Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 568 phần 1

Chương 568: Ta là mắt của nàng

- Oa lão công...

- Ừm?

- Tại sao chàng thích thiếp?

- À..., Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, ta nói ta thích muội bao giờ?

- Hèn hạ, hạ lưu, tiểu nhân phản phúc vô thường! Thiếp đánh chàng!

Quyền thanh bùm bụp, như tiếng tim đập trong lồng ngực hai người tuổi trẻ!
Hắn cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên áp vào đôi môi đỏ mọng ướt át nhè nhẹ hôn
một cái, nhẹ nhàng nói:

- Đừng hỏi tại sao ta thích nàng, cũng đừng hỏi tại sao ta hít thở!

Nguyệt Nha Nhi ngả vào lòng hắn, vừa mừng vừa lo nhìn hắn, cặp lông mi thật
dài nhè nhẹ rung động:

- Oa lão công, những lời tán tỉnh của chàng đã xuất bản ở Đại Hoa chưa? Tại
sao mỗi một lần chàng lừa thiếp, thiếp lại hạnh phúc chỉ muốn cắn chàng?

- Đừng cắn, nàng xem hình dạng ta đây này, sau này làm sao gặp người khác
chứ?

Hắn lắc đầu buồn rầu. Nhìn trán, tai, gương mặt, trước ngực hắn đâu đâu
cũng có ấn ký, Nguyệt Nha Nhi cười híc híc, áp bộ ngực non mềm sát vào ngực
hắn, bộ ngực đầy đặn dán vào trong ngực hắn, vừa ấm áp vừa ướt át, vừa săn chắc
vừa mềm mại, cặp mắt kiều mỵ như sắp chảy thảnh nước:

- Thiếp thực rất muốn chàng cứ như vậy đi gặp người khác! Thiếp muốn cho
khắp thiên hạ đều biết, oa lão công là nam nhân của thiếp, đời đời kiếp kiếp là
nam nhân của thiếp!

- Vậy hả, phiền phức rồi đó! Nàng cũng biết mà, khuyết điểm lớn nhất của ta
là mắc cỡ, mắc cỡ phi thường!

Hắn chậm rãi vuốt ve cái lưng bóng loáng như lụa của nàng, cảm giác mềm mại
thấm đến tận xương tủy, những lời hắn xem ra cực kỳ nghiêm chỉnh.

- Thiếp chỉ ngại chàng mắc cỡ thôi!

Nguyệt Nha Nhi cười khẽ, chầm chậm giữ chặt bàn tay đang tác quái, áp gương
mặt vào lòng bàn tay hắn, ôn nhu hỏi:

- Nam nhân của thiếp, năm nay chàng bao nhiêu tuổi rồi!

Trong lòng hắn rộn ràng, tay chân khua loạn trên người nàng:

- Mười sáu!

Nguyệt Nha Nhi buồn cười:

- Thật tốt quá, chàng chỉ lớn hơn thiếp một tuổi!

- Không thể nào, mười lăm tuổi sao… to thế?

- Cái này có gì mà ngạc nhiên chứ? So ra vẫn kém chàng. Mười sáu tuổi mà đã
học được thói vô sỉ như vậy rồi!

Thật sự là là một nha đầu thông minh! Lâm Vãn Vinh cười ha ha hôn hít mái
tóc nàng. Ngọc Già nắm chặt hai tay hắn, áp gương mặt nóng bừng vào đó, buồn bã
nói:

- Nguyệt Nha Nhi của chàng năm nay mười chín rồi! Không cho chàng quên!

- Quên nàng hả, vậy không bằng ta tự quên chính mình!

Hai mắt hắn dịu dàng, lặng lẽ thở dài. Nguyệt Nha Nhi mừng rỡ, ngọt ngào
cười. Nàng cầm tay hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên bĩu môi nói:

- Oa lão công. Đường tình cảm của chàng sao nhiều ngã rẽ cành lá như vậy?

- Ồ. Không thể nào, nhất định nàng nhìn lầm rồi!

Hắn mở to hai mắt, vội vàng rụt tay lại:

- Ta luôn luôn là người tình cảm kiên trinh. Ở Đại Hoa được truyền tụng
khắp nơi, ai nấy đều xưng tụng như thế!

Nguyệt Nha Nhi cả giận:

- Phương pháp xem chỉ tay này là chàng dạy thiếp. Thiếp nhìn rất cẩn thận,
sao lầm lẫn được?

- Ồ... Kỳ thật là như thế này.

Hắn đảo con ngươi:

- Mấy thứ hoa lá cành này, trên thực tế là người có chín khiếu trong truyền
thuyết. Là biểu tượng của người thông minh nhất.

- Thiếp thấy trong lòng chàng có chín khiếu, khiếu nào cũng phong lưu mới
đúng!

Nguyệt Nha Nhi dựa vào ngực hắn, cắn nhẹ, đưa mắt nhìn vào vết sẹo to đùng
trước ngực hắn, đột nhiên ánh mắt mềm lại, nói nhỏ:

- Vết thương này chàng phải vĩnh viễn lưu giữ. Không cho chàng tìm cái thứ
thuốc men của tiên tử tỷ tỷ gì gì đó xóa đi!

Hắn ngẩn người, rồi vội hỏi:

- Tại sao thế, tiểu muội muội?

Ngọc Già chầm chậm áp gương mặt thật sâu vào vết thương, lệ đầy hai mắt,
vừa khóc vừa cười. Trong mắt tràn dâng nhu tình như nước:

- Đây là dấu vết thiếp khắc cho chàng, lưu lại trên người chàng, cũng khắc
vào lòng thiếp, thuộc loại tài sản riêng của Nguyệt Nha Nhi thiếp! Mặc kệ chàng
hận thiếp hay yêu thiếp, thiếp muốn chàng đời đời kiếp kiếp phải nhớ thiếp!

Nha đầu này, đến cả việc bá đạo như vậy cũng làm người ta đau lòng! Lâm Vãn
Vinh lặng lẽ cười, ôm nàng vào lòng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc nàng.
Dưới ánh trăng rằm, da thịt bóng loáng của nàng như tấm lụa lóe sáng. Thân thể
mềm mại trắng muốt sáng bóng, như thiên sứ xinh đẹp nhất được trời ban cho nhân
gian. Chầm chậm vuốt ve lọn tóc mai trắng như tuyết, những tình cảm lại trào
dâng trong lòng, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu muội muội, y thuật của muội cao như thế, có thể làm cho nó phục hồi
như cũ không, trả lại mái tóc nàng vẻ thanh xuân như cũ!

Ngọc Già ngẩng phắt đầu lên, mở to hai mắt nhìn hắn, phẫn nộ lớn tiếng hỏi:

- Tại sao chàng muốn trở lại như cũ? Sợ nó khó coi hả?

- Không phải… không phải.

Lâm Vãn Vinh vội vã khoát tay:

- Rất đẹp! Nàng vốn là nữ hài tử xinh đẹp nhất thảo nguyên. Bây giờ càng
cao quý thoát tục. Tựa như mây trắng tinh khiết!

- Đây là định luật vĩnh hằng!

Nàng trừng mắt nhìn hắn, kiên định nói nhỏ:

- Nếu lần sau chàng còn dám làm cho thiếp quên chàng, thiếp vẫn có thể tìm
lại. Từng bước từng bước, mặc kệ bao nhiêu năm, mặc kệ bao nhiêu kiếp, thiếp
nhất định sẽ tìm được chàng! Chàng có dám thử không?

Mũi hắn cảm thấy xót xa, vội vàng quay đầu đi, lệ quang trào ra.

- Chàng nói đi, có dám hay không?

Ánh mắt Ngọc Già sâu thẳm, đùi ngọc thon dài hữu lực tức giận đạp vào hai
chân hắn, bộ ngực lõa lồ như vươn lên trong gió, rung rung rinh rinh, vóc người
kiều diễm uốn lượn như một quả mật đào vừa chín.

Oa lão công xấu hổ cười vài tiếng, không dám phản đối:

- Việc này, không dám làm đâu. Sau này không dám làm đâu!

Nguyệt Nha Nhi đưa cái chân trắng muốt như ngọc lên, đá vào đùi hắn vài
cái, hừ hừ nói:

- Thiếp cũng nghĩ chàng không dám! Tối hôm nay thiếp còn tắm nước nóng cho
chàng, chàng có đến hay không?

- Chuyện đàm phán còn chưa hoàn thành, còn có rất nhiều chi tiết...

Lệ trong mắt Ngọc Già lại dâng lên, cả giận nói:

- Lắm lý do, đưa ra việc này làm gì? Thiếp hỏi chàng có tới không... Không
được lần khần, không được nháy mắt, bây giờ trả lời đi!

Nàng dấn lên, ngón tay ngọc mảnh khảnh giữ chặt mắt hắn, không cho chớp
mắt. Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu.

Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng buông hắn ra.
Lâm Vãn Vinh bất lực xoa xoa mắt, thở dài nói:

- Mắt ta vốn không lớn, bây giờ lại bị nàng kéo ra thành mắt hai mí, từ nay
về sau, người khác sợ không nhận ra ta nữa!

- Thiếp nhận ra là được rồi! Hừ, tối mai thiếp sẽ giao!

Lâm Vãn Vinh hì hì cười:

- Giao càng nhiều ta càng vui mừng. Tốt nhất là giao cả đời!

Ngọc Già nghe thế, đột nhiên ngây dại. Nàng nhìn hắn, trên mặt rõ ràng có
một nụ cười mừng rỡ, nước mắt lại lăn dài xuống.

- Làm sao thế? Không được khóc, không được khóc. Ta nói đều là thật cả! Nếu
có một lời giả dối, nguyện để thiên lôi đánh, ta không được chết tử tế!

Lâm Vãn Vinh đau xót trong lòng, vội vàng ôm lấy nàng, nhè nhẹ vỗ bờ vai
mềm mại của nàng.

- Thiếp biết. Thiếp biết!

Ngọc Già vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy hắn:

- Oa lão công. Chàng có thể vĩnh viễn nhớ thiếp hay không!

- Đương nhiên!

- Có thể vĩnh viễn nhớ thiếp hay không?

- Việc này còn phải hỏi sao?

- Tại sao chàng không hôn thiếp?

Hắn sửng sốt giật mình, chợt thấy đôi môi đỏ mọng nóng như lửa đã dán vào
người hắn. Nguyệt Nha Nhi như một mỹ nữ xà khỏa thân, cánh tay tinh khiết cuốn
lấy cổ hắn, đùi ngọc thon dài dính sát vào đùi hắn. Bộ ngực hoàn mỹ vô khuyết
ép vào thân thể hắn. Không ngừng biến ảo đủ loại hình dáng. Nàng không ngừng
rên rỉ. Chết rồi.. lại động đậy rồi! Đã bảy tám lần rồi. Trời cũng đã sắp sáng
rồi. Thế mà không để yên sao? Ánh mắt của nhóm thiếu nữ Đột Quyết Nạp Lan và
Hương Tuyết nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ bừng, chậm rãi quỳ xuống!

Sắc trời đã sáng hẳn. Cỗ kiệu rồng to lớn ở biên giới hai nước yên lặng hồi
lâu, rốt cục tấm lụa màu hồng nhạt chầm chậm mở, một đầu người nhô ra. Hắn vô
cùng cẩn thận nhìn chung quanh vài lần, rồi bước ra ngoài. Lại nghe những thanh
âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên bên tai:

- Bái kiến đại nhân!

- À.

Hắn vội vàng quay đầu đi che mặt lại:

- Nguyên là các vị tiểu thư à. Đêm qua khổ cực rồi!

Gương mặt nhóm cung nữ Hương Tuyết, Nạp Lan đỏ bừng lên:

- Chúng tôi không mệt. Chỉ là đại nhân ngài khổ cực thôi!

Ta khổ cực thật đó! Hắn cười ha ha vài tiếng, xốc rèm lên, bước nhanh về
phía đại mạc.

- Mau nhìn… mau nhìn… là ai đến kìa?

Đỗ Tu Nguyên kinh hô một tiếng, rồi vội vàng lay tỉnh hai người đang ngáy
bên cạnh. Hồ Bất Quy mở mắt ra, mơ mơ màng màng xem xét vài lần dáng người đang
đi qua bão cát. Lập tức gã hít mạnh một hơi. Xiêm y và thân hình người nọ quen
quen. Nhìn hình dáng cũng có vài phần quen thuộc, nhưng trán, má, mặt, tai, cổ,
cánh tay lại đầy những vết cắn thật sâu, những ấn ký vô cùng rõ ràng, dọc ngang
thẳng chéo, chẳng cái nào giống với cái nào. Nhìn qua là biết bị người ta cắn
rồi. Phải mất vài ngày mới tiêu được. Mấy dấu vết đỏ tươi khắc lên khắp người
hắn, tạo thành vô số vầng trăng khuyết. Mẹ ơi, cuộc chiến đấu này quả là kịch
liệt! Mọi người nhìn nhau, ai nấy thật sự đều bội phục!

Lâm Vãn Vinh đi nhanh tới, ngoắc tay cười nói:

- Sớm thế. Mấy vị đại ca ăn cơm chưa? Ủa, mắt các ngươi sao bầm tím thế
kia? Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào!

Nghỉ ngơi cái rắm. Không nhờ chúng ta bưng bít cho ngươi, ngươi sớm đã bị
Từ tiểu thư ăn sống rồi. Còn hỏi vì sao mắt chúng ta biến thành màu đen hả. Có
thể trắng được sao chứ? Hồ Bất Quy nhìn mặt hắn, Đỗ Tu Nguyên nhìn ngực hắn,
còn Cao Tù thì tệ hơn một chút, mở to hai mắt nhìn phía dưới hắn. Vài người
đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn thấy hàng loạt vết răng từ đầu đến chân hắn,
thật sự bọn họ không khỏi sợ hãi. Công phu miệng lưỡi của Ngọc Già quả không
thua gì ba tiễn liên hoàn của nàng cả. Thiên hạ vô địch chứ chơi sao!

Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên cả kinh, lui vài bước:

- Cao đại ca, mắt ngươi sao thế?

Lão Cao nhìn thẳng vào phía dưới hắn cười hắc hắc nói:

- Huynh đệ, cái này đều là kiệt tác của Nguyệt Nha Nhi sao! Khạch khạch,
hàm răng này cắn vào chỗ hấp dẫn tuyệt luân. Ha ha!

Mấy người cười to, dâm sắc trên mặt không gì diễn tả nổi. Lâm Vãn Vinh mặt
đỏ lên, vốn hắn đi đêm nên không sợ ma, bèn cười vài tiếng:

- Cái này, cái này… ta và Đại Khả Hãn chỉ thương lượng một vài việc về
tương lai hai nước mà thôi. Hấp dẫn thì đúng là hấp dẫn, nhưng cũng rất khổ
cực. Cả đêm chưa ngủ tí nào!

Chúng ta có thể giải thích được vì sao ngươi khổ cực! Ba vị lão ca cười đùa
ầm ĩ. May nhờ Đỗ Tu Nguyên có chút lương tâm, sau khi cười một trận, quay đầu
lại vô cùng cẩn thận nhìn hắn:

- Tướng quân, người mau đi thăm Từ quân sư một chút, cả đêm rồi nàng chưa
ra khỏi trướng bồng!

Vừa nói đến Từ Chỉ Tình, lập tức đầu Lâm Vãn Vinh to lên. Hắn và Nguyệt Nha
Nhi chung chăn chung gối khiến tất cả nam nhân đều thích. Chỉ là việc này mà
lọt vào mắt nữ quân sư, nếu nàng không ăn dấm, đánh chết cũng không có ai tin!
Thấy bộ dáng Lâm tướng quân rất khó xử, ba người nhìn nhau, không ai nói gì
được.

Thùng gỗ hôm qua tắm rửa vẫn còn đó, nước lạnh hoa tàn, không hề có chút
nhiệt khí nào. Đứng ở ngoài trướng nghe ngóng một lúc lâu mà không thấy động
tĩnh gì, cũng không biết nàng có còn ở bên trong không nữa.

- Từ tiểu thư. Từ tiểu thư!

Hắn làm gan gọi vài tiếng. Trong phòng cực kỳ im lặng, không có tiếng trả
lời. Đẩy nhẹ màn cửa, hắn chỉ thấy trên giường đang có một thân ảnh thon thả
đang nằm bất động, toàn thân đắp kín. Hắn đi nhẹ vài bước tới bên giường, làm
mặt dày kêu khẽ:

- Từ quân sư...

- Từ tiểu thư...

- Chỉ Nhi...

- Bảo bối...

- Không cho ngươi gọi!

Gặp phải thế công của hắn, rốt cục Từ tiểu thư cũng nhúc nhích, giận dữ
tung chăn ra, nghiêng người phẫn nộ hừ một tiếng.

- Ồ, ta gọi người khác mà!

- Xoạt!

Chăn gối, đến cả vỏ đao đồng thời bay tới. Từ tiểu thư xoay người nhảy dựng
lên, hai mắt sưng đỏ, ngực phập phồng hổn hển, trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn
tươi nuốt sống! Lâm Vãn Vinh cúi đầu, thừa dịp ôm lấy thân thể nàng, nhỏ giọng
nói:

- Không phải nàng nói Nguyệt Nha Nhi đáng thương sao? Bảo ta đối xử với
nàng tốt một chút sao? Ta theo lời nàng đối xử với nàng ta tốt một chút thôi
mà!

Từ Chỉ Tình phẫn nộ nắm chặt cánh tay hắn, nước mắt đầm đìa:

- Ngươi… các ngươi còn coi ta vào đâu không... Cẩu nam nữ. Gian phu dâm
phụ, vô mai câu hợp (không có mai mối mà vẫn gian díu) chẳng biết liêm sỉ. Tức
chết ta rồi!

Nàng mắng liên tiếp vài tiếng, tay cũng càng lúc càng xiết mạnh, liên hồi
ngắt nhéo cánh tay hắn. Lâm Vãn Vinh há miệng nhe răng, ôm lấy thân nàng, hôn
nhẹ vào tai, rồi cười nói:

- Từ tiểu thư đã hận ta vô mai câu hợp. Nhưng ta và nàng là hữu mai, vậy có
thể câu hợp được rồi!

Từ Chỉ Tình đỏ mặt như ráng chiều, thân thể mềm nhũn ra, cả giận nói:

- Cả người ngươi toàn là mùi mụ đàn bà kia. Không được đụng vào ta!

- Ồ!

Hắn hậm hực đáp ứng, chầm chậm buông tay ra, cúi đầu xuống, thần tình bi
ai, cực kỳ đáng thương. Bộ dáng đau đớn tội nghiệp của hắn như đụng vào chỗ đau
của Từ tiểu thư. Nàng chảy nước mắt, véo mạnh vào cánh tay hắn:

- Bảo ngươi không đỡ thì ngươi sẽ không đỡ à? Ngươi nghe lời như vậy sao?
Ngươi làm việc chết người, thật sự làm ta tức chết!

Đúng thật là không trêu vào phụ nữ được! Lâm Vãn Vinh cười ha ha, ôm nàng
vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm, đắc ý nói:

- Chúng ta mỗi ngày hữu mai câu hợp (đã kết hợp bằng mai mối), câu hợp cả
đời! Từ tiểu thư, Chỉ Nhi, bảo bối ngoan của ta! Nàng có nguyện ý làm lão bà
của ta không?

Những lời ghê tởm này cũng chỉ có hắn mới có thể nói được. Từ tiểu thư mặt
đỏ bừng, có cảm giác bị hắn nắm được chỗ yếu. Gặp phải loại da mặt dày như thế
này, có giảng đạo lý cũng chỉ phí công!

- Những lời này ngươi cũng nói với Khả Hãn người Hồ mỹ lệ hả?

Từ Chỉ Tình vừa ngượng vừa vui, lại có chút chua xót nói không nên lời.

Vấn đề này làm sao trả lời được? Hắn lắc lắc đầu, không nói gì, Từ Chỉ Tình
nhìn hắn vài lần. Nàng không nhịn được hừ một tiếng, lấy bình nước, rót chút
nước vào tay, lau mặt cho hắn. Mặc cho nàng dùng lực đến đâu cũng không thể bôi
được những vết đo đỏ kia. Hàng đàn hàng lũ mặt trăng khuyết cong vút, sao có
thể tiêu trừ được chứ?

- Xem chuyện tốt mà nàng làm này! Bị cắn như vậy có đau không? Làm sao
ngươi có thể gặp người khác được chứ?

Từ tiểu thư vỗ vỗ vài cái lên mặt hắn, vừa đau lòng, vừa giận dỗi. Một loạt
dấu răng, không hết vài ngày chỉ sợ không lặn đi được!

- Đừng lãng phí nước!

Lâm Vãn Vinh bị nàng xoa xoa trên mặt như muốn lột cả da ra, vội vàng há
mồm kêu:

- Còn mớ nước thơm mà nàng tắm còn ở bên ngoài đó. Ta dùng nó để rửa là tốt
rồi. Yên tâm, ta không chê nước bẩn đâu!

- Tên vô sỉ này!

Từ tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, thân thể nhất thời mềm nhũn:

- Không cho ngươi nhắc lại tới cái thứ nước thơm nữa! Uổng cho ta đêm qua
còn cảm kích nàng. Ai biết nàng thật ra có chủ ý xấu xa như vậy! Tức chết ta
rồi!

- Tối hôm nay mà nàng còn tặng nước thơm nữa, nàng còn dùng nữa không?

- Muốn... Cái gì?… ồ… ta nói là nếu… nếu!

Lâm Vãn Vinh vội vàng cười ha ha. Nữ quân sư nhìn hắn vài lần, vừa khổ lại
vừa chua xót, cắn răng nói:

- Không chỉ hôm nay, ngày mai chỉ sợ vẫn có thể tặng nữa? Gian phu, dâm
phụ!

Từ tiểu thư được Lý Thái làm mai, Lâm mỗ đã tự mình đáp ứng rồi, dù chưa
hữu mai câu hợp, nhưng đã là Lâm phu nhân chính thức rồi. Nàng mắng một câu
này, chính là quang minh chánh đại. Tên gian phu cúi đầu, thật sự khó nói. Hắn
dùng nước thơm thật ra rất sung sướng mà!

Từ Chỉ Tình cả giận:

- Ngươi không sợ nàng thi triển mỹ nhân kế sao, cố ý dẫn dụ ngươi nhượng bộ
vài bước?

”Nếu thật sự là như thế, ta phải nói là thi triển mỹ nam kế mới đúng!” Lâm
Vãn Vinh than. Rõ ràng là còn dao hai lưỡi, đối với hắn là như thế, vậy đối với
Kim đao Khả Hãn không phải là như thế được sao? Giống như khi Nguyệt Nha Nhi là
tù binh, để thoát thân nàng cố ý thi triển thủ đoạn mị hoặc hắn. Nhưng mà dụ
địch không thành, lại đem bản thân nàng đánh mất nốt. Việc này vốn là một mối
làm ăn hồ đồ nhất. Cho dù Ngọc Già là người thông minh đệ nhất thiên hạ, nàng
làm sao có thể tính toán cho được chứ? Từ Chỉ Tình trầm mặc thật lâu rồi đột
nhiên buồn bã nói:

- Ngươi cảm thấy nàng sẽ đáp ứng bốn điều kiện của ngươi không?

Trong lòng hắn khổ sở, lắc đầu mờ mịt:

- Ta không biết! Ba ngày sau, hẳn là có thể biết được thôi!

- Ba ngày?

Từ tiểu thư không nói gì chỉ thở dài, im lặng cúi đầu. Trong mắt vừa thương
tiếc vừa hâm mộ,ẩn ẩn trong đó còn có vài phần ghen tức:

- Nếu nàng đáp ứng, nàng là người si tình đệ nhất thiên hạ, không ai cản
nổi nàng!

Thiên hạ đệ nhất si tình? Hai mắt Lâm Vãn Vinh lại rơm rớm, tâm thần đột
nhiên đại loạn. Hắn chợt có cảm giác tựa hồ cuộc đời là bể khổ, lúc này đang
phủ xuống đầu mình.

- Hai ngày này, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nàng!

Nữ quân sư đột nhiên kéo tay hắn, nhẹ nhàng căn dặn.

Lâm Vãn Vinh sợ nhảy dựng lên:

- Ngươi.… ngươi không ghen à?

- Ta ghen! Ta rất ghen!

Từ tiểu thư phục vào ngực hắn, nức nở thất thanh:

- Nhưng ghen thì sao đây? Nữ tử đó còn khổ hơn ta một ngàn một vạn lần!
Không nói nàng, đến cả ta cũng muốn giết ngươi! Ngươi là một ác tinh hại người.
Thật là hại chết người ta!

Ta thật sự là người tệ hại vậy sao? Hắn nhếch miệng, có vẻ đang cười nhưng
nước mắt lưng tròng.

* * *

Song phương vẫn giằng co. Người Đột Quyết hoàn toàn không động tĩnh gì.
Người Đại Hoa vẫn lo lắng đợi chờ câu trả lời. Ai nấy sốt ruột, thời gian qua
rất mau, chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi rồi. Các tiểu cung nữ cũng đem
nước thơm đến. Lúc này tất cả mọi người đều biết ý của nàng, Kim đao Khả Hãn
quả thật là vô cùng buông thả. Nữ tử Đại Hoa ngượng ngùng khép nép, còn nàng
lại muốn cho khắp thiên hạ đều biết.

- Đại Khả Hãn bảo chúng ta tặng nước thơm cho đại nhân câm!

Thiếu nữ đầu lĩnh Nạp Lan quỳ trên mặt đất, nhớ tới cảnh hôm qua, ngượng
ngùng không dám ngước đầu lên.

- Tốt, tốt… mau… tắm rửa đi!

Ba người Hồ Bất Quy nháy nhó đùa cợt, không đợi Lâm tướng quân nói tiếng
nào, họ tự tiện nhận nước đưa vào trướng bồng. Họ và người Hồ vốn có cừu oán,
nhưng đối với Nguyệt Nha Nhi thì từ đáy lòng họ vô cùng kính nể và thương xót.
Nữ tử si tình như vậy, ai nỡ phụ lòng nàng. Từ tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, quay
đầu đi không nói gì. Nhưng lần này thì vô luận như thế nào nàng cũng không chịu
nhận nước thơm do Đại Khả Hãn tặng.

Có hai người đứng ở ngoài chứng kiến mình tắm rửa, thật sự có chút xấu hổ. Nhưng
ngẫm lại Nguyệt Nha Nhi cũng đang tắm rửa chờ mình, lòng hắn lập tức nóng bừng
lên. Cái thứ tắm rửa này quả là trước giờ chưa từng có.

- Mau mau. Tướng quân. Vào đi, vào đi!

Chỉ chờ hắn vừa ra, mấy người lão Hồ sớm không đợi được, hận không quất vào
mông hắn cho đi nhanh. Lâm Vãn Vinh cảm động trong lòng, nhìn bọn họ gật đầu:

- Ba vị đại ca. Cám ơn các ngươi!

Lão Cao thở dài, nắm vai hắn nói:

- Hai nước chúng ta, chiến đấu thì chiến đấu! Nhưng Nguyệt Nha Nhi thật sự
là… chà, huynh đệ, lão ca muốn cầu ngươi, ngàn vạn lần chớ để người khác thất
vọng!

Nhìn ánh mắt Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên cũng muốn nói như vậy, hắn sụt sịt,
nói không nên lời.

- Xin mời đại nhân vào trong!

Cung nữ Nạp Lan nhẹ giọng thúc giục.

Lâm Vãn Vinh bước lên. Vừa vào kiệu, liền có hai cánh tay mềm mại quang
khiết như con rắn, run rẩy ôm chặt lấy hắn, hơi thở thơm tho thủ thỉ bên tai
hắn:

- Oa lão công, sao bây giờ chàng mới đến? Có phải là chàng không muốn gặp
thiếp không?

Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người:

- Tiểu muội muội… nàng… nàng sao lại đến đây rồi? Mặt trời vừa xuống núi
thôi mà!

- Thiếp mặc kệ!

Nguyệt Nha Nhi dúi đầu vào ngực hắn. Đôi vai run lên, nước mắt chảy đầy
mặt:

- Thiếp nhớ chàng, nhớ muốn chết! Chàng có nhớ thiếp không? Nếu dám không
nhớ, thiếp sẽ giết chàng!

Nhìn đóa hoa lê cực kỳ thánh khiết, không cần trả lời, hắn vuốt ve gương
mặt mịn màng của nàng, nhéo nhéo một cái, rồi hôn lên đó như lang sói. Nàng như
phát điên cuốn lấy hắn, thân thể mềm mại trần trụi như con bạch tuộc xinh đẹp
nhất, muốn đem tất cả bản thân mình hòa tan vào hắn.

- Oa, hôm nay sao lại rung rinh sớm như vậy nhỉ?

Cỗ kiệu rồng sớm được bọc trong những mảnh vải màu hoa đào, không thấy rõ
tình hình bên trong, chỉ có thể cảm giác được cỗ kiệu rung động. Đỗ Tu Nguyên
kinh hô một tiếng.

- Rung rinh thì có gì không tốt?

Cao Tù cười dâm đãng nói:

- Ai bảo người ta kéo dài!

Hồ Bất Quy trộm liếc Từ quân sư, chỉ thấy nàng cắn răng, mặt đẫm nước.

* * *

- Làm sao nàng cứ cắn ta mãi thế?

Cả người toàn là vết răng, Lâm Vãn Vinh thật sự dở khóc dở cười. Vết thương
cũ chưa khỏi, lại bị vết mới! Nha đầu này thật sự là một con báo cái điên
cuồng! Nguyệt Nha Nhi duyên dáng cười khanh khách, bộ ngực mềm mại trắng như mỡ
đông vun cao rung rinh dán vào người hắn:

- Chàng không cắn thiếp sao? Hừ, thiếp cao hứng, thiếp thích. Thiếp muốn
cắn chàng đó, chàng có thể làm gì được chứ?

Cắn qua cắn lại, làm sao lại không được? Hắn cười ha ha. Thật sự không nói
chuyện thì tốt hơn! Mắt Ngọc Già khép hờ, thật thà nép vào ngực hắn, mềm mại
như con mèo nhỏ:

- Oa lão công, chàng thật là dũng sĩ!

- Tiểu muội muội cũng rất dũng đó. Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay...

- Không cho chàng nói!

Ngọc Già mắc cỡ vội vàng bịt miệng hắn, lại bị hắn cắn nhẹ vào tay. Mặt
nàng đỏ bừng như ráng chiều, cả tấm thân quang khiết của nàng như tỏa hào
quang. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy trong lòng như bốc lửa, vuốt ve vài cái trên
người nàng. Tiểu muội muội thở hổn hển, cười khanh khách nói:

- Oa lão công, không cho chàng làm chuyện xấu. Thiếp muốn nhảy cho chàng
xem!

Nhảy múa cho ta hả? Hắn liền mở to hai mắt. Ngọc Già gật đầu, vén tấm màn
lụa màu hồng bên cạnh người, cười khẽ:

- Chàng xem này!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3