Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 527 phần 2

Bên kia Nguyệt Nha Nhi đang giả vờ ngủ xoay người lại, trong mắt thấp
thoáng những tia sáng. Ánh mắt nàng dừng lại bóng người đang đứng cô đơn giữa
màn đêm, nàng cắn chặt răng, hừ một tiếng thật mạnh.

Từ Khoa Bố Đa xuất phát, đi tiếp bảy tám mươi dặm nữa là tới hồ Ô Bố Tô Nặc
Nhĩ. Ô Bố Tô Nặc Nhĩ tiếng Đột Quyết nghĩa là hồ bình yên chốn thiên đường.

Quả nhiên hồ này cũng như kỳ danh, chưa đến gần hồ, đã có một luồng hơi
lạnh phả vào mặt, mang theo mùi hương thơm ngát của cỏ nước. Hồ nước trong suốt
có thể thấy tận đáy. Sóng nước lao xao, xa xa nhìn lại, giống như một tấm gương
lớn lấp lánh ánh mặt trời, được vây quanh bởi thảo nguyên A Lạp Thiện.

Khoảng cách từ Ô hồ tới vương đình Khắc Tư Nhĩ của người Hồ chừng ba trăm
dặm, có thể nói đã chạm tới mũi của người Đột Quyết rồi. Vì không rõ động tĩnh
của mười vạn người Hồ ở ngoài Khắc Tư Nhĩ ra sao, Lâm Vãn Vinh liền giảm tốc độ
hành quân xuống. Thong thả từ từ đi một ngày trời, mãi mới tới cái hồ Ô Bố Tô
Nặc Nhĩ này.

Trời đã tối sẩm, tướng sĩ người thì đang dạo chơi bên hồ, người thì lau
chùi chiến đao. Đại chiến sắp tới, nhưng không hề thấy không khí khẩn trương
bên trong đó một chút nào.

Ngọc Già xem ra rất quen thuộc với Ô hồ này. Tới nơi này giống như về nhà,
nàng đã không còn vẻ lãnh đạm lúc trước, không ngừng cười đùa, hái đủ loại hoa
cỏ trong những bụi cỏ ven bờ hồ, trộn lại với nhau, rồi kết thành nhiều bó. Mỗi
một bó đều có mùi vị khác nhau, nàng đưa lên mũi, rồi đặt lên môi hôn.

Chơi chán, nàng liền ngồi ở bên bờ hồ, chậm rãi cởi giày, lộ ra một đôi bàn
chân trắng muốt tựa như ngọc, đôi chân đó khua động làn nước trong suốt mát lịm
một cách vô cùng khoan khoái, tiếp đó nàng không ngừng hái mấy lá cỏ dại bên
người kết hợp với những đóa hoa, rồi ép ra mấy thứ nước gì đó, nhẹ nhàng nhúng
xuống hồ. Nhìn vẻ mặt đó, tiêu diêu tự tại nói không thể tả xiết.

“Mẹ nó, rõ ràng nàng là tù binh, làm sao đùa giỡn còn thoải mái hơn cả ta
được chứ?” Nhìn thiếu nữ Ngọc Già vô ưu vô lo, ánh mắt Lâm Vãn Vinh tóe lửa,
tâm tình tràn đầy nỗi bất lực và ganh ghét.

Ngọc Già cũng cảm giác được ánh mắt hắn đang nhìn mình, khẽ xoay người lại,
trông thấy hắn đang sa sầm mặt, nàng lại nhoẻn miệng cười, quyến rũ nói không
nên lời.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người: “Không thể nào, nàng cười với ta, đây là chuyện đã
lâu lắm rồi chưa từng xảy ra mà, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Thấy hắn sững sờ, Ngọc Già lại hừ khẽ một tiếng, quay đầu đi, mớ hoa cỏ
đang cầm trong tay bị vứt tỏm xuống nước, ánh mắt trở nên hư vô mờ mịt. Những
hoa cỏ cứ bập bềnh trôi nổi trên mặt hồ.

- Hồ đại ca, phía trước các huynh đệ đã có tin tức mới hồi báo chưa?

Vừa ổn định một lát, Lâm Vãn Vinh liền đi tìm Hồ Bất Quy, nóng lòng hỏi.
Giờ đã là buổi trưa, những tin tức do đợt trinh sát đầu tiên đã truyền về rồi,
bên ngoài Khắc Tư Nhĩ đích xác tụ tập hơn mười vạn thiết kỵ người Hồ. Khắp nơi
đều toàn là lương thảo và vật dụng hậu cần, chất đống giống như những hòn núi
nhỏ. Tin tức của tiên tử chuẩn xác không sai.

Mười vạn người Hồ đóng trên đường tới Khắc Tư Nhĩ, đến giờ vẫn chưa biết
mục đích của họ là gì. Thấy Khắc Tư Nhĩ rất gần mình rồi, có thể tưởng tượng
được nỗi lo lắng của Lâm Vãn Vinh lớn đến như thế nào.

Lão Hồ lắc đầu ngưng trọng:

- Chưa hồi báo. Mười vạn đại quân người Hồ ở đó, trinh sát chúng ta căn bản
không thể tiếp cận, mà mục đích của họ lại càng không hay biết gì. Thật là khó
khăn!

Ở đây toàn đoán mò, hầu như không có tin tức gì. Lâm Vãn Vinh lắc đầu ảo
não: “Không biết ý đồ của người Hồ, lại không có tin tức từ Hạ Lan, cũng không
biết Từ Chí Tình rốt cuộc có động thái gì hay không. Mình chỉ cần thiếu thận
trọng một chút, năm ngàn tinh nhuệ Đại Hoa này sẽ bị mười vạn người Hồ xé tan
thành mảnh nhỏ!” Thời khắc mấu chốt như vậy, thế mà lại không có tin tình báo
hữu hiệu để phán đoán tình hình quân địch, bảo sao không làm hắn nổi nóng cho
được? Đây là chỗ vô cùng bật lợi của việc cô quân xâm nhập vào trong lòng địch.

- Tướng quân, tướng quân.

Đang lúc lo lắng, Hứa Chấn chạy tới như giông như bão…

- Có kỵ binh Đột Quyết…

- Cái gì?

Lâm Vãn Vinh biến sắc:

- Kỵ binh Đột Quyết? Có bao nhiêu người? Từ nơi nào tới. Chúng muốn đi
đâu?

Hứa Chấn lắc lắc đầu:

- Ước chừng có trăm người, trước mắt không thể xác nhận thân phận. Nhưng
nhìn tình hình chiến mã của bọn hắn, thì không tới một ngày sẽ từ vương đình
của người Hồ tới đây rồi.

Tòa thành gần Ô Tô Bố Nặc Nhĩ nhất cũng chỉ có vương đình Khắc Tư Nhĩ của
người Hồ thôi. Không cần hỏi cũng biết đám người Hồ này là từ nơi đó tới. Chỉ
có một đội kỵ binh trăm người, thanh thế cũng nhỏ, trinh sát bên ngoài Khắc Tư
Nhĩ không hồi báo cũng là bình thường.

“Trăm kỵ binh? Chạy thẳng tới Ô hồ? Rốt cuộc là ai nhỉ? Họ muốn làm gì?”
Lâm Vãn Vinh bước qua bước lại vài bước, ý nghĩ xoay như chong chóng.

Cao Tù vừa nghe Hứa Chấn báo cáo, bĩu môi khinh thường:

- Không phải chỉ là một trăm tên Hồ nhân thôi sao? Tay chân nhanh nhẹn một
chút là trực tiếp làm thịt chúng ngay ấy mà?

- Không thể.

Hồ Bất Quy vội vàng lắc đầu:

- Bây giờ chúng ta không rõ ràng trăm tên người Hồ này tới đây là có‎ ý gì.
Nếu là thám báo Đột Quyết, chúng ta vừa động thủ, chẳng phải sẽ làm bại lộ hành
tung đối với đám người Hồ phía sau sao?

Nói về bài binh bố trận, lão Cao đích xác không phải là chuyên gia. Hắn le
lưỡi, không dám nói tiếp nữa.

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên, nói nhanh:

- Mặc kệ ai tới, chúng ta cũng bất tất phải sợ. Hồ đại ca, ngươi chỉ huy
các huynh đệ lui ra phía sau hai mươi dặm. Hứa Chấn ngươi điều trăm huynh đệ
cùng lưu lại đây với ta, chúng ta phải sờ gáy đám người Hồ này mới được.

- Không thể.

Vừa nói xong, Hồ Bất Quy liền lớn tiếng phản đối:

- Thân là một vị thống soái toàn quân, sao lại dễ dàng mạo hiểm như vậy.
Xin tướng quân theo đội quân rút đi trước, mạt tướng sẽ dẫn người dò xét.

Hồ Bất Quy tâm tư cẩn mật, kinh nghiệm lão luyện, vừa nói như thế, mọi
người đều gật đầu đồng ý‎‎. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Hồ đại ca quá lo lắng rồi. Dùng trăm người đấu với trăm người, quân ta
lại còn ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó. Mà ta cũng không gây chuyện với đám
người Đột Quyết này, làm gì có mạo hiểm ở đây? Mấy ngày nay ta thấy buồn phiền
lắm, không tự mình sờ gáy người Hồ, ta thật sự không cam lòng. Hơn nữa ở Ô hồ,
còn ai có thủy tính tốt hơn ta được chứ? Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi,
chấp cả trăm tên Đột Quyết, cũng chẳng thể bắt được ta.

Hắn vô cùng tin tưởng, mọi người có khuyên nữa thì cũng bị hắn một mực bác
bỏ. Hồ Bất Quy đành bất lực, chỉ cẩn thận dặn dò Hứa Chấn vài câu, rồi thống
lĩnh mọi người lui ra sau.

Cùng Hứa Chấn chỉ huy hơn trăm người ẩn nấp vào trong bụi cỏ, thời gian
chầm chậm trôi qua, trời tối dần, những cơn gió lạnh vi vút thổi tới, một trăm
người Hồ vẫn còn chưa xuất hiện.

Đằng đẵn đợi chờ quả là khó chịu, vừa mới cựa mình cho đỡ mỏi, bên tai đã
có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên. Âm thanh này rất quen thuộc, chính là tiếng
của đại mã Đột Quyết.

- Đến rồi.

Tiếng Hứa Chấn nhắc nhở, mọi người liền vội ẩn mình trong bụi cỏ, nín thở
chờ đợi.

Buổi chiều tối, sương mù loáng thoáng xuất hiện, mấy trăm điểm màu đen chạy
tới nhanh như gió, lao thẳng về phía Ô hồ. Nhìn tư thế và và tốc độ của người
cưỡi ngựa, không nghi ngờ gì đều là những hảo thủ Đột Quyết tinh nhuệ. Bóng đêm
u ám, hơn trăm người Đột Quyết cũng không tiếng hô hoán, không đốt đuốc, lặng
lẽ chạy như bay tới bên hồ, hành tung quỷ dị khó mà diễn tả.

Mắt vừa thấy người Đột Quyết càng ngày càng gần. Lâm Vãn Vinh vội rúc đầu
vào trong cỏ. Một làn gió xẹt qua, có vài con khoái mã Đột Quyết như cuồng
phong lướt qua, cuốn theo những chiếc lá rụng quất vào mặt đau rát.

“Đồ khốn nạn!” Lâm Vãn Vinh nhổ ra vài lá cỏ lọt vào miệng, vừa phì phì vừa
thầm chửi.

Ô hồ rất gần vương đình Đột Quyết, trăm người Đột Quyết chạy đến xem ra rất
quen thuộc, đến cả những bụi cỏ chung quanh cũng
không thèm liếc mắt, tựa hồ cực kỳ yên tâm với địa bàn của mình.

- Nhìn xem, họ dừng lại rồi!

Tiếng Hứa Chấn thở nhẹ, làm Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh. Hắn vội vàng liếc mắt
nhìn lại. Chỉ thấy trăm tên Đột Quyết vừa rồi còn phóng ngựa chạy như điên, bây
giờ đã tới gần Ô hồ, giảm tốc độ dần dần, những người đi trước bây giờ đã xuống
ngựa, đang dắt ngựa lững thững đi tới.

- Chẳng lẽ họ muốn đóng trại ở đây?

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Lâm Vãn Vinh, lão Hồ mang theo mấy ngàn
huynh đệ, chỉ cách chỗ này hai mươi dặm. Chẳng biết chừng sẽ đụng đầu phải họ.
Trong lòng hắn có chút lo lắng, đối phó với một trăm tên này thì cũng không
phải là việc khó. Chỉ sợ sau lưng bọn chúng còn có người. Như vậy sẽ đánh rắn
động cỏ rồi. Hắn suy tư trong chốc lát, rồi cố áp chế nỗi lo lắng trong lòng.

Cả trăm người Hồ xuống ngựa toàn bộ, những trướng bồng được hạ xuống, vây
quanh Ô hồ. Nhìn qua thì tựa hồ đang lựa chỗ để dựng trướng bồng. Tối nay chắc
là sẽ ngủ ở đây rồi.

Đi về phía trước là Khoa Bố Đa. Tối nay họ trú ở chỗ này, chẳng lẽ là muốn
sáng mai chạy tới Khoa Bố Đa? Nhưng lộ trình ngắn ngủn hơn trăm dặm, chỉ cần
quất vài roi ngựa nữa là tới, đâu cần phải ở đây lập trại chứ? Lâm Vãn Vinh suy
nghĩ mãi mà không hiểu được.

Đám người Đột Quyết bên kia loay hoay một lúc lâu, rốt cục chọn được một vị
trí tương đối tốt, liền bắt đầu cắm trại và đốt lửa. Những người Đột Quyết này
quả biết nhìn. Chọn được chỗ ba mặt toàn cỏ, mặt còn lại hướng ra hồ nước. Gió
mát thổi vào bờ, sóng nước lăn tăn, cảnh sắc rất đẹp. Người Hồ cũng chỉ canh
gác ở nơi rất gần trướng bồng. Thực ra hoàn cảnh chung quanh họ cũng đại khái rất
an toàn. Cách hai trăm dặm đã là núi A Nhĩ Thái hiểm trở rồi.

Lâm Vãn Vinh quan sát chung quanh một lượt, rồi quay về bụi cỏ thủ thế. Hứa
Chấn gật đầu hiểu ý, vung tay lên. Những chiến sĩ bên người hắn liền chia làm
hơn mười người một tiểu tổ, xẻ nhỏ đội hình, không một tiếng động tản ra. Đây
toàn là những tinh anh trong số tinh anh do chính Hồ Bất Quy chọn ra, mỗi người
đều có thể một địch mười, động tác mau lẹ, trong nháy mắt đã vào vị trí ẩn núp.

Đợi khi Lâm Vãn Vinh đi vào thì bên tai nghe tiếng cười to của người Đột
Quyết. Lén ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi này cách trướng bồng người Hồ vẻn vẹn
chỉ có ba mươi trượng. Một đống lửa thật to đã được đốt lên bên hồ. Trên đống
lửa đang nướng một con dê thật béo, mùi thơm phưng phức bay vào mũi. Mỡ dê vàng
óng chảy xuống đống lửa, thỉnh thoảng lóe ra những tia lửa lấp lánh.

Bên đống lửa có vài người Đột Quyết đang ngồi, lớn tiếng đùa cợt. Khoảng
cách quá xa không rõ họ nói chuyện gì, đến cả gương mặt của những người đó cũng
cực kỳ mờ ảo. Chỉ là trực giác những người Đột Quyết này cơ hồ đang quay về
mình. Quần áo của họ cũng bất đồng, có một tên người Hồ mặc quần áo hoa lệ dị
thường, xem như là một tên đầu lĩnh.

“Mẹ nó, bọn người kia chẳng lẽ là đốt lửa trại cho vui hay sao.” Nhìn không
được, thấy cũng không rõ, nghe cũng không nghe được, Lâm Vãn Vinh trong lòng
căm tức vô cùng,miệng lầm rầm chửi bới.

- Tướng quân, không bằng chui vào trong hồ.

Hứa Chấn nói thầm bên tai hắn.

Đúng, Lâm Vãn Vinh mắt sáng ngời: “Vài người Hồ đang nói chuyện bên hồ. Với
bổn sự lên núi làm cọp, xuống sông làm tiểu bạch long của ta, nếu muốn đối phó
họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.”

Nhìn Hứa Chấn tán thưởng, đang muốn đi ngay, đột nhiên có một trinh sát đi
tới:

- Tướng quân, lại có người đến!

- Cái gì?

Vừa dứt lời, trong tai đã truyền đến những tiếng ngựa phi, so với trăm
người vừa rồi thì ít hơn rất nhiều, loáng thoáng có mười người thôi.

“Trước có trăm người, sau có mười người. Chẳng lẽ họ tới đây gặp nhau!” Lâm
Vãn Vinh thầm nghĩ, rồi lại nép mình xuống.

Tiếng vó ngựa thấp thoáng kia hiển nhiên cũng kinh động đám người Đột Quyết
đối diện. Một tên người Hồ ghé tai gã thanh niên đầu lĩnh nói vài câu, tên đầu
lĩnh Đột Quyết gật đầu, chậm rãi đứng lên, đi thẳng về phía cửa đại doanh.

Đống lửa dần dần sáng hơn, Lâm Vãn Vinh cũng thấy rõ mặt của tên người Hồ
trẻ tuổi này. Hắn ước hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng,
cao hơn Lâm Vãn Vinh nửa cái đầu, tứ chi vạm vỡ, dường như có một sức mạnh lúc
nào cũng có thể bộc phát. Hắn dũng mãnh uy phong, khí vũ hiên ngang, rất khác
với những người Hồ mà Lâm Vãn Vinh đã gặp qua, tóm lại đây là một người Hồ điển
hình, nhưng lại là một Đột Quyết mỹ nam tử.

“Thằng nhãi này cũng có chút diện mạo, chắc cũng hấp dẫn không ít tiểu cô
nương Đột Quyết!” Lâm Vãn Vinh ngầm hừ một tiếng.

Tên mỹ nam Đột Quyết này, trên người mặc một bộ quần áo người Hồ màu vàng
nhạt, tuy hình thức cũng giống như những bộ quần áo khác, nhưng chất liệu của
bộ quần áo này thì hoàn toàn khác hẳn. Lọt vào mắt chuyên gia như Lâm Vãn Vinh
này, hắn cũng phải giật mình: “Đây rõ ràng là lụa Đại Hoa thượng hảo hạng, ở
Đại Hoa cũng chỉ có những người phú quý mới có thể mặc. Tên mỹ nam Đột Quyết
này rốt cuộc là ai nhỉ?”

Tên mỹ nam Đột Quyết đó đi ra cách cửa đại doanh mấy trượng liền đứng lại.
Hắn một tay chụp lấy loan đao bên hông, mắt nhìn như chim ưng, lạnh lùng đánh
giá người phía trước. Với khí thế lạnh lùng kia, một người Hồ bình thường sao
có thể so được chứ. Rồi lần lượt nhìn đến những người bên cạnh, những người Đột
Quyết thủ hạ của hắn, mỗi người đều có thân thể to lớn, rất khỏe mạnh, tay cầm
loan đao mà gân xanh nổi lên, vừa thấy đã biết đều là hạng người trải qua hàng
trăm trận chiến.

Lâm Vãn Vinh cả kinh, nhất thời không dám ‎khinh địch: “Nếu thật sự bảo ta
dùng một trăm người của mình, đánh với đám thủ hạ của tên này thì ai thua ai
thắng, cũng rất khó nói.

Đợi một lát, xa xa hơn mười con tuấn mã đã chạy tới, những tiếng vó ngựa
phá vỡ sự yên lặng của thảo nguyên. Tên Đột Quyết mỹ nam chỉ nhìn lướt qua, khẽ
gật đầu, rồi đứng nguyên một chỗ, không hề có ‎ý định bước ra nghênh tiếp.

Hơn mười con tuấn mã càng ngày càng tới gần, Lâm Vãn Vinh mơ mơ hồ hồ nhìn
lướt qua, chỉ thấy những người này đều mặc quần áo người Hồ, mặt mũi như thế
nào thì không thấy rõ lắm.

Những người Hồ đến sau còn cách cửa doanh trướng vài trượng, liền nhất tề
gò cương lại, đồng loạt nhảy xuống ngựa. Có một người đi trước vài bước, tiến
vào đại môn, đi tới bên tên mỹ nam Đột Quyết ăn mặc hoa mỹ vái một vái thật
sâu, lớn tiếng nói câu gì đó.

Tiếng nói theo gió truyền đến, nghe loáng thoáng không rõ, nhưng thanh âm
đó tựa hồ quen quen. Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, cảm thấy buồn cười: “Mẹ nó,
chẳng lẽ ta có người quen ở Đột Quyết hay sao?”

Nhờ ánh lửa yếu ớt, hắn nhìn lướt qua, trong nháy mắt liền đờ mắt cứng
lưỡi, miệng há hốc tựa như có thể nhét cả vào đó một quả trứng thật to, rốt
cuộc há luôn không ngậm lại nữa.

- Là Triệu Khang Ninh!

Hứa Chấn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may mà Lâm Vãn Vinh kịp thời
bịt miệng hắn lại.

Tên đó thân mặc Hồ phục, tiến vào doanh trại người Hồ, thì ra là thế tử Triệu
Khang Ninh ngày xưa đào tẩu! Cũng khó trách Lâm Vãn Vinh không nhận ra hắn,
Triệu Khang Ninh thân mặc Hồ phục, mép để ria theo kiểu người Hồ, sắc mặt sạm
lại rất nhiều, so với thế tử Thành Vương tiêu sái, anh tuấn ngày xưa đã hoàn
toàn khác hẳn. Nếu không phải những người đã gặp hắn từ trước, chắc hẳn phải
cho hắn là một người Đột Quyết chính cống.

Thế tử Thành Vương ngày xưa, bây giờ không ngừng hướng về người nọ ôm quyền
vái lạy, thần thái vô cùng cung kính sùng bái. Tên tuấn nam Đột Quyết cũng
không biết có thân phận gì, đối mặt với Triệu Khang Ninh đang khom người làm
đại lễ, cũng chỉ khẽ gật đầu, thần sắc cao ngạo, vẻ khinh miệt hiện rõ trong
mắt.

“Không nghĩ gặp lại Tiểu vương gia ở chỗ người Đột Quyết, thế giới này thật
sự là quá nhỏ!” Đôi mắt Lâm Vãn Vinh lóe sáng, không nhịn được cười the thé.

“Loại nô tài khép nép này cũng xứng làm người Đại Hoa ta sao?” Hứa Chấn tức
giận đến mức hàm răng nghiến trèo trẹo, hận không được một đao bổ tên kia ra
làm đôi.

Không thèm quan tâm tới Triệu Khang Ninh nữa, hắn chỉ là một con chó nhà có
tang mà thôi, Lâm Vãn Vinh chính thức quan tâm là thân phận tên mỹ nam Đột
Quyết kia.

Mắt nhìn Triệu Khang Ninh đi theo phía sau người nọ, đi vào trong doanh,
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai Hứa Chấn:

- Tiểu Hứa, theo ta xuống hồ đi.

Chuyến đi hôm nay, quả thật là có hiệu quả! Không chỉ gặp được tên phản bội
tổ tông Triệu Khang Ninh, không chừng còn có chút thu hoạch khác nữa. Tìm vài
tên quân sĩ giỏi thủy tính, chọn chỗ cách xa doanh trướng một chút, lặng lẽ lặn
xuống nước, không một tiếng động bơi đến gần trướng bồng.

Từ sau khi Triệu Khang Ninh đến, đám người Đột Quyết canh phòng nghiêm mật
hẳn lên, ba mặt kia, sớm đã có hơn mười người không ngừng tuần tra dò xét. Duy
có mặt hồ này là tĩnh mật dị thường. Đây cũng là thói quen mà người Đột Quyết
cho phép, họ lớn lên trên lưng ngựa, cơ hồ ai nấy đều là vịt khô. Còn nữa, chỗ
này ở sát vương đình, ai dám tới trêu chọc chúng chứ.

Lâm Vãn Vinh lặn vào trong nước, bơi một hơi thật xa, vừa ngoi ra khỏi mặt
nước, bỗng nghe Triệu Khang Ninh rú lên như sói:

- Nhất định phải giết Lâm Tam!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3