảm thụ lây với nàng, hốc
mắt cũng ửng đỏ.
Yến Hồng hất hất đầu, dụi dụi mặt hắn:
“Hồng Hồng không sao.” Liền đó nghiêm trang nói với công chúa: “Lời Yến Hồng
nói vừa rồi thật sự yêu cầu quá đáng. Yến phủ làm nhục thiên nhan, tội đáng
muôn chết, công chúa tự có định đoạt, Yến Hồng lắm lời rồi.”
Công chúa đảo mắt, xua tay: “Ta biết
rồi, Yến tỷ tỷ yên tâm, ta tự có chủ trương.”
Mấy người kia bị đánh tới khi miệng đầy
máu tươi, đầu sưng như đầu heo mới bị kéo vào sảnh, co quắp một cục.
Hai má Yến Vân sưng phù quỳ trên đất run
lẩy bẩy. Ban nãy nàng ta chỉ ham tranh cãi, nào có nghĩ tới người này là công
chúa? Tuy sợ vỡ mật nhưng bản năng cầu sinh vẫn có, ngọ nguậy quỳ mọp dưới chân
vợ chồng Công gia, vừa đập đầu vừa nói: “Cầu Công gia phu nhân cứu giúp Yến
phủ. Bất kể thế nào, tỷ tỷ cũng từ Yến phủ ra, cầu xin Công gia phu nhân nể
tình tỷ tỷ, xin công chúa khai ân!” Nàng ta biết hiện giờ công chúa đang tức
giận, duy nhất có thể cứu bọn họ, chỉ có lão Công gia và phu nhân mà cả hoàng
thượng cũng nể mặt vài phần!
Lão Công gia nhìn công chúa, lại nhìn
Đông Phương Tề, cuối cùng nhìn Yến Hồng, không nói một câu. Lão phu nhân lại
nhíu mày mắng nhỏ: “Ngươi cẩn trọng chút, đừng làm cháu ngoan của ta sợ.” Căn
bản không để ý nàng ta cầu xin.
Yến Vân từ nhỏ cũng là người thông minh,
vừa thấy ánh mắt lão Công gia dừng lại trên người Yến Hồng cuối cùng, liền bò
đến ôm chân Yến Hồng khóc lóc: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là muội không tốt. Muội không nên
ăn chặn đồ của tỷ tỷ, còn đến viện tỷ phóng hỏa, đốt bài vị mẹ cả, ngàn sai vạn
sai đều là muội sai, cầu xin tỷ, nể tình máu mủ ruột rà, cầu xin giùm Yến phủ
đi, cầu xin tỷ.”
Yến Hồng nhẹ nhàng rút chân ra, đứng
dậy, nhìn Yến Vân đăm đăm, sau đó đi qua một bên, không nói chuyện nữa. Yến Vân
chỉ cảm thấy đã hết hy vọng, sức lực cả người bị rút đi, ngã quỵ xuống đất,
khóc cũng không khóc nổi.
Công chúa đi đến trước mặt người của Yến
phủ, lạnh lùng tuyên bố: “Nhục mạ hoàng gia, tội không thể tha. Bây giờ nể mặt
Yến tỷ tỷ, bổn công chúa tha mạng nhỏ của các ngươi, nhưng tội chết có thể
miễn, tội sống khó tha! Người đâu, báo cho tri phủ Di Lăng, tống ba người Yến
phủ vào đại lao ngay trong hôm nay, ba năm sau mới được thả ra, biếm làm nô, cả
đời không được nhập lương tịch!”
Yến lão gia vừa nghe, lúng búng kêu nhỏ:
“Tu… tu làm cử luân khâm định… (Ta là cử nhân khâm định = =)
Cũng khó cho công chúa thế mà nghe hiểu,
lạnh lùng giễu cợt: “Ngươi cho rằng phụ hoàng ‘không dạy dỗ ta dàng hoàng’ còn
để ngươi làm cái chức cử nhân này à?!”
Yến phu nhân không chống đỡ nổi nữa thét
lên, ngất ngay tại chỗ, Yến Vân và Yến lão gia đều đờ đẫn dại ra, giống như bị
đả kích quá nặng mất hết hồn vía.
Yến Hồng nhìn Yến phủ nháy mắt sụp đổ,
không cao hứng chút nào. Nàng trút giận báo thù thay mẫu thân, vì sao, lại khó
chịu như thế?
May mà Cây Đuốc Nhỏ đúng lúc khóc ré
lên, chiếm cứ tâm thần nàng, Yến phủ, từ giờ không có quan hệ với nàng nữa…
51.
Lớn
Lúc này tuy Cây Đuốc Nhỏ mới có hơn một
tháng nhưng thông qua quá trình cùng nhau quan sát và phỏng đoán của toàn phủ,
sau khi tổng kết lại, phát hiện, nhóc con nó xíu này có hệ thống diễn đạt
riêng, đó là các kiểu phát âm khác nhau.
Ví dụ như khóc. Yến Hồng, bà mẹ mới được
công nhận này, trong quá trình rèn luyện thực tế hơn một tháng qua phát hiện,
thật ra có khi nhóc con khóc không phải vì tâm tình không vui hoặc là bất mãn
cái gì mà là nó còn chưa có hệ thống ngôn ngữ diễn tả ý mình, khóc là cách trực
tiếp nhất, chủ yếu nhất để kết nối với người lớn.
Nếu Cây Đuốc Nhỏ vừa tỉnh giấc, đột
nhiên thấy đói hoặc tè ướt mà tỉnh, tiếng khóc của nó rất có tiết tấu, hơn nữa
nhóc con thông minh này còn biết căn cứ vào mức độ coi trọng của người lớn mà
điều chỉnh âm lượng to hay nhỏ. Có lúc nó đang ngủ ngon, mắt còn chưa mở bỗng
dưng ngoạc miệng gào một tiếng, làm Yến Hồng hoảng hồn, tưởng nó có nhu cầu. Chưa
kịp kiểm tra một lượt, nhóc con đã ngoẹo đầu, đá chân, tiếp tục ngáy phò phò.
Tình hình này lặp đi lặp lại mấy lần, Yến Hồng mới phát hiện, thì ra nhóc con
đã biết ngủ mớ rồi, phỏng chừng mơ không được đẹp, ví dụ như không ăn được bánh
bao này nọ nên mới gào lên kháng nghị…
Nếu nó có bất mãn hoặc kháng nghị gì với
sự sắp xếp của người lớn, nó sẽ thét lên chói tai mà thảm thiết, ví dụ như tỉnh
giấc không thấy mẫu thân thơm thơm, hoặc là cha đẹp trai không cho nó mút ngón
tay, hoặc là giao nó cho người nó không thích bồng, đại loại như thế, cấm kỵ
hơi nhiều. Yến Hồng bị nó khóc gào đau cả đầu cũng hoang mang vô cùng, vì sao
hai vợ chồng nàng đều tốt tính lại sinh ra quỷ con lắm chuyện như thế này?!
Còn có một bận, đột nhiên Yến Hồng rất
muốn ăn mì sốt tương nhưng trong phủ lại không biết làm. Thấy nhóc con đang ngủ
ngon bèn giao nó cho Đông Phương Manh trông chừng, bản thân thì nhân cơ hội
chui xuống bếp ăn cho đã. Kết quả làm xong chưa kịp gắp một đũa cho vô miệng đã
nghe tiếng gào khóc thê thảm với sức xuyên thấu kinh khủng giống như bị ngược
đãi rất nặng vang dội cả Lạc Phong Uyển. Chạy như lửa đốt sau mông về phòng,
kết quả lớn nước mắt lưng tròng, nhỏ khóc oa oa, Đông Phương Manh tủi thân
không thôi: “Hồng Hồng, Cây Đuốc Nhỏ đau…” Kết quả Yến Hồng vừa bế nhóc con
lên, nó lập tức ngậm tăm, lộ ra hai cái lúm đồng điếu be bé cười híp mắt nhìn
mẹ thân yêu. Yến Hồng tức điên: “Đau cái con khỉ, không cho bà rời đi lấy một
lát nữa! Nhóc con ích kỷ!”
Đợi lúc Cây Đuốc Nhỏ muốn ngủ, nó sẽ rù
rì vù vù y như con ong mật, ru vài tiếng ngắt quãng, định đứng dậy lại u mấy
tiếng, mãi đến khi Yến Hồng bồng lên cánh tay hát ru dỗ nó ngủ mới thôi. Vì thế
lão phu nhân còn ý kiến: “Vì sao ta càng dỗ, cháu ngoan càng có tinh thần chứ!”
Yến Hồng đổ mồ hôi, lão nhân gia ngài chỉ lo chọc nó cười, nó không có tinh
thần mới lạ! Có thể thấy sự cần thiết của khúc thôi miên chuyên nghiệp cỡ nào!
Ừ, nên cân nhắc phổ biến toàn phủ…
Gần được hai tháng, Cây Đuốc Nhỏ lại học
được một ít âm tiết, vì thế năng lực diễn đạt ngôn ngữ của nó lại tăng thêm một
bậc.
“Aung a aung a”, đây là biểu hiện nó đói
khát, nếu còn kèm theo tiếng khóc thét dồn dập tức là nó đã đói lắm rồi, phải
mau mau cho ăn, đương nhiên tình huống này cũng không thường xuyên lắm, căn bản
nhóc con vẫn ăn no mặc ấm! Có điều Yến Hồng thường xuyên nghi ngờ liệu có phải
nhóc con này xuyên đến không, âm thanh này sao mà giống còi báo động thế!
“A ou a ou”, kết hợp với lắc đầu vung
tay hoặc phun nước miếng vân vân, thường xuất hiện khi người lớn xi tè nhưng nó
không chịu phối hợp. Phun nước miếng là biểu hiện kháng nghị rõ ràng. Có lúc
thiếu chút nữa Yến Hồng nổi khùng vì hành vi bất hợp tác một cách bạo lực của
nó, uống nhiều nước như thế mà tỉnh giấc thì sống chết không chịu tè, đợi trước
khi ngủ lại “vẽ bản đồ”. May mà Công phủ giàu có, bằng không nội tốc độ tiêu
hao tã đã đủ một hồ!
“Gù gù” từ ngữ mới nhất mà nhóc con khai
phá, thường phối hợp với nụ cười không răng, cũng là âm thanh mấy người Yến
Hồng thích nghe nhất, bởi vì thứ tiếng này luôn xuất hiện khi nó đã ngủ no cũng
ăn no rồi, giải quyết tè dầm xong rồi, thúi thúi cũng xong, đúng lúc tinh thần
thỏa mãn, biểu hiện nó đang vui vẻ.
Lúc ba tháng, rốt cuộc Cây Đuốc Nhỏ học
được cách ngẩng đầu và lật. Vợ chồng Yến Hồng và lão phu nhân chính mắt chứng
kiến thời khắc mang tính lịch sử này, bởi vì khi ấy bọn họ đang ở trong phòng
ấm tắm rửa cho nhóc con. Ngồi trong chậu gỗ nhỏ, nhóc con hưng phấn đập nước,
đôi mắt long lanh có hồn nhìn chằm chằm Yến Hồng trước mặt, miệng không ngừng
kêu “he ya he ya” một cách kỳ cục, giống như nói với nàng: “Mẹ, cùng nghịch
nước với Cây Đuốc Nhỏ nha!”
Yến Hồng hết chỗ nói nhìn nhóc con mỗi
lần lõa thể là hưng phấn lạ thường này, cơ hồ có thể dự kiến tình cảnh bi thảm
trong tương lai, Cây Đuốc nào đó khoe mông trần lượn qua lượn lại trước mặt,
nàng cầm bộ đồ nhỏ hổn hển đuổi theo đằng sau không tha…
Đông Phương Manh tò mò nhìn đầu đạn nhỏ
của nhóc con, mắt tròn xoe không chớp, Yến Hồng tranh thủ hỏi hắn: “Manh Manh,
sao thế?”
Đột nhiên Đông Phương Manh đưa ngón cái
và ngón trỏ ra, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, nhéo nhéo viên đạn nhỏ của
Cây Đuốc Nhỏ, sau đó ngoảnh đầu cười ngây thơ vô cùng: “Nho nhỏ, mềm quá…”
Sặc, con đáng thương, bị cha ruột đùa
giỡn… mà cái kẻ đùa giỡn kia còn không tự biết… kẻ bị đùa giỡn còn rất cao
hứng…
Lão phu nhân cũng nhịn hết nổi, sặc
luôn. Cứ cảm thấy con bà, càng lúc càng sôi nổi, khụ.
Tắm xong, thả Cây Đuốc Nhỏ mông trần
quẩy đạp lợi hại nằm sấp trên giường trải chăn mềm, lão phu nhân chỉ đạo Yến
Hồng xoa bóp, kết quả nhóc con không dồi dào sức lực như trước nữa, ngược lại
ngoan ngoãn nằm sấp không động đây. Lão phu nhân đau lòng không thôi: “Có phải
vừa rồi tắm lâu quá, mệt rồi không?”
Yến Hồng lầm bầm trong bụng, với sức của
nhóc con này, nhảy nhót mới có nhiêu đó đã mệt á? Mấy người họ tốn sức còn chưa
mệt nữa là!
Đúng lúc này, Cây Đuốc Nhỏ đột nhiên ễnh
mông, hai cánh tay ra sức chống lên, ấy thế mà ngóc đầu lên được, hơn nữa động
tác rất mạnh, cơ hồ vuông góc với lưng! Hai con mắt đảo tròn, má cũng phồng
lên, có vẻ đang dùng sức đây.
Dù sao Yến Hồng cũng chưa có kinh
nghiệm, còn tưởng con muốn hít đất kia, trong bụng đang rầu, chẳng lẽ thằng
nhãi này có tài năng bẩm sinh?! Biết hít đất, còn làm một bên nữa chứ! Thiên
tài nhi đồng nha!
Lão phu nhân mừng rỡ hô: “Ngẩng đầu rồi,
Hồng nhi, Cây Đuốc Nhỏ biết ngẩng đầu rồi!”
Ớ? Hóa ra là ngẩng đầu à… Yến Hồng chắc
dạ, cũng có hơi khẩn trương nhìn con chăm chú, nắm tay cổ vũ nhóc con: “Cây
Đuốc Nhỏ, cố lên!”
Đông Phương Manh thấy thế cũng bắt chước
Yến Hồng nắm hai tay lại, thể hiện tình thương của cha: “Cây Đuốc Nhỏ, cố lên!”
Làm lão phu nhân ngơ ngác, vì sao muốn
châm dầu[32], châm dầu ở đâu? Nhưng mà hiện giờ hiển nhiên không
phải lúc nghiên cứu vấn đề học thuật này, chờ cháu cưng có động tác tiến bộ hơn
mới là chuyện chính!
[32] Tiếng
trung gia du (加油) có nghĩa đen là thêm - châm dầu, còn
một nghĩa chỉ có hiện đại dùng là cố lên ^^.
Đại khái cảm giác được tâm tình kích
động của người lớn, Cây Đuốc Nhỏ một mực kiên trì ngóc đầu lên, chống đỡ một
hồi đột nhiên phun bong bóng với Đông Phương Manh đối diện, sau đó hơi rụt cánh
tay lại, thuận thế trượt xuống, chân đá một cái, lật người!
Trong tích tắc, tâm tình Yến Hồng vừa
kích động vừa kiêu ngạo tràn trề, hận không thể bồng Cây Đuốc Nhỏ lên hôn một
trăm lần, bất quá hiển nhiên không chỉ một mình nàng nghĩ thế, bởi vì lão phu
nhân đã hành động trước rồi.
“Cục cưng của bà thông minh quá, đúng là
cháu ngoan của bà! Nhanh như vậy đã biết ngẩng đầu với lật rồi, sau này chắc
chắn học gì biết đấy, nào nào nào, bà nội hôn cháu ngoan một cái thưởng nha, ừm
chụt!” Nói xong hôn như mưa. Nhóc con bị hôn nhột cười nắc nẻ, kết quả lão phu
nhân càng hôn dữ hơn.
Yến Hồng chớp chớp mắt, lão phu nhân
thật là, sau khi có cháu nội vàng ngọc rồi càng ngày càng như con nít!
Không chờ nàng tham gia vào hàng ngũ cổ
vũ, Đông Phương Manh đã bị màn này kích thích, giật tay áo Yến Hồng, nhìn nàng
một cách đáng thương: “Manh Manh cũng muốn, hôn hôn.”
Yến Hồng choáng. Hình như cái đó… bỏ qua
nhu cầu của hắn lâu lắm rồi. Khụ, cũng đến lúc khôi phục quyền lợi của hắn rồi.
Một năm rưỡi nay, làm khó hắn sợ nàng đau, sợ không tốt cho bảo bảo, không dám
đụng vào nàng, tự mình nhịn khổ nhịn sở cũng không nói. Có điều bây giờ, hôn
hôn… khụ, lén lút liếc lão phu nhân đang chìm ngập trong vui sướng, thì thầm
bên tai hắn: “Buổi tối về phòng lại nói.”
Đông Phương Manh chớp chớp mắt, ngẩn ra
nửa ngày mới hoàn hồn, cười tít mắt ra sức gật đầu.
Vận động lật người thú vị như thế, dễ gì
Cây Đuốc Nhỏ chịu kết thúc?! Trong lúc mặc đồ cho nó, nó luôn thử trùng chấn uy
phong, kết quả không sao thành công được. Có điều nhóc con cũng rất kiên cường,
kiên quyết không vì thất bại mà bỏ cuộc, tiếp tục khiêu chiến hạng mục kỹ năng
này. Sau mỗi lần bú no lúc Yến Hồng thả nó nằm ngửa hoặc sấp trên giường, nó
luôn thuận thế lật sang hai bên, có lúc thành công lật được nửa người nhưng có
lúc chỉ lật được một tay…
Làm Yến Hồng hoảng hốt không dám cách xa
mép giường, bằng không sơ sẩy, nhóc con vật vã một hồi lăn từ giữa giường ra
tới mép giường, té xuống đất thì tiêu!
Trải qua một thời gian luyện tập, tuy cơ
hội lật thành công chỉ có năm phần nhưng nhóc con đã có thể đổi qua đổi lại
giữa nằm ngửa và nằm nghiêng rồi, có khi còn ngủ nghiêng một bên tới lúc tỉnh,
còn “công phu ngóc đầu”, càng luyện tới mức lô hỏa thuần thanh thoải mái như
không!
Sau đó Công gia thấy “công phu ngóc đầu”
và “lật một bên” của cháu nội bảo bối đều hô thần kỳ, cứ nói cháu ngoan nhà
mình là bảo bảo thông minh nhất thiên hạ, con nhà ai cũng thua hết! Thỉnh
thoảng chọc nhóc con làm một cái ngay tại chỗ, Cây Đuốc Nhỏ còn đang mới mẻ với
loại hoạt động này, thông thường đều tích cực phối hợp, bộ dạng ngây thơ đáng
yêu làm cả phủ cười vui rôm rả.