Ngón Tay Mình Còn Thơm Mùi Oải Hương - Mở đầu
Những câu chuyện kể của Uyên
Có một
cô gái Việt Nam nhỏ nhắn, chiếc kính trắng trông vừa thông minh vừa
nghịch ngợm trên khuôn mặt có đôi chút trẻ thơ. Cô gái trông chỉ ngoài tuổi đôi
mươi ấy có cái duyên may mà bao người ao ước: được rong ruổi đó đây ở nhiều xứ
sở xa xôi. Trên những chặng đường đi qua, cô khám phá không chỉ vẻ đẹp mê đắm
của thiên nhiên, sự quyến rũ của những công trình kiến trúc cổ xưa, mà còn
khám phá cả những món ăn thức uống ngon lành và hấp dẫn. Nhưng cô không thụ
hưởng riêng cho mình mà kể lại cho nhiều người những ngọt ngào đã nếm, những
xúc cảm đã trải qua bằng bài viết và hình ảnh. Độ đôi ba năm trở lại đây, tên
cô xuất hiện khá đều trên nhiều báo và tạp chí. Một cái tên cũng khiến người ta
dễ nhớ khi từng biết đến.
Khi đọc
một vài bài đầu tiên của Ngô Thị Giáng Uyên gửi về từ Châu Âu hơn hai năm
trước, lúc cô đang du học bên Anh, thật tình tôi không nghĩ đó là của
một người trẻ như vậy. Uyên viết gần như hoàn chỉnh, những hình ảnh và màu sắc
được cô diễn đạt giống như một đoạn phim tư liệu quay khéo, với “cái tôi” - cảm
xúc thật rung động.
Trong
số những câu chuyện kể của Uyên mà tôi rất thích có Ăn Ý. Một cái tựa báo
thật khéo, ngắn gọn mà súc tích, hàm chứa cả sự khoái khẩu của người viết với
các món ăn đặc trưng của xứ Ý. Không riêng những bài chỉ viết về ẩm thực, trong
nhiều bài viết của Giáng Uyên cô thường kể chuyện ăn uống xứ người. Dường như
khi nói đến các món ăn thì tác giả trở nên thật hào hứng. Mà đâu chỉ các bài
trong du ký Châu Âu.
Trong tạp bút Quê quán tôi xưa gửi về từ Anh (đăng trên Tuổi Trẻ Cuối Tuần),
những hồi ức của Uyên về chén cơm nguội với cá cơm kho tiêu thật cay, rồi món
bánh căn và tô bánh canh cá dầm sao mà ý nhị, sao mà da diết!
Ngô Thị
Giáng Uyên là hình ảnh khá tiêu biểu của một lớp trẻ có học vấn, có tri thức,
biết nắm lấy những cơ hội. Cô cựu sinh viên Đại học Ngoại Thương ấy từng làm
việc cho một công ty lớn của nước ngoài, và là người miền Nam duy nhất
nhận được học bổng Chevening năm học 2004-2005 để sang Anh học MBA tại đại học
Southampton.
Thời
gian sống và học tập ở Anh cũng là lúc Giáng Uyên có những chuyến đi đến nhiều
đất nước ở Châu Âu. Có lẽ đó cũng là thời gian cô viết được nhiều nhất. Tập sách
này mới chỉ là một phần trong những câu chuyện kể thật sống động của Uyên.
NGUYỄN TRỌNG CHỨC
(thư ký tòa soạn báo Tuổi Trẻ Cuối
Tuần)
Lời cảm ơn.
Trước
hết, xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến những tổ chức đã trao cho tôi các
học bổng tham dự các hội nghị quốc tế, đặc biệt là hội đồng Anh, Đại sứ quán và
Tổng lãnh sự Anh tại Việt Nam với chương trình học bổng British Chevening, nhờ
đó tôi đã có được những chuyến đi đáng nhớ cho những trang viết của cuốn
Du ký Châu Âu này.
Cảm ơn
tủ sách Tuổi Trẻ và những nhà báo đã nhiệt tình giúp đỡ tôi trong việc viết và
giới thiệu “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”.
Cảm ơn
Alastair Warren, bạn thân nhất suốt thời gian du học Anh, đã “rong ruổi” cùng
tôi ở Hà Lan, Thụy Điển, Thụy Sĩ và cả những nẻo đường miền Nam nước Anh. Cảm ơn Daniel Eherer,
bạn trai cũ cũng là người đồng hành ở Thụy Sĩ, Anh, Áo, Pháp, Ý, Tây Ban Nha, Hi Lạp. Cảm ơn
gia đình Lynette và Bruce Jackson ở London, Fiona Watson ở Manchester, đã “cưu
mang” tôi những ngày mới đến Anh còn bỡ ngỡ.
Tôi không
kể hết được ở đây tên những người đã giúp đỡ tôi trong những chuyến đi xa. Dù
tên các bạn có được nhắc đến trong cuốn sách hay không, cũng mong các
bạn nhận lấy từ tôi lòng biết ơn sâu sắc.
Tất
nhiên lời cảm ơn lớn nhất xin được dành cho gia đình tôi, đặc biệt là mẹ: Trần
Thị Hiệp và chị Ba: Ngô Thị Thùy Vy, những người luôn dõi theo và “cổ vũ” từng
bước đi của tôi trong cuộc sống.
Gửi đến
các bạn độc giả của “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”: dù bạn đã từng sống
ở Châu Âu nhiều năm hay chưa bao giờ đặt chân đến, hi vọng bạn cũng sẽ sống
cùng tôi những ngày tháng vừa êm đềm vừa sôi nổi ở nơi này, những ngày tháng
rất thật thời tuổi trẻ của tôi.
25-1-2007
(viết nhân dịp tái bản lần thứ nhất)