Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Đồng bệnh tương liên

Một thiếu nữ bận hồng y, tay mân mê một con bướm ngồi trên mõm đá bên bờ
sông dốc đứng nhìn xuống dòng nước sâu hun hút dưới chân với ánh mắt thẫn thờ.

Tiểu nữ đó là Tiểu Điệp.

Thực ra nàng không còn là thiếu nữ nữa, mà đã là thiếu phụ với một hài tử
chưa tới năm tuổi.

Năm năm trước, khi mới mười sáu tuổi, Tiểu Điệp bị một nam nhân lừa dối, để
lại cho nàng một cái thai rồi bỏ đi mất hút.

Chừng ấy năm nàng sống trong tủi hổ, thù hận và khốn khổ, xa lánh mọi người.

Nhiều khi nàng muốn bất chấp tất cả, kể cả đứa hài nhi oan nghiệt của mình
để chấm dứt cuộc sống tủi hổ.

Thực tình sau khi sinh hài tử, nàng nhiều lần định vứt bỏ nó đi như muốn
đoạn tuyệt quá khứ tội lỗi và người tình phụ bạc, nhưng đã không nỡ lìa bỏ hài
nhi bất hạnh đó.

Có phải lúc này nàng lại có ý định quyên sinh?

Tiểu Điệp mân mê con bướm trên tay. Nàng cũng xinh tươi như vậy, và có thể
cuộc đời của nữ nhân cũng ngắn ngủi như con bướm kia, không?

Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng động.

Tiểu Điệp quay lại và nhận ra người đang đến là thiếu niên mà mình đã gặp
trong rừng cách đây mấy tháng.

Lần ấy Mạnh Tinh Hồn hết sức tuyệt vọng.

Chợt Tiểu Điệp nhớ câu mình đã hỏi: “Anh muốn chết ư? Nhưng hãy nghĩ lại
xem mình đã từng sống hay chưa?”

Câu đó đã cứu Mạnh Tinh Hồn thoát khỏi dự định bi đát nhất.

Lúc này, dưới ánh trăng, Tiểu Điệp nhận thấy ánh mắt đối phương không còn
tuyệt vọng như lần trước nữa mà sáng lên lấp lánh.

Không hiểu sao chỉ một lần gặp ngắn ngủi, nàng lại nhớ lâu đến thế?

Trong ánh mắt, hình như đối phương cũng chưa quên mình.

Tiểu Điệp từ từ đứng lên.

Mạnh Tinh Hồn cười hỏi:

- Cô muốn chết sao?

Tiểu Điệp không đáp.

Mạnh Tinh Hồn lại tiếp:

- Nhưng cô nghĩ thử xem mình đã từng sống thật sự chưa?

Tiểu Điệp biết rằng đối phương nói câu đó là để trêu chọc mình.

Không hiểu sao nàng lại nổi giận, lạnh lùng hỏi:

- Anh vẫn còn chưa chết sao?

Mạnh Tinh Hồn thôi cười đáp:

- Một người chưa từng sống qua thì làm thế nào mà chết được?

Tiểu Điệp dịu giọng hỏi:

- Anh đến đây từ lúc nào?

Mạnh Tinh Hồn đáp lấp lửng:

- Đến lúc cần đến.

- Lúc nào là cần?

- Đó là lúc cô định nhảy xuống nước.

Tiểu Điệp nhíu mày hỏi:

- Anh cho rằng tôi đã từng cứu anh, vì thế anh định cứu tôi, phải vậy
không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Thực tình tôi không ngờ một người như cô mà cũng có lúc muốn chết.

Tiểu Điệp cúi xuống nhưng lại ngẩng lên rất nhanh:

- Anh là người luôn ăn nói bốp chát vậy sao?

- Tôi chỉ nói thật.

- Nói thật thường xúc phạm đến người ta...

Mạnh Tinh Hồn phản đối:

- Nhưng nói dối thì có hại hơn, tuy làm đối phương hài lòng nhưng chỉ mơn
trớn lòng tự ái mà thôi...

Tiểu Điệp lặng đi một lúc rồi chợt nói:

- Anh thử nói xem, nếu lần đó tôi không đến thì anh định chết thật phải
không?

- Tôi chỉ muốn chết. Nhưng có chết không lại là chuyện khác.

- Sao vậy?

- Vì có rất nhiều người muốn chết, nhưng chung quy vẫn sống.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Anh cho rằng đó là do số phận?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Có thể như thế.

Tiểu Điệp nhẹ giọng:

- Vì thế không phải tôi đã cứu anh, cũng như vừa rồi không phải anh cứu tôi.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu tán đồng:

- Người đã quyết vứt đi mạng sống của mình thì không ai có thể cứu được.

Tiểu Điệp gật đầu:

- Coi như chúng ta không ai nợ gì nhau.

- Nhưng tôi vẫn nợ cô...

Tiểu Điệp không hiểu:

- Anh nợ gì tôi?

Mạnh Tinh Hồn buông rõ từng chữ:

- Vì bây giờ tôi không muốn chết nữa.

Tiểu Điệp chợt cười nói:

- Nếu vậy tôi cũng nợ anh.

- Nợ tôi việc gì chứ?

- Vì tôi không nghĩ rằng tối nay mình lại có thể cười được.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Cô chắc rất thích cười?

- Thích cười và có cười được hay không là chuyện khác hẳn nhau.

- Hay cô thấy tôi đáng cười lắm?

- Không phải thế, chỉ là trông anh có gì đó rất thú vị.

Mạnh Tinh Hồn chợt đề nghị:

- Nếu vậy sao cô không đi cùng tôi tới đâu đó uống vài chén rượu?

Tiểu Điệp tán thành ngay:

- Tại sao lại không chứ?

Họ cùng nhau ra khỏi rừng đi đến ngôi nhà lá của Mạnh Tinh Hồn. Rượu không
ngon lắm. Vào giờ này khó kiếm được nơi có rượu ngon.

Thực tình rượu ngon hay không cũng chẳng có gì quan trọng lắm. Chỉ cần có
người uống với mình là đủ.

Mạnh Tinh Hồn tự nâng chén lên nói:

- Tôi không thích cung rượu người khác.

Tiểu Điệp phụ họa:

- Tôi cũng không thích người khác cung rượu mình.

- Nhưng tôi lại không thích người khác chỉ nhìn mà không uống.

Tiểu Điệp cười nói:

- Tất cả những người uống rượu thường có một thói xấu là muốn những người
cùng uống đều say trước mình.

Mạnh Tinh Hồn nhìn vào mắt Tiểu Điệp:

- Có vẻ như cô rất thông hiểu tính cách của những người thích uống rượu?

Tiểu Điệp không chút ngần ngừ đáp:

- Bởi vì tôi cũng là một trong số đó.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Tôi thấy cô không có vẻ giống như một con sâu rượu.

- Anh không tin?

Nàng uống một hơi hết rượu, khà một tiếng như một tay sành sỏi rồi nói:

- Thực ra tôi không bắt buộc anh phải tin, vì chúng ta còn chưa hiểu nhau,
thậm chí có thể nói là chưa quen biết...

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

- Nhưng bây giờ xem như đã quen, hơn nữa...

Chưa nói hết câu, y tự rót cho mình chén rượu khác uống xong mới nói:

- Có hiểu nhau hay không là một chuyện, nhưng... thích gặp để trò chuyện
lại là chuyện khác.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Anh đang giãi bày lòng mình hay sao?

- Xưa nay tôi chưa từng đối với ai như thế. Nhưng hôm nay đối với cô là một
ngoại lệ...

Mạnh Tinh Hồn đã nói thật. Y từng tiếp xúc với không ít mỹ nhân, nhất là
hạng gái làng chơi. Tất cả những người y từng chung đụng chưa bao giờ để lại
chút tình cảm nào trong lòng y. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tinh Hồn thấy tim mình
rung động, có lẽ từ lần đầu tiên gặp nữ nhân đặc biệt này.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Vì sao thế?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm hồi lâu rồi chợt thở dài:

- Tôi cũng không biết nữa...

Tiểu Điệp không nói gì.

Nàng cũng cảm thấy lòng mình chợt nao nao, muốn giãi bày lòng mình trước
con người hầu như chưa quen này. Nhưng tại sao lại như thế thì nàng không sao
cắt nghĩa được.

Hồi lâu nàng mới cười nói:

- Hình như anh nói nhiều nhưng uống ít.

- Vì tôi đang chờ cô.

- Chờ tôi?

- Phải. Tôi đã uống nhiều hơn cô hai chén.

- Chẳng lẽ anh muốn tôi phải uống cho bằng anh?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Đúng thế!

- Anh muốn chuốc tôi say ư?

Mạnh Tinh Hồn thẳng thắn xác
nhận:

- Quả thật tôi đang có ý đó.

- Vậy thì tôi xin nói trước
làm tôi say chẳng phải việc dễ dàng đâu!

- Việc gì không dễ mới có
hứng thú. Càng khó càng thú vị!

Hai người trầm mặc theo những
ý nghĩ riêng của mình.

Ngôi nhà tranh tuy thiếu tiện
nghi, bề bộn nhưng rất yên tĩnh.

Đã lâu Mạnh Tinh Hồn không
đưa người về nhà mình nữa, ngay cả y cũng ít ở đây nên có mùi ẩm mốc.

Nhưng có lẽ không ai để ý đến
điều này.

Không biết đang canh hai hay
đã hết canh ba? Nhưng chắc đã khuya lắm.

Mạnh Tinh Hồn uống thêm chén
nữa lại nói:

- Tôi chợt nhận thấy đối với
cô tôi có thể nói tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng uống được rất nhiều.

Tiểu Điệp hỏi:

- Thông thường đối với bằng
hữu, người ta mới nói thế chứ?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Phải!

- Nhưng có lẽ chúng ta chưa
phải là bằng hữu.

- Có lẽ thế.

- Không phải có lẽ, mà đó là
điều chắc chắn. Vì tôi chưa biết gì về anh, cũng như anh còn chưa biết tí gì về
tôi cả.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không. Tôi biết rằng cô có
một hài tử, nhưng nó lại không có phụ thân.

Tiểu Điệp đỏ mặt hỏi:

- Do đâu mà anh biết được:

Mạnh Tinh Hồn thật thà đáp:

- Sau lần gặp trước, không
hiểu sao hồn tôi như bị cô lấy mất. Tôi đã ngầm điều tra về cô.

- Anh đã đến nhà tôi?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Phải, tôi đã gặp nhi tử của
cô. Nó thật kháu khỉnh và đáng yêu...

Trái tim Tiểu Điệp chợt đập
rộn lên. Không ít người theo đuổi và tán tỉnh nàng, nhưng chưa ai nói với nàng
bằng những lời lẽ như thế.

Thông thường sau khi nam nhân
biết nữ nhân đã có nhi tử thì họ không theo đuổi nữa, thế mà người này...

Một lúc, nàng lại hỏi:

- Anh biết thêm gì về tôi
nữa?

- Tôi biết cô tên là Tiểu
Điệp.

- Thế mà tôi chẳng biết tí gì
về anh cả.

- Tôi họ Mạnh...

Tiểu Điệp vội ngắt lời:

- Tôi hoàn toàn không muốn
biết tên anh. Bởi vì chúng ta không có mối quan hệ nào. Trước đây không có, cả
sau này cũng sẽ không có.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy tim
mình nhói lên, vội hỏi:

- Vì sao chứ?

Tiểu Điệp bình thản đáp:

- Vì tôi không thích!

- Chắc cô bất bình về sự tò
mò của tôi, và có thể nói là mạo muội nữa?

Tiểu Điệp không đáp. Đứng lên
hướng ra phía cửa.

Mạnh Tinh Hồn vội đứng lên
hỏi:

- Cô muốn đi rồi sao?

- Lẽ ra tôi phải đi từ lâu
rồi.

- Để tôi tiễn cô một quãng.

Tiểu Điệp lắc đầu nguầy
nguậy:

- Không! Không cần! Tôi cũng
có chân kia mà...

- Sau này...

Tiểu Điệp vội lắc đầu:

- Không có sau này gì cả. Giữa
chúng ta không có sau này. Coi như chưa hề quen biết!

Mạnh Tinh Hồn đứng lặng,
không hiểu sao nữ nhân này chợt thay đổi đột ngột như vậy, đang vui vẻ chuyện
trò bỗng trở thành kẻ vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.

Quả là không ai có thể giải
thích được nỗi lòng của một nữ nhân.

Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy
lòng mình như có một mũi tên đâm vào.

Y không biết nói gì, chỉ đứng
ngây ra như phỗng.

Xưa nay y không thích ép buộc
người khác, nhất là đối với nữ nhân.

Không ngờ Tiểu Điệp mới đến
cửa bỗng quay lại hỏi:

- Anh cứ để tôi bỏ đi như vậy
sao?

Mạnh Tinh Hồn ngờ người hỏi:

- Tôi biết làm gì chứ?

Nàng cười nói thêm:

- Nếu là người khác, họ sẽ cố
tìm mọi cách để giữ tôi ở lại.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Tôi là tôi, không phải
người khác.

Tiểu Điệp nhìn thẳng vào đối
phương nhận xét:

- Anh là người thú vị, rất
thú vị...

Rồi nàng chợt quay lại bên
bàn cầm chén rượu mình lên nhưng chén không còn giọt nào. Tuy vậy nàng vẫn nâng
chén lên ghé vào môi.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Hình như cô có phần say rồi...

Tiểu Điệp uống ly rượu không
bỗng cười khanh khách hỏi:

- Anh không thích tôi say
rượu sao? Nam nhân thường thích nữ nhân say rượu, khi đó họ dễ dàng thực hiện ý
định của mình...

Tới đó, mặt nàng đỏ ửng lên,
buông tay để rơi chén rượu xuống đất vỡ tan và ngồi phịch xuống nền nhà, vừa
khóc vừa gào to:

- Tôi không muốn về nhà!
Không muốn về nữa!

Tiểu Điệp ở lại trong gian
lều tranh của Mạnh Tinh Hồn.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình
nằm trên chiếc giường vừa lạnh vừa cứng độc nhất trong phòng.

Y phục trên người nàng vẫn
nguyên vẹn, cả giày cũng không bị cởi ra.

Thiếu niên họ Mạnh vẫn ngồi
trên chiếc ghế, tay tì lên bàn như vẫn ngồi tư thế đó từ tối hôm qua.

Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên
qua kẽ lá chênh chếch, chắc đã gần trưa.

Tiểu Điệp đưa mắt nhìn Mạnh
Tinh Hồn, cất giọng buồn buồn hỏi:

- Tối qua tôi đã say rượu,
đúng không?

Mạnh Tinh Hồn không trả lời,
chỉ nói:

- Bất cứ ai đều có lúc say
rượu.

Tiểu Điệp ngồi lên,đỏ mặt:

- Chưa lần nào uống rượu tôi
nhanh say như vậy.

- Tôi biết tối hôm qua tâm
tình cô không bình thường.

- Anh cho là thế sao.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Một người không bình thường
mới ngồi bên bờ vực định tự tuyệt.

Tiểu Điệp cúi thấp đầu, một
lúc mới hỏi:

- Sau khi say rượu, tôi đã
nói những gì?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Cô nói sẽ không trở về nhà
nữa.

- Còn gì nữa?

Mạnh Tinh Hồn không trả lời
mà phản vấn:

- Cô cho rằng mình nói gì
nào?

Tiểu Điệp đứng lên, sửa lại
mái tóc, cười nói:

- Bây giờ thì tôi nên về rồi!

- Tôi biết.

Tiểu Điệp chợt ngẩng lên hỏi:

- Vì sao anh cứ nhìn tôi trân
trân thế?

Mạnh Tinh Hồn trả lời nhẹ như
hơi thở:

- Vì tôi sợ...

Tiểu Điệp mở to đôi mắt kiều
diễm:

- Sợ ư? Sợ gì chứ?

- Sợ sau này tôi không còn
được thấy cô nữa.

Nàng chợt thấy tim mình run
rẩy, vội cúi xuống nhưng lại ngẩng lên ngay, nhận ra ánh mắt đau khổ của thiếu
niên.

Chàng chỉ mới hăm hai, hăm ba
tuổi, nhưng xem ra đã rất dày dặn.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một
thiếu niên chưa vợ, chẳng lẽ đã phải lòng một thiếu phụ đã có con, mặc dù nàng
cũng chỉ có hăm mươi, hăm mốt tuổi?

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói
tiếp:

- Tôi hy vọng sau này còn có
cơ hội gặp lại cô.

Tiểu Điệp vội kêu lên:

- Không được!

Chợt nàng nhận thấy giọng nói
mình quá xẵng, liền hơi dịu lại:

- Nếu anh đến tìm tôi, nhất
định anh sẽ hối hận!

Mạnh Tinh Hồn vội hỏi:

- Hối hận ư? Hối hận gì chứ?

- Anh đến tìm tôi, việc đó
chẳng mang đến điều gì tốt đẹp cho anh cả. Tôi là một người không có ích gì cho
ai...

- Đó là việc của tôi, tôi chỉ
hỏi...

Mạnh Tinh Hồn dừng lại một
chút rồi nói rành rọt từng chữ:

- Tôi chỉ hỏi cô có muốn tôi
đến tìm cô không?

Tiểu Điệp lắc đầu:

- Không, anh tuyệt đối không
thể đến tìm tôi được!

Rồi nàng chợt cúi đầu, hạ
giọng:

- Nhưng có lẽ sau này có lúc
tôi sẽ đến tìm anh.

Xong câu nói, nàng đi ra khỏi
cửa.

Mạnh Tinh Hồn vẫn ngồi nguyên
trên ghế, buồn bã đưa mắt nhìn theo.

Nỗi lòng y lúc đó rất khó tả,
vừa chua chát, vừa đau khổ, thất vọng, có cả nỗi êm dịu.

Mạnh Tinh Hồn có cảm giác
rằng trong lòng Tiểu Điệp có nỗi bí ẩn nào đó nhưng không muốn thổ lộ với ai.

Câu cuối cùng của nàng: “Sau
này có lúc tôi sẽ đến tìm anh”, đã khơi lên niềm hy vọng trong lòng y.

Bây giờ Mạnh Tinh Hồn không
còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của mình đối với thiếu phụ trẻ tuổi đó.

Nhưng có thật nàng sẽ đến tìm
mình không?

Lúc sau y buông tiếng thở dài
rồi nằm phịch xuống giường, để nguyên quần áo mà ngủ.

Với sự xuất hiện của Tiểu
Điệp, Mạnh Tinh Hồn như trở thành con người khác.

Y đang có chuyện quan trọng
cần làm, nhưng bây giờ không muốn làm gì nữa, nhất là nghề giết mướn.

Có phải y thật sự đã theo vết
Diệp Tường?

Mạnh Tinh Hồn không thể ngủ
được ngay, nôn nao vì hương vị thiếu phụ còn lưu lại trên giường mình.

Trên gối còn hằn dấu vết đầu
nàng đã đặt vào đó, thậm chí còn vương lại mấy sợi tóc.

Nàng đã đến rồi biến mất như
cánh bướm.

Nàng có trở lại thật không?

Nếu nàng không đến, ta có thể
quên nàng được không?

Còn nàng, nàng sẽ quên ta một
cách dễ dàng.

Đột nhiên cánh cửa bị mở ra.

Tiếng động làm Mạnh Tinh Hồn
ngẩng lên đưa mắt nhìn ra cửa và thấy nàng xuất hiện.

Y đứng bật dậy như bị điện
giật.

Nàng đứng giữa phòng, mặt
tươi rói như hoa, không còn chút dấu vết nào của cơn say tối qua, vô cùng kiều
diễm, giống như một bông hoa đang độ nở tươi nhất.

Mạnh Tinh Hồn với nỗi lòng
phơi phới tiến lại gần. Trong đời chưa bao giờ y hạnh phúc như vậy.

Nàng giấu vật gì sau lưng,
cười hỏi:

- Anh đoán xem tôi mang gì
tới nào?

Mạnh Tinh Hồn thẫn thờ lắc
đầu. Chừng như không hiểu nàng vừa nói gì.

Tiểu Điệp vẫn giấu hai tay
sau lưng, nhưng không cười nữa, tiếp lời:

- Tối qua tôi dùng của anh
một bữa, vì thế hôm nay muốn trả lời món nợ đó. Như vậy là hợp lý, phải không?

Dứt lời đưa tay ra. Trong đó
chỉ vỏn vẹn có hai chiếc thìa bằng gỗ.

Nàng lại cười hỏi:

- Anh có đói không?

Bấy giờ Mạnh Tinh Hồn mới sực
tỉnh, vội cười đáp:

- Tôi cảm thấy đói đến không
nỗi tưởng chừng lúc này mình có thể ăn hết cả một con trâu.

Tiểu Điệp dắt Mạnh Tinh Hồn
đi vào rừng.

Hương rừng thơm ngát.

Hai người chạy luồn qua những
thân cây lớn, vờn qua vờn lại như hai đứa trẻ, cuối cùng dừng lại nằm xoài trên
một đám cỏ, thích thú hít vào hương cỏ thơm tho.

Hồi lâu, Tiểu Điệp mới thở
dài nói:

- Đã rất lâu tôi không được
nằm trên thảm cỏ thú vị thế này, còn anh?

Mạnh Tinh Hồn cười đáp:

- Tôi thường đến nằm ở đây. Nhưng
hôm nay lại thấy khác hẳn.

Tiểu Điệp nhổm lên:

- Hôm nay có gì khác?

- Hôm nay thảm cỏ như mềm mại
hơn nhiều!

Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười mê
đắm:

- Thì ra anh cũng là người
rất có tâm hồn, văn vẻ như thế...

Mạnh Tinh Hồn chỉ cười không
đáp.

Tiểu Điệp lại hỏi:

- Có phải anh nghĩ rằng tôi
sẽ không trở lại tìm anh nữa?

Mạnh Tinh Hồn thú nhận:

- Quả thực tôi có nghĩ như
vậy.

- Và nhất là không nghĩ rằng
tôi sẽ trở lại ngay.

- Phải!

- Anh có biết vì sao tôi trở
lại nhanh như vậy không?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không biết, chỉ biết rằng
sau khi cô đi rồi, tâm hồn tôi hoàn toàn trống vắng.

Tiểu Điệp lặng thinh không
nói, có phải nàng thầm thừa nhận đối phương có cùng cảm giác như mình?

Nỗi trống trải trong tâm hồn
thật là đáng sợ. Và chỉ có những người cảm thấy trống trải mới biết quý giá
giây phút hạnh phúc khi gặp lại nhau.

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói:

- Cũng có thể chúng ta chưa
phải là bằng hữu. Nhưng không hiểu sao chỉ có bên cạnh nàng ta mới không cảm
thấy lòng mình trống vắng.

Không những Mạnh Tinh Hồn ăn
nói như một thư sinh mà cách xưng hô cũng đã thay đổi.

Tiểu Điệp tưởng chừng không
nén được thốt lên: “Cả thiếp cũng vậy!”, nhưng cuối cùng đã nén được lại.

Dù sao nàng cũng là nữ nhân. Đã
là nữ nhân thì không thể nói toạc ra mọi tình cảm của mình.

Cuối cùng nàng ngồi dậy nói:

- Dù sao thì tôi cũng đã đến.
Chúng ta hãy cùng chơi thật vui vẻ!

Mạnh Tinh Hồn không giấu nỗi
vui mừng, vội đáp:

- Nhất định thế. Dù nàng muốn
gì ta cũng chiều hết.

Tiểu Điệp nói một cách thần
bí:

- Thế chúng ta đi đào kho
báu, được không?

Mạnh Tinh Hồn trố mắt ngạc
nhiên:

- Đào kho báu?

Tiểu Điệp cười gật đầu:

- Tôi biết trong rừng này có
một kho báu.

Mạnh Tinh Hồn cũng cười phụ
họa:

- Chẳng những trong rừng này
có kho báu mà có cả thần tiên. Họ rất thích chúng ta biến thành lừa, nàng phải
thật cẩn thận đừng để họ bắt gặp mới được.

Tiểu Điệp dẩu môi hỏi:

- Anh không tin tôi sao?

- Tin, và nàng cũng phải tin
ta mới được.

Tiểu Điệp giậm chân phụng
phịu:

- Được, anh đã không tin thì
thôi. Nhưng đến khi tìm được để xem anh có chịu tin không?

Mạnh Tinh Hồn chỉ cười.

Tiểu Điệp chợt ghé tai xuống
đất một lúc rồi nói:

- Tôi nghe thấy rồi!

- Nghe thấy gì?

- Âm thanh và mùi vị của kho
báu.

- Vậy ư? Ở đâu thế?

- Kho báu ở ngay bên dưới chỗ
anh đang nằm đó!

Mạnh Tinh Hồn bất chợt đứng
lên hỏi:

- Dưới này có kho báu thật ư?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3