Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Chương 08

Chương 8: Hổ dữ sa cơ

Hàn Đường ngồi bên bờ đầm cần
mẫn buông câu, trông chẳng khác gì một tay ngư phủ.

Thú vui duy nhất của hắn là
khoái trá thưởng thức cảnh con cá bị mắc vào lưỡi câu giãy giụa trước khi chết.

Hàn Đường sống cô độc một
mình, không thân thích, không bằng hữu, cả nô bộc cũng không.

Hắn không dám gần gũi ai, lại
càng không muốn để bất cứ ai gần gũi mình.

Giá như trên đời hắn có thể
tín nhiệm ai thì đó chỉ một người duy nhất là lão Bá.

Bởi thế Hàn Đường hết sức
trung thành với lão Bá, dù lão Bá không muốn thế.

Kỳ thực hắn chẳng phải là thủ
hạ của lão Bá.

Cách câu cá của Hàn Đường
hoàn toàn giống như những người khác, chỉ có mục đích là không giống mà thôi.

Mỗi lần giật lên được một con
cá, đôi mắt hắn ánh lên sự khoái trá.

Hàn Đường sống trên đời là để
tàn sát, bất luận là người hay vật.

Nhưng lão Bá không muốn hắn
giết người, bởi thế hắn tìm đến đây giết cá.

Cá hay người trước khi chết
cũng có sự giãy giụa, tuy cá giãy giụa không được khoái trá như người, nhưng dù
sao đó cũng là sự giãy chết của một sinh vật.

Người nghiền câu cá không
nhiều, và dù ít nhiều họ có vẻ gì khác thường.

Bởi thế Mạnh Tinh Hồn không
khó tìm được Hàn Đường, nhờ câu gợi ý xa xôi của Diệp Tường.

Ánh nắng chiếu lên mặt hồ
trong vắt và tĩnh lặng.

Mạnh Tinh Hồn đứng ở mé rừng,
thấy một người đã giật cần câu khỏi mặt nước, một con cá bạc mắc ở lưỡi câu
nhưng người đó không bắt cá bỏ vào giỏ, cứ ngồi chiêm ngưỡng con cá giãy giụa
hồi lâu với ánh mắt khoái trá.

Chỉ chừng đó, Mạnh Tinh Hồn
đủ đoán chắc người đó là Hàn Đường.

Hắn nghĩ ra rất nhiều cách để
đối phó với Hàn Đường, nhưng chưa thấy cách nào thỏa đáng.

Cuối cùng hắn chọn biện pháp
đơn giản nhất là trực tiếp đối đầu, dựa vào ý chí và võ công mà quyết một trận
sinh tử.

Với nhân vật như Hàn Đường,
muốn giết được thì chỉ có một cách là phó mặc tính mạng của mình cho sự may rủi
mà thôi. Cho dù dùng mưu kế hoặc bố trí cạm bẫy thế nào chăng nữa cũng vô ích.

Một người thợ săn sành sỏi
nhất thì có bao giờ mắc vào cạm bẫy của mình?

Mạnh Tinh Hồn thoáng chút do
dự rồi đi thẳng về phía đối phương.

Hắn muốn giết Hàn Đường,
không những vì Cao lão đại mà chủ yếu là vì bản thân mình.

Diệp Tường đã nói đúng. Cho
dù giết được lão Bá, Hàn Đường sẽ dốc sức truy tìm thủ phạm và thế nào cũng tìm
ra.

Không biết kết quả thế nào,
nhưng phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ thì làm sao chịu đựng nổi?

Và trước khi hạ thủ giết lão
Bá, hắn không được thanh thản mà phải suy tính đến điều này thì có đủ quyết tâm
để hoàn thành công việc không?

Mạnh Tinh Hồn hy vọng rằng
sau khi giết xong Hàn Đường, tâm hồn mình sẽ thanh thản để yên tâm đối phó với
lão Bá.

Tuy đã xác định trước là lần
này sẽ gặp phải đối thủ cao cường nên đã xác định tư tưởng từ trước, thế mà khi
tiến về phía Hàn Đường, Mạnh Tinh Hồn vẫn hồi hộp như một tân binh khi lâm trận.

Bước chân hắn nhẹ như chân
mèo rừng, không phải hắn quyết ý như vậy mà chỉ vì thói quen.

Con cá mắc trên lưỡi câu của
Hàn Đường giãy giụa yếu dần, chắc là sắp chết.

Hàn Đường đột nhiên lên tiếng
hỏi:

- Ngươi tới để giết ta phải
không?

Mạnh Tinh Hồn bất giác dừng
lại.

Hàn Đường vẫn ngồi như trước,
không hề quay lại, thậm chí đầu không ngẩng lên.

Dường như sau gáy hắn có mắt
vậy.

Chẳng lẽ người ta có thể ngửi
được mùi sát cơ tỏa ra không khí?

Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy
một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hàn Đường vẫn ngồi nguyên,
hỏi tiếp:

- Ngươi đã giết người nhiều
hay ít?

Mạnh Tinh Hồn đành trả lời:

- Không ít.

Hàn Đường gật đầu:

- Đúng là ngươi giết người
không ít. Nếu không chẳng thể bước đi nhẹ nhàng đến vậy.

Mạnh Tinh Hồn cảm thấy câu
nói của đối phương mang nhiều hàm ý.

Còn một điều nữa, chỉ có
những người vô cùng trấn định thì bước chân mới nhẹ được.

Người đã có ý định giết người
thì rất khó trấn định. Muốn giết Hàn Đường thì lại càng phải trấn định hơn.

Tuy Hàn Đường không nói rõ
nhưng Mạnh Tinh Hồn hiểu lời hắn bao hàm ý đó, và không thể phủ nhận rằng đối
phương là nhân vật hết sức đáng sợ.

Hàn Đường lại hỏi:

- Ngươi biết ta là ai không?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Biết!

Hàn Đường gật nhẹ đầu:

- Tốt lắm! Hãy ngồi xuống đây
cùng câu với ta!

Lời mời rất tự nhiên, đồng
thời lại rất kỳ quái. Có ai lại mời người đến với mục đích giết mình cùng câu
cá bao giờ?

Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại nhận
lời.

Hắn bước tới cách đối phương
chừng ba bước, ngồi xuống bên bờ hồ.

Bên cạnh Hàn Đường có tới ba
bốn cần câu, hắn cầm lấy một cần ném sang cho Mạnh Tinh Hồn.

Mạnh Tinh Hồn cầm lấy cần câu
nói:

- Cảm ơn!

Hàn Đường hỏi:

- Ngươi thích dùng loại mồi
gì?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Ta thích dùng hai loại.

- Hai loại nào?

- Một loại cá thích ăn và một
loại mồi mà chính ta thích.

Hàn Đường gật đầu tỏ vẻ tán
đồng:

- Quả thật cả hai loại mồi đó
đều tốt!

Mạnh Tinh Hồn lại nói:

- Câu cá có thể không cần
dùng mồi, để cá đến nhử ta!

Hàn Đường không đáp.

Mãi tới lúc đó, Hàn Đường vẫn
chưa ngoảnh sang nhìn đối phương lấy một lần.

Trái lại, Mạnh Tinh Hồn không
nén nổi quay sang quan sát người mà hắn định giết.

Hàn Đường có khuôn mặt bình
thường không có vẻ gì đặc biệt. Đôi mắt, sống mũi, chiếc miệng đều bình thường.

Thế nhưng thoạt nhìn, Mạnh
Tinh Hồn chợt cảm thấy có một ma lực nào đó khiến hắn gần như run lên.

Hắn không nhìn nữa, ném lưỡi
câu xuống nước để cố trấn tĩnh lại.

Hàn Đường bỗng nói:

- Ngươi quên không mắc mồi.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy toàn
thân căng lên, hồi lâu mới trả lời:

- Ta đã nói có thể câu mà
không cần mồi!

- Ngươi sai rồi. Không có mồi
thì không câu được cá.

- Có cá hay không chẳng có
quan hệ. Dù sao ta cũng đang ngồi câu cá, thế là đủ.

Hàn Đường gật đầu tán thưởng:

- Nói hay lắm!

Chợt ngoảnh sang nhìn như
xoáy vào Mạnh Tinh Hồn với ánh mắt quắc lên như ánh điện, tưởng chừng có thể
bóc trần cả gan ruột đối phương.

Mạnh Tinh Hồn chỉ thấy da
thịt trên mặt mình sơ cứng lại.

Hàn Đường lại hỏi:

- Ai phái ngươi tới đây?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Không ai cả. Đó chính là ý muốn của ta.

- Vì sao ngươi muốn giết ta?

Mạnh Tinh Hồn không trả lời. Hắn biết đối phương đủ rõ mà không cần mình
phải trả lời.

Qua hồi lâu, Hàn Đường chậm rãi gật đầu nói:

- Ta biết ngươi là ai.

Mạnh Tinh Hồn thốt lên:

- Vậy ư?

Hàn Đường tiếp:

- Ngươi là tên sát thủ rất đáng sợ trong mấy năm gần đây, đã giết không ít
người.

Mạnh Tinh Hồn không phủ nhận, có nghĩa là hắn công nhận!

Hàn Đường lại nói:

- Tuy vậy ngươi vẫn chưa giết nổi ta đâu!

Mạnh Tinh Hồn buột miệng:

- Chưa giết nổi?

- Một tên sát thủ lừng danh không nên thông minh. Vì ngươi là kẻ thông
minh, vì thế không phải là kẻ giết người đáng sợ nhất.

Mạnh Tinh Hồn nín lặng.

Hàn Đường tiếp giọng:

- Ngoài ra ngươi còn suy nghĩ rất nhiều đến phương pháp giết người để mong
tìm ra cách tốt nhất, điều đó lại càng tối kỵ.

Mạnh Tinh Hồn buột miệng:

- Vì sao?

- Vì một kẻ thông minh biết suy nghĩ nhiều đến phương pháp và hậu quả thì
cũng là người biết sợ...

- Nếu sợ ta đã không tới đây...

Hàn Đường ngắt lời:

- Đến là một chuyện, còn sợ lại là chuyện khác.

Mạnh Tinh Hồn biện bác:

- Ta sợ gì chứ?

- Sợ ta!

- Sao thấy được?

Hàn Đường giải thích:

- Ngươi tìm giết ta chỉ vì sợ ta. Cũng chứng tỏ rằng ta mạnh hơn ngươi.

Đôi mắt sắc như mũi kiếm lại nhìn sâu vào mắt Mạnh Tinh Hồn, Hàn Đường nói
tiếp:

- Do sợ mà ngươi đã phạm phải sai lầm.

Mạnh Tinh Hồn phản vấn:

- Ta sai ở chỗ nào?

- Sai ở chỗ đã biểu lộ sự sợ hãi của mình.

- Cái đó...

Hàn Đường ngắt lời:

- Bằng chứng là ngươi quên mắc mồi. Chẳng những thế ngươi còn không nhận ra
vốn trên lưỡi câu đã có sẵn mồi.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy mồ hôi thấm ướt hai bàn tay mình. Sự thật hắn thấy
đối phương là nhân vật hết sức đáng sợ.

Cần câu trong tay hắn rung động, chứng tỏ cá đã cắn mồi. Như vậy Hàn Đường
đã nói không sai, trên lưỡi câu đã có mồi sẵn. Vì sợ mà hắn không nhận ra lưỡi
câu vốn đã có mồi.

Hàn Đường lại nói:

- Một sát thủ không được mắc sai lầm lấy một lần. Thế mà ngươi đã phạm sai
lầm tới hai lần.

Mạnh Tinh Hồn cười đáp:

- Sai một lần hay hai lần chẳng có gì khác biệt, bởi vì cùng nhận kết cục
như nhau là cái chết.

- Ngươi nói tới cái chết với thái độ điềm tĩnh như vậy thật đáng phục. Nhưng
theo ta thấy thì vấn đề sống chết không phải là chuyện đáng cười.

- Ta cười vì ngươi cũng phạm phải một sai lầm.

Hàn Đường thốt hỏi:

- Ta ư?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Lẽ ra ngươi không nên nói những câu đó. Vì nói ra nên ngươi đã mắc sai
lầm.

- Vì sao?

- Ngươi nói thế chẳng qua không tin chắc giết được ta, bởi thế tìm cách làm
cho ta phải khiếp sợ.

Cần câu trong tay Hàn Đường cũng rung động nhưng hắn lại quên giật lên.

Mạnh Tinh Hồn nói tiếp:

- Ta kinh nghiệm không nhiều bằng ngươi, tâm linh cũng không độc địa bằng. Ngoài
ra ta xuất thủ không nhanh bằng ngươi...

Hàn Đường ngắt lời:

- Ngươi đã biết thế sao còn tới đây?

- Ta chưa nói hết. Có cái ta mạnh hơn ngươi.

- Gì vậy?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Đó là ta trẻ hơn ngươi.

- Ít tuổi không phải là ưu điểm, trái lại còn là nhược điểm.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Ta không nghĩ như vậy. Sức lực của tuổi trẻ dẻo dai hơn, vì thế chịu đựng
được lâu hơn.

- Nhưng trong việc này thì cần gì phải nhiều thời gian đâu?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Một sát thủ chân chính không làm điều gì mà mình không cầm chắc. Ngươi
không hoàn toàn tin tưởng sẽ giết được ta, vì thế nên chưa xuất thủ.

Hàn Đường chợt cất tiếng cười nhạt.

Từ đầu nét mặt hắn chưa lộ ra chút biểu cảm nào. Bây giờ đã có biểu cảm dù
chỉ là nụ cười nhạt.

Làm một người như Hàn Đường tiết lộ tình cảm của mình là chuyện không dễ.

Như vậy Mạnh Tinh Hồn đã kích thích đúng yếu điểm của đối phương.

Hắn thừa hiểu điều này nên nói tiếp:

- Ngươi muốn làm cho ta hoang mang rồi thừa cơ xuất thủ, nhưng ta không cho
ngươi cơ hội đó. Bởi thế chúng ta đều phải đợi, và ai dẻo dai hơn, người đó sẽ
thắng.

Hàn Đường trầm ngâm hồi lâu rồi chợt nói:

- Ngươi là kẻ thú vị thật đấy!

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:

- Thú vị gì chứ?

Hàn Đường đáp:

- Ta chưa giết người nào kiểu như ngươi.

- Đương nhiên! Vì những người như ta ngươi không thể giết được!

- Tuy ta chưa từng giết, nhưng đã có gặp.

- Ai vậy?

Hàn Đường làm như không nghe câu hỏi của đối phương, vẫn đều giọng:

- Loại người như ngươi không nhiều. Thế nhưng ta đã gặp một người, so với
ngươi hoàn toàn đồng nhất.

Mạnh Tinh Hồn lặp lại câu hỏi:

- Ai vậy?

Hàn Đường bình thản trả lời:

- Diệp Tường!

Thì ra hắn có biết Diệp Tường thật.

Mạnh Tinh Hồn vốn đoán trước điều này nhưng vẫn không khỏi bất ngờ.

Rốt cuộc giữa chúng có quan hệ thế nào?

Hàn Đường nói tiếp:

- Diệp Tường là một sát thủ lý tưởng: lạnh lùng, phàm tốc, quả cảm. Một khi
đã xuất thủ tất hạ gục đối phương. Trong những tên sát thủ mà ta từng giết,
không ai hiểu cách giết người bằng hắn.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Đúng thế!

Hàn Đường chợt hỏi:

- Ngươi cũng biết hắn?

Mạnh Tinh Hồn do dự một lát rồi gật đầu:

- Phải!

Hắn không định giấu giếm, bởi vì đối phương cũng nói thật lòng.

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng đối với người như Hàn Đường thì không thể giấu
giếm, đồng thời không hiểu sao hắn bỗng thấy nên nói thật lòng với đối phương.

Đó là điều rất ít khi xảy ra.

Hàn Đường nói:

- Không những ngươi biết hắn mà các ngươi còn là đồng bọn. Ta đã sớm đoán
biết việc này.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi biết chúng ta ở đâu không?

Hàn Đường lắc đầu:

- Ta không hỏi. Bởi vì biết rằng có hỏi các ngươi cũng không bao giờ chịu
nói.

- Ngươi quen biết Diệp Tường trong trường hợp nào?

Hàn Đường đáp:

- Hắn là người duy nhất thoát khỏi độc thủ của ta.

- Ngươi đã hạ thủ?

- Đúng vậy. Ngươi không tin?

- Ta tin.

Hàn Đường nói thêm:

- Ta không giết hắn không phải vì không giết được mà chỉ vì không muốn giết.

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:

- Ngươi không muốn?

Hàn Đường không trả lời thẳng vào câu hỏi:

- Mọi nghề nghiệp đều nên có bạn đồng hành, chỉ riêng nghề sát thủ là không.

Trên thế gian không nhiều người theo nghiệp đó. Và Diệp Tường là một trong
những tay cự phách.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi không giết hắn chỉ vì muốn hắn giết thêm nhiều người khác, giống
như thay ngươi?

Hàn Đường thú nhận:

- Không sai.

- Nếu vậy ngươi đã phạm phải sai lầm.

Hàn Đường nhướng mày hỏi:

- Sao thế?

Mạnh Tinh Hồn thản nhiên đáp:

- Vì hắn đã không còn niềm tin và ý chí.

Mãi đến lúc đó Mạnh Tinh Hồn mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Diệp Tường sụp
đổ tinh thần.

Hồi lâu, Hàn Đường mới gật đầu chậm rãi nói:

- Đúng là hắn không còn giết người được nữa. Lúc đó lẽ ra ta nên giết hắn.

Chợt hắn nhìn thẳng vào mặt Mạnh Tinh Hồn, buông rõ từng tiếng:

- Bởi thế hôm nay ta không thể phạm sai lầm lần thứ hai, không để ngươi
sống rời khỏi đây.

Mạnh Tinh Hồn thản nhiên đáp:

- Ta không trách ngươi, vì ta cũng có ý định như thế...

Chưa hết câu, hắn nhìn sang Hàn Đường và bỗng im bặt.

Hàn Đường cũng im lặng, mắt nhìn sang phía chân núi bên mé tây hồ.

Lúc này ánh dương đã xuống thấp gần đỉnh núi, chỉ thấy có hai nhân ảnh đang
đi về phía hồ.

Mạnh Tinh Hồn nhận ra cả hai người đều bê bết máu, đi được mấy bước lại
loạng choạng như sắp ngã xuống nhưng cố sức gượng dậy.

Chắc rằng hai người đó đã gặp phải tai nạn gì và phát hiện thấy có người
câu cá bên bờ hồ đã cố gắng hết sức chạy tới đó với hy vọng cầu sinh.

Bản năng cầu sinh thường tạo ra cho con người khả năng phi thường tưởng
chừng không sao làm nổi.

Cứ trông hai người kia y phục nhuốm đầy máu gần như không còn chỗ nào không
bị nhuốm đỏ, cho dù không bị vết thương trí mạng cũng vì mất máu mà ngã gục từ
lâu, thế mà còn gắng sức đến được bờ hồ cách Hàn Đường bốn năm bước mới chịu
gục xuống.

Hàn Đường quan sát hai người bị nạn một lát rồi tiếp tục làm công việc của
mình, chăm chú vào chiếc phao.

Mạnh Tinh Hồn lại rất chú ý đến hai người này, thấy một tên hướng ánh mắt
khẩn cầu nhìn mình, thều thào nói:

- Cứu... tôi với... có người... truy sát!

Người thứ hai tuy cũng đã quỵ xuống nhưng giọng nói có phần mạch lạc hơn:

- Chúng tôi... là người của lão Bá. Vì sơ suất nên bị người ám toán. Cả đại
công tử Tôn Kiếm... cũng đã bị người của Vạn Bằng Vương... giết mất rồi.

Mạnh Tinh Hồn không nén nổi đưa mắt nhìn Hàn Đường, cho rằng nghe câu đó,
thế nào hắn cũng quay sang hỏi rõ nguyên do.

Không ngờ Hàn Đường vẫn không có phản ứng gì, như không nghe thấy tin tức
kinh người mà tên hán tử bị thương vừa báo.

Tên hán tử thứ hai nói tiếp:

- Không phải vì chúng tôi sợ chết. Chẳng qua chỉ muốn đem được tin này báo
lại với lão Bá.

Hắn dừng một lúc để thở, rồi khó nhọc nói thêm:

- Nếu hai vị... cứu được chúng tôi lần này... Lão Bá nhất định không quên
ơn... Lão nhân gia là người... rất thích kết giao bằng hữu... ai cũng biết...

Mạnh Tinh Hồn không có phản ứng gì. Hắn chờ xem thái độ của Hàn Đường.

Lúc này hắn hoàn toàn quên mất ý định tới đây để giết Hàn Đường nên không
một mảy may có ý niệm chờ đối phương sơ suất mà thừa cơ xuất thủ.

Thậm chí hắn nảy ra ý muốn cứu sống hai tên hán tử và thầm trách Hàn Đường
quá tàn nhẫn.

Hàn Đường vẫn không chút động tâm, tựa hồ như không nghe đến hai tiếng lão
Bá.

Mạnh Tinh Hồn vừa khâm phục sự trấn tĩnh của đối phương, vừa thầm kinh sợ.

Hiển nhiên cảnh giác như vậy là đúng. Hai người là kỳ phùng địch thủ và đã
tỏ rõ ý muốn lấy mạng nhau, chỉ cần một chút sơ suất phân thần là rất dễ táng
mạng.

Tiếc rằng lúc này Mạnh Tinh Hồn không định lợi dụng yếu điểm của đối phương.

Ánh mắt của hai tên hán tử lộ rõ nỗi hoảng sợ và lo lắng.

Đồng thời từ mé rừng cũng đã xuất hiện bốn năm nhân ảnh.

Tên đi đầu nhìn về phía hồ quát:

- Ta đã nói trước rồi! Cho dù các ngươi có chạy lên trời cũng không sao
thoát chết đâu!

Tên thứ ba cao giọng nói:

- Vị nào là chủ nhân ở đây?

Rồi đưa mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn.

Mạnh Tinh Hồn đành trả lời:

- Hồ nước chẳng phải là tài sản của ai. Chúng ta chỉ là người câu cá thôi.

Tên hán tử hắc y đầu tiên nói:

- Cho dù hai vị có là chủ nhân hay không, chỉ cần đừng tham dự vào việc ân
oán giữa chúng ta, nếu không...

Tên thứ hai xua tay chặn lời tên đầu tiên, chừng như nhận ra câu nói có
phần gay gắt.

Giọng hắn trở nên mềm mỏng hơn:

- Hai tên tiểu tặc này là thủ hạ của Tôn Ngọc Bá, đã giết mất bảy tám huynh
đệ của chúng tôi. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng tôi tới đây chỉ để bắt chúng,
xin hai vị bằng hữu không tham gia vào...

Hai tên nằm dưới đất cố nhổm người lên định chạy nhưng không đủ sức.

Hàn Đường chợt hỏi:

- Các ngươi muốn giết hai người này?

Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng với câu hỏi đó, Hàn Đường đang chuẩn bị xuất thủ.

Tên thứ nhất vội vã trả lời:

- Đúng thế! Chúng ta cần chúng phải trả nợ máu.

Hàn Đường buông một tiếng cụt ngủn:

- Tốt!

Lời vừa dứt, đúng là hắn xuất thủ thật.

Không ai kịp nhận thấy Hàn Đường xuất thủ thế nào. Chỉ nghe bịch bịch hai
tiếng gần như liền tiếp nhau, cả hai tên đang nằm trên đất bị trúng chưởng đầu
vỡ nát.

Mạnh Tinh Hồn không sao ngờ tình thế lại biến chuyển theo cách đó.

Hàn Đường vẫn không quay lại, bình thản nói:

- Các ngươi đã muốn thế thì đi đi, vì coi như chính tay các ngươi đã giải
quyết ân oán!

Năm tên hắc y hán tử ngẩn người nhìn nhau lòng đầy hoang mang, không hiểu
vì sao Hàn Đường lại ra tay tàn độc với những thủ hạ của lão Bá như thế.

Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại hiểu.

Bởi vì sau khi năm tên hắc y hán tử xuất hiện, cả hai người bị thương cố bò
gần hơn đến Hàn Đường, cuối cùng chỉ còn cách hắn một bước, và Mạnh Tinh Hồn
nhận ra thương thế của cả hai tên không trầm trọng như vẻ ngoài đầy máu me của
chúng.

Ngoài ra khi Hàn Đường nói câu đầu tiên, cả hai người cùng rướn lên, từ ống
tay áo của chúng lộ ra lưỡi dao nhỏ sáng loáng.

Thì ra đó là một màn kịch.

Hiển nhiên chúng bày trò hề đó với mục đích ám hại Hàn Đường.

Giả sử Hàn Đường tin vào lời chúng thì nhất định đã gặp phải độc thủ.

Mạnh Tinh Hồn chỉ không hiểu một điều là vì sao chỉ mới nhìn qua, Hàn Đường
đã biết ngay đó là màn kịch?

Lúc này Hàn Đường không còn tập trung vào việc câu cá nữa mà hướng ánh mắt
đầy sát khí nhìn năm tên hắc y hán tử.

Bọn này hết sức lo lắng, không biết xử trí thế nào mới phải.

Tình thế lúc này quả là tiến thoái lưỡng nan.

Tên thứ hai gượng cười nói:

- Chúng tôi đến đây chỉ với mục đích lấy mạng hai tên này. Bây giờ được
bằng hữu giúp thực hiện việc đó, chúng tôi xin đa tạ và cáo từ...

Cả năm tên vội vã lùi lại.

Nhưng vô ích!

Hàn Đường vẫn ngồi bất động bên bờ hồ, Mạnh Tinh Hồn cũng không di chuyển
khỏi vị trí, thế mà có ánh đao lóe lên.

Chỉ kịp nghe mấy tiếng phập phập... cả năm tên hắc y hán tử không kịp kêu
lên tiếng nào, cùng bị chém bay đầu!

Thậm trí Mạnh Tinh Hồn không kịp nhận ra ai vừa xuất thủ.

Sau sự việc khó tin ấy mới thấy hai nhân ảnh xuất hiện.

Đó là hai trung niên hán tử, trên tay mỗi người còn cầm nguyên thanh đao
sáng loáng không dây giọt máu nào.

Thật khó tin rằng hai người đó vừa hạ thủ.

Một người nhìn Hàn Đường nói:

- Bảy tên này đều là thuộc hạ của Thập Nhị Phi Bằng bang cố bày ra trò hề
này cốt làm hại ngươi. Đáng ra ngươi đừng để chúng chạy đi mới phải.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy sống lưng lạnh toát.

Như vậy hai người vừa xuất hiện đều là người của lão Bá. Thân thủ của chúng
đáng sợ như vậy, lại có thêm Hàn Đường, hiển nhiên đối với hắn không còn hy
vọng nào thoát thân nữa.

Hàn Đường chăm chú nhìn hai tên trung niên hán tử hồi lâu mới hỏi:

- Các ngươi biết chúng hay sao?

Một tên cười đáp:

- Chúng tôi vốn được lão Bá giúp đỡ một việc lớn nên cố tìm cách báo đáp. Mới
đây dò biết lão Bá có ân oán với Thập Nhị Phi Bằng bang, bởi thế lưu tâm theo
dõi người này. Quả nhiên đã xảy ra sự cố...

Hàn Đường gật đầu:

- Xin đa tạ!

Tiếng cuối cùng vừa thốt ra, hắn đã xuất thủ.

Sợi dây câu vút một tiếng cuốn lấy cổ tên trung niên hán tử đầu tiên thít
chặt lại.

Nhưng tên thứ hai không bỏ lỡ cơ hội, vung đao nhằm cánh tay phải Hàn Đường
chém xả vào.

Lại có hai nhân ảnh khác lao vút vào đấu trường.

Lần này Hàn Đường đã phạm phải một sai lầm, bởi vì trước sau hắn không chú
ý nhiều đến đối phương.

Chắc rằng Hàn Đường cũng nhận ra sai lầm của mình nên mặt hắn tái đi.

Lần đầu tiên Mạnh Tinh Hồn thấy Hàn Đường tỏ ra hốt hoảng.

Một sát thủ không thể mắc sai lầm, bởi vì chỉ cần có một sai lầm trong đời
là không còn tính mệnh, huống chi lần này đối phương là những cường địch.

Sai lầm là do Hàn Đường quá tự tin vào bản thân mình.

Tên hán tử thứ nhất bị sợi dây câu thít chặt vào cổ, giá như không có đồng
bọn giúp sức thì đã mất mạng từ lâu.

Nhưng tên thứ hai đã kịp xuất thủ hết sức thần tốc, chỉ một đao đã chém
phập vào cánh tay phải đang cầm cần câu của Hàn Đường.

Tuy vậy Hàn Đường cũng phản ứng kịp thời, tả chưởng đánh vào ngực tên này
làm hắn thổ ra một vũng máu lớn kêu to lên một tiếng rồi ngã gục xuống, cả lồng
ngực bị xé toang.

Tên thứ hai nhảy lùi hơn trượng gỡ được sợi dây câu vung đao xông vào.

Hai tên khác cũng xuất binh khí vây lấy Hàn Đường.

Bị vây giữa ba bên cường địch, lại bị trọng thương nhưng Hàn Đường tự bế
huyệt cầm máu, tả xung hữu đột như mãnh thú.

Giá như lúc này Mạnh Tinh Hồn thừa cơ giết Hàn Đường thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn đã không làm việc đó.

Tuy là kẻ giết người chuyên nghiệp nhưng hắn chỉ thực hiện nhiệm vụ của
mình, vẫn không mất bản sắc anh hùng, không a dua hùa theo người khác.

Nhất là hắn đã nhận ra trong số ba tên trung niên hán tử có một tên đàn chủ
của Thập Nhị Phi Bằng bang là Đồ Đại Bằng.

Cứ xem sự thể này, dù Mạnh Tinh Hồn không xuất thủ, Hàn Đường cũng khó mà
bảo toàn được tính mạng.

Cả ba tên trong Thập Nhị Phi Bằng bang đều có thân thủ kinh nhân, chắc là
thân phận không nhỏ.

Mạnh Tinh Hồn không có lý do gì để cứu giúp Hàn Đường.

Hắn cũng không thể lợi dụng thời cơ giết Hàn Đường trong lúc này được.

Hắn lẳng lặng bỏ đi.

Không ai ngăn cản Mạnh Tinh Hồn lại, và sự thật cả song phương đều muốn hắn
nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Cuộc chiến mỗi lúc càng trở nên quyết liệt. Thêm một tên trung niên hán tử
bị giết, đồng thời Hàn Đường cũng trúng thêm hai nhát đao.

Tình thế của Hàn Đường hết sức nguy ngập, xem chừng không còn cầm cự được
lâu nữa.

Đồ Đại Bằng bị trúng một chưởng, nhưng đồng thời cũng kịp phạt một đao đứt
phăng bàn tay phải của Hàn Đường.

Tên còn lại thừa lúc đối phương bị thương còn loạng choạng liền vung kiếm
đâm vào hậu tâm Hàn Đường để kết thúc cuộc chiến.

Lúc này Hàn Đường dù muốn tránh cũng không kịp nữa.

Trong tình thế vô cùng nguy ngập đó, chợt một nhân ảnh lao vào đấu trường
như tia chớp và ánh đao lóe lên.

Tên trung niên hán tử đâm kiếm chưa tới lưng Hàn Đường thì bị một đao chém
xả vào vai phải rú lên một tiếng, mũi kiếm chệch đích đâm sượt qua người Hàn
Đường.

Đồ Đại Bằng xông vào người mới đến, vung đao chém xuống đầu.

Hàn Đường quay lại, thấy người giúp mình là một thiếu niên mặt đầy sẹo
loang lổ, chợt nhớ ra đó là Thiết Thành Cương mà hắn đã thấy một lần ở Cúc Hoa
viên khi bị Hoàng Sơn Tam Hữu truy sát tới tận chỗ lão Bá.

Hắn liền vung tả chưởng đánh vào ngực Đồ Đại Bằng để giải thoát cho Thiết
Thành Cương.

Đồ Đại Bằng vội lách mình sang bên để tránh chưởng, nhờ thế mà Thiết Thành
Cương không bị chém bay đầu, nhưng thanh đao vẫn theo đà chém xuống vai tả
Thiết Thành Cương thành một đường sâu tới hai tấc.

Hàn Đường không nghĩ ngợi gì thêm, dùng tay trái còn lành lặn cắp lấy Thiết
Thành Cương lao vào rừng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3