Phu quân ngây thơ nhất thiên hạ - Chương 48 - 49

48.

Đầy
Tháng

Yến Hồng còn nhớ, trong lịch sử có một
người nổi tiếng họ Đông Phương, tên là Đông Phương Bất Bại. Tuy người này ngoại
trừ cùng họ ra thì chả có tí teo quan hệ nào với con trai nàng nhưng địa vị
hiện giờ của nhóc con nhà nàng cũng có thể xưng là “Bất khả chiến bại”.

Mười một tháng mười một, trưởng tôn Trấn
Quốc Công phủ đầy tháng. Tất cả những người có máu mặt ở thành Di Lăng có ai
không muốn nhân cơ hội trèo lên cái cây không lồ này chứ? Ồ ạt dắt díu nhau
mang quà tới tặng. Cả tòa Công phủ to lớn phải nói là nườm nượp không dứt, khách
đến chật nhà, rầm rộ chưa từng có. Giai Nhân giúp nhận quà đến nhũn tay, vui vẻ
không khép miệng lại được.

Yến Hồng coi như đã hiểu, nàng nói sao
mà năm đó lúc mẫu thân giao đồ cưới của nàng cho Giai Nhân thì con nhãi này
kích động như thế, hóa ra nha đầu này là thần giữ của từ nhỏ, thấy tiền là sáng
mắt ra… sau này giao tài sản cho nàng quản lý cũng yên tâm, cam đoan càng tích
lũy càng nhiều, trở thành một đại phú bà là chuyện ngày một ngày hai.

Có điều ngày đầy tháng này cũng đủ bi
thảm, ai bảo nhóc con này tới rạng sáng mới chào đời chứ? Hai ông bà già trong
nhà tính rằng đến ngày mười một mới tròn đầy tháng. Hai số mười một, ngày lễ
độc thân hoành tráng…

May mà cổ đại không thịnh hành ngày này,
cũng không biết số Ả rập, Cây Đuốc Nhỏ coi như “trốn được một tết”.

Yến Hồng bồng con, Cây Đuốc Nhỏ bận rộn
phun bong bóng, bên trong mặc một cái áo vải bông rắc hoa nhỏ, bên ngoài bọc
chăn da hổ, đội một cái mũ đầu hổ nhỏ do lão phu nhân tự tay may, lại thêm tạo
hình phun bong bóng kia nữa, nhìn đẹp y chang con cá vàng đầu lân.

Đông Phương Manh sán lại, ngón tay chọt
một cái, bong bóng bể, nước miếng dính đầy ngón tay…

Cây Đuốc Nhỏ không khóc không quấy, tiếp
tục phun không ngừng, bộ dạng làm người ta yêu thương không thôi. Đông Phương
Manh thấy chơi vui, lại chọt, không dè nhóc con sớm có chuẩn bị, túm lấy ngón
tay nghịch ác của cha mình, sau đó há cái miệng bé xíu, ngậm ngón tay vui vẻ
mút.

“Cây Đuốc Nhỏ, thích ăn ngón tay…” Đông
Phương Manh bị mút ngưa ngứa, mặt mày hớn hở không thôi, cũng không rút tay ra,
tiếp tục cho nhãi con mút mút, dù sao hiện giờ nó vẫn là “Đồ đệ không răng”.

Trải qua một tháng, Cây Đuốc Nhỏ phát
triển thật đáng mừng. Mắt bé nhìn chung quanh đã có mục tiêu, mới đầu phần lớn
thời gian chỉ nhìn chằm chằm thứ gì đó sáng ngời vô tình lọt vào tầm mắt, ví dụ
như ánh nắng này, ánh nến này, ánh sáng trên mặt Yến Hồng này. Chỉ cần có thứ
gì hợp nhãn là bé con nhìn chằm chằm không tha.

Thành ra lão phu nhân cũng thở phào, xem
ra cháu ngoan sẽ không mắc phải chứng ngốc như con trai, đúng rồi, Hồng nhi có
nói, kêu là “chứng tự bế” gì đó. Nhưng tự bế là tự phong bế mình à? Nhớ năm đó
bà cầm đồ quơ quơ trước mắt Manh nhi, ánh mắt nó căn bản không di chuyển theo.

Yến Hồng sớm đã nắm chắc, chưa từng nghe
nói chứng tự bế có di truyền.

Cây Đuốc Nhỏ mút ngón tay cha một hồi,
thỏa mãn thả ra, còn mỉm cười một chút, làm lão phu nhân mừng rỡ khoe liên hồi:
“Xem xem bé ngoan này, mới bây lớn đã biết cười rồi, đủ thấy tốt tính lắm đây…”

Cô bảy dì tám đều chen lại, tranh nhau
nịnh nọt: “Tiểu công tử có phúc khí đấy, nhìn bộ dạng này, làm người ta thương
biết bao…”

“Thiếu gia nhỏ tư chất thông minh, mới
chừng này tuổi đã biết làm lão phu nhân vui vẻ, có thể thấy sau này nhất định
hiếu thảo…”

Yến Hồng nghe mà miệng giật giật. Đứa
nhỏ mới một tháng, nhìn ra được hiếu thảo hay không à.

Có điều thời gian này, thân thể nhỏ bé
của Cây Đuốc Nhỏ luôn đắm mình trong cuộc sống phong phú mà vui vẻ, nét mặt mơ
mơ màng màng bắt đầu tan dần, ăn no mặc ấm, lúc người sạch sẽ thơm tho bắt đầu
để lộ vẻ mặt thỏa mãn. Lúc tắm rửa, chỉ cần thoát khỏi quần áo bó buộc trên
người, không biết có phải nước ấm làm máu tuần hoàn khiến nhóc con thấy dễ chịu
hay không mà biểu tình của nó càng gần với vẻ mặt cao hứng. Tay chân cũng cọ
quậy nhiều hơn trước, bắp thịt mềm nhũn như cái bánh bao lúc trước cũng rắn
chắc hơn.

Chỉ cần có người chạm nhẹ đầu ngón tay
vào mặt nhóc con, nó sẽ cong miệng lên mỉm cười, còn vung cánh tay như ngó sen
sau đó tóm lấy tất tật những thứ có thể chụp được nhét vào miệng. Nhớ mấy ngày
trước lúc nó đang bú sữa tự dưng túm lấy “bánh bao” của nàng, nàng thật kiêu
ngạo bậy một phen. Biết túm này nọ rồi kia, nhóc con thông minh ghê!

Có lẽ là đông người chen lấn quá, cản
trở nhóc con hít thở không khí trong lành, nó bắt đầu khó chịu dụi dụi vào lòng
Yến Hồng, thân mình nho nhỏ cũng bắt đầu ngọ nguậy, miệng há rồi ngậm, như đang
nhắc nhở Yến Hồng điều gì. Không biết vì sao, Cây Đuốc Nhỏ cực kỳ thích co ngón
tay trỏ và ngón cái thành vòng tròn, mặc kệ là thức hay ngủ, luôn có thể thấy
dấu Ok kinh điển của bé.

“Cây Đuốc Nhỏ sao vậy?” Thập lục công
chúa cũng chen lại đây vội hỏi.

Yến Hồng nhẩm tính thời gian: “Nên cho
bú, bảo bảo đói rồi.”

Thế là mọi người biết điều tản đi, hai
vợ chồng đi vào phòng trong cho bảo bảo ham ăn bú. Cây Đuốc Nhỏ bú no, nhóc lại
mệt, há cái miệng nhỏ ra ngáp mấy cái rất khẽ, hai mắt lim dim một chút, liền
ngủ ngon lành. Đông Phương Manh đang định đứng dậy, Yến Hồng lại túm hắn lại:
“Manh Manh, chờ một lát xem tư thế ngủ của Cây Đuốc Nhỏ, nhìn vui lắm!”

Có một câu mà Yến Hồng không nói, tư thế
ngủ muôn hình vạn trạng của Cây Đuốc Nhỏ, di truyền hết mình từ cha nó đây!

Quả nhiên không tới một lát, miệng bảo
bảo há ra, một bàn tay mũm mĩm vô thức vươn tới bên tai tiếp tục “Ok”, cái tay
còn lại giơ lên quá đầu nắm thành nắm đấm. Tạo hình gì đây? Nữ thần Tự Do hay là
muốn học Đổng Tồn Thụy nổ lô cốt[31]?

[31] Đổng
Tồn Thụy (1929 – 1948) anh hùng giải phóng quân Trung Quốc dùng thân mình gài
mìn nổ lô cốt địch.

Lại một hồi, Cây Đuốc Nhỏ đổi tư thế,
đầu nghiêng một bên, tay giơ lên đỉnh đầu không động đậy, có điều nắm tay xòe
ra không làm Ok nữa, cánh tay gác lên trán cũng xòe ra, y chang bộ dạng tước
khí giới đầu hàng, miệng cũng ngậm lại, có thể nghe được tiếng hô hấp của nhóc
con đang ngủ say.

Yến Hồng phỏng đoán có khi Cây Đuốc Nhỏ
ngủ mơ, nếu không sao cứ đổi tư thế liên tục? Không tới hai khắc, nhóc con lại
đổi tạo hình. Áng chừng cảm thấy tư thế đầu hàng không đẹp lắm nên đổi sang nhà
trầm tư rồi! Một tay rụt lại đè dưới má, tay kia triệt thoái từ trên trán về một
bên má. Nếu không phải bảo bảo còn chưa biết lật, nhìn cứ y như nằm ngủ nghiêng
vậy, không biết nhóc con mơ thấy cái gì mà chân mày nhợt nhạt còn cau lại,
miệng nhỏ mím chặt, phối hợp với biểu tình này thật phù hợp với chủ đề tư thế
thâm trầm, oái.

Hai người coi vui quên trời đất, quên
béng tình hình náo nhiệt trong tiền sảnh. Đợi Cây Đuốc Nhỏ tỉnh giấc, hứng trí
của Yến Hồng vẫn không giảm, giúp con bày ra thế POSE, nếu không phải cổ đại
không có máy chụp hình, chắc chắn nàng sẽ chụp lại toàn bộ mấy tư thế kinh điển
này cất giữ. Xem này, con nàng là thiên tài, nhỏ như vậy đã bắt chước mèo cầu
tài rồi, còn có Tôn Ngộ Không và nhị sư đệ nữa, cái miệng dúm lại mắt trừng
trừng, có phong thái của đại sư huynh nha!

Cuối cùng hai người chơi vui vẻ quá, Cây
Đuốc Nhỏ không vui, ngoác miệng gào một trận, gọi Đông Phương Tề sốt ruột cháu
chạy tới, vừa vén rèm lên đã quát lớn: “Trộm cắp phương nào, dám chọc cháu bảo
bối của ta?”

Kết quả bắt ngay tại trận cái tay gây án
còn chưa kịp thu hồi của Yến Hồng. Mặt mũi Đông Phương Tề vặn vẹo tại chỗ, đã
thấy mẹ kế vô lương tâm nhưng chưa thấy qua mẹ ruột nào vô lương tâm như thế!
Đem con trai mình ra làm trò chơi!

“Đệ muội, muội làm cái gì thế? Coi Cây
Đuốc Nhỏ khóc thương chưa này!” Nói rồi xộc tới không cần phân bua bồng Cây
Đuốc Nhỏ vào lòng, tư thế khá là chuyên nghiệp, chí ít cũng biết để đầu Cây
Đuốc Nhỏ gối lên cánh tay, còn dùng tay bợ mông bé con, xem ra lén lút luyện
tập không sai.

Yến Hồng bị bắt quả tang tại trận, cũng
hơi xấu hổ sờ mũi, cười hềnh hệch. Cũng không phải lần đầu nàng gây án đâu… lần
sau nhất định phải cẩn thận dè chừng, không để bị bắt gặp nữa, khụ, ý nàng là
lần sau tuyệt đối cẩn thận không chọc nhãi con khóc.

Khó khăn lắm Đông Phương Tề mới ôm cháu
yêu về được, còn đắc ý hơn cả bạn cha chính tông của Cây Đuốc Nhỏ, một bên hừ
hừ giai điệu kỳ quái dỗ bảo bảo, một bên tranh thủ đắc ý khoe khoang với cha mẹ
đứa nhỏ: “Ui hai người xem nè, sống mũi Cây Đuốc Nhỏ vừa thẳng vừa cao giống ta
ghê chưa, miệng cũng giống, mặt cũng giống, còn có trán này, cằm này lông mày
này, ánh mắt nữa, đều tuấn tú bất phàm vô cùng, tất cả đều giống ta!”

“Xì, giống ngươi thì tiêu rồi, theo ta
thấy, vẫn giống Yến tỷ tỷ hơn.” Hễ Đông Phương Tề xuất hiện ở đâu, không quá
một phần mười nén nhang, nhất định thập lục công chúa giá đáo.

Đương nhiên nàng đến cũng để trợ chiến
cho Yến Hồng, chuyên môn đánh bại Đông Phương Tề.

“Ai nói? Cô tự lại mà xem, lớn giống hệt
ta hồi nhỏ!” Đông Phương Tề kiên quyết cho rằng Cây Đuốc Nhỏ thừa kế gien tốt
đẹp của hắn, chống cự đến cùng.

“… Mệt ngươi nhớ được lúc nhỏ mình trông
thế nào… ta thấy á, nhiều lắm chỏm tóc máu trên đầu nó giống ngươi thôi…”

“Đương nhiên rồi, tóc đen dày thế này cơ
mà… ê, cô nói thế có ý gì hả?” Đông Phương Tề mới đắc ý có một lát lập tức nổi
giận. Lại nói hắn mà cãi nhau với thập lục công chúa là y như rằng vẻ ngoài nho
nhã lễ độ ôn hòa không thấy đâu nữa, buồn vui thất thường. Có câu gì nhỉ, không
phải oan gia không đụng đầu, Yến Hồng rất khoái nhìn bọn họ!

“Ý là bộ dạng ngươi khó coi đừng làm bẩn
Cây Đuốc Nhỏ đáng yêu, mắc công người ta lớn lên giống tính ngươi làm hư giá
thị trường…” Thập lục công chúa nói một tràng dài chửi người không thở dốc,
không ngừng lấy hơi, xem ra hồi này tiến bộ thần tốc.

Đông Phương Tề thật sự tức không chịu
được, xông qua căm phẫn tìm Yến Hồng lấy chứng cứ: “Đệ muội, muội nói xem, Cây
Đuốc Nhỏ nhìn có giống ta không?”

Yến Hồng thật tình hết chịu nổi trợn
trắng mắt nhìn nhị bá nhà mình. Lông mày Cây Đuốc Nhỏ còn mờ chưa nhìn rõ hình
dạng, được thôi, miệng mắt thì nhìn cũng giống đó, nhưng hắn và tướng công nàng
là huynh đệ song sinh, trẻ con giống cha, giống hắn cái gì! Tên này đắc ý cái
gì, có đắc ý cũng là nàng sinh ra đây nè!

Ở chung với vị nhị bá này lâu ngày, tính
tình hắn càng ngày càng không bình thản như lần đầu gặp mặt nữa, ngược lại có
xu hướng thuốc nổ áp sát hoa thủy tiên…

“Cây Đuốc Nhỏ, con của Manh Manh!” Đông
Phương Manh ngẩn ra nửa ngày đột nhiên sực nhớ, tuyên bố chủ quyền với bé con.
Nói xong đứng dậy duỗi tay ra muốn cướp lấy bé con trong lòng ca ca mình.

Đông Phương Tề vội vàng bồng đứa nhỏ né
sang một bên: “Ui, huynh nói này Manh đệ, cho nhị ca bồng một lát đi mà, của đệ
còn không phải của huynh…”

Ọc, cơm ăn bậy được nhưng nói không nói
bậy được à.

Đấy thôi, báo ứng liền thấy chưa, Cây
Đuốc Nhỏ ra mặt giùm cha ruột liền, tè hết lên người nhị bá phụ, còn nhe hàm
răng chưa mọc ra cười.

Thập lục công chúa cười hả hê, đáng đời,
ai bảo hắn mắng nàng là con khỉ cái, không biết Cây Đuốc Nhỏ cùng một phe với
nàng hả!

49.

Nhà Mẹ
Đẻ

Mọi người đang đùa đứa trẻ vui sướng,
Diệu Nhân trề môi không tình nguyện đi vào.

“Nhìn miệng muội kìa, treo được cả hai
cân thịt heo rồi. Ai chọc Diệu Nhân nhà chúng ta mất hứng thế? Ta xả giận cho
muội!” Yến Hồng cười hỏi.

“Người trong phủ tới, lão phu nhân sai
nô tỳ tới mời tiểu thư qua.” Diệu Nhân chu mỏ không có ý định thu hồi, giọng
đầy vẻ khinh thường đến cả thập lục công chúa luôn lơ đễnh cũng nghe ra được.

“Trong phủ?” Nhất thời Yến Hồng không
phản ứng lại kịp, phủ nào?

“Yến phủ á, ‘Nhà mẹ đẻ’ của tiểu thư
người!”

“… Ta chưa từng có nhà mẹ đẻ.” Yến Hồng
cười nhạt, ánh mắt hờ hững lại khiến Đông Phương Manh đang nhìn nàng phát hiện,
bất an níu tay nàng, trong mắt đầy lo âu.

“Không có gì, đi gặp thôi. Kiểu gì cũng
phải giải quyết.” Yến Hồng cười cười với hắn, tạm thời giao con cho Đông Phương
Tề, sau đó dắt Đông Phương Manh cùng đi ra ngoài.

Câu này làm tâm trạng Diệu Nhân khá hẳn
lên, cười hì hì đi đằng sau tiểu thư nhà mình, lưu lại Đông Phương Tề và thập
lục công chúa hai mặt nhìn nhau, đầu đầy sương mù. À, còn có nhãi con đang mút
ngón tay nước miếng văng tung tóe nữa.

Đến tiền sảnh, người nên đến, không nên
đến toàn bộ có mặt cả.

Thấy cha ruột, mẹ kế và một muội muội,
vẻ mặt Yến Hồng không thay đổi bao nhiêu, không nhìn ngang ngửa đi tới trước
mặt mọi người, khom lưng hành lễ với cha mẹ chồng: “Gặp qua cha mẹ!”

Đuôi mắt liếc thấy Yến phu nhân đang
thọt khuỷu tay vào cha ruột mình, Yến lão gia. Cho nên không hề ngoài ý muốn
khi nghe được hai kiểu trả lời hoàn toàn bất đồng. Cha mẹ chồng cười thân
thiết: “Hồng nhi đến rồi…”

Lão gia phu nhân Yến gia đồng thời cao
giọng đáp một tiếng: “Ờ.” Ngược lại khiến Công gia và phu nhân ngẩn ra, hai
người nhìn nhau một cái, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Yến Hồng, rốt cuộc phát
hiện có điểm không ổn. May mà nghĩ sui gia lần đầu đến đây, chỉ giữ vài người
trong nhà, bằng không tình cảnh kỳ quặc này để người ngoài nhìn thấy thì thật
khó ăn nói…

Giai Nhân hầu hạ bên cạnh nhếch môi cười
khẩy, người có mắt đều thấy được tiểu thư hành lễ bên này, bọn họ ờ cái gì mà
ờ!

Lão phu nhân thấy tình hình không hay
lắm, cười dàn hòa: “Hồng nhi à, sui gia tới rồi, mau chào hỏi đi.” Vốn định nói
một tràng nồng nhiệt, thấy tình hình này cũng không nói ra nữa.

“Lão gia, phu nhân, đã lâu không gặp.”
Dường như Yến Hồng để ngoài tai màn ‘cướp lời’ vừa rồi, khẽ khàng vái chào, đối
xử chẳng khác gì những khách khứa khác.

Yến lão gia xấu hổ vô cùng, sắc mặt đổi
rồi lại đổi, không nhịn được cuối cùng vẫn sa sầm mặt lại. Ngược lại, Yến phu
nhân đương nhiệm cứ như không thấy được Yến Hồng lãnh đạm, cười the thé: “Ôi
trời, xem đại nha đầu nhà chúng ta này, gả đi mới hơn một năm đã xa lạ với cha
mẹ rồi. Kêu lão gia phu nhân gì chứ, để sui gia cười rồi.” Nói rồi còn đứng dậy
bày đặt nhiệt tình muốn nắm tay Yến Hồng, vừa sán lại gần vừa cười thật kinh
khủng: “Con đó, cứ thích đùa như thế.”

Yến Hồng nghiêng mình tránh né, mỉm
cười: “Nếu Yến Hồng không nhớ nhầm, từ sau khi mẫu thân mất, cách xưng hô này
Yến Hồng đã gọi hơn sáu năm rồi, cần gì phải đổi lại?” Đời này, người nàng bằng
lòng kêu mẹ cũng chỉ có một linh hồn đã mất và mẹ chồng đối xử tử tế vô cùng
với nàng mà thôi. Nữ nhân này, chừng nào thì đồng ý đảm đương danh xưng này,
không phải đã ép nàng sửa miệng từ lâu rồi sao?

Yến phu nhân đương nhiệm đờ ra, thần sắc
nhanh chóng bình thường trở lại, dừng chân, đổi thành vẻ mặt ai oán: “Hồng nhi,
con còn trách mẹ gả con đi sớm ư? Thật ra mẹ cũng không nỡ đâu, nhưng hôn sự
tốt như vậy, mẹ cũng sợ con bỏ lỡ thôi…” Vừa nói vừa vờ lau khóe mắt căn bản
chẳng có giọt nước nào.

“Thế à?” Yến Hồng nhướng mày, giả bộ đi,
muốn giả thì mau giả, bằng không lát nữa lộ bộ mặt thật ra thì không có cơ hội
nữa đâu.

“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể như thế? Chẳng lẽ
gả vào hào môn rồi có thể không nhận cha mẹ sao?!” Yến Vân làm bộ yểu điệu chịu
không thấu lại căm phẫn dâng trào nhỏ nhẻ chỉ trích Yến Hồng. Đương nhiên nếu
ánh mắt nàng ta không thỉnh thoảng liếc về phía Đông Phương Manh bên cạnh Yến
Hồng thì càng có sức thuyết phục hơn.

Giai Nhân trề môi, vị tiểu thư ẻo lả này
bây giờ thì dịu dàng nhỏ nhẹ, điệu bộ uyển chuyển, sao quên mất cái bản mặt
giương nanh múa vuốt với tiểu thư ở trong phủ hồi xưa rồi?

Vợ chồng Công gia đều chau mày. Không
khí giương cung bạt kiếm trước mắt này thật tình quá mức chênh lệch với cảnh
“vui mừng gặp lại” như hai ông bà dự tính. Có điều thấy vẻ mặt Yến Hồng từ đầu
tới giờ đều lãnh đạm, hai ông bà cũng không nói chuyện, chờ cục diện tiếp sau.
Dù gì hiện tại Hồng nhi là con dâu ông bà, ông bà không muốn chỉ trích nàng
trước khi biết rõ sự tình.

Yến Hồng cười lạnh trong lòng, ngoài mặt
thì không để lộ: “Không phải lão gia phu nhân quý nhân hay quên đấy chứ? Ngày
đó trước khi xuất giá, chẳng phải các vị không chờ kịp đã tuyên bố Yến phủ và
Yến Hồng ta không có quan hệ gì nữa, xuất giá ba ngày cũng không cần về nhà,
sau này sống tốt hay không đều do tạo hóa của chính mình, không liên quan đến
Yến phủ sao? Sao mới có hơn năm hai vị đã quên rồi thế? À, ngược lại phải cảm
tạ hai vị còn chịu để ‘họ Yến’ cho ta, bằng không sau này tìm không thấy nguồn
cội của mình, thật sự tội lỗi.”

Công gia phu nhân vừa nghe, lông mày vốn
đã co lại giờ càng nhíu chặt hơn, ánh mắt nhìn đám người Yến phủ thêm lạnh lùng
soi mói. Không ngờ tình cảnh Hồng nhi ở Yến phủ trước khi xuất giá lại khổ sở
như thế! Chẳng trách sau khi nàng gả tới đây không hề nhắc tới người nhà mẹ đẻ,
cũng chưa từng có yêu cầu về bên đó… miễn về lại mặt còn do Yến phủ tự đề xuất
nữa! Ông bà vốn tưởng hồi trước có lẽ con dâu nhà mình ở phủ nhà không quá như
ý nhưng không ngờ lại không như ý tới mức này!

Đông Phương Manh mơ hồ cảm giác Yến Hồng
dằn cơn phẫn nộ, giật giật tay áo nàng, thấy nàng quay đầu nhìn hắn, hắn sờ mặt
nàng, nói nhỏ: “Không tức giận.”

Yến Hồng lắc đầu cười với hắn. Vật đổi
sao dời, vốn dĩ nàng cũng không muốn có quan hệ gì với bọn họ nữa, cũng biết
bọn họ lật lọng tìm tới mình tất có ý đồ. Bỏ đi, loại tiểu nhân này, nàng cần
gì tức giận, ngược lại làm người mình để ý lo lắng.

Yến lão gia thở không ra hơi, mặt đỏ
sậm, mắt trợn tròn, thân hình run run, nói chuyện cũng không ăn khớp: “Ngươi…
ngươi… ngươi đồ bất hiếu…” Tức quá nên nói không ra hơi.

Giai Nhân ác ý suy đoán, có phải vì nói
đúng bản chất ác độc của lão nên thẹn quá hóa giận không? Hừ, tốt nhất tức chết
đi!

Yến phu nhân đương nhiệm không sao ngờ
được Yến Hồng thẳng thừng phơi bày quan hệ tồi tệ giữa bọn họ trước mặt Công
phủ, nhất thời không hạ mặt mũi xuống được, vẻ mặt thoáng âm trầm. Cứ tưởng có
vợ chồng Công gia ở đây, nha đầu này tốt xấu gì cũng nể mặt một chút, khách sáo
vài câu bà ta có thể kiếm cớ yêu cầu nhà mẹ đẻ gặp riêng nha đầu này, tương lai
kiếm cho nữ nhi mình một mối nhân duyên tốt đẹp, cũng vừa khéo để Vân nhi lộ
mặt, nói không chừng nhị công tử nhìn trúng thì sao! Đợi Vân nhi gả cho Đông
Phương Tề làm nhị thiếu phu nhân rồi, bà ta sẽ tính sổ nha đầu này! Dù sao hồi
trước ở Yến phủ nha đầu này luôn có bộ dạng không mặn không ngọt mặc người ta
làm thịt, cả ngày rúc trong cái viện nhỏ ả chết tiệt kia để lại, bà ta còn
tưởng nha đầu này nhát gan như thế chẳng có uy hiếp gì nên mới bỏ đi ý định
trong đầu.

Không ngờ mới gả vào hào môn được mấy
ngày, lá gan nha đầu này phình lớn như thế! Chẳng lẽ lúc trước nó luôn giả heo
ăn cọp?! (Sự thật bà phòng nhì này là chim!)

Bất quá hiện tại bọn họ có việc nhờ nó,
đành nhịn vậy. Yến phu nhân nghĩ thông mấu chốt trong đó, thần sắc luôn biến
đổi tự dưng lại tươi hẳn lên, cười híp mắt chuyển đề tài, quay sang Đông Phương
Manh nãy giờ vẫn bị bọn họ bỏ qua, làm như rất quen với hắn bước lên nói: “Ôi
cha đây là cô gia sao? Thật sự là tuấn tú ngời ngời phong lưu hào phóng kiệt
xuất bất phàm…”

Đông Phương Manh tỏ vẻ ghê tởm hất tay
bà ta ra, nhíu mày trừng bà ta, nói cũng lười nói, trực tiếp hừ một tiếng nặng
trịch, hếch mặt sang một bên không thèm nhìn. Chiêu này hắn học từ Đông Phương
Tề, mỗi lần Đông Phương Tề ghét bỏ thập lục công chúa đều là bản mặt này.

Yến phu nhân lại bị bẽ mặt, thiếu chút
không nén được giận, trăm cay nghìn đắng mới miễn cưỡng duy trì biểu tình trên
mặt, có điều nhìn sao cũng thấy sượng trân.

Yến Vân vừa thấy mẹ nàng ta chịu thua,
lập tức tiếp sức: “Vân nhi ra mắt tỷ phu.” Hàm lượng đường trong giọng nói đạt
tới chín chín phần trăm, dáng vẻ dịu hiền cúi đầu ngoan ngoãn, vừa vặn che mất
nét mặt không vui của nàng ta. Dọc đường đi nàng ta cũng thấy rồi, Công phủ này
lộng lẫy đàng hoàng hơn Yến phủ không biết bao nhiêu lần! Vốn nàng ta còn tự an
ủi mình, giàu có mấy kẻ kia cũng chỉ là đồ ngốc, không ngờ lại tuấn mỹ sáng sủa
như thế! Thất sách, thất sách thật, người tốt như thế, sao ban đầu nàng ta lại
bị mỡ heo mờ mắt nhường cho nha đầu chết giẫm Yến Hồng kia! Hối hận xanh cả
ruột!

Đông Phương Manh không phản ứng. Một là
hắn không để ý đến ai trừ người nhà, hai là thật tình hắn không biết Yến Vân
gọi hắn. Giai Nhân cười thầm, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Đông Phương Manh.

Yến Vân không ngờ mình cũng đụng phải
cây đinh như mẫu thân. Xưa nay nàng ta lại không chịu để mình ấm ức bao giờ,
lập tức tỏ vẻ bất mãn và tủi thân, còn u oán liếc Đông Phương Manh mấy cái, kết
quả vẫn bị phớt lờ, làm khuôn mặt vốn dĩ đã trắng của nàng ta càng giống như
sương giá.

Yến Hồng cũng không đếm xỉa tới hai mẹ
con Yến phu nhân, kéo Đông Phương Manh qua một bên ngồi xuống. Mấy năm lão phu
nhân còn sống ở kinh thành có trò đấu đá lục đục nào mà chưa thấy qua. Màn
trước mắt vừa rồi, chỉ thoáng chốc là hiểu bảy tám phần chuyện quá khứ, trong
lòng càng không thích Yến phủ, có ý nâng cao thể diện cho con dâu mình, bèn
bưng chung trà lên dùng nắp trà gạt vài cái, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hồng
nhi à, con mới ở cữ xong, thân thể vẫn cần phải điều dưỡng nghỉ ngơi cho tốt.
Mấy chuyện không quan trọng thế này không cần bận tâm. Không phải thập lục công
chúa có mang đồ bổ trong cung đến sao? Có nhớ uống không hả?”

Yến Hồng thấy ấm lòng, người ta nói mẹ
chồng con dâu trời sinh đã đối chọi nhau, nhưng mẹ chồng nàng chắc chắn phá vỡ
lệ thường không có đạo lý này rồi, còn khiến nàng lần nữa hưởng thụ tư vị được
mẫu thân che chở. Bèn vâng dạ: “Hồng nhi nhớ rồi, cám ơn mẹ.”

“Con bé này, người một nhà khách sáo cái
gì.” Lão phu nhân làm như không nhìn thấy người nhà Yến phủ còn không biết xấu
hổ đứng ỳ ra đó, cứ cười tít mắt hỏi han tình hình hồi phục của Yến Hồng, Yến
Hồng cũng vui vẻ phối hợp.

Mặt mũi Yến lão gia vốn đã rơi xuống đáy
cốc giờ càng rớt xuống vực sâu không đáy. Ông ta đứng cũng không được ngồi cũng
không xong. Vốn dĩ còn trông vợ chồng Công gia biết lễ nghĩa khuyên nhủ một
chút, không ngờ bọn họ lại mặc cho đứa con bất hiếu này đối xử với người cha là
ông ta như thế!

Không phải Yến phu nhân và Yến Vân không
giận dữ, nhưng bọn họ không dám làm gì Yến Hồng trước mặt lão Công gia, đành
nghẹn cơn tức liều mạng nghĩ coi còn có cách gì vãn hồi không. Thậm chí Yến Vân
còn oán trách cha mẹ mình, ban đầu sao không nghe ngóng rõ ràng, hại mình mất
đi mối duyên tốt.

Đôi bên đều mang tâm sự riêng. Đông
Phương Tề bồng Cây Đuốc Nhỏ đi trước, thập lục công chúa đi đằng sau hô hào:
“Để ta ôm một chút thì đã làm sao!” Dứt lời, hai người đã vào đến tiền sảnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3